17.
Tạ Ý chuẩn bị rời đi, rất nhiều người trong trường học tặng quà cho huynh ấy.
Huynh ấy phong thái anh tuấn quân tử, biết huynh ấy sắp rời đi, không ít người khóc đỏ cả mắt.
Ta giấu con chuồn chuồn cỏ sau lưng, lần chần cầm lâu đến đỏ cả lòng bàn tay.
Đích mẫu mặc dù không tệ với ta, nhưng ta ở Thẩm gia cũng chỉ là một kẻ vô hình, đồ hàng tháng của ta vẫn được phát xuống, nhưng chẳng mấy phần đến được tay ta.
Thẩm Minh Nhu và Thẩm Minh Vân không thiếu những thứ đồ chơi đồ dùng mới mẻ thú vị, quà bọn họ tặng cho Tạ Ý toàn là kì trân dị bảo.
Mọi người ai cũng tặng quà xong rồi, đến lượt ta, ta chỉ ngẩng đầu lên, khẽ để lộ ra con chuồn chuồn cỏ vừa nãy nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ta chỉ có một mình, nên nghĩ rằng có thể gấp cái gì đó tặng huynh.”
Tạ Ý nhìn ta, huynh ấy bắt chước ta cũng gấp một con chuồn chuồn cỏ đặt vào trong tay ta, khẽ mỉm cười.
“Tặng muội đấy.”
Thẩm Minh Nhu cũng nhẹ nhàng cười, mắt mày thanh tú, nhưng khi nàng ta cười lên lại có mấy phần khó tả.
18.
Tạ Ý đi rồi, Thẩm Minh Đường cũng đến Quốc tử giám học tập, học đường trong nhà có chút yên ắng đi.
Thẩm Minh Nhu cáo bệnh, ta mang bài tập hôm nay đến sân viện tìm nàng ta.
Những nữ tì luôn vây quanh hầu hạ Thẩm Minh Nhu không biết đi đâu hết cả, ở góc cửa, một nữ tì vội vã rời sân viện, ta chỉ cảm thấy người này có chút quen mặt.
Ta khẽ nhướng mày, cũng không nói gì, vén rèm ngọc vào trong.
Thẩm Minh Nhu quay người, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn thấy ta đi vào, tay nàng ta khẽ run lên một cái.
“Minh Uyển, muội tới rồi.”
Ta hỏi nàng ta.
“Sân viện của tỷ tỷ trước giờ đều có người hầu hạ, tỷ tỷ thân thể vốn không tốt, lỡ như có người ngoài thất lễ xông vào phải làm sao?”
Thẩm Minh Nhu lại cười trừ.
“Muội muội nói đùa ư, trong phủ này làm gì có ai là người ngoài.”
Nàng tay lại quay đi, nhẹ giọng nói với Xuân Nguyệt vừa mới bước vào.
“Xem xem có vải may nào tốt đưa cho muội muội mang về đi, trời lạnh rồi, phải cẩn thận sức khoẻ.”
19.
Trời đã sáng lên.
Ta ngây người đứng trong sân trong bộ quần áo đơn giản mỏng manh, tay chân bất động, trơ trơ nhìn vào một nhóm người hầu nữ mặt mày hung dữ.
Khoảng sân không lớn náo loạn, rương đựng y phục của ta bị lật tung lên, ngay cả con chuồn chuồn cỏ Tạ Ý tặng ta cũng bị ném xuống đất bùn.
Ta vội vàng chạy đến để lấy lại, nhưng hai tì nữ bên trái bên phải đã ghì chặt lấy ta khiến ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể đỏ mắt trừng trừng nhìn món quà duy nhất mình nhận được bị giẫm nát tan tành.
20.
Trong phòng có một người cao giọng hô lên.
“Tìm được rồi, quả nhiên là ở chỗ con ranh này.”
Một tì nữ ném ngọc bội vào người ta, tức tối nhổ một bãi nước bọt.
“Chân tay bẩn thỉu quá đi, còn cướp cả đồ của tỷ muội nhà mình nữa!”
Ta nhìn miếng ngọc bội, nghe vào tai những lời chửi rủa khinh thường của kẻ khác, lúc đó mới nhận ra miếng ngọc bội đích mẫu cầu Phật lấy về cho Thẩm Minh Nhu trước đó mất rồi.
Thẩm Minh Nhu thân thể yếu nhược, từ nhỏ đã phải có miếng ngọc bội ấm đó mới có thể ngủ ngon được.
21.
Đích mẫu được mời đến viện này, bà ấy là trưởng nữ của thế gia đại tộc, nhất cử nhất động đều là phong phạm danh gia vọng tộc, dù chỉ mặc thường phục cũng khó lòng che giấu khí chất cao quý từ trong xương tuỷ.
Bà ấy lạnh nhạt nhìn ta, nói với tì nữ bên cạnh.
“Gọi lão gia* đến đây.”
*bản gốc là “郎君”, nghĩa là lang quân, kiểu như để gọi chồng á, nhưng tôi chưa tìm ra từ tương tự để dịch cho hay nên để tạm là “lão gia” nha
22.
“Con không lấy ngọc của tỷ tỷ.”
Ta ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn bà ấy, nhấn từng chữ một mà nói.
“Con không có.”
Mắt mày xinh đẹp của đích mẫu hơi nhíu lại, thị nữ theo hầu bà lên tiếng.
“Nhị tiểu thư, việc gì phải bướng bỉnh, ngọc của tiểu thư được tìm thấy trong phòng của ngươi, không ngươi lấy trộm thì còn ai nữa?!”
“Lẽ nào là đại tiểu thư cố ý tự hại bản thân mình ư?”
“Đại tiểu thư tốt bụng, chăm sóc ngươi, không ngờ lại chăm ra một tên trộm cắp!”
Ta không hề lấy trộm ngọc của Thẩm Minh Nhu, nhưng sẽ chẳng ai tin ta cả.
Mấy tì nữ dáng người to lớn khịt mũi, nhéo ta một cái rất mạnh, ta bị đẩy ngã, loạng choạng khuỵ xuống.
Đầu gối đập vào phiến đá xanh, đau đến tê cả da dầu.
Trong cơn mơ hồ, câu nói tươi cười của Thẩm Minh Nhu vẫn văng vẳng bên tai ta.
“Muội nói, ai sẽ tin muội chứ.”
Bình luận facebook