• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ta tương lai muốn làm hoàng hậu (2 Viewers)

  • Chương 3

9.

Đợi y trút hết lửa giận xong rồi, ta mới chỉnh trang lại đầu tóc, quay sang nói một câu với tì nữ đứng bên cạnh.
“Về thôi.”
Tì nữ bên cạnh ta vừa mới vào phủ, nhìn ta một cái, giống như không thể chịu đựng được hơn nữa.
Trên đường trở về Mộc Xuân các, nàng ấy không nhịn cất tiếng.
“Đều là huynh đệ tỷ muội cùng một nhà, công tử sao có thể khơi khơi phát giận với người như thế chứ nhị tiểu thư.”
Ta chạm vào cổ ta đỏ bầm của mình, một nụ cười yếu ớt vương trên môi.
Thực ra lúc đầu, Thẩm Minh Đường cũng không phải hoàn toàn căm ghét ta như vậy.
Tất cả chuyện này, đều là do Thẩm Minh Nhu.

10.

Thẩm di nương* mất khi ta sáu tuổi.

*chỗ này gọi như vậy nhưng là đang nói về mẹ ruột của Minh Uyển, ngày xưa con cái dòng thứ trong nhà không được gọi thẳng mẹ đẻ mình là mẹ mà phải gọi là “di nương”, kiểu giống “mẹ nhỏ/bé”

Sau khi bà ấy chết, ta ăn sỏi ăn đá mà lớn lên ở trong một căn nhà ở ngoài kinh thành, có lẽ trong phủ đột nhiên sực nhớ ra ở ngoại thành có một thứ nữ đã lớn nhưng lại chẳng mấy giáo dưỡng, ta mới nhận được chút từ bi mà cho trở về phủ, vào trong học đường tại nhà, lần đầu tiên gặp Thẩm Minh Nhu.
Khi ấy nàng ta đang ngồi ở giữa chiếc bàn, xung quanh là những người bạn chơi cùng và các tì nữ theo hầu phía sau.
Ta mặc một chiếc váy trắng đã giặt sạch, trên tay áo trái có một miếng vải vá do vợ của trưởng làng làm cho, đứng nép vào một bên.
“Ăn mày ở đâu ra thế này.”
Đích nữ nhà nhị thúc Thẩm Minh Vân đưa tay lên che mũi.
“Hôi quá đi.”
Ta xấu hổ thu tay áo, cố thu mình lại hết mức có thể.
Nhưng Thẩm Minh Nhu như một tiên nữ giáng trần lại nhìn ta cong mắt, đưa tay ra, chỉ vào ta rồi nói với đám người vây quanh.
“Ta giờ cũng có muội muội rồi, các người không được bắt nạt nàng ấy.”

11.

Ta chưa bao giờ gặp một người có thiện ý với ta đến như vậy, như thể vừa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cẩn trọng theo sát sau nàng ta.
Thẩm Minh Nhu coi ta như muội muội ruột vậy, đối xử với ta rất tốt.
Nhưng nàng ta đối với ta càng tốt, những tỷ muội khác trong học đường ngày càng căm ghét ta, gọi ta là kẻ nịnh hót.
Thẩm Minh Vân thường ngày sẽ hay mang bánh ngọt đến, nhưng không bao giờ chia cho ta dù chỉ một miếng.
“Là ngươi ăn trộm đúng không.” - Thẩm Minh Vân trịch thượng nhìn ta, trong mắt hiện lên sự khinh thường - “Thẩm gia chúng ta thế mà không ngờ lại có trộm.”
“Ta không lấy gì của tỷ hết.” - Ta đứng đậy, lạnh mặt nhìn nàng ta.
“Từ khi ngươi đến học đường, đồ đạc của mọi người đều theo giời gian biến mất, không phải ngươi thì là ai!” - Thẩm Minh Vân hừ lạnh, các tỷ muội khác đứng bên cạnh cũng trừng mắt nhìn ta.
Ta vốn muốn nói cho ra nhẽ, nhưng Thẩm Minh Nhu lại nhất nhất thay ta xin lỗi.
Mọi người đều kêu Thẩm Minh Nhu tốt tính, chê ta quanh co lén lút, vô học, chỉ biết ăn trộm ăn cắp.
Ta chăm chăm nhìn Thẩm Minh Nhu mà hỏi.
“Tỷ, sao tỷ lại làm vậy?”
Nhưng Thẩm Minh Nhu lại chỉ cau mày nói với ta.
“Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, Minh Uyển, muội từ đầu đã khiến bọn họ căm ghét, cho dù muội có giải thích, cũng chẳng có ai tin muội cả.”
Về sau mỗi khi có ai mất đồ, Thẩm Minh Vân đều chỉ tay thẳng mặt ta mà mắng, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.

12.

Năm mười một tuổi, học đường có một học sinh nam đến học, là cháu ngoại của đích mẫu.
Thẩm Minh Nhu rất thích vị ca ca mới tới này, rụt rè gọi y một tiếng “Tạ huynh.”
Tạ Ý là cháu trai trưởng của Tạ học giả đương triều, bảy tuổi đã được diện kiến thánh nhân, đối đáp trôi chảy, thánh thượng khen y là “cốt cách chi lan ngọc thụ, không thể chỉ mọc nơi sân nhà*.”

*câu gốc là “thí như chi lan ngọc thụ, dục sử kì sinh vu đình giai nhĩ”: ý nghĩa gần như là hoa thơm cây quý (người có tài năng phẩm chất tốt) không thể mọc ra lớn lên ở hoặc mọc ra lớn lên từ những chỗ không tốt, ý khen Tạ Ý thiên phú tốt, sau này phải phát triển ở những chố tốt, có tiền đồ rạng rỡ

Là một người hội tụ mọi tinh hoa từ đất trời.

*chỗ này xém nữa gõ thành tinh hoa hội tụ, phụ nữ gất yêu :smile:))))

Tạ Ý thân thể cao lớn, chỉ đơn giản mặc trường bào màu trắng tựa mặt trăng, ánh sáng rơi xuống phủ lên vạt áo của y, khiến cho Thẩm Minh Vân trước giờ cao ngạo phách lối cũng không khỏi nhìn mà lặng lẽ đỏ mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom