-
Chương 45~47
☆ Chương 45: Thật đúng là loại người thiếu văn hóa
"Lại có chuyện gì xảy ra đây? Còn đang nói thao thao bất tuyệt rất hay lại đột nhiên cúp máy." Mắt nhìn cuộc điện thoại đã bị cắt đứt, Hạ Tình Vũ lầm bầm vẻ có chút bực bội.
Hạ Tình Vũ vừa đặt điện thoại trở lại xuống trên mặt bàn vừa liếc mắt qua, ngắm nghía tập tờ rơi quảng cáo để trên mặt bàn.
Ngẫm lại, mấy ngày qua, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on đừng nói là có bóng người, mà ngay cả một cú điện thoại cũng không có nữa. Cứ theo lẽ thường mà nói, lượng tờ rơi quảng cáo đã được phát ra nhiều như vậy, thì không thể nào có tình trạng như vậy được. Mắt nhìn vào tập chồng tờ rơi quảng cáo để thành chồng lớn trên mặt bàn, gương mặt Hạ Tình Vũ có chút co rút lại, hiện tại cô không khỏi có chút hoài nghi, không biết liệu số tờ rơi quảng cáo này có đủ để phát tiếp hay không.
"Chẳng lẽ mình vẫn phải tiếp tục đi phát tờ rơi nữa sao?" Cô tự nhủ thầm, mồ hôi túa ra, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n rơi xuống thành giọt.
Nhưng mà cô không muốn đi cũng không được, nếu không đi, đến cuối tháng ngay cả tiền thuê nhà cũng không có để mà trả được?
"Không được, không thể để tình trạng thế này tiếp tục thêm nữa, không thể để cho a Hoa đạp mình bay ra được, gia đình nhà mình bên kia mà biết nhất định sẽ lấy lý do đó để bức mình về, còn chuyện hôn sự kia nữa…"
Lúc trước cô vốn vẫn không nghĩ nhiều như vậy, mỗi ngày còn phát chán lên được vì sợ lũ ruồi bọ, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn nhưng về sau này cô càng nghĩ đến nhiều hơn. Lúc này không hiểu sao Hạ Tình Vũ lại cảm thấy khẩn trương lên, cô phải vất vả lắm mới từ nước Mĩ trốn về được đến đây, chẳng lẽ đống tờ rơi quảng cáo này lại có thể bức tử được nữ anh hung người Hán như cô được sao?
Đặt điện thoại xuống còn chưa tới ba phút, chỉ thấy Hạ Tình Vũ đang ngồi ở trên mặt ghế, mạnh mẽ đứng bật dậy, vơ luôn cả chồng tờ rơi quảng cáo trên bàn, sau đó hấp tấp đi ra cửa.
Cái này được gọi là bạn bè, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cũng giống như vật họp theo loài, Hạ Tình Vũ ở đây đang hấp tấp, Xá Cơ Hoa cũng không được nhàn rỗi hơn.
Một tay nhấc thùng một tay cầm cây lau nhà, cặp mắt to của Xá Cơ Hoa quét quanh nơi đại sảnh rộng rãi xa hoa kia, cuối cùng tầm mắt rơi vào đầu bậc thang đi lên lầu hai, tốn hơi thừa lời nói: "Hừ, ra vẻ cái gì chứ, có tiền thì giỏi lắm à, bà cô đây mà mang tiền đổi thành tiền xu cũng có thể đập chết được nhà anh."
Xách cái thùng bên trong đựng nửa thùng nước đặt phịch một cái đất, Xá Cơ Hoa lại nhớ đến bộ dáng ra vẻ vừa mới rồi của Huyền Vũ Thác Hàn, tốn hơi thừa lời nói: "Nửa giờ nhé? Bà cô đây liền kéo dài cho nhà anh xem, chẳng phải chỉ là một cái đại sảnh thôi ư, vậy thì có khó khăn gì chứ!"
Chỉ thấy cô vừa tự nhủ như vậy, đã thấy một cước đá luôn vào thùng nước cho ngã lăn ra. Lập tức nước chảy ào ra, nhanh chóng lan rộng ra khắp cả diện tích đại sảnh rộng rãi!
“Đúng là loại bụng dạ của gà, hẹp hòi quắt queo, mỗi ngày lau nhà ba lượt hả? Tốt nhất là anh đừng có để cho tôi có cơ hội nhìn thấy mặt anh, bằng không hàng ngày mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ dùng cây lau nhà này lau vào cái mặt anh cho nát vụn ra nhé, không, phải làm cho cái mặt anh ta giống cái khăn lau chân ấy! Thật uổng phí cho cái bộ dạng trưởng thành nhìn thì đẹp mắt là thế mà tâm địa lại đen tối không ai bằng, thật đúng là loại người thiếu văn hóa..."
Cả đại sảnh lớn thế này, vậy mà lại không thấy đến nửa bóng người. Về điểm này cô không loại trừ là do người đàn ông lòng dạ hiểm độc nào đó cố ý bố trí. Chỉ là, trải qua mấy ngày quan sát, cô hoặc ít hoặc nhiều cũng biết được nhất định ở trong đại sảnh này có đặt camera giám sát.
Nhưng mà, cho dù biết được vậy thì đã sao? Cô đây cũng chẳng muốn quan tâm làm gì cho mệt mỏi, nhưng mà, loại chó điên kia lại thỉnh thoảng tìm đến gây phiền toái cho cô, đây mới chính là nguyên nhân làm cô căm tức anh ta, chẳng lẽ kẻ có tiền ai cũng chỉ biết ăn no mà không có việc gì làm hay sao?
Mắt nhìn vào nước đang chảy lan ở trên sàn nhà, Xá Cơ Hoa vẫn cố ý chờ cho đến khi nước thẩm thấu đến dưới chân bộ sô pha đắt tiền kia, mới bắt đầu “nghiêm chỉnh” lau xung quanh bộ sô pha.
Lại muốn cô phải lau chùi sao, đương nhiên là cô thừa nhận mình “chăm chỉ” thật, cái này thì không phải, nhưng mặt sau kia mới đúng là càng ngày càng tích cực!
Tấm thảm quý giá hả? Không đếm xỉa, cô trực tiếp lau qua luôn, cây đèn có trụ bằng ngọc Lưu Ly quý giá đặt dưới đất kia hả? Nhìn chăm chú, dứt khoát cầm cây lau nhà lau lau cọ cọ lên xuống mấy lần, những bức tượng đá được làm bằng ngọc quý trang trí xung quanh, cũng thuận tay dùng luôn cây lau nhà vô cùng bẩn thỉu kia mà lau quẹt khắp một lượt.
Chiếc bàn bằng gỗ hương, mặt bàn bằng Thủy tinh đen nhánh, những chiếc ghế dựa thuộc loại hàng hiệu nhập khẩu kê bên cạnh, tủ sách với những hoa văn được chạm trổ tinh tế, những gì ánh mắt Xá Cơ Hoa đã lướt qua, hết thảy đều không bị bỏ qua.
Sau nửa giờ, “tận tâm tận lực” làm việc, mỗ nữ nào đó lúc này mới ngừng lại, lướt mắt quét qua những nơi mà cô đã từng lau chùi vẫn còn ướt đẫm kia, lập tức cảm thấy cực kỳ hài lòng.
"Chẳng phải lau chùi cả đại sảnh đấy rồi sao, muốn làm khó tôi à! Hừ, tôi khinh." Lúc này tâm tình của Xá Cơ Hoa trần đầy vui sướng nhìn về đầu bậc thang lên lầu hai với ánh mắt khinh thường, lành lạnh nói.
Anh ta định cho rằng mỗi ngày đến làm khó dễ để có thể bức cô rời đi sao? Ngây thơ, chờ khi nào cô đã tìm được tư liệu về anh ta, nhận được tiền rồi, cho dù anh ta có thỉnh cầu cô, cô đây cũng vẫn khinh thường nhé!
"Hừ!"
Cô vác cây lau nhà lên trên vai, xách theo chiếc thùng nước nhẹ bỗng, mỗ nữ nào đó tâm tình vô cùng sảng khoái, dứt khoát bước đi về phía phòng bếp.
"Vũ, thật sự không muốn chúng ta đi đón sao? Đã lâu như vậy không gặp, có thế nào cũng phải có ý biểu lộ sự thân tình của chúng ta chứ!" Long Húc Hàng mở cửa xe, không khách khí tiến vào ngồi an vị lên ghế của lão đại.
La Vũ Hiên lườm trắng mắt đối với đồ gia hỏa đang ngồi kia: "Được rồi, cậu đó, lần đó đón máy bay buổi tối đó chẳng phải cũng chỉ có nửa giờ thôi sao, thật không biết là cậu đi đón máy bay hay là người khác đi đón máy bay nữa. Hơn nữa lần này Vũ sẽ trực tiếp trở về Tiêu Vân Các, sau đó chờ chúng ta đến Tiêu Vân Các, cậu còn đang ở đây, bản thân mình chậm rãi để chứng tỏ tình cảm thân thiết của cậu hay sao?"
"Chuyện này chẳng phải tôi đã nói mấy lần rồi đó sao, lúc đó không phải là có việc gấp hay sao, cậu cũng đừng cho là tôi lôi chuyện cũ ra nhé, lái xe đi, lão đại vẫn đang chờ đấy!"
Thật xấu hổ, anh thật sự coi mình là lão đại rồi sao!
Chương 46: Xem cô như cái gì? Trái cầu à?
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong thư phòng, ánh mặt trời ám áp chiếu vào, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt thành thành thật thật xem tài liệu, đã qua hơn nửa giờ, nhưng không nhìn vào một chữ.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt tức giận cắn răng nghiến lợi của cô gái kia, nghĩ kiểu phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp, sao lại phá lệ với cô gái thô tục phách lối không có chút mùi vị phụ nữ nào? Qua nhiều năm như vậy, mụ nội nó cũng không thiếu trêu chọc này, lần đó không phải đẩy thẳng ra, nhưng lần này lại... Chẳng lẽ sau khi khai trai, ánh mắt nhìn phụ nữ cũng thay đổi?
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
“Lão đại.” Trong điện thoại vang lên giọng nam lành lạnh dễ nghe.
“Xuống máy bay rồi hả? Có cần tôi bảo tài xế đi đón cậu?” Huyền Vũ Thác Hàn buông tài liệu, khóe miệng nhếch lên một hình vòng cung vui sướng nói.
Sân bay to lớn thành phố V, trong sảnh chính sân bay người đến người đi, một bóng dáng cao lớn vừa xuống máy bay, mang tới xôn xao không nhỏ.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn này, dáng dấp ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, áo sơ mi ca rô màu xanh lam nhạt, cổ tay áo die~nda4nle^qu21ydo^n thả lỏng vén lên, đơn giản hơi hoa lệ, lại có mấy phần hấp dẫn không nói ra được, giống như hoàng tử vừa mới tham gia xong yến tiệc tối hào hoa sau đó tiện tay ném lễ phục dạ hội đi.
Trong đám người đến người đi ở sân bay, không khỏi quyến rũ phái nữ lộ vẻ háo sắc rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng người đàn ông kia, giữa hai chân mày lại cẩn chứa lạnh như băng người lạ chớ lại gần, lạnh lùng lại tuấn mỹ, như vậy càng tăng thêm lực hút làm cho người ta không dời mắt nổi.
Hạ Tuyền Vũ vừa đi ra khỏi sân bay, không nhịn được nhíu mày với phái nữ bốn phía trần trụi nhìn chăm chú, tiện tay gọi chiếc taxi màu vàng.
“Không cần, tôi đã lên xe, lão đại không cần kêu người tới, tối nay tôi sẽ đến thẳng Tiêu Vân các.”
Hạ Tuyền Vũ thật sự được thỉnh giáo mấy lần chờ người đến sân bay đón, tránh cho lại bị tên Hàng kia đùa giỡn, anh vẫn đóng bảo hiểm cho mình, hơn nữa, anh tương đối thích yên phận làm việc hơn là phô trương.
Tay để lên bàn vừa gõ, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch môi cười lạnh, tròng mắt đen thâm thúy chợt lóe sáng khó hiểu, bóng dáng cao lớn đứng dậy từ trên ghế làm việc, “Vậy thì tốt, tôi chuẩn bị bữa trưa phong phú chờ cậu về, nhưng đừng tới trễ.”
“Được, đúng rồi, lão đại, mới vừa nhận được tin tức bên Italy ông cụ rất không yên phận, anh xem có cần đè ép không?”
Italy? Bước chân của Huyền Vũ Thác Hàn hơi khựng lại, qua nhiều năm như vậy, lão già kia cuối cùng có động tĩnh rồi, mày đẹp chau lên nói, “Hàng dường như còn chưa có ý định trở về, đương nhiên phải đè xuống, nếu như lão già kia thật sự không yên phận, vậy để bên đầu tư kia quấy nhiễu một chút, ông ấy phải có khoảng thời gian bận rộn không có cách nào không yên phận nữa.”
Quấy nhiễu? Bên đầu tư quấy nhiễu chẳng phải thất bại? Nhưng mà, nghe giọng nói kia của lão đại, đầu tư vài triệu không coi là tiền, đặc biệt khi lão đại nói thì chân mày cũng không nhíu lại một cái.
Đổ mồ hôi! Vài triệu? Đây chính là nhà bình thường mấy đời cũng không kiếm được đó! Khó trách bây giờ kẻ có tiền đều nông nổi như vậy, đó là người ta vốn có tư cách nông nổi, người khác cho dù ghen ghét, cũng không có mà nổi.
“Hiểu được, chuyện này có cần nói với Hàng không? Bút đầu tư này, là kinh doanh trong kế hoạch của công ty, sớm muộn gì cậu ấy cũng biết.”
Hình như Hạ Tuyền Vũ tuyệt đối không ngoài ý muốn với quyết định này của lão đại, ban đầu lão đại kêu anh thiết lập die nda nle equ ydo nn đầu tư ở Italy thì trong lòng của anh ít nhiều cũng đoán được sẽ có tác dụng như vậy.
“Chỗ ghế trống bên chợ đêm kia vừa đúng có thể thay thế bổ sung lên, chút da lông này tùy cậu xử lý một chút cũng được, không cần phải chuyện bé xé ra to.”
Câu nói đầu tiên của anh có thể tổn thất lên đến vài tỷ, trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn không hề có chút đáng tiếc, với bọn họ mà nói, nhiều tiền hơn nữa cũng còn lâu mới bằng tình bạn bè giữa bọn họ, mà Hạ Tuyền Vũ bởi vì có người bạn lão đại như vậy, mà cảm thấy vô cùng tự hào.
“Được, tôi sẽ xử lý tốt.”
Cúp điện thoại, khóe miệng gợi cảm của Huyền Vũ Thác Hàn tràn ra nụ cười quỷ dị xoay người cất bước ra khỏi thư phòng, xuống lầu đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp trong biệt thự, rộng rãi sang trọng, đồ làm bếp cái gì cần cũng có, có thể thấy được người phụ trách phòng bếp này, có nhiệt tình yêu thương cỡ nào với tài nấu nướng, dĩ nhiên, ngoại trừ người phụ nữ lúc này đang vội trên vội dưới ở phòng bếp.
Chỉ thấy lúc này trong phòng bếp, Xá Cơ Hoa cầm miếng thịt bò, coi miếng thịt bò trong tay giống như mặt Huyền Vũ Thác Hàn, gương mặt búp bê dữ tợn, vừa mãnh liệt cho muối gia vị vừa liều chết bóp, hung dữ cắn răng nói.
“Hừ, vừa rồi còn dám quát tháo người ta, tôi làm anh mặn chết đồ chó điên, xem anh có còn dám tỏ vẻ như vậy không, TM, tôi còn không tính món nợ đêm đó anh ăn đậu hũ của tôi, anh ngược lại d1end4nl3q21yd0n còn chỉnh tôi, nhịn anh nhất thời anh thật sự coi tôi là mèo bệnh? Mỗi ngày chỉnh tôi đến mệt sống mệt chết rất sản khoái đúng không? Tôi cho anh cay chết đồ lưu manh...”
Việc này không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ tới, lửa giận mấy ngày qua lập tức “Hừng hực” vọt lên đỉnh đầu.
Nghĩ tới cô từ nhỏ đến lớn, lúc nào có ai có thể sai bảo lại sai khiến cô, cho dù mẹ thân ái của cô, vẫn chưa bao giờ gào thét lăn qua lăn lại cô, coi như như cái gì? Trái cầu à?
“Đồ ăn Trung Quốc kết hợp với cơm Tây? Cuộc sống của người có tiền gì chứ? Chó má, ăn như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày chết, ma cà bông nhỏ, đồ lưu manh, đồ khốn nạn chết tiệt, anh tốt nhất đừng cho tôi bắt được cơ hội, nếu không...” Càng nói cơn tức trong lòng càng bốc hỏa, cũng không nhìn gì, một trảo theo sau, mãnh liệt nhào đống thịt bò. Không lâu sau, một miếng thịt bò màu sắc không ra nguyên trạng gì, cứ như bột mì, vẫn bị nhào tới nhào lui! (Nếu có thể, cô gái nào đó đúng là muốn dùng chân đạp thẳng luôn rồi)
“Nếu không thì như thế nào?” Huyền Vũ Thác Hàn không ngờ nghe thấy ‘Tán thưởng’ đặc sắc ngoài ý muốn như vậy, khí lạnh trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo đến dọa người đứng ở cửa phòng bếp, tròng mắt thâm thúy giá rét, nhìn chằm chằm vào người con gái nào đó đang mắng đến nước bọt bay ngang.
Cô gái đáng chết này, thì ra anh trong miệng cô, lại còn có nhiều danh hiệu ‘Quyền thế’ đến vậy, xem ra danh hiệu trong ngõ tối đêm đó, danh hiệu ma cà bông nhỏ vẫn được coi là khách khí...
“Ai?”
Đột nhiên vang lên giọng nói, khiến người phụ nữ đang mắng đến sảng khoải lập tức giật mình, còn chưa kịp bớt sợ, khi xoay người nhìn lại, đã bị sắc mặt âm trầm làm cho dựng lông tơ sợ hãi!
☆, Chương 47: Làm sao mà cô chịu nổi chứ!
Editor: Heisall
"Anh...con bà nó, anh không thể xuất hiện bình thường được sao hả? Chẳng lẽ anh không biết người khác sẽ bị dọa sợ sao hả?" Thật là xúi quẩy, xoa lông măng vừa dựng lên, sắc mặt Xá Cơ Hoa không tốt trừng mắt quát lên với anh.
Chẳng lẽ trên mặt cô có ghi bốn chữ ‘ rất dễ bắt nạt ’ sao? Nghĩ tới thảm cảnh mấy ngày qua, mỗi lần nhìn thấy anh, cô quả thật rất muốn bay qua cho anh một đấm, để xem anh chảnh cái gì mà chảnh.
Đặc biệt là bây giờ, thật sự rất muốn ném cho anh ta một câu ‘ có tiền thì ngon lắm sao, người như anh bà cô đây không còn lạ gì, mau cút đi cho tôi. ’
Chỉ là, lời này cô cũng chỉ có thể âm thầm mắng ở trong lòng cho sướng mà thôi, tiền này thật sự rất quý giá, nếu không, sao cô phải ở chỗ này nhẫn nhịn chịu bực chứ.
Huyền Vũ Thác Hàn vòng tay ôm ngực, đứng ở cửa phòng bếp giống như một vị thần từ trên cao nhìn xuống cô, hừ lạnh nói: "Hừ, hù dọa cô ư? Tôi có phải là ma đâu mà có thể dọa cô sợ chứ?" Sắc mặt của người đàn ông vẫn khó coi như vậy.
"Anh...anh. . . . . ."
"Tôi cái gì mà tôi? Vừa rồi không phải cô mắng rất hăng say ư, sao không mắng nữa?" Gân xanh nổi lên, bàn tay nắm chặt lại tựa như vang lên tiếng kèn kẹt, có kích động muốn bóp chết cô gái chết tiệt này.
Cũng biết cái tên hư hỏng bất lịch sự này chắc chắn đã nghe lén cô nói chuyện, Xá Cơ Hoa nhất thời giận đến nghiến răng đi lên phía trước, chỉ ngón tay vừa dọc qua thịt bò vào lỗ mũi của anh quát lên: "Anh là đồ lưu manh chết tiệt hèn hạ vô sỉ, anh lại còn nghe lén tôi nói chuyện? Tôi mắng anh đó thì thế nào? Anh là con ma không biết xấu hổ, chẳng lẽ anh không biết chính dáng dấp của anh mới khiến cho người ta chán ghét sao? Đã lớn như vậy rồi, vẫn ngây thơ thì thôi đi, còn lộ ra bộ dạng tiểu nhân (kẻ ty tiện bỉ ổi), anh cho rằng gương mặt của anh rất đẹp soao? Tôi nhổ vào, anh như vậy, nhìn thấy nhiều thì chỉ làm ánh mắt của tôi ô nhiễm thêm mà thôi, bây giờ còn không biết xẩu hổ xuất hiện trước mặt tôi, mau cút ra ngoài cho tôi."
Mắng ra được liền cảm thấy rất thoải mái, thì ra chỉ vào lỗ mũi rồi mắng chửi anh ta một trận, lại thoải mái biết bao, ha ha! Sớm biết vậy, mỗi ngày cô đều chỉ vào lỗ mũi của anh mà mắng cái mặt khoa trương lại giả tạo đó của anh.
Trong phòng bếp, phong ba bão tố đã dâng lên cao.
Chỉ thấy sắc mặt mới vừa của Huyền Vũ Thác Hàn vẫn chỉ là khó coi, thì lúc này sắc mặt ấy quả thật không thể dùng từ đen để miêu tả nữa rồi, dáng dấp của anh làm người ta chán ghét ư? Còn làm ô nhiễm ánh mắt của cô nữa chứ? Con mẹ nó, người dám nói những lời này với anh, thì mộ phần đã cao hơn đầu của anh rồi, cô gái đáng chết này còn dám chỉ vào mũi của anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ mà mắng anh, đúng là chán sống. . . . . .
Cơn tức giận đang kiềm chế cũng phải nổi lên, duỗi cánh tay một cái, bàn tay liền trực nắm lấy cái cổ trắng nõn của cô, gương mặt tuấn tú tối tăm cúi xuống, lạnh lẽo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, lạnh lùng nói: "Những người dám chỉ vào lỗ mũi của tôi nói những lời như thế, sớm đã thành một đống xương trắng, cô có gan thì nói lại một lần nữa."
"Khụ. . . . . ." Hô hấp cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi còn mềm mại, nhất thời đỏ lên, sức lục trên cổ cũng không phải giả, có thể thấy được, cô nói những lời này đã thật sự khiến một người đàn ông tức giận không nhẹ.
Nhưng trái ngược với sự tức giận của người đàn ông, cơn tức của cô gái bị bóp cổ cũng bốc lên như bão tố, đây là chuyện gì chứ? Cô đường đường là cao thủ đai đen lại cứ như vậy bị người đàn ông này bóp cổ, làm sao mà cô chịu nổi chứ!
Một tay giữ lấy cái tay đang bóp cổ mình, một tay kia thì lấy con dao đập qua, tay Huyền Vũ Thác Hàn bị đập trúng tê rần, nhân lúc đó, Xá Cơ Hoa liền kéo cái tay trên cổ ra.
Nhưng Huyền Vũ Thác Hàn cũng kịp phản ứng lại, bắt cánh tay cô lại, cũng học cách của cô, một tay kia cầm con dao đập về phía cô, nhưng sức lực này tuyệt đối mạnh hơn mấy phần so với cú đập mới vừa rồi của cô.
"Á!"
"Anh rốt cuộc có phải hay là đàn ông không! Ngay cả phụ nữ cũng đánh." Mẹ nó, Xá Cơ Hoa đỡ lấy tay theo bản năng, nhất thời cảm thấy đau đớn tê dại giống như không còn là tay của mình nữa.
"Phụ nữ? Hừ, cô cảm thấy cô có điểm nào giống phụ nữ chứ?" Ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ quét qua cô gái đang gào thét ầm ĩ, châm chọc nói.
"Tôi mà không phải là phụ nữ hả? Mẹ của anh, trên người tôi có điểm nào không giống phụ nữ chứ? Mắt của anh bị mù hả, chỗ nào nên lớn thì lớn, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ, tôi có chỗ nào khiến anh nhìn không ra tôi là phụ nữ hả? Hôm nay nếu anh không nói rõ ràng, thì tôi sẽ không để cho anh yên đâu."
Từ nhỏ cô vốn đã tùy tiện thô lỗ như vậy, sự dè dặt dịu dàng của con gái thật sự chưa từng xuất hiện ở trên người cô, nhưng hôm nay nghe anh ta nói như vậy, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy rất tức giận, hai mắt Xá Cơ Hoa nhìn chằm chằm anh thiếu chút phóng ra lửa, quát lên.
"Ha ha, thật là buồn cười, chỉ với vóc người này của cô, tôi nhìn từ trên xuống dưới cũng không nhìn ra những điểm giống phụ nữ mà cô vừa nói, nhiều nhất cũng chỉ là đứa bé chưa trổ mã hoàn toàn mà thôi." Nói xong lời hơi trái lương tâm, nhưng cũng không hoàn toàn không chính xác, nếu như không phải anh đã từng ‘ xâm nhập ’ qua, chỉ bằng tướng mạo này của cô, ai dám nói cô là một cô gái thành niên chứ.
Đáng ghét! Sắc mặt Xá Cơ Hoa khó coi như ăn phải con ruồi, nắm chặt quả đấm, không chút suy nghĩ liền đấm mạnh về gương mặt tuấn tú đáng ghê tởm kia: "Đứa trẻ ư? Con bà nó chứ, nói tôi không phải phụ nữ thì cũng thôi đi, lại còn dám mắng tôi lép sao? Tôi đánh nát cái miệng của anh, xem thử miệng chó nhà anh có thể khạc ra lời hay hay không."
"Buồn cười!" Ánh mắt anh rất khinh thường nhanh chóng né tránh một đấm kia, bắt được cánh tay cô giang ra, mạnh mẽ kéo cô lại gần hơn, thuận tay nắm luôn quả đấm kia của cô: "Rốt cuộc cô có nhìn rõ hay không, đứng trước mặt cô là ai đây, chỉ với công phu mèo quào này mà cũng dám ra tay, thật là buồn cười, nói tôi ngây thơ, không phải cô càng ngốc hơn sao."
"Anh. . . . . ." Thật tức chết cô mà.
"Tôi cái gì mà tôi? Thế nào? Không nói ra lời? Hay là. . . . . ."
Anh đột nhiên phát hiện, nhìn Xá Cơ Hoa tức giận đến toàn thân phát run, lại làm cho anh cảm thấy không muốn buông tha. . . . . . Lại có loại kích động muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng anh lại bị chính ý nghĩ kỳ quặc đó của mình dọa sợ, nhất thời im miệng, đáy mắt thâm thúy thoáng qua một chút nghi ngờ phức tạp.
"Anh...anh. . . . . ." Công phu của cô là mèo quào? Trời đánh, dù là người mẹ thân thương cũng không dám coi thường cô như thế, liền giật một tay ra, đấm mạnh vào bụng anh một đấm.
"Ách. . . . . ."
"Lại dám nói công phu của tôi là mèo quào, anh còn dám coi thường tôi nữa không, con ma thối, tôi đánh chết anh. . . . . ." Xá Cơ Hoa cực kỳ tức giận, ngay lúc Huyền Vũ Thác Hàn còn ngây ngẩn, không chút khách khí chút nào đánh lên trên người anh.
Mà quả đấm của cô, đã đánh thức Huyền Vũ Thác Hàn, làm sao anh lại có thể có ý tưởng như vậy với một cô gái chứ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trước tiên không nói đến nguyên nhân bên ngoài, dù là hoang tưởng ở trong lòng, cũng không thể.
Nhưng khi ánh mắt anh nhìn xuống, liền thấy cô gái nào đó đang giương nanh mứa vuốt, tầm mắt lại dừng lại ở đôi môi đang ửng đỏ lên vì tức giận, cũng trong nháy mắt đó, đột nhiên bụng dưới căng thẳng, một luống khí nóng đang mạnh mẽ vọt lên.