• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie bá đạo (2 Viewers)

  • Chương 51+52

CHƯƠNG 51:



“…..”


Trong thư phòng, có một sự kỳ lạ đang len lỏi giữa hai người.


Tiểu Phó đứng chết trân nhìn Minh Khinh Khinh, mực từ cây bút ký tên nhỏ xuống văn kiện.


Minh Khinh Khinh hơi khó chịu nói: “Không muốn cũng không sao.”


“Muốn, muốn.” Tiểu Phó lật đật thả cây bút ký tên xuống, đứng bật dậy.


Chiếc ghế theo động tác của anh bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai khiến người khác không thể không chú ý.


Nói xong anh mới cảm thấy xấu hổ gần chết, sao nhìn mình cứ giống như gấp không chờ nổi ấy nhỉ? Tranh thủ lúc Minh Khinh Khinh không nhìn qua đây, anh len lén hít vào một hơi thật sâu.


“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Phó Tuyết Thâm cố gắng để mình trông thật tự nhiên, thậm chí còn dùng thành ngữ, “Nhấc tay chi lao.”


(Nhấc tay chi lao: chuyện nhỏ như trở bàn tay.)


Nói rồi Phó Tuyết Thâm đứng dậy, bước tới trước mặt Minh Khinh Khinh, cởi từng chiếc cúc trên áo đồng phục thêu, sau khi cởi xong thì ném áo sang một bên.


Lúc này, thân trên của anh chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng.


Anh không dám nhìn Minh Khinh Khinh, mặt đã đỏ bừng như sắp bị luộc chín.


So với anh, Minh Khinh Khinh ngoại trừ có chút ngại ngùng ra thì có thể nói là khá bình tĩnh và tự nhiên, khiến người khác hoài nghi rằng phải chăng cô là một tay lão luyện trên tình trường.


Cô quay đầu lại, nhìn bóng dáng cao lớn của Phó Tuyết Thâm đang đứng trước mặt. Anh mím môi cúi đầu, dùng ngón tay thon dài từ từ cởi từng cúc áo của mình, động tác vô cùng chậm rãi, hệt như một cảnh quay trong phim. Minh Khinh Khinh chẳng hiểu sao lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.


“Cậu làm nhanh lên.” Cô không nhịn được nói.


Tiểu zombie cởi áo chậm chạp như vậy làm cô có ảo giác như mình đang ‘ép con gái nhà lành làm kỹ nữ’.


Phó Tuyết Thâm: “…..”


Phó Tuyết Thâm cố gắng kiềm chế gương mặt đỏ bừng như rỉ máu, tiếp tục cởi áo. Anh tháo khuy măng sét bạc trên chiếc áo sơ mi trắng ra, mở cúc trên cùng gần yết hầu, tiếp đến là một cúc gần xương quai xanh.


Sau khi từng cúc áo sơ mi trắng được cởi ra, phần ngực và cơ bụng của anh dần dần xuất hiện.


Anh tránh né ánh mắt Minh Khinh Khinh, đặt chiếc áo sơ mi trắng sang một bên.


Theo động tác của anh, đường cơ bắp trên cánh tay và bên hông kéo căng thành một hình vòng cung mượt mà và đẹp mắt, cho người khác cảm giác mạnh mẽ giữa một cậu thiếu niên ngây ngô và một người đàn ông thành thục.


Thế nhưng, dù đã sở hữu thân hình chân dài vai rộng hoàn mỹ, thì dưới cái nhìn chăm chú của Minh Khinh Khinh, anh vẫn khẩn trưởng đến mức yết hầu cứ lăn lên lộn xuống.


Anh đoán phụ nữ trên Trái đất có yêu cầu rất cao đối với đường cơ bắp của nửa kia, hoặc Minh Khinh Khinh là một người thích kiểm soát cơ bụng—— mặc dù trước đây Minh Khinh Khinh không hề thể hiện ra điều này.


Nhưng lỡ cô cảm thấy cơ bắp của anh chưa đạt chuẩn thì làm sao bây giờ?


Phó Tuyết Thâm bắt đầu hối hận vì mấy hôm nay không học theo giống đực Trái đất điên cuồng cử tạ.


“Thế, thế nào?” Tiểu Phó nín thở, cố gắng làm cho cơ bắp của mình trông lồi lõm hơn một chút.


Chẳng lẽ Minh Khinh Khinh thích kiểu đàn ông cơ bắp, vạm vỡ tráng kiện?


Nếu vậy thì cũng không có gì phức tạp. Claflin là một hành tinh sống trong thời bình luôn nghĩ tới thời chiến, hằng năm đều chuẩn bị sẵn sàng cho các cuộc chiến tranh không biết khi nào sẽ ập đến, thế nên phàm là nam giới đều hưởng ứng lệnh nhập ngũ để tiến hành huấn luyện chiến đấu, hoàng trừ cũng không ngoại lệ.


Phó Tuyết Thâm tuy còn trẻ nhưng cơ bắp toàn thân đã trải qua huấn luyện, bất cứ một giống đực nào Trái đất cũng không thể so sánh được với anh.


Càng huống hồ lúc chưa rơi xuống Trái đất, anh đã là một quả trứng đẹp nhất trong hoàng tộc Claflin.


Nhưng bất luận có xuất thân thế nào, vương tử điện hạ vẫn cảm thấy tự ti trước mặt người mình yêu.


Thấy Minh Khinh Khinh đã ba giây trôi qua nhưng vẫn chưa đưa ra đánh giá gì, vương tử điện hạ lại hận không thể tìm ngay cái lỗ để chui xuống.


Ánh mắt của Tiểu Phó hốt hoảng nhìn sang áo sơ mi, muốn nhanh chóng mặc lại.


“Chờ một chút.” Minh Khinh Khinh cản anh lại, vươn một đầu ngón tay ra.


Phó Tuyết Thâm: ?


Minh Khinh Khinh nhìn chằm chằm cơ bụng của anh, đột nhiên dựng ngón trỏ tay phải lên rồi thình lình chọc nhẹ vào phần giữa cơ bụng thứ nhất và thứ hai của anh.


Đầu óc của Phó Tuyết Thâm lập tức ong ong: “……”


Chọc xong, Minh Khinh Khinh lại nhấc ngón tay, di chuyển xuống cơ bụng phía dưới, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, ba đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo.


Phó Tuyết Thâm: “…..”


Đương nhiên không dễ gì nhéo được, vì cơ bụng của anh rất cứng, nhưng phần cơ bụng trắng nõn vừa bị cô chạm vào đã lập tức đỏ bừng một mảng. Xúc cảm lành lạnh, hơn nữa còn rất tốt.


Minh Khinh Khinh lại nhìn bàn tay vừa chạm vào cơ bụng anh.


Hình như vẫn không bài xích.


Thế là cô lại dùng toàn bộ lòng bàn tay ấm áp của mình áp lên.


Cơ thể Phó Tuyết Thâm lập tức cứng đờ, đầu óc như hoàn toàn bị treo máy.


Từ trước đến nay, Minh Khinh Khinh chưa từng tiếp xúc da thịt như vậy với bất kỳ một người đàn ông nào.


Quay cảnh hôn cho dù đã mượn góc, nhưng leo lên xe bảo mẫu cô vẫn lặng lẽ đánh răng thật lâu. Khi cô không phải là một nhân vật nào đó trong kịch bản mà chỉ là một Minh Khinh Khinh đời thường, bất kể diễn viên nam lạ mặt nào đó đặt tay lên vai cô cũng sẽ làm cô nhớ ngay đến bố mình, song song với cảm giác da đầu tê dại là nhiều ký ức tồi tệ hiện lên trong tâm trí cô.


…..nhưng lúc này cô lại không hề có.


Minh Khinh Khinh lại một lần nữa khẳng định, cô không hề bài xích anh.


Giống như bất luận có tiếp xúc thân mật thế nào, nếu đối phương là người trước mắt, cô cũng không ngần ngại.


Có lẽ từ rất lâu trước đó, khi mà cô chưa sinh ra tâm lý bài xích, cô đã đặt người trước mắt này vào phạm vi của mình, sẵn sàng bảo vệ anh, làm anh hạnh phúc, cũng bằng lòng vì anh mà bỏ ra thời gian và kiên nhẫn….


Anh đột nhiên mất hết tung tích, gần hai tháng qua cô cũng sa sút tinh thần. Rồi khi anh xuất hiện lần nữa nhưng thái độ cứ hờ hững lạnh nhạt, khiến một người lười biếng duy trì mối quan hệ với bất kỳ ai như cô lại chủ động hàn gắn mối quan hệ.


Kỳ thực, ngay cả Minh Khinh Khinh cũng không nhận ra rằng cô đã thay đổi rất nhiều vì Phó Tuyết Thâm.


Minh Khinh Khinh không biết đang suy tư điều gì, đặt tay lên cơ bụng của Phó Tuyết Thâm đã gần một phút đồng hồ.


“Rất tốt.” Cô nói.


Không bài xích, rất tốt.


Minh Khinh Khinh đưa ra một kết luận, bây giờ xem ra, nếu nhất định phải tìm đối tượng mà cô không bài xích, có lẽ Tiểu Phó sẽ thích hợp hơn Bùi Hồng Trác.


“Ý cô là sao?” Tiểu Phó đã cứng đờ thành một phiến đá. Có nghĩa là cơ bụng của anh không tệ?


Lòng bàn tay của Minh Khinh Khinh mang theo nhiệt độ ấm áp của con người, còn thân nhiệt của cậu thanh niên cao lớn từ trên xuống dưới đều lạnh lẽo.


Cô chỉ cảm thấy bàn tay mình như đang đặt trên một khối băng, mang đến cho ngày hè oi bức một chút mát mẻ, nhưng đối với Phó Tuyết Thâm lại giống như thứ gì đó vừa nóng rực vừa mềm mại áp lên bụng mình.


Sắc mặt của Phó Tuyết Thâm càng lúc càng đỏ, chỗ bị Minh Khinh Khinh chạm vào cũng âm ỉ phát nóng.


Đợi đến khi Minh Khinh Khinh nhận ra chỗ nào đó của anh thay đổi, chiếc quần tây của anh đã lộ rõ.


Minh Khinh Khinh thoáng sửng sốt, tầm mắt hơi dời xuống dưới.


Ánh mắt cô vì kinh ngạc mà cứ nhìn chằm chằm vào đó.


“Xin, xin lỗi.”Phó Tuyết Thâm xấu hổ gần chết, lập tức dịch chuyển đến góc tường bên kia, đồng thời chộp lấy áo khoác mặc vào.


Minh Khinh Khinh cũng giống như bị sét đánh trúng đầu. Vất vả tiếp nhận tiểu zombie là một người đàn ông, rồi lại miễn cưỡng tiếp nhận cậu thanh niên này có cơ bụng, bây giờ lại phát hiện ra ‘năng lực’ của cậu thanh niên người ngoài hành tinh này không thể khinh thường được.


Vừa rồi cố gắng gượng lắm mới duy trì được sự bình tĩnh, nhưng lúc này cô thực sự đã có chút bối rối.


Bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ.


“Không sao.” Minh Khinh Khinh cố gắng ổn định, “Phản ứng sinh lý bình thường thôi.”


“Không bình thường.” Tiểu Phó nép người vào tường, vành tai còn đỏ hơn cả ánh ban mai bên ngoài, khẩu âm của anh đột nhiên trở lại như lúc trước: “Tôi đối với người khác không như vậy. Chỉ đối với cô….”


Chợt ý thức được mình đang nói gì, vương tử điện hạ ngốc nghếch liền giật mình, cuống quýt nói: “Không, không, tôi không có ý đó. Ý của tôi không phải là nhìn thấy cô tôi sẽ nổi lên suy nghĩ bậy bạ. Tôi không bao giờ sử dụng siêu năng lực của mình để làm bất cứ việc gì khác. Trước đây khi tôi ngồi trước mặt cô, tôi cũng chưa….”


Minh Khinh Khinh: “Ý cậu là thân thể của tôi không có sức hấp dẫn với cậu?”


“Không!” Tiểu Phó nhanh chóng bác bỏ, đôi mắt xanh biếc lộ ra vẻ sốt ruột: “Cũng không phải vậy. Ý tôi muốn biểu đạt là, sức hấp dẫn của cô đối với tôi giống như loài thực vật biết phát sáng trên núi tuyết Claflin vậy. Loài thực vật đó biết phát sáng, nhưng không phải vì nó biết phát sáng mà tôi mới chạy lên núi tuyết để xem, mà bởi vì nó chính là loài thực vật duy nhất tôi thích….”


Phó Tuyết Thâm sâu sắc nhận ra bản thân đang tự bôi xấu hình ảnh của mình. Dù tiếng Trung phổ thông của anh đã đạt đến cấp 10, nhưng anh vẫn chưa học được một câu nào hoàn chỉnh để bày tỏ suy nghĩ của mình vào những thời điểm quan trọng như những giống đực Trái đất.


“Minh Khinh Khinh.” Anh chỉ có thể nhẹ nhàng mà gọi một câu.


Anh nhắm mắt lại, không dám nhìn Minh Khinh Khinh, đối vặt với vách tường, trán chống lên bức tường trắng xóa, giọng vô thức khàn đi: “Giá như…”


Anh chỉ nói một chữ ‘giá như’, nửa câu sau đã biến mất trong cổ họng.


Giá như, em có thể thích tôi dù chỉ một chút thì tốt rồi.


Giá như Achilles bị em nắm trong tay, khi em chăm chú nhìn tôi như vậy nó có thể sáng lên giây lát, dù chỉ giống như sao băng vụt qua cũng tốt rồi.


“Sao?” Minh Khinh Khinh nhìn Tiểu Phó.


Đôi mắt xanh của anh đang nhắm chặt, nhưng cô vẫn có thể phác họa ra màu sắc của đôi mắt trong veo và hình dáng con ngươi trong đó.


Trong thư phòng bỗng yên lặng như tờ.


Chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.


Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào mái tóc đen nhánh của Phó Tuyết Thâm, nhuộm lên mái tóc anh một màu nâu hạt dẻ đậm. Mặc dù anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng xét đến cùng, trong tiềm thức của Minh Khinh Khinh anh vẫn chỉ là một ‘tiểu zombie’. Khoảnh khắc này dường như trở lại một buổi sáng nào đó của ba tháng trước, hai người cùng nhau ăn sáng trong căn biệt thự đối diện, ánh mặt trời cũng chiếu rọi như vậy.


Lúc đó, trong tiềm thức của Minh Khinh Khinh hy vọng thời gian sẽ mãi dừng lại như vậy.


Và lúc này, cô cũng nhận ra mình đang có loại tiềm thức này.


Điều vô cùng khó hiểu là, Minh Khinh Khinh lại cảm thấy trong lòng có nơi đó rất mềm mại.


Cô liếm đôi môi khô khốc, đang định nói gì đó thì cánh cửa thư phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.


“Điện hạ.” Hạm trưởng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt thoạt nhìn có chút lo lắng.


Phó Tuyết Thâm xoay người lại.


Hạm trưởng liếc nhìn Minh Khinh Khinh, sau đó nhanh chóng bước tới, dùng ngôn ngữ Claflin liến thoáng thì thầm bên tai Phó Tuyết Thâm.


Minh Khinh Khinh một chữ cũng nghe không hiểu, cô nói với Phó Tuyết Thâm: “Vậy tôi về trước đây.”


“Khinh Khinh, vừa rồi cô muốn nói gì đúng không?” Phó Tuyết Thâm phớt lờ hạm trưởng, chỉ chăm chú nhìn cô. Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt xanh biếc của anh phản chiếu một loại ánh sáng rực rỡ đầy khao khát.


Thế nhưng, ‘thứ gì đó như sắp nứt đất chui lên’ chỉ thoáng qua trong lòng Minh Khinh Khinh, ngay cả bản thân cô cũng không nắm bắt được đó là gì.


Cô hơi ngẩn người, khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi đi trước đây.”


Nói xong cô rời khỏi thư phòng, đóng cửa lại.


Dưới đại sảnh là một mảnh hỗn loạn, Raymond và bốn người khác đang cố gắng kéo đầu của Mặt Sẹo ra khỏi lớp gạch men. Lúc đi ngang qua, Minh Khinh Khinh không khỏi thảng thốt, nhịn không được ba chân bốn cẳng bỏ chạy, sợ bị lây nhiễm căn bệnh tâm thần của những người ngoài hành tinh kỳ lạ này.


Sau khi cô rời đi, Phó Tuyết Thâm uể oải ngồi xuống sau bàn làm việc bằng đá cẩm thạch. Mặc dù anh đã cố gắng che đậy, nhưng hạm trưởng vẫn có thể nhận ra vương tử điện hạ đang rất chán nản.


Cũng đúng thôi, người phụ nữ kia chủ động tới chọc ghẹo vương tử điện hạ, còn lệnh cho vương tử điện hạ cởi quần áo, kết quả vương tử điện hạ vẫn đang áo quần xộc xệch thì cô đã lật đật bỏ chạy. Đúng là đáng giận mà!


“Điện hạ, trước mắt không phải là thời điểm dành cho nhi nữ tình trường đâu!” Hạm trưởng vẫn một lòng muốn Phó Tuyết Thâm phát triển sự nghiệp, cố ý nói huỵch toẹt ra hết tình hình tồi tệ: “Hoàng cung đang thất thủ! Tôi vừa nhận được một tin mới nhất từ Jormungandr, phụ vương của ngài đã điều động hai hạm tinh chiến đấu, đang hướng về Trái đất! Nhìn tình hình này, lẽ nào là muốn khai chiến với Trái đất sao?!”


Ai ngờ Phó Tuyết Thâm lại trợn mắt nói: “Ngài đa nghi quá rồi. Cùng lắm là trói ta về thôi, làm gì đến nỗi khai chiến. Claflin không phải là một hành tinh hiếu chiến, phụ vương của ta cũng không phải loại khốn nạn như vậy.”


Còn trợn mắt? Chết tiệt, vương tử điện hạ trước đây tuyệt đối sẽ không làm ra những việc như người Trái đất như vậy!


Hạm trưởng cay đắng nói: “Nhưng nếu ngài tiếp tục theo đuổi vị giống cái Trái đất kia, thì ngài không chỉ chống lại mệnh lệnh của phụ vương ngài và luật pháp hoàng tộc, mà ngài còn tự tay kết liễu mạng sống của mình nữa! Phải biết rằng đã ba tháng đã trôi qua, kỳ mẫn cảm thứ hai của ngài lại sắp đến rồi đấy!”


Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Phó Tuyết Thâm, hạm trưởng thay đổi giọng điệu: “Tôi biết ngài không quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng ngài cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của Minh tiểu thư, vị giống cái Trái đất kia chứ. Cô ấy không thích điện hạ ngài, cả ngày ngài cứ loanh quanh bên cạnh cô ấy, chẳng phải sẽ khiến cô ấy cảm thấy phiền chán sao?”


Vừa dứt lời, cơ thể Phó Tuyết Thâm liền cứng đờ.


Hạm trưởng thấy mình đã chọc trúng tâm sự giấu kín của vương tử điện hạ, tiến thêm một bước nói: “Ở Trái đất, ‘cầu mà không được’ chỉ là cách nói dễ nghe hơn chút thôi, chứ kỳ thực còn một tính từ khó nghe hơn nữa, đó là ‘quấy rầy’.”


“Trước đây Minh tiểu thư cư xử với những người theo đuổi cô ấy thế nào, về điểm này chắc hẳn ngài phải rõ hơn tôi chứ?”


Từng câu từng chữ như nhát búa nặng nề đập vào tai Phó Tuyết Thâm.



Chương 52: (4268c)



Hạm tinh chiến đấu do Claflin thứ XIII phái đến ba ngày sau sẽ đáp xuống đến Trái đất.


Phó Tuyết Thâm đã chủ động từ bỏ quyền thừa kế theo đúng ý của đảng cầm quyền, đảng cầm quyền sẽ không mượn chuyện này để làm tổn thương Minh Khinh Khinh nữa, nhưng điều này đã khiến cho phụ vương Claflin thứ XIII của anh nổi cơn thịnh nộ.


Những người mà lần này ông ấy phái đến, chỉ e là sẽ không còn giống như hạm trưởng của hạm tinh Jormungandr bằng vai phải lứa biết gây trò chọc cười nữa, mà đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới quyền lực.


Một đội trưởng đội cận vệ, Phó Tuyết Thâm có thể ung dung ứng phó. Nhưng giả sử trên hai hạm tinh đều là người của đội cận vệ thì sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.


Những thứ này thực ra chỉ là thứ yếu.


Bất luận là sự phản đối của phụ vương hay luật pháp hoàng tộc Claflin, hoặc là thời kỳ mẫn cảm xảy ra theo định kỳ, Tiểu Phó đều có thể giải quyết được, đều có thể khắc phục được.


Cái khó duy nhất chính là trái tim của Minh Khinh Khinh.


Hạm trưởng nói rất đúng, Minh Khinh Khinh sẽ không thích những người quấy rầy cô.


Và nếu như người này còn vì một số vấn đề nhỏ nhặt trên hành tinh mà đem lại rắc rối cho cô, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.


Người được phụ vương phái đến chắc chắn ba ngày nữa sẽ tìm tới cửa.


Phó Tuyết Thâm không hy vọng những tên hung thần ác sát đó chạm mặt Minh Khinh Khinh.


Một người mặt lạnh như Tinh Ba thì vẫn ổn, hơn hai mươi mấy người mặt lạnh như Tinh Ba mà mặc vest đen của Trái đất đứng thành một hàng, giống như xã hội đen đến đòi nợ thì dù là ai cũng không muốn người có gia đình như vậy theo đuổi mình.


Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Phó quyết định tạm thời dọn ra khỏi căn biệt thự này.


Anh sẽ không rời khỏi Trái đất, nhưng trước khi cầu xin phụ vương tha cho mình, anh phải tống cổ hai con tàu chiến đấu do phụ vương phái đến đã.


Chuyến này Lu Kager thực ra cũng không hoàn toàn vô dụng. Ông ta có một công năng đặc biệt, được gọi là ‘Két tiền’, có thể thoải mái vì vương tử điện hạ mà đem vàng và những đồ vật tương tự từ Claflin đến chợ đen trên Trái đất để lưu thông, đổi thành tiền mặt trên Trái đất.


Vàng và kim cương, những thứ này có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên Claflin, nhưng không biết vì sao lại rất quý hiếm trên Trái đất, đến nỗi sau khi nhập vào thị trường Trái đất với giá rất rẻ, chỉ vỏn vẹn một khoản thời gian ngắn, F.Claflin đã trở thành một vị đại gia mới nổi trong giới quý tộc, trẻ tuổi và bí ẩn.


Là người lo lắng cho sự nghiệp của vương tử điện hạ, vừa nghe tin Phó Tuyết Thâm yêu cầu nội trong hai ngày phải đổi nhà và dọn ra ngoài, hạm trưởng vui mừng khôn xiết, còn tưởng anh rốt cuộc cũng chịu từ bỏ người phụ nữ đối diện, tích cực chạy đi thu xếp thủ tục chuyển nhà. Mặc dù thời tiết nóng nực đến đổ mồ hôi hột, mặt mày ông ấy cũng vô cùng tươi tắn.


Phó Tuyết Thâm vẫn luôn ẩn mình trong thư phòng, không ra ngoài.


Anh đặt một lớp màng bảo vệ quanh người Minh Khinh Khinh, đó là thành phần quý hiếm nằm ở vòng ngoài cùng vỏ trứng kim loại của anh. Nó có thể chống nắng mùa hè, giữ ấm vào mùa đông. Quan trọng nhất là nó có thể ngăn cản được sự tấn công chí mạng của tuyệt đại đa số sát thủ Claflin, hơn nữa còn để anh kịp thời phản ứng. Điều này an toàn hơn rất nhiều so với việc anh ở bên cạnh cô.


Sau khi bóc lớp ngoài cùng của vỏ trứng ra, thể lực của Tiểu Phó có chút giảm sút, không tha thiết ra ngoài phơi nắng nữa, thế nên hai ngày qua đều nấp ở trong nhà.


Hôm nay, công ty chuyển nhà lái vài chiếc xe chuyên dùng chuyển nhà đến, vừa mới sáng ra đã đậu ở bãi cỏ bên ngoài biệt thự.


Hai ngày nay Minh Khinh Khinh vẫn đi sớm về muộn đến đoàn phim quay phim, không mấy để ý đến động tĩnh bên kia.


Kể từ khi Tiểu Phó thổ lộ và cô sờ vào cơ bụng của Tiểu Phó, giữa hai người đã rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ.


Không biết tại sao Tiểu Phó cũng không chủ động đến tìm cô nữa, thậm chí hai ngày nay đều không thấy bóng dáng anh đâu, như thể anh không hề ra ngoài vậy.


Nghe thấy phía đối diện có tiếng xe truyền đến, Minh Khinh Khinh lơ đễnh đẩy hé bức rèm cửa sổ ra liếc nhìn một cái. Thấy dòng chữ ‘Chuyển nhà trong ngày’ to đùng trên thân xe, cô liền kéo hẳn bức rèm, cả người đực ra tại chỗ.


Chuyển nhà??


Ở đây không phải là một nơi sống lý tưởng rồi ư? Sao lại đột nhiên lại chuyển nhà?


Lẽ nào vì chuyện tỏ tình mà cảm thấy xấu hổ khi đối diện với cô?


Tiểu Chu giúp cô dắt chó đi dạo và cho mèo ăn xong, đặt bữa sáng lên bàn, hét lên một câu: “Tới ăn nè.”


Thấy Minh Khinh Khinh vẫn đứng thẫn thờ trước cửa sổ, bóng lưng có chút kỳ lạ —— tóm lại là không mấy vui vẻ, thậm chí thoạt nhìn còn có vẻ chán nản mà đến bản thân cô cũng không nhận ra. Tiểu Chu không hiểu mô tê ất giáp gì, nhịn không được bước tới: “Em đang nhìn gì vậy?”


“Không có gì.” Minh Khinh Khinh vội vàng buông bức rèm xuống, xoay người đi tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.


Tiểu Chu quay đầu nhìn cô, cảm thấy tuy vẻ mặt của cô trông có vẻ hờ hững, nhưng thực tế tâm tình lại có chút bất ổn, anh ấy bèn xốc rèm lên nhìn ra ngoài.


Sớm tinh mơ tháng Sáu, bầu trời đã rất sáng, mặt trời ban mai giống như lòng đỏ trứng gà đang tan chảy, dần dần nhô lên từ sườn núi phía đông, một khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp. Tầm mắt của Tiểu Chu chẳng mấy chốc lại rơi xuống căn biệt thự đối diện.


Hai căn biệt thự thực ra cách nhau khá xa, diện tích của hai bãi cỏ ở giữa cũng xấp xỉ bằng một sân bóng hình tròn dài bốn trăm mét, muốn nhìn rõ đối diện phải nheo mắt lại.


Nhưng ngay cả như vậy, Tiểu Chu vẫn có thể láng máng nhìn thấy dòng chữ ‘Chuyển nhà’ trên những chiếc xe tải trước hàng rào chạm khắc của biệt thự đối diện.


“Bên kia dọn nhà à?” Tiểu Chu kinh ngạc hỏi: “Khu dân cư này cũng thuộc dạng tốt rồi mà nhỉ, hình như bên kia dọn vào chưa được một tháng nữa đúng không?”


Minh Khinh Khinh ‘ừm’ một tiếng. Cô cúi đầu, mái tóc đen mượt rơi lả tả xuống hai bên cổ. Tiểu Chu quay lại nhìn cô, thấy cô đang cầm cái thìa lơ đễnh khuấy bát, thoạt nhìn không mấy cảm xúc.


“Chẳng lẽ phá sản bán lấy tiền mặt?” Tiểu Chu bước tới, ngồi xuống nhiều chuyện.


Rõ ràng là không phải phá sản, tiểu zombie không lý nào lại bị phá sản —— Minh Khinh Khinh nhớ tới trang phục của nhóm người hạm trưởng và Mặt Sẹo, trên cổ áo và cổ tay áo của bọn họ đều được được khảm kim cương và vàng ròng sáng bóng, hoa văn trên quần cũng đều là sợi vàng, như thể kim loại quý hiếm được dùng như sợi chỉ để may quần áo một cách tùy tiện vậy. Ngay cả những chiếc xẻng cơm mà cậu đầu bếp Raymond đang cầm cũng đều vàng ròng, chứ đừng nói đến tiểu zombie đã trở thành ‘vương tử điện hạ’ của bọn họ.


Nhưng lời nói của Tiểu Chu đã nhắc nhở Minh Khinh Khinh.


Lùi lại một vạn bước, ngay cả khi cô không quen hộ gia đình đối diện, thấy hộ gia đình đối diện đột nhiên chuyển nhà, xuất phát từ lòng hiếu kỳ đi hỏi một câu cũng rất là hợp lý.


Đúng vậy, cô không hề xuất phát từ lý do nào khác, mà chỉ là thân tình giữa hàng xóm láng giềng.


Nó lại quá hợp lý đi chứ.


Nghĩ đến đây, Minh Khinh Khinh dường như đã thuyết phục được bản thân, buông cái muỗng xuống, đứng dậy.


Tiểu Chu kinh ngạc nhìn cô: “Em định làm gì vậy?”


Minh Khinh Khinh vừa nói vừa đi ra huyền quan thay giày: “Đừng đổ bữa sáng, lát nữa em về ngay.”


*


Đồ đạc trong biệt thự không có nhiều, chủ yếu là lộn xộn. Mấy lão già ngoài hành tinh nửa tháng qua biến nơi này thành cứ điểm, ngoại trừ phòng làm việc và phòng sinh hoạt trên lầu ba của Tiểu Phó, những chỗ khác đâu đâu đâu đâu cũng có vớ.


Nhưng cho dù như vậy thì khi những nhân viên chuyển nhà bước vào căn thiệt thự, cũng bị thứ ánh sáng rực rỡ của những viên kim cương và vàng ròng khắp nhà làm cho choáng váng.


Bọn họ đã từng chuyển nhà cho những ngôi sao hàng đầu và tỷ phú, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy gia đình giàu có nào mà ngay cả chiếc vớ cũng được khâu bằng chỉ vàng.


Còn có mấy người mặc quần áo chống hóa chất màu trắng chẳng biết từ đâu chui ra đang chuyển hàng loạt các rương sắt từ tầng hầm ra, y hệt như những gã cuồng khoa học trong phim ảnh.


Nếu không phải bị người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng đi sau lưng nhìn chằm chằm, có lẽ nhân viên của công ty chuyển nhà đã móc ngay điện thoại ra quay video và đăng lên Weibo.


Hạm trưởng là người tích cực nhất, liên tục giúp di chuyển tivi và máy chiếu lên xe.


Phó Tuyết Thâm từ tầng ba bước xuống, vì không có vỏ ngoài nên trong thời gian ngắn không thể phơi nắng, anh phải trùm một chiếc chăn lông màu nâu quanh người, đầu đội chiếc nón đen siêu to, hơn nữa trên mặt còn đeo khẩu trang.


Nhưng những nhân viên của công ty chuyển nhà vẫn bị khí chất quý tộc toát ra từ dáng người cao gầy và đôi mắt xanh biếc lãnh đạm của anh thu hút.


Từ ánh mắt đầu tiên đã mang đến cho bọn họ cảm giác anh chính là chủ nhân của căn biệt thự như tòa lâu đài cổ này.


Hạm trưởng hì hà hì hục giúp cất thứ cuối cùng lên xe, thấy Phó Tuyết Thâm vẫn đang đứng thẫn thờ trước cửa biệt thự, ông ấy nhịn không được thúc giục: “Điện hạ, đây là do đích thân ngài quyết định muốn chuyển đi, hiện tại đồ đạc cũng đã đóng gói xong xuôi, ngài đứng nói với tôi là muốn đổi ý đấy nhé.”


Phó Tuyết Thâm liếc ông ta một cái: “Ngài cũng tích cực quá rồi đấy.”


Hạm trưởng nói trong bụng, sao không tích cực cho được?? Tiếp tục ở lại đây, điện hạ ngài ngay cả Claflin cũng không muốn thừa kế nữa, đúng là mê muội mất hết cả chí lớn! Với tư cách là một cận thần rường cột của đất nước trong tương lai, tất nhiên ông ấy phải bỏ chuyện quan trọng như xem ‘Tân dòng sông ly biệt’ tập 38 sang một bên để cật lực khuyên ngăn anh trước!


Phó Tuyết Thâm lại giả vờ thản nhiên liếc nhìn căn biệt thự đối diện, làm bộ hờ hững nói: “Bên kia, không có ai qua sao?”


Chuyển nhà tiếng động lớn thế cơ mà.


“Không có, rèm cửa nhà đối diện đều được kéo lại hết rồi.” Hạm trưởng lập tức đáp.


Phó Tuyết Thâm hờ hững đáp lại một tiếng “Ồ”, cố gắng che đậy sự mất mát của mình.


Hạm trưởng hỏi: “Vậy bây giờ?”


Phó Tuyết Thâm kéo lại chiếc chăn lông, cất bước đi về phía chiếc xe: “Đi thôi.”


“Chờ một chút.”


Phía sau bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.


Bước chân của Phó Tuyết Thâm lập tức khựng lại, còn chưa kịp nghe rõ, anh đã nhanh chóng quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.


Nhân viên của công ty chuyển nhà đang đứng ở phía sau bị khí thế quay đầu của anh làm cho hoảng sợ, run rẩy chỉ vào hai túi đồ ở cửa: “Xin, xin hỏi, nếu hai túi đồ này không cần dùng, chúng tôi có thể mang về công ty của chúng tôi được không?”


“……” Phó Tuyết Thâm thấy rõ chỉ là nhân viên của công ty chuyển nhà, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.


Anh xoay người lại, tiếp tục đi về hướng chiếc xe, hờ hững vẫy tay: “Cứ tự nhiên.”


Người nhân viên đó không khỏi kích động, hào hứng chạy đến cửa xách hai túi mang đi.


“Đợi đã.” Ngay lúc Phó Tuyết Thâm đang kéo cửa xe ra nâng một chân bước lên, phía sau lại vang lên giọng nói gọi giật anh lại.


Phó Tuyết Thâm trưng ra tâm thái không còn gì luyến tiếc với cuộc sống, nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã bước thẳng lên xe, đóng cửa xe một cái ‘rầm’.


Lần này giọng nói hơi giống của Minh Khinh Khinh.


Nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi.


Tiểu Phó cảm thấy Minh Khinh Khinh sẽ không chủ động tới tìm anh nữa đâu.


Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy giọng nói tức tối của hạm trưởng: “Minh tiểu thư, cô tới đây làm gì nữa? Chúng tôi sắp dọn đi rồi, xin đừng làm chậm trễ công chuyện của chúng tôi, có việc gì muốn nói vui lòng liên hệ qua điện thoại.”


Phó Tuyết Thâm giật mình, lập tức hạ cửa sổ xe xuống.


Hạm trưởng đang đứng trước mặt Minh Khinh Khinh nháy mắt biến mất.


“Chết tiệt!” Hạm trưởng lúc này đang ở trên nóc nhà ôm ống khói, lòng thầm run sợ chỉ e là sẽ bị trượt xuống dưới: “Điện hạ! Tôi sai rồi!”


Minh Khinh Khinh: “……”


Phó Tuyết Thâm tháo khẩu trang xuống, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào khuôn mặt Minh Khinh Khinh. Thấy Minh Khinh Khinh không nhìn trên nóc nhà nữa mà chuyển sang nhìn mình, anh mất tự nhiên thu hồi tầm mắt, cố gắng làm bản thân có vẻ lãnh đạm hơn một chút.


Anh thậm chí còn học mấy giống đực Trái đất khác, phủi phủi bụi bặm vốn không tồn tại trên quần: “Sao cô lại tới đây?”


Minh Khinh Khinh tiến lên một bước, hỏi: “Các cậu chuyển đi rồi, có chỗ khác chưa?”


Tiểu Phó đáp: “Cũng không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ.”


Minh Khinh Khinh nhịn không được nói: “Nhưng các cậu đã quen sống ở đây rồi, bỗng nhiên chuyển đến nơi khác, liệu có thoải mái lắm không?”


“Các cậu? Ý cô chỉ ai?” Tiểu Phó đột nhiên có vẻ quan tâm đến điều này.


Minh Khinh Khinh hơi mất tự nhiên nói: “Thì, Raymond đó?”


Tiểu Phó nhìn vào mắt cô, sâu kín nói: “Quen biết Raymond chưa được mấy ngày mà cô đã quan tâm cậu ta như vậy rồi sao?”


Raymond đang dọn đồ ở bên kia bỗng nhiên hắt xì một cái, toàn thân phát lạnh.


Tinh Ba lên đưa hạm trưởng từ trên nóc nhà xuống. Hạm trưởng lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc chạy về phía bên này, không sợ chết mà thúc giục: “Điện hạ, đến lúc phải đi rồi.”


Mấy nhân viên chuyển nhà nháo nhác nhìn sang bên này, tưởng đâu vị thanh niên quý tộc trong xe kia tên là “Địch An Hạ”.


Minh Khinh Khinh không nhịn được vươn tay giữ cửa kính xe: “Chờ một chút, khoan lái xe đã.”


Phó Tuyết Thâm cụp mi, nhìn chằm chằm khớp xương mảnh mai đang dùng sức giữ lấy cửa sổ xe, anh cầm lòng không đậu nín thở, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn, thấp giọng hỏi: “Cô như vậy là lại có ý gì đây?”


Minh Khinh Khinh nhìn Tiểu Phó. Nếu vẫn cư xử với tiểu zombie như Béo Béo trước đây, không muốn anh đi thì chỉ cần ôm anh vào lòng là được.


Nhưng trước mắt cô bây giờ lại là Phó Tuyết Thâm, cô cảm thấy rằng mối hệ giữa họ đã xảy ra thay đổi. Mà bởi vì sự thay đổi này, bản thân cô cũng trở nên khó hiểu hơn.


Minh Khinh Khinh gãi gãi đầu, nói: “Ý tôi là…… không phải còn lại mười mấy ngày nữa là cậu phải về Claflin sao? Chỉ còn vỏn vẹn mười mấy ngày mà phải chuyển nhà lần nữa, thật sự rất phiền phức.”


Trong lòng Phó Tuyết Thâm thoáng qua một tia hy vọng rồi lại vụt tắt.


Anh nhìn Minh Khinh Khinh, cười khổ nói: “Phiền gì đâu, dọn xong cả rồi.”


Tiếng ầm ầm bỗng nhiên truyền đến, chiếc xe ở vị trí đầu tiên đã khởi động, Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn chiếc xe đã khởi động xe, trong lòng trào dâng một nỗi lo lắng.


Cô nhịn không được buột miệng thốt lên: “Dù sao cậu cũng đã sống trong căn nhà này hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ không có gì lưu luyến sao?”


Phó Tuyết Thâm cảm thấy bản thân như một oán phụ, anh nhàn nhạt nhìn Minh Khinh Khinh: “Tôi thì có gì để mà lưu luyến chứ.”


Hạm trưởng ở phía trước vừa thúc giục nhân viên của công ty chuyển nhà, vừa lớn tiếng hô: “Điện hạ!”


……


Mấy chiếc xe lần lượt từ từ xuất phát.


Chiếc xe đầu tiên đã lái ra khỏi phạm vi tầm mắt của Minh Khinh Khinh.


Chỉ còn lại chiếc xe bị Minh Khinh Khinh nắm lấy cửa sổ là chưa nhúc nhích.


Đây là chiếc xe chở Phó Tuyết Thâm, cũng là chiếc xe cuối cùng, nhưng sau khi những chiếc xe phía trước đã lái đi, chiếc xe này sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.


Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn về phía ghế điều khiển, tài xế là nhân viên của Claflin trong bộ quần áo chống hóa chất màu trắng. Anh ta do dự liếc nhìn Minh Khinh Khinh một cái, rồi lại đánh mắt nhìn vương tử điện hạ đang ngồi hàng ghế phía sau, không biết có nên khởi động xe hay không.


Trời mới 7h sáng đã có chút nóng nực, trước đây dù Minh Khinh Khinh có bôi một lớp kem chống nắng dày đặc lên da cũng vẫn cảm thấy làn da có chút nóng rát, thế nhưng hai ngày gần đây cảm giác nóng rát này đã biến mất. Cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lại có cảm giác đang được một lớp đồ vậy gì đó rất mềm mại bao quanh người, như tắm mình trong gió xuân.


Nhưng vào lúc này, cảm giác thiêu đốt lại quét qua, không phải xuất phát từ thế giới bên ngoài, mà là đến từ trong lòng Minh Khinh Khinh.


Cô nhìn chằm chằm Tiểu Phó đang ngồi trong xe, ngón tay vẫn ra sức nắm chặt lấy cửa sổ xe.


Cô có một dự cảm, nếu lúc này cô buông tay ra, phải rất lâu sau cô mới được gặp lại anh.


Đây có phải là kết quả mà cô mong muốn không?


Cô thật sự muốn anh rời đi, cứ như vậy cách hàng ngàn dãy ngân hà, và không bao giờ được gặp lại nữa sao?


“Không thể,” Minh Khinh Khinh đứng dưới ánh nắng mặt trời, cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng, cuối cùng cũng thốt ra những lời nói đang kìm nén: “Đừng đi sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom