• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie bá đạo (3 Viewers)

  • Chương 50

Chương 50



Sau khi ánh sáng hừng hực của quả cầu khổng lồ phân tán, cả hai cùng đối mặt với nhau. Achilles vẫn đang trong tình trạng bùng cháy điên cuồng, như một tâm lửa không cách nào dập tắt, bay lượn trước ngực Phó Tuyết Thâm, hình dạng hệt như một vết sẹo.


Phó Tuyết Thâm buông cánh tay của Minh Khinh Khinh ra, đứng thẳng người dậy, đôi mắt xanh xinh đẹp phản chiếu ngọn lửa, hốc mắt thoáng đỏ.


Minh Khinh Khinh nhìn anh đầy kinh ngạc.


“Tiểu zombie, cậu….” Minh Khinh Khinh lần đầu tiên cứng họng.


Giờ thì Minh Khinh Khinh đã hiểu ra mọi chuyện.


Sự xoi mói mà tiểu zombie dành cho Bùi Hồng Trác không đơn giản như sự bài xích người ngoài của Béo Béo. Anh nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, chỉ thỏa hiệp và âm thầm bảo vệ cô. Hơn nữa sau khi trở Trái đất, anh còn cố gắng tránh xa cô.


Minh Khinh Khinh hoang mang đến mức nhịp tim cũng tăng nhanh điên cuồng.


Cô cũng ngay lập tức hiểu ra, vì sao ngày hôm đó dưới chân núi Cửu Hoàn Achilles chi hoàn của tiểu zombie lại phát sáng, vì sao anh lại từ chối đi tìm người gọi là định mệnh, vì sao anh phải trở lại Trái đất vì ‘cái gọi là công việc’, vì sao anh lại phải trấn áp sự bùng sáng của Achilles.


“Tôi cái gì?” Phó Tuyết Thâm nhịn không được quay đầu sang hướng khác, cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Anh hít thở khó khăn.


Minh Khinh Khinh mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy lên tiếng.


Vành tai Phó Tuyết Thâm đã đỏ bừng như máu, nhịn không được len lén liếc nhìn Minh Khinh Khinh, nhưng thấy cô vẫn trợn mắt há miệng nhìn anh chằm chằm.


Nháy mắt, máu huyết trong người anh vì xấu hổ và bất an mà dồn hết lên đỉnh đầu.


Toang rồi.


Vừa rồi anh gần như mất hết lý trí, đã làm ra một chuyện vô cùng thô lỗ.


E là toàn bộ Claflin không có vị hoàng trừ nào suồng sã như anh đâu. Dám cưỡng hôn người mình thích, cảnh tượng này nói không chừng sẽ đi vào sử sách mất thôi!


Rồi Minh Khinh Khinh sẽ nhìn anh thế nào đây!?


Không để Minh Khinh Khinh biết được tình cảm của anh, anh vẫn còn cơ hội ở bên cạnh Minh Khinh Khinh, nhưng một khi để Minh Khinh Khinh biết được, nói không chừng cái gọi là ‘người nhà’, ‘chủ nhân và thú cưng’ cũng không thể làm được nữa.


Nhưng mà ván đã đóng thuyền, anh chỉ có năng lực khiến thời gian dừng lại, chứ không có năng lực đảo ngược thời gian hay tẩy xóa ký ức của con người.


Mọi thứ đã bị anh làm cho rối tung rối mù.


Phó Tuyết Thâm nhìn chằm chằm mặt đất, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ, bất chấp tất cả nói: “Đúng vậy, tôi thích em, tôi chỉ thích em. Tôi đã trưởng thành rồi, có cảm xúc yêu thích lẽ nào lại sai sao? Tôi biết em bài xích tình yêu chị em, nhưng kẻ hèn này đã một trăm tuổi rồi.”


Minh Khinh Khinh: “…..”


Phó Tuyết Thâm thẹn quá lại hóa giận, máu dồn lên đỉnh đầu: “Một trăm tuổi nhưng không có nghĩa là tôi già đến đi không nổi. Trên thực tế, so với bất kỳ một thanh niên nào trên Trái đất tôi cũng cường tráng, giàu có và phong độ hơn, còn sở hữu quyền thừa kế một hành tinh. Ngay cả đưa em lên mặt trăng để hái sao tôi còn làm được, tại sao không thể so kè với giống đực họ Âu hay họ Bùi kia?”


Minh Khinh Khinh nhịn không được nhắc nhở: “Là họ Âu Dương, họ kép.”


Phó Tuyết Thâm: “….”


Lúc này mà cô vẫn còn chú ý đến việc uốn nắn tiếng Trái đất của anh ư?


Cô quả nhiên không yêu anh mà!


Hai mắt Tiểu Phó lập tức đỏ lên, nếu không phải còn sót lại một tia lý trí biết mình là hoàng tử của Claflin, phải có phong cách của một vị vương tử điện hạ, có lẽ nước mắt của anh đã suýt rơi xuống.


Phó Tuyết Thâm cố gắng lấy hết can đảm: “Bây giờ tôi đã phục hồi lại trạng thái bình thường, đi đứng không còn phát ra tiếng kêu cót két, nói chuyện cũng không còn lắp bắp và hở một tí lại rơi nước mắt nữa. Tôi có thể nói trôi chảy tiếng Trái đất, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, thuộc lòng 500.000 từ vựng tiếng Trung, có nhà có xe, còn có siêu năng lực…..”


Thế nhưng Minh Khinh Khinh vẫn chỉ nhìn anh với ánh mắt hoài nghi nhân sinh.


“…….”


Giọng nói của Phó Tuyết Thâm từ từ nhỏ dần, khuôn mặt điển trai của anh bị ánh sáng của Achilles chiếu rọi, dần dần trở nên tái nhợt.


Mấy ngày gần đây anh đã đọc rất nhiều cuốn sách nổi tiếng trên Trái đất, đại khái cũng hiểu ra được một chân lý: Khi bạn thích một ai đó, bạn cũng không thể yêu cầu người đó phải thích lại bạn. Nếu bạn yêu cầu đối phương làm như vậy, người kia sẽ chỉ cảm thấy chán ghét bạn hơn.


Trong từ điển của Phó Tuyết Thâm, không có gì đáng sợ hơn là bị Minh Khinh Khinh chán ghét.


Dũng khí và cố chấp trong nháy mắt như bị xuyên thủng, đôi mắt xanh xinh đẹp của Phó Tuyết Thâm trào dâng bất an, lập tức đem những lời định nói nuốt lại vào bụng.


Anh lại nhìn về phía Minh Khinh Khinh, khàn giọng nói: “Xin lỗi,”


“Tại sao lại xin lỗi?” Minh Khinh Khinh đang cố gắng làm mình bình tĩnh sau cú sốc quá lớn.


“Xin lỗi.” Phó Tuyết Thâm lại lập lại một lần nữa.


“Tôi hành động bốc đồng. Đã thất lễ rồi.”


Minh Khinh Khinh muốn nói không, nhưng đầu óc cô vẫn đang rối bời, cô vẫn chưa hiểu vì sao lại bất cẩn để bị hôn, cũng không hiểu vì sao lại không hề cảm thấy một xíu xiu gì là tức giận.


“Thực ra, cũng….” Cũng không sao, Minh Khinh Khinh định nói.


Phó Tuyết Thâm đã mất hết hy vọng, xòe năm ngón tay ra, thu hồi lại Achilles chi hoàn đang lơ lửng trên không, dùng thần lực màu xanh nhạt nhạt bao phủ, cố gắng nhẫn chịu cơn đau đớn để dập tắt ngọn lửa.


Mọi người đã bỏ chạy ra ngoài, chuông báo cháy đang hú vang inh ỏi, rạp chiếu phim không còn một bóng người bỗng chốc rơi vào ảm đạm.


“Tôi nghĩ, chúng ta nên quay về rồi.” Bóng dáng cao gầy của Phó Tuyết Thâm hoàn toàn chìm vào bóng tối, giọng nói của anh đã khôi phục lại sự điềm tĩnh, nhưng đó là sự điềm tĩnh mà anh phải liều mạng mới áp chế được.


Phó Tuyết Thâm đã đi về phía trước hai bước, nhưng Minh Khinh Khinh vẫn đứng yên tại chỗ.


Trái tim anh như dính đầy chì, nháy mắt rơi thẳng một đường xuống dưới. Bây giờ ngay cả đưa cô về cũng không được nữa sao?


Phó Tuyết Thâm quay đầu lại, khóe miệng mang theo một tia tự giễu: “Hay là….cô muốn chúng ta về riêng?”


“Về chung đi.” Minh Khinh Khinh cũng không quan tâm đến cảm xúc của mình nữa, liền cất bước chạy theo.


Hành động này rơi vào mắt Tiểu Phó lại trở thành, mặc dù cô không thích anh, nhưng vẫn đi ngược lại suy nghĩ, cố gắng không tỏ ra quá chán ghét anh.


Minh Khinh Khinh đang lo ngại cho cảm giác của anh, nhưng loại lo ngại này chỉ làm Tiểu Phó càng thêm tuyệt vọng.


Khi cả hai rời khỏi rạp chiếu phim, các nhân viên trong rạp đang cầm bình chữa cháy xông vào, nhưng sau khi xông vào lại vô cùng ngơ ngác —— lửa đâu? Rạp chiếu phim rõ ràng tối đen như mực thế cơ mà?


Sau khi rời khỏi trường quay, Minh Khinh Khinh được Tiểu Chu đưa qua đây, nên cô không lái xe.


Cô lên xe của Phó Tuyết Thâm.


Sắc trời đã chuyển đen, xe bắt đầu di chuyển, chầm chậm hòa vào dòng xe cộ về đêm.


Phó Tuyết Thâm mím môi, yên lặng lái xe, trên người như có một loại hơi thở tĩnh mịch đang chảy khắp cơ thể.


Còn Minh Khinh Khinh thì nhịp tim lại đập rất nhanh. Thật ra, từ sau nụ hôn trong rạp chiếu phim đến giờ, trong lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.


Trong cuộc sống của cô, hầu hết mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, vì vậy có thể nói là sóng gió bất kinh, nhưng trừ mọi thứ liên quan đến tiểu zombie. Từ lúc anh xuất hiện cho đến khi anh rời đi, sau đó lại xuất hiện một lần nữa, mọi chuyện đều là những biến số.


Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì—— chỉ cảm thấy, hình như cô còn có chút hồi hộp.


Đã rất lâu rồi cô không hồi hộp như vậy.


Minh Khinh Khinh len lén hít vào một hơi thật sâu, cố gắng chấp nhận sự thật rằng mình vừa được tỏ tình.


Chuyện này quả thực làm cô như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đến nỗi tới bây giờ mà đầu óc vẫn còn ong ong.


Xe dần dần chạy lên núi.


Thấy đã gần về đến nhà mà bầu không khí trong xe vẫn còn rất kỳ quái, Minh Khinh Khinh nhịn không được phá vỡ sự im lặng: “Nhưng….”


Phó Tuyết Thâm cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn sang.


Trong xe bật một ngọn đèn vàng nhạt, ngoài cửa sổ xe thì ánh đèn neon sặc sỡ đang phản chiếu vào trong, tầm mắt Minh Khinh Khinh vô thức dán chặt vào gương mặt điển trai của người thanh niên, sau đó lại di chuyển xuống đôi môi đang mím chặt của anh.


Môi của anh mềm mại và đầy đặn, nhưng hơi tái nhợt.


Vừa rồi anh đã hôn cô.


Ở trung tâm ánh sáng chói lóa, xúc giác lành lạnh khi hai cánh môi chạm vào nhau dường như lại kéo nhau trở về. Minh Khinh Khinh khẽ giật mình, ý thức được bản thân đang thất thần, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.


Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, buộc mình tỉnh táo lại một chút: “Nhưng, bệnh khiếm khuyết gien của cậu thì phải làm thế nào bây giờ?”


Ánh mắt Phó Tuyết Thâm càng trở nên ảm đạm hơn.


Bây giờ ngay cả nhìn anh nói chuyện cô cũng không muốn nhìn nữa.


“Tôi đã trải qua lần thứ nhất, lần thứ hai cũng có thể vượt qua, không có gì quan trọng.” Phó Tuyết Thâm đáp: “Raymond hẳn là đã phóng đại gien bệnh của hoàng tộc rồi, thực tế không có khoa trương như lời cậu ta nói đâu.”


“Thật ra nó cũng giống như căn bệnh cảm sốt của con người các cô vậy.”


Minh Khinh Khinh ngạc nhiên: “Sao cậu biết là Raymond nói với tôi?”


Phó Tuyết Thâm đáp: “Không phải cậu ta nói thì còn ai vào đây. Trước đây đầu óc tôi chậm chạp, nhưng đó chẳng qua chỉ vì một nguyên nhân nào đó thôi.”


Minh Khinh Khinh hỏi: “Cậu trở về sẽ trách phạt cậu ấy sao?”


Phó Tuyết Thâm cười khổ: “Trong lòng cô tôi là một kẻ hung hãn vậy sao?”


Minh Khinh Khinh muốn trả lời đương nhiên không phải, tôi không có ý đó, nhưng xe đã dừng trước cổng nhà cô. Minh Khinh Khinh đã nhếch miệng định nói, nhưng đành phải ngậm lại.


“Đến rồi.” Phó Tuyết Thâm nói, anh đổ người qua, định cởi dây an toàn cho Minh Khinh Khinh.


Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, lúc anh đổ người qua, Minh Khinh Khinh cảm nhận được rõ ràng hơi thở lành lạnh của anh. Phải nói là sau nụ hôn trong rạp chiếu phim, Minh Khinh Khinh đã nhận ra một số tính cách của Tiểu Phó mà trước đây cô không hề để ý, chẳng hạn như tính xâm lược.


Cô nhìn chằm chằm Tiểu Phó, theo phản xạ dùng mu bàn tay che miệng mình lại.


Phó Tuyết Thâm ngẩn người ra mấy giây ra mới nhận ra cô đang làm gì.


“Tôi chỉ muốn tháo dây an toàn thôi.”


Sau đó, vành mắt của Phó Tuyết Thâm đỏ lên.


Anh biết, một khi để cô biết những suy nghĩ của anh, mọi thứ sẽ không thể trở lại như xưa được nữa.


“Tiểu zombie, tôi không có ý đó.” Minh Khinh Khinh vội vàng giải thích.


Phó Tuyết Thâm mím môi không nói gì, lông mi đen nhánh che đi đôi mắt xanh biếc, vành mắt vẫn còn đỏ hoe.


Sau khi Minh Khinh Khinh xuống xe, anh liền khởi động xe, lái về căn biệt thự đối diện.


Minh Khinh Khinh đứng trước cửa nhà, tay ôm bó hoa hướng dương, nhìn thấy chiếc xe đã đậu ở bên kia nhưng mãi chưa thấy bóng dáng của tiểu zombie bước xuống, phải một lúc sau cô mới nhận ra là anh đã từ trong xe dịch chuyển vào nhà.


Có thể là anh không muốn cô nhìn thấy bóng lưng thất thần của anh.


Trong lòng Minh Khinh Khinh lúc này bỗng ngũ vị tạp trần.


*


Một đêm nay, Minh Khinh Khinh hoàn toàn mất ngủ.


Lần mất ngủ gần đây nhất là cô kinh hãi phát hiện trong nhà có dấu vết của phi nhân, nhưng cho dù lúc đó có hoảng hốt thì đến rạng sớm hôm sau cô cũng ngủ lại được một lát.


Nhưng mà đêm nay, Minh Khinh Khinh lại nằm trên giường lăn qua lộn lại.


Hoàn toàn không có cách nào ngủ được.


Cô đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình, trong đầu hết lần này tới lần khác nhớ lại nụ hôn lành lạnh đó, dù chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng trong xúc cảm lạnh lẽo đó cô lại cảm nhận được một tình cảm nóng bỏng, hay thậm chí là tuyệt vọng.


Đây không phải là lần đầu tiên Minh Khinh Khinh được hôn, vì xét cho cùng khi quay phim cô đã đóng qua không ít cảnh hôn, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của Minh Khinh Khinh với tư cách ngoài thân phận diễn viên.


Từ nhỏ đến lớn, Minh Khinh Khinh vẫn luôn cảm thấy bản thân không có cách nào bắt đầu một mối quan hệ. Mẹ cô bị bố cô phản bội, mẹ cô lại phản bội bố cô, thứ tình cảm dựa trên một cuộc hôn nhân kinh tởm như vậy căn bản chỉ là một trò đùa, không khỏi khiến người khác buồn nôn. Cô đã từng nghĩ đến bản thân khi yêu sẽ thế nào, chuyện đầu tiên mà cô nghĩ đến là tiếp xúc da thịt với đối phương, nhưng chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã khiến cô vô cùng chán ghét.


Khi được Âu Dương Hạo theo đuổi, cô chịu đựng nhiều hơn là vui vẻ.


Không, phải nói là hầu như không có khoái cảm.


Còn đối với Bùi Hồng Trác, có lẽ sự tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho một vị đàn anh đã làm tăng khả năng chịu đựng của cô, thế nên cô đã ảo tưởng rằng nếu đối tượng kết hôn là Bùi Hồng Trác, thì mọi chuyện có vẻ sẽ ổn hơn.


Nhưng trên thực tế, cô chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện sẽ phát sinh một đoạn tình cảm với Bùi Hồng Trác.


Chưa bao giờ.


Bởi vì ngay cả Bùi Hồng Trác, khi cô tưởng tượng cùng anh ấy tiếp xúc thân mật, cô vẫn không thể chịu đựng được.


….thế nhưng, khi nụ hôn vừa lạnh lẽo vừa hầm hập như lửa của tiểu zombie đáp xuống môi cô, điều bất ngờ là cô lại không hề bài xích.


Đúng vậy, không hề bài xích.


Minh Khinh Khinh rất chắc chắn điểm này.


Lúc đó cô chỉ là bị sốc, chứ không hề có ý định lùi ra phía sau.


Trước đây cô từng ôm, từng nắm tay tiểu zombie, còn vuốt ve đầu anh, nhưng không hề bài xích, dĩ nhiên, lúc xoa đầu anh cô chỉ xem như đang xoa đầu Béo Béo vậy.


Nhưng bây giờ không chỉ đơn giản là một cái ôm hay đụng chạm, mà là một nụ hôn.


Mấy ai có thể chấp nhận được việc hôn môi với thú cưng của mình?


Đầu óc Minh Khinh Khinh lại hỗn loạn.


….


Thế nhưng lúc ở trên xe, khoảnh khắc tiểu zombie sáp lại gần cô, cô chỉ là bị khí thế của anh áp đảo, theo phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên, hoàn toàn không hề có ý ghét bỏ anh.


——anh chắc chắn là đã hiểu lầm.


Nghĩ đến đây, Minh Khinh Khinh đột nhiên vén chăn ngồi dậy, muốn ngay lập tức giải thích rõ ràng với tiểu zombie, rằng cô không hề ghét bỏ anh.


Nhưng bây giờ mới năm giờ sáng, trời còn nhá nhem tối, mọi thứ vẫn đang chìm vào bóng đêm tĩnh lặng, chẳng lẽ cô lại chạy sang lay anh dậy?


Minh Khinh Khinh bực bội gãi đầu, sau đó vén tóc ra sau tai.


Cô bước xuống giường, giẫm chân lên sàn nhà lạnh lẽo, đi tới đi lui, cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình.


Nhưng chỉ một sau, cô lại không nhịn được lấy điện thoại gọi cho Tiểu Chu.


Mặc dù đã sống 25 năm, nhưng ở phương diện này cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.


Không bài xích việc tiếp xúc thân mật là thích sao?


Nhưng đó chỉ là không bài xích, chứ đâu hẳn là thích?


Nếu nói là thích, bản thân cô dường như chưa có bất kỳ dấu hiệu cảm xúc nào khác——cô xác định cô vẫn xem Phó Tuyết Thâm như người trong gia đình.


Tiểu Chu đang trong giấc mộng bị một loạt tiếng chuông điện thoại như đòi mạng đánh thức, mắt nhắm mắt mở mơ màng lắng nghe vấn đề của Minh Khinh Khinh: “Nếu như một người phụ nữ, một ni cô, trước đây vẫn luôn bài xích việc tiếp xúc với nam giới, nhưng bỗng nhiên một ngày phát hiện ra có một người mà cô ấy không hề bài xích. Điều này có nghĩa là gì? Thích hay là cái gì?”


“Tổ tông ơi, em đang hỏi cái gì thế, hơn nửa đêm rồi đấy.” Tiểu Chu sắp khóc đến nơi: “Em lại gặp chuyện gì vậy?”


“Không phải em.” Minh Khinh Khinh hàm hồ nói: “Là nhân vật trong kịch bản mới.”


“Cái đó còn phải xem những chuyện khác cô ấy có bài xích người đó không nữa.”


“Chuyện khác?” Minh Khinh Khinh còn cẩn thận lấy sổ ra ghi chép: “Chuyện khác là chuyện gì? Anh nói tiếp đi.”


Thế nhưng bên kia đã truyền đến tiếng ngáy của Tiểu Chu.


…….


Minh Khinh Khinh vẫn không thể ngủ được, nằm sõng soài như một xác chết, mở to mắt cho đến bình minh.


Mặt trời vừa ló dạng là cô đã bật dậy đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị lao sang nhà đối diện, kéo tiểu zombie ra nói cho xong chuyện tối qua còn dang dở.


Trước kia Minh Khinh Khinh không hề quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt tiểu zombie, mỗi sáng thức dậy đều xuất hiện với dáng vẻ không trang điểm, nhưng hôm nay nhìn cặp mắt gấu của mình trong gương, cô bỗng nhiên khựng lại…. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lôi túi mỹ phẩm ra, trang điểm chỉnh chu lại đôi mắt.


Trang điểm xong cô còn thay một bộ quần áo đẹp đẽ. Khi đã thực sự sang nhà đối diện gõ cửa, Minh Khinh Khinh mới cảm thấy bản thân đúng là điên rồi.


….


Biệt thự đối diện đang ăn sáng. Rõ ràng là nhóm người này cho dù đã xuống Trái đất, nhưng vẫn giữ tác phong quân đội của Claflin.


Chỉ có điều, không khí trên bàn ăn lúc này rất nặng nề.


Bởi vì Achilles đã sáng đủ năm lần.


Tin tức này ngay từ tối hôm qua đã được truyền đến Claflin. Suốt một đêm qua, hoàng thất và đảng cầm quyền đã nổ một cuộc tranh cãi gay gắt. Một giờ trước khi Claflin thứ XIII lâm triều, đã có hơn một trăm bản tấu chương như những mũi tên bay đầy trời buộc tội Cửu vương tử Phó Tuyết Thâm, yêu cầu hoặc là phán quyết vị giống cái Trái đất ngay lập tức, hoặc là cắt bỏ tư cách thừa kế của anh.


Nửa giờ trước, vương tử điện hạ không màng sự ngăn cản của Tinh Ba, dùng thiết bị liêc lạc 3D kết nối với đại điện, thẳng thừng từ bỏ thân phận người thừa kế, để đảm bảo cho sự an toàn của Minh Khinh Khinh.


Khi thiết bị liên lạc 3D đã bị vương tử điện hạ hờ hững dập tắt, một đám đại thần vẫn còn há hốc nhìn trân trối—— hiển nhiên là không thể hiểu nổi tại sao lại có người từ bỏ quyền thừa kế mà người khác phải đổ máu tranh giành một cách dễ dàng như vậy?


Chính vì lẽ đó mà khi giống cái nhân loại kia đứng bên ngoài gõ cửa, Tinh Ba ngay cả suy nghĩ một phát súng bắn chết cô cũng có.


Thế nhưng trước khi ông ta lộ ra sát khí, đầu ông ta đã bị ấn vào nền gạch men.


Sau đó, vị giống cái ở ngoài cửa đã được dịch chuyển mang vào.


*


Minh Khinh Khinh trước mắt tối sầm, mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong thư phòng của tiểu zombie trên lầu ba.


Tiểu Phó đã mặc quần áo chỉnh tề. Bởi vì sáng sớm nay anh phải báo cáo tin tức với tòa thị chính của hoàng thất, nên bộ đồ hôm nay anh mặc là một bộ quân phục thêu màu xanh lục đậm được lấy từ trên phi thuyền, trước ngực có đính một huân chương vàng . Bộ quân phục cứng nhắc phác họa rõ thân hình cao lớn và săn chắc của anh. Mái tóc đen nhánh của anh được chải chuốt gọn gàng, toát ra khí chất cao quý của một vương tử điện hạ.


Chỉ là đôi mắt xanh biếc có chút ảm đạm, như thể cả đêm không chợp mắt.


Minh Khinh Khinh chưa bao giờ thấy anh ăn mặc như vậy. Hình ảnh thú cưng đi ba bước té một trận cuối cùng cũng dần dần mờ nhạt, thay vào đó là hình ảnh người thanh niên nắm quyền hành, người thừa kế một hành tinh, người ngoài hành tinh Phó Tuyết Thâm.


“Tối qua ngủ ngon chứ?” Phó Tuyết Thâm ngồi sau bàn làm việc, liên tục ký tên vào một số văn kiện cần thiết để giảm bớt ảnh hưởng của việc luận tội phụ vương.


Tầm mắt của anh dừng trên khuôn mặt Minh Khinh Khinh, nhưng chỉ ngừng lại đôi chút rồi lại vội vàng cúi đầu.


Anh hầu như không dám nhìn thẳng vào Minh Khinh Khinh, sợ Minh Khinh Khinh lại nói ra điều gì đó tuyệt tình.


“Khá ngon.” Minh Khinh Khinh ngồi xuống giường, nói:”Tiểu Phó, tôi có chuyện này muốn trao đổi với cậu.”


Minh Khinh Khinh để ý lúc cô vừa bước vào, Achilles trên ngực tiểu zombie lại sáng lên. Nhưng sau khi anh quay người sang chỗ khác, như thể lại dùng thần lực trấn áp và cưỡng ép, Achilles lại chìm vào im lặng.


Ngòi bút của Phó Tuyết Thâm thoáng khựng lại, cổ họng se thắt: “Có thể đổi sang ngày khác không?”


Anh cảm thấy anh đã đoán được Minh Khinh Khinh muốn nói gì tiếp theo.


Chắc hẳn là cô muốn nói rằng, anh sống ở đối diện sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, mong anh có thể chuyển đi càng sớm càng tốt.


Cũng rất có thể cô còn dứt khoát từ chối, nói với anh rằng cảm ơn anh đã thích cô, nhưng cô chỉ coi anh như một con vật cưng—— mặc dù những điều này Phó Tuyết Thâm đã tận mắt chứng kiến qua viên pha lê, nhưng vẫn không muốn nghe cô lặp lại một lần nữa…


Đó chẳng khác gì như bị lăng trì tùng xẻo.


Phó Tuyết Thâm bỗng nhiên lại có chút chán ghét bản thân, vì sao phải trở về Jormungandr, vì sao phải hoàn thành nghĩ lễ trưởng thành. Nếu anh vẫn luôn là một ‘tiểu zombie’, phải chăng sẽ được ở bên cô mãi mãi….


“Tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, Khinh.” Vành mắt Tiểu Phó đỏ bừng, đau lòng cất tiếng: “Những lời nói lần trước, nếu cô cảm thấy phiền phức thì có thể quên đi, nhưng tôi không muốn chuyển đi….”


“Cậu đang nói gì vậy?” Minh Khinh Khinh khó hiểu ngắt lời anh: “Ai bắt cậu chuyển đi?”


Tiểu Phó ngạc nhiên ngẩng đầu: “Không phải cô đến vì….”


“Tôi nói là tôi đến có chuyện trao đổi với cậu mà.” Minh Khinh Khinh nói.


“Cô không phải kêu tôi chuyển đi?”


“Vì sao tôi phải kêu cậu chuyển đi?”


Tiểu Phó thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt vẫn phiếm hồng, nhìn Minh Khinh Khinh, đáng thương nói: “Thế có chuyện gì? Trao đổi chuyện gì?”


Minh Khinh Khinh chần chừ mấy giây mới mở miệng: “Cởi đồ.”


Tiểu Phó: “?”


Minh Khinh Khinh thấp giọng nói: “Cậu cởi đồ ra cho tôi xem được không?”


Tiểu Phó hoàn toàn không hiểu mô tê ất giáp, đực mặt ra nhìn Minh Khinh Khinh, giọt nước mắt vì giả vờ đáng thương vẫn chưa kịp rớt xuống.


“Ý, ý cô là sao?” Vài giây sau, vành tai của anh đỏ rực như rỉ máu, lắp ba lắp bắp hỏi.


Minh Khinh Khinh muốn kiểm tra cơ bụng của anh sao?


Minh Khinh Khinh nói: “Tôi muốn xem thử, tôi có bài xích việc tiếp xúc với các bộ phận khác trên cơ thể cậu không. Chỉ cần cởi thân trên là được rồi.”


Nói xong chữ cuối cùng, Minh Khinh Khinh cũng có chút xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom