Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 923-925
Chương 923:
Người ở chỗ này sửng sốt một chút, khi nhìn thấy rõ người bước vào, sắc mặt của đám người này lập tức trở nên khó coi.
Đường Kiến Quốc!
Đường Kiến Quốc làm sao lại tới đây chứ?
Tất cả đều đang thảo luận cách đối phó Đường gia rồi đối phó Đường Kiến Quốc, nhưng không ngờ là Đường Kiến Quốc mang theo Chu Ninh ngang nhiên tới nơi này.
"Ngươi. . . Ngươi vào bằng cách nào?"
Thạch Trường Hâm đứng lên, sắc mặt hết sức khó coi, "Ai cho ngươi tới đây?"
"Đây là chuyện quan trọng sao?" Đường Kiến Quốc mỉm cười, sau đó lớn cất bước đi tới, kéo ra một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống, "Ta tới đây, chính là muốn cho các ngươi một miếng thịt lớn. . . Các ngươi muốn hay không?"
"Ngươi có ý gì?" sắc mặt Thạch Trường Hâm có chút không tốt dò hỏi.
Đường Kiến Quốc nhìn qua đám người này rồi mỉm cười nói: "Mấy ngày nay các ngươi xuống tay với Đường gia, các ngươi đã thu được lợi ích gì chưa?"
Sắc mặt của đám người này lập tức thay đổi, bởi vì tất cả đám người này còn chưa kiếm được chỗ tốt gì, ngược lại còn bị Đường Kiến Quốc chặn 1 phần hàng hoá ở nước ngoài.
Đường Kiến Quốc mỉm cười, nói ra: "Ta tin rằng các ngươi cũng đã thấy rõ, muốn cắn 1 miếng thịt của Đường gia thì các ngươi còn chưa đủ tư cách, cùng lắm chỉ là giúp người khác xuống tay 1 chút rồi sau đó để người ta xem mặt mà ban thưởng!"
"Ngươi đến cùng muốn làm gì?" Thạch Trường Hâm lạnh giọng chất vấn.
"Cho các ngươi một khối thịt lớn!" Đường Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, giang hai tay ra "Nếu như ta nói cho các ngươi biết, Từ gia có rất nhiều thịt, các ngươi có động lòng hay không?"
"Ngươi điên rồi sao?" Lý Sương mỉa mai cười một tiếng, cũng đem cơ thể dựa vào trên ghế, "Đường Kiến Quốc, ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Ngươi nói chúng ta đối nghịch với Từ gia sao? Ngươi đang nằm mơ phải không?"
"Bà thông gia sao lại nói như thế chứ?" Đường Kiến Quốc mỉm cười, "Dù sao thì chúng ta vẫn là người 1 nhà, sao ngươi lại có thể nói như thế được?”
vietwriter.vn
"Ai là người 1 nhà với ngươi hả?" Lý Sương trừng mắt nhìn Đường Kiến Quốc, khinh bỉ nói ra: "Ngươi đừng có mà dát vàng lên mặt mình! Nhìn thấy Đường gia sắp ngã xuống, ngươi lại muốn làm người 1 nhà với ta sao?"
"Đường gia có sa sút thì sản nghiệp ở bên ngoài cũng có thể nuốt chửng mấy cái Vu gia của ngươi!" Chu Ninh cười lạnh một tiếng, cũng kéo 1 cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Lý Sương cắn răng, hừ lạnh một tiếng, đem đầu chuyển qua 1 bên.
Đường Kiến Quốc không thèm để ý tới Lý Sương, đem ánh mắt nhìn về phía xung, "Chốt lại, đi theo ta chống lại Từ gia, ta sẽ để cho các ngươi miếng thịt lớn! Ta sẽ không giống như Từ gia, chỉ là cho các ngươi bát canh, mà ta sẽ cho các ngươi lợi ích lớn nhất!"
"Làm sao đạt được lợi ích chứ? Đường gia còn khó bảo toàn được chính mình, ngươi còn muốn đạt được lợi ích sao?" Thạch Trường Hâm lạnh giọng dò hỏi.
Đường Kiến Quốc mỉm cười, không quan tâm chút nào nói "Từ gia làm sao lại dám làm như thế này? Đơn giản là nghĩ rằng con trai ta đã chết ở Châu Phi, mà lão tổ Triệu gia lại đi ra khỏi sa mạc! Phía sau lưng hắn chính là Triệu gia, cho nên hắn cảm thất mình rất mạnh, nhưng nếu con trai ta cũng không chết ở Châu Phi, thì Triệu gia sau lưng hắn…. ."
Sắc mặt của mọi người nhao nhao có biến hóa, trong lúc nhất thời nhìn nhau 1 cái, cũng không có ai mở miệng.
"Con của ngươi đi ra khỏi sa mạc rồi sao?" Thạch Trường Hâm dò hỏi.
"Đương nhiên!" Đường Kiến Quốc cười nói: "Cho dù là không đi ra thì như thế nào chứ? Từ gia cậy mình có ẩn nấp thế gia, chả nhẽ Đường gia không có ẩn nấp thế gia sau lưng sao?"
"Ngươi có ý gì? Đường gia cũng có ẩn nấp thế gia sau lưng sao?"
Đám người sững sờ, mọi người đều biết Từ gia quật khởi mấy năm nay là do có Triệu gia khổng lồ ở sau lưng chống đỡ.
Nếu như không có Triệu gia thì Từ gia làm sao có được địa vị ngày hôm nay chứ?
"Đó là chuyện đương nhiên!" Đường Kiến Quốc ngồi thẳng lại, hai tay đặt ở trên mặt bàn, khẽ cười nói: "Các ngươi chắc là biết tam đại núi phải không? Đơn giản là Cửu Long Tuyết Sơn, Chung Nam Sơn, cùng Vương Ốc Sơn! Vương Ốc Sơn là Triệu gia, mà Cửu Long Tuyết Sơn lại là Đông Phương gia! Con trai của ta lại đẹp trai và phi phàm, hiện nay đã cùng với Đông Phương Yên của Đông Phương gia kết làm 1 cành, hơn nữa còn sinh ra 1 đứa con trai. . ."
"Ngươi nói cái gì?" Thạch Trường Hâm đột nhiên giật mình.
"Kết làm 1 cành?" Lý Sương vỗ bàn 1 cái rầm "Ngươi có ý gì chứ? Ngươi đưa con gái của ta đặt ở nơi nào? Đường gia các ngươi đều hành xử như vậy sao?"
"Thật xin lỗi. . ." Đường Kiến Quốc một lần nữa đem cơ thể dựa vào trên ghế, đạm mạc nhìn Lý Sương, "Ngươi là ai a?"
"Ngươi. . ." sắc mặt Lý Sương có chút đỏ lên.
Đường Kiến Quốc lơ đễnh, nhìn người chung quanh, "Một mình con trai ta liền có thể kiềm chế lại Triệu gia, thậm chí còn có thể làm cho Triệu gia ăn ngủ không yên. Hiện tại có thêm người của Cửu Long Tuyết Sơn, nếu như cùng lúc xuất thủ thì các ngươi còn cho rằng ta sẽ bị Từ gia đánh bại sao?"
Thạch Trường Hâm trầm mặc, bởi vì hắn không thể không thừa nhận, lời nói của Đường Kiến Quốc chính xác có chút đạo lý. Nếu quả thật là như vậy thì Đường gia cũng chưa chắc là không có năng lực để chống đỡ.
"Cho dù là như vậy thì phía sau Từ gia vẫn y nguyên là đang có Triệu gia. . ." Thạch Trường Hâm hừ lạnh.
"Triệu gia? Các ngươi chẳng lẽ không biết, Triệu gia đã bị chúng ta nổ tung 1 nửa rồi sao, nếu lại động thủ 1 lần nữa, Triệu Du liệu có chết ở trong đó không?" Đường Kiến Quốc đứng lên, mỉm cười, "Hiện tại ta cho các ngươi lựa chọn cơ hội của mình, theo ta kiếm miếng thịt hay là đi theo sau lưng Từ gia ăn bát canh, điều này do các ngươi quyết định! Chẳng qua ta có thể nói cho các ngươi biết, đi theo sau lưng ta nhất định sẽ có thịt ăn!"
Vừa nói xong, Đường Kiến Quốc quay người đi ra ngoài.
"Ba ngày sau đó, Đường gia chúng ta cần 1 câi trả lời chắc chắn!" Chu Ninh cũng đứng lên, quay người đi ra ngoài.
Khi đám người này lấy lại tinh thần thì phát hiện ra Đường Kiến Quốc cùng Chu Ninh đã lặng lẽ rời đi mà không phát ra tiếng động nào.
Đây coi là cái gì?
Đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên rời đi, chỉ đưa cho mọi người 1 sự lựa chọn sao?
"Mọi người cũng đã nghe rõ rồi, chúng ta hãy nói ra suy nghĩ của mình 1 chút đi!" Thạch Trường Hâm thu hồi ánh mắt rồi nói với những người xung quanh.
Đám người này cũng đều rõ ràng, Thạch Trường Hâm đang muốn mọi người bày tỏ thái độ! Muốn đi thep phía sau Từ gia thừa thắng xông lên, hay là thay đổi họng súng, chuyển qua giúp Đường gia, tất cả đều cần mọi người đưa ra 1 sự lựa chọn.
"Các ngươi không nghĩ tới sao? Đường gia hiện tại như thế nào chứ? Từ gia hiện tại như thế nào chứ?" Lý Sương đứng dậy, lạnh giọng nói ra: "Các ngươi muốn đi theo Đường Kiến Quốc thì các ngươi cứ đi theo Đường Kiến Quốc, ta nhất định sẽ không đi theo hắn! Việc Vu gia muốn làm bây giờ là tranh thủ thời gian húp miếng canh! Ta không tin Đường Ân có thể đi ra khỏi sa mạc, cho dù hắn đi ra thì cũng có thể tạo thành được ảnh hưởng gì chứ? Triệu gia sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy sao? Nếu dễ dàng như vậy thì còn là ẩn nấp thế gia à?"
Thạch Trường Hâm trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Nói không sai, ý của các ngươi thì sao?"
Chương 924:
Sắc mặt của những người ở đây đều có chút thay đổi.
Thạch Trường Hâm nhìn sang, khẽ thở dài, chiêu này của Đường Kiến Quốc rất cao tay. Mặc dù không lôi kéo được ai, nhưng mọi quyền lợi đều được nói ra rõ ràng, cho nên bao nhiêu người dự định giúp đỡ Từ gia thì lại trở nên chờ đợi.
"Nếu không có gan thì đừng ngồi ở chỗ này!" Lý Sương mở miệng trước rồi hừ lạnh 1 tiếng "Đường gia chủ vừa xuất hiện, các ngươi liền mất hết can đảm, các ngươi còn ngồi ở nơi này làm gì chứ?"
"Vu phu nhân, thương trường như chiến trường, chúng ta đương nhiên phải suy tính cẩn thận một chút, chẳng lẽ muốn tuỳ tiện kết luận sao?"
"Đúng vậy!"
"Không đi thì thôi, Vu gia của ta đi 1 mình, đến lúc đó ăn thịt hay ăn canh thì không còn là sự tình của các ngươi nữa!" Lý Sương hừ một tiếng, cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài.
Thạch Trường Hâm trầm mặc một chút, nhẹ nói: "Mọi người trở về suy nghĩ một chút đi!"
Đám người nhìn nhau 1 cái rồi đứng dậy đi ra ngoài. Kỳ thật, đám người này cũng không cần phải suy nghĩ gì, chỉ là thông qua quan hệ của mình, điều tra xem Đường gia cùng Cửu Long Tuyết Sơn thực sự có quan hệ hay không mà thôi.
Những người này đều biết Cửu Long Tuyết Sơn là ẩn nấp thế gia, nhưng lại không biết thực lực của Cửu Long Tuyết Sơn đến cùng như thế nào, chẳng qua chỉ là danh tiếng của ẩn nấp thế gia được đưa ra, liền có thể dọa được mấy người này, bọn họ cũng cần phải xem xét 1 chút.
Lúc này, Đường Kiến Quốc đã mang theo Chu Ninh lên xe rồi đi thẳng tới sân bay Bắc Kinh.
"Còn có Thượng Hải nữa. . ."
Đường Kiến Quốc sờ sờ lông mày của mình, lạnh lùng nói: "Trước tiên là ổn định dám người muốn mượn gió bẻ măng này đã, sau đó thì chúng ta sẽ thực sự đối đầu với Từ gia! Nếu hôm nay mà không thể xoay chuyển được, Đường Kiến Quốc ta tuyệt đối sẽ không rời đi nơi này!"
Chu Ninh không nói chuyện, vẫn duy trì sự im lặng của mình.
Hai người rời đi Đường Đảo, ngay lập tức lựa chọn nơi này, điều này nói rõ Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh này vẫn còn có chút tác dụng.
"Em nói xem, Đường Ân có thể đi ra khỏi sa mạc được hay không?" 1 lúc lâu sau, Đường Kiến Quốc mới khẽ hỏi.
"Được!" Chu Ninh lập tức kết luận, "Dựa vào thực lực của con trai mình, sa mạc làm sao có thể giữ chân được nó chứ?"
Đường Kiến Quốc nghe lời này, cơ thể cũng chấn động 1 cái, kỳ thực thì anh cũng có phán đoán của riêng mình, sở dĩ hỏi như vậy là muốn tìm kiếm một chút an ủi từ Chu Ninh mà thôi.
Về chuyện có thể đi ra được hay không, trong lòng Đường Kiến Quốc hiểu rõ. Qua nhiều ngày như vậy rồi, hi vọng thực sự quá xa vời.
Cả hai lái xe đến tận sân bay, lên máy bay rồi tiến đến Thượng Hải.
Lúc này, Đường Ân cũng đã chở Đông Phương Yên đến lân cận sân bay.
Trong sân bay, Đường Ân tìm 1 bốt điện thoại rồi gọi cho Kỷ Du Du. Nhưng mà chuông reo hồi lâu vẫn không có ai bắt máy.
Điều này khiến Đường Ân có chút nghi ngờ, dứt khoát cúp máy rồi gọi cho Viên Chi Am.
Viên Chi Am cũng không thể kết nối được.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của Đường Ân liền trầm xuống.
Xảy ra chuyện!
Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Ân!
Sau khi cúp máy, Đường Ân lập tức bấm số của Mạnh Quán, đáng tiếng là vẫn không có ai nghe máy.
Giờ khắc này, trong lòng Đường Ân có chút bối rối, quay người mang theo Đông Phương Yên đi lấy vé máy bay của mình rồi sau đó lên máy bay.
Đường Ân cũng không biết, Đường gia đã đến thời kỳ cực kỳ nguy cấp, tất cả mọi người đều đã chuyển sang thiết bị liên lạc bằng vệ tinh.
Chiếc máy bay này không thể tới Đường Đảo được, chỉ có thể tạm thời bay tới Zürich Thụy Sĩ mà thôi. Chỉ cần đến Zürich Thụy Sĩ, liền có thể liên hệ được với người của Mạnh gia, đến lúc đó thì cũng thuận tiện đi tới Đường Đảo hơn.
Ở trên máy bay, Đường Ân vô cùng lo lắng, anh không thể đè nén được nữa, trên khuôn mặt luôn hiện ra vẻ buồn rầu.
Đông Phương Yên nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt của mình, trong lòng cô đột nhiên trở nên mềm mại hơn. Cô nhẹ nhàng duỗi tay mình ra rồi đặt ở trên cổ tay của Đường Ân, sắc mặt của cô không khỏi đỏ lên.
Đây là cử chỉ an ủi duy nhất mà cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng này có thể làm.
"Sau khi hạ cánh xuống Zürich Thụy Sĩ, ta muốn quay lại bệnh viện kia 1 chút. . ." Đông Phương Yên nhẹ nói.
"Không thể!" Đường Ân lắc đầu, biết Đông Phương Yên muốn trở về tìm đứa bé, "Liên hệ với người của Mạnh gia, ta sẽ để cho người của Mạnh gia đi tìm, chuyện còn lại cứ giao cho ta! Tin tưởng ta, ta nhất định có thể tìm thấy được đứa bé!"
"Ừm!" Đông Phương Yên gật đầu, chần chờ một chút rồi cũng đồng ý.
Nếu Đông Phương Yên tìm kiếm 1 mình thì nhất định sẽ không tiện bằng người của Đường gia tìm kiếm, dù sao thì Đường gia cũng có nhiều người hơn nên sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn.
Tối hôm đó, sau khi máy bay hạ cánh xuống Zürich Thụy Sĩ , Đường Ân mang theo Đông Phương Yên đi thẳng đến Mạnh gia.
Khi hai người đi tới Mạnh gia, người của Mạnh gia đã rời đi đâu hết, cái này khiến sắc mặt của Đường Ân có chút thay đổi đi.
Trang viên rộng lớn như thế nhưng người của Mạnh gia đã bỏ đi hết, chỉ còn lại mấy người hầu. Những người hầu này cũng không rõ là người của Mạnh gia đã đi đâu, chỉ biết 3 ngày trước, bọn họ dường như rời đi rất vội vàng.
Đường Ân ngồi ở trong phòng tiếp khách của Mạnh gia, hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Người của Mạnh gia không ở đây, nhưng mà quản gia cùng mấy người hầu của Mạnh gia này đều có thể tạm thời huy động một phần tài nguyên của Mạnh gia.
Dưới sự sắp xếp của quản gia, một chiếc máy bay tư nhân của Mạnh gia sẽ chở Đường Ân đi tới Đường Đảo.
Thời điểm lên máy bay, sự lo lắng trong lòng của Đường Ân càng lớn hơn. Nhất là khi nghe quản gia của Mạnh gia nói, bọn bọ cũng không thể liên hệ được với người của Mạnh gia, Đường Ân liền biết chuyện này rất quan trọng.
Khi máy bay phóng lên trời xanh, Đường Ân đã nắm chặt nắm đấm của mình, hận không thể lập tức xuất hiện ở Đường Đảo.
Hai giờ sau, máy bay cũng đã đến được trên bầu trời của Đường Đảo. Từ trên cao nhìn xuống xuống dưới, phát hiện Đường Đảo vẫn bình yên vô sự, lúc này mới khiến Đường Ân an tâm hơn 1 chút.
Khi máy bay chậm rãi hạ cánh, lão quản gia Đường gia đã đứng ở sân bay rồi nhìn Đường Ân từ trên máy bay đi xuống.
Khi vị lão gia dãi dầu sương gió này nhìn thấy Đường Ân, toàn bộ tâm tình của ông đều thay đổi trong nháy mắt.
Sự sống chết của Đường Ân là chuyện mà mấy ngày nay mọi người đang bàn tán, cũng là chuyện khiến mọi người lo lắng. Khi Đường Ân đi xuống máy bay, lão quản gia dường như cảm thấy cặp mắt của mình đã có chút lệ chảy ra.
"Thiếu gia. . ."
Lão quản gia tiến lên một bước, kéo cửa xe ra rồi nhìn Đường Ân, "Chúng tôi đều đang đợi cậu!"
"Thật vất vả cho ông! Mọi chuyện thế nào rồi?" Đường Ân lên xe.
"Mọi chuyện đều tốt!" Lão quản gia mở miệng, rồi sau đó lại mím môi, tự mình lái xe chở Đường Ân thẳng tới biệt thự.
Khi xe dừng ở trước cửa biệt thư, trên mặt Đường Ân hiện lên 1 chút cảm động.
Kỷ Du Du, Viên Chi Am, Bùi Nhược. . . Vương Cẩn. . .
Một đám người, toàn bộ đứng ở cổng biệt thự, trừ những người này còn có Dương Hồng Lâm, Hàn Thất Lục, Vu Sơn Bình và những người quản lý khu vực khác, tất cả đều đang rơm rớm nước mắt nhìn Đường Ân.
Chương 925:
Cho đến giờ phút này, Đường Ân mới cảm giác được, chính mình trong lúc vô tình lại trở thành trụ cột của nhiều người như vậy.
vietwriter.vn
Những người này có trẻ có già, còn có nam có nữ. Có một ít quen thuộc, cũng có một ít lạ lẫm, nhưng tóm lại thì đều là người của Đường gia.
Dương Hồng Lâm đứng ở cách đó không xa, người của Mạnh gia cũng đứng ở cách đó không xa, khi cả đám nhìn thấy Đường Ân, dường như tất cả đều kích động lên.
"Tôi đã trở về rồi!"
Đường Ân mỉm cười, cảm giác như trút được gánh nặng vậy.
"Trở về là tốt rồi!" Kỷ Du Du kìm lại nước mắt, đi ra ngoài rồi lập tức ôm Đường Ân.
Đường Ân cảm thụ vòng tay ôm ấp của Kỷ Du Du, tròng lòng liền ổn định lại. Có lẽ lúc này anh mới có thể cảm nhận được 1 chút ấm áp trong lòng mình.
Cả đám đem Đường Ân đón vào, duy nhất chỉ thiếu Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni lúc này đang ôm 1 đứa bé rồi trốn vào tầng hầm, ánh mắt lén lút nhìn ở vị trí cửa vào.
Đường Ân trở về, hơn nữa lại trở về cùng Đông Phương Yên, khi Dương Đan Ni biết tin tức này, cô liền biết rằng mình không giữ lại được đứa trẻ này nữa.
Giờ khắc này, Dương Đan Ni lại cảm thấy buồn lòng.
Khi cánh cửa tầng hầm mở ra, Đông Phương Yên tiến vào, Dương Đan Ni liền méo miệng, đem đứa bé ôm vào trong ngực thật chặt, nước mắt suýt nữa chảy ra.
Đông Phương Yên ban đầu có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Đan Ni, bực bội trong lòng của cô dường như đã dịu lại rất nhiều. Có lẽ đứa bé bị Dương Đan Ni mang đi mới là kết quả tốt nhất, nếu không thì cô và Đường Ân lang thang trong sa mạc, không biết là có thể giữ lại được đứa bé này hay không nữa.
"Cảm ơn!"
Đông Phương Yên mở miệng nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ
"Sư muội, đứa nhỏ này đi theo ta rất tốt. . ." Dương Đan Ni vẫn không muốn từ bỏ.
Đông Phương Yên bước đến và bế đứa bé lên, khi đứa bé rơi vào tay Đông Phương Yên, đầu tiên là sửng sốt 1 chút nhưng sau đó lại cười khúc khích.
Tâm tình Đông Phương Yên tốt lên khi nhìn thấy nụ cười của đứa bé này, cô liền ôm đứa bé đi ra ngoài "Có thể để cho ngươi mang theo, nhưng bây giờ thì không được!"
"Cô đồng ý rồi sao?" Dương Đan Ni theo sau, tâm trạng cũng tốt lên.
Đông Phương Yên không để ý đến, ôm đứa bé đi ra khỏi tầng hầm rồi đi tìm Đường Ân, muốn thu xếp để cho cô về Trung Quốc. Cho đến bây giờ, cô đã đi ra ngoài được 1 thời gian, không biết tình hình trên Cửu Long Tuyết Sơn bây giờ thế nào.
Nếu như Đông Phương Yên biết Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh đều bị treo ở sơn môn của Vương Ốc Sơn, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.
Đường Ân ngồi trong phòng khách, nhìn tài liệu trong tay, nội tâm liền trùng xuống "Nói như vậy, tình hình trong nước đã trở nên rất trầm trọng, hơn nữa ba mẹ tôi còn mất tích rồi sao?"
"Đúng vậy!" Viên Chi Am nhẹ nói.
Đường Ân hít sâu một hơi, anh hiểu rất rõ ba mẹ của mình, nếu anh không đoán sai thì hẳn là 2 người họ đang ở Trung Quốc.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi đi về Trung Quốc 1 chuyến. . ." Đường Ân đứng lên, quay người đi ra ngoài, "Mặt khác, chuyện của Đông Phương gia, trước mắt đừng nói cho Đông Phương Yên biết!"
Đúng lúc này, Đông Phương Yên xuất hiện ở cửa, cô cũng đã nghe hết những lời mà Đường Ân nói.
Sắc mặt của Đường Ân có chút không tốt, kéo Đông Phương Yên đi ra ngoài, "Bùi Nhược cùng Viên Chi Am đi theo tôi, những người quản lý khu vực thì trở lại khu vực của mình đi, mặt khác thông báo cho tất cả mọi người, đừng để lộ tin tức tôi đã về ra ngoài!"
"Được!"
Kỷ Du Du đi theo, trong tay còn dắt theo Sầm Hạ.
Đường Ân đi đến cổng, quay đầu lại ôm chặt Kỷ Du Du 1 cái rồi nói nhẹ bên tai của cô "Chờ anh trở lại!"
"Ừm!" Kỷ Du Du nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt lập tức đỏ lên.
Đường Ân quay người rồi đi thẳng tới sân bay.
Đông Phương Yên đi theo sát phía sau, trong mắt hiện lên vẻ thắc mắc, cô biết Đường Ân sẽ không lừa cô, những gì cô vừa nghe được chắc là đang sợ cô lo lắng.
Nếu ngay cả Đường Ân cũng sợ mình lo lắng, vậy thì Đông Phương gia e là đã xảy ra chuyện lớn.
"Triệu Du bắt ông nội và cha của ngươi đi rồi. . ." Đường Ân biết là không thể che dấu được nữa, nhất là khi Đông Phương Yên nhìn thấy thần sắc của mình.
"Ngươi nói cái gì?" Đông Phương Yên giật mình.
"Yên tâm, vẫn không có vấn đề gì!" Đường Ân cố gắng hết sức an ủi rồi nhanh chóng đi lên cầu thang "Ngươi hẳn phải biết, người mà Triệu Du muốn tìm là ta. Nếu ta xuất hiện thì bà ta nhất định sẽ không làm khó người của Đông Phương gia!"
Đông Phương Yên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Đường Ân.
Đường Ân đã lên máy bay rồi nói với Viên Chi Am ở sau lưng: "Thông báo cho người ở Đông Nam Á trở về nước càng nhanh càng tốt, phải trở về nước trước khi tôi tới đó!"
"Được!" Viên Chi Am gật đầu.
Đường Ân sờ sờ lông mày của mình, "Thông báo cho Đinh Huyên, nói cậu ấy giữ vững Thượng Hải, tôi sẽ kịp thời qua đó! Thông báo cho Đầu Tư Tài Chính ở Giang Thành, buông tay buông chân để cho người của Từ gia thôn tính sản nghiệp. . ."
"Buông tay buông chân? Để Từ gia thôn tính?" Bùi Nhược có chút sửng sốt.
Thượng Hải để Đinh Huyên giữ vững, sao lại muốn buông tay buông chân Giang Thành?
"Cứ dựa theo những lời tôi nói đi!" Đường Ân xua tay, thật ra trong lòng anh cũng không có suy nghĩ gì khác, nhiều nhất là sản nghiệp của Đinh Huyên, phần lớn cũng không thuộc về Đường gia.
Giang Thành buông tay để người của Từ gia hành động chỉ là muốn di dời ánh mắt mà thôi.
Máy bay phóng lên tận trời, Đường Ân vội vàng trở về Trung Quốc.
Lúc này, Đường Kiến Quốc đã tới Thượng Hải, ngồi đối diện với anh và Chu Ninh, là rất nhiều người của thương hội Thượng Hải.
Những người này cũng đã thôn tính không ít sản nghiệp của Hàn gia, chẳng qua là đám người này đều lén lút thôn tính chứ không công khai chuyện đó ra.
"Đường gia chủ, ý của ngươi là Đường gia các ngươi có thể đánh bại Từ gia sao?"
"Đương nhiên!" Đường Kiến Quốc đứng lên, hai tay đè trên bàn rồi nói với những người trước mặt "Các vị, thực lực của Đường gia, các ngươi đều rõ như ban ngày, bây giờ ta muốn đứng lên phản kháng lại Từ gia, các ngươi cảm thấy là không có khả năng sao?"
"Đường gia chủ nói đùa!" Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi, vuốt tóc rồi cười nói: "Ngươi muốn phản kháng Từ gia, đó là vấn đề của ngươi, tại sao chúng ta lại phải phản kháng Từ gia chứ? Những lời ngươi nói với chúng ta là muốn hạ bệ Triệu gia thì ta thấy rằng chuyện này cả có hi vọng nào lớn. Hơn nữa, cho dù các ngươi hạ bệ được Triệu gia thì các ngươi còn bao nhiêu sức lực để đấu với Từ gia chứ?"
"Ta chỉ cần còn lại 1 chút sức lực thì cũng có thể chống lại được Từ gia, các ngươi muốn bao nhiêu nữa?" Đường Kiến Quốc mỉm cười, sau đó mạnh mẽ nói "Các ngươi cảm thấy, nếu như ta ôm Từ gia cùng chết thì sẽ như thế nào?"
Trong lòng mọi người run lên, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiến Quốc.
Ôm Từ gia cùng chết?
Lời này là có ý gì?
Người ở chỗ này sửng sốt một chút, khi nhìn thấy rõ người bước vào, sắc mặt của đám người này lập tức trở nên khó coi.
Đường Kiến Quốc!
Đường Kiến Quốc làm sao lại tới đây chứ?
Tất cả đều đang thảo luận cách đối phó Đường gia rồi đối phó Đường Kiến Quốc, nhưng không ngờ là Đường Kiến Quốc mang theo Chu Ninh ngang nhiên tới nơi này.
"Ngươi. . . Ngươi vào bằng cách nào?"
Thạch Trường Hâm đứng lên, sắc mặt hết sức khó coi, "Ai cho ngươi tới đây?"
"Đây là chuyện quan trọng sao?" Đường Kiến Quốc mỉm cười, sau đó lớn cất bước đi tới, kéo ra một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống, "Ta tới đây, chính là muốn cho các ngươi một miếng thịt lớn. . . Các ngươi muốn hay không?"
"Ngươi có ý gì?" sắc mặt Thạch Trường Hâm có chút không tốt dò hỏi.
Đường Kiến Quốc nhìn qua đám người này rồi mỉm cười nói: "Mấy ngày nay các ngươi xuống tay với Đường gia, các ngươi đã thu được lợi ích gì chưa?"
Sắc mặt của đám người này lập tức thay đổi, bởi vì tất cả đám người này còn chưa kiếm được chỗ tốt gì, ngược lại còn bị Đường Kiến Quốc chặn 1 phần hàng hoá ở nước ngoài.
Đường Kiến Quốc mỉm cười, nói ra: "Ta tin rằng các ngươi cũng đã thấy rõ, muốn cắn 1 miếng thịt của Đường gia thì các ngươi còn chưa đủ tư cách, cùng lắm chỉ là giúp người khác xuống tay 1 chút rồi sau đó để người ta xem mặt mà ban thưởng!"
"Ngươi đến cùng muốn làm gì?" Thạch Trường Hâm lạnh giọng chất vấn.
"Cho các ngươi một khối thịt lớn!" Đường Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, giang hai tay ra "Nếu như ta nói cho các ngươi biết, Từ gia có rất nhiều thịt, các ngươi có động lòng hay không?"
"Ngươi điên rồi sao?" Lý Sương mỉa mai cười một tiếng, cũng đem cơ thể dựa vào trên ghế, "Đường Kiến Quốc, ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Ngươi nói chúng ta đối nghịch với Từ gia sao? Ngươi đang nằm mơ phải không?"
"Bà thông gia sao lại nói như thế chứ?" Đường Kiến Quốc mỉm cười, "Dù sao thì chúng ta vẫn là người 1 nhà, sao ngươi lại có thể nói như thế được?”
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
"Đường gia có sa sút thì sản nghiệp ở bên ngoài cũng có thể nuốt chửng mấy cái Vu gia của ngươi!" Chu Ninh cười lạnh một tiếng, cũng kéo 1 cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Lý Sương cắn răng, hừ lạnh một tiếng, đem đầu chuyển qua 1 bên.
Đường Kiến Quốc không thèm để ý tới Lý Sương, đem ánh mắt nhìn về phía xung, "Chốt lại, đi theo ta chống lại Từ gia, ta sẽ để cho các ngươi miếng thịt lớn! Ta sẽ không giống như Từ gia, chỉ là cho các ngươi bát canh, mà ta sẽ cho các ngươi lợi ích lớn nhất!"
"Làm sao đạt được lợi ích chứ? Đường gia còn khó bảo toàn được chính mình, ngươi còn muốn đạt được lợi ích sao?" Thạch Trường Hâm lạnh giọng dò hỏi.
Đường Kiến Quốc mỉm cười, không quan tâm chút nào nói "Từ gia làm sao lại dám làm như thế này? Đơn giản là nghĩ rằng con trai ta đã chết ở Châu Phi, mà lão tổ Triệu gia lại đi ra khỏi sa mạc! Phía sau lưng hắn chính là Triệu gia, cho nên hắn cảm thất mình rất mạnh, nhưng nếu con trai ta cũng không chết ở Châu Phi, thì Triệu gia sau lưng hắn…. ."
Sắc mặt của mọi người nhao nhao có biến hóa, trong lúc nhất thời nhìn nhau 1 cái, cũng không có ai mở miệng.
"Con của ngươi đi ra khỏi sa mạc rồi sao?" Thạch Trường Hâm dò hỏi.
"Đương nhiên!" Đường Kiến Quốc cười nói: "Cho dù là không đi ra thì như thế nào chứ? Từ gia cậy mình có ẩn nấp thế gia, chả nhẽ Đường gia không có ẩn nấp thế gia sau lưng sao?"
"Ngươi có ý gì? Đường gia cũng có ẩn nấp thế gia sau lưng sao?"
Đám người sững sờ, mọi người đều biết Từ gia quật khởi mấy năm nay là do có Triệu gia khổng lồ ở sau lưng chống đỡ.
Nếu như không có Triệu gia thì Từ gia làm sao có được địa vị ngày hôm nay chứ?
"Đó là chuyện đương nhiên!" Đường Kiến Quốc ngồi thẳng lại, hai tay đặt ở trên mặt bàn, khẽ cười nói: "Các ngươi chắc là biết tam đại núi phải không? Đơn giản là Cửu Long Tuyết Sơn, Chung Nam Sơn, cùng Vương Ốc Sơn! Vương Ốc Sơn là Triệu gia, mà Cửu Long Tuyết Sơn lại là Đông Phương gia! Con trai của ta lại đẹp trai và phi phàm, hiện nay đã cùng với Đông Phương Yên của Đông Phương gia kết làm 1 cành, hơn nữa còn sinh ra 1 đứa con trai. . ."
"Ngươi nói cái gì?" Thạch Trường Hâm đột nhiên giật mình.
"Kết làm 1 cành?" Lý Sương vỗ bàn 1 cái rầm "Ngươi có ý gì chứ? Ngươi đưa con gái của ta đặt ở nơi nào? Đường gia các ngươi đều hành xử như vậy sao?"
"Thật xin lỗi. . ." Đường Kiến Quốc một lần nữa đem cơ thể dựa vào trên ghế, đạm mạc nhìn Lý Sương, "Ngươi là ai a?"
"Ngươi. . ." sắc mặt Lý Sương có chút đỏ lên.
Đường Kiến Quốc lơ đễnh, nhìn người chung quanh, "Một mình con trai ta liền có thể kiềm chế lại Triệu gia, thậm chí còn có thể làm cho Triệu gia ăn ngủ không yên. Hiện tại có thêm người của Cửu Long Tuyết Sơn, nếu như cùng lúc xuất thủ thì các ngươi còn cho rằng ta sẽ bị Từ gia đánh bại sao?"
Thạch Trường Hâm trầm mặc, bởi vì hắn không thể không thừa nhận, lời nói của Đường Kiến Quốc chính xác có chút đạo lý. Nếu quả thật là như vậy thì Đường gia cũng chưa chắc là không có năng lực để chống đỡ.
"Cho dù là như vậy thì phía sau Từ gia vẫn y nguyên là đang có Triệu gia. . ." Thạch Trường Hâm hừ lạnh.
"Triệu gia? Các ngươi chẳng lẽ không biết, Triệu gia đã bị chúng ta nổ tung 1 nửa rồi sao, nếu lại động thủ 1 lần nữa, Triệu Du liệu có chết ở trong đó không?" Đường Kiến Quốc đứng lên, mỉm cười, "Hiện tại ta cho các ngươi lựa chọn cơ hội của mình, theo ta kiếm miếng thịt hay là đi theo sau lưng Từ gia ăn bát canh, điều này do các ngươi quyết định! Chẳng qua ta có thể nói cho các ngươi biết, đi theo sau lưng ta nhất định sẽ có thịt ăn!"
Vừa nói xong, Đường Kiến Quốc quay người đi ra ngoài.
"Ba ngày sau đó, Đường gia chúng ta cần 1 câi trả lời chắc chắn!" Chu Ninh cũng đứng lên, quay người đi ra ngoài.
Khi đám người này lấy lại tinh thần thì phát hiện ra Đường Kiến Quốc cùng Chu Ninh đã lặng lẽ rời đi mà không phát ra tiếng động nào.
Đây coi là cái gì?
Đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên rời đi, chỉ đưa cho mọi người 1 sự lựa chọn sao?
"Mọi người cũng đã nghe rõ rồi, chúng ta hãy nói ra suy nghĩ của mình 1 chút đi!" Thạch Trường Hâm thu hồi ánh mắt rồi nói với những người xung quanh.
Đám người này cũng đều rõ ràng, Thạch Trường Hâm đang muốn mọi người bày tỏ thái độ! Muốn đi thep phía sau Từ gia thừa thắng xông lên, hay là thay đổi họng súng, chuyển qua giúp Đường gia, tất cả đều cần mọi người đưa ra 1 sự lựa chọn.
"Các ngươi không nghĩ tới sao? Đường gia hiện tại như thế nào chứ? Từ gia hiện tại như thế nào chứ?" Lý Sương đứng dậy, lạnh giọng nói ra: "Các ngươi muốn đi theo Đường Kiến Quốc thì các ngươi cứ đi theo Đường Kiến Quốc, ta nhất định sẽ không đi theo hắn! Việc Vu gia muốn làm bây giờ là tranh thủ thời gian húp miếng canh! Ta không tin Đường Ân có thể đi ra khỏi sa mạc, cho dù hắn đi ra thì cũng có thể tạo thành được ảnh hưởng gì chứ? Triệu gia sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy sao? Nếu dễ dàng như vậy thì còn là ẩn nấp thế gia à?"
Thạch Trường Hâm trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Nói không sai, ý của các ngươi thì sao?"
Chương 924:
Sắc mặt của những người ở đây đều có chút thay đổi.
Thạch Trường Hâm nhìn sang, khẽ thở dài, chiêu này của Đường Kiến Quốc rất cao tay. Mặc dù không lôi kéo được ai, nhưng mọi quyền lợi đều được nói ra rõ ràng, cho nên bao nhiêu người dự định giúp đỡ Từ gia thì lại trở nên chờ đợi.
"Nếu không có gan thì đừng ngồi ở chỗ này!" Lý Sương mở miệng trước rồi hừ lạnh 1 tiếng "Đường gia chủ vừa xuất hiện, các ngươi liền mất hết can đảm, các ngươi còn ngồi ở nơi này làm gì chứ?"
"Vu phu nhân, thương trường như chiến trường, chúng ta đương nhiên phải suy tính cẩn thận một chút, chẳng lẽ muốn tuỳ tiện kết luận sao?"
"Đúng vậy!"
"Không đi thì thôi, Vu gia của ta đi 1 mình, đến lúc đó ăn thịt hay ăn canh thì không còn là sự tình của các ngươi nữa!" Lý Sương hừ một tiếng, cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài.
Thạch Trường Hâm trầm mặc một chút, nhẹ nói: "Mọi người trở về suy nghĩ một chút đi!"
Đám người nhìn nhau 1 cái rồi đứng dậy đi ra ngoài. Kỳ thật, đám người này cũng không cần phải suy nghĩ gì, chỉ là thông qua quan hệ của mình, điều tra xem Đường gia cùng Cửu Long Tuyết Sơn thực sự có quan hệ hay không mà thôi.
Những người này đều biết Cửu Long Tuyết Sơn là ẩn nấp thế gia, nhưng lại không biết thực lực của Cửu Long Tuyết Sơn đến cùng như thế nào, chẳng qua chỉ là danh tiếng của ẩn nấp thế gia được đưa ra, liền có thể dọa được mấy người này, bọn họ cũng cần phải xem xét 1 chút.
Lúc này, Đường Kiến Quốc đã mang theo Chu Ninh lên xe rồi đi thẳng tới sân bay Bắc Kinh.
"Còn có Thượng Hải nữa. . ."
Đường Kiến Quốc sờ sờ lông mày của mình, lạnh lùng nói: "Trước tiên là ổn định dám người muốn mượn gió bẻ măng này đã, sau đó thì chúng ta sẽ thực sự đối đầu với Từ gia! Nếu hôm nay mà không thể xoay chuyển được, Đường Kiến Quốc ta tuyệt đối sẽ không rời đi nơi này!"
Chu Ninh không nói chuyện, vẫn duy trì sự im lặng của mình.
Hai người rời đi Đường Đảo, ngay lập tức lựa chọn nơi này, điều này nói rõ Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh này vẫn còn có chút tác dụng.
"Em nói xem, Đường Ân có thể đi ra khỏi sa mạc được hay không?" 1 lúc lâu sau, Đường Kiến Quốc mới khẽ hỏi.
"Được!" Chu Ninh lập tức kết luận, "Dựa vào thực lực của con trai mình, sa mạc làm sao có thể giữ chân được nó chứ?"
Đường Kiến Quốc nghe lời này, cơ thể cũng chấn động 1 cái, kỳ thực thì anh cũng có phán đoán của riêng mình, sở dĩ hỏi như vậy là muốn tìm kiếm một chút an ủi từ Chu Ninh mà thôi.
Về chuyện có thể đi ra được hay không, trong lòng Đường Kiến Quốc hiểu rõ. Qua nhiều ngày như vậy rồi, hi vọng thực sự quá xa vời.
Cả hai lái xe đến tận sân bay, lên máy bay rồi tiến đến Thượng Hải.
Lúc này, Đường Ân cũng đã chở Đông Phương Yên đến lân cận sân bay.
Trong sân bay, Đường Ân tìm 1 bốt điện thoại rồi gọi cho Kỷ Du Du. Nhưng mà chuông reo hồi lâu vẫn không có ai bắt máy.
Điều này khiến Đường Ân có chút nghi ngờ, dứt khoát cúp máy rồi gọi cho Viên Chi Am.
Viên Chi Am cũng không thể kết nối được.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của Đường Ân liền trầm xuống.
Xảy ra chuyện!
Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Ân!
Sau khi cúp máy, Đường Ân lập tức bấm số của Mạnh Quán, đáng tiếng là vẫn không có ai nghe máy.
Giờ khắc này, trong lòng Đường Ân có chút bối rối, quay người mang theo Đông Phương Yên đi lấy vé máy bay của mình rồi sau đó lên máy bay.
Đường Ân cũng không biết, Đường gia đã đến thời kỳ cực kỳ nguy cấp, tất cả mọi người đều đã chuyển sang thiết bị liên lạc bằng vệ tinh.
Chiếc máy bay này không thể tới Đường Đảo được, chỉ có thể tạm thời bay tới Zürich Thụy Sĩ mà thôi. Chỉ cần đến Zürich Thụy Sĩ, liền có thể liên hệ được với người của Mạnh gia, đến lúc đó thì cũng thuận tiện đi tới Đường Đảo hơn.
Ở trên máy bay, Đường Ân vô cùng lo lắng, anh không thể đè nén được nữa, trên khuôn mặt luôn hiện ra vẻ buồn rầu.
Đông Phương Yên nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt của mình, trong lòng cô đột nhiên trở nên mềm mại hơn. Cô nhẹ nhàng duỗi tay mình ra rồi đặt ở trên cổ tay của Đường Ân, sắc mặt của cô không khỏi đỏ lên.
Đây là cử chỉ an ủi duy nhất mà cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng này có thể làm.
"Sau khi hạ cánh xuống Zürich Thụy Sĩ, ta muốn quay lại bệnh viện kia 1 chút. . ." Đông Phương Yên nhẹ nói.
"Không thể!" Đường Ân lắc đầu, biết Đông Phương Yên muốn trở về tìm đứa bé, "Liên hệ với người của Mạnh gia, ta sẽ để cho người của Mạnh gia đi tìm, chuyện còn lại cứ giao cho ta! Tin tưởng ta, ta nhất định có thể tìm thấy được đứa bé!"
"Ừm!" Đông Phương Yên gật đầu, chần chờ một chút rồi cũng đồng ý.
Nếu Đông Phương Yên tìm kiếm 1 mình thì nhất định sẽ không tiện bằng người của Đường gia tìm kiếm, dù sao thì Đường gia cũng có nhiều người hơn nên sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn.
Tối hôm đó, sau khi máy bay hạ cánh xuống Zürich Thụy Sĩ , Đường Ân mang theo Đông Phương Yên đi thẳng đến Mạnh gia.
Khi hai người đi tới Mạnh gia, người của Mạnh gia đã rời đi đâu hết, cái này khiến sắc mặt của Đường Ân có chút thay đổi đi.
Trang viên rộng lớn như thế nhưng người của Mạnh gia đã bỏ đi hết, chỉ còn lại mấy người hầu. Những người hầu này cũng không rõ là người của Mạnh gia đã đi đâu, chỉ biết 3 ngày trước, bọn họ dường như rời đi rất vội vàng.
Đường Ân ngồi ở trong phòng tiếp khách của Mạnh gia, hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Người của Mạnh gia không ở đây, nhưng mà quản gia cùng mấy người hầu của Mạnh gia này đều có thể tạm thời huy động một phần tài nguyên của Mạnh gia.
Dưới sự sắp xếp của quản gia, một chiếc máy bay tư nhân của Mạnh gia sẽ chở Đường Ân đi tới Đường Đảo.
Thời điểm lên máy bay, sự lo lắng trong lòng của Đường Ân càng lớn hơn. Nhất là khi nghe quản gia của Mạnh gia nói, bọn bọ cũng không thể liên hệ được với người của Mạnh gia, Đường Ân liền biết chuyện này rất quan trọng.
Khi máy bay phóng lên trời xanh, Đường Ân đã nắm chặt nắm đấm của mình, hận không thể lập tức xuất hiện ở Đường Đảo.
Hai giờ sau, máy bay cũng đã đến được trên bầu trời của Đường Đảo. Từ trên cao nhìn xuống xuống dưới, phát hiện Đường Đảo vẫn bình yên vô sự, lúc này mới khiến Đường Ân an tâm hơn 1 chút.
Khi máy bay chậm rãi hạ cánh, lão quản gia Đường gia đã đứng ở sân bay rồi nhìn Đường Ân từ trên máy bay đi xuống.
Khi vị lão gia dãi dầu sương gió này nhìn thấy Đường Ân, toàn bộ tâm tình của ông đều thay đổi trong nháy mắt.
Sự sống chết của Đường Ân là chuyện mà mấy ngày nay mọi người đang bàn tán, cũng là chuyện khiến mọi người lo lắng. Khi Đường Ân đi xuống máy bay, lão quản gia dường như cảm thấy cặp mắt của mình đã có chút lệ chảy ra.
"Thiếu gia. . ."
Lão quản gia tiến lên một bước, kéo cửa xe ra rồi nhìn Đường Ân, "Chúng tôi đều đang đợi cậu!"
"Thật vất vả cho ông! Mọi chuyện thế nào rồi?" Đường Ân lên xe.
"Mọi chuyện đều tốt!" Lão quản gia mở miệng, rồi sau đó lại mím môi, tự mình lái xe chở Đường Ân thẳng tới biệt thự.
Khi xe dừng ở trước cửa biệt thư, trên mặt Đường Ân hiện lên 1 chút cảm động.
Kỷ Du Du, Viên Chi Am, Bùi Nhược. . . Vương Cẩn. . .
Một đám người, toàn bộ đứng ở cổng biệt thự, trừ những người này còn có Dương Hồng Lâm, Hàn Thất Lục, Vu Sơn Bình và những người quản lý khu vực khác, tất cả đều đang rơm rớm nước mắt nhìn Đường Ân.
Chương 925:
Cho đến giờ phút này, Đường Ân mới cảm giác được, chính mình trong lúc vô tình lại trở thành trụ cột của nhiều người như vậy.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Những người này có trẻ có già, còn có nam có nữ. Có một ít quen thuộc, cũng có một ít lạ lẫm, nhưng tóm lại thì đều là người của Đường gia.
Dương Hồng Lâm đứng ở cách đó không xa, người của Mạnh gia cũng đứng ở cách đó không xa, khi cả đám nhìn thấy Đường Ân, dường như tất cả đều kích động lên.
"Tôi đã trở về rồi!"
Đường Ân mỉm cười, cảm giác như trút được gánh nặng vậy.
"Trở về là tốt rồi!" Kỷ Du Du kìm lại nước mắt, đi ra ngoài rồi lập tức ôm Đường Ân.
Đường Ân cảm thụ vòng tay ôm ấp của Kỷ Du Du, tròng lòng liền ổn định lại. Có lẽ lúc này anh mới có thể cảm nhận được 1 chút ấm áp trong lòng mình.
Cả đám đem Đường Ân đón vào, duy nhất chỉ thiếu Dương Đan Ni.
Dương Đan Ni lúc này đang ôm 1 đứa bé rồi trốn vào tầng hầm, ánh mắt lén lút nhìn ở vị trí cửa vào.
Đường Ân trở về, hơn nữa lại trở về cùng Đông Phương Yên, khi Dương Đan Ni biết tin tức này, cô liền biết rằng mình không giữ lại được đứa trẻ này nữa.
Giờ khắc này, Dương Đan Ni lại cảm thấy buồn lòng.
Khi cánh cửa tầng hầm mở ra, Đông Phương Yên tiến vào, Dương Đan Ni liền méo miệng, đem đứa bé ôm vào trong ngực thật chặt, nước mắt suýt nữa chảy ra.
Đông Phương Yên ban đầu có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Đan Ni, bực bội trong lòng của cô dường như đã dịu lại rất nhiều. Có lẽ đứa bé bị Dương Đan Ni mang đi mới là kết quả tốt nhất, nếu không thì cô và Đường Ân lang thang trong sa mạc, không biết là có thể giữ lại được đứa bé này hay không nữa.
"Cảm ơn!"
Đông Phương Yên mở miệng nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ
"Sư muội, đứa nhỏ này đi theo ta rất tốt. . ." Dương Đan Ni vẫn không muốn từ bỏ.
Đông Phương Yên bước đến và bế đứa bé lên, khi đứa bé rơi vào tay Đông Phương Yên, đầu tiên là sửng sốt 1 chút nhưng sau đó lại cười khúc khích.
Tâm tình Đông Phương Yên tốt lên khi nhìn thấy nụ cười của đứa bé này, cô liền ôm đứa bé đi ra ngoài "Có thể để cho ngươi mang theo, nhưng bây giờ thì không được!"
"Cô đồng ý rồi sao?" Dương Đan Ni theo sau, tâm trạng cũng tốt lên.
Đông Phương Yên không để ý đến, ôm đứa bé đi ra khỏi tầng hầm rồi đi tìm Đường Ân, muốn thu xếp để cho cô về Trung Quốc. Cho đến bây giờ, cô đã đi ra ngoài được 1 thời gian, không biết tình hình trên Cửu Long Tuyết Sơn bây giờ thế nào.
Nếu như Đông Phương Yên biết Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh đều bị treo ở sơn môn của Vương Ốc Sơn, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.
Đường Ân ngồi trong phòng khách, nhìn tài liệu trong tay, nội tâm liền trùng xuống "Nói như vậy, tình hình trong nước đã trở nên rất trầm trọng, hơn nữa ba mẹ tôi còn mất tích rồi sao?"
"Đúng vậy!" Viên Chi Am nhẹ nói.
Đường Ân hít sâu một hơi, anh hiểu rất rõ ba mẹ của mình, nếu anh không đoán sai thì hẳn là 2 người họ đang ở Trung Quốc.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi đi về Trung Quốc 1 chuyến. . ." Đường Ân đứng lên, quay người đi ra ngoài, "Mặt khác, chuyện của Đông Phương gia, trước mắt đừng nói cho Đông Phương Yên biết!"
Đúng lúc này, Đông Phương Yên xuất hiện ở cửa, cô cũng đã nghe hết những lời mà Đường Ân nói.
Sắc mặt của Đường Ân có chút không tốt, kéo Đông Phương Yên đi ra ngoài, "Bùi Nhược cùng Viên Chi Am đi theo tôi, những người quản lý khu vực thì trở lại khu vực của mình đi, mặt khác thông báo cho tất cả mọi người, đừng để lộ tin tức tôi đã về ra ngoài!"
"Được!"
Kỷ Du Du đi theo, trong tay còn dắt theo Sầm Hạ.
Đường Ân đi đến cổng, quay đầu lại ôm chặt Kỷ Du Du 1 cái rồi nói nhẹ bên tai của cô "Chờ anh trở lại!"
"Ừm!" Kỷ Du Du nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt lập tức đỏ lên.
Đường Ân quay người rồi đi thẳng tới sân bay.
Đông Phương Yên đi theo sát phía sau, trong mắt hiện lên vẻ thắc mắc, cô biết Đường Ân sẽ không lừa cô, những gì cô vừa nghe được chắc là đang sợ cô lo lắng.
Nếu ngay cả Đường Ân cũng sợ mình lo lắng, vậy thì Đông Phương gia e là đã xảy ra chuyện lớn.
"Triệu Du bắt ông nội và cha của ngươi đi rồi. . ." Đường Ân biết là không thể che dấu được nữa, nhất là khi Đông Phương Yên nhìn thấy thần sắc của mình.
"Ngươi nói cái gì?" Đông Phương Yên giật mình.
"Yên tâm, vẫn không có vấn đề gì!" Đường Ân cố gắng hết sức an ủi rồi nhanh chóng đi lên cầu thang "Ngươi hẳn phải biết, người mà Triệu Du muốn tìm là ta. Nếu ta xuất hiện thì bà ta nhất định sẽ không làm khó người của Đông Phương gia!"
Đông Phương Yên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Đường Ân.
Đường Ân đã lên máy bay rồi nói với Viên Chi Am ở sau lưng: "Thông báo cho người ở Đông Nam Á trở về nước càng nhanh càng tốt, phải trở về nước trước khi tôi tới đó!"
"Được!" Viên Chi Am gật đầu.
Đường Ân sờ sờ lông mày của mình, "Thông báo cho Đinh Huyên, nói cậu ấy giữ vững Thượng Hải, tôi sẽ kịp thời qua đó! Thông báo cho Đầu Tư Tài Chính ở Giang Thành, buông tay buông chân để cho người của Từ gia thôn tính sản nghiệp. . ."
"Buông tay buông chân? Để Từ gia thôn tính?" Bùi Nhược có chút sửng sốt.
Thượng Hải để Đinh Huyên giữ vững, sao lại muốn buông tay buông chân Giang Thành?
"Cứ dựa theo những lời tôi nói đi!" Đường Ân xua tay, thật ra trong lòng anh cũng không có suy nghĩ gì khác, nhiều nhất là sản nghiệp của Đinh Huyên, phần lớn cũng không thuộc về Đường gia.
Giang Thành buông tay để người của Từ gia hành động chỉ là muốn di dời ánh mắt mà thôi.
Máy bay phóng lên tận trời, Đường Ân vội vàng trở về Trung Quốc.
Lúc này, Đường Kiến Quốc đã tới Thượng Hải, ngồi đối diện với anh và Chu Ninh, là rất nhiều người của thương hội Thượng Hải.
Những người này cũng đã thôn tính không ít sản nghiệp của Hàn gia, chẳng qua là đám người này đều lén lút thôn tính chứ không công khai chuyện đó ra.
"Đường gia chủ, ý của ngươi là Đường gia các ngươi có thể đánh bại Từ gia sao?"
"Đương nhiên!" Đường Kiến Quốc đứng lên, hai tay đè trên bàn rồi nói với những người trước mặt "Các vị, thực lực của Đường gia, các ngươi đều rõ như ban ngày, bây giờ ta muốn đứng lên phản kháng lại Từ gia, các ngươi cảm thấy là không có khả năng sao?"
"Đường gia chủ nói đùa!" Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi, vuốt tóc rồi cười nói: "Ngươi muốn phản kháng Từ gia, đó là vấn đề của ngươi, tại sao chúng ta lại phải phản kháng Từ gia chứ? Những lời ngươi nói với chúng ta là muốn hạ bệ Triệu gia thì ta thấy rằng chuyện này cả có hi vọng nào lớn. Hơn nữa, cho dù các ngươi hạ bệ được Triệu gia thì các ngươi còn bao nhiêu sức lực để đấu với Từ gia chứ?"
"Ta chỉ cần còn lại 1 chút sức lực thì cũng có thể chống lại được Từ gia, các ngươi muốn bao nhiêu nữa?" Đường Kiến Quốc mỉm cười, sau đó mạnh mẽ nói "Các ngươi cảm thấy, nếu như ta ôm Từ gia cùng chết thì sẽ như thế nào?"
Trong lòng mọi người run lên, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiến Quốc.
Ôm Từ gia cùng chết?
Lời này là có ý gì?