Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289 Vây giết
“Đó là nhà họ Đường đó! Nhà họ Đường có
gì mà không dám trả thù chứ!” Doãn Trạch
rống to.
“Nhà họ Đường thì sao? Chẳng lẽ nhà họ
Đường không phải là người à?” Doãn
Ngưng Phù kêu to, đẩy Doãn Trạch ra: "Ba,
sao ba có thể nhát gan như vậy chứ? Nhà
họ Đường cũng không phải thần tiên cao
cao tại thượng, thật sự có thể làm gì chúng
ta sao? Con không tin anh ta dám xông
vào giết người ngay bây giờ?”
Doãn Trạch bị đẩy đến lùi vê sau, vẻ mặt
giận dữ.
Doãn Ngưng Phù bước nhanh đến phòng
khách, lúc này mới phát hiện không ít
người của nhà họ Doãn đều có mặt.
Doãn Duệ Hàn ngồi trên xe lăn, vẻ mặt
nặng nề, cô Doãn Hân Văn và chú Doãn
Canh của thế hệ thứ hai nhà họ Doãn của
ngồi trên sofa, sắc mặt không được tốt
lắm.
“Bây giờ có thể chắc chắn Đường Ân hoàn
toàn không chết, cậu ta đã ra tay rồi!” Doãn
Duệ Hàn nói: “Nếu Đường Ân đã chết, chắc
chắn chúng ta sẽ không đối mặt với tình
huống như thế, chắc hẳn sẽ là một trận gió
giục mây vân!”
“Đâu cần quan tâm gió giục mây vân gì đó,
cho dù Đường Ân là người nhà họ Đường
cũng chỉ có hai con mắt một cái miệng,
nhà họ Doãn chúng ta thật sự sợ anh ta
sao?” Doãn Ngưng Phù hừ lạnh một tiếng:
“Bây giờ lập tức phái người ra ngoài xem
thử tình hình bên ngoài thế nào, tốt nhất là
báo cảnh sát xử lý! Cháu không tin Đường
Ân còn có thể đấu với cảnh sát của
Thượng Hải?
Doãn Duệ Hàn cau mày, Doãn Canh lạnh
lùng nói: “Cho dù không dám đối đầu với
cảnh sát cũng không phải kẻ nhà họ Doãn
chúng ta có thể đấu lại được! Tôi không
hiểu tại sao cháu cứ phải đối đầu với
Đường Ân như thế làm gì?”
“Wi sao đối đầu với Đường Ân? Còn không
phải vì nhà họ Doãn chúng ta sao?” Doãn
Ngưng Phù hét to một tiếng, đá lên bàn trà
một cước, khinh thường nhìn chú mình:
“Cháu thật sự không ngờ nhà họ Doãn lại
sinh ra mấy người nhát gan như các người,
thật sự nhát gan chết đi được. Anh trai
cháu chết ở thành phố Giang, các người
ngay cả cái gan để ra mặt cũng không có,
các người cũng xem là bề trên sao?”
“Doãn Ngưng Phù, cháu nói cái gì?” Doãn
Canh giận dữ.
“Cháu nói cái gì chẳng lẽ chú nghe không
rõ à?” Doãn Ngưng Phù trợn mắt xem
thường, ghét bỏ lùi một bước: “Nhà họ
Doãn chúng ta là một trong ba gia tộc lớn
của Thượng Hải, không ngờ các người lại
nhát gan như thể, sau này ra ngoài cũng
đừng nói mình là người nhà họ Doãn...”
“Cháu... cháu không tôn trọng bề trên!”
Doãn Canh đứng lên, tức giận đến cổ tay
run rẩy.
“Câm miệng!” Doãn Duệ Hàn quát to.
Doãn Ngưng Phù trợn mắt xem thường,
liếc Doãn Canh một cái.
“Chuyện đến nước này rồi, không còn cách
nào khác, cứ làm theo Ngưng Phù nói, phái
người ra ngoài tìm hiểu tin tức trước đi!”
Doãn Duệ Hàn lạnh lùng nói, nhìn quanh
bốn phía: “Cho dù xảy ra chuyện gì, người
trong nhà cứ ở lại trong biệt thự đã, nếu
không rất dễ xảy ra vấn đề!”
“Nên như thế từ lâu rồi!” Doãn Ngưng Phù
cười nhạo một tiếng, xoay người đi lên lầu.
“Ba, ba muốn nghe theo con bé sao?”
Doãn Canh khó tin dò hỏi.
“Đây là cách tốt nhất, nếu không con nói
xem nên làm thế nào?” Doãn Duệ Hàn nhìn
chăm chằm Doãn Canh.
Trong chốc lát Doãn Canh hơi nghẹn họng,
không biết nên nói gì.
“Vậy phái ai ra ngoài?” Doãn Trạch đã trở
về.
“Cho hai vệ sĩ dưới trước con đi đi, tạm
thời ra ngoài dọn đường trước... Doãn Duệ
Hàn chân chừ một lát rồi nói.
“Được!” Doãn Trạch gật đầu, vội vàng đặn
dò xuống.
Với tình hình nhà họ Doãn phải đối mặt bây
giờ, chỉ cần là người thông minh đều có
thể phát hiện ra chút vấn đề. Điện thoại
không có tín hiệu và kết nối mạng, điện
thoại bàn không thể gọi ra bên ngoài, hoàn
toàn không biết bên ngoài đã xảy ra
chuyện gì cả.
Nhất định phải cho người ra ngoài tìm hiểu
tình hình, nếu không biệt thự nhà họ Doãn
sẽ không khác gì một hòn đảo đơn độc cả.
Hai vệ sĩ của Doãn Trạch lái một chiếc xe
Nhật ra khỏi biệt thự.
gì mà không dám trả thù chứ!” Doãn Trạch
rống to.
“Nhà họ Đường thì sao? Chẳng lẽ nhà họ
Đường không phải là người à?” Doãn
Ngưng Phù kêu to, đẩy Doãn Trạch ra: "Ba,
sao ba có thể nhát gan như vậy chứ? Nhà
họ Đường cũng không phải thần tiên cao
cao tại thượng, thật sự có thể làm gì chúng
ta sao? Con không tin anh ta dám xông
vào giết người ngay bây giờ?”
Doãn Trạch bị đẩy đến lùi vê sau, vẻ mặt
giận dữ.
Doãn Ngưng Phù bước nhanh đến phòng
khách, lúc này mới phát hiện không ít
người của nhà họ Doãn đều có mặt.
Doãn Duệ Hàn ngồi trên xe lăn, vẻ mặt
nặng nề, cô Doãn Hân Văn và chú Doãn
Canh của thế hệ thứ hai nhà họ Doãn của
ngồi trên sofa, sắc mặt không được tốt
lắm.
“Bây giờ có thể chắc chắn Đường Ân hoàn
toàn không chết, cậu ta đã ra tay rồi!” Doãn
Duệ Hàn nói: “Nếu Đường Ân đã chết, chắc
chắn chúng ta sẽ không đối mặt với tình
huống như thế, chắc hẳn sẽ là một trận gió
giục mây vân!”
“Đâu cần quan tâm gió giục mây vân gì đó,
cho dù Đường Ân là người nhà họ Đường
cũng chỉ có hai con mắt một cái miệng,
nhà họ Doãn chúng ta thật sự sợ anh ta
sao?” Doãn Ngưng Phù hừ lạnh một tiếng:
“Bây giờ lập tức phái người ra ngoài xem
thử tình hình bên ngoài thế nào, tốt nhất là
báo cảnh sát xử lý! Cháu không tin Đường
Ân còn có thể đấu với cảnh sát của
Thượng Hải?
Doãn Duệ Hàn cau mày, Doãn Canh lạnh
lùng nói: “Cho dù không dám đối đầu với
cảnh sát cũng không phải kẻ nhà họ Doãn
chúng ta có thể đấu lại được! Tôi không
hiểu tại sao cháu cứ phải đối đầu với
Đường Ân như thế làm gì?”
“Wi sao đối đầu với Đường Ân? Còn không
phải vì nhà họ Doãn chúng ta sao?” Doãn
Ngưng Phù hét to một tiếng, đá lên bàn trà
một cước, khinh thường nhìn chú mình:
“Cháu thật sự không ngờ nhà họ Doãn lại
sinh ra mấy người nhát gan như các người,
thật sự nhát gan chết đi được. Anh trai
cháu chết ở thành phố Giang, các người
ngay cả cái gan để ra mặt cũng không có,
các người cũng xem là bề trên sao?”
“Doãn Ngưng Phù, cháu nói cái gì?” Doãn
Canh giận dữ.
“Cháu nói cái gì chẳng lẽ chú nghe không
rõ à?” Doãn Ngưng Phù trợn mắt xem
thường, ghét bỏ lùi một bước: “Nhà họ
Doãn chúng ta là một trong ba gia tộc lớn
của Thượng Hải, không ngờ các người lại
nhát gan như thể, sau này ra ngoài cũng
đừng nói mình là người nhà họ Doãn...”
“Cháu... cháu không tôn trọng bề trên!”
Doãn Canh đứng lên, tức giận đến cổ tay
run rẩy.
“Câm miệng!” Doãn Duệ Hàn quát to.
Doãn Ngưng Phù trợn mắt xem thường,
liếc Doãn Canh một cái.
“Chuyện đến nước này rồi, không còn cách
nào khác, cứ làm theo Ngưng Phù nói, phái
người ra ngoài tìm hiểu tin tức trước đi!”
Doãn Duệ Hàn lạnh lùng nói, nhìn quanh
bốn phía: “Cho dù xảy ra chuyện gì, người
trong nhà cứ ở lại trong biệt thự đã, nếu
không rất dễ xảy ra vấn đề!”
“Nên như thế từ lâu rồi!” Doãn Ngưng Phù
cười nhạo một tiếng, xoay người đi lên lầu.
“Ba, ba muốn nghe theo con bé sao?”
Doãn Canh khó tin dò hỏi.
“Đây là cách tốt nhất, nếu không con nói
xem nên làm thế nào?” Doãn Duệ Hàn nhìn
chăm chằm Doãn Canh.
Trong chốc lát Doãn Canh hơi nghẹn họng,
không biết nên nói gì.
“Vậy phái ai ra ngoài?” Doãn Trạch đã trở
về.
“Cho hai vệ sĩ dưới trước con đi đi, tạm
thời ra ngoài dọn đường trước... Doãn Duệ
Hàn chân chừ một lát rồi nói.
“Được!” Doãn Trạch gật đầu, vội vàng đặn
dò xuống.
Với tình hình nhà họ Doãn phải đối mặt bây
giờ, chỉ cần là người thông minh đều có
thể phát hiện ra chút vấn đề. Điện thoại
không có tín hiệu và kết nối mạng, điện
thoại bàn không thể gọi ra bên ngoài, hoàn
toàn không biết bên ngoài đã xảy ra
chuyện gì cả.
Nhất định phải cho người ra ngoài tìm hiểu
tình hình, nếu không biệt thự nhà họ Doãn
sẽ không khác gì một hòn đảo đơn độc cả.
Hai vệ sĩ của Doãn Trạch lái một chiếc xe
Nhật ra khỏi biệt thự.