Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 887-890
Chương 886:
Những người này giống như là đi lại trong sa mạc mấy ngày rồi không uống nước vậy, từng người vọt tới trong hồ nước rồi không ngường lấy nước ở trong đó rót vào miệng mình.
Đường Ân đứng từ xa nhìn một màn này, trong lòng có chút rung động.
Không đúng!
Lúc này, Đường Ân cảm giác được một cỗ nguyên khí từ trong hồ toả ra. Cỗ nguyên khí kia không phải rất cường đại nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hơi cáu kỉnh.
Trong nháy mắt này, Đường Ân dường như lập tức hiểu ra vấn đề.
Những người nguyên thủy này mạnh mẽ hơn so với người thường, lại thêm phát sinh chuyện trước mắt này, Đường Ân đã lập tức nghĩ đến bí mật về sức mạnh của họ.
Bọn họ chính là nhờ uống nước trong hồ này!
Nước trong hồ này ẩn chứa nguyên khí, cho nên khi những người này uống vào thì thể lực của họ được tăng lên từng ngày.
Chỉ sợ là Nguyên Ngọc cất giấu dưới đáy hồ này cũng nên!
Lúc trước Đường Trăn Thanh đưa Nguyên Ngọc cho Lâm Thương Thu, e là cũng vớt ra được từ trong cái hồ này.
Nghĩ đến đây, Đường Ân lập tức đựa theo ánh trăng rồi lách người đến bên hồ.
Hồ này quá lớn, nếu anh cẩn thận cách xa đám người nguyên thuỷ kia 1 chút thì có thể sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Sau khi đến bên hồ, Đường Ân tung người một cái rồi lao vào.
Ngay khi tiến vào trong hồ, Đường Ân bỗng nhiên rùng mình 1 cái, bởi vì anh cảm thấy được, hồ nước này lạnh tới thấu xương, để anh chiu không nổi rồi vận hành công pháp của mình.
« Tiên Thần Lục » trong nháy mắt thi triển ra, Đường Ân liền cảm giác được nguyên khí trong hồ nước đang không người cuốn vào trong cơ thể của mình.
Âm thanh ầm ầm vang lên chung quanh, bởi vì nguyên khí tràn vào nên dẫn đến nước hồ bắt đầu nổi lên bọt nước, sau đó rối rít vòng quanh rồi tràn về phía của Đường Ân.
Công pháp trong người Đường Ân bắt đầu vận hành điên cuồng, ngay cả kinh mạch của anh cũng có chút đau nhói. Chẳng qua loại đau nhói này vẫn đang nằm trong phạm vi chịu đựng được của Đường Ân.
Âm thanh ầm ầm vẫn đang không ngừng vang lên, mà lấy Đường Ân làm trung tâm, nguyên khí cung quanh hướng về Đường Ân như 1 cái phễu vậy, liên tục rót vào trong cơ thể của anh.
Cảnh tượng kỳ lạ này cuối cùng đã bị người nguyên thủy phát hiện.
Những người nguyên thủy này kinh ngạc nhìn về phía Đường Ân, cả đám cũng không biết là chuyện gì đang xay ra, từng người đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng trở nên hoang mang.
"Ô ô ô. . ."
Thủ Lĩnh đột nhiên rống lớn một tiếng, nắm lấy Gậy đầu lâu trong tay rồi hét lên với những người xung quanh.
Sau một lát, rất nhiều người xung quanh lập tức chạy ra khỏi hồ nước. Dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, đám người vội vàng quay về phía Đường Ân rồi quỳ xuống, trong miệng phát ra âm thanh ô ô, sau đó quỳ lạy liên tục.
Nếu như Đường Ân thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rơi cả cằm. Anh luôn nơm nớp lo sợ như vậy nhưng không ngờ đám người nguyên thuỷ này lại xem anh như thần thánh vậy.
Âm thanh ầm ầm càng lúc càng dồn dập, xen lẫn vào đó là tiếng quỳ gối của những người nguyên thủy này.
Đường Ân cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung, công pháp trên người vận hành đến cực hạn, cơ bắp dường như căng phồng lên.
Bùm bùm . .
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ mặt nước nổ tung thành từng đợt sóng rồi sau đó hình thành nên 1 vòng xoáy cực lớn ở vị trí của Đường Ân. Vô số nước trong hồ cuốn theo vòng xoáy, âm thanh ầm ầm lại tiếp tục vang lên.
Ngao ngao. . .
Lúc này, trong hồ nước dường như truyền đến một tiếng gầm rú, ở vị trí trung tâm trong hồ, mặt nước mắt đầu sôi trào lên.
Những người nguyên thủy quỳ trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, cả đám kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhất thời không biết là đã xảy ra chuyện gì. Theo bình thường, loại tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì nếu nó xảy ra thì chứng tỏ rằng đang có 2 vị thần ở trong hồ nước.
Hai vị thần trong hồ, làm sao có thể chứ?
Ngao. . .
Lại là tiếng gầm giận giữ, sóng lớn từ trong hồ nổi lên, con quái vật há to mồm vừa nãy nhảy lên rồi lao về phía Đường Ân.
Đường Ân đột ngột mở mắt ra, cơ thể nhanh chóng lao lên khỏi mặt nước liền nhìn thấy 1 cái miệng rộng đầy máu đang nhào tới phía của mình.
"Chết đi!"
Trong chớp nhoáng này, Đường Ân không còn lựa chọn nào khác, anh xoay tay lại vỗ 1 chưởng về phía con quái vật kia.
Bùm. . .
Một chưởng này đập vào trên trán của con quái vật, cơ thể Đường Ân chấn động 1 cái, mượn nhờ lực chấn động này rồi nhanh chóng rút lui ra ngoài.
"Oa oa oa. . ."
Người nguyên thủy bên bờ hồ nhìn thấy cảnh này, lập tức vô cùng tức giận, cả đám nắm lấy giáo cùng với cung tên lao nhanh về phía của Đường Ân i.
Đây là đang quấy rầy thần linh của bọ họ! Đây là đang khi nhục thần linh của bọn họ!
Đường Ân biết mình không thể ở lại chỗ này nữa, dù sao thì cũng đã đạt được lợi ích rồi, nội lực trong người đã được tăng lên cho nên anh cũng không cần ở lại đây nữa.
Thân hình lóe lên, Đường Ân đã nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó rồi nhanh chóng lao về phía hang núi.
Không ít người nguyên thủy vội vàng tiến lên, nhưng phát hiện ra mình không thể theo kịp tốc độ của Đường Ân.
Đường Ân phi thân ở giữa không trung cũng đã là khoảng cách mấy chục mét, đám người nguyên thuỷ kia mặc dù có thể lực tốt nhưng cũng không theo kịp được loại khinh công này.
Tiêng Oa oa vẫn đang truyền tới từ khoảng cách xa, mà Đường Ân đã phi thân ra khỏi ốc đảo này rồi chạy tới chỗ ẩn náu của Vương Cẩn.
Những người nguyên thủy trong toàn bộ ốc đảo đều đã hoàn toàn tức giận, họ rống lên ầm ĩ lên, thậm chí còn không muốn để Đường Ân chạy thoát.
Sau mười mấy phút, Đường Ân đã rơi xuống nơi ẩn náu.
"Đi nhanh!"
Đường Ân không nói nhiều nói, lập tức thu dọn đồ đạc rồi vọt lên xe.
Vương Cẩn đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vương Dương cùng những người khác thì sửng sốt một hồi rồi mới có phản ứng lại, cả đám lần lượt nhảy lên xe xe, sau đó phóng nhanh về phía xa.
Không khí trong xe trở nên yên tĩnh, Đường Ân thừa dịp này đã áp chế nội lực trong người của mình lại. Lần này thu hoạch này tương đối khá, mặc dù không để anh tăng lên cảnh giới Nhập Thánh nhưng cũng đã gia tăng được thực lực của mình. Anh cảm giác được, muốn bướ vào Nhập Thánh thì phải cần 1 cái cơ hội nào đó, mà cơ hội này sẽ không xuất hiện dễ dàng như vậy được.
Lúc này, Triệu Du ở thành phố nhỏ kia đột nhiên mở mắt ra.
"Sư phụ?" Đông Phương Yên cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của sư phụ mình, vội vàng nhìn về phía Triệu Du, "Sư phụ có chuyện gì thế?"
"Theo ta!" Triệu Du vẫn bình tĩnh, nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi lập tức đẩy cửa nhảy xuống dưới lầu.
Đông Phương Yên xoay tay lại, giữ chặt Dương Đan Ni rồi cũng nhanh chóng nhảy xuống, ba người lộn nhào trên không trung 1 lúc rồi trực tiếp phá tan cửa sổ hành lang nhảy ra.
Bên ngoài khách sạn, người da đen gặp họ đêm qua dường như đang chào hỏi những người xung quanh..
Triệu Du không nói lời nào, lập tức tiến lên 1 bước rồi bóp cổ người da đen này, đem hắn nâng lên "Nói! Đường Ân ở nơi nào? Không nói, liền chết. . ."
Chương 887:
Người da đen đỏ mặt tía tai, miệng há hốc nhưng lại không thể phát ra được tiếng nào.
"Ở. . ."
"Ở đâu?" Triệu Du bóp mạnh hơn.
"Sa mạc Sahara. . ."
Triệu Du trầm mặt xuống, dùng tay bóp chặt hơn rồi nghe 1 tiếng rắc, cổ của người da đen này trực tiếp bị Triệu Du bẻ gãy.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, tất cả đều hét lên như điên rồi nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Triệu Du ném thi thể xuống đất rồi quay đầu nhìn chằm chằm Dương Đan Ni, "Đi tới sa mạc Sahara!"
"Vâng!"
Dương Đan Ni đến thở cũng không dám. Bây giờ mỗi lần nhìn thấy Triệu Du, cô đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cả ba quay lại, lên xe nhanh chóng rồi phóng đi.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát trong thành phố cũng nhanh chóng vang lên..
Một số xe cảnh sát đã đuổi theo từ xa.
Sắc mặt Triệu Du bình tĩnh lại , ấn cửa kính xe xuống rồi giơ cổ tay vẫy 1 cái.
Kình khí nhấn chìm những người bán hàng xung quanh khiến họ phải giật nảy mình chạy tán loạn, xe cảnh sát phía sau muốn đuổi kịp cũng càng thêm khó khăn.
Khi xe lao ra khỏi thành phố nhỏ này, bầu trời phía xa có chút ánh sáng trắng xóa.
Đường Ân lúc này vừa mới dừng tu luyện lại.Anh có thể cảm nhận rõ ràng được sự gia tăng của nội lực trong cơ thể, nhưng muốn tiến vào nhập thánh thì vẫn còn có chút lực bất tòng tâm.
Lúc trước tăng lên cảnh giới thì như nước chảy thành sông mà thôi, nhưng bây giờ nâng cao cảnh giới lên lại như là 1 cánh cửa ải rất khó vượt qua vậy.
Cái này có lẽ chính là bình cảnh!
Đường Ân không có nhiều phương pháp để xử lý loại chuyện này, anh chỉ có thể tăng thêm nội lực của mình càng nhiều càng tốt.
Mặc dù phương pháp này vụng về, nhưng chưa hẳn là không hiệu quả.
Sau khi dừng tu luyện, Đường Ân tìm một nơi sạch sẽ rồi dùng nhánh cây vẽ ra một cái bản đồ địa hình.
Phía trên địa hình này là quang cảnh gần ốc đảo.
"Tối nay, các anh đi đánh lạc hướng bọn họ, tôi sẽ tiến vào ốc đảo từ hướng khác. . ."
"Được!" Vương Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vương Cẩn vội vàng nhận điện thoại, sau khi nghe được giọng nói bên trong truyền ra, sắc mặt của anh lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Triệu Du đến. . ."
"Nhanh như vậy sao?" Đường Ân hơi sững sờ, không ngờ là tốc độ của Triệu Du lại nhanh như vậy.
"Nếu như thuận lợi thì nửa ngày sau liền có thể đến nơi này, cho dù không thuận lợi thì cũng sẽ tới đây vào tối nay!" Vương Cẩn nhẹ nói.
Đường Ân trầm mặc một chút rồi quay đầu nói: "Vậy thì chờ đến buổi trưa, các anh từ chính diện đi qua kiềm chế đám người nguyên thuỷ kia, tôi sẽ từ phía sau đi vòng vào trong hồ! Nhớ kỹ, các anh chỉ cần kiềm chế lại, không cần thiết phải giết người!"
"Được!" Vương Cẩn nhẹ gật đầu, hắn biết cho dù muốn giết, cũng nhất định không dễ dàng như vậy..
"Kiềm chế 10 phút, sau đó liền rời đi nơi này!" Đường Ân suy tư một chút, nói tiếp: "Tôi nói rời đi, là lập tức cưỡi máy bay rời đi Châu Phi, tốt nhất có thể chạy về Trung Quốc!"
"Hôm nay liền trở về sao?" Vương Cẩn sững sờ.
"Không sai, hôm nay liền trở về! Các anh ở đâu cũng không giúp được gì nhiều mà ngược lại còn có thể gây thêm phiền phức cho tôi!" Đường Ân chắc chắn nói.
"Được!" Vương Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, có chút thất vọng. Hắn không nghĩ tới mình, có một ngày mình lại trở thành gánh nặng cho Đường Ân.
Đám người Vương Dương liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia cười khổ, phải biết bọn hắn đều lính đặc công đặc biệt chạy từ ngàn dặm tới đây, sao lúc này lại bị cự tuyệt rồi chứ?
Mấy người trao đổi với nhau xong rồi dành 1 chút thời gian để nghỉ ngơi.
Tới gần buổi trưa, hành động tiếp cận ốc đảo đã được triển khai.
Đường Ân dẫn đầu đi vòng quanh ốc đảo, khoảng nửa giờ sau thì mọi người mới tới phía sau ốc đảo được.
Nhìn thời gian thì lúc này cũng kịp lúc mà đám người Vương Cẩn đã trao đổi trước đó.
Bằng bằng bằng. . .
Lúc này, từ xa bỗng nhiên vang lên tiếng súng.
Đường Ân biết Vương Cẩn đã bắt đầu hành động! Với sự phối hợp cùng những người khác, Vương Cẩn hoàn toàn chính xác có thể kiềm chế lại những người nguyên thủy kia, chí ít là có thể để cho Đường Ân có thời gian tiến vào trong hồ.
Ô ô ô. . .
Người nguyên thủy rống lên một tiếng rồi theo phía sau tiếng súng.
vietwriter.vn
Cơ thể Đường Ân lóe lên 1 cái rồi nhảy đến phía trên cồn cát, nhìn thấy đám người nguyên thủy ở đằng xa lần lượt tụ tập lại, rồi lập tức xông về phía đông nơi Vương Cẩn đang đứng.
Tiếng súng liên tiếp tạo thành âm thanh rất lớn.
Vương Dương và những người khác đều là lực lượng đặc biệt, việc sử dụng súng thì bọn họ không hề thua kém Vương Cẩn. Mà Vương Cẩn còn lớn lên ở Châu Phi, trên tay nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, càng là chuyên gia trong việc chơi súng.
Bảy tám người mạnh mẽ đánh ra hiệu quả bằng bảy mươi, tám mươi người cộng lại.
Đường Ân thừa cơ hội này, thân thể lần nữa nhảy vọt rồi nhảy vào trong rừng.
Khi càng ngày càng có nhiều người nguyên thủy rời khỏi ốc đảo gia nhập nhóm chiến đấu, Đường Ân không còn có chần chờ gì nữa, phi thân mấy cái rồi tới bên hồ nước. Nhân lúc không ai để ý, Đường Ân tung người một cái rồi nhảy vào trong hồ nước.
Sau khi vào trong hồ, Đường Ân không lập tức tu luyện mà là phong bế huyệt đạo của mình, bắt đầu lặn xuống.
Lần này tới, không chỉ là muốn tu luyện mà là muốn từ bên trong này đạt được 1 số đồ tốt.
Đường Ân biết, Vương Cẩn điều tra chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, Đường Trăn Thanh lúc đầu tìm được Nguyên Ngọc ở đây, e là tìm được trong hồ nước này.
Một hơi lặn xuống khoảng 7-8 mét, lồng ngực Đường Ân có chút cảm giác bị đè ép.
Cảm giác như bị ai đó dùng tay bóp vào ngực mình rồi trái tim như bị đè nén lại vậy.
Đường Ân cắn chặt hàm răng, cơ thể lại di chuyển về phía hạ lưu, trông anh giống như một con cá đang bơi, lập tức lao ra khỏi khoảng cách năm sáu mét..
Dưới hồ trở nên tối đen lại, Mặc dù Đường Ân đã phong bế huyệt đạo của mình, nhưng cũng có thể cảm giác được nguyên khí ở dưới đáy hồ này còn mạnh hơn nhiều lần so với trên mặt hồ.
Điều này cho thấy suy đoán của Đường Ân là đúng, dưới đáy hồ có thể có rất nhiều Nguyên Ngọc.
Thân thể nhẹ nhàng đung đưa 1 cái, con mắt Đường Ân lập tức sáng lên, anh cảm thấy cách đó không xa có thứ gì đó sáng lên. Hơn nữa, nguyên khí dao động càng ngày càng mạnh.
Nguyên Ngọc!
Đường Ân có thể khẳng định, thứ này tuyệt đối chính là Nguyên Ngọc.
Cơ thể di chuyển 1 lần nữa, Đường Ân đã đến vị trí phát sáng kia, một tay chụp vào đồ vật đang phát sáng, anh lập tức có thể cảm nhận được nội lực trong cơ thể, giống như một làn sóng hỗn loạn đang tràn khắp cơ thể của mình.
Lúc này, Vương Cẩn và những người khác cũng đang điên cuồng gia tăng hỏa lực, điều mà bọn họ không ngờ là lửa giận của đám người nguyên thủy này còn mạnh hơn cả lần gặp hôm qua.
"Ô oa ô oa. . ."
Thủ lĩnh đám người nguyên thuỷ giơ cao Gậy đầu lâu trong tay lên, nhanh chóng quát những người chung quanh, đám người nguyên thuỷ giống như thuỷ triều, lập tức không sợ chết xông lên.
"Cái này chính là tổng tấn công sao?"
Vương Dương cảm thấy da đầu của mình đều tê lại, khẩu AK47 trong tay đã nóng rực, vội vàng nói với những người xung quanh: "Lui ra phía sau!"
Chương 888:
"Lui ra phía sau!"
Vương Cẩn cũng hét lên, anh đã tới đây lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy đám người nguyên thuỷ này tức giận đến vậy.
Cái này căn bản cũng không phải là kiểu xua đuổi như hôm qua, mà đây chính là đang liều mạng.
Vương Cẩn căn bản không biết, đêm qua Đường Ân đã làm cái gì ở đây. Đường Ân để những người nguyên thủy này, nghĩ lầm anh chính là thần, để những người nguyên thủy này quỳ lạy 1 lúc thật lâu.
Mặc dù đám người nguyên thủy này xem như trí thông minh không được cao, nhưng bọn họ vẫn biết thù hận.
"Anh Dương! Anh Dương!
Trong bộ đàm truyền đến 1 tiếng hét to, "Tôi nhìn thấy có xe tới, trên xe xác định là có 3 người phụ nữ!"
Vương Dương biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vương Cẩn.
Vương Cẩn hít sâu một hơi, có chút lo lắng nhìn thoáng qua hướng của Đường Ân.
"Đi!"
Lúc này, tuyệt đối không phải là thời điểm do dự, một khi do dự thì nhất định sẽ xảy ra đại sự.
Đám người nguyên thủy đã vọt lên, mà Vương Cẩn và những người khác đã nhảy xuống xe rồi cấp tốc lao về phía phương xa.
Lúc này, Dương Đan Ni vừa lúc lái xe đến nơi lân cận, sắc mặt cô có chút thay đổi khi nhìn thấy dòng người từ trên đồi lao xuống.
"Sư phụ, đây là. . ."
"Xông lên!" Triệu Du không có chút gì do dự, lạnh lùng ra lệnh.
Dương Đan Ni không dám cãi lời, chỉ có thể giẫm chân ga rồi nhanh chóng phóng đi, mà lúc này xe của Vương Cẩn cũng lướt qua xe của Dương Đan Ni nhưng không làm cho Triệu Du có phản ứng gì.
Bởi vì Triệu Du biết rõ khí tức của Đường Ân cho nên bà ta biết rõ Đường Ân không ở trên chiếc xe này.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Dương Đan Ni sợ tới mức nắm chặt tay lái, sợ hãi cúi đầu xuống. Cô chỉ là muốn xông tới chứ không nghĩ là sẽ đâm xe vào ai cả.
Xe đang chạy tới vậy mà lại đâm vào đám người nguyên thuỷ này.
Đám người này bị đâm bay ra khoảng 7-8 mét, miệng không ngừng kêu gào, bọn họ lập tức gầm lên rồi giơ cây giáo của mình ném về xe của Dương Đan Ni.
"Thật to gan!"
Triệu Du tức giận đá văng cửa xe, cả người lập tức bay ra ngoài.
Những ngọn giáo bay tới bị Triệu Du chụp hết lại rồi đánh bay về vị trí cũ.
Mười mấy ngọn giáo cấp tốc bay đi rồi xuyên qua mười mấy người nguyên thuỷ, ngay cả cơ thể của đám người này cũng bị văng ra xa.
Thoáng một cái, đám người nguyên thủy xung quanh đều có chút sửng sốt.
Thể chất của những người này vốn là rất mạnh mẽ, đạn thông thường có thể đỡ được, nhưng Triệu Du vừa ra tay lại giết hơn mười mấy người.
"Ô oa ô oa. . ."
Tên thủ lĩnh tức giận, giơ Gậy đầu lâu trong tay mình rồi hét lên, chỉ về phía của Triệu Du.
Lúc này, hàng trăm người nguyên thuỷ đã nhào tới.
"Xuống xe giết địch!"
Triệu Du nói 1 câu rồi xông lên, thực lực của bà ta quá mạnh mẽ cho nên chỉ cần 1 đấm là chết luôn người nguyên thuỷ này. Đông Phương Yên một tay nắm lấy trường kiếm, dáng vẻ bồng bềnh như tiên, đối phó với đám người này cũng dễ như trở bàn tay.
Mỗi lần xuất kiếm ra thì lại có 1 người bị giết.
Duy chỉ có Dương Đan Ni là có vẻ đang gặp khó khăn. Một là vì cô ấy không mạnh mẽ, hai là vì cô ấy tương đối nhát gan và chưa từng giết ai cả.
Ngay khi mũi giáo đâm vào ai, cô nắm lấy ngọn giáo và kêu gào còn lớn hơn cả đám người nguyên thủ này.
Lúc này, Đường Ân vẫn còn đang ngao du dưới nước. Anh biết đầu thuỷ quái kia ngay ở giữa hồ nước, cho nên anh cũng không dám quá tiếp xúc quá gần, chỉ có thể bơi nhẹ nhàng xung quanh bờ hồ.
Cho dù là như vậy thì Đường Ân cũng đã có hơn mười mấy khối Nguyên Ngọc.
Mười mấy khối Nguyên Ngọc này ở trong ngực, khiến Đường Ân cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi khi mỗi lần sử vận chuyển công pháp. Thực lực của anh bây giờ mặc dù chưa bước vào Nhập Thánh, nhưng cũng tuyệt đối là cảnh giới Hoá Thần đỉnh phong.
Thực lực như vậy mà áp chế không nổi mấy khối ngọc này, như vậy thì có thể tưởng tượng được những khối ngọc này mạnh tới cỡ nào chứ.
Ngao ngao. . .
Lúc này, đáy hồ đột nhiên cuốn lên một dòng nước xiết, một tiếng gầm chói tai từ phía đó phát ra.
Bị phát hiện!
Đường Ân không chút do dự, cơ thể nhanh chóng bơi lên rồi lao ra khỏi mặt nước.
Đường Ân vẫn chưa biết được đầu thuỷ quái này rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng anh có thể khẳng định được rằng, anh đối phó không nổi con thuỷ quái này.
Ngao ngao. . .
Tiếng gầm rung trời đột nhiên vang vọng toàn bộ ốc đảo sự tức giận trong tiếng gầm đó không thể nào diễn tả bằng lời được.
Giờ phút này, đám người nguyên thủy còn đang chiến đấu với Triệu Du kia lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn bộ lạc, từng con mắt đều đỏ lên.
Kia là thần kêu gọi!
"Ô oa ô oa. . ."
Tên thủ lĩnh hét lên 1 tiếng, xoay người lại rồi dẫn đám người xông về phía hồ nước.
"Theo sau!"
Triệu Du hét lên một tiếng, sắc mặt cũng thay đổi. Cô biết tiếng rống này, cũng biết cỗ nguyên khí chấn động này, cỗ nguyên khí này gần như giống với cỗ nguyên khí ở sau núi Vương Ốc Sơn. (Godzilla với titan rồi anh em ơi)
Vù vù vù. . .
Ba người không chút do dự, xông lên rất nhanh, hơn nữa còn nhanh hơn cả đám người nguyên thủy.
"Đường Ân. . ."
Vừa mới xông lên đồi, Triệu Du liền nhìn thấy bóng dáng đằng xa kia, nắm chặt tay của mình rồi hét lên "Tiểu tặc, ngươi đừng có mà trốn. . ."
Vừa nói xong, Triệu Du đã xông tới. Cho dù hai người cách nhau 1 cái hồ nước nhưng bà vẫn không quan tâm, cơ thể nhảy lên 1 cái rồi nhanh chóng bước vào mặt hồ.
Giờ khắc này, Triệu Du hận không thể đem Đường Ân băm thành từng mảnh, hận không thể đem hắn lột da tới chết.
Triệu Du đến bây giờ vẫn chưa quên được tình trang thê thảm của Vương Ốc Sơn, và món quà mà Đường Ân đưa cho cô sau khi máy bay hạ cánh.
"Ta giết ngươi. . ."
Triệu Du xẹt qua mặt hồ như một luồng ánh sáng, nhưng vào lúc này, một tiếng gầm đột nhiên từ giữa hồ truyền đến. Một cái miệng lớn như bồn máu nhô ra khỏi mặt hồ rồi cắn thẳng về phía Triệu Du.
"Nghiệt chướng!" Triệu Du gào lên, tập trung nội lực trong vòng bàn tay rồi vỗ tới đầu thuỷ quái này.
Bùm. . .
Khi cả 2 va chạm vào nhau, Triệu Du bị cản lại, mà thuỷ quái kia cũng vô cùng tức giận, nó lập tức há miệng rồi mạnh mẽ cắn tới cơ thể nhỏ nhắn của Triệu Du.
Lúc này, Đường Ân đã nhảy lên bờ hồ, anh quay đầu nhìn lại một chút rồi phi thân chạy ra ngoài.
"Đuổi theo, bắt lấy hắn!"
Triệu Du rống lớn một tiếng, Đông Phương Yên lập tức xuyên qua hồ nước rồi đuổi theo Đường Ân. Dương Đan Ni cũng không do dự chút nào, mặc dù di chuyển nhanh nhưng lại đi vòng qua Triệu Du cùng đầu thuỷ quái kia rồi đuổi theo bước chân của Đông Phương Yên.
Nội lực trong người của Đường Ân có chút bạo loạn lên bởi vì Nguyên Ngọc đang ở trên người, tốc độ của anh cũng chậm lại 1 chút.
Đông Phương Yên phi thân tới, một tay cầm kiếm rồi rơi xuống trước mặt Đường Ân.
Trường kiếm chỉ vào phía Đường Ân, Đông Phương Yên khó mà ức chế lửa giận của mình, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Chương 889:
Thù mới hận cũ lập tức dâng lên trong lòng Đông Phương Yên, đến mức trường kiếm của cô còn có chút run rẩy.
Đường Ân có chút trầm mặc, anh cũng không biết phải đối mặt với người con gái trước mặt này như thế nào. Giữa anh và Đông Phương Yên, không chỉ là vấn đề đối dịch mà giữa anh và cô ấy còn có 1 chút ân oán riêng.
Cánh tay của Đông Phương Yên là do Đường Ân chặt xuống, cái bụng đang nhô ra của Đông Phương Yên cũng là do Đường Ân tạo thành.
Tất cả những ân oán lúc ban đầu đều phát triển thành kết quả như hiện tại, để Đường Ân cảm thấy có chút bất lực.
"Ta muốn giết ngươi. . ."
Một lúc lâu sau, Đông Phương Yên mới nói ra mấy chữ giữa 2 hàm răng đang cắn chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy căm hận.
Thanh trường kiếm khẽ run lên rồi đâm đến trước người Đường Ân.
Đường Ân đi sang từng bước một rồi nhanh chóng rời đi.
"Ngươi đứng lại đó!"
Đông Phương Yên tức giận, lại lần nữa đâm kiếm về phía Đường Ân, nhưng Đường Ân biết lúc này không thể dừng lại. Nếu như Đông Phương Yên còn dễ dàng giải quyết một chút thì Triệu Du căn bản là giải quyết không được.
2 sư đồ này đều muốn lấy mạng của anh!
Sau khi chạy được trăm mét, Đông Phương Yên lại đuổi kịp, trên trán của Đường Ân đã chảy ra mồ hôi lạnh. Bởi vì nguyên khí của Nguyên Ngọc ở trong ngực đang bạo động cho nên tốc độ của Đường Ân không thể nhanh được. Đông Phương Yên lần nữa vọt lên rồi nhanh chóng tiếp cận Đường Ân.
Mũi kiếm đâm về phía sau đầu vai của Đường Ân, khiến cho cơ thể của Đường Ân có chút lảo đảo, bước chân lần nữa tăng tốc.
Hai người, một đuổi một chạy một lúc lâu rồi lệch khỏi phương hướng ban đầu.
Rời xa ốc đảo chính là sa mạc vô tận.
Tốc độ của Đường Ân lại chậm đi, mà Đông Phương Yên thì lại tiếp tục tăng tốc rồi đuổi kịp Đường Ân.
"Nếu ngươi còn dám tiến 1 bước, ta lập tức sẽ giết ngươi. . ." Đông Phương Yên cắn răng, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Đoạn đường đuổi theo này đã khiến cô mất nước không ít, mặc dù bản thân có thực lực cao cường nhưng cô vẫn đang mang thai, cho nên sức lực tiêu hao rất lớn.
Đường Ân dừng lại, quay người nhìn chằm chằm Đông Phương Yên. Anh có thể cảm thấy được, giữa anh và Đông Phương Yên luôn tồn tại 1 thanh kiếm, trên thanh kiếm này là hàn mang vô tận.
"Chết đi!"
Khoảnh khắc Đông Phương Yên nhìn thấy Đường Ân quay đầu lại, trường kiếm trong tay liền đâm ra ngoài.
Đường Ân hít sâu một hơi, nhắm lại ánh mắt của mình, để mặc cho thanh kiếm đâm qua vai.
Xẹt 1 tiếng, máu không ngừng chảy xuống.
"Đủ rồi sao?"
Đường Ân mở mắt nhìn qua Đông Phương Yên, "Nếu như ngươi đâm ta một kiếm mà có thể giảm bớt cừu hận của ngươi, vậy ngươi cứ đâm đi. . ."
"Ta đương nhiên muốn đâm! Ta muốn đâm chết ngươi!" Đông Phương Yên cắn răng, cảm thấy ánh mắt có chút uất hận, lại lần nữa đâm kiếm vào.
Lúc này, Dương Đan Ni từ phía sau nhào tới, giữ cánh tay của cô ấy lại "Ngươi làm gì thế? Ngươi đang giết chồng của mình à!"
"Ngươi câm miệng lại!" Đông Phương Yên vừa nghe đến chữ chồng liền nổi giận, thanh kiếm lại đâm về trước 1 lần nữa.
Dương Đan Ni kéo lại, "Ngươi giết hắn, con của ngươi chẳng phải là không có ba rồi sao?”
"Câm miệng!"
Đông Phương Yên tức điên lên, cô không muốn để người trước mắt này có bất cứ quan hệ gì với mình, thế mà Dương Đan Ni mỗi lần mở miệng, đều đâm chọt vào nỗi đau của cô.
Đường Ân nhìn cảnh này, tiến lên một bước rồi nắm lấy cánh tay của Đông Phương Yên, trực tiếp đem trường kiếm gỡ xuống.
Nếu trước kia, Đường Ân chắc là sẽ 1 kiếm giết chết Đông Phương Yên, mà ở trải qua chuyện kia về sau, Đường Ân luôn cảm thấy có chút có lỗi với người con gái trước mặt này. Hơn nữa, thông qua tin tức mà Sầm Hạ báo cáo, đứa bé trong bụng Đông Phương Yên này lại đúng là của mình.
"Ngươi muốn làm gì?" Đông Phương Yên tức giận, "Dương Đan Ni, ngươi vậy mà không giúp ta giết hắn sao? Chờ đến khi tư phụ tới, một đao liền chấm dứt mạng chó của ngươi!"
Dương Đan Ni vừa nghe đến 2 từ sư phụ, sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện phía sau mình là một cái sa mạc vô tận, vội vàng xoay người lại, hai tay của cô giống như bạch tuộc vậy, không ngừng quấn chặt lấy cơ thể của Đông Phương Yên.
Đường Ân thở dài một hơi, sau khi gỡ thanh kiếm ra liền đem nó cất đi,
một tay nâng hai chân của Đông Phương Yên, một tay vòng qua nách của Đông Phương Yên rồi bế cô lên, nhanh chóng chạy nhanh về phía trước.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi thả ta ra!" Đông Phương Yên tức giận, 2 tai lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, cô vốn là cao cao tại thượng tiên tử, bây giờ lại bị Đường Ân bế như thế này.
Loại chuyện này, Đông Phương Yên làm sao có thể tha thứ được chứ?
"Ta muốn giết ngươi. . . Ta muốn giết ngươi!" Đông Phương Yên hét lên, nắm chặt tay của mình rồi cào cấu lung tung, thậm chí còn há miệng của mình, cố gắng cắn vào cổ của Đường Ân nữa.
Đường Ân cắn răng chịu đựng, anh âm thầm vận công để chống lại sự phản kháng của Đông Phương Yên, nhưng vẫn không chống lại được hết.
Lúc này, công pháp trong người vận chuyển khiến Đường Ân cảm thấy 2 mắt tối sầm lại, cả người suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Đường Ân. . ."
Dương Đan Ni giật mình, vội vàng đưa cánh tay ra đỡ lấy Đường Ân, nhưng cô lại cảm thấy cả người Đường Ân nóng rực lên, trên người quanh quẩn mấy luồng khí lực.
"A. . ."
Dương Đan Ni hét lên một tiếng đầy sợ hãi, trực tiếp bị khí lực trên người Đường Ân thổi bay ra xa rồi té trên mặt đất.
"Nhanh tìm một chỗ, tôi cảm thấy không chịu được nữa. . ."
Đường Ân cắn răng, khóe miệng đang không ngừng run rấy, anh biết Cửu Dương chi thể có khuyết điểm mà khuyết điểm này lại có rất nhiều người đều biết. Sau khi Đường Ân tiến vào cảnh giới Hoá Thần, loại khuyết điểm này rất ít xuất hiện nhưng mà hôm nay lại bộc phát ra rồi!
Dương Đan Ni hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía xa xa "Bên này. . ."
Đường Ân nhìn lướt qua, ôm Đông Phương Yên trong ngực liền vọt tới. Ở thời điểm này, trong ngực Đông Phương Yên giống như cũng có một tia khác biệt, sắc mặt của cô trở nên đỏ lên, cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy.
Đường Ân cắn răng, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi suýt chút nữa là ngất đi. Anh cảm thấy mười mấy khối Nguyên Ngọc lúc nãy vừa trộm được, bây giờ vậy mà tiêu tán đi một phần, một ít nguyên khí từ Nguyên Ngọc tràn vào trong cơ thể của anh, nhưng phần lớn là tràn vào trong cơ thể của Đông Phương Yên.
Sau khi những nguyên khí này lưu chuyển trong cơ thể của Đông Phương Yên, thì dường như tất cả đều tụ hội lại ở dưới bụng của cô. Vị trí kia không phải đan điền mà là đứa bé trong bụng của cô.
Nhiều nguyên khí như vậy liền bị ba người hấp thu!
Đường Ân hấp thu không nhiều, Đông Phương Yên hấp thu cũng không nhiều, nhưng đứa bé trong bụng lạp hấp thu rất nhiều. Bởi vì nguyên do này nên khuyết điểm của Cửu Dương chi thể bộc phát ra cũng không làm Đường Ân mất đi lý trí.
"A. . ." Đông Phương Yên ngửa đầu hét lên một tiếng đầy sợ hãi, từng hạt mồ hôi lớn từ trên trán trượt xuống.
Đường Ân giật mình, vội vàng bước nhanh hơn rồi lách mình đến một vách núi cát để tránh ánh mặt trời.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Đông Phương Yên xuống, ánh mắt Đường Ân liền hiện lên vẻ khó tín. Anh phát hiện, Đông Phương Yên giống như là muốn sinh!
Chương 890:
"Đường Ân, anh thế nào rồi?"
Dương Đan Ni sợ tới mức vội vàng xông tới, nhưng mà vừa mới tới gần Đường Ân thì cơ thể bị đột nhiên bị chấn bay ra, lập tức ngã ngã trên mặt đất.
Ở vị trí của Đường Ân cùng Đông Phương Yên dường như đang hình thành từng luồng khí màu trắng, những luồng khí này giống như 1 cơn lốc nhỏ đang vây quanh 2 người lại vậy.
Dương Đan Ni đã đứng dậy, nhưng không thể nhìn rõ tình hình hiện tại của hai người, chỉ có thể nhìn thoáng qua rồi thấy cả hai đều có vẻ không thoải mái lắm.
Mười mấy khối Nguyên Ngọc này dường như hóa thành từng luồng kình khí, luông khí này đag không ngừng đi vào trong cơ thể của 2 người.
Đường Ân đã dừng tu luyện, nhưng mà công pháp vẫn tự động lưu chuyển, nếu như không phải là do Đông Phương Yên hấp thụ phần lớn nguyên khí thì Đường Ân chắc là đã bạo thể chết rồi.
Cho dù là như vậy nhưng Đường Ân vẫn không hề dễ chịu, nội lực trong người xuyên qua kinh mạch khiến cho anh lập tức đau nhói.
"A. . ."
Đường Ân gầm lên một tiếng, hai mắt có chút đỏ lên, Đông Phương Yên lúc này lại càng khó chịu hơn, cái bụng bây giờ cứ phập phồng lên xuống, 2 má thì đổ đầy mồ hôi.
Đường Ân hít sâu một hơi, vội vàng xông tới rồi sau đó mở thắt lưng của Đông Phương Yên.
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?"
Đông Phương Yên tức giận, bên trong ánh mắt mang theo cuồng bạo, "Ngươi dừng tay lại!"
Đường Ân vẫn mặc kệ, sau khi mở ra thắt lưng của cô ấy, trái tim của anh dường như đập loạn xạ lên. Đỡ đẻ, Đường Ân đã bao giờ đỡ đẻ chứ, anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm 1 tay của Đông Phương Yên rồi trầm giọng nói ra: "Ta biết ngươi hận ta, nhưng bây giờ không phải là lúc để ngươi hận ta, sinh đứa bé ra trước đã, có chuyện gì thì sau hãy nói!"
"Tránh ra!" Đông Phương Yên giận dữ, đau khổ hét lên một tiếng.
Đường Ân cưỡng ép bản thân để ổn định lại tinh thần của mình.
"A. . ."
Đông Phương Yên lần nữa rống to, mồ hôi rớt xuống như mưa, ánh mắt cũng như mất đi tiêu cự.
"Oa oa oa. . ."
Lúc này, một tiếng khóc vang lên giữa 2 người.
Sinh rồi!
Đường Ân vội vàng nhìn lại, nội lực dồn lại thành dao rồi cắt dây rốn, sau đó run rẩy ôm đứa bé vào lòng.
Đây là một bé trai mũm mĩm, có lẽ là do mới sinh ra nên trên mặt có nếp nhăn. Nhưng từ tiếng khóc của đứa bé này, Đường Ân lại cảm thấy có chút khác biệt.
Đứa bé này, vậy mà là thể chất đặc thù!
Đường Ân ngay lập tức liền phát hiện, thằng bé này không chỉ là thể chất đặc thù, hơn nữa còn bởi vì Đông Phương Yên đã hấp thu nhiều nguyên khí từ Nguyên Ngọc, cho nên trong cơ thể dường như có nội lực.
Sinh ra đã là Trúc cơ!
Đường Ân lập tức ngẩn người, không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đây quả thực là dọa người!
Nhiều Nguyên Ngọc như vậy nhưng Đường Ân lại không được lợi gì, mà làm cho đứa bé này mới sinh ra đã là cảnh giới Trúc cơ.
Đường Ân nghĩ thật nực cười, anh cảm thấy mình đã rất cố gắng để chiếm đoạt Nguyên Ngọc, nhưng cuối cùng lại dành cho con trai mình.
Mười mấy khối Nguyên Ngọc, dường như lúc này đã tiêu tán gần hết nguyên khí, kình khí xung quanh cũng mỏng đi rất nhiều.
"Đường Ân!"
Dương Đan Ni nhìn thấy kình khí tiêu tan vội vàng vọt lên, vừa lúc nhìn thấy Đường Ân đang ôm một bé trai trong ngực, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người ra.
Nhanh như vậy sao?
"Đường Ân, cho tôi ôm một cái!" Dương Đan Ni hưng phấn hét lên.
"Trả lại cho ta!" Đông Phương Yên cố gượng cơ thể, đưa tay về phía đứa bé.
Đường Ân vội vàng ngăn lại, "Cơ thể của ngươi bây giờ còn rất yếu, ngươi nghỉ ngơi 1 lát trước đi. . ."
" Trả lại cho ta!" Đông Phương Yên giận dữ, nội lực trong cơ thể lúc này bạo phát, một bàn tay lập tức chụp về phía Đường Ân.
Đường Ân lần nữa ngăn cản lại, có chút tức giận lên.
"Đường Ân, máu. . ."
Dương Đan Ni kêu lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, "Đông Phương Yên xảy ra chuyện rồi!"
Đường Ân nhìn thoáng qua, trong đầu cũng ong ong 1 tiếng, anh không ngờ vừa rồi Đông Phương Yên tức giận, lại thêm nội lực bộc phát đã khiến cho cô có dấu hiệu xuất huyết nhiều.
"Đừng nhúc nhích!"
" Trả con lại cho ta!" trong ánh mắt Đông Phương Yên tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm Đường Ân..
"Tình trạng bây giờ của cô không được tốt, lập tức rời đi nơi này!" Đường Ân xé ống tay áo của Đông Phương Yên sao đó bọc vào đứa bé rồi ôm đứa bé vào lòng.
"Ta nói ngươi trả lại con cho ta!" cơ thể của Đông Phương Yên đang run lên.
Đường Ân giận dữ, đem đứa bé nhét vào trong ngực của cô, hai cánh tay ôm lấy Đông Phương Yên rồi vội vàng chạy về phía xa.
vietwriter.vn
"Đường Ân, cho tôi ôm một cái. . ." Dương Đan Ni vẫn còn có chút bất mãn, nhưng cô vẫn chạy nhanh theo sau.
Đường Ân không có thời gian quan tâm tới cô ấy, chỉ ôm Đông Phương Yên rồi cố gắng chạy thật nhanh. Anh biết tình hình hiện tại của Đông Phương Yên đang rất không ổn, nếu như không thể kịp thời đưa đến bệnh viện, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đông Phương Yên lúc này chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ý thức của mình, cô biết mình đã sinh đứa bé ra, cũng biết đứa bé này là con của Đường Ân, càng biết mình bây giờ đang ở trong ngực của Đường Ân. Nội tâm của cô còn có hận ý, lúc trước cô nghĩ là sau khi sinh đứa bé, liền tự tay giết chết đứa bé này cho hả giận. Nhưng mà sau khi sinh đứa bé rồi ôm đứa bé vào lòng, nội tâm của cô có chút đấu tranh lại.
Dáng vẻ của đứa bé, Đông Phương Yên cho tới bây giờ đều chưa nhìn qua được, sau khi sinh liền mang theo máu mủ tình cảm, là cảm giác mà cả đời này của cô vẫn chưa cảm nhận được.
Đây là da thịt rơi khỏi cơ thể cô, cho dù cô có tuyệt tình thì lúc này cũng không thể nào xuống tay được.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhưng Đông Phương Yên vẫn có thể cảm giác được, Đường Ân đang không ngừng đem nội lực trong cơ thể của hắn ta truyền vào trong người của cô, tựa như là vì duy trì ý thức của cô, cũng tận lượng duy trì vết thương trên người của cô.
"Tôi không chạy nổi nữa, Đường Ân. . ." Dương Đan Ni mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
"Đi vào thị trấn, tôi sẽ ở đó chờ cô!" Đường Ân không để ý được nhiều như vậy, Đông Phương Yên đang sắp hôn mê ở trong ngực anh, lúc này, tuyệt đối không thể bởi vì Dương Đan Ni mà để cho Đông Phương Yên chết ở chỗ này được.
Một đường chạy điên cuồng ra ngoài rồi bỏ lại Dương Đan Ni ở sau lưng.
Sắc mặt Đường Ân càng ngày càng nặng nặng, anh cảm giác được sinh mệnh của Đông Phương Yên đang dần biến mất.
"Mở to mắt ra!"
Đường Ân vội vàng nói, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, "Ngươi không phải là muốn giết ta à? Ngươi chết rồi thì còn giết ta sao được? Sau khi ngươi chết, con của ngươi làm sao bây giờ? Sau khi ngươi chết, Đông Phương gia phải làm sao bây giờ?"
Đông Phương Yên cố gắng mở to mắt, nhìn đứa con trong ngực mình, nước mắt từ từ chảy xuống.
"Ngươi phải sống!" Đường Ân gào lên rồi ôm chặt Đông Phương Yên, "Ngươi không thể chết, sau khi ngươi chết, ta sẽ đem ngươi chôn ở mộ tổ của Đường gia, để ngươi chết có chết cũng không thoát ra khỏi Đường gia được. . ."
Đông Phương Yên cắn chặt hàm răng của mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đáy lòng Đường Ân trầm xuống "Còn con của ngươi nữa. . . Ngươi xem một chút, đứa bé này rất giống ngươi!"
Giọng nói của Đường Ân vang lên bên tai Đông Phương Yên, thế nhưng là cô lại cảm thấy giọng nói càng ngày càng xa, cho đến biến mất không thấy gì nữa. (ôi tiên tử chết thật rồi sao)
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Những người này giống như là đi lại trong sa mạc mấy ngày rồi không uống nước vậy, từng người vọt tới trong hồ nước rồi không ngường lấy nước ở trong đó rót vào miệng mình.
Đường Ân đứng từ xa nhìn một màn này, trong lòng có chút rung động.
Không đúng!
Lúc này, Đường Ân cảm giác được một cỗ nguyên khí từ trong hồ toả ra. Cỗ nguyên khí kia không phải rất cường đại nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hơi cáu kỉnh.
Trong nháy mắt này, Đường Ân dường như lập tức hiểu ra vấn đề.
Những người nguyên thủy này mạnh mẽ hơn so với người thường, lại thêm phát sinh chuyện trước mắt này, Đường Ân đã lập tức nghĩ đến bí mật về sức mạnh của họ.
Bọn họ chính là nhờ uống nước trong hồ này!
Nước trong hồ này ẩn chứa nguyên khí, cho nên khi những người này uống vào thì thể lực của họ được tăng lên từng ngày.
Chỉ sợ là Nguyên Ngọc cất giấu dưới đáy hồ này cũng nên!
Lúc trước Đường Trăn Thanh đưa Nguyên Ngọc cho Lâm Thương Thu, e là cũng vớt ra được từ trong cái hồ này.
Nghĩ đến đây, Đường Ân lập tức đựa theo ánh trăng rồi lách người đến bên hồ.
Hồ này quá lớn, nếu anh cẩn thận cách xa đám người nguyên thuỷ kia 1 chút thì có thể sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Sau khi đến bên hồ, Đường Ân tung người một cái rồi lao vào.
Ngay khi tiến vào trong hồ, Đường Ân bỗng nhiên rùng mình 1 cái, bởi vì anh cảm thấy được, hồ nước này lạnh tới thấu xương, để anh chiu không nổi rồi vận hành công pháp của mình.
« Tiên Thần Lục » trong nháy mắt thi triển ra, Đường Ân liền cảm giác được nguyên khí trong hồ nước đang không người cuốn vào trong cơ thể của mình.
Âm thanh ầm ầm vang lên chung quanh, bởi vì nguyên khí tràn vào nên dẫn đến nước hồ bắt đầu nổi lên bọt nước, sau đó rối rít vòng quanh rồi tràn về phía của Đường Ân.
Công pháp trong người Đường Ân bắt đầu vận hành điên cuồng, ngay cả kinh mạch của anh cũng có chút đau nhói. Chẳng qua loại đau nhói này vẫn đang nằm trong phạm vi chịu đựng được của Đường Ân.
Âm thanh ầm ầm vẫn đang không ngừng vang lên, mà lấy Đường Ân làm trung tâm, nguyên khí cung quanh hướng về Đường Ân như 1 cái phễu vậy, liên tục rót vào trong cơ thể của anh.
Cảnh tượng kỳ lạ này cuối cùng đã bị người nguyên thủy phát hiện.
Những người nguyên thủy này kinh ngạc nhìn về phía Đường Ân, cả đám cũng không biết là chuyện gì đang xay ra, từng người đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng trở nên hoang mang.
"Ô ô ô. . ."
Thủ Lĩnh đột nhiên rống lớn một tiếng, nắm lấy Gậy đầu lâu trong tay rồi hét lên với những người xung quanh.
Sau một lát, rất nhiều người xung quanh lập tức chạy ra khỏi hồ nước. Dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, đám người vội vàng quay về phía Đường Ân rồi quỳ xuống, trong miệng phát ra âm thanh ô ô, sau đó quỳ lạy liên tục.
Nếu như Đường Ân thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rơi cả cằm. Anh luôn nơm nớp lo sợ như vậy nhưng không ngờ đám người nguyên thuỷ này lại xem anh như thần thánh vậy.
Âm thanh ầm ầm càng lúc càng dồn dập, xen lẫn vào đó là tiếng quỳ gối của những người nguyên thủy này.
Đường Ân cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung, công pháp trên người vận hành đến cực hạn, cơ bắp dường như căng phồng lên.
Bùm bùm . .
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ mặt nước nổ tung thành từng đợt sóng rồi sau đó hình thành nên 1 vòng xoáy cực lớn ở vị trí của Đường Ân. Vô số nước trong hồ cuốn theo vòng xoáy, âm thanh ầm ầm lại tiếp tục vang lên.
Ngao ngao. . .
Lúc này, trong hồ nước dường như truyền đến một tiếng gầm rú, ở vị trí trung tâm trong hồ, mặt nước mắt đầu sôi trào lên.
Những người nguyên thủy quỳ trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, cả đám kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhất thời không biết là đã xảy ra chuyện gì. Theo bình thường, loại tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì nếu nó xảy ra thì chứng tỏ rằng đang có 2 vị thần ở trong hồ nước.
Hai vị thần trong hồ, làm sao có thể chứ?
Ngao. . .
Lại là tiếng gầm giận giữ, sóng lớn từ trong hồ nổi lên, con quái vật há to mồm vừa nãy nhảy lên rồi lao về phía Đường Ân.
Đường Ân đột ngột mở mắt ra, cơ thể nhanh chóng lao lên khỏi mặt nước liền nhìn thấy 1 cái miệng rộng đầy máu đang nhào tới phía của mình.
"Chết đi!"
Trong chớp nhoáng này, Đường Ân không còn lựa chọn nào khác, anh xoay tay lại vỗ 1 chưởng về phía con quái vật kia.
Bùm. . .
Một chưởng này đập vào trên trán của con quái vật, cơ thể Đường Ân chấn động 1 cái, mượn nhờ lực chấn động này rồi nhanh chóng rút lui ra ngoài.
"Oa oa oa. . ."
Người nguyên thủy bên bờ hồ nhìn thấy cảnh này, lập tức vô cùng tức giận, cả đám nắm lấy giáo cùng với cung tên lao nhanh về phía của Đường Ân i.
Đây là đang quấy rầy thần linh của bọ họ! Đây là đang khi nhục thần linh của bọn họ!
Đường Ân biết mình không thể ở lại chỗ này nữa, dù sao thì cũng đã đạt được lợi ích rồi, nội lực trong người đã được tăng lên cho nên anh cũng không cần ở lại đây nữa.
Thân hình lóe lên, Đường Ân đã nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó rồi nhanh chóng lao về phía hang núi.
Không ít người nguyên thủy vội vàng tiến lên, nhưng phát hiện ra mình không thể theo kịp tốc độ của Đường Ân.
Đường Ân phi thân ở giữa không trung cũng đã là khoảng cách mấy chục mét, đám người nguyên thuỷ kia mặc dù có thể lực tốt nhưng cũng không theo kịp được loại khinh công này.
Tiêng Oa oa vẫn đang truyền tới từ khoảng cách xa, mà Đường Ân đã phi thân ra khỏi ốc đảo này rồi chạy tới chỗ ẩn náu của Vương Cẩn.
Những người nguyên thủy trong toàn bộ ốc đảo đều đã hoàn toàn tức giận, họ rống lên ầm ĩ lên, thậm chí còn không muốn để Đường Ân chạy thoát.
Sau mười mấy phút, Đường Ân đã rơi xuống nơi ẩn náu.
"Đi nhanh!"
Đường Ân không nói nhiều nói, lập tức thu dọn đồ đạc rồi vọt lên xe.
Vương Cẩn đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vương Dương cùng những người khác thì sửng sốt một hồi rồi mới có phản ứng lại, cả đám lần lượt nhảy lên xe xe, sau đó phóng nhanh về phía xa.
Không khí trong xe trở nên yên tĩnh, Đường Ân thừa dịp này đã áp chế nội lực trong người của mình lại. Lần này thu hoạch này tương đối khá, mặc dù không để anh tăng lên cảnh giới Nhập Thánh nhưng cũng đã gia tăng được thực lực của mình. Anh cảm giác được, muốn bướ vào Nhập Thánh thì phải cần 1 cái cơ hội nào đó, mà cơ hội này sẽ không xuất hiện dễ dàng như vậy được.
Lúc này, Triệu Du ở thành phố nhỏ kia đột nhiên mở mắt ra.
"Sư phụ?" Đông Phương Yên cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của sư phụ mình, vội vàng nhìn về phía Triệu Du, "Sư phụ có chuyện gì thế?"
"Theo ta!" Triệu Du vẫn bình tĩnh, nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi lập tức đẩy cửa nhảy xuống dưới lầu.
Đông Phương Yên xoay tay lại, giữ chặt Dương Đan Ni rồi cũng nhanh chóng nhảy xuống, ba người lộn nhào trên không trung 1 lúc rồi trực tiếp phá tan cửa sổ hành lang nhảy ra.
Bên ngoài khách sạn, người da đen gặp họ đêm qua dường như đang chào hỏi những người xung quanh..
Triệu Du không nói lời nào, lập tức tiến lên 1 bước rồi bóp cổ người da đen này, đem hắn nâng lên "Nói! Đường Ân ở nơi nào? Không nói, liền chết. . ."
Chương 887:
Người da đen đỏ mặt tía tai, miệng há hốc nhưng lại không thể phát ra được tiếng nào.
"Ở. . ."
"Ở đâu?" Triệu Du bóp mạnh hơn.
"Sa mạc Sahara. . ."
Triệu Du trầm mặt xuống, dùng tay bóp chặt hơn rồi nghe 1 tiếng rắc, cổ của người da đen này trực tiếp bị Triệu Du bẻ gãy.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, tất cả đều hét lên như điên rồi nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Triệu Du ném thi thể xuống đất rồi quay đầu nhìn chằm chằm Dương Đan Ni, "Đi tới sa mạc Sahara!"
"Vâng!"
Dương Đan Ni đến thở cũng không dám. Bây giờ mỗi lần nhìn thấy Triệu Du, cô đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cả ba quay lại, lên xe nhanh chóng rồi phóng đi.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát trong thành phố cũng nhanh chóng vang lên..
Một số xe cảnh sát đã đuổi theo từ xa.
Sắc mặt Triệu Du bình tĩnh lại , ấn cửa kính xe xuống rồi giơ cổ tay vẫy 1 cái.
Kình khí nhấn chìm những người bán hàng xung quanh khiến họ phải giật nảy mình chạy tán loạn, xe cảnh sát phía sau muốn đuổi kịp cũng càng thêm khó khăn.
Khi xe lao ra khỏi thành phố nhỏ này, bầu trời phía xa có chút ánh sáng trắng xóa.
Đường Ân lúc này vừa mới dừng tu luyện lại.Anh có thể cảm nhận rõ ràng được sự gia tăng của nội lực trong cơ thể, nhưng muốn tiến vào nhập thánh thì vẫn còn có chút lực bất tòng tâm.
Lúc trước tăng lên cảnh giới thì như nước chảy thành sông mà thôi, nhưng bây giờ nâng cao cảnh giới lên lại như là 1 cánh cửa ải rất khó vượt qua vậy.
Cái này có lẽ chính là bình cảnh!
Đường Ân không có nhiều phương pháp để xử lý loại chuyện này, anh chỉ có thể tăng thêm nội lực của mình càng nhiều càng tốt.
Mặc dù phương pháp này vụng về, nhưng chưa hẳn là không hiệu quả.
Sau khi dừng tu luyện, Đường Ân tìm một nơi sạch sẽ rồi dùng nhánh cây vẽ ra một cái bản đồ địa hình.
Phía trên địa hình này là quang cảnh gần ốc đảo.
"Tối nay, các anh đi đánh lạc hướng bọn họ, tôi sẽ tiến vào ốc đảo từ hướng khác. . ."
"Được!" Vương Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vương Cẩn vội vàng nhận điện thoại, sau khi nghe được giọng nói bên trong truyền ra, sắc mặt của anh lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Triệu Du đến. . ."
"Nhanh như vậy sao?" Đường Ân hơi sững sờ, không ngờ là tốc độ của Triệu Du lại nhanh như vậy.
"Nếu như thuận lợi thì nửa ngày sau liền có thể đến nơi này, cho dù không thuận lợi thì cũng sẽ tới đây vào tối nay!" Vương Cẩn nhẹ nói.
Đường Ân trầm mặc một chút rồi quay đầu nói: "Vậy thì chờ đến buổi trưa, các anh từ chính diện đi qua kiềm chế đám người nguyên thuỷ kia, tôi sẽ từ phía sau đi vòng vào trong hồ! Nhớ kỹ, các anh chỉ cần kiềm chế lại, không cần thiết phải giết người!"
"Được!" Vương Cẩn nhẹ gật đầu, hắn biết cho dù muốn giết, cũng nhất định không dễ dàng như vậy..
"Kiềm chế 10 phút, sau đó liền rời đi nơi này!" Đường Ân suy tư một chút, nói tiếp: "Tôi nói rời đi, là lập tức cưỡi máy bay rời đi Châu Phi, tốt nhất có thể chạy về Trung Quốc!"
"Hôm nay liền trở về sao?" Vương Cẩn sững sờ.
"Không sai, hôm nay liền trở về! Các anh ở đâu cũng không giúp được gì nhiều mà ngược lại còn có thể gây thêm phiền phức cho tôi!" Đường Ân chắc chắn nói.
"Được!" Vương Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, có chút thất vọng. Hắn không nghĩ tới mình, có một ngày mình lại trở thành gánh nặng cho Đường Ân.
Đám người Vương Dương liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia cười khổ, phải biết bọn hắn đều lính đặc công đặc biệt chạy từ ngàn dặm tới đây, sao lúc này lại bị cự tuyệt rồi chứ?
Mấy người trao đổi với nhau xong rồi dành 1 chút thời gian để nghỉ ngơi.
Tới gần buổi trưa, hành động tiếp cận ốc đảo đã được triển khai.
Đường Ân dẫn đầu đi vòng quanh ốc đảo, khoảng nửa giờ sau thì mọi người mới tới phía sau ốc đảo được.
Nhìn thời gian thì lúc này cũng kịp lúc mà đám người Vương Cẩn đã trao đổi trước đó.
Bằng bằng bằng. . .
Lúc này, từ xa bỗng nhiên vang lên tiếng súng.
Đường Ân biết Vương Cẩn đã bắt đầu hành động! Với sự phối hợp cùng những người khác, Vương Cẩn hoàn toàn chính xác có thể kiềm chế lại những người nguyên thủy kia, chí ít là có thể để cho Đường Ân có thời gian tiến vào trong hồ.
Ô ô ô. . .
Người nguyên thủy rống lên một tiếng rồi theo phía sau tiếng súng.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Cơ thể Đường Ân lóe lên 1 cái rồi nhảy đến phía trên cồn cát, nhìn thấy đám người nguyên thủy ở đằng xa lần lượt tụ tập lại, rồi lập tức xông về phía đông nơi Vương Cẩn đang đứng.
Tiếng súng liên tiếp tạo thành âm thanh rất lớn.
Vương Dương và những người khác đều là lực lượng đặc biệt, việc sử dụng súng thì bọn họ không hề thua kém Vương Cẩn. Mà Vương Cẩn còn lớn lên ở Châu Phi, trên tay nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, càng là chuyên gia trong việc chơi súng.
Bảy tám người mạnh mẽ đánh ra hiệu quả bằng bảy mươi, tám mươi người cộng lại.
Đường Ân thừa cơ hội này, thân thể lần nữa nhảy vọt rồi nhảy vào trong rừng.
Khi càng ngày càng có nhiều người nguyên thủy rời khỏi ốc đảo gia nhập nhóm chiến đấu, Đường Ân không còn có chần chờ gì nữa, phi thân mấy cái rồi tới bên hồ nước. Nhân lúc không ai để ý, Đường Ân tung người một cái rồi nhảy vào trong hồ nước.
Sau khi vào trong hồ, Đường Ân không lập tức tu luyện mà là phong bế huyệt đạo của mình, bắt đầu lặn xuống.
Lần này tới, không chỉ là muốn tu luyện mà là muốn từ bên trong này đạt được 1 số đồ tốt.
Đường Ân biết, Vương Cẩn điều tra chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, Đường Trăn Thanh lúc đầu tìm được Nguyên Ngọc ở đây, e là tìm được trong hồ nước này.
Một hơi lặn xuống khoảng 7-8 mét, lồng ngực Đường Ân có chút cảm giác bị đè ép.
Cảm giác như bị ai đó dùng tay bóp vào ngực mình rồi trái tim như bị đè nén lại vậy.
Đường Ân cắn chặt hàm răng, cơ thể lại di chuyển về phía hạ lưu, trông anh giống như một con cá đang bơi, lập tức lao ra khỏi khoảng cách năm sáu mét..
Dưới hồ trở nên tối đen lại, Mặc dù Đường Ân đã phong bế huyệt đạo của mình, nhưng cũng có thể cảm giác được nguyên khí ở dưới đáy hồ này còn mạnh hơn nhiều lần so với trên mặt hồ.
Điều này cho thấy suy đoán của Đường Ân là đúng, dưới đáy hồ có thể có rất nhiều Nguyên Ngọc.
Thân thể nhẹ nhàng đung đưa 1 cái, con mắt Đường Ân lập tức sáng lên, anh cảm thấy cách đó không xa có thứ gì đó sáng lên. Hơn nữa, nguyên khí dao động càng ngày càng mạnh.
Nguyên Ngọc!
Đường Ân có thể khẳng định, thứ này tuyệt đối chính là Nguyên Ngọc.
Cơ thể di chuyển 1 lần nữa, Đường Ân đã đến vị trí phát sáng kia, một tay chụp vào đồ vật đang phát sáng, anh lập tức có thể cảm nhận được nội lực trong cơ thể, giống như một làn sóng hỗn loạn đang tràn khắp cơ thể của mình.
Lúc này, Vương Cẩn và những người khác cũng đang điên cuồng gia tăng hỏa lực, điều mà bọn họ không ngờ là lửa giận của đám người nguyên thủy này còn mạnh hơn cả lần gặp hôm qua.
"Ô oa ô oa. . ."
Thủ lĩnh đám người nguyên thuỷ giơ cao Gậy đầu lâu trong tay lên, nhanh chóng quát những người chung quanh, đám người nguyên thuỷ giống như thuỷ triều, lập tức không sợ chết xông lên.
"Cái này chính là tổng tấn công sao?"
Vương Dương cảm thấy da đầu của mình đều tê lại, khẩu AK47 trong tay đã nóng rực, vội vàng nói với những người xung quanh: "Lui ra phía sau!"
Chương 888:
"Lui ra phía sau!"
Vương Cẩn cũng hét lên, anh đã tới đây lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy đám người nguyên thuỷ này tức giận đến vậy.
Cái này căn bản cũng không phải là kiểu xua đuổi như hôm qua, mà đây chính là đang liều mạng.
Vương Cẩn căn bản không biết, đêm qua Đường Ân đã làm cái gì ở đây. Đường Ân để những người nguyên thủy này, nghĩ lầm anh chính là thần, để những người nguyên thủy này quỳ lạy 1 lúc thật lâu.
Mặc dù đám người nguyên thủy này xem như trí thông minh không được cao, nhưng bọn họ vẫn biết thù hận.
"Anh Dương! Anh Dương!
Trong bộ đàm truyền đến 1 tiếng hét to, "Tôi nhìn thấy có xe tới, trên xe xác định là có 3 người phụ nữ!"
Vương Dương biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vương Cẩn.
Vương Cẩn hít sâu một hơi, có chút lo lắng nhìn thoáng qua hướng của Đường Ân.
"Đi!"
Lúc này, tuyệt đối không phải là thời điểm do dự, một khi do dự thì nhất định sẽ xảy ra đại sự.
Đám người nguyên thủy đã vọt lên, mà Vương Cẩn và những người khác đã nhảy xuống xe rồi cấp tốc lao về phía phương xa.
Lúc này, Dương Đan Ni vừa lúc lái xe đến nơi lân cận, sắc mặt cô có chút thay đổi khi nhìn thấy dòng người từ trên đồi lao xuống.
"Sư phụ, đây là. . ."
"Xông lên!" Triệu Du không có chút gì do dự, lạnh lùng ra lệnh.
Dương Đan Ni không dám cãi lời, chỉ có thể giẫm chân ga rồi nhanh chóng phóng đi, mà lúc này xe của Vương Cẩn cũng lướt qua xe của Dương Đan Ni nhưng không làm cho Triệu Du có phản ứng gì.
Bởi vì Triệu Du biết rõ khí tức của Đường Ân cho nên bà ta biết rõ Đường Ân không ở trên chiếc xe này.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Dương Đan Ni sợ tới mức nắm chặt tay lái, sợ hãi cúi đầu xuống. Cô chỉ là muốn xông tới chứ không nghĩ là sẽ đâm xe vào ai cả.
Xe đang chạy tới vậy mà lại đâm vào đám người nguyên thuỷ này.
Đám người này bị đâm bay ra khoảng 7-8 mét, miệng không ngừng kêu gào, bọn họ lập tức gầm lên rồi giơ cây giáo của mình ném về xe của Dương Đan Ni.
"Thật to gan!"
Triệu Du tức giận đá văng cửa xe, cả người lập tức bay ra ngoài.
Những ngọn giáo bay tới bị Triệu Du chụp hết lại rồi đánh bay về vị trí cũ.
Mười mấy ngọn giáo cấp tốc bay đi rồi xuyên qua mười mấy người nguyên thuỷ, ngay cả cơ thể của đám người này cũng bị văng ra xa.
Thoáng một cái, đám người nguyên thủy xung quanh đều có chút sửng sốt.
Thể chất của những người này vốn là rất mạnh mẽ, đạn thông thường có thể đỡ được, nhưng Triệu Du vừa ra tay lại giết hơn mười mấy người.
"Ô oa ô oa. . ."
Tên thủ lĩnh tức giận, giơ Gậy đầu lâu trong tay mình rồi hét lên, chỉ về phía của Triệu Du.
Lúc này, hàng trăm người nguyên thuỷ đã nhào tới.
"Xuống xe giết địch!"
Triệu Du nói 1 câu rồi xông lên, thực lực của bà ta quá mạnh mẽ cho nên chỉ cần 1 đấm là chết luôn người nguyên thuỷ này. Đông Phương Yên một tay nắm lấy trường kiếm, dáng vẻ bồng bềnh như tiên, đối phó với đám người này cũng dễ như trở bàn tay.
Mỗi lần xuất kiếm ra thì lại có 1 người bị giết.
Duy chỉ có Dương Đan Ni là có vẻ đang gặp khó khăn. Một là vì cô ấy không mạnh mẽ, hai là vì cô ấy tương đối nhát gan và chưa từng giết ai cả.
Ngay khi mũi giáo đâm vào ai, cô nắm lấy ngọn giáo và kêu gào còn lớn hơn cả đám người nguyên thủ này.
Lúc này, Đường Ân vẫn còn đang ngao du dưới nước. Anh biết đầu thuỷ quái kia ngay ở giữa hồ nước, cho nên anh cũng không dám quá tiếp xúc quá gần, chỉ có thể bơi nhẹ nhàng xung quanh bờ hồ.
Cho dù là như vậy thì Đường Ân cũng đã có hơn mười mấy khối Nguyên Ngọc.
Mười mấy khối Nguyên Ngọc này ở trong ngực, khiến Đường Ân cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi khi mỗi lần sử vận chuyển công pháp. Thực lực của anh bây giờ mặc dù chưa bước vào Nhập Thánh, nhưng cũng tuyệt đối là cảnh giới Hoá Thần đỉnh phong.
Thực lực như vậy mà áp chế không nổi mấy khối ngọc này, như vậy thì có thể tưởng tượng được những khối ngọc này mạnh tới cỡ nào chứ.
Ngao ngao. . .
Lúc này, đáy hồ đột nhiên cuốn lên một dòng nước xiết, một tiếng gầm chói tai từ phía đó phát ra.
Bị phát hiện!
Đường Ân không chút do dự, cơ thể nhanh chóng bơi lên rồi lao ra khỏi mặt nước.
Đường Ân vẫn chưa biết được đầu thuỷ quái này rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng anh có thể khẳng định được rằng, anh đối phó không nổi con thuỷ quái này.
Ngao ngao. . .
Tiếng gầm rung trời đột nhiên vang vọng toàn bộ ốc đảo sự tức giận trong tiếng gầm đó không thể nào diễn tả bằng lời được.
Giờ phút này, đám người nguyên thủy còn đang chiến đấu với Triệu Du kia lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn bộ lạc, từng con mắt đều đỏ lên.
Kia là thần kêu gọi!
"Ô oa ô oa. . ."
Tên thủ lĩnh hét lên 1 tiếng, xoay người lại rồi dẫn đám người xông về phía hồ nước.
"Theo sau!"
Triệu Du hét lên một tiếng, sắc mặt cũng thay đổi. Cô biết tiếng rống này, cũng biết cỗ nguyên khí chấn động này, cỗ nguyên khí này gần như giống với cỗ nguyên khí ở sau núi Vương Ốc Sơn. (Godzilla với titan rồi anh em ơi)
Vù vù vù. . .
Ba người không chút do dự, xông lên rất nhanh, hơn nữa còn nhanh hơn cả đám người nguyên thủy.
"Đường Ân. . ."
Vừa mới xông lên đồi, Triệu Du liền nhìn thấy bóng dáng đằng xa kia, nắm chặt tay của mình rồi hét lên "Tiểu tặc, ngươi đừng có mà trốn. . ."
Vừa nói xong, Triệu Du đã xông tới. Cho dù hai người cách nhau 1 cái hồ nước nhưng bà vẫn không quan tâm, cơ thể nhảy lên 1 cái rồi nhanh chóng bước vào mặt hồ.
Giờ khắc này, Triệu Du hận không thể đem Đường Ân băm thành từng mảnh, hận không thể đem hắn lột da tới chết.
Triệu Du đến bây giờ vẫn chưa quên được tình trang thê thảm của Vương Ốc Sơn, và món quà mà Đường Ân đưa cho cô sau khi máy bay hạ cánh.
"Ta giết ngươi. . ."
Triệu Du xẹt qua mặt hồ như một luồng ánh sáng, nhưng vào lúc này, một tiếng gầm đột nhiên từ giữa hồ truyền đến. Một cái miệng lớn như bồn máu nhô ra khỏi mặt hồ rồi cắn thẳng về phía Triệu Du.
"Nghiệt chướng!" Triệu Du gào lên, tập trung nội lực trong vòng bàn tay rồi vỗ tới đầu thuỷ quái này.
Bùm. . .
Khi cả 2 va chạm vào nhau, Triệu Du bị cản lại, mà thuỷ quái kia cũng vô cùng tức giận, nó lập tức há miệng rồi mạnh mẽ cắn tới cơ thể nhỏ nhắn của Triệu Du.
Lúc này, Đường Ân đã nhảy lên bờ hồ, anh quay đầu nhìn lại một chút rồi phi thân chạy ra ngoài.
"Đuổi theo, bắt lấy hắn!"
Triệu Du rống lớn một tiếng, Đông Phương Yên lập tức xuyên qua hồ nước rồi đuổi theo Đường Ân. Dương Đan Ni cũng không do dự chút nào, mặc dù di chuyển nhanh nhưng lại đi vòng qua Triệu Du cùng đầu thuỷ quái kia rồi đuổi theo bước chân của Đông Phương Yên.
Nội lực trong người của Đường Ân có chút bạo loạn lên bởi vì Nguyên Ngọc đang ở trên người, tốc độ của anh cũng chậm lại 1 chút.
Đông Phương Yên phi thân tới, một tay cầm kiếm rồi rơi xuống trước mặt Đường Ân.
Trường kiếm chỉ vào phía Đường Ân, Đông Phương Yên khó mà ức chế lửa giận của mình, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Chương 889:
Thù mới hận cũ lập tức dâng lên trong lòng Đông Phương Yên, đến mức trường kiếm của cô còn có chút run rẩy.
Đường Ân có chút trầm mặc, anh cũng không biết phải đối mặt với người con gái trước mặt này như thế nào. Giữa anh và Đông Phương Yên, không chỉ là vấn đề đối dịch mà giữa anh và cô ấy còn có 1 chút ân oán riêng.
Cánh tay của Đông Phương Yên là do Đường Ân chặt xuống, cái bụng đang nhô ra của Đông Phương Yên cũng là do Đường Ân tạo thành.
Tất cả những ân oán lúc ban đầu đều phát triển thành kết quả như hiện tại, để Đường Ân cảm thấy có chút bất lực.
"Ta muốn giết ngươi. . ."
Một lúc lâu sau, Đông Phương Yên mới nói ra mấy chữ giữa 2 hàm răng đang cắn chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy căm hận.
Thanh trường kiếm khẽ run lên rồi đâm đến trước người Đường Ân.
Đường Ân đi sang từng bước một rồi nhanh chóng rời đi.
"Ngươi đứng lại đó!"
Đông Phương Yên tức giận, lại lần nữa đâm kiếm về phía Đường Ân, nhưng Đường Ân biết lúc này không thể dừng lại. Nếu như Đông Phương Yên còn dễ dàng giải quyết một chút thì Triệu Du căn bản là giải quyết không được.
2 sư đồ này đều muốn lấy mạng của anh!
Sau khi chạy được trăm mét, Đông Phương Yên lại đuổi kịp, trên trán của Đường Ân đã chảy ra mồ hôi lạnh. Bởi vì nguyên khí của Nguyên Ngọc ở trong ngực đang bạo động cho nên tốc độ của Đường Ân không thể nhanh được. Đông Phương Yên lần nữa vọt lên rồi nhanh chóng tiếp cận Đường Ân.
Mũi kiếm đâm về phía sau đầu vai của Đường Ân, khiến cho cơ thể của Đường Ân có chút lảo đảo, bước chân lần nữa tăng tốc.
Hai người, một đuổi một chạy một lúc lâu rồi lệch khỏi phương hướng ban đầu.
Rời xa ốc đảo chính là sa mạc vô tận.
Tốc độ của Đường Ân lại chậm đi, mà Đông Phương Yên thì lại tiếp tục tăng tốc rồi đuổi kịp Đường Ân.
"Nếu ngươi còn dám tiến 1 bước, ta lập tức sẽ giết ngươi. . ." Đông Phương Yên cắn răng, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Đoạn đường đuổi theo này đã khiến cô mất nước không ít, mặc dù bản thân có thực lực cao cường nhưng cô vẫn đang mang thai, cho nên sức lực tiêu hao rất lớn.
Đường Ân dừng lại, quay người nhìn chằm chằm Đông Phương Yên. Anh có thể cảm thấy được, giữa anh và Đông Phương Yên luôn tồn tại 1 thanh kiếm, trên thanh kiếm này là hàn mang vô tận.
"Chết đi!"
Khoảnh khắc Đông Phương Yên nhìn thấy Đường Ân quay đầu lại, trường kiếm trong tay liền đâm ra ngoài.
Đường Ân hít sâu một hơi, nhắm lại ánh mắt của mình, để mặc cho thanh kiếm đâm qua vai.
Xẹt 1 tiếng, máu không ngừng chảy xuống.
"Đủ rồi sao?"
Đường Ân mở mắt nhìn qua Đông Phương Yên, "Nếu như ngươi đâm ta một kiếm mà có thể giảm bớt cừu hận của ngươi, vậy ngươi cứ đâm đi. . ."
"Ta đương nhiên muốn đâm! Ta muốn đâm chết ngươi!" Đông Phương Yên cắn răng, cảm thấy ánh mắt có chút uất hận, lại lần nữa đâm kiếm vào.
Lúc này, Dương Đan Ni từ phía sau nhào tới, giữ cánh tay của cô ấy lại "Ngươi làm gì thế? Ngươi đang giết chồng của mình à!"
"Ngươi câm miệng lại!" Đông Phương Yên vừa nghe đến chữ chồng liền nổi giận, thanh kiếm lại đâm về trước 1 lần nữa.
Dương Đan Ni kéo lại, "Ngươi giết hắn, con của ngươi chẳng phải là không có ba rồi sao?”
"Câm miệng!"
Đông Phương Yên tức điên lên, cô không muốn để người trước mắt này có bất cứ quan hệ gì với mình, thế mà Dương Đan Ni mỗi lần mở miệng, đều đâm chọt vào nỗi đau của cô.
Đường Ân nhìn cảnh này, tiến lên một bước rồi nắm lấy cánh tay của Đông Phương Yên, trực tiếp đem trường kiếm gỡ xuống.
Nếu trước kia, Đường Ân chắc là sẽ 1 kiếm giết chết Đông Phương Yên, mà ở trải qua chuyện kia về sau, Đường Ân luôn cảm thấy có chút có lỗi với người con gái trước mặt này. Hơn nữa, thông qua tin tức mà Sầm Hạ báo cáo, đứa bé trong bụng Đông Phương Yên này lại đúng là của mình.
"Ngươi muốn làm gì?" Đông Phương Yên tức giận, "Dương Đan Ni, ngươi vậy mà không giúp ta giết hắn sao? Chờ đến khi tư phụ tới, một đao liền chấm dứt mạng chó của ngươi!"
Dương Đan Ni vừa nghe đến 2 từ sư phụ, sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện phía sau mình là một cái sa mạc vô tận, vội vàng xoay người lại, hai tay của cô giống như bạch tuộc vậy, không ngừng quấn chặt lấy cơ thể của Đông Phương Yên.
Đường Ân thở dài một hơi, sau khi gỡ thanh kiếm ra liền đem nó cất đi,
một tay nâng hai chân của Đông Phương Yên, một tay vòng qua nách của Đông Phương Yên rồi bế cô lên, nhanh chóng chạy nhanh về phía trước.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi thả ta ra!" Đông Phương Yên tức giận, 2 tai lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, cô vốn là cao cao tại thượng tiên tử, bây giờ lại bị Đường Ân bế như thế này.
Loại chuyện này, Đông Phương Yên làm sao có thể tha thứ được chứ?
"Ta muốn giết ngươi. . . Ta muốn giết ngươi!" Đông Phương Yên hét lên, nắm chặt tay của mình rồi cào cấu lung tung, thậm chí còn há miệng của mình, cố gắng cắn vào cổ của Đường Ân nữa.
Đường Ân cắn răng chịu đựng, anh âm thầm vận công để chống lại sự phản kháng của Đông Phương Yên, nhưng vẫn không chống lại được hết.
Lúc này, công pháp trong người vận chuyển khiến Đường Ân cảm thấy 2 mắt tối sầm lại, cả người suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Đường Ân. . ."
Dương Đan Ni giật mình, vội vàng đưa cánh tay ra đỡ lấy Đường Ân, nhưng cô lại cảm thấy cả người Đường Ân nóng rực lên, trên người quanh quẩn mấy luồng khí lực.
"A. . ."
Dương Đan Ni hét lên một tiếng đầy sợ hãi, trực tiếp bị khí lực trên người Đường Ân thổi bay ra xa rồi té trên mặt đất.
"Nhanh tìm một chỗ, tôi cảm thấy không chịu được nữa. . ."
Đường Ân cắn răng, khóe miệng đang không ngừng run rấy, anh biết Cửu Dương chi thể có khuyết điểm mà khuyết điểm này lại có rất nhiều người đều biết. Sau khi Đường Ân tiến vào cảnh giới Hoá Thần, loại khuyết điểm này rất ít xuất hiện nhưng mà hôm nay lại bộc phát ra rồi!
Dương Đan Ni hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía xa xa "Bên này. . ."
Đường Ân nhìn lướt qua, ôm Đông Phương Yên trong ngực liền vọt tới. Ở thời điểm này, trong ngực Đông Phương Yên giống như cũng có một tia khác biệt, sắc mặt của cô trở nên đỏ lên, cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy.
Đường Ân cắn răng, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi suýt chút nữa là ngất đi. Anh cảm thấy mười mấy khối Nguyên Ngọc lúc nãy vừa trộm được, bây giờ vậy mà tiêu tán đi một phần, một ít nguyên khí từ Nguyên Ngọc tràn vào trong cơ thể của anh, nhưng phần lớn là tràn vào trong cơ thể của Đông Phương Yên.
Sau khi những nguyên khí này lưu chuyển trong cơ thể của Đông Phương Yên, thì dường như tất cả đều tụ hội lại ở dưới bụng của cô. Vị trí kia không phải đan điền mà là đứa bé trong bụng của cô.
Nhiều nguyên khí như vậy liền bị ba người hấp thu!
Đường Ân hấp thu không nhiều, Đông Phương Yên hấp thu cũng không nhiều, nhưng đứa bé trong bụng lạp hấp thu rất nhiều. Bởi vì nguyên do này nên khuyết điểm của Cửu Dương chi thể bộc phát ra cũng không làm Đường Ân mất đi lý trí.
"A. . ." Đông Phương Yên ngửa đầu hét lên một tiếng đầy sợ hãi, từng hạt mồ hôi lớn từ trên trán trượt xuống.
Đường Ân giật mình, vội vàng bước nhanh hơn rồi lách mình đến một vách núi cát để tránh ánh mặt trời.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Đông Phương Yên xuống, ánh mắt Đường Ân liền hiện lên vẻ khó tín. Anh phát hiện, Đông Phương Yên giống như là muốn sinh!
Chương 890:
"Đường Ân, anh thế nào rồi?"
Dương Đan Ni sợ tới mức vội vàng xông tới, nhưng mà vừa mới tới gần Đường Ân thì cơ thể bị đột nhiên bị chấn bay ra, lập tức ngã ngã trên mặt đất.
Ở vị trí của Đường Ân cùng Đông Phương Yên dường như đang hình thành từng luồng khí màu trắng, những luồng khí này giống như 1 cơn lốc nhỏ đang vây quanh 2 người lại vậy.
Dương Đan Ni đã đứng dậy, nhưng không thể nhìn rõ tình hình hiện tại của hai người, chỉ có thể nhìn thoáng qua rồi thấy cả hai đều có vẻ không thoải mái lắm.
Mười mấy khối Nguyên Ngọc này dường như hóa thành từng luồng kình khí, luông khí này đag không ngừng đi vào trong cơ thể của 2 người.
Đường Ân đã dừng tu luyện, nhưng mà công pháp vẫn tự động lưu chuyển, nếu như không phải là do Đông Phương Yên hấp thụ phần lớn nguyên khí thì Đường Ân chắc là đã bạo thể chết rồi.
Cho dù là như vậy nhưng Đường Ân vẫn không hề dễ chịu, nội lực trong người xuyên qua kinh mạch khiến cho anh lập tức đau nhói.
"A. . ."
Đường Ân gầm lên một tiếng, hai mắt có chút đỏ lên, Đông Phương Yên lúc này lại càng khó chịu hơn, cái bụng bây giờ cứ phập phồng lên xuống, 2 má thì đổ đầy mồ hôi.
Đường Ân hít sâu một hơi, vội vàng xông tới rồi sau đó mở thắt lưng của Đông Phương Yên.
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?"
Đông Phương Yên tức giận, bên trong ánh mắt mang theo cuồng bạo, "Ngươi dừng tay lại!"
Đường Ân vẫn mặc kệ, sau khi mở ra thắt lưng của cô ấy, trái tim của anh dường như đập loạn xạ lên. Đỡ đẻ, Đường Ân đã bao giờ đỡ đẻ chứ, anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm 1 tay của Đông Phương Yên rồi trầm giọng nói ra: "Ta biết ngươi hận ta, nhưng bây giờ không phải là lúc để ngươi hận ta, sinh đứa bé ra trước đã, có chuyện gì thì sau hãy nói!"
"Tránh ra!" Đông Phương Yên giận dữ, đau khổ hét lên một tiếng.
Đường Ân cưỡng ép bản thân để ổn định lại tinh thần của mình.
"A. . ."
Đông Phương Yên lần nữa rống to, mồ hôi rớt xuống như mưa, ánh mắt cũng như mất đi tiêu cự.
"Oa oa oa. . ."
Lúc này, một tiếng khóc vang lên giữa 2 người.
Sinh rồi!
Đường Ân vội vàng nhìn lại, nội lực dồn lại thành dao rồi cắt dây rốn, sau đó run rẩy ôm đứa bé vào lòng.
Đây là một bé trai mũm mĩm, có lẽ là do mới sinh ra nên trên mặt có nếp nhăn. Nhưng từ tiếng khóc của đứa bé này, Đường Ân lại cảm thấy có chút khác biệt.
Đứa bé này, vậy mà là thể chất đặc thù!
Đường Ân ngay lập tức liền phát hiện, thằng bé này không chỉ là thể chất đặc thù, hơn nữa còn bởi vì Đông Phương Yên đã hấp thu nhiều nguyên khí từ Nguyên Ngọc, cho nên trong cơ thể dường như có nội lực.
Sinh ra đã là Trúc cơ!
Đường Ân lập tức ngẩn người, không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đây quả thực là dọa người!
Nhiều Nguyên Ngọc như vậy nhưng Đường Ân lại không được lợi gì, mà làm cho đứa bé này mới sinh ra đã là cảnh giới Trúc cơ.
Đường Ân nghĩ thật nực cười, anh cảm thấy mình đã rất cố gắng để chiếm đoạt Nguyên Ngọc, nhưng cuối cùng lại dành cho con trai mình.
Mười mấy khối Nguyên Ngọc, dường như lúc này đã tiêu tán gần hết nguyên khí, kình khí xung quanh cũng mỏng đi rất nhiều.
"Đường Ân!"
Dương Đan Ni nhìn thấy kình khí tiêu tan vội vàng vọt lên, vừa lúc nhìn thấy Đường Ân đang ôm một bé trai trong ngực, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người ra.
Nhanh như vậy sao?
"Đường Ân, cho tôi ôm một cái!" Dương Đan Ni hưng phấn hét lên.
"Trả lại cho ta!" Đông Phương Yên cố gượng cơ thể, đưa tay về phía đứa bé.
Đường Ân vội vàng ngăn lại, "Cơ thể của ngươi bây giờ còn rất yếu, ngươi nghỉ ngơi 1 lát trước đi. . ."
" Trả lại cho ta!" Đông Phương Yên giận dữ, nội lực trong cơ thể lúc này bạo phát, một bàn tay lập tức chụp về phía Đường Ân.
Đường Ân lần nữa ngăn cản lại, có chút tức giận lên.
"Đường Ân, máu. . ."
Dương Đan Ni kêu lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, "Đông Phương Yên xảy ra chuyện rồi!"
Đường Ân nhìn thoáng qua, trong đầu cũng ong ong 1 tiếng, anh không ngờ vừa rồi Đông Phương Yên tức giận, lại thêm nội lực bộc phát đã khiến cho cô có dấu hiệu xuất huyết nhiều.
"Đừng nhúc nhích!"
" Trả con lại cho ta!" trong ánh mắt Đông Phương Yên tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm Đường Ân..
"Tình trạng bây giờ của cô không được tốt, lập tức rời đi nơi này!" Đường Ân xé ống tay áo của Đông Phương Yên sao đó bọc vào đứa bé rồi ôm đứa bé vào lòng.
"Ta nói ngươi trả lại con cho ta!" cơ thể của Đông Phương Yên đang run lên.
Đường Ân giận dữ, đem đứa bé nhét vào trong ngực của cô, hai cánh tay ôm lấy Đông Phương Yên rồi vội vàng chạy về phía xa.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
"Đường Ân, cho tôi ôm một cái. . ." Dương Đan Ni vẫn còn có chút bất mãn, nhưng cô vẫn chạy nhanh theo sau.
Đường Ân không có thời gian quan tâm tới cô ấy, chỉ ôm Đông Phương Yên rồi cố gắng chạy thật nhanh. Anh biết tình hình hiện tại của Đông Phương Yên đang rất không ổn, nếu như không thể kịp thời đưa đến bệnh viện, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đông Phương Yên lúc này chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ý thức của mình, cô biết mình đã sinh đứa bé ra, cũng biết đứa bé này là con của Đường Ân, càng biết mình bây giờ đang ở trong ngực của Đường Ân. Nội tâm của cô còn có hận ý, lúc trước cô nghĩ là sau khi sinh đứa bé, liền tự tay giết chết đứa bé này cho hả giận. Nhưng mà sau khi sinh đứa bé rồi ôm đứa bé vào lòng, nội tâm của cô có chút đấu tranh lại.
Dáng vẻ của đứa bé, Đông Phương Yên cho tới bây giờ đều chưa nhìn qua được, sau khi sinh liền mang theo máu mủ tình cảm, là cảm giác mà cả đời này của cô vẫn chưa cảm nhận được.
Đây là da thịt rơi khỏi cơ thể cô, cho dù cô có tuyệt tình thì lúc này cũng không thể nào xuống tay được.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhưng Đông Phương Yên vẫn có thể cảm giác được, Đường Ân đang không ngừng đem nội lực trong cơ thể của hắn ta truyền vào trong người của cô, tựa như là vì duy trì ý thức của cô, cũng tận lượng duy trì vết thương trên người của cô.
"Tôi không chạy nổi nữa, Đường Ân. . ." Dương Đan Ni mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
"Đi vào thị trấn, tôi sẽ ở đó chờ cô!" Đường Ân không để ý được nhiều như vậy, Đông Phương Yên đang sắp hôn mê ở trong ngực anh, lúc này, tuyệt đối không thể bởi vì Dương Đan Ni mà để cho Đông Phương Yên chết ở chỗ này được.
Một đường chạy điên cuồng ra ngoài rồi bỏ lại Dương Đan Ni ở sau lưng.
Sắc mặt Đường Ân càng ngày càng nặng nặng, anh cảm giác được sinh mệnh của Đông Phương Yên đang dần biến mất.
"Mở to mắt ra!"
Đường Ân vội vàng nói, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, "Ngươi không phải là muốn giết ta à? Ngươi chết rồi thì còn giết ta sao được? Sau khi ngươi chết, con của ngươi làm sao bây giờ? Sau khi ngươi chết, Đông Phương gia phải làm sao bây giờ?"
Đông Phương Yên cố gắng mở to mắt, nhìn đứa con trong ngực mình, nước mắt từ từ chảy xuống.
"Ngươi phải sống!" Đường Ân gào lên rồi ôm chặt Đông Phương Yên, "Ngươi không thể chết, sau khi ngươi chết, ta sẽ đem ngươi chôn ở mộ tổ của Đường gia, để ngươi chết có chết cũng không thoát ra khỏi Đường gia được. . ."
Đông Phương Yên cắn chặt hàm răng của mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đáy lòng Đường Ân trầm xuống "Còn con của ngươi nữa. . . Ngươi xem một chút, đứa bé này rất giống ngươi!"
Giọng nói của Đường Ân vang lên bên tai Đông Phương Yên, thế nhưng là cô lại cảm thấy giọng nói càng ngày càng xa, cho đến biến mất không thấy gì nữa. (ôi tiên tử chết thật rồi sao)
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851