Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-119
Chương 119: CHƯƠNG 102.1
Chương 102.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton999
Beta: Minh Lý
Lễ trưởng thành của Xu Xu diễn ra rất thuận lợi, một thời gian trôi qua sau lễ trưởng thành, Xu Xu cũng chưa gặp lại Thục Vương điện hạ lần nào.
Ba tháng trước khi thành thân, nam nữ hai bên không được gặp mặt, đó là phong tục của nơi này. Thôi thị đã bí mật thông báo cho Xu Xu về việc này, sau lễ trưởng thành Xu Xu không thể gặp mặt Thục Vương, cho nên ngày thường Xu Xu có nhiều việc cần thương lượng với Thục Vương đều để bọn tay chân thân tín chuyển lời.
Thời gian cũng nhàn rỗi nhiều vì lúc này Xu Xu ngoại trừ chuẩn bị cho lễ thành thân ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm.
Ngược lại thì trong phủ Quốc Công ai nấy đều tất bật, nhất là Thôi thị và thẩm, bá mẫu đang phải chuẩn bị tương đối nhiều việc cho buổi lễ trọng đại này.
Xu Xu là Bảo Phúc huyền quân, thân phận rất tôn quý, hơn nữa còn thành thân với Thục Vương điện hạ, hôn lễ này tất nhiên chính là một vấn đề trọng đại của quốc gia, hoàng gia đương nhiên sẽ tổ chức vô cùng lớn. Một mình Thôi thị cũng không thể nào đích thân chuẩn bị hết mọi việc, vì thế nên liền mời chị em dâu bọn họ cùng nhau hỗ trợ.
Lúc này, trong Phủ Quốc Công lại thường xuyên đón tiếp những vị khách vô cùng đặc biệt. Đó là những bằng hữu tốt của Xu Xu. Phương Châu Châu và Khang Bình cũng có nghĩ đến chuyện sau khi Xu Xu thành thân. Nàng sẽ phải gả đi tới Vương phủ, e rằng cơ hội gặp mặt sợ sẽ không nhiều. Vì thế những ngày này liền thường xuyên đến tìm Xu Xu hàn huyên, tâm sự.
Ngoại trừ hai nàng còn có Ngỗi Cao Lan quận chúa cũng thường xuyên đến tìm Xu Xu. Tuy thân thể của Ngỗi quận chúa không tốt lắm, đi đường vài bước đều đổ mồ hôi thở dốc mệt mỏi bắt đầu đi không nổi, nhưng nàng ấy cũng rất quan tâm Xu Xu.
Lần thứ nhất nàng ấy tới cửa tìm gặp Xu Xu, nàng ấy còn mang theo quà tặng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Xu Xu, Ngỗi quận chúa kinh ngạc, mặt nhìn như muốn khóc, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Từ khi ta về trong kinh thành đến bây giờ cũng không có bằng hữu, vì các nàng ấy ghét bỏ thân thể ta không tốt, luôn nói ta thân thể yếu là giả vờ, không muốn mang ta đi chơi cùng. Lúc trước, trong lễ trưởng thành của huyền quân, mẫu thân ta có nói để cho ta tới đây tìm ngươi chơi, ngươi cũng đồng ý, ta, ta tưởng là nói thật.”
“Quận chúa chớ nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút kinh ngạc," Giọng nói của Xu Xu mềm mềm, "Ta thật sự rất vui khi quận chúa tới tìm ta, kỳ thật ngoại trừ Châu Châu và Khang Bình ra, bằng hữu của ta cũng không nhiều. Bằng hữu đều là phải hòa hợp mới cùng làm bạn được, phải gặp mặt chơi với nhau mới biết được có thích hợp hay không.”
Từ lần đó về sau, Ngỗi Cao Lan cũng thỉnh thoảng đến vương phủ tìm Xu Xu chơi, thân thể nàng ấy không tốt lắm, nên không ra ngoài dạo chơi. Bình thường nàng ấy đến cũng chỉ đợi trong thư phòng Xu Xu, nhìn Xu Xu phối thuốc, thấy rảnh rỗi nên nàng ấy liền lấy mấy quyển sách nhìn xem. Bởi vì Châu Châu và Khang Bình cũng thường thường đến phủ Quốc Công chơi với Xu Xu, nên cũng đều quen biết Ngỗi quận chúa.
Xu Xu biết thân thể Ngỗi quận chúa không tốt, nàng còn đích thân bắt mạch cho nàng ấy, thật sự là rất yếu ớt, mạch đập yếu như vậy, theo nàng đoán là do bẩm sinh đã có bệnh trong người.
Nếu mà là do bẩm sinh từ lúc mẫu thân của nàng ấy mang thai, thế thì là do mẫu thân nàng ấy đã có không ít bệnh. Khi đang mang thai, do không chú ý nên có thể là dùng qua thuốc để trị bệnh, cho nên Ngỗi quận chúa khi sinh ra đã có thân thể rất kém cỏi, yếu ớt. Đó gọi là bệnh bẩm sinh.
Xu Xu nhìn sắc mặt đang trắng bệch của Ngỗi Cao Lan, nàng thử hỏi han qua bệnh tình của nàng ấy xem thử. Nàng ngại ngần nói ra suy đoán: “Bệnh tình của quận chúa chắc mang đã lâu trong người, nói không chừng sinh ra đã thế”. Trong lòng có chút bi thương và đồng cảm với quận chúa đang ngồi trước mặt.
Cũng đúng là như thế, nàng ấy có hơi xúc động, đợi một lúc sau, Ngỗi Cao Lan liền xác nhận cùng với các nàng, nhẹ nhàng nói : “Khi ta còn trong bụng, mẫu thân ta vì thân thể không khỏe khiến phụ thân lo lắng nên cho người hầu hạ uống thuốc, buộc phải đẻ non, cho nên thời điểm ta sinh ra, thân thể còn non tháng nên không thích ứng được với bên ngoài, mẫu thân cũng bởi vì khi sinh ta nên gặp một số vấn đề dẫn đến tổn thương thân thể, từ đó về sau mẫu thân cũng không thể mang thai lần nữa.” Ngỗi quận chúa nói xong, liền thổn thức, đau lòng nhắc lại. Nàng ấy vô cùng áy náy, vì sinh ra nàng ấy nên mẫu thân không thể sinh thêm, mới bị cha đối xử phụ bạc.
Mẫu thân nàng ấy là Lạc phu nhân, được gả cho là Nam Dương Vương, những năm này vẫn luôn ở trên đất được Thuận Hòa đế phong cho. Vì Lạc phu nhân chỉ sinh được mỗi một nữ nhi và không thể sinh con nữa nên Nam Dương Vương mới sủng ái một thiếp khác có thể sinh nhi tử cho hắn.
Nam Dương Vương sủng thiếp mà bỏ rơi thê tử của mình, nghe nói Lạc phu nhân và Ngỗi Cao Lan lúc còn ở đất phong cũng không được đối xử tốt. Đây cũng là nguyên nhân Lạc phu nhân nhất định phải vì nữ nhi cầu xin được sắc phong, về sau Thuận Hòa đế phong Ngỗi Cao Lan làm quận chúa. Cuộc sống của hai mẹ con trên đất phong thời gian sau cũng tốt hơn rất nhiều. Về sau Nam Dương Vương qua đời, Lạc phu nhân giữ Ngỗi Cao Lan quận chúa ở lại chịu tang báo hiếu ba năm sau đó mới mang theo nữ nhi trở về kinh thành.
Mà bởi vì Nam Dương Vương ái thiếp diệt thê nên Thuận Hòa đế khiển trách hắn phẩm hạnh không tốt tức giận và thu hồi dòng dõi nhận vinh ân. Cho nên lúc Nam Dương Vương qua đời, con thứ và thiếp của hắn lúc đó sống không được tốt lắm, có phần khó khăn.
Lúc Lạc phu nhân gả cho Nam Dương Vương, của hồi môn đương nhiên là không ít. Lúc trở lại kinh thành có xin được mang của hồi môn trước kia cũng về kinh, nghe nói chuyện này còn bị ả thiếp thân kia làm loạn một trận.
Cuối cùng không thể gây chuyện với Lạc phu nhân, nàng ta thấy không thể ức hiếp Lạc phu nhân nên đành trơ mắt nhìn Lạc phu nhân mang của hồi môn trước kia đều trở về kinh thành.
Thực tế, lúc này phủ triệt Nam Dương Vương để chỉ còn lại cái tiếng, không còn tiền bạc và quyền lực nên trở thành cái xác rỗng.
Những chuyện này Xu Xu nghe bọn nha hoàn trong phủ nói qua, dù sao khắp kinh thành ai cũng biết. Trong lòng Xu Xu vô cùng cảm thương cho nàng quận chúa tội nghiệp này nên khóe mắt rưng rưng.
Xu Xu cảm thấy Ngỗi quận chúa cũng thật đáng thương, hơn nữa Lạc phu nhân tự thân tới cửa nhờ vả nàng. Vì thế Xu Xu cũng thương lượng với sư phụ mở đơn phối thuốc giúp đỡ nàng ấy.
Nếu Ngỗi Cao Lan chú tâm sử dụng đúng đơn thuốc theo lời căn dặn của Xu Xu, chắc chắn hai ba năm sau cơ thể nàng ấy có thể tốt hơn.
Lạc phu nhân còn tự mình tới phủ Quốc Công nói lời cảm ơn với Xu Xu.
Đến thời điểm đầu tháng tám, hỷ phục của Xu Xu đã được may hoàn thành.
Xu Xu cũng rất nôn nóng muốn thử hỷ phục. Hôm thử hỷ phục, Phương Châu Châu, Khang Bình cùng Ngỗi quận chúa vừa vặn đều đang ở viện phủ, nghe bọn nha hoàn đã lấy hỷ phục trở về phòng Xu Xu, các nàng đều khẩn trương muốn nhìn Xu Xu thử.
Xu Xu cũng có chút khẩn trương nên mặt đỏ bừng, xem chừng có phần mắc cỡ. Thôi thị nhìn con cười tủm tỉm nói: “Xu Xu trước tiên đem hỷ phục mặc thử, nhìn xem kích thước đúng hay không.”
Nàng e thẹn liếc nhìn cặp mắt đang khẩn trương của các nàng. Xu Xu vội vàng đi rửa mặt trước, sau đó vào phòng để bọn nha hoàn giúp đỡ đổi hỷ phục.
Hỷ phục màu đỏ, phía trên thêu lên phượng hoàng màu vàng rực rỡ bay múa, tầng tầng lớp lớp, phía dưới là váy tản ra cũng màu đỏ. Xu Xu xõa tóc đen nhánh đứng trước gương đồng soi. Xu Xu nhìn qua trong gương đồng thấy người thiếu nữ đang mặc hỷ phục, có chút hốt hoảng, hối hận. Chẳng lẽ một tháng nữa nàng đã phải lập gia đình sao?
Thôi thị nhìn qua Xu Xu đang trước gương đồng, thẫn thờ lẩm bẩm nói: “Bảo nhi thật xinh đẹp, dáng dấp thực sự dễ nhìn. Da trắng nõn nà, tóc xanh mềm mại, vóc người cũng dần dần nẩy nở, như là nụ hoa đột nhiên nở rộ, tươi đẹp động lòng người.”
Ba vị hảo hữu cũng kinh ngạc nhìn nàng nói: “Xu Xu thật là xinh đẹp nha. Hỷ phục này cũng là thật đẹp đẽ, phía trên phượng hoàng dùng tơ vàng thêu thành, khiến người trở nên rực rỡ, dù Xu Xu còn chưa trang điểm khuôn mặt, đều xinh đẹp bội phần khiến cho mắt người nhìn đều không muốn rời.”
Ngỗi Cao Lan nhìn qua người Xu Xu đang mặc hỷ phục, ánh mắt khẽ hứng thú chớp chớp, nàng ấy ngầm ghen tị, hỷ phục này quả nhiên là xinh đẹp, Xu Xu đúng là thật là may mắn, dù là đã từng rơi vào vũng bùn, đều có thể gả cho biểu ca tôn quý này của ta, theo ta thấy thì hắn chính là người tuấn mỹ nhất trên đời mà ta từng gặp.
Xu Xu thử qua hỷ phục thấy kích thước thật vừa vặn, tôn lên dáng vẻ xinh đẹp hoàn mỹ của nàng. Nhìn ngắm hồi lâu, sau khi cởi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hoa văn, trong lòng có chút mờ mịt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng tám, tiết trời cũng đã vào thu, thời tiết chuyển dần, ngày hôm đó Xu Xu từ Đức Thiện Đường đi về đến phủ Quốc Công, trên đường nhìn thấy lá cây xen lẫn đã nhuộm sắc đỏ vàng đang rơi rụng theo từng làn gió khiến nàng bắt đầu phát hoảng, bồi hồi, đột nhiên mênh mông nói: “Chẳng còn có mấy ngày nữa là ta phải thành thân rồi.” Tâm tư có chút nặng trĩu, có chút mông lung. Cho đến tận lúc này nàng mới chính thức hiểu rõ được mình đã sắp lập gia đình.
Hạnh Nhi đi theo bên cạnh nàng vội nói: “Đúng nha cô nương, mùng một tháng chín người chuẩn bị thành thân rồi, phu nhân còn nói là mấy ngày sắp tới cô nương khẳng định không thể lại đi Đức Thiện Đường khám bệnh nữa, phải ở trong nhà chuẩn bị thành thân.”
Bởi vì phủ Quốc Công đang chuẩn bị công việc cho đại hôn lễ của Xu Xu và Thục Vương, mấy tên đại nha hoàn và nhị nha hoàn bên người Xu Xu đều bận bịu đến nỗi đi chân không chạm đất. Những ngày này đi theo Xu Xu ra ngoài chính là tam đẳng nha hoàn mà thôi, Hạnh Nhi còn đang nói: “Cô nương, người không khẩn trương à?”
“Khẩn trương sao? Cũng không phải, chỉ là có chút cảm xúc không nói rõ được và cũng không tả rõ được, cảm giác có chút không chân thực, nó tựa hồ như là ảo mộng,” Nàng đều đã trải qua lễ trưởng thành tuổi mười lăm. Mới tổ chức lễ trưởng thành xong còn phải gấp rút thành thân sao?
Hạnh Nhi cười cười nhìn nàng nói: “Nô tỳ lại cảm thấy rất khẩn trương nha, ngày cử hành đại hôn của cô nương khẳng định rất nhiều người sẽ đến xem lễ, phu nhân còn nói, những người hầu như chúng em đều là của hồi môn của cô nương mang đến Vương phủ để hầu hạ, còn có ma ma, tiểu Xá và tiểu Bạch cũng đều phải gả đi, cô nương ban đêm còn phải thử lại hỷ phục lần nữa”
Hạnh Nhi tuổi còn nhỏ, so với Xu Xu nhỏ hơn mấy tháng, còn chưa tròn mười năm, lại sùng bái chủ tử nhà mình, bởi vậy cực kỳ chờ mong xem lễ thành hôn của chủ tử.
Xu Xu trên đường im lặng không biết nói gì, trở lại Thấm Hoa viện, Thôi thị cũng ở nơi đó. Thôi thị vui mừng kéo Xu Xu ngồi xuống ghế nói: “Con chờ một lúc rửa mặt cho tốt xong rồi ta lại mang hỷ phục cho con thử một chút, ba ngày sau tổ chức đại hôn, hỷ phục cũng phải thử lại một chút, sợ kích thước không thích hợp còn có thể chỉnh sửa .”
Xu Xu lần nữa thử qua hỷ phục, kích thước vẫn rất thích hợp, những ngày này vóc người Xu Xu cũng không có thay đổi quá lớn.
Nhìn váy áo kích thước đã phù hợp cho nên không cần chỉnh sửa lại. Sau khi Xu Xu cởi hỷ phục, bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí cất kỹ đồ trong phòng.
Thoáng một cái là đã tới thời gian ba ngày, một ngày trước khi thành thân, Xu Xu ban đêm nằm trên giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Thời điểm nàng tỉnh lại, âm thanh chiêng trống khua vang ầm ĩ bên ngoài. Chân trời vẫn còn một màn đêm, không có chút sáng nhưng nàng dậy sớm là phải sớm đi chải tóc, trang điểm, rồi mặc hỷ phục.
Xu Xu được bọn nha hoàn đưa đi tịnh phòng rửa mặt, sau khi mặc hỷ phục vào, ngồi trước gương bắt đầu chải tóc. Mọi việc diễn ra chóng vánh khiến Xu Xu cũng còn không có hoàn hồn, ánh mắt nàng mờ mịt.
Vẫn là người nhân, Đường lão phu nhân cười nói: “Tân nương tử đây là còn chưa chịu hoàn hồn lại sao, có phải là cảm giác không quá chân thực, cảm giác như là một giấc mơ không? Yên tâm đi, mỗi một cô nương nào đều phải trải qua cái cảm giác này một lần trong đời, nhớ năm đó lúc mà lão thân thành thân cũng có cảm giác và phản ứng chẳng khác gì nha đầu ngươi bây giờ, không cần phải khẩn trương đâu, cũng không cần sợ hãi, cảm giác này chính là cảm giác bồi hồi ngạc nhiên, tự nghĩ làm sao mình lại đột nhiên trở thành một cô nương trưởng thành rồi, hẳn là vẫn còn chưa muốn thành hôn đâu?”
Hôm nay người cài trâm cho nàng vẫn là người cài trâm lần trước ở lễ trưởng thành cho Xu Xu, chính là Đường lão phu nhân. Bà ấy lúc này vẫn hiền lành nhìn qua Xu Xu, cười nhẹ nhàng : “Nha đầu chớ sợ như vậy nha, về sau ngươi còn có những ngày tốt lành hơn, sẽ cùng Đại điện hạ ân ân ái ái, hạnh phúc mỹ mãn.”
Chung quanh đều là nữ quyến của phủ Quốc Công, tất cả mọi người nhìn qua Xu Xu, gương mặt Xu Xu dần trở nên ửng đỏ, nghe Đường lão phu nhân nói như vậy, nàng mới cảm giác được một chút chân thực, sau đó lòng tràn đầy bối rối nghĩ thầm, chẳng lẽ giờ phải lập gia đình rồi sao. Trước đó mấy tháng nàng kỳ thật đều có chút lang thang bên ngoài, luôn cảm giác chuyện này cũng không quá quan trọng và cũng không quá liên quan đến mình.
Nhưng bây giờ, Đường lão phu nhân giúp đỡ Xu Xu suy nghĩ thông suốt, kỳ thật trên gương mặt của Xu Xu bây giờ rất căng mịn, ngay cả một chút lông tơ cũng không có nhìn ra được.
Nhưng bộ dạng vẫn phải trang điểm một chút, lúc đang chuẩn bị trang điểm gương mặt thêm một chút, Thôi thị đè ép thanh âm nói: “Trước hết để cho Xu Xu ăn chút gì đó cho đỡ đói đã.”
Lát nữa khẳng định sẽ không có thời gian rảnh để mà đi ăn đây, hôm nay Xu Xu thành thân, buổi trưa lúc ấy là giờ lành, đợi đến lúc người ta tới đón dâu đi vương phủ, buổi trưa Xu Xu cũng không thể ăn trưa được, phải chờ tới ban đêm, thành ra là như bỏ đói một ngày rồi!
Đường lão phu nhân cũng nói: “Cũng được thôi, làm vài món điểm tâm cho Xu Xu ăn no bụng lấy sức đi.”
Thế là trong phòng mọi người vây quanh hầu hạ Xu Xu dùng đồ ăn sáng, cháo tổ yến, còn có một đĩa sủi cảo tôm, uống chút canh ngọt.
Kỳ thật thức ăn cũng không coi là nhiều, mọi người cũng không dám cho Xu Xu ăn quá nhiều. Hôm nay bận nhiều chuyện, nếu như Xu Xu phải đi nhà xí cũng thật không thuận tiện.
Ăn vài thứ lót dạ xong, một người bắt đầu trang điểm khuôn mặt cho Xu Xu.
Làn da của Xu Xu rất tốt, căn bản không cần trang điểm gì thêm, nếu trang điểm thì dễ bị mất đi vẻ tự nhiên, cho nên chỉ vẽ vài nét lông mày cho nàng, vẽ mắt thêm cho đẹp, bôi lên một tí son nhẹ.
Đợi đến khi Xu Xu trang điểm xong, Thôi thị con mắt đỏ bừng lên, trong hốc mắt rưng rưng, vì hôm nay chính là ngày đại hỉ của Xu Xu, nên bà không muốn khóc lên, nhưng thật sự bà cảm thấy trong lòng quá cảm động, có chút nuối tiếc cũng có chút vui mừng.
Kế tiếp là phụ mẫu của Xu Xu dặn dò nàng vài câu, những người còn lại đều lui ra khỏi phòng.
Búi tóc Xu Xu đã chải kỹ càng, mang theo mũ phượng, khăn hỉ chưa đội lên, lúc này nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn qua phụ thân của mình, khóe mắt cũng không khỏi dần ướt át.
Thôi thị trở lại bên người Xu Xu, nắm chặt hai tay của nàng, “Hôm nay là ngày đại hỉ của con, Bảo nhi đừng khóc nhé......” Bà ấy khuyên Xu Xu đừng có khóc, thế nhưng chính khóe mắt của lại đỏ lên.
“Mẫu thân cũng không nên khóc.” Xu Xu cắn môi nói khẽ.
“Được rồi được rồi, chúng ta đều không được khóc.” Thôi thị cầm tay Xu Xu không chịu buông, không ai biết được những khó khăn trong nội tâm của bà ấy nhiều năm qua, vừa gặp lại được Xu Xu mới có hai năm đã phải gả cho người ta, bà cảm thấy mình nợ Xu Xu rất rất nhiều, cả đời này đều thua thiệt cho Xu Xu.
Bên trong nội tâm của Tống Kim Lương cũng không cảm thấy tốt hơn Thôi thị, ông ấy chính là phụ thân của Xu Xu, nhưng kỳ thật chỉ chăm sóc Xu Xu được hai năm.
Mới tìm được Xu Xu hai năm nay, Xu Xu vậy mà đã liền phải đi thành thân, gả cho nhà người khác.
Chương 102.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton999
Beta: Minh Lý
Lễ trưởng thành của Xu Xu diễn ra rất thuận lợi, một thời gian trôi qua sau lễ trưởng thành, Xu Xu cũng chưa gặp lại Thục Vương điện hạ lần nào.
Ba tháng trước khi thành thân, nam nữ hai bên không được gặp mặt, đó là phong tục của nơi này. Thôi thị đã bí mật thông báo cho Xu Xu về việc này, sau lễ trưởng thành Xu Xu không thể gặp mặt Thục Vương, cho nên ngày thường Xu Xu có nhiều việc cần thương lượng với Thục Vương đều để bọn tay chân thân tín chuyển lời.
Thời gian cũng nhàn rỗi nhiều vì lúc này Xu Xu ngoại trừ chuẩn bị cho lễ thành thân ra cũng không có quá nhiều chuyện để làm.
Ngược lại thì trong phủ Quốc Công ai nấy đều tất bật, nhất là Thôi thị và thẩm, bá mẫu đang phải chuẩn bị tương đối nhiều việc cho buổi lễ trọng đại này.
Xu Xu là Bảo Phúc huyền quân, thân phận rất tôn quý, hơn nữa còn thành thân với Thục Vương điện hạ, hôn lễ này tất nhiên chính là một vấn đề trọng đại của quốc gia, hoàng gia đương nhiên sẽ tổ chức vô cùng lớn. Một mình Thôi thị cũng không thể nào đích thân chuẩn bị hết mọi việc, vì thế nên liền mời chị em dâu bọn họ cùng nhau hỗ trợ.
Lúc này, trong Phủ Quốc Công lại thường xuyên đón tiếp những vị khách vô cùng đặc biệt. Đó là những bằng hữu tốt của Xu Xu. Phương Châu Châu và Khang Bình cũng có nghĩ đến chuyện sau khi Xu Xu thành thân. Nàng sẽ phải gả đi tới Vương phủ, e rằng cơ hội gặp mặt sợ sẽ không nhiều. Vì thế những ngày này liền thường xuyên đến tìm Xu Xu hàn huyên, tâm sự.
Ngoại trừ hai nàng còn có Ngỗi Cao Lan quận chúa cũng thường xuyên đến tìm Xu Xu. Tuy thân thể của Ngỗi quận chúa không tốt lắm, đi đường vài bước đều đổ mồ hôi thở dốc mệt mỏi bắt đầu đi không nổi, nhưng nàng ấy cũng rất quan tâm Xu Xu.
Lần thứ nhất nàng ấy tới cửa tìm gặp Xu Xu, nàng ấy còn mang theo quà tặng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Xu Xu, Ngỗi quận chúa kinh ngạc, mặt nhìn như muốn khóc, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Từ khi ta về trong kinh thành đến bây giờ cũng không có bằng hữu, vì các nàng ấy ghét bỏ thân thể ta không tốt, luôn nói ta thân thể yếu là giả vờ, không muốn mang ta đi chơi cùng. Lúc trước, trong lễ trưởng thành của huyền quân, mẫu thân ta có nói để cho ta tới đây tìm ngươi chơi, ngươi cũng đồng ý, ta, ta tưởng là nói thật.”
“Quận chúa chớ nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút kinh ngạc," Giọng nói của Xu Xu mềm mềm, "Ta thật sự rất vui khi quận chúa tới tìm ta, kỳ thật ngoại trừ Châu Châu và Khang Bình ra, bằng hữu của ta cũng không nhiều. Bằng hữu đều là phải hòa hợp mới cùng làm bạn được, phải gặp mặt chơi với nhau mới biết được có thích hợp hay không.”
Từ lần đó về sau, Ngỗi Cao Lan cũng thỉnh thoảng đến vương phủ tìm Xu Xu chơi, thân thể nàng ấy không tốt lắm, nên không ra ngoài dạo chơi. Bình thường nàng ấy đến cũng chỉ đợi trong thư phòng Xu Xu, nhìn Xu Xu phối thuốc, thấy rảnh rỗi nên nàng ấy liền lấy mấy quyển sách nhìn xem. Bởi vì Châu Châu và Khang Bình cũng thường thường đến phủ Quốc Công chơi với Xu Xu, nên cũng đều quen biết Ngỗi quận chúa.
Xu Xu biết thân thể Ngỗi quận chúa không tốt, nàng còn đích thân bắt mạch cho nàng ấy, thật sự là rất yếu ớt, mạch đập yếu như vậy, theo nàng đoán là do bẩm sinh đã có bệnh trong người.
Nếu mà là do bẩm sinh từ lúc mẫu thân của nàng ấy mang thai, thế thì là do mẫu thân nàng ấy đã có không ít bệnh. Khi đang mang thai, do không chú ý nên có thể là dùng qua thuốc để trị bệnh, cho nên Ngỗi quận chúa khi sinh ra đã có thân thể rất kém cỏi, yếu ớt. Đó gọi là bệnh bẩm sinh.
Xu Xu nhìn sắc mặt đang trắng bệch của Ngỗi Cao Lan, nàng thử hỏi han qua bệnh tình của nàng ấy xem thử. Nàng ngại ngần nói ra suy đoán: “Bệnh tình của quận chúa chắc mang đã lâu trong người, nói không chừng sinh ra đã thế”. Trong lòng có chút bi thương và đồng cảm với quận chúa đang ngồi trước mặt.
Cũng đúng là như thế, nàng ấy có hơi xúc động, đợi một lúc sau, Ngỗi Cao Lan liền xác nhận cùng với các nàng, nhẹ nhàng nói : “Khi ta còn trong bụng, mẫu thân ta vì thân thể không khỏe khiến phụ thân lo lắng nên cho người hầu hạ uống thuốc, buộc phải đẻ non, cho nên thời điểm ta sinh ra, thân thể còn non tháng nên không thích ứng được với bên ngoài, mẫu thân cũng bởi vì khi sinh ta nên gặp một số vấn đề dẫn đến tổn thương thân thể, từ đó về sau mẫu thân cũng không thể mang thai lần nữa.” Ngỗi quận chúa nói xong, liền thổn thức, đau lòng nhắc lại. Nàng ấy vô cùng áy náy, vì sinh ra nàng ấy nên mẫu thân không thể sinh thêm, mới bị cha đối xử phụ bạc.
Mẫu thân nàng ấy là Lạc phu nhân, được gả cho là Nam Dương Vương, những năm này vẫn luôn ở trên đất được Thuận Hòa đế phong cho. Vì Lạc phu nhân chỉ sinh được mỗi một nữ nhi và không thể sinh con nữa nên Nam Dương Vương mới sủng ái một thiếp khác có thể sinh nhi tử cho hắn.
Nam Dương Vương sủng thiếp mà bỏ rơi thê tử của mình, nghe nói Lạc phu nhân và Ngỗi Cao Lan lúc còn ở đất phong cũng không được đối xử tốt. Đây cũng là nguyên nhân Lạc phu nhân nhất định phải vì nữ nhi cầu xin được sắc phong, về sau Thuận Hòa đế phong Ngỗi Cao Lan làm quận chúa. Cuộc sống của hai mẹ con trên đất phong thời gian sau cũng tốt hơn rất nhiều. Về sau Nam Dương Vương qua đời, Lạc phu nhân giữ Ngỗi Cao Lan quận chúa ở lại chịu tang báo hiếu ba năm sau đó mới mang theo nữ nhi trở về kinh thành.
Mà bởi vì Nam Dương Vương ái thiếp diệt thê nên Thuận Hòa đế khiển trách hắn phẩm hạnh không tốt tức giận và thu hồi dòng dõi nhận vinh ân. Cho nên lúc Nam Dương Vương qua đời, con thứ và thiếp của hắn lúc đó sống không được tốt lắm, có phần khó khăn.
Lúc Lạc phu nhân gả cho Nam Dương Vương, của hồi môn đương nhiên là không ít. Lúc trở lại kinh thành có xin được mang của hồi môn trước kia cũng về kinh, nghe nói chuyện này còn bị ả thiếp thân kia làm loạn một trận.
Cuối cùng không thể gây chuyện với Lạc phu nhân, nàng ta thấy không thể ức hiếp Lạc phu nhân nên đành trơ mắt nhìn Lạc phu nhân mang của hồi môn trước kia đều trở về kinh thành.
Thực tế, lúc này phủ triệt Nam Dương Vương để chỉ còn lại cái tiếng, không còn tiền bạc và quyền lực nên trở thành cái xác rỗng.
Những chuyện này Xu Xu nghe bọn nha hoàn trong phủ nói qua, dù sao khắp kinh thành ai cũng biết. Trong lòng Xu Xu vô cùng cảm thương cho nàng quận chúa tội nghiệp này nên khóe mắt rưng rưng.
Xu Xu cảm thấy Ngỗi quận chúa cũng thật đáng thương, hơn nữa Lạc phu nhân tự thân tới cửa nhờ vả nàng. Vì thế Xu Xu cũng thương lượng với sư phụ mở đơn phối thuốc giúp đỡ nàng ấy.
Nếu Ngỗi Cao Lan chú tâm sử dụng đúng đơn thuốc theo lời căn dặn của Xu Xu, chắc chắn hai ba năm sau cơ thể nàng ấy có thể tốt hơn.
Lạc phu nhân còn tự mình tới phủ Quốc Công nói lời cảm ơn với Xu Xu.
Đến thời điểm đầu tháng tám, hỷ phục của Xu Xu đã được may hoàn thành.
Xu Xu cũng rất nôn nóng muốn thử hỷ phục. Hôm thử hỷ phục, Phương Châu Châu, Khang Bình cùng Ngỗi quận chúa vừa vặn đều đang ở viện phủ, nghe bọn nha hoàn đã lấy hỷ phục trở về phòng Xu Xu, các nàng đều khẩn trương muốn nhìn Xu Xu thử.
Xu Xu cũng có chút khẩn trương nên mặt đỏ bừng, xem chừng có phần mắc cỡ. Thôi thị nhìn con cười tủm tỉm nói: “Xu Xu trước tiên đem hỷ phục mặc thử, nhìn xem kích thước đúng hay không.”
Nàng e thẹn liếc nhìn cặp mắt đang khẩn trương của các nàng. Xu Xu vội vàng đi rửa mặt trước, sau đó vào phòng để bọn nha hoàn giúp đỡ đổi hỷ phục.
Hỷ phục màu đỏ, phía trên thêu lên phượng hoàng màu vàng rực rỡ bay múa, tầng tầng lớp lớp, phía dưới là váy tản ra cũng màu đỏ. Xu Xu xõa tóc đen nhánh đứng trước gương đồng soi. Xu Xu nhìn qua trong gương đồng thấy người thiếu nữ đang mặc hỷ phục, có chút hốt hoảng, hối hận. Chẳng lẽ một tháng nữa nàng đã phải lập gia đình sao?
Thôi thị nhìn qua Xu Xu đang trước gương đồng, thẫn thờ lẩm bẩm nói: “Bảo nhi thật xinh đẹp, dáng dấp thực sự dễ nhìn. Da trắng nõn nà, tóc xanh mềm mại, vóc người cũng dần dần nẩy nở, như là nụ hoa đột nhiên nở rộ, tươi đẹp động lòng người.”
Ba vị hảo hữu cũng kinh ngạc nhìn nàng nói: “Xu Xu thật là xinh đẹp nha. Hỷ phục này cũng là thật đẹp đẽ, phía trên phượng hoàng dùng tơ vàng thêu thành, khiến người trở nên rực rỡ, dù Xu Xu còn chưa trang điểm khuôn mặt, đều xinh đẹp bội phần khiến cho mắt người nhìn đều không muốn rời.”
Ngỗi Cao Lan nhìn qua người Xu Xu đang mặc hỷ phục, ánh mắt khẽ hứng thú chớp chớp, nàng ấy ngầm ghen tị, hỷ phục này quả nhiên là xinh đẹp, Xu Xu đúng là thật là may mắn, dù là đã từng rơi vào vũng bùn, đều có thể gả cho biểu ca tôn quý này của ta, theo ta thấy thì hắn chính là người tuấn mỹ nhất trên đời mà ta từng gặp.
Xu Xu thử qua hỷ phục thấy kích thước thật vừa vặn, tôn lên dáng vẻ xinh đẹp hoàn mỹ của nàng. Nhìn ngắm hồi lâu, sau khi cởi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hoa văn, trong lòng có chút mờ mịt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng tám, tiết trời cũng đã vào thu, thời tiết chuyển dần, ngày hôm đó Xu Xu từ Đức Thiện Đường đi về đến phủ Quốc Công, trên đường nhìn thấy lá cây xen lẫn đã nhuộm sắc đỏ vàng đang rơi rụng theo từng làn gió khiến nàng bắt đầu phát hoảng, bồi hồi, đột nhiên mênh mông nói: “Chẳng còn có mấy ngày nữa là ta phải thành thân rồi.” Tâm tư có chút nặng trĩu, có chút mông lung. Cho đến tận lúc này nàng mới chính thức hiểu rõ được mình đã sắp lập gia đình.
Hạnh Nhi đi theo bên cạnh nàng vội nói: “Đúng nha cô nương, mùng một tháng chín người chuẩn bị thành thân rồi, phu nhân còn nói là mấy ngày sắp tới cô nương khẳng định không thể lại đi Đức Thiện Đường khám bệnh nữa, phải ở trong nhà chuẩn bị thành thân.”
Bởi vì phủ Quốc Công đang chuẩn bị công việc cho đại hôn lễ của Xu Xu và Thục Vương, mấy tên đại nha hoàn và nhị nha hoàn bên người Xu Xu đều bận bịu đến nỗi đi chân không chạm đất. Những ngày này đi theo Xu Xu ra ngoài chính là tam đẳng nha hoàn mà thôi, Hạnh Nhi còn đang nói: “Cô nương, người không khẩn trương à?”
“Khẩn trương sao? Cũng không phải, chỉ là có chút cảm xúc không nói rõ được và cũng không tả rõ được, cảm giác có chút không chân thực, nó tựa hồ như là ảo mộng,” Nàng đều đã trải qua lễ trưởng thành tuổi mười lăm. Mới tổ chức lễ trưởng thành xong còn phải gấp rút thành thân sao?
Hạnh Nhi cười cười nhìn nàng nói: “Nô tỳ lại cảm thấy rất khẩn trương nha, ngày cử hành đại hôn của cô nương khẳng định rất nhiều người sẽ đến xem lễ, phu nhân còn nói, những người hầu như chúng em đều là của hồi môn của cô nương mang đến Vương phủ để hầu hạ, còn có ma ma, tiểu Xá và tiểu Bạch cũng đều phải gả đi, cô nương ban đêm còn phải thử lại hỷ phục lần nữa”
Hạnh Nhi tuổi còn nhỏ, so với Xu Xu nhỏ hơn mấy tháng, còn chưa tròn mười năm, lại sùng bái chủ tử nhà mình, bởi vậy cực kỳ chờ mong xem lễ thành hôn của chủ tử.
Xu Xu trên đường im lặng không biết nói gì, trở lại Thấm Hoa viện, Thôi thị cũng ở nơi đó. Thôi thị vui mừng kéo Xu Xu ngồi xuống ghế nói: “Con chờ một lúc rửa mặt cho tốt xong rồi ta lại mang hỷ phục cho con thử một chút, ba ngày sau tổ chức đại hôn, hỷ phục cũng phải thử lại một chút, sợ kích thước không thích hợp còn có thể chỉnh sửa .”
Xu Xu lần nữa thử qua hỷ phục, kích thước vẫn rất thích hợp, những ngày này vóc người Xu Xu cũng không có thay đổi quá lớn.
Nhìn váy áo kích thước đã phù hợp cho nên không cần chỉnh sửa lại. Sau khi Xu Xu cởi hỷ phục, bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí cất kỹ đồ trong phòng.
Thoáng một cái là đã tới thời gian ba ngày, một ngày trước khi thành thân, Xu Xu ban đêm nằm trên giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Thời điểm nàng tỉnh lại, âm thanh chiêng trống khua vang ầm ĩ bên ngoài. Chân trời vẫn còn một màn đêm, không có chút sáng nhưng nàng dậy sớm là phải sớm đi chải tóc, trang điểm, rồi mặc hỷ phục.
Xu Xu được bọn nha hoàn đưa đi tịnh phòng rửa mặt, sau khi mặc hỷ phục vào, ngồi trước gương bắt đầu chải tóc. Mọi việc diễn ra chóng vánh khiến Xu Xu cũng còn không có hoàn hồn, ánh mắt nàng mờ mịt.
Vẫn là người nhân, Đường lão phu nhân cười nói: “Tân nương tử đây là còn chưa chịu hoàn hồn lại sao, có phải là cảm giác không quá chân thực, cảm giác như là một giấc mơ không? Yên tâm đi, mỗi một cô nương nào đều phải trải qua cái cảm giác này một lần trong đời, nhớ năm đó lúc mà lão thân thành thân cũng có cảm giác và phản ứng chẳng khác gì nha đầu ngươi bây giờ, không cần phải khẩn trương đâu, cũng không cần sợ hãi, cảm giác này chính là cảm giác bồi hồi ngạc nhiên, tự nghĩ làm sao mình lại đột nhiên trở thành một cô nương trưởng thành rồi, hẳn là vẫn còn chưa muốn thành hôn đâu?”
Hôm nay người cài trâm cho nàng vẫn là người cài trâm lần trước ở lễ trưởng thành cho Xu Xu, chính là Đường lão phu nhân. Bà ấy lúc này vẫn hiền lành nhìn qua Xu Xu, cười nhẹ nhàng : “Nha đầu chớ sợ như vậy nha, về sau ngươi còn có những ngày tốt lành hơn, sẽ cùng Đại điện hạ ân ân ái ái, hạnh phúc mỹ mãn.”
Chung quanh đều là nữ quyến của phủ Quốc Công, tất cả mọi người nhìn qua Xu Xu, gương mặt Xu Xu dần trở nên ửng đỏ, nghe Đường lão phu nhân nói như vậy, nàng mới cảm giác được một chút chân thực, sau đó lòng tràn đầy bối rối nghĩ thầm, chẳng lẽ giờ phải lập gia đình rồi sao. Trước đó mấy tháng nàng kỳ thật đều có chút lang thang bên ngoài, luôn cảm giác chuyện này cũng không quá quan trọng và cũng không quá liên quan đến mình.
Nhưng bây giờ, Đường lão phu nhân giúp đỡ Xu Xu suy nghĩ thông suốt, kỳ thật trên gương mặt của Xu Xu bây giờ rất căng mịn, ngay cả một chút lông tơ cũng không có nhìn ra được.
Nhưng bộ dạng vẫn phải trang điểm một chút, lúc đang chuẩn bị trang điểm gương mặt thêm một chút, Thôi thị đè ép thanh âm nói: “Trước hết để cho Xu Xu ăn chút gì đó cho đỡ đói đã.”
Lát nữa khẳng định sẽ không có thời gian rảnh để mà đi ăn đây, hôm nay Xu Xu thành thân, buổi trưa lúc ấy là giờ lành, đợi đến lúc người ta tới đón dâu đi vương phủ, buổi trưa Xu Xu cũng không thể ăn trưa được, phải chờ tới ban đêm, thành ra là như bỏ đói một ngày rồi!
Đường lão phu nhân cũng nói: “Cũng được thôi, làm vài món điểm tâm cho Xu Xu ăn no bụng lấy sức đi.”
Thế là trong phòng mọi người vây quanh hầu hạ Xu Xu dùng đồ ăn sáng, cháo tổ yến, còn có một đĩa sủi cảo tôm, uống chút canh ngọt.
Kỳ thật thức ăn cũng không coi là nhiều, mọi người cũng không dám cho Xu Xu ăn quá nhiều. Hôm nay bận nhiều chuyện, nếu như Xu Xu phải đi nhà xí cũng thật không thuận tiện.
Ăn vài thứ lót dạ xong, một người bắt đầu trang điểm khuôn mặt cho Xu Xu.
Làn da của Xu Xu rất tốt, căn bản không cần trang điểm gì thêm, nếu trang điểm thì dễ bị mất đi vẻ tự nhiên, cho nên chỉ vẽ vài nét lông mày cho nàng, vẽ mắt thêm cho đẹp, bôi lên một tí son nhẹ.
Đợi đến khi Xu Xu trang điểm xong, Thôi thị con mắt đỏ bừng lên, trong hốc mắt rưng rưng, vì hôm nay chính là ngày đại hỉ của Xu Xu, nên bà không muốn khóc lên, nhưng thật sự bà cảm thấy trong lòng quá cảm động, có chút nuối tiếc cũng có chút vui mừng.
Kế tiếp là phụ mẫu của Xu Xu dặn dò nàng vài câu, những người còn lại đều lui ra khỏi phòng.
Búi tóc Xu Xu đã chải kỹ càng, mang theo mũ phượng, khăn hỉ chưa đội lên, lúc này nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn qua phụ thân của mình, khóe mắt cũng không khỏi dần ướt át.
Thôi thị trở lại bên người Xu Xu, nắm chặt hai tay của nàng, “Hôm nay là ngày đại hỉ của con, Bảo nhi đừng khóc nhé......” Bà ấy khuyên Xu Xu đừng có khóc, thế nhưng chính khóe mắt của lại đỏ lên.
“Mẫu thân cũng không nên khóc.” Xu Xu cắn môi nói khẽ.
“Được rồi được rồi, chúng ta đều không được khóc.” Thôi thị cầm tay Xu Xu không chịu buông, không ai biết được những khó khăn trong nội tâm của bà ấy nhiều năm qua, vừa gặp lại được Xu Xu mới có hai năm đã phải gả cho người ta, bà cảm thấy mình nợ Xu Xu rất rất nhiều, cả đời này đều thua thiệt cho Xu Xu.
Bên trong nội tâm của Tống Kim Lương cũng không cảm thấy tốt hơn Thôi thị, ông ấy chính là phụ thân của Xu Xu, nhưng kỳ thật chỉ chăm sóc Xu Xu được hai năm.
Mới tìm được Xu Xu hai năm nay, Xu Xu vậy mà đã liền phải đi thành thân, gả cho nhà người khác.
Bình luận facebook