• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (3 Viewers)

  • Chương 39~41

Chương 39: Ép chặt trên làn môi kia của cô không chút khách khí

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trong biệt thự sang trọng giữa sườn núi!

Trong đêm tối, đèn thủy tinh tỏa sáng chiếu sáng mỗi một ngóc ngách trong biệt thự, thiết kế sảnh chính của biệt thự, truyền thừa tinh túy kiến trúc truyền thống của Trung Hoa, duy trì kiến trúc truyền thống tao nhã, đơn giản, lộng lẫy cho toàn thể một phong cách nghệ thuật đặc biệt.

Lúc này, Chu Hữu Mai ngồi trên ghế sa lon ở sảnh chính, tỏ vẻ tươi cười rạng rỡ, tinh thần vô cùng phấn chấn nhìn bác Phúc và thím Lưu gấp gáp trở về vào tối nay.

“Trở về là tốt, hai người đã lâu không trở lại, trong khoảng thời gian này ở trong nhà, tôi đã lâu không ăn món ăn do tiểu Lỵ Lỵ (Vốn tên của thím Lưu là Lưu Lỵ) làm, tiểu Phúc, cậu cũng vậy, đã lâu dinendian.lơqid]on không về, trong khoảng thời gian này cậu ở trong nhà, nhân tiện theo tôi tâm sự giải buồn.”

“Nhưng mà, lão phu nhân, thiếu gia ở Tiếu Vân các...” Bọn họ đều trở lại, vậy thiếu gia làm sao bây giờ?

“Thằng nhóc thúi kia còn có thể làm gì? Không phải nó thích yên tĩnh sao? Chờ ngày nào đó, tôi gọi cả hai nam giúp việc đến đây để cho nó đủ yên tĩnh.” Chu Hữu Mai lớn giọng nói, giống như còn cực kỳ khó chịu với việc cháu mình tự ý chuyển ra ngoài.

Bà thỉnh thoảng lớn giọng, các nữ giúp việc đã sớm tập mãi thành thói quen, cho nên không một ai dừng lại, đều tiếp tục bận rộn công việc trong tay mình.

Bác Phúc đứng bên cạnh thím Lưu, vẫn hơi đau lòng nói, “Tiếu gia không ăn quen đồ ăn bên ngoài, như vậy không biết có thể đói bụng đến đau bao tử không?”

Thím Liễu đứng sau lưng Chu Hữu Mai cũng không nhịn được phụ họa theo, “Lão phu nhân, nếu không phái mấy nữ giúp việc nấu nướng tốt qua đó đi?”

Chu Hữu Mai ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quét mắt qua hai người này ba cái, “Thằng nhóc kia có mấy người nuông chiều thành quen, mới có thể dưỡng thành tính tình như vậy.”

Cái này... Oan uổng mà! Lời này có phải bị lão phu nhân nói ngược không?

Bác Phúc thím Lưu thím Liễu tất cả ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thở dài một chặp, lớn nhỏ này vốn chính là cùng một dạng...

Cuối cùng, vẫn là thím Liễu đi lên phía trước hỏi lần nữa, “Lão phu nhân, nếu không chúng ta phái một đầu bếp nữ đi?”

“Không cần, không phải hôm nay a Hoa đã qua sao, còn phái gì mà phái, thằng nhóc thúi kia, còn có thể đói bụng sao.” Bà chính là muốn cho hai đứa nó đơn độc chung đụng, nếu không bà việc gì phải đồng thời gọi hai người này về đây.

Cô nhóc tinh quái kia, bà thật sự rất thích, tác phong làm việc, rất có dáng vẻ năm đó của bà!

Ngay tại lúc này, cùng một ngày ở Tiêu Vân Các bên kia thành phố.

Trong tiếng gào to, nếu không phải cô gái ngồi ổn định, bị anh làm giật mình, cái mông sẽ gặp họa rồi, con bà nó, sư tử Hà Đông gào à?

Chưa tỉnh hồn, chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn sắc mặt đen thui, gân xanh trên trán kiềm chế giận dữ, chân dài bước dieenddafnleequysddoon hai ba bước lên trước, một phát lôi cô dậy từ trên ghế, cắn răng gào lên giận dữ: “Cô người phụ nữ đáng chết, ai chấp thuận cho cô làm lộn xộn đồ trong phòng tôi? Cô đừng tưởng rằng bà nội phái cô tới, có thể tùy ý làm bậy, tôi cảnh cáo cô, cô không sửa sang lại hết những thứ này cho tôi, cô cứ chuẩn bị ở trong ngục giam đến hết nửa đời sau đi.”

Xá Cơ Hoa tay còn ôm bình tương, cái gì cũng không rõ ràng lắm, đã bị gầm loạn một trận, trong lòng lại càng chắc chắn, người này, tuyệt đối có tật xấu!

Chờ anh gào xong, Xá Cơ Hoa nheo mắt lại đưa tay, lau chấm nhỏ nước bọt bị phun lên mặt, ghét bỏ ngẩng đầu nhìn anh nói: “Vị đại ca này, anh có chút đạo đức công cộng được không? Vui lòng khi nói chuyện đừng phun nước miếng lên mặt tôi, hơn nữa, chẳng lẽ anh không biết nước miếng là con đường lây truyền bệnh truyền nhiễm trực tiếp nhất sao? Huống chi, anh có phải...” Xá Cơ Hoa nói xong, lập tức giật mình tránh tay anh ra, vội vàng định nhảy ra.

Lại nói, lúc này cô mới nhớ tới, người đàn ông này vẫn là người bệnh chó điên, xế chiều nay cô bị cắn còn chưa đi tiêm vắc xin phòng ngừa đâu.

Khi cô tránh ra, Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay tới, lại túm cô lần nữa, âm thầm dùng sức kéo cô tới trước người mình: “Cô người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ trong miệng cô không nói ra được thứ gì hay sao? Hay là nói, trong đầu cô vốn là bã đậu?”

Bã đậu, TM nó, dám cả gan nói móc mắng cô?

Chỉ thấy lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trầm xuống, chân ước chừng, một tay túm cổ áo sau lưng anh, căm tức giận dữ nói với anh: “Dù sao cũng mạnh hơn câu này đáng chết câu kia đáng chết trong miệng chó điên, anh tưởng rằng trong miệng anh có thể nhổ ra thứ gì hay? Tôi thấy trong đầu anh vốn chính làm bằng óc heo.”

Hừ, đừng tưởng rằng chỉ có anh mắng chửi người, Xá Cơ Hoa cô ăn gì, chính là không chịu thiệt thòi.

Cô gái này dám cả gan dùng lời của di ien n#dang# yuklle e#q quiq on anh đến cãi lại anh? Cúi người, tròng mắt đen thâm thúy của Huyền Vũ Thác Hàn, mang theo tia sáng nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô nói: “Cô nói gì? Óc heo? Cô có bản lĩnh nói lại một lần?”

Từ góc độ bao quát an nhìn lại, lông mi dày của cô vô cùng thon dài, đặc biệt khi chớp mắt, giống như nếu anh cúi xuống một chút, có thể quét đến dưới cằm anh, mà anh cũng vừa vặn phát hiện, thì ra tròng mắt cô lại có màu xám bạc.

Có phải là ảo giác không, anh lại thấy được cảm giác một luồng điện mông lung từ trong đôi mắt cô.

Hơi thở trong không khí, lập tức xảy ra chuyển biến rẽ nam rẽ bắc, chỉ thấy vừa rồi không khí còn dâng trào cơn tức, trong nháy mắt thay đổi.

Xá Cơ Hoa vốn là người thích làm gì thì làm, nghe anh khiêu khích như vậy, lập tức giận dữ lên, ánh mắt trợn lên, lớn giọng nói: “Nói lại một lần chỉ nói một lần thôi, anh cho rằng tôi sợ anh à? Óc heo, óc heo, óc heo, óc heo... Ưmh...”

Ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô khi đóng khi mở trước mặt anh, anh còn có thể ngửi thấy hương thơm như lan từ trong miệng cô tỏa ra, cũng không biết nguyên nhân gì, anh lập tức không kiềm chế được, không chút khách khí ép chặt trên môi cô.

“Đây chính là cô tự tìm!”

Công kích thình lình xảy đến, khiến cô nhất thời không phản ứng kịp, mắt to long lanh, mở thật lớn nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại, giống như có lẽ đã kinh ngạc.

Tia sáng xấu xa trong tròng mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn thoải mái phát ra, khi cô còn chưa kịp phản ứng, lưỡi của anh đã như con rắn linh hoạt thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, cùng múa với lưỡi mềm của cô...

Mặc dù kinh nghiệm của anh chỉ giới hạn vào đêm đó, nhưng có vài người trời sinh là lãnh đạo, anh không ngừng xâm nhập mút, không ngừng gặm cắn cánh môi cô, hình như trừng phạt, vừa giống như tán tỉnh, động tình.

Trong sân nhà dưới một bầu trời đầy sao tô điểm ánh đèn chiếu rọi, mơ hồ vang lên âm thanh chụt chụt.

Nhưng mà, ngay đang trong có tình có điệu, lại đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm” vang thật lớn...

☆, Chương 40: Tôi hôn cô, cô lại dám ngất hả?

Editor: Heisall

Sau tiếng nổ lớn, thì trong không khí tràn ngập một mùi dưa muối nồng nặc, thì ra là lọ dưa muối này.

Lúc này chỉ thấy tối thui, mà người đàn ông đó cũng không vì tiếng vang đó, mà cắt đứt nụ hôn vô cùng sâu ấy, Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay ôm chặt cái eo thon nhỏ của cô, càng cúi người hôn sâu hơn.

"Ừm!"

Theo nụ hôn sâu của anh, một cô gái nào đó đột nhiên thức tỉnh, không kiềm hãm được phát ra một tiếng rên mập mờ, giống như y hệt đang nằm mơ giật mình tỉnh giấc, sắc mặt biến đổi, lông mày nhíu lại, đôi tay dùng sức đẩy anh ra: "Anh! Buông ra!"

Không biết có phải do nguyên nhân vừa rồi hay không, giọng nói của cô lại trở nên khàn khàn.

Huyền Vũ Thác Hàn bị cú đẩy của cô làm cho hồi phục tinh thần, hình như anh cũng bị nụ hôn này làm cho giật mình, nhưng vừa rồi phản ứng của cô lại ngây ngô tới cực điểm, nghĩ đến điểm này, khiến anh không khỏi thầm dễ chịu trong lòng.

Nhưng anh lại cảm thấy không hài lòng lắm đối với chuyện cô đẩy mình ra, gương mặt tuấn tú đầy tà mị bỗng tối sầm lại, không vui nói: "Sao cô lại đẩy tôi ra? Vừa rồi cô cũng không cự tuyệt mà."

Bộ dạng của cô gái này rõ ràng không làm cho người ta muốn ‘ăn’, nhưng vừa vặn lại làm cho anh có loại kích động muốn nếm thử, chẳng lẽ trên bờ môi của cô ta có thoa son quyến rũ đàn ông?

Vì ý tưởng này mà gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn tối sầm lại, tròng mắt đen nguy hiểm híp lại nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái, đưa tay ra, trực tiếp lau lên cánh môi mê người của cô gái.

Lúc này, trên mặt Xá Cơ Hoa đã khó coi đến mức không thể khó coi hơn, chuyện mới vừa rồi, có phải chính là nụ hôn của sói trong truyền thuyết hay không? Con bà nó, nói như vậy, là cô bị thua thiệt rồi ư?

Không có cự tuyệt? Cự tuyệt cọng lông nhà anh, cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị đánh lén, sao còn có thế cự tuyệt được chứ?

Một tiếng "Bốp. . . . . ." vang lên.

Chỉ thấy một người đàn ông mới vừa đưa tay ra, đột nhiên bị đánh mạnh một cái vào lòng bàn tay.

"Chết tiệt, cô làm gì thế?" Gương mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn trở nên giận dữ, mặc dù mu bàn tay nóng hừng hực, nhưng điều làm anh tức giận nhất chính là cô gái đáng chết này lại dám đẩy tay của anh ra.

"Con mịa anh, tôi mới phải hỏi anh đấy, anh vừa làm gì đấy? Chẳng lẽ anh không biết anh có bệnh sao?" Nghĩ đến người đàn ông này mang theo vi khuẩn đầy người, một cô gái nào đó liền không ngừng vừa phi phi cái miệng vừa dùng tay chùi mạnh lên môi.

Huyền Vũ Thác Hàn lập tức đen mặt, ngay khi cô vừa dứt lời, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà trực tiếp bóp chết cô, quả thực không thể nói lý với cô gái này.

"Đã như vậy, tôi liền thử một chút, xem có thể lây cho cô hay không." Nói xong, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn rất khó coi, lại kéo cô qua một lần nữa, ngay khi cô vừa muốn mở miệng nói, anh liền cúi người hôn lên đôi môi đã bị cô lau đến đỏ hồng.

Dùng đầu lưỡi đẩy miệng cô ra, giữ chặt đầu của cô, không quan tâm đến cô đang ‘ưm...ưm’ kháng cự, càng không ngừng hôn sâu hơn.

28 năm qua, tối nay thật sự đã bị chọc tức đến không còn lý trí, hay cứ mặc kệ như thế, tùy hứng càn rỡ một lần đi, cuộc sống có thể có mấy lần tùy hứng, có lẽ 28 năm là khá dài, trừ lần trong ngõ tối đêm đó, thì tối nay cứ tính là thứ hai lần đi!

Tối nay trời đầy sao, hình như nhiều hơn so với bình thường, tối nay hình như trăng cũng tròn và sáng hơn bình thường, chẳng lẽ...? Trăng tròn thì sói sẽ lộ nguyên hình thật sao?

Đang không ngừng hôn sâu, Xá Cơ Hoa như lạp xưởng bị anh cắn gặm, chỉ thấy sắc mặt của cô càng ngày càng biến thành màu gan heo, nhưng hình như người đàn ông nào đó vẫn không hề phát hiện, vẫn không ngừng thăm dò vào sâu bên trong.

Giết người, tuyệt đối là muốn giết người!

Xá Cơ Hoa có cảm giác sắp té xỉu vì thiếu dưỡng khí, trong đầu liền nghĩ tới một điều, người đàn ông này, tuyệt đối là thẹn quá thành giận nên muốn giết người.

Chưa bao giờ toàn thân lại cảm thấy bủn rủn như vậy, dù là ngã bệnh, cô cũng chưa bao giờ ‘ suy yếu ’ như lúc này, cái tên chó điên này, đừng nói anh ta muốn XXOO cô rồi sau đó giết chết cô nha?

Má ơi! Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ? Cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, chẳng lẽ cứ như vậy mà tiêu đời sao, cô không cam lòng. . . . . .

"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Cứu mạng. . . ( khụ khụ, mọi người thông cảm, đây là nụ hôn đầu, nên đối với một cô gái đầu óc đơn giản và thần kinh không được ổn định, sẽ có nhiều điều không hiểu, mong mọi người hiểu cho)

Sắc mặt Xá Cơ Hoa càng ngày càng đỏ, hai tay vô lực đánh vào tấm lưng rắn chắc, mở to đôi mắt ‘ suy yếu ’ nhìn chằm chằm vào người đàn ông nào đó vẫn đang nhắm hai mắt không ngừng hôn thật sâu, ưmh ưmh kháng cự.

Huyền Vũ Thác Hàn âm thầm đau khổ cảm thán ở trong lòng, chẳng lẽ đôi môi của người con gái nào cũng tốt như vậy ư? Chỉ như thế này thôi, đã làm cho anh có loại cảm giác muốn ngừng mà không được.

Nghe thấy tiếng rên như có như không của cô, trong nháy mắt hình như đã kích thích sự hứng phấn của người đàn ông nào đó, càng không ngừng hôn sâu hơn, tay bắt đầu không an phận di chuyển dần lên trên.

"Ừm!" Người đàn ông nào đó cũng không nhịn được mà ngâm ra tiếng, mùi vị quá tuyệt vời, có lẽ cô gái này vẫn có chỗ không hề kém như vậy.

Huyền Vũ Thác Hàn rất hài lòng với sự phối hợp của cô, cho đến khi cảm thấy đã hôn đủ, lần này anh hài lòng mở đôi mắt đen láy ra, muốn nhìn xem lần này cô gái này còn có thể nói gì, nhưng. . . . . .

"Này, cô kia, tôi hôn cô, cô lại dám ngủ thiếp đi hả?" Cắn răng quát lên một câu, âm thanh đột ngột vang lên phá vỡ cả không gian!

Nhưng âm thanh ấy rất nhanh đã đờ ra, bởi vì hình như người đàn ông nào đó phát hiện ra có chỗ không đúng.

Lát sau, một tiếng quát càng lớn hơn vang lên: "Cô gái đáng chết, tôi hôn cô, cô lại dám hôn mê bất tỉnh. . . . . ."

Aiz! Tiếc quá, trong một đêm tuyệt vời như thế, đôi trai gái này lại gặp phải một sự cố không giải thích được như thế.

Ánh trăng sáng trên bầu trời kia, hình như cũng không nỡ nhìn, một đám mây đen liền trực tiếp che lại, chỉ còn sót lại chút ít ánh sao trợn mắt nhìn không nháy mắt!

. . . . . .

Sáng sớm, ánh nắng ôn hòa ấm áp trải khắp mọi nơi, rực rỡ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Trong phòng họp của tập đoàn Huyền Vũ, trên cái bàn dài chừng trăm chỗ ngồi, 108 người nhân viên, ăn mặc rất lịch sự, giống như quần áo đại biểu cho tính cách vốn có của từng người, gần như không cách nào tìm được bất kỳ khuyết điểm nào trên người họ, nhìn từ trên xuống, số tuổi không đồng đều, trẻ có già có, nhưng trên mặt bọn họ lại có thể nhìn ra được một điểm giống nhau đó là vô cùng nghiêm túc, cũng không phải vì lãnh đạo chưa tới mà có ý không tập trung, từng người một ngồi thẳng tắp.

Trừ một người, đó chính là người ngồi ở vị trí phía trên bên trái gần với vị trí người đứng đầu của tập đoàn Huyền Vũ nhất, nguyên lão tam triều*, có tiếng nói nhất định ở trong tập đoàn.

*Nguyên lão tam triều là chỉ người lâu năm và có đóng góp trong việc gầy dựng công ty.

Hơn 40 tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất sung mãn, với mức độ bảo dưỡng ‘nhan sắc’ của ông ta, thì nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi một chút, như thế có thể nhìn ra, ông ta là một người vô cùng coi trọng việc bảo dưỡng thân thể!

Hơn một trăm người ở bên trong, trong đó có một vài người là cổ đông không thường có mặt, vì điểm này, có một vài người già cội trong tập đoàn Huyền Vũ vốn chỉ thích tới muộn để người khác chờ, hôm nay lại ngoại lệ đi theo những người này đến từ sớm tinh mơ.

Nhưng đợi như vậy khoảng mười mấy phút, hình như có chút không nhịn được liền dựa vào trên ghế dựa, những đôi mắt sắc bén kia đã lóe lên những tia bất mãn.

Nhưng vào lúc này, cánh cửa thủy tinh đột nhiên bị mở ra, ba bóng dáng cao lớn xuất hiện, trước sau đi vào.

Chương 41: Nhớ tới cô gái ghê tởm đó!

Cả buổi sáng sắc mặt của Huyền Vũ Thác Hàn vẫn chìm trong tối tăm, nhưng vừa bước vào phòng họp thì khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vốn có, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta không thể đoán được thâm trầm.

Long Hàng Húc đi phía sau, liếc liếc mắt dò hỏi La Vũ Hiên bên cạnh, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thế nào mà sáng sớm đã trưng ra bộ mặt thối như vậy!

Nhưng La Vũ Hiên lại không để ý đến tín hiệu của người bên cạnh, nghĩ tới tối hôm qua, là lại nhớ tới người con gái chết tiệt kia, thế mà lại để cho cô nàng nhân cơ hội đó chạy trốn, quả nhiên sáng nay trên trang đầu tạp chí, là những hình ảnh chụp được ở thành phố A, mặc dù lão đại không nói gì, nhưng người nào đó hãy cứ chờ đấy. . . . . .

Mặc dù La Vũ Hiên che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Long Hàng Húc ở chơi với anh ta nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra. Từ đó anh chàng càng thêm hiếu kì không hiểu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà sáng sớm, sắc mặt hai người này đã đen như đáy nồi.

Lão đại nổi danh âm tình bất định, nhưng hiện tại lại càng thêm kỳ quái, ngay cả La Vũ Hiên cũng thấy tò mò!

Có điều, chút tò mò này cũng phải đợi đến lúc rảnh rỗi mới có thể tìm hiểu.

Khi ba người họ vừa vào cửa, trừ vị kia, thì toàn thể hơn một trăm người, nhất tề đứng lên, cung kính hạ thấp người, cúi đầu, đồng thanh lên tiếng: "Tổng giám đốc!" .

Động tác kia, chỉnh tề, chỉ một hành động đơn giản này đã có thể nhìn ra được, công ty này mạnh như thế nào.

Huyền Vũ Thác Hàn đứng ở vị trí của mình, quét mắt nhìn sang chú của mình, khi hai tầm mắt giao nhau thì anh khẽ nhêch miệng cười một tiếng, sau đó mới ngồi xuống.

Bên phải anh là Long Hàng Húc và La Vũ Hiên, đợi ba người họ ngồi xuống, thì lúc này hơn trăm người kia mới ngồi xuống.

Trong lúc đợi tất cả yên ổn vào vị trí, thì thư ký đang đứng ở một bên, liền tiến lên trước, lên trước bật micro ở trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn lên.

Mỗi vị trí, đều được bổ trí một micro, vì muốn cho mọi người có thể nghe được rõ ràng trong phòng họp rộng lớn này.

Khi micro vừa bật, Huyền Vũ Thác Hàn còn chưa kịp lên tiếng, thì Huyền Vũ Kiến Nhân đã mở miệng trước, chỉ thấy ông ta tiện tay ném trước mặt anh một tờ báo tuy âm thanh không lớn, nhưng qua micro vẫn được phóng đại gấp mấy lần: "‘Lão đại thần bí của tập đoàn Huyền Vũ nửa đêm thương thảo hợp tác với Minh Sa ở khách sạn XX thành phố A’, là như thế nào? Tin tức này vừa lọt ra sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của Tập đoàn chúng ta, mặc dù thân là Tổng giám đốc, nhưng dù sao cháu cũng nên cho mọi người một câu trả lời hợp lý, vì đây là chuyện liên quan đến Tập đoàn!".

Lúc sáng Huyền Vũ Kiến Nhân đọc được tin tức này, trong lòng dự cảm có gì đó không đúng, nhìn người cháu trước mắt này, thật sự có hơi chần chừ, bởi vì thằng nhóc này thâm trầm hơn ông anh họ kia nhiều, tuy bề ngoài nhìn như không có gì khác thường nhưng lại khiến người ta âm thầm sợ hãi.

Dù có muốn nắm người này trong tay cũng chỉ là điều không tưởng, huống chi bên cạnh còn có ba thủ hạ không coi air a gì kia, từ đó khiến cho lòng chiếm hữu trong ông ta càng thêm sục sôi, muốn đoạt lại mọi thứ vốn thuộc về mình, đều cùng một gốc tại sao gia tộc buôn bán chỉ truyền lại cho con trưởng chứ?

Huyền Vũ Thác Hàn lướt mắt qua tờ báo, trên khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nở nụ cười tà, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thoáng phất tay lên, bốn thư ký đứng ở phía sau lập tức bước lên phân phát tài liệu đã chuẩn bị từ sớm.

Cho đến khi tài liệu được phát xong đâu đấy, thấy vẻ mặt của Huyền Vũ Kiến Nhân đột ngột biến sắc thì lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới lạnh nhạt mở miệng:

"Hôm nay tôi triệu tập các vị cổ đông tới đây chính là muốn thông báo tin tức này, dự án khai thác chợ đen của tập đoàn Huyền Vũ ở thành phố A đã được Chính Phủ thông qua sáng nay, tài liệu hiện tại đang trong tay các vị. Trước tiên mọi người có thể xem qua một chút, tối nay chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch chi tiết. Về sự kiện Minh Sa kia, đó là chuyện riêng của cá nhân tôi, không cần thiết phải giải thích với mọi người chứ?".

Đám cổ đông ngồi ở đây, ai không phải vì ích lợi của tập đoàn mà đến, hiện tại tin tức này, làm gì còn có lời để nói, lợi ích rõ ràng ngay trước mắt, đâu còn tâm trí đâu mà đi quản những chuyện riêng của nhà người ta!

Huống chi, chợ đen thế mà lại có thể lấy được sự chấp thuận của Chính Phủ, chỉ bằng việc này thôi những người đang ngồi đây làm sao dám mở miệng nói một câu? Trong lòng có khi còn đang lớn tiếng hoan hô rầm trời ấy chứ.

Còn những cổ đông trước đó bị Huyền Vũ Kiến Nhân kích động, hoặc có ý định nghiêng về phía ông ta, vừa nhìn thấy tài liệu này, cũng không thể nói gì hơn.

Mà lúc này, Long Hàng Húc hơi nghiêng người lên trước nói tiếp: "Được rồi, tất cả mọi người đã rõ ràng, vậy nhân cơ hội này tôi muốn tuyên bố một chuyện, bởi vì gần đây nên kinh tế biến động rất lớn, có một số chức vị không cần thiết sẽ được điều chỉnh lại lần nữa, còn chi tiết như thế nào, tối nay sẽ có thông báo đến từng bộ phận!".

Lời này vừa ra, không ít người lập tức không giữ nổi bình tĩnh, hai tay đặt bên người khẽ ngọ nguậy, trên trán bắt đầu rỉ ra mồ hôi lạnh!

Ý này, chẳng phải đang nói phải thay đổi lại những người đang ngồi đây hay sao? Bọn họ đứng ở giữa không lo lắng mới là lạ!

Hội nghị này, chủ yếu là muốn thông báo tin tức, cũng không có thảo luận thêm gì nữa, cho nên trong vòng mười mấy phút liền kết thúc.

Mọi người từ phòng họp ra ngoài, có thể thấy được không hề có chút dị nghị nào đối với hội nghị lần này, thậm chí còn thêm một phần kính trọng đối với vị Tổng giám đốc trẻ tuổi kia.

Mà lúc này, tại phòng làm việc của Tổng giám đốc tầng 68.

"Các cậu mau nói cho tôi biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sáng sớm hôm nay mặt của hai người đều thối thành như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?".

Sau khi ba người từ phòng họp ra ngoài, liền trực tiếp trở lại phòng làm việc, vừa vào trong, Long Hàng Húc liền ngồi phịch xuống ghế sô pha nhìn chằm chằm hai người còn lại tò mò hỏi.

"Có thể có chuyện gì? Một đấng mày râu như cậu đừng có bà tám như vậy!". La Vũ Hiên cũng ngồi vào trên ghế, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lên tiếng.

Nếu như cẩn thận quan sát, có thể thấy xung quanh mắt của anh hiện đầy quầng thâm, vì muốn bắt được người nào đó có thể nói ngay cả mắt cũng không kịp nhắm lần nào, thật đúng là không dễ dàng gì.

"Bà tám cái gì chứ! Đó là quan tâm, cậu hiểu không!". Long Hàng Húc trợn mắt nhìn người bên cạnh, tuy gào thét ấm ĩ vẫn nghe ra được sự quan tâm bên trong.

"Lão đại!", lần này Long Hàng Húc di dời sự chú ý, tràn đầy tò mò tiến lên đến trước bàn làm việc hỏi: "Lão đại, cậu nói cho tôi nghe một chút, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?".

Lòng hiếu kỳ của người ta có thể giết chết một con mèo.

Quả nhiên!

Huyền Vũ Thác Hàn ngẩng đầu cười tà nhìn người nào đó, đáp: “Xem ra có người đang rảnh rỗi, vậy thì bên Italy. . . . . ."

"Đừng, Lão Đại, tôi rất bận rộn, còn có chuyện gấp chưa xử lý xong, vậy tôi đi trước đây!". Lời còn chưa nói hết, bóng người đã lao ra khỏi cửa phòng làm việc.

Huyền Vũ Thác Hàn cười tà, trong đầu lại nhớ tới cô gái ghê tởm nào đó tối hôm qua, từ đáy mắt tối tăm bỗng thoáng qua. . . . . .

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom