-
Chương 63~65
Chương 63: Trốn theo bản năng
Editor: trang bubble ^^
Tối nay tới đây đều là thượng lưu danh quý, dĩ nhiên cũng có không nhiều thiên kim tiểu thư, chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn vừa đi đến khu thức ăn, không bao lâu bốn phía đã chật ních đủ loại phụ nữ tới lấy thức ăn, tuy không tỏ rõ đến gần thế nhưng từng sóng ánh sáng lần lượt truyền đi, không khỏi lởn vởn truyền tới trên người của anh.
"Ôi chao. . . . . ."
Đang lúc Huyền Vũ Thác Hàn lấy được thức ăn không nhịn được xoay người đi thì đột nhiên truyền đến một tiếng rên rĩ ôi chao từ sau lưng, không quay đầu lại, Huyền Vũ Thác Hàn bèn nhanh chóng nghiêng người.
‘Ầm. . . . . . ’
Một bóng người ‘xinh đẹp’ té nhào vào chỗ Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa đứng, vị tiểu thư ‘không cẩn thận’ kia, làm sao cũng không ngờ anh lại né tránh, còn nhìn cũng không nhìn cô một cái đã chạy lấy người, nhất thời cảm giác mất thể diện với lại một cơn uất ức cũng không kịp nhớ tới người chung quanh cười trộm, bò dậy vừa khóc rời đi.
Hai bóng dáng xuất sắc như nhau, lười biếng dựa ở trong góc tối.
"Ôi, lão đại của chúng ta thật là vô tình, phụ nữ mềm mại như vậy, coi như không thích cũng không nên không có phong độ thân sĩ như vậy chứ." Long Húc Hàng đứng ở bên kia, tấm tắc lắc đầu nói.
La Vũ Hiên vừa nói muốn đi nói chuyện thiết kế kế hoạch, cầm ly rượu đỏ lắc lư, nghe vậy ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn anh: "Cậu cho rằng lão đại là loại ngựa như cậu à, chỉ cần người phụ nữ nhìn đẹp mắt một chút thì không nhịn được leo lên giường người ta."
Long Húc Hàng cũng không bỏ qua, "Này này, cậu cần phải nói rõ ràng, là các cô ấy leo lên giường của tớ. Hơn nữa, cậu thật xem tớ là mặt hàng gì cũng gặm xuống được đó à, tớ cũng rất kén chọn rất chung tình có được hay không. Trong lúc đang lui tới với họ, tớ lại cũng chưa bao giờ để người phụ nữ thứ hai lên giường của tớ, vì vậy cũng có thể thấy được, tớ đều là một lòng một dạ ‘yêu’ các cô ấy."
"Ừ ừ, đúng vậy, một tuần lễ đổi một lần, ai cũng có thể nhìn ra cậu vô cùng ‘chung tình’." Khinh bỉ lại khinh bỉ á. . . . . .
"Được rồi được rồi, biết cậu đỏ mắt, không nói nữa. Đúng rồi, Vũ đi đón người sao còn chưa tới chứ?"
"Làm sao tớ biết, có điều, Vũ làm việc, chúng ta không cần lo lắng."
"Cũng phải, chỉ cần cậu đối phó tốt chuyện của cậu, tớ cua được cô gái của tớ là được rồi."
La Vũ Hiên bên cạnh vạch đen thẳng tắp, mới vừa muốn nói cái gì, cảm giác đột nhiên một tia chớp quen thuộc chợt lóe trong hội trường nhưng chờ anh nhìn lại về phía kia lại chỉ thấy một bóng lưng đỏ tươi gợi cảm cùng người đàn ông, cũng không có gì khác thường.
"Thế nào? Có chuyện gì không?" Long Húc Hàng cũng nhanh nhẹn nhìn lại theo tầm mắt anh ấy, vừa đến chuyện đứng đắn, đâu còn có thể tìm thấy một chút lỗ mãng nào ở trên mặt anh!
Tuy rằng bốn phía biệt thự đã sắp xếp bảo toàn, nhưng cũng chưa chắc đã nhất định không xảy ra vấn đề.
"Không có việc gì." Tuy La Vũ Hiên cho là mình quá nhạy cảm, nhưng tính cảnh giác vẫn tăng cường không ít.
"Anh Thác Hàn? Anh Thác Hàn. . . . ."
Huyền Vũ Thác Hàn đang cầm khay ăn nhẹ, đang sắp đi tới ban công kia thì sau lưng lại truyền đến một tiếng kêu gọi rất mềm mại, chỉ là anh giống như không nghe thấy, ngay cả dừng lại cũng không dừng lại, cho đến khi người nọ chắn ở bên cạnh anh.
"Anh Thác Hàn, làm sao anh cũng không trả lời em chứ? Em là Á Hinh, Trì Á Hinh."
Trì? Lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới nhìn xuống về phía cô, ngũ quan xinh đẹp hoàn mỹ, vóc người như ma quỷ trêu chọc lửa, một mái tóc quăn gợn thật to vàng óng ánh phát ra tia sáng chói mắt, bắp đùi thon dài mặc một cái váy cực ngắn màu vàng, hiện ra vóc người vô cùng hoàn mỹ.
Một người đẹp hấp dẫn tràn đầy phong vị nước ngoài như vậy, cũng kinh diễm phái nam toàn trường, nhưng ở trong ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn lại tìm không ra một chút kinh ngạc khác thường nào, vẫn là lạnh nhạt sâu không lường được như vậy.
"Có chuyện gì sao?" Trong đầu thoáng qua cô gái nhỏ thường đi theo sau mông anh trước kia, có điều, không dự định nói chuyện nhiều với cô.
Trì Á Hinh mới vừa du học về từ nước ngoài, đương nhiên là da mặt không dầy, coi như không phát hiện xa cách trong giọng nói của anh, cô cũng không bỏ qua đợt mới vừa rồi kia, thấy anh như thế trong lòng ngược lại mừng rỡ không thôi, nói như vậy, những năm gần đây cô xuất ngoại, cũng không có người tới giành anh? Chính là nói, ai có thể giành với Trì Á Hinh cô? Trước không nói hai nhà là thế giao, riêng ba của hai người bọn họ lại là anh em kết nghĩa.
Trì Á Hinh mắt to lướt nhìn khay đồ ăn trong tay anh, nhất thời bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Anh Thác Hàn còn lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ không có việc gì thì em không thể tới tìm anh à? Chiều hôm nay em mới vừa xuống máy bay thì tới tìm anh, đến bây giờ cái gì cũng còn chưa ăn đấy, anh Thác Hàn coi như không thích nhưng thân là chủ cũng có thể chiêu đãi một chút người khách là em chứ." Nói xong, bèn muốn đưa tay lấy khay đồ ăn trong tay anh.
Huyền Vũ Thác Hàn né tránh bàn tay duỗi ra của cô, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt chỉ lướt qua cô một cái, "Tay chân mọc ở trên người cô, muốn ăn tự mình có thể đi kiếm." Nói xong cũng vòng qua cô đi tới trên ban công.
Trì Á Hinh có chút lúng túng lấy tay lại, chỉ là suy nghĩ một chút, trang bubble từ nhỏ đến lớn anh đối với người nào cũng giống nhau, lúc này trong lòng cũng thoải mái, vội đuổi theo: "Không ăn sẽ không ăn mà, anh Thác Hàn tâm sự cùng em đi, thật nhiều năm không trở lại, rất nhiều nơi cũng không biết, lúc nào thì anh Thác Hàn rãnh rỗi? Có thể dẫn em đi một chút hay không? . . . . . ."
Mẹ nó, người đàn ông chết tiệt kia tới làm gì? Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó với một giọng nữ, không biết vì sao, theo bản năng Xá Cơ Hoa bèn trốn tới sau một tủ chứa đồ ở chỗ tối ban công.
☆, Chương 64: Khó chịu trong lòng
Edit : Sóc Là Ta
Đang ngồi chồm hổm, núp sau tủ chứa đồ thì lúc này Xá Cơ Hoa mới nghĩ tới việc vì sao mình lại phải trốn ở đây? Hay là cô ăn no rửng mỡ (ý nói ăn no không có việc gì để làm)?
Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên Xá Cơ Hoa giật mình, cô định đứng lên để bước ra ngoài thì thấy hai người kia cũng đã chạy đến ban công. Thấy vậy, cũng không biết vì sao cô lại chẳng muốn bước ra ngoài nữa.
Len lén ghé đầu liếc nhìn hai người kia, cô thấy cô gái đi theo phía sau anh thì cô nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. Thì ra anh ta thích loại nóng bỏng thế này.
Thật là buồn nôn nhưng nếu ngày mai không có gì để báo cáo thì làm thế nào đây?
Ban công rất rộng rãi , Huyền Vũ Thác Hàn vừa bước vào, anh nhìn dáo dác như tìm kiếm ai đó nhưng lại không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Bởi vì trong góc cho nên không có đèn, nhờ ánh sáng yếu ớt phát ra từ trong đại sảnh nên mới có thể nhìn thấy rõ bốn phía.
Trì Á Hinh kiên trì bước vào trong đại sảnh, nhìn thấy bốn bề vắng lặng. Cô nghĩ thế cũng tốt, mình có thể ở riêng với anh ấy được rồi, đúng như ước nguyện của cô.
Rõ ràng Hiên vừa nói rằng người phụ nữ kia chạy tới đây, chẳng lẽ cô ấy đã đi rồi? Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt nhìn quanh bốn phía cũng không nhìn thấy ai. Anh lại nghĩ thầm có lẽ cô ấy đói bụng nên đi đến phòng bếp để tìm thức ăn. Nghĩ vậy, anh xoay người định rời khỏi đây để đi đến phòng bếp.
Nhưng thật không ngờ, anh vừa xoay người đi thì anh bỗng nghe tiếng sấm vang rền từ trên không trung, nghe tựa như tiếng bước chân của hàng ngàn con ngựa cùng nhau chạy đến chỗ anh.
"A. . . . . ."
Đột nhiên một bóng người xoay người nhào tới Huyền Vũ Thác Hàn. "Anh làm em sợ muốn chết, anh Thác Hàn, em thật sự rất sợ."
“Rầm rập”
“Ầm”
"Ách, hí hí. . . . . . đau chết em rồi."
Đang núp sau tủ chứa đồ, Xá Cơ Hoa đột nhiên bị tiếng sấm làm cho sợ giật mình. Cô bất giác đụng vào góc tủ, khóc không ra nước mắt.
"Cô ở đó làm gì?" Vừa thoát khỏi Trì Á Hinh, Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng cạnh góc tủ kia. Thật ngốc, chỗ tốt không ở lại chạy đến đến đây tìm đau khổ.
Trì Á Hinh tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên từ đâu xuất hiện này, sau đó cô bất mãn lại úp người vào thân thể Huyền Vũ Thác Hàn : "Anh Thác Hàn, Cô ấy là ai vậy?" Anh ta không những chẳng thèm ngó ngàng đến cô mà còn gỡ tay cô ra khỏi người anh.
Trong khi đó, Xá Cơ Hoa vốn đang đau ê ẩm lại nghe thấy anh ta hỏi mình nên cô tức giận. Cô thì ở đây trốn chui trốn nhũi trong góc tối tăm này, còn anh ta không có việc gì làm, lại dẫn cô gái xinh đẹp kia đến chơi đùa. Nói vậy chuyện tốt của anh ta đã bị cô quấy rầy sao?
Mà khi nhìn dáng vẻ đểu giả kia của anh ta, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Tôi ở đây thưởng thức cảnh đêm, còn anh ở đây làm gì? Hay tôi đã quấy rầy chuyện tốt của anh nhưng nói gì thì nói, tôi cũng là người đến trước.” Cô vẫn không quên nhắc lại rằng cô là người tới trước. Nếu anh ta dám khó chịu với cô thì cô cũng không để yên cho anh.
Bầu trời đêm lại lần nữa xẹt qua tia sáng, tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô một lúc, sau đó bước đến chỗ cô. Lúc này, bầu trời lóe ra tia sáng, anh nhìn thấy trán cô sưng đỏ, lông mày anh cau lại, ngẩng đầu lên và đưa tay vuốt ve trán cô.
"Anh muốn làm gì? Muốn mưu sát à?" Mặc dù tay anh ta chỉ nhẹ nhàng phớt qua, nhưng cử chỉ đó cũng đủ khiến Xá Cơ Hoa giật mình, cô la lên và đẩy tay anh ra.
"Lấy nước đá đắp lên để bớt sưng."
Xá Cơ Hoa còn chưa nhận thức được hành động của anh ta thì anh kéo tay cô đưa đĩa thức ăn cho cô nói: "Tôi gắp đồ ăn hơi nhiều nên ăn không hết mà những thứ này cũng chưa từng ăn qua, cô giúp tôi ăn hết đi." Nói xong, anh liền trực tiếp nhét đĩa thức ăn vào tay cô, sau đó xoay người ra khỏi ban công.
Lúc quay ra ban công, anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm: "Nếu để tôi thấy lãng phí thức ăn thì tôi sẽ trừ toàn bộ tiền lương của cô."
Cho đến khi bóng dáng người đàn ông kia dần khuất khỏi tầm mắt, Xá Cơ Hoa vẫn còn đứng đó thẫn thờ, đến khi tiếng sấm lại vang lên lần nữa thì cô mới hoàn hồn: "Anh ta, anh ta bị thần kinh à?"
Trên trán, chỗ vừa mới bị anh ta vuốt qua vẫn còn nóng bừng. Cũng không biết tại sao, khi nhớ lại lúc anh ta quay đầu lại nhìn vào mắt cô khiến tim cô đập loạn nhịp.
Không đúng, không đúng, vừa rồi anh ta nói muốn trừ tiền lương của cô đúng không?
"Này, tên ma-cà-bông cà chớn, anh lại muốn tìm lý do để trừ tiền lương của tôi phải không? Này, anh đứng lại, anh phải nói chuyện rõ ràng với tôi." Xá Cơ Hoa chợt nhớ ra, cô thay đổi sắc mặt và đuổi theo anh ta. Cô cũng mau chóng quên việc tim mình mới vừa đập loạn nhịp vì anh ta.
Mà ở trên ban công, Trì Á Hinh vẫn tức giận đứng đó làm người vô hình. Cô nhìn bọn họ rời đi, sắc mặt cũng thay đổi khôn lường.
"Mới vừa nãy, rõ ràng anh ta đi hướng này mà giờ lại không thấy đâu?"
Tại bữa tiệc, hòa vào đám người trang điểm lộng lẫy, ăn mặc cao quý, Hoàng Bộ Tuyết sợ bị người khác phát hiện nên cô cũng ăn mặc khá sang trọng. Cô còn đặc biệt mặc bộ dạ phục màu đỏ tươi, son phấn dày cộm đến dọa người. Có thể nói ai ai gặp cô cũng sẽ không nhận ra cô. Có thể vì được cảnh báo trước nên lần này cô cố ý tránh mặt phụ tá của Huyền Vũ Thác Hàn.
Cô cố ý chờ La Vũ Hiên đi khỏi rồi mới lén lút đi theo sau Huyền Vũ Thác Hàn nhưng đại sảnh được trang trí khá hẹp, cô lách người vài cái, không cẩn thận lại bị người khác đụng phải. Cô cũng thầm nghĩ hiện giờ không có ai ở đây, sao cô lại không nhân cơ hội này chụp hình vài tấm đây?
Mà đang khi cô suy nghĩ thì từ trong góc tối, Huyền Vũ Thác Hàn bước ra khiến cô trợn mắt, lui về trốn sau bình hoa cao lớn cạnh đó, hớn hở lấy máy chụp hình ra định lưu lại vài bức ảnh.
Thế nhưng cô còn chưa kịp mở máy chụp hình thì cô thấy đột nhiên máy chụp hình bị kéo ra phía sau.
Nhưng Hoàng Bộ Tuyết cũng nhanh chóng bắt được máy chụp hình, mở miệng nói: "Ai vậy?"
"Là ai sao? Cô dám tự mình đến đây sao?" Ánh mắt La Vũ Hiên nhìn cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng cất giọng trầm thấp, mang theo hơi thở lạnh lùng, khuôn mặt như đang chờ cô tự tiết lộ bí mật của chính mình.
"Anh...anh là ai? Tôi không biết anh." Tại sao cô lại đụng phải cái tên đàn ông đáng chết này? Hoàng Bộ tuyết thầm than số phận xui xẻo, cuống quít chỉ muốn lấy lại máy chụp hình và trốn khỏi đây.
Liếc mắt nhìn thấy Hạ Tình Vũ đang dẫn người tiến vào đây, sắc mặt La Vũ Hiên âm trầm, anh không để ý đến thái độ phản kháng của người phụ nữ này mà trực tiếp kéo cô về hướng phòng bảo vệ.
Khi bọn họ rời đi, từ góc tối trên ban công, Xá Cơ Hoa nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.
.
☆, Chương 65: Chịu khổ tính toán
Editor: Mẹ Bầu
Bên ngoài là chớp giật sấm động vang rền, bầu trời tối sầm chìm trong sự đè nén, nhưng bên trong lại là ánh sáng rực rỡ tráng lệ, bên trong bên ngoài hoàn toàn cách biệt với nhau tựa như trời với đất vậy.
"Thế là thế nào nhỉ, tại sao bây giờ lại thấy có nhiều người hơn vậy?" Bất quá cô cũng mới nghỉ ngơi có một lát mà thôi, thế nào mà cảm giác người ở trong buổi dạ tiệc lúc này hình như lại nhiều hơn thì phải?
"A Hoa, cuối cùng cũng đã tìm được cô rồi, vừa mới rồi cô đi đâu vậy? Đồ ăn trong buổi dạ tiệc đều phải chuẩn bị thực nhanh không có không được. Bà Vương, người chuyên làm đồ ăn trong phòng bếp cũng đã được triệu hồi đến đây, còn có cả bà Lý nữa, nhưng cũng không ứng phó kịp. Lúc trước cô đã từng làm món điểm tâm ngọt, nên mới bảo cô nhanh chóng đi phòng bếp để hỗ trợ."
Bởi vì nơi này là một biệt thự khác của Huyền Vũ Thác Hàn, mà bên cạnh đó, hình như lúc này lại đặc biệt dùng để tổ chức buổi dạ tiệc. Một đống lớn những người hầu nam, đầu bếp chính ba người, đầu bếp phó cũng đã phải gọi thêm cả hai bà hầu già đến, nhưng cái chính là, hiện tại mới phát hiện ra cô, trông hình thức cũng khá mà không lại sử dụng thì lãng phí, vì thế Mã Đức mới sai khiến cô làm việc như trâu bò vậy.
Mắt nhìn mọi người khắp nơi đều ăn mặc áo mũ chỉnh tề, như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này mới được bao lâu chứ, những người nhìn như thế này mà đã có thể ăn hết sạch sẽ tất cả những đồ ăn mà cô đã chuẩn bị lúc ban ngày sao?
Dưới sự thúc giục của người hầu nam kia, Xá Cơ Hoa đành chỉ có thể bất đắc dĩ gạt ra đám người ra, đi về hướng phía phòng bếp ở bên kia.
Cánh cửa chính hoa lệ nặng nề đột nhiên được mở rộng ra, mười người đàn ông mặc quần áo màu đen nhanh chóng tiến vào, xếp thành một hàng, phân bố rộng rãi bốn phía trên dưới, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn xung quanh. Trong sảnh buổi dạ tiệc vừa mới rồi còn huyên náo xôn xao là thế, đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn.
Chỉ là do tất cả mọi người khi nhìn thấy rõ người tiến vào, lúc này tất cả đều cảm thấy giật mình, nhìn biểu lộ trên nét mặt ai nấy cũng đều có thể nhận ra được, người mới vào này có lai lịch không hề nhỏ.
"Minh hội trưởng, mời vào bên trong." Hạ Tuyền Vũ ra đón Minh Hạo Thiên đi vào, vẻ mặt lạnh nhạt, cách nói năng không chút hèn mọn.
Người ở trong buổi dạ tiệc hôm nay thân phận của họ đều là những người không phải phú thì cũng là quý, nhưng lúc này, khi những người kia đi tới, cũng đều chủ động giãn ra nhường lại thành một con đường. Bởi vì, khi đi vào bên trong phòng, ngoại trừ Cát quỷ ra, thì những người mặc áo đen kia cũng không cùng vào theo.
"Tổng giám đốc Huyền Vũ thật sự rất thông minh, lại nhờ vào những cặp mắt của những người quyền quý này để bảo đảm cơ đấy!" Quét mắt bốn phía, lời nói lạnh như băng mang theo một chút vui vẻ.
Đối với điểm này,Minh Hạo Thiên không thể không tán thưởng Huyền Vũ, dựa vào sự lộ diện lần này của anh, anh ta đã cố tình để cho những người khác cũng được biết rằng, Minh Cát của anh sẽ có mối liên quan với tập đoàn Huyền Vũ, nhưng ở bề ngoài anh cũng chỉ là một trong những người khách được mời mà thôi. Những hoạt động nào không hợp pháp cũng không hề có liên quan gì đến tập đoàn Huyền Vũ, ngược lại, lại gián tiếp chuyển hóa những phiền toái của chợ đêm trở nên yên ổn.
"Việc này cũng là nhờ có Minh hội trưởng nể tình thôi, chúng tôi cũng đã được nhờ phúc rồi. Mời ngài vào bên trong phòng khách chính !" Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Hạ Tuyền Vũ vẫn không một chút thay đổi, lời nói cũng không có một chút vô lễ.
Mà lúc này, có hai người đồng thời bước ra đi đến trước mặt bọn họ.
"Minh hội trưởng, hoan nghênh và rất vinh hạnh được đón tiếp ngài đã có thể tới đây!" Giọng nói từ tính của Huyền Vũ Thác Hàn lúc này cũng không nhanh không chậm liền vang lên.
Mọi người nghe tiếng nói đó đều nhìn lại, nhưng cái chính là vẫn bị cái vẻ hấp dẫn đầy tà khí kia, thoáng cái làm cho chao đảo một lúc. Mà Long Húc Hàng, người đi theo phía sau Huyền Vũ Thác Hàn cũng hiển thị rất rõ, không có được cái vẻ khôi ngô tuấn tú như vậy.
Ông trời vẫn luôn không công bình như vậy, nơi này nguyên một đám người có tiền có thể coi như xong đi, lại còn nguyên cả một đám người khác trưởng thành lại trở nên yêu nghiệt như vậy chứ. Trong lòng tất cả mọi người đàn ông ở hiện trường, ai nấy cũng đều vừa ca thán, vừa hâm mộ ghen ghét căm hận…
Tuy Minh Hạo Thiên xuất thân là hắc đạo, thủ đoạn cũng tàn nhẫn đến mức làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, nhưng lại là một người đàn ông trưởng thành cực kỳ anh tuấn. Chỉ chốc lát, cả một đám người được gọi là “thiên kim đại tiểu thư” kia, liền hoa mắt si mê, ghé tai thì thầm nói nhỏ với nhau, từng luồng sóng điện tựa như các lớp sóng cứ thế thẳng tiến đến nơi đó.
Về phần Huyền Vũ Thác Hàn, thì lại càng không cần phải nói, mọi làn sóng điện cho dù trong tối ngoài sáng, có được phát triển ra vô hạn không hi vọng làm cho anh bắt sóng điện ngược trở lại.
"Tôi cũng vậy!" Minh Hạo Thiên cũng nhàn nhạt nhếch lên một đường cong, từ trên con người tràn đầy tầng tầng lớp lớp các tảng băng lạnh lẽo kia có thể nhìn thấy rõ, cái nhếch môi như cười mà cũng như không phải là cười này, nhưng cũng đã suýt nữa làm cho toàn bộ phái nữ trong hội trường hiện tại phải thét lên thành tiếng.
"Cực kỳ đẹp trai! Cả hai người này đều đẹp trai như nhau!"
"Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy, tôi thích cái người cực kỳ lạnh lùng kia đấy. Nếu như có cơ hội có thể được cùng anh ấy nhảy một vũ điệu thôi, cho dù có chết tôi cũng cảm thấy hài long rồi!"
"Ừ, nếu như có thể để cho tôi được nắm tay với Huyền Vũ Thác Hàn một lần thôi, tôi nghĩ rằng nhất định tôi sẽ hưng phấn đền bất tỉnh mất… Anh ấy thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai!"
“…”
Cũng không biết là từ ai bắt đầu nâng cao giọng nói ra những lời thầm thì kia, lập tức một loạt những giọng nói thầm đầy háo sắc khác được nói ra thành tiếng đã liên tục truyền đến tai cô không ngừng, thiếu chút nữa đã làm cho Xá Cơ Hoa bị kẹp cứng ngắc ở trong đó bị nôn mửa ra.
TM… Thật là một đám háo sắc! Sớm biết như vậy vừa mới rồi cô sẽ không gọi người hầu nam kia đi chuẩn bị đầy đủ mấy thứ nguyên liệu quỷ gì đó để nấu ăn cho rồi! Hiện tại thì tốt quá rồi, cô bị kẹp ở trong đó có muốn đi cũng không đi được, có muốn chen lên cũng không được, thật sự là không dễ chịu chút nào. Mà càng bực bội hơn nữa chính là, cô lại còn phải nghe mấy cô nàng quạ đen kia thi nhau “quàng quạc”.
"Các tiểu thư, xin lỗi có thể nhường đường cho tôi đi lên phía trước được không?" Cũng không biết có phải thật sự là do khi trưởng thành cô lại quá lùn hay không, nên hiện giờ dù bị kẹp ở trong đám các tiểu thư kia, cô cũng không làm thế nào để đẩy các cô gái cao hơn cô đến nửa cái đầu kia ra được.
Lời nói này của cô còn chưa dứt, má ơi, vừa nói ra một câu, cô liền bị một bóng đen đè luôn lên trên mặt rồi!
"Tiểu... tiểu thư, xin mời cô hãy dời cái dáng “kiêu ngạo” kia của cô ra khỏi tôi một chút được không?" Một lần nữa, rốt cuộc Xá Cơ Hoa đành phải chịu thừa nhận rằng bản thân mình thấp, rõ ràng thiếu chút nữa cô đã bị bộ ngực của cô gái kia làm cho chết ngạt
Bởi vì bị chen chúc ở giữa đám người, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, tất cả mọi người đã nghiêm nghiêm thực thực hết luôn cả người cô, mà lúc này hai bóng dáng cao lớn kia đi qua ở trước mặt cô cách có vài người.
"Á! Chân của tôi." Đột nhiên mu bàn chân của cô bị một chiếc gót giày cao gót bén nhọn đạp trúng lên, Xá Cơ Hoa đau điếng người, lập tức hét lên một tiếng nghe như tiếng giết heo.
Mà hai người đang yên lành đi tới kia, lại đột nhiên cùng đồng thời quay đầu nhìn lại về phía âm thanh vừa phát ra.
Thế nào mà hình như anh vừa nghe thấy tiếng kêu của cô gái nhỏ kia thì phải? Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại nhìn vào nơi âm thanh đó phát ra, lại chỉ nhìn thấy nhiệt huyết của đám “thiên kim” đang bốc lên đỏ cả hai mắt.
Mà Minh Hạo Thiên, cũng cảm thấy âm thanh kia rất quen thuộc, chung quy anh có cảm giác giọng nói đó có chút gì đó giống với giọng của cô gái nhỏ ở đêm hôm đó, không khỏi cũng quay đầu nhìn sang.
"Á... Tay của tôi!" Xá Cơ Hoa ngồi xổm người xuống xoa chân, cũng không biết có phải là cái vị tiểu thư chết tiệt kia đã có thù oán gì với cô hay không, một lần nữa chân của cô ta lại dẫm nát lên tay cô.
"A..."
"A..."
"..."
Hai vị soái ca cùng đồng thời quay đầu lại, còn nhìn chăm chú nhiều giây như vậy, lập tức sau khi Xá Cơ Hoa lại thét lên một lần nữa, lập tức những con người nổi danh kia cũng không trì hoãn, chẳng thèm giữ gìn cái gọi là hình tượng khi ăn nói của thục nữ nữa rồi, nguyên cả một đám liền kéo dài yết hầu ra mà hét lên a a ầm ĩ. Lại có người còn trực tiếp chạy lên phía trước, chỉ có điều, chỉ trong nháy mắt những người đó đã bị những người mặc áo đen kia không biết xuất hiện từ chỗ nào ra, chạy đến cản lại rồi, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn một mảnh.
Nhưng mà, đối với sự hỗn loạn này, mỗ nữ nào đó một tay một chân đều đã bị thêm vào một vết máu, coi như là được giải cứu trong nỗi đau thương, đau đến nhe răng nhe lợi ra, từ dưới đất chật vật đứng thẳng người lên.
Nhưng mắt to lại như hàm chứa đầy sương mù, lại dứt khoát ngắm những đôi giày của các tiểu thư đang ở phía trước kia giầy, chính xác là tìm đôi giày cao gót thủy tinh có màu lam tím, mặt mũi tràn đầy dữ tợn hung ác nghiến răng: "Tên khốn kiếp nào hả, cả hai lần đều chỉ chuyên tìm bà cô đây để mà giẫm chứ, đau chết người ta rồi... Tốt nhất đừng có để cho bà cô đây tìm được nhé, bằng không bà cô đây nhất định sẽ đánh cho đồ khốn đó răng rơi đầy đất, TMD, ..."
"A Hoa, tại sao cô còn chưa đi tới phòng bếp vậy chứ? Trưởng bếp lúc này đã muốn nổi giận lên rồi đó, nhanh lên đi." Lúc này, cũng không biết cái vị hầu nam kia không thức thời chút nào, cứ như vậy vọt tới, dáng điệu hùng hùng hổ hổ miệng nói như súng nổ, vung dao lên vậy.