• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (2 Viewers)

  • Chương 48~51

Chương 48: Cảm thấy nước bọt của tôi ghê tởm?

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn người nào đó đang hung dữ cắn răng nghiến lợi, tầm mắt dừng lại ở bờ môi đỏ ửng khẽ mở rồi lại đóng khóe miệng bất chợt nhếch lên.

"Không phải cô mắng tôi hèn hạ vô sỉ sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô nếm thử một chút, xem cái gì mới gọi là hèn hạ vô sỉ!". Vừa dứt lời, trong lúc Xá Cơ Hoa còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng nâng cằm cô lên, áp mặt xuống, dùng nụ hôn như lốc xoáy cuốn lấy toàn bộ giác quan của người trước mặt.

Bầu không khí ngập tràn cảm giác mạnh mẽ hòa lẫn khí phách không cho phép cự tuyệt, trong nháy mắt lại càng trở nên bức bách.

"Ưmh. . . . . ."

Xá Cơ Hoa giật mình hồi hồn, thế nào cũng không ngờ tên lưu manh này lại đột nhiên làm như vậy, nhất thời kinh ngạc không thôi vội vã xoay đầu sang chỗ khác, tay hung hăng lau chùi đôi môi, khàn giọng quát lên: "Anh... tên khốn này, toàn là nước bọt. . . . . . Phi phi, anh không thấy ghê tởm sao?".

"Ghê tởm?", tròng mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn nheo lại, tay càng siết chặt chiếc cằm nhỏ bé: "Cảm thấy nước bọt của tôi ghê tởm thật sao? Vậy hôm nay sẽ khiến cô ghê tởm hơn nữa!".

Xá Cơ Hoa trợn to mắt, lắp bắp: "Anh . . . . . Ưmh. . . . . ."

Lời còn chưa nói xong, những gì còn dư lại toàn bộ đều Huyền Vũ Thác Hàn nuốt hết, trong đôi mắt nhất thời bùng lên lửa dục, cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm! Nhẹ nhàng khoan khoái cùng chút ấm áp mùi từ đầu lưỡi mềm nhũn của người nào đó truyền đến tận đầu quả tim Xá Cơ Hoa.

Cô ngây ngẩn cả người, mắt trừng lớn nhìn vào con ngươi âm u lẫn tà mị của người đàn ông trước mặt, sâu trong đó đang bừng lên một ngọn lửa, nụ hôn của anh lại càng thêm nóng bỏng, bá đạo cùng thành khẩn, trêu đùa đầu lưỡi dịu ngoan đờ đẫn, thiết tha quét qua hàm răng, hoặc mút, hoặc trêu đùa, đầu lưỡi ấm áp hoàn toàn tương phản với ánh mắt lạnh lùng nghiêm trang kia!

Hai cặp mắt đen nhánh xinh đẹp giao thoa, một ngây ngốc ngẩn ngơ, một âm u lạnh lùng!

"Còn dám nói mình là phụ nữ, ngay cả hôn còn không thành thục!". Cả khuôn mặt lại còn chứa đầy ấm ức kìm nén đến đỏ bừng, thật ngốc? Huyền Vũ Thác Hàn cười nói, trong lòng không khỏi vui vẻ.

"Anh ... anh, cái tên khốn kiếp này!". Lúc này Xá Cơ Hoa mới chợt bừng tỉnh, mình lại bị tên chán ghét này ăn đậu hũ à, đã thế lại còn ngơ ngơ ngác ngác, chuyện xảy ra phải sau một nhịp mới biết.

Hơn nữa, chuyện hôn môi này cùng với việc cô có phải là phụ nữ hay không thì có liên quan gì đến nhau chứ?

"Bản thiếu gia vốn là người tương đối thông tình đạt lý, nếu cô đã muốn trở thành phụ nữ như vậy thì tôi đây đành uất ức hạ mình chỉ đạo vậy!". Huyền Vũ Thác Hàn cao cao tại thượng cất lời, chẳng khác nào đang ban ơn cho người khác, khiến Xá Cơ Hoa nghe xong giận đến đỏ bừng cả mặt!

"Mẹ kiếp, chó má, còn thiếu gia nữa cơ đấy? Anh thật sự xem mình là thiếu gia sao, tôi nhổ vào, nể mặt của lão phu nhân nên tôi mới xưng hô như thế mà thôi, còn muốn tới đây chỉ dạy nữa sao. Tôi thấy, người cần dạy bảo chính là tên khốn kiếp nhà anh, hơn nữa, tôi vốn dĩ là phụ nữ chân chính!". Câu cuối cùng kia cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra .

"Thật sao? Sao tôi nhìn mãi mà chẳng nhận ra gì cả? Vậy xem ra bản thiếu gia đây cần phải nghiệm chứng làn nữa để không hổ với danh xưng này?". Huyền Vũ Thác Hàn nhàn nhã cất lời, sau đó nở nụ cười âm hiểm, từ từ đến gần khóa Xá Cơ Hoa vào trong vong tay, vui vẻ thưởng thức vẻ mặt tức giận lẫn biệt khuất của cô, đặc biệt là dáng vẻ cắn răng nghiến lợi kia!

Anh, trời sinh vốn là người thích chiếm đoạt, lại may mắn sinh ra trong gia tộc có truyền thống bá đạo, cho nên càng thích xem dáng vẻ phẫn uất kia, đã thế còn tận tình trêu chọc để người nào đó giận đến giơ tay nhấc chân.

Nghiệm chứng? Ánh mắt cô bùng lên ngọn lửa, tung một cái tát lên mặt tên hèn hạ vô liêm sỉ khốn kiếp kia: "Tôi đánh cho anh răng rơi đầy đất!". Thật sự xem cô như đồ ngốc sao.

Có điều, hiện tại người nào đó trêu chọc đủ rồi, lập tức thu chiêu tránh cho cô gái kia giận quá hóa liều.

"Được rồi!", một bàn tay vươn ra giữ chặt cánh tay trắng nõn, gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn cũng trở nên nghiêm nghị: "Chú ý thân phận, bữa trưa chuẩn bị như thế nào rồi? Hiện tại cô nhanh chóng chuẩn bị ba phần ăn, cùng với đồ tráng miệng đi!".

Thật ra thì chuyện này chỉ cần ở trong phòng bấm điện đàm gọi thuộc hạ truyền lời là được, nhưng anh muốn nhìn vẻ mặt đặc sắc của cô nhóc nào đó một chút nên mới thân chinh tới đây.

Ba suất? Anh ta là heo chắc?

Trước khi cô mở miệng, Huyền Vũ Thác Hàn đã nhanh chóng lên tiếng trước: "Chút nữa có khách đến, cô cẩn thận đừng làm hỏng chuyện của tôi, cũng đừng lấy những thứ nguyên liệu kia làm thức ăn, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô hối hận với kết quả của việc không vâng lời tôi là như thế nào!". Liếc nhìn màu sắc kinh khủng của miếng thịt bò kia, Huyền Vũ Thác Hàn cảnh cáo xong, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Xá Cơ Hoa, lập tức xoay người rời đi.

Kết quả của việc không vâng lời anh ta sao? CMN chứ, nếu không nói, có lẽ cô còn chừa cho tí mặt mũi, còn bây giờ thì cứ chờ đó đi.

Tâm lý bộc phát, mở tủ tủ lạnh lấy ba suất thịt bò ra, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào trong bồn rửa, đường a-xít clo-hy-đríc dấm cay. . . . . . Có bao nhiêu gia vị đều cho tất vào đấy.

"Cứ vào lúc này lại hay bị kẹt xe, anh chàng đẹp trai à, cậu từ vùng khác tới đây à? Vừa nhìn phong cách kia của cậu không giống với người ở đây!". Chú tài xế mắt thấy tình hình kẹt xe đã hơn nửa giờ rồi mà mới dời được một tí tẹo không khỏi lo lắng, sợ vị khách phía sau không đủ kiên nhẫn.

Hạ Tuyền Vũ trừ lúc lên xe mở miệng đọc địa chỉ ra còn lại là không hề nói nửa câu, trong xe chỉ có âm thanh lật xem văn kiện sột soạt vang lên khe khẽ.

Chú tài xế thấy anh ta không đáp lời, cũng không hề xấu hổ, vẫn thật thà cười nói: "Cậu lần đầu tiên tới thành phố V sao? Thấy cậu như vậy có lẽ là tới đây bàn công chuyện rồi? Có điều chỗ cậu muốn đến kia đều là nơi tấc đất tấc vàng, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế thật sự rất đáng ngưỡng mộ. . . . . ."

Lúc này, chiếc xe trước mặt chậm rãi trờ về phía trước, chú tài xế cũng lập tức khép miệng, dùng tốc độ rùa bò nhích lên theo, tuy thế trong lòng vẫn thầm cảm thán, chàng trai này tuấn tú như thế sao lại lạnh lùng đến vậy! Nhưng người đã lên xe chính là khách, ông cũng không nên tò mò quá làm gì.

Mà Hạ Tuyền Vũ, từ lúc vừa mới bắt đầu, đã vô cùng lạnh nhạt, cho dù ông chú kia có đùng đùng nói chuyện không ngừng, cũng không còn thấy vẻ mặt kia có chút phản ứng nào.

Đang giữa chính ngọ, nắng như đổ lửa, dù trong xe đã bật điều hòa, nhưng cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt oi bức.

Hạ Tuyền Vũ vẫn cúi đầu xem văn kiện , lúc này mới ngẩng đầu quét mắt bốn phía, xe đã từ từ tiến lên với tốc độ nhanh như rùa bò, ngón tay thon dài đưa ra ấn vào nút bên cửa xe, cửa kính hạ xuống, khí nóng ngùn ngụt nhất thời phả hết vào mặt.

☆, Chương 49: Trai đẹp, để lại số điện thoại được không?

Editor: trang bubble ^^ diendanlequydon.com

"Anh chàng đẹp trai, ngoài xe rất nóng, vẫn là đừng quay kiếng xe xuống tương đối khá hơn!" Chú tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, thật thà cười cười đề nghị.

Nhưng mà, Hạ Tuyền Vũ ngày cả ánh mắt dư thừa cũng không cho nhiều, chú cũng chỉ có thể sờ mũi một cái nghiêm túc lái xe của mình, người lập dị lúc nào cũng có, thấy nhưng không thể trách mới phải.

"Đợi chút. . . . . ." Ngoài xe, trong dòng xe cộ ầm ĩ vang lên một giọng nói lanh lảnh.

Không bao lâu, một tay duỗi vào, xe vẫn còn lái ở tốc độ như rùa, cửa xe lại bị cánh tay kia duỗi vào ‘cạch’ mở ra, còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì một bóng người nhanh chóng chui vào, ‘ầm’ một tiếng, cửa xe đóng lại.

"Lái xe, chú, mau lái xe." Chỉ thấy bóng dáng lên xe kia, nằm sấp ở phía dưới ghế xe, tiếng thở hổn hển, không ngừng thúc giục.

Cũng không chú ý trên xe còn có người nào đó, Hạ Tình Vũ nằm nhoài trên chỗ ở trong xe, đầu đầy mồ hôi len lén liếc nhìn sau xe, xem những người kia có đuổi theo hay không. Cô không phải là phát tờ rơi thôi ư, cũng không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên lại bị hai người đàn ông ló ra đuổi theo kêu đánh kêu giết mấy con phố.

Nhớ tới cũng là mồ hôi nhỏ giọt, hôm nay cô cũng không biết là gặp cái gì xui chứ!

Lúc này, xe phía trước đã bắt đầu chạy chậm lên, kèn xe phía sau vang lên ‘bin bin’ thúc giục, chú tài xế thấy vậy đột nhiên bất chấp người trên xe, cũng vội nói: "Vị tiểu thư này, hiện tại tôi có khách, cô giữa đường lên xe như vậy là sẽ hại tôi bị phạt tiền đấy."

Hạ Tuyền Vũ bên cạnh mắt lạnh nhìn cô, lông mày đẹp đẽ bởi vì cô đi lên mà hơi nhíu lên.

"Chú, giang hồ cứu cấp, hai người đàn ông phía sau muốn kéo tôi để bức người lương thiện làm gái đó, chú không thể thấy chết mà không cứu, van xin chú mau lái xe có được hay không?" Hạ Tình Vũ vừa thấy hai người phía sau sắp đuổi tới, cũng không kịp nhớ cái gì, vừa nói xong đã bắt đầu nước mắt lưng tròng ngay.

Tuy rằng lời kịch kia của cô là giả một chút nhưng chú tài xế này cũng coi là người thật thà đàng hoàng, nghe được lời cô nói kia, lại vừa thấy kính chiếu hậu có hai người đàn ông cường tráng đuổi tới, nhất thời tự nhiên sinh ra một tinh thần trọng nghĩa.

"Tiểu thư, cô không phải cần sợ, trước mặt nhân tiện có một đồn công an, tôi đưa cô đi báo cảnh sát." Nói xong thì xe nhanh chóng xông về phía trước, vượt qua đường vòng, quả thật là không phải là một tác phong so với tốc độ như rùa lúc trước.

Thấy xe chuyển động, Hạ Tình Vũ liếc trộm hai người bị vứt ở phía sau một cái, thở dài một hơi mới ngồi dậy, trong mắt đâu còn có nước mắt lưng tròng kia, cười hì hì nói: "Cám ơn chú, mới vừa rồi nếu như không phải là chú, cháu có thể đã bị kéo làm tiểu thư rồi, ha ha! Đại ân đại đức cứu mạng của chú, tiểu nữ suốt đời khó quên." Đôi tay khoanh lại, thật đúng là biểu diễn ra nghi thức cảm tạ của người xưa.

Chắc hẳn chú tài xế muộn này cũng là người mê võ hiệp, bèn tiếng ồ ồ trả lời sang sảng: "Khách khí cái gì, giang hồ cứu cấp, một cái nhấc tay mà thôi." Cười ha hả vừa lái xe, còn không quên chắp tay đáp lễ.

Tấm gương người tốt mà! "Chú, chú thật là một người tốt!"

"Ha ha! Nói hay lắm. . . . . ."

Đối lập với ông một câu tôi một câu nịnh nọt ở trong xe, hai người đàn ông đuổi theo ở phía sau mới vừa rồi, lúc này cũng là ‘nước mắt lưng tròng’ rồi, d!^Nd+n(#Q%*d@n đuổi theo nhiều con phố như vậy, bọn họ cũng chỉ muốn tờ quảng cáo của cô, len lút mời trinh thám bắt gian phu mà, có cần phải vừa thấy bọn họ thì bỏ chạy thành như vậy không?

Trong xe, Hạ Tuyền Vũ mắt lạnh nhìn lướt qua cô gái bên cạnh đột nhiên nhô ra, vào lúc bọn họ còn đang liên tục run sợ lẫn nhau, lạnh lùng mở miệng: "Đi xuống."

Hạ Tình Vũ còn đang tán dương chú này thật nghĩa khí, cho nên vẫn không chú ý tới bên cạnh còn có người, nghe vậy, nhất thời giật mình quay đầu nhìn lại, vừa nhìn xuống thì trợn tròn mắt.

Đập vào tầm mắt là một anh trai lạnh lùng siêu cực phẩm, chẳng những là như vậy, quả thực thì anh ta cực kỳ phù hợp ‘lãnh thụ’ này trong lý tưởng của cô mà không phải, dẫn tới nhất thời nhìn ngây người.

Ánh mắt si mê của cô khiếu trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Hạ Tuyền Vũ liền thoáng qua một vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đừng để cho tôi nói lần thứ ba, đi xuống."

Lần này, ánh mắt lãnh khốc trực tiếp nhắm về phía chú tài xế, anh thật sự không có hứng thú gì đối với chủng loại phụ nữ mê trai này, coi như vẻ ngoài của cô khá tốt cũng khiến cho anh phản cảm như nhau.

"Xuống? Xuống đâu chứ?" Mắt to ngập nước của Hạ Tình Vũ thẳng tắp theo dõi anh, tinh thần dao động còn chưa bình tĩnh lại từ trong ‘khuôn mặt xinh đẹp’ kia của anh.

Lúc này, cũng không biết gặp được cái gọi là ‘người trong đồng đạo’, chú tài xế vội vàng giúp đỡ cười ha hả nói: "Anh chàng đẹp trai à, bây giờ là đường quốc lộ lớn, xung quanh cũng không cho dừng xe, phía trước lại có một điểm giao lộ thì mời tiểu thư đi xuống."

Hạ Tuyền Vũ lạnh lùng liếc đường xe bốn phía, sau đó không hề nói gì, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay, nhưng cảm thấy tầm mắt bên cạnh, vẻ mặt kia càng ngày càng lạnh lẽo khó coi.

Chú tài xế cũng là mồ hôi nhỏ giọt trong lòng đối với hành động hoa si của Hạ Tình Vũ, nhưng cũng có thể hiểu, nghĩ tới lúc trước vị đẹp trai này vừa lên xe thì một đấng mày râu như ông cũng thiếu chút nữa thấy choáng.

Oa ka ka, anh quả thực là càng hoàn mỹ hơn so với ‘lãnh thụ’ trong tưởng tượng của cô, từ đầu tới đuôi, anh cả ánh mắt ‘bình thường’ cũng không nhìn cô, như thế mà nói, chẳng lẽ anh thật sự là ‘thụ’trong truyền thuyết? Hay là ‘công’?

Tầm mắt ‘nóng bỏng’ của Hạ Tình Vũ trực tiếp nhìn Hạ Tuyền Vũ này, không thèm để ý vẻ mặt khó coi kia, ‘trái tim hồng’ trong mắt to kia sa vào say mê trần trụi, chỉ kém không dính đến trên người anh thôi.

Xúc động, thật là xúc động. . . . . . Loại cực phẩm công thụ này, bỏ lỡ thì thật sự là rất xin lỗi thân hủ nữ là cô.

Hạ Tình Vũ nhất thời giật mình một cái, trang@dđlqđ@bubble editor thân thể nghiêng một cái liền nằm nhoài ở trên người anh, ném ánh mắt quyến rũ qua, "Này! Trai đẹp, để lại điện thoại được không?"

‘Bốp. . . . . . ’ Bàn tay quấy rối duỗi tới vừa vỗ một phát về phía trên mặt anh.

"Lập tức ngừng xe cho tôi, tôi bỏ ra tiền phạt." Lời này vừa nói ra, nhất thời có cổ ý lạnh so với Bắc Cực!

"Trai đẹp, đừng thẹn thùng mà, để lại điện thoại, đến lúc đó, chúng ta có thể liên lạc nhiều một chút, tìm hiểu lẫn nhau một chút mà." Giọng ỏn ẻn nũng nịu này, quả thật còn làm cho người ta thêm nổi da gà hơn so với giọng nói tú bà cổ đại.

☆ Chương 50

Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ..... , die,n; da.nlze.qu;ydonn..

"Dừng xe. . . . . ."

Đây là lần đầu tiên Hạ Tình Vũ lại tỏ vẻ quyến rũ nũng nịu với một người đàn ông như vậy. Thế mà cô lại không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Xe chạy đến ven đường thì dừng lại, cửa xe vừa mở ra thì một người phụ nữ bị đá ra khỏi xe. Cửa vừa đóng lại, xe cũng chạy đi mất hút, trong thoáng chốc bụi đất tung bay mờ mịt.

"Khụ khụ. . . . . ." Hạ Tình Vũ vung mạnh tay đấm vào không khí, nhất thời bị sặc, mũi cô hít vào không ít bụi bậm, sắc mặt nhăn nhó đến khó coi.

"Phi, phi. . . . . . Con mịa mày, không cho mượn điện thoại thì thôi sao phải đá tao ra khỏi xe? Đáng ghét, lại còn đá vào mông tao."

Hạ Tình Vũ vuốt cái mông, khuôn mặt tràn đầy tức giận. anh ta không muốn cô thì thôi vì sao lại dám đá cô ra khỏi xe. Thật chẳng có chút phong độ nào hết. Cô thật tức chết mà.

Đang lúc tức giận đến cực độ, đột nhiên chuông điện thoại reo vang.

"Alo, ai vậy? Có chuyện thì nói, có rắm thì xì hơi." Lúc này Hạ Tình Vũ tức giận vì không có nơi phát tiết, nên giọng nói cô có chút thô kệch.

Nhưng vừa nghe điện thoại xong, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nũ đột nhiên biến đổi, không còn vẻ mặt tức giận như trước nữa mà thay vào đó là nét mặt vui vẻ cùng tiếng cười hồn nhiên phát ra: "Lão phu nhân ạ? Được, cháu lập tức đến đây, bà cũng không cần đón cháu, hiện giờ cháu đang ở bên ngoài, cháu sẽ lập tức tới ngay, dạ, được ạ. . . . . ." Chỉ thấy die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. một trận gió thổi qua, xe vừa dừng thì bóng dáng cô cũng mất hút.

Buổi trưa ở một nhà hàng Tây cao cấp, ngược với sự náo động, ồn ào vì bận rộn ở bên ngoài thì bên trong phòng ăn lại là một khoảng không khí ảm đạm, vắng ngắt.

Trong phòng ăn, ngoại trừ chiếc bàn khách và người quản gia đứng bên cạnh hầu hạ thì cả phòng ăn đều vắng lặng như tờ, không thấy một bóng người nào xuất hiện ở đây.

Chu Hữu Mai nhấp môi một ngụm rượu, sau đó lau khóe miệng mình với cử chỉ vô cùng ưu nhã. Cuối cùng, bà mới ngẩng đầu nhìn Hạ Tình Vũ với ánh mắt vui vẻ.

"Không biết thức ăn ở đây có hợp khẩu vị với tiểu thư Hạ không?" Lúc bà nói chuyện thì quản gia Liễu đứng sau lưng bà chuẩn bị dọn xuống và đem trà bánh lên bàn để tráng miệng.

"Thức ăn rất ngon ạ….ha ha, cám ơn lão phu nhân đã chiêu đãi. Nhưng không biết lão phu nhân có gì dạy bảo ạ?" Hạ Tình Vũ dịu dàng cười nói.

Trong lòng cô âm thầm đổ mồ hôi lạnh, chỉ ăn bữa trưa thôi mà bà lại bao cả phòng cao cấp này. Thật sự quá xa xỉ, mặc dù cô cũng được xem là hạng người có tiền nhưng cô cũng chưa bao giờ dám bỏ tiền để bao cả phòng hạng sang này.

"Cô hãy dùng thử trà bánh ở đây đi, rất ngon đấy. Tôi cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi tiểu thư Hạ một việc thôi." Chu Hữu Mai hiền lành cười với cô, vừa nói vừa gắp cho cô một miếng bánh.

"Chuyện gì vậy ạ? Chỉ cần cháu biết thì cháu nhất định nói ra." Mặc dù ăn rất no nhưng khi nhìn đến nhiều loại bánh ngọt có màu sắc rất đa dạng phong phú thì Hạ Tình Vũ không nhịn được muốn thử một chút. Vì thế cô cũng không khách sáo…..

"Cô nói cô rất hiểu tính tình của Cơ Hoa, vậy cô thấy cô ấy và tên tiểu tử thúi nhà ta có thể thành đôi không?"

Chu Hữu Mai vốn không phải loại người tử tế nhưng bà cũng đã từng điều tra cô gái đang ngồi trước mặt mình rồi. Bà cảm thấy cô gái này cũng được, nghĩ vậy bà vui vẻ hẳn lên.

Nhưng khi bà vừa dứt lời thì xuất hiện một tràng ho dài sặc sụa vang lên.

"Khục, khục . . . . ." Nghe được lời bà vừa nói, trong miệng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đang đầy bánh ngọt, Hạ Tình Vũ lập tức bị sặc, ho đến khản cả giọng.

"Sao vậy? Từ từ nào, sao lại không cẩn thận thế chứ?" Chu Hữu Mai còn chưa làm gì thì quản gia Liễu đã nhanh chóng bước lên đưa ly nước trà cho cô.

"Khụ…. Không cần đâu, thật ngượng quá."

Chu Hữu Mai cũng không để ý nhiều, ngược lại bà đang quan tâm đến vấn đề bà mới vừa hỏi "Không có việc gì là tốt rồi. Tôi chỉ muốn hỏi rằng làm thế nào để Cơ Hoa và tên tiểu tử thúi kia trở thành một đôi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom