Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 865-866
Chương 865:
Đường Lộ lập tức sợ tái mặt, nghe thấy giọng của Triệu Du dường như đang vang vọng trong đầu của mình.
"Lão tổ!" Đoan Mộc Dương biến sắc, vội vàng bò về phía trước hai bước, run rẩy nói ra: "Lão tổ, người này chính là cháu dâu của Đoan Mộc thế gia chúng ta, cô ấy vẫn còn chưa rõ phép tắc của thế gia, cầu mong ngài nể mặt Đoan Mộc thế gia mà tha cho cô ấy lần này!"
"Đoan Mộc thế gia có mặt mũi gì mà ta cần phải nể?" giọng của Triệu Du từ bên trong nhàn nhạt truyền ra.
"Lão tổ! Lão tổ!" Đoan Mộc Dương vội vàng tiến lên, cầu xin dập đầu trên mặt đất, "Lão tổ, trong bụng của cô ấy đang mang thai huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia, mong lão tổ chiếu cố, tha cho cô ấy lần này. . ."
"Tha cho cô ta?" giọng của Triệu Du cực kỳ lạnh lùng.
"Lão tổ, Đoan Mộc Dương nguyện ý gánh chịu lửa giận của lão tổ, chỉ cầu lão tổ bỏ qua cho Đường Lộ, bỏ qua cho huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia chúng ta!” Đoan Mộc Dương khóc thảm thiết, vội vàng đập đầu xuống đất.
"Nếu là như thế thì ta sẽ bỏ qua cho cô ta lần này. . ." Triệu Du nhẹ nói.
"Đa tạ lão tổ! Đa tạ lão tổ!" Đoan Mộc Dương dập đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng vừa ngẩng đầu lên thì cảm thấy 1 luồng kình khí đánh tới rồi sau đó nổ trước mặt của mình.
Đoan Mộc Dương không để ý tới, đột nhiên hét lên 1 tiếng, cơ thể nhanh chóng bay về phía sau rồi đập vào 1 thân cây lớn.
Ặc. . .
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt của Đoan Mộc Dương trở nên như tờ giấy vàng.
Một chưởng trọng thương!
Người của bát đại thế gia ở đây nhìn thấy cảnh này đều sợ tái mặt. Bọn hắn thực sự sợ hãi vì bọn hắn nhận ra, những gia chủ cao cao tại thượng sống ở Cửu Long Tuyết Sơn lại không bằng một con chó trước mặt vị lão tổ này.
Ngay cả chó cũng chưa chắc đã làm vị lão tổ này tức giận nhưng bọn hắn lại làm tức giận vị này, lập tức ăn 1 chưởng rồi bị trọng thương.
Trạng thái của Đoan Mộc Dương lúc này đã đến mức khí tức bất ổn, không dưỡng thương 3 năm, 5 năm thì đừng mong sẽ khôi phục lại được.
Đường Lộ tái mặt vì sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Ta nghe nói, mấy ngày trước các ngươi cùng Đường Ân từng có xung đột phải không?" giọng của Triệu Du lại từ bên trong truyền ra.
"Không sai, hoàn toàn chính xác có chút xung đột!" Đông Phương Nhân sợ đến vỡ mật, thấp giọng đem tất cả ngọn nguồn sự tình của Đường Ân đều nói ra tất cả.
"Một đám phế vật!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, " Cửu Long Tuyết Sơn các ngươi không cảm thấy ngại khi tự xưng là bí ẩn thế gia sao? Mấy trăm năm qua, chưa hề có một người bước vào cảnh giới Hoá Thần, ngay cả một cái nho nhỏ Đường Ân cũng ngăn không nổi, các ngươi còn mặt mũi sống trên thế giới này sao?"
Sắc mặt Đông Phương Nhân hoàn toàn thay đổi, một mực quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
Đông Phương Yên nghiến răng im lặng, cô cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nhiều.
Đám người của bát đại thế gia ở sau lưng đều run lên, không biết vị lão tổ này đến cùng là muốn làm gì.
"Hôm nay nói các ngươi tới đây là vì ta có chuyện muốn nói với các ngươi! Một là tìm kiếm tung tích của Đường Ân, một chuyện khác là tìm kiếm tung tích của Triệu Thanh!" Triệu Du bình tĩnh nói ra, giọng điệu cực kỳ băng lãnh, "Từ giờ trở đi, các ngươi, những gia chủ này có thể xuống núi. . . Nếu trong vòng mười ngày vẫn không có tin tức, ta sẽ giết 1 người của mỗi thế gia, nếu sau 20 ngày vẫn chưa có tin tức thì ta sẽ lại giết 2 người. . . Ta sẽ giết cho tới khi bát đại thế gia trên Cửu Long Tuyết Sơn không còn ai nữa, tránh cho các ngươi đi khắp nơi làm mất mặt các thế gia khác!"
Đông Phương Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu.
Đây chính là rút củi dưới đáy nồi sao!
"Làm sao? Không đồng ý?" giọng của Triệu Du rất lãnh dạm.
"Lão tổ. . ." Đông Phương Nhân hít sâu một hơi, "Bát đại thế gia chúng ta gần đây đang tìm hiểu « Tiên Thần Lục ». . ."
"Thật à?" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Vậy thì các ngươi nên trân trọng cơ hội này hơn nữa, miễn cho tất cả các ngươi đều chết trước khi tìm hiểu ra được « Tiên Thần Lục »!"
Trong lòng Đông Phương Nhân đang rỉ máu nhưng hắn biết mình cũng không phải là đối thủ của Triệu Du, khi Triệu Du mở miệng nói ra những chuyện này, hắn chỉ có thể im lặng mà thôi.
"Để Đông Phương Yên tiến lên!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng.
Cơ thể Đông Phương Yên run lên, sắc mặt hơi trắng bệch, sau khi nhìn Đông Phương Thịnh liền chậm rãi đứng lên rồi đi vào bên trong.
Triệu Du đang ngồi trên ghế dựa ở trong sân, nhìn qua dung mạo của Đông Phương Yên rồi cũng âm thầm gật đầu.
"Nghiệt chủng trong bụng của ngươi là con của Đường Ân phải không?" Triệu Du lạnh giọng dò hỏi.
"Vâng!" Đông Phương Yên cảm thấy vô tận khuất nhục, dường như tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về cô. Cô cảm thấy như mình bị lộ chuyện này ra thêm 1 lần nữa rồi lại nhận vô số ánh mắt lên án vậy.
"Phá bỏ!" Triệu Du lạnh lùng nói.
"Lão tổ. . ." Đông Phương Thịnh có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên từ trong đám người, "Lão tổ, Yên Nhi đã mang thai 7 tháng rồi, nếu như phá bỏ thì sẽ rất có hại cho cơ thể của cô ấy, sợ rằng tương lai sẽ không có thành tựu gì. . ."
"Ta nói phá bỏ thì phá bỏ!" Triệu Du không cho Đông Phương gia cơ hội phản bác chút nào.
Đông Phương Yên hít sâu một hơi, trên mặt không có chút dao động nào, nếu không phải lúc trước do Đông Phương Thịnh ngăn lại thì đứa bé này đã bị phá bỏ rồi, làm sao còn tồn tại được đến bây giờ chứ?
"Vâng!" Đông Phương Yên nhẹ gật đầu, chậm rãi quỳ xuống.
"Chờ một chút!" Đông Phương Thịnh lại tiến lên, ánh mắt nhìn qua Triệu Du rồi dập đầu nói ra: "Lão tổ, đứa nhỏ này là con của Đường Ân, thì chờ sau khi sinh ra, chúng ta hãy dùng nó để uy hiếp Đường Ân, đây cũng là 1 cách tốt! Nếu chúng ta không thể tìm được tung tích của Đường Ân thì dùng đứa nhỏ này, sớm muộn gì cũng có thể dụ được Đường Ân xuất hiện. . ."
Khi thuyết phục Đông Phương Yên, Đông Phương Thịnh cũng dùng phương pháp này, bây giờ lại sử dụng thêm 1 lần nữa.
"Đúng đấy sư phụ, nếu Đường Ân biết mình có con ở đây, khẳng định sẽ tự chui đầu vào lưới!" Dương Đan Ni ở bên cạnh kìm nén lại nội tâm đang sợ hãi, cố gắng gượng cười rồi nói với Triệu Du.
Đối với đứa trẻ trong bụng Đông Phương Yên, Dương Đan Ni thực sự có chút choáng váng. Cô không biết, Đường Ân dính dáng tới cô gái xinh đẹp trước mặt này lúc nào, hơn nữa còn có con chứ.
Sắc mặt Triệu Du trầm xuống, dường như cũng cảm thấy chuyện này, Đông Phương Thịnh nói cũng có vẻ đúng.
"Nếu vậy thì, trước tiên lưu lại đứa bé này đã! Đông Phương Yên,khoảng thời gian này ở lại trong lạc viên của Triệu gia, không có lệnh của ta thì không được phép rời đi chút nào!" Triệu Du vung tay lên, chuyện này xem như đã được quyết định.
"Vâng!" Đông Phương Yên gật đầu, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
"Các gia chủ, các ngươi có thể xuống núi rồi. . . Nhớ kỹ, nếu trong 10 ngày không có tin tức nào của Đường Ân thì ta sẽ giết người nhà của các ngươi!" Triệu Du hơi mất kiên nhẫn nói.
"A. . ."
Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng la hét thất thanh.
Trong lòng mọi người run lên, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Lộ đang ôm bụng của mình, cô đã ngã xuống nền đất, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
"Hình như. . . Sắp sinh!"
Chương 866:
Trong đám người, không biết là ai nói ra một câu như vậy. Sau đó thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phương hướng của Đường Lộ.
Sắp sinh!
Đoan Mộc Dương vốn dĩ đang bị thương nặng nhưng lúc này dường như lại nhận được sức mạnh vô tận, "Lão tổ, ta Đoan Mộc thế gia sắp chào đón người nối dõi mới, ngài có thể cho ta nửa ngày được không. . . Để ta có thể nhìn 1 chút, huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia chúng ta?"
"Có thể!" Triệu Du khoát tay, bên trong ánh mắt có chút ghét bỏ.
"Nhanh! Nhanh! Có ai không, mau đem Đường tiểu thư xuống, nhanh tìm 1 bà đỡ đến…!" Đoan Mộc Dương vui mừng, vội vàng nói với những người xung quanh.
Mấy tiểu nha hoàn lậ tức mang theo Đường Lộ rồi chạy nhanh ra khỏi đám người.
Người của Bát đại thế gia rối rít tản ra, ánh mắt lần lượt nhìn về phía Đường Lộ.
Người của Triệu gia lúc này cũng xuất hiện, họ mang theo người của Đoan Mộc thế gia đi tới 1 căn phòng yên tĩnh.
Đoan Mộc Dương cũng đi theo phía sau, trong lòng vô cùng hưng phấn. Từ sau khi Đoan Mộc Hùng chết, Đoan Mộc thế gia gần như suy sụp, nhưng mà trong thời khắc mấu chốt này, Đường Lộ lại mang đến hi vọng cho Đoan Mộc thế gia.
Cái này khiến Đoan Mộc Dương cảm thấy như cây khô liền gặp được mùa xuân vậy.
Một đoàn người vội vã tiến vào trong lạc viên củaTriệu gia Thiên, nhanh chóng tìm một bà đỡ trong thôn rồi sau đó chuẩn bị nước nóng cho Đường Lộ sinh.
Sau khi Đường Lộ được đưa vào phòng, cô cảm thấy bụng mình cồn cào như bị dao cắt, cơn đau khiến cô chết điếng người.
Mấy bà đỡ tiến vào phòng, bắt đầu giúp Đường Lộ điều chỉnh hởi thở rồi tách 2 chân của cô ấy ra.
"Ổn định. . . Dùng sức!"
"A. . ." Đường Lộ cắn răng, hai mắt gần như lồi ra, cảm giác đau đớn khiến cô suýt nữa ngất đi.
"Dùng sức. . ."
Những bà đỡ xung quanh đều đang hướng dẫn cho Đường Lộ, những người này biết, mặc dù Đường Lộ không phải người trong thôn nhưng cô ta cũng là người của bát đại thế gia, địa vị chắc chắn không phải là thấp.
Lúc này, nếu là xảy ra vấn đề gì thì những bà đỡ này sợ là phải nhận trách phạt.
"A. . ."
Tiếng kêu rên đầy đau đớn vang lên trong phòng.
Trong sân, Đoan Mộc Dương lo lắng đi tới đi lui, mấy người của Đoan Mộc thế gia cũng đều lo lắng nhìn về phí căn phòng này.
"A. . ."
Tiếng hét chói tai vang lên rồi sau đó là tiếng khóc của con nít cũng vang lên theo.
"Sinh! Sinh rồi!"
"Là con trai!"
Mấy người bà đỡ trong phòng loạn lên, tất cả đều hưng phấn nói ra.
Đường Lộ nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, uể oải nói: "Nhanh, cho ta xem một chút. . ."
"Tiểu thư, là con trai. . ." Bà đỡ vội vàng nói.
"Nhanh, cho ta xem một chút!" Đường Lộ kêu to.
Bà đỡ do dự một lúc, sau đó dùng 2 tay bế đứa nhỏ đến trước mặt Đường Lộ.
Đường Lộ nhìn thoáng qua, cảm thấy 2 mắt lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa là ngất đi.
"Làm sao có thể?"
Giờ khắc này, mọi dự định trong lòng Đường Lộ liền sụp đổ, cô không ngờ là đứa bé này lại giống với tên què Tống Thọ đến như thế.
Chưa nói đến việc cơ thể nhăn nhó mà làn da cũng lộ ra một mảng xanh nhạt, 2 mắt thì lồi ra, trông không giống 1 đứa trẻ chút nào mà giống như 1 tiểu quái vật hơn.
"Tại sao có thể như vậy. . ."
"Thế nào?" Phía ngoài phòng, người của Đoan Mộc thế gia chờ không nổi nữa.
Bà đỡ vội vàng đặt đứa bé lại sau đó chạy ra ngoài "Các lão gia, Đường cô nương sinh ra được 1 bé trai. . ."
"Nhanh, để ta xem một chút!" Đoan Mộc Dương không quan tâm gì nhiều, ánh mắt nhìn về phía đứa bé nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Đứa nhỏ này. . . hình như không giống người của Đoan Mộc thế gia!
Đoan Mộc thế gia dù sao cũng là một trong bát đại thế gia của Cửu Long Tuyết Sơn, gen di truyền cũng khá tốt.
Đoan Mộc Hùng từ nhỏ đến lớn đều đẹp trai ngời ngợi, nhưng sao đứa bé trước mắt này lại có hình dạng như thế chứ?
"Ông nội. . ." Đường Lộ cố gắng gượng cười nói ra: "Có phải là giống với Đoan Mộc Hùng khi còn nhỏ không?"
Đoan Mộc Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Lộ rồi quay người đi ra ngoài, vừa mới tới cổng thì liền sặc ra 1 ngụm máu tươi.
"Cha, thế nào?"
"Lão gia, đứa bé thế nào rồi?"
Đoan Mộc Dương ủ rũ đi thẳng ra khỏi lạc viên, đáy lòng nổi lên vô tận sát ý.
Đứa nhỏ này sao lại không giống tí nào với Đoan Mộc Hùng thế!
"Lão gia. . ."
"Ở lại trong thôn này, không được phép để Đường Lộ cùng đứa bé xảy ra chuyện gì, cũng không được phép để ai tới gần đứa bé này!" Đoan Mộc Dương nói một câu rồi quay người đi xuống dưới núi.
vietwriter.vn
Đám người của Đoan Mộc thế gia cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà Đoan Mộc Dương đã nói như thế thì bọn hắn tất nhiên phải nghe theo.
Tin tức Đoan Mộc thế gia có người nối dõi lập tức truyền ra khắp toàn bộ ngọn núi, nhưng mà điều khiến người ta không nghĩ tới chính là, Đoan Mộc thế gia không cho phép ai tới thăm đứa bé.
Lý do được bọn họ đưa ra là do đứa bé mới được sinh ra, cơ thể vẫn còn mỏng manh.
Đám người cũng hiểu được nên không suy nghĩ gì nhiều, nhưng Đường Lộ lại có thể hiểu được rõ ràng.
Đoan Mộc Dương đã nhìn ra đứa bé này có vấn đề!
Đường Lộ quay đầu, nhìn đứa bé trong nôi ở đằng xa, trong lòng nghẹn ngào muốn khóc lên. Cô không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, đứa bé đó lại trở nên xấu xí như vậy.
Giờ khắc này, trong đầu Đường Lộ hiện lên vô số suy nghĩ, cô biết mình nhất định phải làm điều gì đó, nếu không thì có thể sẽ phải chết ở chỗ này.
Đường Lộ muốn tự cứu lấy mình, mà cách làm rất có thể sẽ liên quan tới đứa bé này!
Sau khi Đường Lộ sinh con, toàn bộ Vương thôn liền trở lại vẻ bình yên thường ngày. Dương Đan Ni cùng Sầm Hạ đang ở trong lạc viên Triệu gia, hai người lấm la lấm lét ngồi ở lan can hành lang như đang trao đổi gì đó, con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía của Đông Phương Yên.
"Chị nói xem, đứa bé trong bụng của cô ta có thực sự là con của anh Đường Ân hay không?" Sầm Hạ sững sờ nhìn Đông Phương Yên, có chút bĩu môi nói "Chị nhìn xem, cô ta đã mang thai 7 tháng rồi nhưng tại sao vẫn còn luyện võ chứ? Có phải cô ta đang mang thai không nhỉ?"
"Em không thấy bụng cô ta nhô lên cao sao?" Dương Đan Ni bất mãn nói.
Sầm Hạ do dự một chút, "Vậy. . . Anh Đường Ân lại sắp có thêm 1 đứa bé sao?"
"Em nghĩ sao?" Dương Đan Ni hừ hừ hai tiếng, sau đó hạ thấp giọng nói, "Chị nói rồi, cô ta không dễ chọc vào đâu, thực lực của cô ta còn mạnh hơn chị, hơn nữa cô ta còn không thích đứa bé trong bụng nữa!"
"Không thích đứa bé kia à?" Sầm Hạ sửng sốt, "Sao lại không thích chứ?"
"Làm sao mà chị biết được?" Dương Đan Ni liếc mắt, "Em nói xem…nếu cô ta không thích thì sau khi sinh có thể cho chị hay không? Mấy người đó không chị chị chơi với Mạnh Tư Ân, nếu chị ôm về 1 đứa con khác của Đường Ân, thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?"
Sầm Hạ ngẩn người, cúi đầu nói: "Cô ta sẽ cho chị sao?"
"Chị mua còn không được hả?" Dương Đan Ni đột nhiên nói ra 1 câu như vậy.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Đường Lộ lập tức sợ tái mặt, nghe thấy giọng của Triệu Du dường như đang vang vọng trong đầu của mình.
"Lão tổ!" Đoan Mộc Dương biến sắc, vội vàng bò về phía trước hai bước, run rẩy nói ra: "Lão tổ, người này chính là cháu dâu của Đoan Mộc thế gia chúng ta, cô ấy vẫn còn chưa rõ phép tắc của thế gia, cầu mong ngài nể mặt Đoan Mộc thế gia mà tha cho cô ấy lần này!"
"Đoan Mộc thế gia có mặt mũi gì mà ta cần phải nể?" giọng của Triệu Du từ bên trong nhàn nhạt truyền ra.
"Lão tổ! Lão tổ!" Đoan Mộc Dương vội vàng tiến lên, cầu xin dập đầu trên mặt đất, "Lão tổ, trong bụng của cô ấy đang mang thai huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia, mong lão tổ chiếu cố, tha cho cô ấy lần này. . ."
"Tha cho cô ta?" giọng của Triệu Du cực kỳ lạnh lùng.
"Lão tổ, Đoan Mộc Dương nguyện ý gánh chịu lửa giận của lão tổ, chỉ cầu lão tổ bỏ qua cho Đường Lộ, bỏ qua cho huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia chúng ta!” Đoan Mộc Dương khóc thảm thiết, vội vàng đập đầu xuống đất.
"Nếu là như thế thì ta sẽ bỏ qua cho cô ta lần này. . ." Triệu Du nhẹ nói.
"Đa tạ lão tổ! Đa tạ lão tổ!" Đoan Mộc Dương dập đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng vừa ngẩng đầu lên thì cảm thấy 1 luồng kình khí đánh tới rồi sau đó nổ trước mặt của mình.
Đoan Mộc Dương không để ý tới, đột nhiên hét lên 1 tiếng, cơ thể nhanh chóng bay về phía sau rồi đập vào 1 thân cây lớn.
Ặc. . .
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt của Đoan Mộc Dương trở nên như tờ giấy vàng.
Một chưởng trọng thương!
Người của bát đại thế gia ở đây nhìn thấy cảnh này đều sợ tái mặt. Bọn hắn thực sự sợ hãi vì bọn hắn nhận ra, những gia chủ cao cao tại thượng sống ở Cửu Long Tuyết Sơn lại không bằng một con chó trước mặt vị lão tổ này.
Ngay cả chó cũng chưa chắc đã làm vị lão tổ này tức giận nhưng bọn hắn lại làm tức giận vị này, lập tức ăn 1 chưởng rồi bị trọng thương.
Trạng thái của Đoan Mộc Dương lúc này đã đến mức khí tức bất ổn, không dưỡng thương 3 năm, 5 năm thì đừng mong sẽ khôi phục lại được.
Đường Lộ tái mặt vì sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Ta nghe nói, mấy ngày trước các ngươi cùng Đường Ân từng có xung đột phải không?" giọng của Triệu Du lại từ bên trong truyền ra.
"Không sai, hoàn toàn chính xác có chút xung đột!" Đông Phương Nhân sợ đến vỡ mật, thấp giọng đem tất cả ngọn nguồn sự tình của Đường Ân đều nói ra tất cả.
"Một đám phế vật!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, " Cửu Long Tuyết Sơn các ngươi không cảm thấy ngại khi tự xưng là bí ẩn thế gia sao? Mấy trăm năm qua, chưa hề có một người bước vào cảnh giới Hoá Thần, ngay cả một cái nho nhỏ Đường Ân cũng ngăn không nổi, các ngươi còn mặt mũi sống trên thế giới này sao?"
Sắc mặt Đông Phương Nhân hoàn toàn thay đổi, một mực quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
Đông Phương Yên nghiến răng im lặng, cô cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nhiều.
Đám người của bát đại thế gia ở sau lưng đều run lên, không biết vị lão tổ này đến cùng là muốn làm gì.
"Hôm nay nói các ngươi tới đây là vì ta có chuyện muốn nói với các ngươi! Một là tìm kiếm tung tích của Đường Ân, một chuyện khác là tìm kiếm tung tích của Triệu Thanh!" Triệu Du bình tĩnh nói ra, giọng điệu cực kỳ băng lãnh, "Từ giờ trở đi, các ngươi, những gia chủ này có thể xuống núi. . . Nếu trong vòng mười ngày vẫn không có tin tức, ta sẽ giết 1 người của mỗi thế gia, nếu sau 20 ngày vẫn chưa có tin tức thì ta sẽ lại giết 2 người. . . Ta sẽ giết cho tới khi bát đại thế gia trên Cửu Long Tuyết Sơn không còn ai nữa, tránh cho các ngươi đi khắp nơi làm mất mặt các thế gia khác!"
Đông Phương Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu.
Đây chính là rút củi dưới đáy nồi sao!
"Làm sao? Không đồng ý?" giọng của Triệu Du rất lãnh dạm.
"Lão tổ. . ." Đông Phương Nhân hít sâu một hơi, "Bát đại thế gia chúng ta gần đây đang tìm hiểu « Tiên Thần Lục ». . ."
"Thật à?" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Vậy thì các ngươi nên trân trọng cơ hội này hơn nữa, miễn cho tất cả các ngươi đều chết trước khi tìm hiểu ra được « Tiên Thần Lục »!"
Trong lòng Đông Phương Nhân đang rỉ máu nhưng hắn biết mình cũng không phải là đối thủ của Triệu Du, khi Triệu Du mở miệng nói ra những chuyện này, hắn chỉ có thể im lặng mà thôi.
"Để Đông Phương Yên tiến lên!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng.
Cơ thể Đông Phương Yên run lên, sắc mặt hơi trắng bệch, sau khi nhìn Đông Phương Thịnh liền chậm rãi đứng lên rồi đi vào bên trong.
Triệu Du đang ngồi trên ghế dựa ở trong sân, nhìn qua dung mạo của Đông Phương Yên rồi cũng âm thầm gật đầu.
"Nghiệt chủng trong bụng của ngươi là con của Đường Ân phải không?" Triệu Du lạnh giọng dò hỏi.
"Vâng!" Đông Phương Yên cảm thấy vô tận khuất nhục, dường như tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về cô. Cô cảm thấy như mình bị lộ chuyện này ra thêm 1 lần nữa rồi lại nhận vô số ánh mắt lên án vậy.
"Phá bỏ!" Triệu Du lạnh lùng nói.
"Lão tổ. . ." Đông Phương Thịnh có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên từ trong đám người, "Lão tổ, Yên Nhi đã mang thai 7 tháng rồi, nếu như phá bỏ thì sẽ rất có hại cho cơ thể của cô ấy, sợ rằng tương lai sẽ không có thành tựu gì. . ."
"Ta nói phá bỏ thì phá bỏ!" Triệu Du không cho Đông Phương gia cơ hội phản bác chút nào.
Đông Phương Yên hít sâu một hơi, trên mặt không có chút dao động nào, nếu không phải lúc trước do Đông Phương Thịnh ngăn lại thì đứa bé này đã bị phá bỏ rồi, làm sao còn tồn tại được đến bây giờ chứ?
"Vâng!" Đông Phương Yên nhẹ gật đầu, chậm rãi quỳ xuống.
"Chờ một chút!" Đông Phương Thịnh lại tiến lên, ánh mắt nhìn qua Triệu Du rồi dập đầu nói ra: "Lão tổ, đứa nhỏ này là con của Đường Ân, thì chờ sau khi sinh ra, chúng ta hãy dùng nó để uy hiếp Đường Ân, đây cũng là 1 cách tốt! Nếu chúng ta không thể tìm được tung tích của Đường Ân thì dùng đứa nhỏ này, sớm muộn gì cũng có thể dụ được Đường Ân xuất hiện. . ."
Khi thuyết phục Đông Phương Yên, Đông Phương Thịnh cũng dùng phương pháp này, bây giờ lại sử dụng thêm 1 lần nữa.
"Đúng đấy sư phụ, nếu Đường Ân biết mình có con ở đây, khẳng định sẽ tự chui đầu vào lưới!" Dương Đan Ni ở bên cạnh kìm nén lại nội tâm đang sợ hãi, cố gắng gượng cười rồi nói với Triệu Du.
Đối với đứa trẻ trong bụng Đông Phương Yên, Dương Đan Ni thực sự có chút choáng váng. Cô không biết, Đường Ân dính dáng tới cô gái xinh đẹp trước mặt này lúc nào, hơn nữa còn có con chứ.
Sắc mặt Triệu Du trầm xuống, dường như cũng cảm thấy chuyện này, Đông Phương Thịnh nói cũng có vẻ đúng.
"Nếu vậy thì, trước tiên lưu lại đứa bé này đã! Đông Phương Yên,khoảng thời gian này ở lại trong lạc viên của Triệu gia, không có lệnh của ta thì không được phép rời đi chút nào!" Triệu Du vung tay lên, chuyện này xem như đã được quyết định.
"Vâng!" Đông Phương Yên gật đầu, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
"Các gia chủ, các ngươi có thể xuống núi rồi. . . Nhớ kỹ, nếu trong 10 ngày không có tin tức nào của Đường Ân thì ta sẽ giết người nhà của các ngươi!" Triệu Du hơi mất kiên nhẫn nói.
"A. . ."
Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng la hét thất thanh.
Trong lòng mọi người run lên, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Lộ đang ôm bụng của mình, cô đã ngã xuống nền đất, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
"Hình như. . . Sắp sinh!"
Chương 866:
Trong đám người, không biết là ai nói ra một câu như vậy. Sau đó thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phương hướng của Đường Lộ.
Sắp sinh!
Đoan Mộc Dương vốn dĩ đang bị thương nặng nhưng lúc này dường như lại nhận được sức mạnh vô tận, "Lão tổ, ta Đoan Mộc thế gia sắp chào đón người nối dõi mới, ngài có thể cho ta nửa ngày được không. . . Để ta có thể nhìn 1 chút, huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia chúng ta?"
"Có thể!" Triệu Du khoát tay, bên trong ánh mắt có chút ghét bỏ.
"Nhanh! Nhanh! Có ai không, mau đem Đường tiểu thư xuống, nhanh tìm 1 bà đỡ đến…!" Đoan Mộc Dương vui mừng, vội vàng nói với những người xung quanh.
Mấy tiểu nha hoàn lậ tức mang theo Đường Lộ rồi chạy nhanh ra khỏi đám người.
Người của Bát đại thế gia rối rít tản ra, ánh mắt lần lượt nhìn về phía Đường Lộ.
Người của Triệu gia lúc này cũng xuất hiện, họ mang theo người của Đoan Mộc thế gia đi tới 1 căn phòng yên tĩnh.
Đoan Mộc Dương cũng đi theo phía sau, trong lòng vô cùng hưng phấn. Từ sau khi Đoan Mộc Hùng chết, Đoan Mộc thế gia gần như suy sụp, nhưng mà trong thời khắc mấu chốt này, Đường Lộ lại mang đến hi vọng cho Đoan Mộc thế gia.
Cái này khiến Đoan Mộc Dương cảm thấy như cây khô liền gặp được mùa xuân vậy.
Một đoàn người vội vã tiến vào trong lạc viên củaTriệu gia Thiên, nhanh chóng tìm một bà đỡ trong thôn rồi sau đó chuẩn bị nước nóng cho Đường Lộ sinh.
Sau khi Đường Lộ được đưa vào phòng, cô cảm thấy bụng mình cồn cào như bị dao cắt, cơn đau khiến cô chết điếng người.
Mấy bà đỡ tiến vào phòng, bắt đầu giúp Đường Lộ điều chỉnh hởi thở rồi tách 2 chân của cô ấy ra.
"Ổn định. . . Dùng sức!"
"A. . ." Đường Lộ cắn răng, hai mắt gần như lồi ra, cảm giác đau đớn khiến cô suýt nữa ngất đi.
"Dùng sức. . ."
Những bà đỡ xung quanh đều đang hướng dẫn cho Đường Lộ, những người này biết, mặc dù Đường Lộ không phải người trong thôn nhưng cô ta cũng là người của bát đại thế gia, địa vị chắc chắn không phải là thấp.
Lúc này, nếu là xảy ra vấn đề gì thì những bà đỡ này sợ là phải nhận trách phạt.
"A. . ."
Tiếng kêu rên đầy đau đớn vang lên trong phòng.
Trong sân, Đoan Mộc Dương lo lắng đi tới đi lui, mấy người của Đoan Mộc thế gia cũng đều lo lắng nhìn về phí căn phòng này.
"A. . ."
Tiếng hét chói tai vang lên rồi sau đó là tiếng khóc của con nít cũng vang lên theo.
"Sinh! Sinh rồi!"
"Là con trai!"
Mấy người bà đỡ trong phòng loạn lên, tất cả đều hưng phấn nói ra.
Đường Lộ nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, uể oải nói: "Nhanh, cho ta xem một chút. . ."
"Tiểu thư, là con trai. . ." Bà đỡ vội vàng nói.
"Nhanh, cho ta xem một chút!" Đường Lộ kêu to.
Bà đỡ do dự một lúc, sau đó dùng 2 tay bế đứa nhỏ đến trước mặt Đường Lộ.
Đường Lộ nhìn thoáng qua, cảm thấy 2 mắt lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa là ngất đi.
"Làm sao có thể?"
Giờ khắc này, mọi dự định trong lòng Đường Lộ liền sụp đổ, cô không ngờ là đứa bé này lại giống với tên què Tống Thọ đến như thế.
Chưa nói đến việc cơ thể nhăn nhó mà làn da cũng lộ ra một mảng xanh nhạt, 2 mắt thì lồi ra, trông không giống 1 đứa trẻ chút nào mà giống như 1 tiểu quái vật hơn.
"Tại sao có thể như vậy. . ."
"Thế nào?" Phía ngoài phòng, người của Đoan Mộc thế gia chờ không nổi nữa.
Bà đỡ vội vàng đặt đứa bé lại sau đó chạy ra ngoài "Các lão gia, Đường cô nương sinh ra được 1 bé trai. . ."
"Nhanh, để ta xem một chút!" Đoan Mộc Dương không quan tâm gì nhiều, ánh mắt nhìn về phía đứa bé nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Đứa nhỏ này. . . hình như không giống người của Đoan Mộc thế gia!
Đoan Mộc thế gia dù sao cũng là một trong bát đại thế gia của Cửu Long Tuyết Sơn, gen di truyền cũng khá tốt.
Đoan Mộc Hùng từ nhỏ đến lớn đều đẹp trai ngời ngợi, nhưng sao đứa bé trước mắt này lại có hình dạng như thế chứ?
"Ông nội. . ." Đường Lộ cố gắng gượng cười nói ra: "Có phải là giống với Đoan Mộc Hùng khi còn nhỏ không?"
Đoan Mộc Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Lộ rồi quay người đi ra ngoài, vừa mới tới cổng thì liền sặc ra 1 ngụm máu tươi.
"Cha, thế nào?"
"Lão gia, đứa bé thế nào rồi?"
Đoan Mộc Dương ủ rũ đi thẳng ra khỏi lạc viên, đáy lòng nổi lên vô tận sát ý.
Đứa nhỏ này sao lại không giống tí nào với Đoan Mộc Hùng thế!
"Lão gia. . ."
"Ở lại trong thôn này, không được phép để Đường Lộ cùng đứa bé xảy ra chuyện gì, cũng không được phép để ai tới gần đứa bé này!" Đoan Mộc Dương nói một câu rồi quay người đi xuống dưới núi.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Đám người của Đoan Mộc thế gia cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà Đoan Mộc Dương đã nói như thế thì bọn hắn tất nhiên phải nghe theo.
Tin tức Đoan Mộc thế gia có người nối dõi lập tức truyền ra khắp toàn bộ ngọn núi, nhưng mà điều khiến người ta không nghĩ tới chính là, Đoan Mộc thế gia không cho phép ai tới thăm đứa bé.
Lý do được bọn họ đưa ra là do đứa bé mới được sinh ra, cơ thể vẫn còn mỏng manh.
Đám người cũng hiểu được nên không suy nghĩ gì nhiều, nhưng Đường Lộ lại có thể hiểu được rõ ràng.
Đoan Mộc Dương đã nhìn ra đứa bé này có vấn đề!
Đường Lộ quay đầu, nhìn đứa bé trong nôi ở đằng xa, trong lòng nghẹn ngào muốn khóc lên. Cô không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, đứa bé đó lại trở nên xấu xí như vậy.
Giờ khắc này, trong đầu Đường Lộ hiện lên vô số suy nghĩ, cô biết mình nhất định phải làm điều gì đó, nếu không thì có thể sẽ phải chết ở chỗ này.
Đường Lộ muốn tự cứu lấy mình, mà cách làm rất có thể sẽ liên quan tới đứa bé này!
Sau khi Đường Lộ sinh con, toàn bộ Vương thôn liền trở lại vẻ bình yên thường ngày. Dương Đan Ni cùng Sầm Hạ đang ở trong lạc viên Triệu gia, hai người lấm la lấm lét ngồi ở lan can hành lang như đang trao đổi gì đó, con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía của Đông Phương Yên.
"Chị nói xem, đứa bé trong bụng của cô ta có thực sự là con của anh Đường Ân hay không?" Sầm Hạ sững sờ nhìn Đông Phương Yên, có chút bĩu môi nói "Chị nhìn xem, cô ta đã mang thai 7 tháng rồi nhưng tại sao vẫn còn luyện võ chứ? Có phải cô ta đang mang thai không nhỉ?"
"Em không thấy bụng cô ta nhô lên cao sao?" Dương Đan Ni bất mãn nói.
Sầm Hạ do dự một chút, "Vậy. . . Anh Đường Ân lại sắp có thêm 1 đứa bé sao?"
"Em nghĩ sao?" Dương Đan Ni hừ hừ hai tiếng, sau đó hạ thấp giọng nói, "Chị nói rồi, cô ta không dễ chọc vào đâu, thực lực của cô ta còn mạnh hơn chị, hơn nữa cô ta còn không thích đứa bé trong bụng nữa!"
"Không thích đứa bé kia à?" Sầm Hạ sửng sốt, "Sao lại không thích chứ?"
"Làm sao mà chị biết được?" Dương Đan Ni liếc mắt, "Em nói xem…nếu cô ta không thích thì sau khi sinh có thể cho chị hay không? Mấy người đó không chị chị chơi với Mạnh Tư Ân, nếu chị ôm về 1 đứa con khác của Đường Ân, thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?"
Sầm Hạ ngẩn người, cúi đầu nói: "Cô ta sẽ cho chị sao?"
"Chị mua còn không được hả?" Dương Đan Ni đột nhiên nói ra 1 câu như vậy.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851