• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Suối tiên của xu nữ - trọng sinh ta đem bàn tay vàng cướp về (2 Viewers)

  • Chap-118

Chương 118: CHƯƠNG 101




Chương 101





Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Thuongton999


Beta: Minh Lý





Lúc hái xong hết những quả đào trong phủ Định Quốc Công thì thời gian đã đến đầu tháng sáu, mỗi ngày đều có thể hái một hai giỏ đào, cách mấy ngày đều tặng cho những thân bằng hảo hữu* một vài rổ, mọi người trong phủ Định Quốc Công ăn đào gần một tháng, đều phát hiện quả đào này rất tốt, sau khi ăn xong trong lòng đều trở nên thoải mái, thời tiết nóng đã bớt đi nhiều và không có cảm thấy mệt mỏi như trước, hơn nữa làn da cũng thay đổi tốt hơn chút.


(*) Những người thân thiết


Sức đề kháng cũng được cải thiện rõ rệt.





Vườn đào trong phủ Định Quốc Công cũng không tính lớn, chỉ khoảng tầm nửa mẫu đất, nhưng quả đào có xu hướng ngày càng nhiều hơn, cứ như vậy hái đến đầu tháng sáu mới hết vườn đào.





Phủ Quốc Công ăn không hết, đưa cho thân bằng hảo hữu xong cũng còn thừa, Xu Xu liền lấy những quả đào còn thừa làm thành đào sấy khô, đặt ở trong nhà từ từ ăn.





Những quả đào sấy khô này là nàng dùng cam lộ sấy cùng, sấy xong liền cho hai vị sư phụ và cũng đưa một chút cho Thục Vương





Đầu tháng sáu lại có hai ngày vui lớn chính là sinh thần Xu Xu mười lăm tuổi và lễ trưởng thành của nàng.





Phủ Quốc Công công việc ngày đêm lu bù, lúc nào cũng phải có người trông coi việc nấu ăn, chuẩn bị kĩ lưỡng yến hội cho lễ trưởng thành của Xu Xu.





Lễ trưởng thành hôm đó, thợ may đã đưa y phục tới phủ Quốc Công , Xu Xu đã mặc thử, kích thước vừa vặn, vì chuyện này mà hai ba ngày nay nàng đều không có thể Đức Thiện Đường khám bệnh, nàng phải ở bên trong nhà chuẩn bị thật tốt công việc cho sinh thần và lễ trưởng thành.





Ngày mai chính là lễ trưởng thành của Xu Xu, tất cả thiếp mời đều được phát hết, trong phủ Quốc Công khá lớn nên việc chuẩn bị đều được chuẩn bị kĩ càng, cũng coi là tạm ổn.





Các thân bằng hảo hữu ở trong kinh thành khẳng định phải mời cho đủ, Thôi thị đang thương lượng với Xu Xu chuyện này, còn có Anh Vương quận chúa trong kinh thành và các công chúa đều phải mời hết.





Thân phận của Xu Xu bây giờ khá đặc thù, tin tức nàng và Thục Vương đính thân lan khắp kinh thành, vương tôn , quý tộc cũng đều được mời đến, may mắn là các vương tử và công chúa quận chúa ở lại trong kinh thành cũng không coi là nhiều, ngoại trừ phủ Anh Vương, lúc đầu Khang Bình quận chúa cũng coi như là bạn thân của Xu Xu, ngoài ra còn có Vinh Xương công chúa và Huệ An quận chúa.





Trước kia Xu Xu cũng có từng đi dự lễ trưởng thành của Huệ An quận chúa.





Thôi thị tiếp tục nói: “Ngoài ra phủ Tào Quốc Công càng không cần phải nói, Tào phu nhân tự mình giới thiệu với mấy người, cũng phải mời bà ấy, còn có một chuyện, nửa tháng trước, Lạc phu nhân mang theo quận chúa trở về kinh, Lạc phu nhân là dì của Đại điện hạ, chúng ta cũng cần phải mời họ.”





Xu Xu cũng biết Lạc phu nhân, dì của đại điện hạ, dù không phải con của chính thất Lạc gia, là con của thiếp thất, nhưng nữ hoàng hậu của Lạc gia bây giờ đã qua đời, lúc trước khi còn sống họ có tình cảm cực kỳ tốt.





Lạc phu nhân được gả làm hoàng hậu cho Nam Dương Vương, sinh ra được một nữ nhi, dù sao cũng là chính thất của Nam Dương vương, cho nên Nam Dương vương có ý muốn phong quận chúa cho nữ nhi, nhưng mà bà ấy lại không muốn phong danh hào cho nữ nhi.





Ba năm trước, Nam Dương Vương chết vì bạo bệnh, nửa tháng trước, Lạc phu nhân mới mang theo nữ nhi là Ngỗi Cao Lan chuyển về kinh thành.





Lạc phu nhân là dì của Thục Vương, thân thích của Thục Vương bên phía nhà mẹ đẻ cũng không nhiều, ngoại trừ dì còn có nhà cậu ở bên phủ Tào Quốc Công.





Lạc phu nhân lại là muội muội ruột của Tào Quốc Công, trở về tự nhiên cũng cùng phủ Tào Quốc Công xã giao một phen.





Sau đó dẫn nữ nhi là Ngỗi quận chúa qua lại trong kinh thành một phen, Ngỗi quận chúa sinh ra đã giống như là tuyết liên ở trên núi cao, da thịt trắng nõn, tính tình phi thường nhút nhát, người yếu nhiều bệnh, sắc mặt cũng lộ ra rất yếu ớt.





Xu Xu biết được dùng lễ mời, Lạc phu nhân với Ngỗi quận chúa cũng không nhiều lời, các nàng là người nhà mẹ đẻ Đại điện hạ, dù không phải thân quen cũng nên mời.





Xu Xu thử qua y phục ngày mai trong lễ trưởng thành, Thôi thị lại có chút điều chỉnh lại cho nàng, Xu Xu đi vào trước gương đồng, nhìn bên trong hiện ra một thiếu nữ đoan chính thanh nhã có một không hai, dáng người ôn nhu.





Hốc mắt Thôi thị có chút phiếm hồng nhìn Xu Xu, bà nghĩ thầm; “Bảo nhi của ta đã trưởng thành thực sự rồi”. Chờ lễ trưởng thành tổ chức xong, tiếp qua ba tháng liền phải thành thân, bà ấy lúc đầu cũng thật muốn giữ lại Xu Xu thêm hai năm, mười lăm tuổi thành thân, đến cùng nữ nhi thành thân sớm, có chút không nỡ xa con.





“Mẫu thân đừng khóc.” Xu Xu ôn nhu lau đi nước mắt Thôi thị.





............





Ban đêm, phủ Quốc Công sẽ bận rộn cả đêm, Thôi thị có thật nhiều tâm sự, chỉ có Xu Xu, ngày mai là lễ lớn của nàng nên nàng buộc phải nghỉ ngơi tốt.





Xu Xu đi rửa mặt, ban đầu nàng tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, chưa từng nghĩ ngược lại là nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.





Hôm sau, Xu Xu tỉnh lại sớm, bên ngoài còn có thể nghe thấy các nô tài bận rộn ra vào thanh âm rộn ràng, hôm nay cửa chính phủ Quốc Công sẽ mở ra đón khách.





Các phòng các viện cũng đều vội vàng, ngược lại chỉ có Thấm Hoa viện là an tĩnh nhất.





Đợi đến Xu Xu ngủ dậy, sát vách bọn nha hoàn nối đuôi nhau mà vào chuẩn bị hầu hạ Xu Xu mặc quần áo, trước mặc váy ngắn, đợi đến lễ trưởng thành lúc mới có thể nhập thất thay đổi chính thức váy áo.





Xu Xu có chút khẩn trương, không để bọn nha hoàn hầu hạ, nàng tự mặc trang phục vào. Sáng hôm nay, đi vào nội viện đánh bộ chưởng pháp với kiếm pháp, ra một thân mồ hôi mới về tịnh phòng rửa mặt. Sau đó, thay bộ đồ khác thêu khổng tước đạp mây, trước tiên đi qua dùng một chút điểm tâm và đồ ăn sáng, chờ khách nhân lần lượt tiến vào trình diện, Xu Xu không có tâm trạng để ăn nên cũng không cảm nhận được thức ăn ngon hay dở, nhưng hiện tại khẳng định càng phải ăn một chút cho ấm bụng.





Dùng qua một bát cháo tổ yến, bên ngoài người hầu thông báo nói Phương Châu Châu và Khang Bình quận chúa đến đây.





Xu Xu vội vàng nói: “Mau mời các nàng vào.”





Hai vị khuê hữu tới, Xu Xu cảm giác khẩn trương vui mừng không ít, nhìn thấy hai người nhịn không được lộ vẻ mặt mỉm cười.





Xu Xu mời các nàng ngồi trên giường bên cạnh song cửa sổ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực, nhịn không được nói: “Ta hôm nay thật khẩn trương nha.”





“Khẩn trương là chuyện bình thường.” Phương Châu Châu cười nói: “Lúc ở lễ trưởng thành của ta, ta cũng khẩn trương vô cùng, có chút đổ mồ hôi lạnh, may mắn không phải xấu hổ trước mặt mọi người.” Nàng so với Xu Xu lớn hơn một tháng, trước đó vài ngày vừa tổ chức qua lễ trưởng thành.





Khang Bình nhỏ giọng nói: “Ta cũng rất khẩn trương.” Nàng vẫn là năm ngoái tổ chức xong lễ trưởng thành.





Sau một hồi hàn huyên với mấy khuê hữu, cảm giác khẩn trương của Xu Xu biến mất không ít, dần dần, phía trước tiền viện khách nhân đến càng ngày càng nhiều, Xu Xu phải trở lại tiếp khách.





Vì lễ trưởng thành Xu Xu hôm nay có đãi khách, còn trong viện có không ít bông hoa quý đều dời đi qua tiền viện, hiện tại những khách nhân lần lượt đến, tự nhiên trước tiên thưởng thức một ít hoa và uống một chút trà.





Xu Xu đi theo hai người bạn trở lại tiền viện một lúc, gặp Vinh Xương công chúa cùng mấy vị quý phụ nhân vây quanh trước những khóm hoa cỏ xanh mướt đang tâm sự to nhỏ.





Có phụ nhân sợ hãi than nói: “Thì ra năm đó Bảo Phúc huyền quân nói tùy tiện cũng có thể nuôi sống mấy bồn Ngụy tử, cứ nghĩ nàng chỉ khoe khoang, vậy mà hôm nay thấy được thì mới công nhận lời này đúng là không sai chút nào.”





Còn không phải là thật sao, chỗ này bày biện hai bồn ngụy tử, dù không phải thời kỳ nở hoa nhưng hoa đều đang nở rực rỡ.





Ngoại trừ những khóm mẫu đơn chủng loại quý báu, còn có các loại hoa sơn trà với hoa lan quý hiếm thấy, còn có vài bông hoa không biết tên khác.





Vinh Xương công chúa vẫn còn tốt, hết sức chăm chú ngắm nhìn hoa cỏ trước mắt, bà ấy yêu hoa đến mức si mê, trông thấy những này bông hoa liền nghiện đến mức đi đường cũng không nổi.





Xu Xu cùng Vinh Xương công chúa bắt chuyện với mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều tới chúc mừng, khen Xu Xu vài câu,





Xu Xu lại đi xã giao từng tân khách, bên này đều là nữ khách, chỉ có chờ giờ lành của lễ trưởng thành đến thì mới có nam khách tới xem lễ.





Đi vào trong đại sảnh, khách nhân đã tới không ít, Thôi thị còn có Cao thị cùng Vạn thị đều bận rộn tiếp đón các quý khách, Xu Xu tới chào đón từng người, cuối cùng nhìn thấy một phu nhân hiền lành cùng một mỹ nhân yếu đuối sắc mặt có chút tái nhợt.





Thôi thị dẫn Xu Xu trở lại nói: “Xu Xu, Vị này chính là Lạc phu nhân với Ngỗi quận chúa.’’





Lạc phu nhân chăm sóc cơ thể rất tốt, da thịt rất trắng, một đôi mắt giống như thu thuỷ, lúc nhìn người đều rất dịu dàng, bà ấy đối diện Xu Xu ôn nhu nói: “Ngươi chính là Bảo Phúc huyền quân đi? Dáng dấp quả nhiên cực kỳ đẹp mắt, ta vừa mới đưa Cao Lan trở lại kinh thành, Cao Lan có lẽ cùng Bảo Phúc tuổi tác không sai biệt lắm, đứa nhỏ này từ nhỏ đã yếu lại nhiều bệnh, hiện tại chúng ta trở lại kinh thành, Cao Lan lại không có mấy người bằng hữu, về sau có thể dành nhiều thời gian đến tìm Bảo Phúc dạo chơi được không?”





Ngồi bên cạnh chính là Ngỗi Cao Lan quận chúa, nàng ấy sắc môi rất nhạt, hai gò má cũng rất trắng, trông rất yếu ớt và thiếu sinh khí, nhìn rất mảnh mai.





Nàng ấy rất mảnh mai, loại này khác biệt hoàn toàn với Khang Bình kén ăn, Ngỗi quận chúa có nét giống mỹ nhân có bệnh trong người, lúc nào cũng như chực chờ ngay cả thở nhanh cũng không nổi, như vậy có chút khiến người khác thấy đau lòng.





Đôi mắt Ngỗi Cao Lan cũng không dám nhìn khuôn mặt Xu Xu, cúi thấp đầu nhỏ giọng kêu lên “Bảo Phúc muội muội.”





Xu Xu ôn nhu nói: “ Đương nhiên là được rồi, quận chúa lúc rảnh rỗi có thể tới phủ Quốc Công tìm ta.”





Ngỗi Cao Lan lại là biểu muội Đại điện hạ, cũng tính là người nhà mẹ đẻ của Đại điện hạ, phải giao hảo cho thật tốt.





Lạc phu nhân cười nói: “Đa tạ huyền quân, có câu nói này của huyền quân, về sau ta sẽ để Cao Lan thường xuyên tới tìm huyền quân trò chuyện, huyền quân cũng đừng có ngại phiền.”





Xu Xu khách khí nói: “Ta cũng rất thích quận chúa, nhưng mà hôm nay có nhiều chuyện, nếu có chiếu cố không chu toàn còn xin Lạc phu nhân cùng quận chúa thứ lỗi.”





Lạc phu nhân cười nói: “Đương nhiên sẽ không, huyền quân nếu có chuyện bận bịu, mình đi thôi.”





Xu Xu nói hoàn toàn chính xác, lúc này còn có không ít người ganh ghét, thù oán nàng, hướng về phía Lạc phu nhân thoảng gật đầu sau đó liền rời đi, Ngỗi Cao Lan ghen tị nhìn qua Xu Xu đang nhanh nhẹn rời đi. Nàng ấy cảm thấy ghen tị với dáng người Xu Xu. Thuở nhỏ thân thể nàng ấy không tốt lắm, khi nào cũng có thể có thể mệt mỏi trong người, chưa bao giờ có dáng vẻ nhanh nhẹn như Bảo Phúc huyền quân này.





Xu Xu vóc người mặc dù không cao lắm nhưng nàng đã phát triển vô cùng tốt, bộ ngực nảy nở, thắt lưng thon nhỏ, hai chân thon dài, đi lại nhẹ nhàng uyển chuyển khiến đôi mắt người đối diện có chút không nỡ rời đi.





Rất nhanh đã đến giờ lành, mọi người chuyển tới đại sảnh chính viện, là viện phủ của lão Quốc Công, muốn ở bên đó để cử hành lễ trưởng thành cho Xu Xu.





Người cắm trâm cài đầu cầu phúc cho Xu Xu tuy thân phận không cao lắm nhưng là người chân chính có phúc khí, gọi là Đường lão phu nhân, Đường lão phu nhân tuổi tác đã gần trăm nhưng tinh thần vẫn còn sáng láng, con cháu cả sảnh đường, tử tôn hậu bối đều là người thiện lương hiếu thảo, toàn bộ trong nhà đều không có người nào có tiếng xấu, tử tôn cũng rất thành đạt, trong triều làm quan, năm ngoái còn có người đỗ tiến sĩ, cùng làm với Tống Ngọc Cẩn ở Hàn Lâm viện.





Có thể mời được Đường lão phu nhân cũng không đơn giản, Đường lão phu nhân tuổi tác đã lớn, rất ít khi giúp các cô nương cắm trâm cài tóc.





Xu Xu sớm về phòng tắm rửa rồi thay đổi một chiếc áo gấm màu đỏ thắm, ngồi chờ trong gian phòng.





Tay nàng hơi có chút run rẩy, vẫn cảm thấy có chút khẩn trương, sống qua hai đời, nhưng đây là lần thứ nhất tổ chức lễ trưởng thành, từ nay về sau nàng mới là một nữ nhân chân chính.





Chờ đến khi bên ngoài truyền đến tiếng tấu nhạc nổi lên, Xu Xu chậm rãi từ sau tấm bình phong đi đến bên ngoài đại sảnh, nàng đưa mắt đảo qua, phía dưới đều là người quen biết, các nam khách cũng không coi là nhiều, ngoại trừ thân thích thì cũng có người hoàng tộc, có Thục Vương điện hạ, cũng có Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tần Yến Đường cũng ở trong đó.





Xu Xu bình tĩnh chậm rãi đi đến vị trí của nàng rồi ngồi xuống.





Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều rất nhiều hình tượng, có lúc nhớ lại những hình ảnh thảm thiết của những người ở phủ Quốc Công sau khi nàng bị hại ở kiếp trước, có lúc là những thân nhân kiếp này của nàng đều là người nàng yêu thương.





Hai loại cảm xúc đan vào một chỗ, sắc mặt nàng hơi có chút trắng bệch, chỉ nghe tiếng nói của phụ thân và mẫu thân đáp tạ các quý khách, còn có những lời chúc phúc vang lên, Đường lão phu nhân chải đầu cho nàng, sau đó dùng một cây ngọc trâm tơ vàng phỉ thúy đỏ cắm ở giữa búi tóc nàng.





Kiểu dáng của ngọc trâm tương đối bình thường, một đầu nhọn, một đầu khác điêu khắc hoa văn phức tạp.





Đường vân có chút quen mắt, giống y như đường vân của vòng tay màu đen bên trên cổ tay nàng. Xu Xu ngẩng đầu nhìn ngọc trâm trong tay Đường lão bà, nàng có chút kinh ngạc.





Ngay khi Xu Xu trông thấy kia ngọc trâm tơ vàng phỉ thúy đỏ, tất cả hình ảnh trong đầu đột nhiên toàn bộ biến mất, trong tai là thanh âm của mọi người tới chúc phúc.





Nàng nhớ tới trước đó vài ngày tên nô tài kia nói với nàng, hắn tới Vương phủ thì nhìn thấy Đại điện hạ đang điêu khắc một cây ngọc trâm, lúc ấy nàng còn nghĩ không biết Thục Vương điêu khắc ngọc trâm làm gì, nàng nghĩ hẳn là làm đưa cho người khác, cho tới bây giờ nàng mới hiểu, thì ra là điện hạ chuẩn bị cho lễ trưởng thành của nàng nên mới điêu khắc ngọc trâm.





Xu Xu nghe thấy tiếng kết thúc buổi lễ, nàng đứng dậy, chậm rãi nhìn về phía mọi người.





Thấy đại điện hạ đang đứng đó, dáng người thẳng tắp cao lớn, hôm nay mặc cẩm bào màu xanh ngọc, đẹp mắt cực kỳ, một đôi mắt phượng của ngài ấy cũng đang nhìn nàng.





Ánh mắt hai người cách trùng điệp đám người va vào nhau. Một tia mắt ấm áp lạ thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom