Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 856
Chương 856:
"Ngươi muốn làm gì?"
Dương Đan Ni sợ hãi, không ngờ cách này lại không có tác dụng, ngược lại còn chọc giận bà lão yêu quái này, "Buông ta ra, ta cùng Đường Ân không có 1 chút quan hệ nào, ta bị hắn ép buộc!"
"Ép buộc?" Ánh mắt của Triệu Du dường như mang theo từng đạo hàn mang.
"Đúng đúng đúng! Ta …bị ép buộc… không tìn thì ….bà hỏi cô ấy đi?" Dương Đan Ni bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, giọng nói cũng bị đứt quãng lại.
"Đúng, cô ấy chính xác là bị ép buộc, bị tên khốn Đường Ân kia ép buộc!" Sầm Hạ gật đầu như gà mổ thóc.
Triệu Du hừ lạnh một tiếng, tiện tay hất Dương Đan Ni ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Đan Ni rồi nói "Nói như vậy, ngươi không có chút quan hệ nào với Đường Ân sao?"
"Đúng vậy!" Dương Đan Ni sợ tới mức tái mặt, vội vàng rút lui về sau 2 bước rồi ôm Sầm Hạ lại.
Triệu Du đứng lên rồi nhìn vào Dương Đan Ni, "Thể chất đặc thù của ngươi, chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Ta. . . Ta cũng không biết!" Dương Đan Ni biết lần này mình đã gặp được 1 lão quái vật, gặp được người còn mạnh hơn cả Đường Ân.
Triệu Du lạnh lùng xoay người, đứng chắp tay nói "Quỳ xuống, từ hôm nay trở đi, ta nhận ngươi làm đồ đệ, Đường Ân kia sẽ không dám ép buộc ngươi làm chuyện gì nữa!"
"Hả?" Dương Đan Ni há to miệng, không thể tin được chuyện đang xảy ra. Chuyện này sao lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Mới vừa rồi còn muốn giết mình mà giờ lại thu nhận mình làm đệ tử à?
Sầm Hạ vội vàng kéo tay áo Dương Đan Ni rồi nháy mắt với cô 1 cái.
"Sư phụ ở trên, xin nhận 1 lạy của đồ nhi!" Dương Đan Ni lúc này cũng phản ứng lại, không cần quan tâm có phải sư phụ hay không, cô cần phải giữ mạng trước đã.
Chuyện thể chất đặc thù đã nghe Đường Ân nói trước đó, nhưng mà lúc đó Dương Đan Ni lại không quan tâm tới. Ai biết thứ này lúc mấu chốt lại có thể cứu mạng mình chứ?
"Ngươi có biết Đường Ân đang ở đâu không?" Triệu Du quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Đan Ni.
"Đồ nhi….Đồ nhi mấy ngày rồi cũng chưa gặp hắn, không biết hiện tại hắn đang ở đâu!" Dương Đan Ni vội vàng nói, trong lòng có chút hoảng hốt.
"Ta đang hỏi về chỗ ở của hắn, nhà của hắn hiện tại đang ở đâu!" Triệu Du lùng nói.
"Biết! Biết! Nhà hắn ở trên Đường Đảo!" Dương Đan Ni vội vàng nói, trong bụng nghĩ thầm, không biết lão yêu bà này muốn đi tìm Đường Ân hay sao? Nếu như vậy thì có phải là mình cũng sẽ bỏ trốn ra ngoài được không?
"Mấy ngày nữa dẫn ta đi tới đó!" Triệu Du nói 1 câu liền xoay người đi vào trong nhà, trong lúc đó cũng thản nhiên vứt lại 1 cuốn công pháp, "Đây là công pháp « Thanh Vân Quyết » của Triệu gia, ngươi cầm xuống tu luyện trước đi, nếu tơi sáng mai còn không nhập môn được, ngươi sẽ chết!"
Dương Đan Ni rùng mình một cái, vội vàng gật đầu rồi kéo Sầm Hạ đi đi ra xa.
Triệu Du chậm rãi tiến vào trong phòng, dường như không có ý định ra ngoài nữa.
Dương Đan Ni méo miệng, có chút ủy khuất muốn khóc rống lên.
"Đều là do chị, ngày thường không chịu tu luyện cho tốt, nếu chị tu luyện thật tốt thì hai người chúng ta sẽ bị bắt tới đây sao?" Sầm Hạ nói như bà cụ non, dáng vẻ như hơi tức giận vậy.
"Thế tại sao em lại không tu luyện đi?" Dương Đan Ni phản bác.
"Em còn đi học!" Sầm Hạ hầm hừ, "Giờ thì tốt rồi, đã bị lão yêu bà đó bắt ở lại đây rồi. . ."
"Vậy thì tối nay chạy trốn đi!" Dương Đan Ni nói xong liền đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng lúc này, một cơn gió mạnh từ trong phòng xông ra ngoài, cuốn lấy cơ thể của cô rồi đập mạnh vào tường.
Ặc . .
Khi Dương Đan Ni bổ xuống dưới đất thì trong miệng cũng hộc ra máu tưới.
Hai cô gái đều giật nảy mình, vội vàng ngậm miệng lại, Sầm Hạ đỡ Dương Đan Ni dậy xong càng không dám nhìn về phía nhà chính của Triệu gia một chút nào.
Dưới ánh trăng, toàn bộ Vương Ốc Sơn trông vô cũng yên tĩnh.
Tại Vương Ốc Sơn dưới chân đầu kia sông lớn nhưng như cũ như cùng đi ngày, không biết mệt mỏi lao nhanh.
Nước sông phản chiếu ánh trăng giống như dải Ngân Hà, trên mặt sông có 1 cơ thể đang trôi bồng bềnh giống như cỏ dại trôi trên mặt nước vậy.
Sau khi Đường Ân bị trọng thương, liền rơi xuống dòng sông lớn bên trong Vương Ốc Sơn này.
Con sông này chảy vòng quanh Vương Ốc Sơn rồi sau đó chảy vào thành phố dưới núi Vương Ốc Sơn.
Trong thành phố, có 1 vài con thuyền du lịch đang lưới trên mặt sông.
Một cô gái tuổi đôi mươi ngồi trên mũi tàu du lịch nhìn dòng sông với đôi mắt đượm chút buồn. Khi ánh mắt quét qua bóng đen trên mặt nước, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi.
vietwriter.vn
"Lái thuyền, đó là vật gì?"
Người chèo thuyền nhìn một cái, có chút kinh ngạc nói: "Giống như. . . Giống như là con người!"
"Đúng là con người rồi!" Dư Thiến nhìn thoáng qua liền hét lên "Nhanh đi qua đó đi, chúng ta xem 1 chút. . ."
"Dư Thiến!"
Lúc này, từ trong thuyền bước ra 1 người, người này đại khái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn bộ dáng lúc này Dư Thiến liền có chút không vui nói: "Cái gì ở trên sông rồi cũng sẽ trôi qua, chúng ta không cần xen vào chuyện bao đồng!"
"Đó chính là con người đấy!" Dư Thiến nói xong liền quay người nói với người chèo thuyền: "Đi qua đó nhanh lên. . ."
Người chèo thuyền có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn di chuyển mái chèo của mình.
Thành phố dưới núi Vương Ốc Sơn này dường như thiếu đi bầu không khí hiện đại, thay vào đó là có nét cổ kính hơn. Vì vậy, có vô số con thuyền phải dựa vào sức người để chèo.
"Dư Thiến!" Lưu Phi bước tới và nắm lấy cổ tay Dư Thiến, "Em làm cái gì vậy, nếu vớt lên được 1 cái thi thể rồi chọc giận người nào đó thì sao?"
"Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được!" Dư Thiến có chút bất mãn, quay đầu nhìn về phía bóng đen kia, khi thuyền tới gần liền vươn tay túm vào rìa bóng đen này.
"Dư Thiến, tại sao em vẫn luôn như thế này chứ? Luôn luôn thích xen vào chuyện của người khác thế?" Lưu Phi tràn đầy tức giận, nhưng lúc này, Dư Thiến đã nắm lấy được góc áo của Đường Ân, sau đó kéo mạnh 1 phát.
Soạt một tiếng, cơ thể Đường Ân quá nặng nên cô không kéo lên thuyền được.
"Chèo thuyền, mau tới đây giúp tôi 1 chút. . ." Dư Thiến kêu to.
"Không cần giúp cô ấy!" Lưu Phi đứng trước mặt Dư Thiến, nghiêm nghị nói: "Dư Thiến, hai người chũng ta đã quen nhau được 3 năm rồi, anh đã vô số lần nói với em là em không nên xen vào chuyện của người khác, tại sao em lại cứ không nghe chứ? Em biết rằng ở địa vị của anh, chuyện ăn nói hay làm gì hằng ngày đều phải suy nghĩ trước, chứ không phải như em thích làm gì thì làm!"
"Lưu Phi, đây là một mạng người đó!" Dư Thiến có chút tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Phi.
"Em có biết được, lỡ hắn bị đại nhân vật nào đó sát hại thì sao? Nếu em cứu hắn, vạn nhất liên luỵ đến Lưu gia của anh thì làm sao bây giờ?" Lưu Phi có chút tức giận nó "Nếu em cứ nguyện ý cứu hắn, 2 chúng ta liền lập tức chia tay!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
"Ngươi muốn làm gì?"
Dương Đan Ni sợ hãi, không ngờ cách này lại không có tác dụng, ngược lại còn chọc giận bà lão yêu quái này, "Buông ta ra, ta cùng Đường Ân không có 1 chút quan hệ nào, ta bị hắn ép buộc!"
"Ép buộc?" Ánh mắt của Triệu Du dường như mang theo từng đạo hàn mang.
"Đúng đúng đúng! Ta …bị ép buộc… không tìn thì ….bà hỏi cô ấy đi?" Dương Đan Ni bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, giọng nói cũng bị đứt quãng lại.
"Đúng, cô ấy chính xác là bị ép buộc, bị tên khốn Đường Ân kia ép buộc!" Sầm Hạ gật đầu như gà mổ thóc.
Triệu Du hừ lạnh một tiếng, tiện tay hất Dương Đan Ni ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Đan Ni rồi nói "Nói như vậy, ngươi không có chút quan hệ nào với Đường Ân sao?"
"Đúng vậy!" Dương Đan Ni sợ tới mức tái mặt, vội vàng rút lui về sau 2 bước rồi ôm Sầm Hạ lại.
Triệu Du đứng lên rồi nhìn vào Dương Đan Ni, "Thể chất đặc thù của ngươi, chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Ta. . . Ta cũng không biết!" Dương Đan Ni biết lần này mình đã gặp được 1 lão quái vật, gặp được người còn mạnh hơn cả Đường Ân.
Triệu Du lạnh lùng xoay người, đứng chắp tay nói "Quỳ xuống, từ hôm nay trở đi, ta nhận ngươi làm đồ đệ, Đường Ân kia sẽ không dám ép buộc ngươi làm chuyện gì nữa!"
"Hả?" Dương Đan Ni há to miệng, không thể tin được chuyện đang xảy ra. Chuyện này sao lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Mới vừa rồi còn muốn giết mình mà giờ lại thu nhận mình làm đệ tử à?
Sầm Hạ vội vàng kéo tay áo Dương Đan Ni rồi nháy mắt với cô 1 cái.
"Sư phụ ở trên, xin nhận 1 lạy của đồ nhi!" Dương Đan Ni lúc này cũng phản ứng lại, không cần quan tâm có phải sư phụ hay không, cô cần phải giữ mạng trước đã.
Chuyện thể chất đặc thù đã nghe Đường Ân nói trước đó, nhưng mà lúc đó Dương Đan Ni lại không quan tâm tới. Ai biết thứ này lúc mấu chốt lại có thể cứu mạng mình chứ?
"Ngươi có biết Đường Ân đang ở đâu không?" Triệu Du quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Đan Ni.
"Đồ nhi….Đồ nhi mấy ngày rồi cũng chưa gặp hắn, không biết hiện tại hắn đang ở đâu!" Dương Đan Ni vội vàng nói, trong lòng có chút hoảng hốt.
"Ta đang hỏi về chỗ ở của hắn, nhà của hắn hiện tại đang ở đâu!" Triệu Du lùng nói.
"Biết! Biết! Nhà hắn ở trên Đường Đảo!" Dương Đan Ni vội vàng nói, trong bụng nghĩ thầm, không biết lão yêu bà này muốn đi tìm Đường Ân hay sao? Nếu như vậy thì có phải là mình cũng sẽ bỏ trốn ra ngoài được không?
"Mấy ngày nữa dẫn ta đi tới đó!" Triệu Du nói 1 câu liền xoay người đi vào trong nhà, trong lúc đó cũng thản nhiên vứt lại 1 cuốn công pháp, "Đây là công pháp « Thanh Vân Quyết » của Triệu gia, ngươi cầm xuống tu luyện trước đi, nếu tơi sáng mai còn không nhập môn được, ngươi sẽ chết!"
Dương Đan Ni rùng mình một cái, vội vàng gật đầu rồi kéo Sầm Hạ đi đi ra xa.
Triệu Du chậm rãi tiến vào trong phòng, dường như không có ý định ra ngoài nữa.
Dương Đan Ni méo miệng, có chút ủy khuất muốn khóc rống lên.
"Đều là do chị, ngày thường không chịu tu luyện cho tốt, nếu chị tu luyện thật tốt thì hai người chúng ta sẽ bị bắt tới đây sao?" Sầm Hạ nói như bà cụ non, dáng vẻ như hơi tức giận vậy.
"Thế tại sao em lại không tu luyện đi?" Dương Đan Ni phản bác.
"Em còn đi học!" Sầm Hạ hầm hừ, "Giờ thì tốt rồi, đã bị lão yêu bà đó bắt ở lại đây rồi. . ."
"Vậy thì tối nay chạy trốn đi!" Dương Đan Ni nói xong liền đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng lúc này, một cơn gió mạnh từ trong phòng xông ra ngoài, cuốn lấy cơ thể của cô rồi đập mạnh vào tường.
Ặc . .
Khi Dương Đan Ni bổ xuống dưới đất thì trong miệng cũng hộc ra máu tưới.
Hai cô gái đều giật nảy mình, vội vàng ngậm miệng lại, Sầm Hạ đỡ Dương Đan Ni dậy xong càng không dám nhìn về phía nhà chính của Triệu gia một chút nào.
Dưới ánh trăng, toàn bộ Vương Ốc Sơn trông vô cũng yên tĩnh.
Tại Vương Ốc Sơn dưới chân đầu kia sông lớn nhưng như cũ như cùng đi ngày, không biết mệt mỏi lao nhanh.
Nước sông phản chiếu ánh trăng giống như dải Ngân Hà, trên mặt sông có 1 cơ thể đang trôi bồng bềnh giống như cỏ dại trôi trên mặt nước vậy.
Sau khi Đường Ân bị trọng thương, liền rơi xuống dòng sông lớn bên trong Vương Ốc Sơn này.
Con sông này chảy vòng quanh Vương Ốc Sơn rồi sau đó chảy vào thành phố dưới núi Vương Ốc Sơn.
Trong thành phố, có 1 vài con thuyền du lịch đang lưới trên mặt sông.
Một cô gái tuổi đôi mươi ngồi trên mũi tàu du lịch nhìn dòng sông với đôi mắt đượm chút buồn. Khi ánh mắt quét qua bóng đen trên mặt nước, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
"Lái thuyền, đó là vật gì?"
Người chèo thuyền nhìn một cái, có chút kinh ngạc nói: "Giống như. . . Giống như là con người!"
"Đúng là con người rồi!" Dư Thiến nhìn thoáng qua liền hét lên "Nhanh đi qua đó đi, chúng ta xem 1 chút. . ."
"Dư Thiến!"
Lúc này, từ trong thuyền bước ra 1 người, người này đại khái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn bộ dáng lúc này Dư Thiến liền có chút không vui nói: "Cái gì ở trên sông rồi cũng sẽ trôi qua, chúng ta không cần xen vào chuyện bao đồng!"
"Đó chính là con người đấy!" Dư Thiến nói xong liền quay người nói với người chèo thuyền: "Đi qua đó nhanh lên. . ."
Người chèo thuyền có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn di chuyển mái chèo của mình.
Thành phố dưới núi Vương Ốc Sơn này dường như thiếu đi bầu không khí hiện đại, thay vào đó là có nét cổ kính hơn. Vì vậy, có vô số con thuyền phải dựa vào sức người để chèo.
"Dư Thiến!" Lưu Phi bước tới và nắm lấy cổ tay Dư Thiến, "Em làm cái gì vậy, nếu vớt lên được 1 cái thi thể rồi chọc giận người nào đó thì sao?"
"Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được!" Dư Thiến có chút bất mãn, quay đầu nhìn về phía bóng đen kia, khi thuyền tới gần liền vươn tay túm vào rìa bóng đen này.
"Dư Thiến, tại sao em vẫn luôn như thế này chứ? Luôn luôn thích xen vào chuyện của người khác thế?" Lưu Phi tràn đầy tức giận, nhưng lúc này, Dư Thiến đã nắm lấy được góc áo của Đường Ân, sau đó kéo mạnh 1 phát.
Soạt một tiếng, cơ thể Đường Ân quá nặng nên cô không kéo lên thuyền được.
"Chèo thuyền, mau tới đây giúp tôi 1 chút. . ." Dư Thiến kêu to.
"Không cần giúp cô ấy!" Lưu Phi đứng trước mặt Dư Thiến, nghiêm nghị nói: "Dư Thiến, hai người chũng ta đã quen nhau được 3 năm rồi, anh đã vô số lần nói với em là em không nên xen vào chuyện của người khác, tại sao em lại cứ không nghe chứ? Em biết rằng ở địa vị của anh, chuyện ăn nói hay làm gì hằng ngày đều phải suy nghĩ trước, chứ không phải như em thích làm gì thì làm!"
"Lưu Phi, đây là một mạng người đó!" Dư Thiến có chút tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Phi.
"Em có biết được, lỡ hắn bị đại nhân vật nào đó sát hại thì sao? Nếu em cứu hắn, vạn nhất liên luỵ đến Lưu gia của anh thì làm sao bây giờ?" Lưu Phi có chút tức giận nó "Nếu em cứ nguyện ý cứu hắn, 2 chúng ta liền lập tức chia tay!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851