• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tam Thi Ngữ (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Ngọn đèn dầu

Ngài Trần hỏi: "Cháu có biết trong thôn này có những ai làm nghề đóng giày không?"

Tôi nghiêm túc nhớ lại một chút, trong ấn tượng của tôi hình như không có ai làm nghề đóng giày ở thôn này. Ở thế hệ cha tôi không có, đến thế hệ chúng tôi thì lại càng không, còn thế hệ ông tôi thì có.

Tôi nói với ngài Trần: "Ông tôi hình như biết làm giày, tôi từng nhìn thấy ông làm giày cỏ"

Ngài Trần gật đầu. Sau đó nói: "Có thể là bác không hỏi rõ, ý của bác là hiện tại trong thôn này còn thợ đóng giày nào còng sống không?"

Tôi nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Hẳn là không còn ai nữa, hay là đi hỏi ba cháu?"

Ngài trần khoát tay nói: "Bỏ đi, cho dù có thì cũng không tìm ra được."

Tôi hiểu ý của ngài Trần. đã lâu lắm rồi không nghe nói trong thôn chúng tôi có người biết làm giày âm dương. Vậy thì chắc hẳn người đó muốn giấu diếm thân phận của mình. đã như vậy thì rất khó để có thể tìm ra hắn. Nó giống như, bạn không bao giờ có thể đánh thức một người giả vờ ngủ, và bạn không bao giờ có thể tìm thấy một người cố tình trốn tránh bạn.

Ngài Trần lên giường năm, ông bảo tôi cũng nên chợp mắt một chút. Việc của thợ nề Trần phải đợi đến khi trời tối mới có thể giải quyết.

Tôi cũng có chút mệt nhọc, đã mấy ngày rồi tôi không có một giấc ngủ an ổn.

Nhưng nằm một lúc lâu cũng không ngủ được. Trong đầu tôi đều là những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian gần đây, đặc biệt là chuyện Vương Nhị Cẩu cầm đao muốn chém tôi, tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bỏ mạng ở đó, nếu ngài Trần đến muộn hơn một chút, tôi sợ rằng tôi đã nằm trong quan tài, vì vậy tôi vẫn còn sợ hãi cho đến bây giờ.

Sau khi trở mình, ngài Trần đột nhiên hỏi tôi: "Nhóc con, cháu có tâm sự sao?"

Đầu tiên tôi xin lỗi ngài Trần, xin lỗi vì đã làm phiền ông ấy nghỉ ngơi, sau đó cảm ơn ông ta đã cứu tôi khỏi nhát dao của Vương Nhị Cẩu. Cuối cùng, tôi nói với ông ta những suy nghĩ của mình. Tôi nói: "Thợ nề Trần là một người trung thực và sống có trách nhiệm, tại sao khi ông ấy chết lại xảy ra nhiều chuyện không may như vậy?

Ngài Trần nghe tôi nói, yên lặng hồi lâu, sau đó mới thở dài một tiếng: "Ai... Đây cũng là số mệnh."

Số mệnh? Tôi không hiểu cho lắm.

Ngài Trần nói: "Đây chính là số mạng của chúng tôi, dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi số mệnh."

Ngài Trần nằm ngửa, mở mắt ra nhìn mái nhà, thở dài nói: "Thợ thủ công chúng tôi thường đối phó với người âm, ít nhiều cũng sẽ bị nhiễm âm khí. Lúc sống thì không sao, nhưng một khi họ chết, khí âm sẽ phản ứng dữ dội thì e là sẽ...

Nói đến đây, ngài Trần liếc mắt nhìn tôi, đột nhiên thay đổi lời nói: "Bác cùng một đứa nhóc con như cháu nói những chuyện này để làm gì chứ, thật là... ngủ đi ngủ đi."

Sau khi nói xong, ngài Trần liền xoay người đưa lưng về phía tôi, không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi nghĩ rằng câu hỏi của tôi có thể đã chạm vào mấu chốt của vấn đề, vì vậy ngài Trần đã không nói với tôi. Tôi cũng không thể tiếp tục hỏi. Nhưng ít nhất tôi biết rằng sự thay đổi lớn trong tính cách của thợ nề Trần có liên quan đến việc trước đó ông ấy đã xây quá nhiều ngôi nhà cổ. Bản thân chú Trần cũng không tệ, dù sao thợ nề Trần của hiện tại có thể không phải là chú Trần mà tôi từng biết.

Tôi cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu: "Ngài Trần, thợ nề Trần dù sao cũng là người tốt, hay là bác giúp chú ấy một tay?"

Trần tiên sinh hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại nói: " Nếu như bác không giúp chú ta thì vừa nãy đã trực tiếp xé nát di ảnh của chu ta rồi, cũng không cần ngủ để giữ vững tinh thần, để ban đêm còn có thể giải quyết việc của chú ta. Nếu như cháu còn nói nữa thì ta sẽ dùng đồng xu để bịt miệng cháu lại."

Tôi từng thấy ngài Trần dùng đồng xu để phong ấn mắt của thợ nề Trần nên hiểu được ông ta có thể phong ấn miệng tôi, cho nên lập tức im miệng.

Không biết có phải vì có ngài Tràn bên cạnh hay không mà giấc ngủ này đặc biệt an tính, tôi ngủ thẳng đến khi trời sáng mẹ tôi vào gọi ra ăn cơm thì tôi mới thức dậy.

Tôi không thấy ngài Trần đâu liền hỏi mẹ: "mẹ ơi bác Trần đi đâu rồi?"

mẹ tôi nói: "Ngài Trần cùng bác hai đi đến nhà của thợ nề Trần rồi."

Tôi nhảy xuống giường mang giày vào, liền muốn chạy ra ngoài, lại bị mẹ tôi kéo lại. Mẹ ta chỉ vào đầu giường một để chén cơm với thức ăn nói: "Ăn cơm trước, cơm nước xong lại đi."

Tôi sợ sẽ bỏ lỡ chuyện ngài Trần sẽ xử lý “Vương Nhị Cẩu” nên cầm bát chạy ra ngoài, quay lại nói với mẹ: "Vừa đi vừa ăn."

Vì vậy, tôi cầm bát cơm bước nhanh đến nhà thợ nề Trần, đi được vài bước lại không quên đồ ăn trong bát.

Lúc tôi tới cửa sân nhà thợ nề Trần thì tôi đã ăn xong cơm, vào sân, tôi tìm chỗ bát đũa xuống, sau đó đi về phía sân.

Một đống lửa đã được đốt lên giữa sân, ngọn lửa rất sáng, cả sân được chiếu sáng, những bức tường xung quanh sân được phản chiếu bằng những hình người dài và dài được vẽ bởi ngọn lửa đang đung đưa. Dưới bóng tối, cảnh tượng này thực sự khiến tôi cảm thấy như đang trở lại xã hội nguyên thủy, ảo ảnh về những người đang nhảy múa xung quanh đống lửa trại.

Khi tôi đi quanh đống lửa, tôi nhìn thấy "Vương Nhị Cẩu" đang nằm trên giường được Bác hai và Vương Thanh Tùng khiêng ra, mặc dù có một số con cháu trẻ tuổi đến giúp đỡ, nhưng không ai trong số họ sẵn sàng đi lên giúp đỡ tôi. nghĩ đến cảnh Vương Nhị Cẩu chặt mình bằng một cây đao vào buổi trưa khiến nhiều người sợ hãi.

Bác hai cùng Vương Thanh Tùng mang Vương Nhị Cẩu ra phía sau linh đường, ra khỏi nhà tang lễ, họ đặt tấm ván giường lên hai chiếc ghế băng đã chuẩn bị từ trước, sao cho ván giường gác lên trên, giống như một chiếc quan tài.

Ngài Trần thấy tôi tới thì vẫy tay với tôi. Tôi đi tới, liền nghe được ông ta nói: "Bác đang định bảo người đi gọi cháu, vừa hay cháu tới rồi. Vào trong nhà lấy quan tài phía dưới ngọn đèn kia ra đây để dưới chân hắn. Hãy nhớ, đi vào từ phía bên trái của quan tài, cầm đèn bằng tay trái, sau đó đi nửa vòng quanh quan tài và đi ra từ bên phải của quan tài, Sau khi bước ra, hãy đi vòng qua ván giường và đặt đèn vào vị trí cũ bằng tay phải, hiểu không?"

Tôi ồ một tiếng, tỏ vẻ là đã hiểu, sau đó xoay người đi vào nhà lấy đèn.

Làm theo yêu cầu của ngài Trần, tôi đi vào từ phía bên trái, sau đó ngồi xuống, dùng tay trái cầm đèn. Lúc cầm vào ngọn đèn, tôi cảm thấy như có ai đó đè lên mình, tôi gần như không thể duỗi thẳng thắt lưng.Tôi muốn quay đầu liếc nhìn nhưng nghe thấy tiếng gào của ngài Trần từ phía bên ngoài vọng vào: "Đừng quay đầu, tiếp tục đi về phía trước"

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, khom người bước từng bước nặng nhọc tiến về phía trước. Trong thâm tâm, tôi rất bất mãn với ngài Trần. Chẳng trách ông ta không tự mình vào lấy đèn, hóa ra không chỉ đơn giản là cầm cầm đèn, mà còn là bị những thứ gì đó đè lên người!

Vốn là một chuyện rất đơn giản, nhưng trên lưng tôi không biết bị thứ gì đó đè lên khiến tôi di chuyển rất khó khăn. Lúc này thanh âm ngài Trần lại vang lên: "Đừng dừng lại, đi mau!"

Ông nội nhà ông, có bản lĩnh thì ông tới thử đi!

Mặc dù trong lòng có chút không vui nhưng tôi vẫn bước đi thật nhanh theo yêu cầu của ngài Trần. Thật không dễ dàng gì mới có thể đi được một vòng quanh Vương Nhị Cẩu, đặt ngọn đèn dưới chân gã ta, lúc này cơ thể tôi nhẹ bẫng, tôi ngồi trên mặt đất, đổ mồ hôi và thở hổn hển.

Ngài Trần đi tới vỗ bả vai tôi và nói: "Nhóc con, được lắm."

Tôi tức giận nói: "Ngài Trần, chúng ta bàn bạc một chút đi? Lần sau làm chuyện như thế này, bác có thể nói rõ trước, để cháu chuẩn bị tâm lý trước."

Ngài Trần nói: " Người thì nhỏ con mà cũng tinh ranh gớm"

ông ta nói xong thì không để ý tới tôi nữa, đi tới và đứng ở cuối ván giường của Vương Nhị Cẩu. Như đã chuẩn bị trước, Vương Thanh Tùng đặt cái chậu bằng đồng đã chuẩn bị sẵn trước mặt ngài Trần, trong chậu rửa có một ít tiền giấy (Đó không phải là loại tiền giấy bạn thấy trên thị trường bây giờ, mà là loại tiền giấy được đóng dấu bằng búa)

Sau đó, ngài Trần lấy trong túi ra một lá bùa bằng giấy màu vàng, cuộn nó thành cuộn bằng ngón trỏ trái và ngón trỏ phải , rồi kẹp giữa ngón trỏ phải và ngón giữa. Ông ta thì thầm điều gì đó trong miệng nhưng tôi không nghe rõ. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng cuối cùng: Trứ!

Cùng lúc đó, ông ta ném tờ giấy bùa đang cầm vào chậu đồng, "Oanh" một tiếng, một ngọn lửa màu vàng bốc cháy trong chậu đồng.

Khi ngọn lửa bùng cháy, tôi có thể thấy rõ hai chân của Vương Nhị Cẩu bật lên.
Chương 17: Dẫn hồn qua sông

Khi tiền giấy trong chậu đồng bốc cháy, tôi nhìn thấy hai chân của Vương Nhị Cẩu bật lên. Lúc đầu tôi còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng khi tôi dụi mắt, tôi phát hiện ra rằng chân của gã ta quả thực đang bật lên.

Không phải riêng mình tôi nhìn thấy mà đám con cháu nhỏ tuổi được Vương Thanh Tùng gọi đến giúp cũng nhìn thấy, nên như có hẹn mà cùng nhau chạy, vừa chạy vừa la hét. Người chết sống dậy, người chết sống dậy. Chỉ còn ngài Trần, bác hai, Vương Thanh Tùng, bí thư thôn và tôi, còn có một Vương Nhị Cẩu mà tôi không biết gã ta có phải là người hay không.

Lúc này, ngài Trần lên tiếng: "Nhóc con, đi vào trong nhà chính lấy cây đao của thợ nề Trần ra đây"

Tôi mau chóng đứng lên, bước từng bước nhỏ đi vào tìm đồ.

Tôi nhìn thấy cây đao trên nắp quan tài của thợ nề Trần. Trên cây đao có một là bùa do ngài Trần dán lên, trên lá bùa vẽ những thứ mà tôi xem không hiểu.

Sau khi tôi cầm một cây đao gạch ra, Ngài Trần yêu cầu tôi ném thẳng vào chậu đồng, tôi liền làm theo mà không nói một lời.

Khi cây đao được ném vào, thân thể của VƯơng Nhị Cẩu liền bật lên kịch liệt. Ban đầu chỉ là động tác gập gối liên tục. Gã ta duỗi người ra và dùng hai chân đập vào tấm ván giường. tạo ra âm thanh "cộc cộc cộc" không ngừng. Sau đó, hai cánh tay của anh cũng bắt đầu động đậy, dùng lòng bàn tay vỗ xuống giường, nhịp điệu càng thêm hỗn loạn. Sau đó, thân thể của anh cũng trở nên điên cuồng, giống như đang co giật, khiến cho toàn bộ ván giường rung chuyển.

Nhưng tôi có thể thấy rõ ràng, dù "Vương Nhị Cẩu" lắc người như thế nào, thì đầu của hắn vẫn nằm yên, di ảnh của thợ nề Trần trên mặt cũng không nhúc nhích, đôi giày âm dương đặt trên di anh cũng không hề nhúc nhích. Ban đầu tôi còn cho rằng đầu của Vương Nhị Cẩu không thể cử động được, nhưng sau đó mới phát hiện, thì ra không phải như vậy.

Gã ta cố gắng nâng đầu lên, nhưng mỗi khi vừa nhấc đầu lên khỏi giường được một chút thì anh lại bị đè xuống. Tôi nghĩ đến đôi giày âm kia, nó như thể có sức mạnh to lớn, ghì chặt đầu gã ta xuống giường.

Vương Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này có chút sốt ruột, đi tới chỗ ngài Trần hỏi ông ta: "Ngài Trần, bây giờ phải làm sao?"

Ngài Trần thờ ơ nhìn Vương Nhị cẩu đang giãy dụa kịch liệt, ông ta ngồi trước linh đường phì phèo điếu thuốc.

Điều này có vẻ khác với việc đuổi quỷ trong ấn tượng của tôi, trước kia khi xem TV, nếu bị quỷ đập tường, vị đạo sĩ không phải lúc nào cũng giống như đang lâm trận giết giặc sao? Hơn nữa,vì để đuổi quỷ, không phải nên lập bàn thờ, rồi lấy gươm giáo, lâu lâu đọc câu thần trú, rắc một nắm gạo lên hai cây đèn cầy lớn trên bàn thờ, rồi cầm một lá bùa dán vào người bị nhập rồi nói: :"Còn không mau biến đi"...

Lại nhìn ngài Trần, không có bàn thờ, không có áo choàng bát quái, không có khăn quàng cổ của đạo sĩ, và không có thanh kiếm gỗ đào, điều này không phải là quá tồi tàn sao? Đặc biệt là khi ông ấy đang ngồi trên mặt đất hút thuốc, có phải là quá nhàn nhã rồi không?

Ngài Trần vẫy tay với tôi, tôi bước đến và ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Ngài Trần vừa nói chuyện với tôi, vừa thở ra những làn khói. Đợi một chút nữa, bác kéo linh hồn của thợ nề Trần ra khỏi người Vương Nhị Cẩu bác gọi cháu thì cháu hãy cầm ngọn đèn dầu đi vào trong nhà, lần này đừng đi lòng vòng nữa, chỉ cần bước vào và đặt đèn dầu dưới quan tài là được.

Tôi lập tức hỏi ngài Trần: "Có phải cháu sẽ bị đè như vừa nãy hay không?"

Ngài Trần nhìn tôi nói: "Điều đó thì chưa chắc, nhưng... sẽ hơi khó chịu một chút"

Nói thật, nếu như trên đất có viên gạch, tôi sẽ ném vào mặt ông ta. Chủ yếu là do vẻ mặt nhẹ nhàng của ông ta khi nói đến chuyện này, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn, vì tôi vẫn còn thắc mắc muốn hỏi ông ta. Tôi hỏi: "Ngài Trần, tại sao ông lại rất khác so với những đạo sĩ trên TV?"

Ông ta thở ra một làn khói và liếc nhìn tôi với vẻ khinh thường. Ông ta nói: "Có bao nhiêu thứ trên TV là thật? Nói một cách thẳng thắn, đó đều là mánh lới quảng cáo, và nó không thực sự hữu ích."

Tôi lại hỏi: "Ngài Trần, hiện tại chúng ta đang làm gì?"

Ngài Trần nhìn tôi và nói: "Nhóc con, cháu có vẻ rất thích thú với những thứ này? Cháu có muốn bác nhận cháu làm đồ đệ không?

Thành thật mà nói, sau vài ngày qua, tôi đã thực sự bị cám dỗ bởi lời đề nghị của ngài Trần. Nhưng còn chưa nói ra thì ngài Trần đã nói muốn nhận ta làm đồ đệ đã nói rằng: "Muốn bái bác làm thầy, cháu nghĩ cũng đừng có nghĩ. Bác không có ý định truyền lại nghề này."

Tôi ồ một tiếng, có chút thất vọng.

Ngài Trần thấy cái bộ dạng này của tôi thì chủ động mở miệng nói với tôi: "Việc chúng ta cần làm bây giờ là "Dẫn hồn qua sông", cháu có thấy chiếc ghế dài được đặt ở kia không? Dưới băng ghế có một chậu nước, cái chậu nước đó tương đương với một con sông lớn, và băng ghế dài dài là một cây cầu. Sau khi bác trục xuất hồn của thợ nề Trần ra ngoài thì cháu hay cầm đèn dầu và bước qua băng ghế đó, lúc đó ông ấy sẽ đi theo cháu. Một khi đã bước qua, muốn quay lại cũng khó. Vì sao chứ? Bởi vì người âm vốn dĩ rất sợ sông, không dám qua sông, nên nếu cháu đưa người qua sông trước, sau khi qua sông sẽ họ sẽ khó có thể quay đầu lại.

Tôi hỏi lại: "Không phải rất đơn giản sao?, Tại sao lại cần phải có một ngọn đèn dầu đi trước chứ?"

Ngài Trần nói: "Sau khi cháu qua cháu cháu sẽ hiểu thôi?"

Tôi nói: "Vậy sao bác không tự mình đi? Bác lợi hại như vậy, thì sợ cái gì chứ?"

Ngài Trần thở dài: “ ta sợ sẽ có người quấy rối"

Tôi liền hiểu ý của ngài Trần, trong thôn của chúng tôi, có một người thợ đóng giày giấu mặt. Đôi giày âm dương của Vương Nhị Cẩu trước kia cũng là do hắn ta làm, hơn nữa hắn ta còn để Vương Nhị Cẩu mang nó để trấn linh cữu. Tôi nhớ ngài Trần từng nói với tôi: "Người mang giày âm dương, hai ngọn lửa trên vai đều bị dập tắt hoàn toàn, không bị quỷ đập tường mới là lạ."

Tôi sững sờ trong giây lát, tôi luôn nghĩ ngài Trần muốn hút thuốc, hóa ra ông ta đang cố tình trì hoãn thời gian để tôi được nghỉ ngơi, tôi gật đầu tỏ ý rằng tôi đã khỏe rồi.

Ngài Trần nói: "Vậy thì bắt đầu thôi."

Tôi đứng một bên nhìn ngài Trần chờ ông gọi.

Vương Thanh Tùng vẫn trông chậu lửa, cho thêm tiền vàng vào để chậu lửa không tắt. Tôi thấy ngài Trần đứng sau cái chậu đồng, trên tay ông là hai đồng tiền, trên mặt mỗi đồng buộc một sợi chỉ đỏ, đầu còn lại của sợi chỉ đỏ do ngài Trần cầm. Sau đó ngài Trần một tay cầm đồng tiền, miệng lẩm bẩm mấy câu, dồn sức dấm chân một cái, ném đồng tiền về phía Vương Nhị Cẩu. Thân thể Vương Nhị Cẩu vẫn còn đang run rẩy, nhưng hai đồng tiền đồng dường như có mắt, và chúng được ghim chính xác vào lòng bàn chân của của gã ta. Một điều kỳ lạ đã xảy ra, Vương Nhị Cẩu vừa duỗi chân lên không trung, bàn chân lập tức hạ xuống, toàn thân không còn run nữa, ông Trần cầm sợi chỉ đỏ hét lớn: "Ra ngoài cho ta"

Trong khi nói, ngài Trần lùi lại nửa bước, toàn thân lùi về phía sau, hai tay đồng thời kéo sợi chỉ đỏ về phía mình. Sau đó, tôi nhìn thấy di ảnh của thợ nề Trần và đôi giày âm dương đang đè lên người gã ta, trượt xuống mặt của Vương Nhị Cẩu, đi qua ngực, bụng, đùi, bắp chân, ngón chân của gã ta, và sau đó một tiếng "bốp", bay qua chậu lửa và rơi trên mặt đất.

Ngài Trần kêu lên: "Nhóc con, xách đèn!"

Tôi lập tức chạy lại nhặt ngọn đèn dầu, đứng trước di ảnh của thợ nề Trần, đối diện với nhà linh đường, đối diện với băng ghế dài, chuẩn bị qua sông.

Lúc này, ta nghe Trần tiên sinh hát, điểm một ngọn đèn, theo một con đường, xuyên một đôi hài, qua một con sông, con đường phía trước từ từ, chớ muốn quay trở lại, đi!

Dứt lời, tôi liền bước về phía trước, tôi không thể nhìn thấy đằng sau, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Tôi đi một bước, phía sau sẽ theo một bước, Qua ánh sáng trăng, tôi có thể nhìn thấy từ khóe mắt của mình di ảnh của thợ nề Trần lơ lửng sau đầu tôi, và đôi giày âm dương đang theo sau tôi, từng bước một.

Đi về trước nữa mấy bước, đã đến "Cầu dài " trước mặt, tôi hít sâu một hơi, nhấc chân đạp lên. Cơ hồ trong nháy mắt, tôi phát hiện chung quanh hoàn toàn đen, không có trăng sáng, không có đống lửa, chỉ có thứ ánh sáng xanh đậm của ngọn đèn dầu trong tay.

Nhờ ánh sáng của ngọn đèn dầu, tôi nhìn thấy "Cầu dài" đối diện hình như có một người đang đứng! Hắn cả người màu xanh thêu thọ y, há hốc miệng, đi về phía tôi.
Chương 18: Thành công ngoài mong đợi

Ngài Trần lắc đầu, không đáp lại tôi mà nói với bác hai: "Hai người nhấc gã ta xuống, kiếm cái ghế cho gã ngồi rồi để chân gã ta dẫm xuống đất."

Bác hai và Vương Thanh Tùng làm theo ý của ngài Trần, ngài Trần giao lại cho tôi ba đồng tiền xu và nói: "Trên đỉnh đầu dặt một đồng, hai đồng còn lại đặt trên mu bàn chân."

Tôi nhanh tay làm việc ngài Trần dặn rồi lại ngồi vào chỗ bên cạnh bác ấy.

Ngài Trần chủ động nói với tôi: "Để chân của hắn chạm đất là để hút âm khí, đọc câu "Lạc địa sinh căn", ba đồng xu để khóa lại linh hồn của hắn, ta dùng cả hai phương pháp, hắn có tỉnh lại hay không thì còn dựa vào số mệnh."

Tôi kinh ngạc nói: "Cái này có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"

Ngài Trần hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn từng đi giày âm trấn giữ bên linh cữu, bị thợ nề Trần chiếm xác lâu như vậy, âm khí nhập vào trong cơ thể hắn, cháu cho rằng tính mạng của hắn có gặp nguy hiểm không? Trước đây, bác không thể ép hắn xuống, bởi vì bác sợ thợ nề Trần tác oai tác quái, nếu anh ta ngã xuống, tới lúc thợ nề Trần xuất ra khỏi xác hắn ta không thì hắn ta cũng sẽ chết.

Ngài Trần nói xong ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu, tôi vội vàng hỏi: "Ngài Trần, có chuyện gì vậy?"

Trần tiên sinh khoát khoát tay, thở dài nói: "năng lực không bằng người ta, không có gì đáng lo cả"

Tôi nhớ tới buổi trưa ngài Trần có hỏi trong thôn chúng tôi có ai làm nghề đóng giày hay không. Tôi nghĩ, chắc chắn là do người kia âm thầm dở trò. Sau đó tôi hỏi bác hai, bác nói ngày đó tôi đứng trên băng ghế nửa tiếng không nhúc nhích, ông ấy bị chuyện này dọa sợ. Nhưng tôi cảm thấy dường như tôi chỉ đứng một lúc không lâu, không nghĩ tới đã đứng tận nửa tiếng. Cho nên, nếu như lúc đó mà đèn tắt thì có lẽ tôi sẽ bị kẹt trong ảo cảnh không ra được. Nghĩ đến đây da đầu tôi nổi lên một trận tê dại.

Nhìn ánh trăng sáng trên đầu, không thể không xúc động nói một câu: "Còn sống thật tốt"

Sau đó, tôi đi cùng ngài Trần về trước, thợ nề Trần giao cho bác hai và Vương Thanh Tùng trông coi, khi tôi ra đến cửa, ngài Trần kêu tôi lấy bát và đôi đũa mà tôi mang đến. Bác ấy không nhắc tôi, suýt nữa tôi quên mất mình còn mang theo bát đũa.

Ngài Trần nói: "Bát đũa của nhà mình không được tùy tiện để ở nhà người khác, đây là cách gửi quần áo, không được quên."

Mặc dù tôi không biết ngài Trần nói lời này là ý gì, nhưng là tôi nghĩ, điều này có thể có ý nghĩa tương tự như những gì chúng ta đang nói về việc gửi bát đũa có nghĩa là gửi "thảm kịch"đi. Tôi nói với ngài Trần những gì tôi nghĩ, nhưng bác ấy chỉ cười và mắng: "Lũ trẻ bây giờ, làm sao biết được truyền thống của thế hệ cũ, thật sự đợi đến ngày muốn dùng nó, bác xem các cháu làm như thế nào!"

Ta thấy ngài Trần thần sắc không tệ, còn có thể cười, liền cùng ông ta cười nói: "không phải là còn có bác sao, có bác che chở, vạn quỷ bất xâm!"

Ông Trần nhìn tôi, và nói: "Buổi tối đừng nói năng bừa bãi."

Sau khi trở về nhà, Trần lão gia liền nằm ở trên giường, giống như bị bệnh.

Tôi hốt hoảng hỏi: "Bác bị sao vậy?"

Ngài Trần ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, sau đó khẽ nói với tôi: "Vừa rồi lúc trên đường là ta giả bộ cho người kia xem, năng lực của hắn so với bác còn cao hơn, vừa rồi cháu suýt bị kẹt trong ảo cảnh. Nếu bác không giả bộ thì hắn ta chắc chắn sẽ gây chuyện."

Tôi biết ông Trần đang lừa gạt người kia nên tôi vội cảm ơn ông Trần đã cứu mạng, nói rằng nếu ông ấy không treo đèn dầu, có lẽ tôi vẫn chìm trong ảo cảnh đen tối đó.

Nhưng ngài Trần xua tay nói: "Đừng cảm ơn bác, bác thực sự không giúp được gì trong chuyện này, với khả năng của bác thì ngọn đèn đã bị dập tắt từ lâu. Nhưng bác cũng không biết tại sao, ngọn đèn dầu treo nửa tiếng đồng hồ không tắt nhưng người kia chắc chắn cũng không tầm thương, nửa giờ này - không phải ai cũng đủ khả năng!"

Tôi hỏi Ngài Trần: "Lẽ nào còn có người đang giúp chúng ta?"

Ngài Trần lắc đầu, tức giận nói, Bác cũng không biết được rốt cuộc là có người giúp chúng ta hay là nhóc con vận tốt. Dù sao thôn các người như một đầm lấy, thật mẹ nó càng lún càng sâu, biết trước như này bác cũng sẽ không tới nơi này.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ngài Trần chửi thề, nhưng nghĩ lại, đến bây giờ tôi cũng cảm thấy ngôi làng nơi tôi đã sống hơn mười năm lộ ra mùi vị khác thường, huống chi là ngài Trần? Tuy nhiên, trước đây, nó là một thôn làng yên bình Tại sao ngôi làng yên bình bỗng chốc biến thành như bây giờ?

Dường như tất cả đều bắt đầu từ cái chết của ông nội.

Đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên "Két" một tiếng mở ra, tôi bị dọa sợ nhanh ngồi dậy, tôi cho là ông nội lại về.

Khi nhìn rõ là ai, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bác cả.

Nhưng mà, mắt bác ấy nhắm chặt! bác chậm rãi đi vào, không nói một lời, nắm lấy cánh tay tôi, xoay người bước ra ngoài.
Chương 19 Ông lão lưng gù

Tôi ngay cả giày cũng chưa kịp đi liền bị bác cả kéo ra khỏi nhà, tôi quay đầu gọi ngài Trần nhưng ông ta không đáp lại. Vẫn giữ nguyên tư thế nằm quay lưng về phía tôi. Hình như ông ta ngủ rất say. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái. Ngày thường chỉ cần nghe tiếng cây động cỏ lay thì ông ta liền tỉnh, tại sao hôm nay lại ngủ say như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì vết thương quá nặng?

Nếu là như vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi thử vùng thoát khỏi tay bác cả nhưng không thể, dẫu gì thì ông ấy cũng là người làm nông, quanh năm làm ruộng. Mà tôi ngày ngày chỉ viết đến viết viết vẽ vẽ, căn bản không thể so được với bác cả.

Tôi nghĩ tới việc đánh thức bác cả. Nhưng tôi từng nghe người ta nói, không được đánh thức người đang mộng du, nếu người mộng du bị đánh thức thì hậu quả sẽ khôn lường. Hơn nữa, bác cả cũng không giống đang mộng du, càng không thể đánh thức ông ấy.

Tôi bè hướng về phía cách vách kêu mấy tiếng ba, mẹ, muốn đánh thức bọn họ. Nhưng không ngờ rằng bọn họ không có phản ứng. Chẳng lẽ, hôm nay bọn họ đều ngủ rất say sao? Tôi không tin đây chỉ là một sự trùng hợp, nhất định là có vấn đề!

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nào thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Bác cả kéo tôi ra sân sau. Dường như không thể phân biệt được phương hướng, chỉ biết đi thẳng về phía trước. tôi đã thử thoát ra khỏi tay bác cả rất nhiều lần nhưng đều không thành, hai tay bác như một đôi cong tay ghì chặt lấy tay tôi.

Đi một hồi thì tôi nhận ra đây là đường đi ra mộ phần của ông nội tôi, trong lòng tôi lộp bộp. Tôi chợt nghĩ, nếu bác cả cũng có thể kéo tôi từ trong nhà ra ngoài sân thì hai mươi tám người giống bác cả đều làm chuyện giống vậy?

Nếu thật sự là như vậy thì chuyện này khó mà giấu được. Đến lúc đó, Lạc gia chúng tôi sẽ bị nhiều người chỉ trích, thậm chí, người trong thôn có thể sẽ tới đào mộ của ông nội lên.

Nghĩ đến đây tôi liền đổ mồ hôi lạnh, Bời vì ngài trần đã nói qua, mộ phần của ông nội ai đào người đó sẽ chết! Nhưng là lúc đó ngài Trần có nói cũng chẳng có ai tin. bởi vì chính ông ta đã dùng tiền để bịt miệng bọn họ, yêu cầu bọn họ không được nói ra chuyện đào mộ. Chính ngài Trần là người đã gián tiếp hại họ, vậy thì còn ai tin được ông ta?

Vẫn còn may, những gì tôi lo lắng vẫn chưa xay ra, khi tôi đi đến mộ của ông nội, tôi chỉ thấy một vài người trong số hai mươi tám người, chứ không phải người nhà của họ, có vẻ như bác cả kéo tôi tới nơi này chỉ vì thói quen. Nhưng tại sao bác cả lại kéo tôi đến đây?

Chỉ thấy bác cả kéo tôi đến mộ của ông nội, đột nhiên bác quỳ xuống, nắm lấy tay tôi kéo kéo. Ông ấy muốn tôi quỳ xuống bái lạy ông nội. Dù sao cũng là ông nội mình, tôi dập đầu bái lạy không chút do dự.

Vì vậy tôi quỳ xuống, rất cung kính dập đầu ba cái. Dập đầu xong, tay bác cả liền buông lỏng, sau đó khôi phục lại tư thế quỳ gối, đầu cúi gằm, không nhúc nhích, giống như là ngủ vậy.

Tôi đứng lên nhìn về hướng thôn làng, lục tục có một vài người đi tới đây, hai mắt bọn họ nhắm chặt, thậm chí còn có người không mặc quần áo. Bọn họ đi tới, trước tiên là quỳ trước mộ phần của ông nội tôi, sau đó dập đầu ba cái, rồi lại bày ra tư thế quỳ trên đất ngủ thiếp đi.

Tôi đếm đếm, tổng cộng là hai mươi tám người, thêm bác cả là hai mươi chín. Hình như chỉ có những người đào mộ ông nội mới phải đến đây quỳ lạy, còn bác cả là con của ông nội tôi nên mới bị bắt đến đây.

Trước đây ngài Trần thỉnh thoảng có nói qua tại sao tôi không bị bắt đến đây. Hay là do tôi ở cùng ngài Trần nên người kia không dám ra tay. Nhưng tối nay tôi đã ở với ngài Trần, tại sao tôi vẫn bị bắt tới đây?

rất nhanh tôi liền hiểu được nguyên nhân trong đó, đó là bởi vì ngài trần bị thương trong lúc "Dẫn hồn qua sông", cho nên người này mới không chút kiêng kỵ mà bắt tôi đến nơi này.

Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề cần giải quyết, đó là hai mươi chín người này đều ở trong trạng thái vô thức, tại sao chỉ có tôi là người có nhận thức rõ ràng? Khi tôi phải có nhận thức rõ ràng thì ông ta có thể hù dọa được tôi? Hay là ông ta muốn cho tôi biết một số thứ?

Nếu là nguyên nhân phía trước, mục đích dọa tôi là gì? Có phải là muốn dọa chết tôi không? Hay là trả thù? Tôi không biết, nhưng vì bác cả không nắm tay tôi nữa nên tôi chuẩn bị quay lại. Trước khi về, tôi bắt chước tiếng gà gáy như ngài Trần, học cách gáy không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa mới nửa đêm, gà trong thôn sẽ không gáy theo như lần trước. Ngay tại lúc tôi chuẩn bị ra về thì có một bóng đen lướt qua, tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy bóng đen đó đứng chắn giữa đường về thôn, không nhúc nhích, trên tay ông ta xách một đôi giày!

Ông ta chính là người đóng giày trong miệng ngài Trần? Ông ta sẽ cho tôi đi đôi giày đó sao? Nếu tôi đi đôi giày đó, liệu tôi có giống như Vương Nhị Cẩu, không còn là chính mình nữa?

Làm thế nào bây giờ?... Chạy!

Nhưng đây là con đường duy nhất để về thôn, muốn chạy về thì phải đi ngang qua ông ta, trong trường hợp này không phải là tự lao đầu vào lưới sao?

Vì không thể trốn thoát, nên tôi mạnh dạn hỏi một câu: "Ông là ai?"

Ông ta đứng ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ ông ta là ai. Thời tiết đêm nay không tốt lắm, có mây đen và ánh sáng không đủ. Ngay cả khi đó không phải là hướng ngược sáng, tôi cũng không thể nhìn rõ ông ta, nhưng tôi thấy ông ta đang khom người lại, trông như một ông già.

Ông ta không trả lời mà đem đôi giày trong tay ném cho tôi, dùng một loại âm thanh rất kỳ quái nói: "Đi nó vào"

Âm thanh khàn khàn, dường như là rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.

Mặc dù tôi đi chân trần trên nền đất lạnh lẽo nhưng tôi vẫn không muốn đi giày của ông ta, tôi không muốn mình lại trở thành Vương Nhị Cẩu thứ hai. Vì vậy tôi lùi lại phía sau mấy bước, cho ông ta thấy sự quyết tâm của tôi.

Ông ta lại nói: "Nếu ông muốn hại cháu thì cháu đã chết từ lâu rồi. Mau đi giày vào rồi đi cùng ông"

Tôi nghĩ cũng đúng, bây giờ ngài Trần không ở bên cạnh tôi, mặc dù còn có bác cả, nhưng hiện giờ nhận thức của ông ấy không rõ ràng, ông ấy sẽ không đứng lên giúp đỡ tôi, nếu một mình chiến đấu thì tôi nhất định không phải đối thủ của ông ta. Ông là người đã đánh trọng thương ngài Trần! Cho nên, nếu ông ta muốn giết tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi, không cần bắt tôi đi giày.

Ông ta nói xong liền quay người rời đi. tôi suy nghĩ một chút bèn xỏ giày đi theo ông ta.

Tôi đi theo sau lưng ông ta, tôi vốn muốn đi nhanh một chút để thấy rõ ràng hình dáng của ông ta như thế nào. Nhưng ông ta dường như đã biết tỏng ý đồ của tôi rồi, tôi đi nhanh ông ta cũng đi nhanh, ông ta luôn duy trì khoảng cách với tôi. Khi sắp đến thôn, ông ta rẽ một hướng, đi về phía ngọn núi đối diện với thôn của chúng tôi, tôi hỏi: "Ông là ai?"

ông ta dùng âm thanh khàn khàn nói chuyện: "Ông là ai không quan trọng, quan trọng là cháu là ai?"

Tôi tức giận, tôi nói, cháu tự biết mình là ai, điều cháu muốn hỏi bây giờ là: "Ông là ai?"

Không biết là không phải là bởi vì quá tức giận liễu, tôi lại cảm thấy mi tâm có chút đau, thật giống như bị kim châm vậy.

Ông ta không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.

Tôi lại hỏi một vấn đề khác: "Ông muốn dẫn cháu đi đâu?"

ÔNg ta nói: "Đến nơi cháu sẽ biết."

Tôi hỏi: "Đôi giày âm của Vương Nhị Cẩu là do ông làm?"

Ông ta có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại tôi: "Trần Ân Nghĩa đên cả chuyện này cũng nói cho cháu biết? Ông ta còn nói cho cháu chuyện gì nữa?"

Tôi không nghĩ cuộc trò chuyện này có thể tiếp tục. Ông ta không những không trả lời những gì tôi hỏi mà còn hỏi ngược lại tôi.

Ông ta dường như nhận ra điều gì đó, đột ngột dừng lại, liếc nhìn bầu trời và nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, mau giao những gì ông nội cháu để lại ra đây!"

Trước khi tôi có thể hiểu được ý của ông ta là gì thì giữa hai lông mày của tôi có một cơn đau nhói, khiến tôi phải nhắm mắt lại, sau đó tôi cảm thấy cả người như đang bay lên, đầu óc choáng váng, một lúc sau, cảm giác này mới biến mất.

Khi tôi mở mắt ra, những gì hiện ra trước mặt tôi là một con gà trống.
Chap 20: Gà Trống Gọi Hồn

Tôi nhìn cái đầu gà trống trước mặt, nó cũng chăm chú nhìn tôi, mắt to trừng mắt nhỏ, không bên nào chịu thua . Cho đến khi gà trống mổ một nhát vào giữa đôi mày của tôi, phá tan cục diện giằng co trước mặt.

Người đứng phía sau ôm con gà trống ngũ sắc sặc sỡ kia là ngài Trần. Cha mẹ tôi đứng ở sau ông ta, trên khuôn mặt hai người họ đều hiện rõ sự nôn nóng. Nhìn thấy tôi từ từ tỉnh lại, họ cảm giác như đã trút được một gánh nặng.

Tôi nhìn lại mình, rồi lại nhìn xung quanh, thế mà tôi lại đang ngồi ở ngay chính phòng của mình. Bên ngoài trời đã sắp sáng rõ.

Không phải tôi đang ở trên núi ư? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong nhà thế này? Còn có ngài Trần và cha mẹ tôi nữa, không phải bọn họ đều đang ngủ say như chết sao, vì sao lại tỉnh dậy? Lại còn con gà trống này nữa, đang yên đang lành mổ tôi làm gì?

Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mọi người, trên khuôn mặt họ đều lộ ra sự nhẹ nhõm sau khi khẩn trương. Chẳng lẽ vừa rồi có chuyện gì khiến họ lo lắng?

Tôi cất giọng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngài Trần ném con gà trống xuống đất, nó lập tức ưỡn thẳng ngực, bận rộn đi sang bên cạnh tìm sâu, giống như hành động mổ tôi vừa rồi là hết sức hiển nhiên, nó không việc gì phải áy náy.

Ngài Trần nói “hồn cháu vừa mới đi lạc”

Tôi ngây ngô không hiểu, lập tức hỏi lại “Vì sao linh hồn cháu lại đi lạc. “

Ngài Trần thong thả nói tiếp “Sáng nay bác dậy đi tiểu, không cẩn thận dẫm lên chân cháu, thế nhưng cháu không có động tĩnh gì. Lúc đầu bác còn cho rằng cháu mệt mỏi quá nên ngủ say như chết, nên bác cũng không để ý nữa. Lúc sau bác mới thấy có chút không đúng , bác gọi cháu mấy lần đều không được. Sau đó bác tính ra linh hồn cháu là đang bị phóng đi lạc”

Phóng hồn? Chẳng lẽ hết thảy những điều tôi vừa trải qua đều do linh hồn bên trong thay thế bản thân tôi trải nghiệm. Điều này cũng quá quỷ dị rồi! Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy những thứ ấy rất chân thật, thậm chí trên mặt đất có chút lạnh tôi cũng cảm nhận thấy.

Tôi hỏi “Sau đó thì sao?”

Ngài Trần nói “Sau đó bác liền gọi cha mẹ cháu đi vào, bảo bọn họ gọi cháu, gọi đến khi cháu tỉnh dậy mới được. Người ta từng nói nếu có ai phóng hồn, chỉ cần người trong phòng gọi vài tiếng thì đa phần là người đó sẽ tỉnh lại. Ai mà ngờ đến lượt cháu gọi mãi mà không được, bác nghĩ có lẽ cháu đã bị bắt hồn đi lạc, là kiểu mà gọi mãi không tỉnh, cần phải dùng đến thì mới được.”

Tôi nhìn thoáng qua con gà trống kia, lại hỏi ngài Trần “Vậy ra cháu là bị con gà trống kia đánh thức?”

Ngài Trần gật đầu, giọng nói có chút khoa trương “Nơi này rộng như vậy, nếu không phải nhờ con gà trống kia, không biết cháu còn đi tới tận nơi nào nữa”

Tôi nhìn con gà trống kia thêm lần nữa. Nó giống như cảm nhận được, cái đầu quay về phía tôi liếc một cái rồi lập tức nghiêng sang một bên. Nó lại ưỡn cái ngực lên như thể hiện à, nó vừa lập được công lớn đấy. Tôi cảm thấy như ánh mắt nó nhìn tôi còn có vài tia khinh bỉ.

Trong lúc tôi đang nghiên cứu con gà trống, ngài Trần xoay người đi về phía cha mẹ tôi, bận rộn giải thích “Hai người không cần quá lo lắng. Nhóc con này mấy hôm nay quá mệt mỏi cho nên mới phát sinh ra chuyện này. Chỉ cần ngủ một giấc an ổn là sẽ tốt thôi.”

Ngài Trần đã mở miệng nói cha mẹ tôi cũng ngay lập tức tin tưởng. Nhưng khi ông ta quay đầu lại, tôi nhìn thấy sự nặng nề trên khuôn mặt ông ta. Tôi liền đoán sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động liền phát hiện tay chân tôi đang bị dây tơ hồng quấn chặt vào trên ghế. Hai bên chân còn đặc biệt thả theo hai quả đồng tiền.

Ngài Trần một bên giúp ta gỡ dây, miệng lại không ngừng nói “Dây tơ hồng này là để giữ lại hồn phách của cháu. Còn dưới chân có hai quả đồng tiền chắc cháu cũng hiểu được làm sao để không bị đi lạc”

Tôi gật đầu, đáp “Khoá chặt hồn cháu lại”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy điều này là ở chỗ Vương Nhị Cẩu. Lúc ấy ngài Trần bảo tôi thả lên người Vương Nhị Cẩu ba đồng tiền. Cho nên cách thức duy nhất này tôi nhớ rất rõ.

Tôi lại cúi đầu nhìn, không ngạc nhiên khi thấy hai bàn chân của tôi trần trụi đạp lên mặt đất, cái này mọi người hay gọi là “Bén rễ nảy mầm.”

Ngài Trần gật gù tỏ ý vừa lòng, tiếp lời nói “Tơ hồng buộc phách, đồng tiền khoá hồn, hai chân chấm đất, bén rễ nảy mầm, gà trống mổ mi, hồn về phách hồi. Nhóc con, cháu có nhớ không?

Tôi kích động gật đầu, đây là khẩu quyết đầu tiên ngài Trần đã dạy tôi. Nhưng về sau tôi mới biết dù bản thân có hiểu khẩu quyết này thì cũng chả làm được cái mẹ gì.

Bởi vì dây tơ hồng và đồng tiền kia đều là đồ vật được gia công bằng phương pháp đặc thù, hơn nữa để quấn được dây tơ hồng cũng cần bí quyết riêng, dù là dùng tay trái hay tay phải thì kết quả cũng không giống nhau.

Nếu không phải là người làm nghề này lâu năm thì cho dù được chỉ dẫn tận tay cũng chưa chắc đã làm được. Huống hồ tôi đây chỉ thuộc mỗi một câu khẩu quyết ?

Gỡ xong dây tơ hồng, ngài Trần nhỏ giọng nói “Vào phòng đi!”

Tôi biết ngài Trần là đang có điều muốn hỏi tôi. Thật ra tôi cũng có nhiều thắc mắc muốn ông ta giải đáp. Những chuyện hôm qua vừa kỳ quái lại có phần chân thực. Chân thực đến nỗi bản thân tôi có chút hoài nghi đâu là mộng, đâu mới là thật.

Vào đến trong phòng, ngài Trần ghé mông ngồi ở trên giường, tôi kéo chiếc ghế dựa lại gần rồi cũng ngồi xuống.

Ngài Trần bắt đầu hút thuốc, ông ta hỏi tôi “Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Sau đó tôi liền kể cho ông ta tất cả, bắt đầu từ lúc bác cả vào phòng dắt tay tôi đi, tôi một năm một mười kể lại hết cho ngài Trần nghe.

Ngài Trần nghe xong, mày kiếm nhíu chặt lại. Ông ta hỏi “Trong thôn cháu có ai bị gù lưng không?”

Tôi nghĩ nghĩ một lát liền lắc đầu. Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng thấy ai ở trong thôn bị gù lưng cả.

Ngài Trần gật đầu, lại nói tiếp “Ăn cơm xong bác cháu ta đến nhà bí thư hỏi thăm một chút.”

Tôi tò mò hỏi ông ta “Ngài Trần, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Sao cháu cảm giác như mình đang nằm mơ vậy!”

Ngài Trần thong thả nói “Sao? Cảm giác như nằm mơ? Vốn dĩ đó chính là giấc mơ!”

Đầu óc tôi chợt mông lung, tôi lại hỏi “Chẳng phải bác nói tối qua cháu ngủ trên giường mà.”

Ông ta lại hút một hơi thuốc dài, khói thuốc phả ra như sương trắng “Cơ thể và linh hồn trải qua những chuyện trong mơ, hai cái này vốn không liên quan đến nhau. Cơ thể cháu nằm ở trên giường, nhưng linh hồn lại chạy ra bên ngoài. Nếu cả người cháu di chuyển đi ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy chắc chắn bác sẽ nghe mà tỉnh lại. Nói tiếp chuyện này, có lẽ ngay cả cháu lúc ấy cũng gọi tên bác nhưng bác không tỉnh lại. Bởi vì âm thanh mà cháu phát ra bác hoàn toàn không nghe được.”

Tôi có chút hồ đồ, vội vàng hỏi “Vậy vì sao người lưng gù kia lại nghe được cháu nói chuyện?”

Giọng nói ngài Trần bình thản, đều đều như kể chuyện xưa “Từ trước tới nay người dương muốn cùng người âm nói chuyện đều phải thông qua một môi giới nhất định. Giống như chúng ta là thợ đóng giày, phải thông qua giày âm để liên lạc tới họ. Chỉ cần người âm xỏ vào đôi giày mà thợ đóng giày này chế tác, sẽ có thể cùng người đó nói chuyện. Có người nhảy múa gọi hồng, bọn họ phải dùng gạo, nến, hương dâng cho người bên kia. Đạo sĩ thì dùng bùa chú phù trợ. Thợ làm vàng mã thì lại nhờ những đồ vật bằng giấy dán thành mà liên hệ với cõi âm. Cũng như ông nội cháu, làm nghề dẫn thây thì phải dùng tới thi thể. Có rất nhiều ví dụ, mỗi nghề lại có điểm đặc biệt riêng, phương pháp làm cũng khác nhau. Nhưng mà cũng có một số ít người cao tay, bọn họ có thể trực tiếp cùng người âm nói chuyện. Đáng tiếc, những người như này đa số đều không còn nhiều. Vì có thể cùng người âm liên lạc, bọn họ bắt buộc phải trả giá rất nhiều, cho nên không ai là có thể sống thọ.”

Tôi gật đầu, nói “Cho nên là cháu có thể nói chuyện cùng người kia, là bởi vì cháu đi đôi giày âm mà ông ta đưa tới. Chẳng trách lúc cháu hỏi ông ta là ai, ông ta không đáp, chỉ đem giày trong tay ném về phía cháu.”

Ngài Trần lắc đầu, lại khe khẽ thở dài “Cháu không nên đi giày của hắn.”

Tôi vội vàng hỏi “Vì sao vậy?”

Ngài Trần lại đáp “Giày âm là một phương thức để thợ đóng giày liên lạc với thế giới bên kia. Hiện tại cháu đã đi giày của hắn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cùng cháu giao tiếp. Hơn nữa loại giao tiếp này không đơn giản như cháu nghĩ, mà có thể là thông qua giao tiếp bắt linh hồn cháu đi.”

Nghe thấy lời ngài Trần nói, tôi bắt đầu cuống quýt, trong lòng hoảng loạn hỏi ngài Trần “Nếu đúng như vậy, chẳng phải cháu sẽ không có giây phút nào được an toàn, cả sự tự do nữa. Cháu phải làm thế nào bây giờ?”

Tôi nghe ngài Trần nói “Nếu hắn có thể cho cháu đi giày âm, bác đây cũng sẽ có cách gỡ ra cho cháu. Nhưng chuyện này không thể vội được. Buổi tối mới có thể làm. Bác hỏi cháu, có phải câu cuối cùng hắn nói với cháu là mang đồ vật ông nội để lại cho cháu lấy ra, có đúng không?”

Tôi gãi gãi đầu, khó hiểu mà nói “Cháu cũng không biết những lời này của hắn là có ý gì. Lúc ông nội mất cháu còn đang ở trường học, mà thời điểm cháu trở về đã là ngày hôm sau rồi. Ông nội có thể giao đồ vật gì cho cháu cơ chứ?”

Ngài Trần nghe vậy cũng cười cười “Cũng phải. Chẳng lẽ ông nội đã chết của cháu từ trong quan tài nhảy ra đem đồ vật giao vào tay cháu?”

Vừa nói dứt lời, cả tôi và ngài Trần đều khựng lại, bốn mắt nhìn nhau, từ trên khuôn mặt của đối phương đều nhìn ra hai từ khiếp sợ. Bởi vì ông nội tôi quả thật đã chui từ trong quan tài ra. Còn không phải chỉ có một lần duy nhất.

Không lẽ ông nội thật sự có đồ vật muốn để lại cho tôi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom