Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 857-858
Chương 857:
"Lưu Phi, anh sao có thể làm chuyện đó được chứ?" Dư Thiến có chút tức giận nhìn Lưu Phi.
Lưu Phi quay người bước vào trong thuyền, dường như không để ý đến suy nghĩ của Dư Thiến.
Dư Thiến xoay người, cũng không cần cân nhắc gì, lập tức nhảy xuống dưới sông, một tay nắm lấy góc áo của Đường Ân, một tay khác nắm lấy mạn thuyền, dưới sự giúp đỡ của người chèo thuyền, cả 2 chật vật kéo Đường Ân lên.
"Hình như còn thở!"
Dư Thiến đặt ngón tay lên mũi Đường Ân thử 1 cái, trong lòng liền lập tức vui mưgf.
Hơi thở của Đường Ân mặc dù rất yếu ớt nhưng chính xác là vẫn còn thở.
"Nhanh lên, chúng ta nhanh chóng vào bờ, đem hắn tới bệnh viện!" Dư Thiến nói với người chèo thuyền.
“Được!" Người chèo thuyền gật đầu, mạng người là chuyện quan trọng nên phải nhanh chóng vào bờ.
"Không được phép vào bờ!"
Lưu Phi từ trong thuyền đi ra, ánh mắt mang theo tức giận, "Người này đã làm cái gì, chúng ta đều không biết được, nếu mang vào bờ mà có nguy hiểm thì lám sao bây giờ?"
"Hắn bây giờ rất nguy kịch!" Dư Thiến giải thích nói.
"Nguy kịch? Hắn nguy kịch thì có quan hệ gì tới anh? Nếu cập bờ mà mang đến nguy hiểm cho anh thì sao chứ!" Lưu Phi mạnh mẽ nói, "Nếu bây giờ em ném hắn trở lại xuống sông thì anh sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì chúng ta lập tức cắt đứt quan hệ!"
"Lưu Phi, sao anh có thể ích kỷ như vậy?" Dư Thiến vô cùng tức giận.
Tình cảm 3 năm của 2 người, vì chút chuyện này mà chia tay sao?
Mấy ngày nay, Dư Thiến đi theo Lưu Phi đến Vương Ốc Sơn, trong thành phố nhỏ dưới Vương Ốc Sơn này cũng đã gặp được ba mẹ của Lưu Phi. Dư Thiến vốn cho rằng đây là 1 sự khởi đầu tốt nhưng cô không ngờ là gia đình của Lưu Phi dường như cũng không thích mình.
Lý do chính là truyền thống của Lưu gia, Lưu gia có tryền thống bỏ qua hết thảy chỉ để đạt được sự tiến bộ của bản thân nhưng mà Dư Thiến lại không thể làm được chuyện này.
Một tiếng trước, hai người có chút cãi vã trong bữa ăn tối của Lưu gia, cả 2 đi ra ngoài để xoa dịu chuyện đó nhưng không ngờ lúc này lại phát sinh chuyện mới.
"Ích kỷ?" Lưu Phi nghe vậy liền ngẩn người, có chút tức giận nhìn Dư Thiến, "Em biết cái gì là ích kỷ không? Em mới chính là người ích kỷ, em vì cái gọi là lòng tốt của ình mà có thể liên luỵ tới anh đấy!"
"Được, vậy thì sau khi lên bờ thì chúng ta sẽ chia tay!" Dư Thiến không thể thấy chết mà không cứu cho nên lạnh lùng nói 1 câu, sau đó không nói thêm gì nữa. (điều đáng sợ nhất là sự im lặng của phụ nữ ))))
"Em muốn chia tay sao? Em vì cái con ma nước này mà chia tay với anh sao?" Lưu Phi tức giận, một tay chỉ vào Đường Ân.
"Không phải là do anh thách em sao? Em chỉ đáp ứng anh mà thôi!" Dư Thiến không thèm nhìn Lưu Phi nữa mà đang cố gắng ép lồng ngực của Đường Ân, nhưng điều khiến Dư Thiến sợ hãi chính là, thứ cô ép ra không phải là nước sông mà chính alf máu tươi.
Máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng của Đường Ân, trông rất đáng sợ.
"Nhìn xem, nhìn xem đi! Người này có thể không phải là người tốt, nói không chừng là đã chọc giận tới ai khác rồi bị đánh cho trọng thương, sau đó rơi xuống sông!" Lưu Phi chỉ vào khóe miệng Đường Ân "Loại người này mà em vẫn còn muốn cứu sao?"
"Có cứu hay không là chuyện của em, không liên quan gì tới anh cả!" Dư Thiến cũng có chút sợ hãi, vội vàng dừng động tác của mình lại sau đó tìm 1 cái chăn rồi đắp lên người Đường Ân.
"Được, đây là em nói đấy nhé!" Lưu Phi cắn răng, quay người đi vào trong thuyền.
Chèo thuyền có chút buồn bực nhìn 2 người này, nhưng mà động tác trên tay vẫn không dừng lại, vẫn nhanh chóng chèo thuyền vào bờ.
Sau khi thuyền vào bờ, Lưu Phi liền quay người đi, ngay cả một câu từ biệt Dư Thiến cũng không nói ra.
vietwriter.vn
Một mình Dư Thiến kéo Đường Ân lên bờ, có chút chật vật cõng anh ta lên trên lưng rồi sau đó loay hoa loay hoay gọi 1 chiếc taxi. Cô không ngờ rằng bạn trai 3 năm của cô lại có tính tình như vậy.
Thấy chết không cứu, ích kỷ!
Dư Thiến bây giờ cũng không hiểu đươc, tại sao lúc trước mình lại quen với hắn ta.
"Đi tới bệnh viện gần đây nhất, nhanh 1 chút!" Dư Thiến lên xe rồi nói với tài xế taxi.
"Được!"
Xe taxi khởi động rồi nhanh chóng chạy về phía bệnh viện gần nhất càng nhanh càng tốt.
Sau khoảng 10 phút, xe dừng ở cửa bệnh viện.
Dư Thiến vẫn một mình kéo Đường Ân đi vào bệnh viện. Nhân viên bảo vệ trong bệnh viện đã rất sốc khi nhìn thấy bộ dạng của Dư Thiến. Rốt cuộc, một cô gái đưa một người đàn ông dính đầy máu đến bệnh viện, điều này nghe có vẻ hơi ái ngại.
Được sự giúp đỡ của mọi người, cô nhanh chóng đưa người vào trong, bác sĩ cấp cứu cũng nhanh chóng làm kiểm tra.
"Phải đi thanh toán viện phí trước!"
"Cần phải đóng bao nhiêu tiền?" Dư Thiến có chút lúng túng gật đầu, cô vừa tốt nghiệp đại học nên không có nhiều tiền, nếu bây giờ phải trả quá nhiều thì cô không thể đưa ra được.
"Cần phải trả trước 1 vạn, thương thế của anh ta nặng như vậy, phải có 1 vạn thì mới kiểm tra được!" Bác sĩ cấp cứu sốt ruột xua tay.
"Là vậy sao?!"
Trong lòng Dư Thiến cười khổ 1 tiêng rồi đi ra khỏi phòng khám bệnh, cô liền dùng điện thoại kiểm tra số dư của mình, đáy lòng có chút bất lực. Tài khoản chỉ còn lại 3 ngàn tệ, lấy đâu ra được 10 ngàn tệ chứ?
Tút tút tút. . .
Do dự mãi, cuối cùng Dư Thiến cũng chỉ có thể gọi điện cho Lưu Phi.
"B lô. . ."
"Lưu Phi, em đã tới bệnh viện rồi nhưng em không có đủ tiền, anh có thể cho em mượn 1 vạn không? Sau này em sẽ trả lại cho anh. . ." Dư Thiến nhỏ giọng van xin.
"Một vạn tệ?" Lưu Phi tức giận gào lên trong điện thoại "Dư Thiến, đầu óc của em có vấn đề phải không? Em mượn của anh 1 vạn chỉ để cứu 1 người không quen biết hay sao? Em bị điên à? Em có biết hắn ta là ai không? Em có biết hắn ta đã chọc tới ai không? Cho dù em cứu sống hắn thì hắn cũng sẽ trả tiền cho em sao?"
Một loạt câu hỏi khiến Dư Thiến có chút kinh ngạc.
"Anh cho em biết, anh hiện tại chính xác là có tiền, đừng nói là một vạn, cho dù là một trăm vạn thì Lưu gia cũng có thể lấy ra được! Nhưng cách làm của em khiến anh cảm thấy chán ghét, em cầm lấy tiền sau đó liền mất tăm. . . Thật xin lỗi, anh không cho mượn được !" Lưu Phi nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Dư Thiến sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt có chút vô thần, cô thật không nghĩ tới là mọi chuyện sẽ như thế này.
Không cho mượn!
Lưu Phi không cho mượn thì cô đi đâu để kiếm tiền được chứ?
Ngồi ở hành lang bệnh viện, Dư Thiến cũng không biết làm gì được nữa, bác sĩ cấp cứu bước ra, kinh ngạc nhìn Dư Thiến, "Sao cô vẫn chưa đi đóng tiền? Nếu bây giờ cô không đi đóng thì tôi sẽ không kiểm tra cho anh ta nữa!"
"A, Vâng! Tôi sẽ đi đóng tiền ngay!" Dư Thiến vội vàng đứng lên.
Bác sĩ cấp cứu lắc đầu khinh thường: "Đầu năm nay, loại người gì cũng có, không có tiền chữa bệnh còn học người ta đánh nhau. . ."
Chương 858:
Dư Thiến nghe được những lời đó, sắc mặt liền lập tức đỏ lên, cô chỉ biết cúi đầu đi tới quầy thủ tục để thanh toán tiền.
Trên đoạn đường này, Dư Thiến đang do dự có nên rời khỏi đây hay không!
Trên thực tế, sau khi cứu Đường Ânkhỏi dòng sông, Dư Thiến đã làm được những gì cô ấy nên làm, hiện tại cô ấy còn đưa người này đến bệnh viện, cũng coi như là xứng đáng với lương tâm của mình. Cho dù bây giờ rời đi, có lẽ cũng không thẹn với lương tâm của mình.
Chỉ là khi nhìn tình hình hiện tại cuẩ Đường Ân, trong lúc nhất thời, Dư Thiến cũng có chút do dự.
"Mẹ. . ." Dư Thiến liền bấm gọi cho mẹ của mình, " Con cần một khoản tiền, khoảng một vạn tệ! Nếu như không có, mẹ gửi cho con 7 ngàn trước cũng được!"
"Con muốn làm gì sao?" mẹ của Dư Thiến dò hỏi.
"Con. . . con có chút việc gấp, bạn trai của con bị tai nạn xe, bây giờ đang ở trong bệnh viện nên rất cần tiền!" Dư Thiến vội vàng nói.
"Hả? được, được, mẹ sẽ chuyển tiền cho con ngay!" mẹ của Dư Thiến có chút hoảng hốt.
" Cảm ơn mẹ!" Dư Thiến vội vàng nói, bởi vì cô biết rằng mẹ cô nhất định sẽ không chuyển tiền vì những lý do khác. Điều kiện gia đình của Dư Thiến chỉ ở mức trung bình, muốn tiêu nhiều tiền như vậy thì phải có lý do chính đáng.
Nếu như nói là để cứu 1 người qua đường mà cần 1 vạn thì Dư Thiến cũng không biết là mẹ mình có chuyển hay không.
Ting ting. . .
Dư Thiến nghe được âm báo trong điện thoại, cô liền lập tức vui mừng lên, vội vàng đi tới quầy thủ tục để đóng tiền.
Đóng tiền xong, Dư Thiến quay người trở lại phòng cấp cứu.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu đã kiểm tra cho Đường Ân mấy lần, lông mày đều nhíu lại.
" Bác sĩ, thế nào rồi?" Dư Thiến nhìn vẻ mặt của bác sĩ, trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
"Tôi bây giờ. . ." Bác sĩ cấp cứu do dự một lúc, nhẹ giọng thở dài nói: "Tôi chưa từng thấy tình huống như vậy bao giờ! Tôi nói cho cô biết rằng rằng bạn trai của cô có vấn đề lớn về nội tạng, tất cả chúng đều có tổn hại, theo lý thuyết thì hiện tại đã sớm chết rồi nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn hô hấp, trái tim vẫn còn đập!"
Dư Thiến nghe xong, sắc mặt sợ đến tái nhợt, "Tại sao có thể như vậy?"
"Tôi cũng không biết, tôi sẽ kiểm tra thêm vài lần nữa rồi xác nhận lại tình hình!" Vị bác sĩ này cũng bối rối, lập tức đưa Đường Ân đi kiểm tra 1 lần nữa.
Dư Thiến có chút luống cuống ngồi trên ghế ở hành lang, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Các cơ quan nội tạng đều bị tổn thương, điều này nói rõ là người trước mặt nhất định đánh nhau rồi mới xảy ra chuyện như thế? Nếu không, làm sao tất cả các cơ quan nội tạng đều bị tổn thương chứ?
Nếu quả thật chính là đánh nhau mới xảy ra chuyện này thì Lưu Phi đã nói đúng rồi. Người này sẽ không phải là thành viên của một băng đảng nào đó chứ?
Dư Thiến đang suy nghĩ miên man còn vị bác sĩ kia thì bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ lại 1 lần nữa.
Một giờ sau, vị bác sĩ này hoảng hốt đi tới trước mặt Dư Thiến.
" Bác sĩ, thế nào rồi?" Dư Thiến vội vàng đứng lên.
Đôi mắt vị bác sĩ này rất phức tạp, hư thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ biểu hiện của Dư Thiến, "Trước đó tôi đã kiểm tra gan của bạn trai cô và thấy có 1 số vấn đề, nhưng lúc nãy tôi kiểm tra lại thì dường như lại không còn vấn đề gì nữa cả!"
"ý của anh là sao?" Dư Thiến vội vàng dò hỏi.
"Giống như. . . Giống như là đã khỏi bệnh!" Vị bác sĩ này không dám đưa ra kết luận vì nó không phù hợp với khoa học 1 chút nào, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại chỉ ra như vậy, anh không thể không tin vào nó được.
"Đã khỏi bệnh rồi hả?" Dư Thiến cũng sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
" Đúng vậy, theo kết quả khám nghiệm thì cậu ấy giống như đã khỏi bệnh! Mà dựa theo hơi thở và nhịp tim thì cậu ấy dường như đang hồi phục lại! Hay là tôi sẽ để anh ấy ở lại đây 1 đêm để nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi kiểm tra lại, cô thấy thế nào?" Vị bác sĩ này cũng có chút ngượng ngùng vì anh ta lại dùng giọng điệu đầy thắc mắc để nói chuyện với Dư Thiến.
"Được, được!" Dư Thiến cũng chỉ có thể gật đầu.
"Ừm, cô chờ một chút!" Vị bác sĩ này gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau một lát, Đường Ân đang nằm ở trên giường, bị một đám nhân viên y tế đẩy trở lại rồi đẩy tới trong phòng bệnh.
vietwriter.vn
Dư Thiến nói cảm ơn rồi cũng quay người trở lại phòng bệnh, cô ngồi bên cạnh giường bệnh của Đường Ân, nhẹ nhàng thở dài. Cô không biết bây giờ mình đang nghĩ gì và cũng không biết mình nên làm gì
Hiện tại không thể bỏ đi được nên chỉ có thể tạm thời chờ đợi ở đây, chờ sau khi người này tỉnh lại, cô sẽ viết một cái giấy nợ rồi cũng tốt nhất là rời đi nơi này.
Trong nội tâm của Dư Thiến, cô có thể xác định được rằng người trước mặt này có thể còn nghèo hơn cả mình. Rốt cuộc thì những người đi theo băng đảng, có ai là người có tiền chứ?
Một đêm này, cứ như vậy liền trôi qua.
Sáng hôm sau, Dư Thiến mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt mơ hồ, liếc nhìn Đường Ân đang ngủ say liền xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cô lại quay ra rồi ngồi trước người Đường Ân.
Nhìn khuôn mặt xa lạ này, Dư Thiến có phần bất lực, thậm chí cô còn băn khoăn không biết có nên nghe theo lời của Lưu Phi mà bỏ đi bất chấp mọi chuyện hay không.
Lúc này, bên ngoài bệnh viện, Dư Cường cùng vợ của mình là Vương Vân bước nhanh vào bệnh viện.
Hai người này là cha mẹ của Dư Thiến, hôm qua nghe được Dư Thiến nói tình hình như thế liền bắt xe vội vã từ quê chạy lên. Suốt cả đêm, cả 2 đều không chợp mắt được.
Sau khi cực khổ ngồi nghe mấy trăm đặm, cả 2 cũng đến được cái thành phố nhỏ này rồi sau đó đi thẳng đến bệnh viện.
Hai người vừa mới xuống xe liền lập tức chạy tới bệnh viện.
Bạn trai của con gái bị tai nạn xe, hai người đương nhiên phải đến xem thử. Hơn nữa, trước đó cũng đã từng nhìn thấy bạn trai của con gái mình, bọn họ có vẻ xứng đôi vừa lứa.
Vừa đi tới cửa, Dư Cường lập tức sửng sốt, sắc mặt có chút khiếp sợ nhìn người phía xa xa, vội vàng kéo vợ của mình lại, "Vương Vân, bà xem đó là ai?"
"Lưu Phi?"
Vương Vân cũng giật nảy mình "Cậu ta không phải bị tai nạn xe sao? Làm sao vẫn còn đứng đó được?"
Lúc này, Lưu Phi hiển nhiên cũng nhìn thấy vợ chồng Dư Cường , sau một lúc sững sờ, anh ta lập tức hừ lạnh nói: "Làm sao? Con gái cô chú làm việc tốt còn chưa đủ, cô chú còn muốn tới đây làm việc từ thiện nữa hay sao?"
"Làm việc tốt gì? Lưu Phi? Chuyện gì đã xảy ra? Không phải là cậu bị tai nạn xe sao?" Dư Cường ngẩn người, có chút gấp gáp dò hỏi.
"Tai nạn xe?" Lưu Phi sững sờ, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tức giận nói: "Chú mới là người bị tai nạn xe ấy, con gái của chú tự mình cứu người, vì thế nên mới nói cháu bị tai nạn xe sao? Cô chú có âm mưu gì thế?"
"Cứu người gì chứ?" Dư Cường ngẩn người.
"Còn hỏi? Còn không phải là do con gái của cô chú thích lo việc bao đồng sao? Cô ấy cứu người rơi xuống sông còn muốn mượn tiền của cháu, làm sao cháu có thể cho cô ấy vay nhiều tiền như vậy chứ? Có phải cô chú bị cô ấy lừa rồi chuyển tiền cho cô ấy phải không?" Lưu Phi giận dữ nói.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
"Lưu Phi, anh sao có thể làm chuyện đó được chứ?" Dư Thiến có chút tức giận nhìn Lưu Phi.
Lưu Phi quay người bước vào trong thuyền, dường như không để ý đến suy nghĩ của Dư Thiến.
Dư Thiến xoay người, cũng không cần cân nhắc gì, lập tức nhảy xuống dưới sông, một tay nắm lấy góc áo của Đường Ân, một tay khác nắm lấy mạn thuyền, dưới sự giúp đỡ của người chèo thuyền, cả 2 chật vật kéo Đường Ân lên.
"Hình như còn thở!"
Dư Thiến đặt ngón tay lên mũi Đường Ân thử 1 cái, trong lòng liền lập tức vui mưgf.
Hơi thở của Đường Ân mặc dù rất yếu ớt nhưng chính xác là vẫn còn thở.
"Nhanh lên, chúng ta nhanh chóng vào bờ, đem hắn tới bệnh viện!" Dư Thiến nói với người chèo thuyền.
“Được!" Người chèo thuyền gật đầu, mạng người là chuyện quan trọng nên phải nhanh chóng vào bờ.
"Không được phép vào bờ!"
Lưu Phi từ trong thuyền đi ra, ánh mắt mang theo tức giận, "Người này đã làm cái gì, chúng ta đều không biết được, nếu mang vào bờ mà có nguy hiểm thì lám sao bây giờ?"
"Hắn bây giờ rất nguy kịch!" Dư Thiến giải thích nói.
"Nguy kịch? Hắn nguy kịch thì có quan hệ gì tới anh? Nếu cập bờ mà mang đến nguy hiểm cho anh thì sao chứ!" Lưu Phi mạnh mẽ nói, "Nếu bây giờ em ném hắn trở lại xuống sông thì anh sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì chúng ta lập tức cắt đứt quan hệ!"
"Lưu Phi, sao anh có thể ích kỷ như vậy?" Dư Thiến vô cùng tức giận.
Tình cảm 3 năm của 2 người, vì chút chuyện này mà chia tay sao?
Mấy ngày nay, Dư Thiến đi theo Lưu Phi đến Vương Ốc Sơn, trong thành phố nhỏ dưới Vương Ốc Sơn này cũng đã gặp được ba mẹ của Lưu Phi. Dư Thiến vốn cho rằng đây là 1 sự khởi đầu tốt nhưng cô không ngờ là gia đình của Lưu Phi dường như cũng không thích mình.
Lý do chính là truyền thống của Lưu gia, Lưu gia có tryền thống bỏ qua hết thảy chỉ để đạt được sự tiến bộ của bản thân nhưng mà Dư Thiến lại không thể làm được chuyện này.
Một tiếng trước, hai người có chút cãi vã trong bữa ăn tối của Lưu gia, cả 2 đi ra ngoài để xoa dịu chuyện đó nhưng không ngờ lúc này lại phát sinh chuyện mới.
"Ích kỷ?" Lưu Phi nghe vậy liền ngẩn người, có chút tức giận nhìn Dư Thiến, "Em biết cái gì là ích kỷ không? Em mới chính là người ích kỷ, em vì cái gọi là lòng tốt của ình mà có thể liên luỵ tới anh đấy!"
"Được, vậy thì sau khi lên bờ thì chúng ta sẽ chia tay!" Dư Thiến không thể thấy chết mà không cứu cho nên lạnh lùng nói 1 câu, sau đó không nói thêm gì nữa. (điều đáng sợ nhất là sự im lặng của phụ nữ ))))
"Em muốn chia tay sao? Em vì cái con ma nước này mà chia tay với anh sao?" Lưu Phi tức giận, một tay chỉ vào Đường Ân.
"Không phải là do anh thách em sao? Em chỉ đáp ứng anh mà thôi!" Dư Thiến không thèm nhìn Lưu Phi nữa mà đang cố gắng ép lồng ngực của Đường Ân, nhưng điều khiến Dư Thiến sợ hãi chính là, thứ cô ép ra không phải là nước sông mà chính alf máu tươi.
Máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng của Đường Ân, trông rất đáng sợ.
"Nhìn xem, nhìn xem đi! Người này có thể không phải là người tốt, nói không chừng là đã chọc giận tới ai khác rồi bị đánh cho trọng thương, sau đó rơi xuống sông!" Lưu Phi chỉ vào khóe miệng Đường Ân "Loại người này mà em vẫn còn muốn cứu sao?"
"Có cứu hay không là chuyện của em, không liên quan gì tới anh cả!" Dư Thiến cũng có chút sợ hãi, vội vàng dừng động tác của mình lại sau đó tìm 1 cái chăn rồi đắp lên người Đường Ân.
"Được, đây là em nói đấy nhé!" Lưu Phi cắn răng, quay người đi vào trong thuyền.
Chèo thuyền có chút buồn bực nhìn 2 người này, nhưng mà động tác trên tay vẫn không dừng lại, vẫn nhanh chóng chèo thuyền vào bờ.
Sau khi thuyền vào bờ, Lưu Phi liền quay người đi, ngay cả một câu từ biệt Dư Thiến cũng không nói ra.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Thấy chết không cứu, ích kỷ!
Dư Thiến bây giờ cũng không hiểu đươc, tại sao lúc trước mình lại quen với hắn ta.
"Đi tới bệnh viện gần đây nhất, nhanh 1 chút!" Dư Thiến lên xe rồi nói với tài xế taxi.
"Được!"
Xe taxi khởi động rồi nhanh chóng chạy về phía bệnh viện gần nhất càng nhanh càng tốt.
Sau khoảng 10 phút, xe dừng ở cửa bệnh viện.
Dư Thiến vẫn một mình kéo Đường Ân đi vào bệnh viện. Nhân viên bảo vệ trong bệnh viện đã rất sốc khi nhìn thấy bộ dạng của Dư Thiến. Rốt cuộc, một cô gái đưa một người đàn ông dính đầy máu đến bệnh viện, điều này nghe có vẻ hơi ái ngại.
Được sự giúp đỡ của mọi người, cô nhanh chóng đưa người vào trong, bác sĩ cấp cứu cũng nhanh chóng làm kiểm tra.
"Phải đi thanh toán viện phí trước!"
"Cần phải đóng bao nhiêu tiền?" Dư Thiến có chút lúng túng gật đầu, cô vừa tốt nghiệp đại học nên không có nhiều tiền, nếu bây giờ phải trả quá nhiều thì cô không thể đưa ra được.
"Cần phải trả trước 1 vạn, thương thế của anh ta nặng như vậy, phải có 1 vạn thì mới kiểm tra được!" Bác sĩ cấp cứu sốt ruột xua tay.
"Là vậy sao?!"
Trong lòng Dư Thiến cười khổ 1 tiêng rồi đi ra khỏi phòng khám bệnh, cô liền dùng điện thoại kiểm tra số dư của mình, đáy lòng có chút bất lực. Tài khoản chỉ còn lại 3 ngàn tệ, lấy đâu ra được 10 ngàn tệ chứ?
Tút tút tút. . .
Do dự mãi, cuối cùng Dư Thiến cũng chỉ có thể gọi điện cho Lưu Phi.
"B lô. . ."
"Lưu Phi, em đã tới bệnh viện rồi nhưng em không có đủ tiền, anh có thể cho em mượn 1 vạn không? Sau này em sẽ trả lại cho anh. . ." Dư Thiến nhỏ giọng van xin.
"Một vạn tệ?" Lưu Phi tức giận gào lên trong điện thoại "Dư Thiến, đầu óc của em có vấn đề phải không? Em mượn của anh 1 vạn chỉ để cứu 1 người không quen biết hay sao? Em bị điên à? Em có biết hắn ta là ai không? Em có biết hắn ta đã chọc tới ai không? Cho dù em cứu sống hắn thì hắn cũng sẽ trả tiền cho em sao?"
Một loạt câu hỏi khiến Dư Thiến có chút kinh ngạc.
"Anh cho em biết, anh hiện tại chính xác là có tiền, đừng nói là một vạn, cho dù là một trăm vạn thì Lưu gia cũng có thể lấy ra được! Nhưng cách làm của em khiến anh cảm thấy chán ghét, em cầm lấy tiền sau đó liền mất tăm. . . Thật xin lỗi, anh không cho mượn được !" Lưu Phi nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Dư Thiến sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt có chút vô thần, cô thật không nghĩ tới là mọi chuyện sẽ như thế này.
Không cho mượn!
Lưu Phi không cho mượn thì cô đi đâu để kiếm tiền được chứ?
Ngồi ở hành lang bệnh viện, Dư Thiến cũng không biết làm gì được nữa, bác sĩ cấp cứu bước ra, kinh ngạc nhìn Dư Thiến, "Sao cô vẫn chưa đi đóng tiền? Nếu bây giờ cô không đi đóng thì tôi sẽ không kiểm tra cho anh ta nữa!"
"A, Vâng! Tôi sẽ đi đóng tiền ngay!" Dư Thiến vội vàng đứng lên.
Bác sĩ cấp cứu lắc đầu khinh thường: "Đầu năm nay, loại người gì cũng có, không có tiền chữa bệnh còn học người ta đánh nhau. . ."
Chương 858:
Dư Thiến nghe được những lời đó, sắc mặt liền lập tức đỏ lên, cô chỉ biết cúi đầu đi tới quầy thủ tục để thanh toán tiền.
Trên đoạn đường này, Dư Thiến đang do dự có nên rời khỏi đây hay không!
Trên thực tế, sau khi cứu Đường Ânkhỏi dòng sông, Dư Thiến đã làm được những gì cô ấy nên làm, hiện tại cô ấy còn đưa người này đến bệnh viện, cũng coi như là xứng đáng với lương tâm của mình. Cho dù bây giờ rời đi, có lẽ cũng không thẹn với lương tâm của mình.
Chỉ là khi nhìn tình hình hiện tại cuẩ Đường Ân, trong lúc nhất thời, Dư Thiến cũng có chút do dự.
"Mẹ. . ." Dư Thiến liền bấm gọi cho mẹ của mình, " Con cần một khoản tiền, khoảng một vạn tệ! Nếu như không có, mẹ gửi cho con 7 ngàn trước cũng được!"
"Con muốn làm gì sao?" mẹ của Dư Thiến dò hỏi.
"Con. . . con có chút việc gấp, bạn trai của con bị tai nạn xe, bây giờ đang ở trong bệnh viện nên rất cần tiền!" Dư Thiến vội vàng nói.
"Hả? được, được, mẹ sẽ chuyển tiền cho con ngay!" mẹ của Dư Thiến có chút hoảng hốt.
" Cảm ơn mẹ!" Dư Thiến vội vàng nói, bởi vì cô biết rằng mẹ cô nhất định sẽ không chuyển tiền vì những lý do khác. Điều kiện gia đình của Dư Thiến chỉ ở mức trung bình, muốn tiêu nhiều tiền như vậy thì phải có lý do chính đáng.
Nếu như nói là để cứu 1 người qua đường mà cần 1 vạn thì Dư Thiến cũng không biết là mẹ mình có chuyển hay không.
Ting ting. . .
Dư Thiến nghe được âm báo trong điện thoại, cô liền lập tức vui mừng lên, vội vàng đi tới quầy thủ tục để đóng tiền.
Đóng tiền xong, Dư Thiến quay người trở lại phòng cấp cứu.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu đã kiểm tra cho Đường Ân mấy lần, lông mày đều nhíu lại.
" Bác sĩ, thế nào rồi?" Dư Thiến nhìn vẻ mặt của bác sĩ, trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
"Tôi bây giờ. . ." Bác sĩ cấp cứu do dự một lúc, nhẹ giọng thở dài nói: "Tôi chưa từng thấy tình huống như vậy bao giờ! Tôi nói cho cô biết rằng rằng bạn trai của cô có vấn đề lớn về nội tạng, tất cả chúng đều có tổn hại, theo lý thuyết thì hiện tại đã sớm chết rồi nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn hô hấp, trái tim vẫn còn đập!"
Dư Thiến nghe xong, sắc mặt sợ đến tái nhợt, "Tại sao có thể như vậy?"
"Tôi cũng không biết, tôi sẽ kiểm tra thêm vài lần nữa rồi xác nhận lại tình hình!" Vị bác sĩ này cũng bối rối, lập tức đưa Đường Ân đi kiểm tra 1 lần nữa.
Dư Thiến có chút luống cuống ngồi trên ghế ở hành lang, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Các cơ quan nội tạng đều bị tổn thương, điều này nói rõ là người trước mặt nhất định đánh nhau rồi mới xảy ra chuyện như thế? Nếu không, làm sao tất cả các cơ quan nội tạng đều bị tổn thương chứ?
Nếu quả thật chính là đánh nhau mới xảy ra chuyện này thì Lưu Phi đã nói đúng rồi. Người này sẽ không phải là thành viên của một băng đảng nào đó chứ?
Dư Thiến đang suy nghĩ miên man còn vị bác sĩ kia thì bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ lại 1 lần nữa.
Một giờ sau, vị bác sĩ này hoảng hốt đi tới trước mặt Dư Thiến.
" Bác sĩ, thế nào rồi?" Dư Thiến vội vàng đứng lên.
Đôi mắt vị bác sĩ này rất phức tạp, hư thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ biểu hiện của Dư Thiến, "Trước đó tôi đã kiểm tra gan của bạn trai cô và thấy có 1 số vấn đề, nhưng lúc nãy tôi kiểm tra lại thì dường như lại không còn vấn đề gì nữa cả!"
"ý của anh là sao?" Dư Thiến vội vàng dò hỏi.
"Giống như. . . Giống như là đã khỏi bệnh!" Vị bác sĩ này không dám đưa ra kết luận vì nó không phù hợp với khoa học 1 chút nào, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại chỉ ra như vậy, anh không thể không tin vào nó được.
"Đã khỏi bệnh rồi hả?" Dư Thiến cũng sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
" Đúng vậy, theo kết quả khám nghiệm thì cậu ấy giống như đã khỏi bệnh! Mà dựa theo hơi thở và nhịp tim thì cậu ấy dường như đang hồi phục lại! Hay là tôi sẽ để anh ấy ở lại đây 1 đêm để nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi kiểm tra lại, cô thấy thế nào?" Vị bác sĩ này cũng có chút ngượng ngùng vì anh ta lại dùng giọng điệu đầy thắc mắc để nói chuyện với Dư Thiến.
"Được, được!" Dư Thiến cũng chỉ có thể gật đầu.
"Ừm, cô chờ một chút!" Vị bác sĩ này gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau một lát, Đường Ân đang nằm ở trên giường, bị một đám nhân viên y tế đẩy trở lại rồi đẩy tới trong phòng bệnh.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Dư Thiến nói cảm ơn rồi cũng quay người trở lại phòng bệnh, cô ngồi bên cạnh giường bệnh của Đường Ân, nhẹ nhàng thở dài. Cô không biết bây giờ mình đang nghĩ gì và cũng không biết mình nên làm gì
Hiện tại không thể bỏ đi được nên chỉ có thể tạm thời chờ đợi ở đây, chờ sau khi người này tỉnh lại, cô sẽ viết một cái giấy nợ rồi cũng tốt nhất là rời đi nơi này.
Trong nội tâm của Dư Thiến, cô có thể xác định được rằng người trước mặt này có thể còn nghèo hơn cả mình. Rốt cuộc thì những người đi theo băng đảng, có ai là người có tiền chứ?
Một đêm này, cứ như vậy liền trôi qua.
Sáng hôm sau, Dư Thiến mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt mơ hồ, liếc nhìn Đường Ân đang ngủ say liền xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cô lại quay ra rồi ngồi trước người Đường Ân.
Nhìn khuôn mặt xa lạ này, Dư Thiến có phần bất lực, thậm chí cô còn băn khoăn không biết có nên nghe theo lời của Lưu Phi mà bỏ đi bất chấp mọi chuyện hay không.
Lúc này, bên ngoài bệnh viện, Dư Cường cùng vợ của mình là Vương Vân bước nhanh vào bệnh viện.
Hai người này là cha mẹ của Dư Thiến, hôm qua nghe được Dư Thiến nói tình hình như thế liền bắt xe vội vã từ quê chạy lên. Suốt cả đêm, cả 2 đều không chợp mắt được.
Sau khi cực khổ ngồi nghe mấy trăm đặm, cả 2 cũng đến được cái thành phố nhỏ này rồi sau đó đi thẳng đến bệnh viện.
Hai người vừa mới xuống xe liền lập tức chạy tới bệnh viện.
Bạn trai của con gái bị tai nạn xe, hai người đương nhiên phải đến xem thử. Hơn nữa, trước đó cũng đã từng nhìn thấy bạn trai của con gái mình, bọn họ có vẻ xứng đôi vừa lứa.
Vừa đi tới cửa, Dư Cường lập tức sửng sốt, sắc mặt có chút khiếp sợ nhìn người phía xa xa, vội vàng kéo vợ của mình lại, "Vương Vân, bà xem đó là ai?"
"Lưu Phi?"
Vương Vân cũng giật nảy mình "Cậu ta không phải bị tai nạn xe sao? Làm sao vẫn còn đứng đó được?"
Lúc này, Lưu Phi hiển nhiên cũng nhìn thấy vợ chồng Dư Cường , sau một lúc sững sờ, anh ta lập tức hừ lạnh nói: "Làm sao? Con gái cô chú làm việc tốt còn chưa đủ, cô chú còn muốn tới đây làm việc từ thiện nữa hay sao?"
"Làm việc tốt gì? Lưu Phi? Chuyện gì đã xảy ra? Không phải là cậu bị tai nạn xe sao?" Dư Cường ngẩn người, có chút gấp gáp dò hỏi.
"Tai nạn xe?" Lưu Phi sững sờ, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tức giận nói: "Chú mới là người bị tai nạn xe ấy, con gái của chú tự mình cứu người, vì thế nên mới nói cháu bị tai nạn xe sao? Cô chú có âm mưu gì thế?"
"Cứu người gì chứ?" Dư Cường ngẩn người.
"Còn hỏi? Còn không phải là do con gái của cô chú thích lo việc bao đồng sao? Cô ấy cứu người rơi xuống sông còn muốn mượn tiền của cháu, làm sao cháu có thể cho cô ấy vay nhiều tiền như vậy chứ? Có phải cô chú bị cô ấy lừa rồi chuyển tiền cho cô ấy phải không?" Lưu Phi giận dữ nói.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851