-
Chương 132
Đường Ngọc Phỉ dựng cả tóc gáy, cô quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Nhưng theo tiếng bước chân vang lên còn có tiếng đọc thần chú cổ quái, ngôn ngữ ngắc ngứ khó hiểu, hơn nữa lại khiến người ta hoa mắt chóng mặt một cách không thể giải thích.
Đường Ngọc Phỉ thoáng sửng sốt, sau đó giật nảy mình, đây là nữ phù thủy sao?!
Từ khi đến thế giới này, cô đã nhìn thấy ma cà rồng và người sói, nhưng chỉ có những phù thủy bí ẩn mà lại hiếm hoi là cô chưa được gặp. Lillian vậy mà lại tìm tới phù thủy ư! Diễn đàn Vietwriter.vn
Không hổ là nữ chính, may mắn mà kịch bản gốc mang đến cho cô ta quả thật không thể coi thường. Nhưng rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì vậy chứ?
Tiếng tụng kinh cổ quái vẫn chưa dừng lại, bước chân càng lúc càng nặng nề, như đánh mạnh vào trái tim của Đường Ngọc Phỉ. Tuy rằng cố sức chống cự nhưng đầu cô vẫn càng ngày càng đau, bắp chân cô cũng run lên.
Nhưng cô chưa kịp nhìn người đi tới thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động nặng nề. Lexus buông Lillian ra, anh lảo đảo lùi về sau hai bước, Đường Ngọc Phỉ có thể thấy rõ con ngươi của anh hiện đầy tơ máu, nhìn hơi đáng sợ.
“Lexus, anh không sao chứ?” Đường Ngọc Phỉ lo lắng hỏi, giọng cô nhỏ đến mức không thể nghe được.
Cổ cô như bị người dùng vải bịt lại, môi cô cũng trở nên nặng trĩu.
Còn Lillian bị ném trên mặt đất đang ho khan vài tiếng, cô ta cười đến khàn cả giọng: “Tôi đã nói rồi, anh không thể làm gì tôi đâu!”
Dưới ánh nến yếu ớt, gương mặt tái nhợt của Lexus nổi lên mạch máu nhỏ, những chiếc răng nanh của anh dài ra khỏi môi, thậm chí anh còn vô thức để lộ ra bộ dạng của ma cà rồng trước khi hút máu. Tình trạng giống hệt như ngày nguyệt thực hôm ấy, rõ ràng là anh đang phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng.
Tiếng bước chân trên những bậc thang dài dừng lại, bóng người mặc áo choàng đen đứng cách Đường Ngọc Phỉ không xa, bà ta nhìn Lexus hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Trong cơ thể ma cà rồng mà lại có dòng máu của phù thủy, thật sự là một sự xấu hổ cho gia tộc phù thủy. Nhưng nhờ điều này mà tôi mới có thể dễ dàng khống chế anh như vậy.”
Vẻ mặt Lexus u ám, anh lao về phía mụ phù thủy, nhưng mụ phù thủy đã sớm đoán được anh sẽ đánh tới, miệng bà ta tiếp tục đọc chú. Lexus bị một luồng sức mạnh vô hình đập mạnh về phía bức tường, sau đó anh quỳ rạp xuống đất.
Đường Ngọc Phỉ cực kỳ sốt ruột, nhưng cô lại không làm được gì, thậm chí ngay cả cử động cô cũng không thể.
Nhưng Lillian đã không nhịn được mà la lên: “Sera, bà đang làm gì vậy, đừng quên lời hứa với tôi!”
“Đương nhiên là tôi nhớ rồi.” Giọng nói già nua của mụ phù thủy Sera lại vang lên.
Thay vì tiếp tục đối phó với Lexus, bà ta lại đi về phía Đường Ngọc Phỉ.
“Bà muốn làm gì?” Đường Ngọc Phỉ nói một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào phù thủy Sera, không phải bà ta muốn thay Lillian giết cô đấy chứ?
Mụ phù thủy Sera bỏ mũ của áo choàng xuống, bỗng nhiên Đường Ngọc Phỉ không kịp đề phòng trực tiếp đối mặt với đôi mắt đục ngầu của bà ta, mà đầu óc cô như rơi vào vòng xoáy, thoáng chốc đều trở nên trống rỗng.
Không ổn, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất an, trực giác mách bảo Đường Ngọc Phỉ nên phản kháng lại, nhưng dù trong lòng cô nôn nóng đến mức nào, cô cũng không thể làm được gì.
Một bàn tay đặt lên trên đầu cô, tiếng tụng kinh lại vang lên, cơ thể Đường Ngọc Phỉ không tự chủ được ngã xuống.
…
Đến lúc Đường Ngọc Phỉ khôi phục lại ý thức, cô mở mắt thật to, nhưng trước mắt cô đều tối đen như mực, dưới người cô lại lạnh lẽo và cứng rắn. Cả cơ thể cô đều đau đớn tột độ, hai chân co rút, đặc biệt là lòng bàn chân cô đã không còn cảm giác nữa.
Ngay khi cô thử cử động, cánh tay cô vừa nâng lên lưng chừng liền đụng phải một vật cứng, giống như cô đã bị nhốt ở một nơi tối tăm và nhỏ hẹp.
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ cực kỳ hoảng hốt mà lấy tay đẩy đẩy lên, nhưng cũng không hề nhúc nhích. Hình như đây là trong quan tài! Cô đã bị khóa kín rồi ư!
Đúng vào lúc này, chiếc quan tài đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, sau đó hơi đong đưa, giống như có người nhấc nó lên.
“Cứu tôi!” Đường Ngọc Phỉ muốn kêu cứu, nhưng có há to miệng cũng không phát ra được tiếng nào.
Mẹ nó chứ! Mụ phù thủy đó đã làm cái quái gì với cô rồi! Diễn đàn Vietwriter.vn
Tình thế khó khăn này khiến Đường Ngọc Phỉ hơi hoảng loạn, cô giơ tay đập mạnh vào thành quan tài rồi giơ đầu gối đá loạn. Lúc này cô cũng không còn màng đến sự đau đớn trên người nữa.
Có vài giọng nói sợ hãi từ bên ngoài quan tài truyền vào: “Nó đang động đậy kìa! Có thứ gì đó đang cử động bên trong! Là ma cà rồng đấy!”
“Mau chôn nó đi! Đừng để nó thoát ra được!”
“Nhanh lên! Nhanh lên! Mau lấp đất!”
Quan tài rung chuyển kịch liệt khiến cái ót của Đường Ngọc Phỉ bị đập đến hoa mắt chóng mặt. Sau đó truyền đến tiếng xẻng xúc đất, tiếng đất rơi trên quan tài vang lên, cô đây là sắp bị chôn sống rồi sao.
Vào thời khắc mấu chốt, Đường Ngọc Phỉ lập tức gọi điện thoại cho cô thư ký nhỏ.
Tuy nhiên, lần này dù cô có gọi thế nào cũng không có ai trả lời. Cô lo lắng đưa tay sờ cổ tay thì phát hiện ở tay trống không, “Trùng động” đâu rồi?
Như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào tim, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy máu khắp người cô đều sắp đông lại, cô hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Ngay cả “Trùng động” cũng không còn, làm sao cô có thể tự cứu mình đây? Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây một cách không rõ ràng như vậy sao?
Tiếng xẻng tiếp tục vang lên, những người trên mặt đất đang làm việc cật lực. Việc Đường Ngọc Phỉ tiếp tục đập vào quan tài chỉ làm cho bọn họ sợ hãi hơn và càng khiến bọn họ chôn cô nhanh hơn nữa.
Thời gian dần trôi qua, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy không khí trong quan tài ngày càng ít đi, ngay khi cô sắp ngạt thở, một giọng nói quen thuộc mơ hồ truyền đến: “Các người đang làm gì vậy?”
Đường Ngọc Phỉ đang tuyệt vọng mà nhắm mắt, đột nhiên cô mở mắt ra, đây là giọng của Eric!
Khát vọng sống mãnh liệt khiến cô tiếp tục liều mạng đập mạnh vào quan tài.
Bầu trời trắng bụng cá*, tờ mờ sáng, Eric từ trong thành phố tuần tra đến đây, anh ta nhìn thấy có mấy người đang chôn cất quan tài vội vàng bật đèn, mà trong quan tài còn có tiếng động. Anh ta nhíu chặt lông mày bước tới hỏi: “Thứ gì đây, tại sao nó vẫn còn động đậy?”
*Mô tả bầu trời lúc bình minh: bầu trời sẽ sáng dần, những đám mây từ vô hình chuyển sang trắng xóa. Hình dạng của những đám mây thường giống vảy cá, cá có lưng đen, bụng trắng.
“Là ma cà rồng! Chúng tôi đã phong kín bốn phía của quan tài và sẽ chôn nó dưới lòng đất mãi mãi!”
“Ma cà rồng?” Eric kinh hãi, sau đó lạnh lùng quát: “Ngu ngốc, cho dù các người chôn nó ở đây cũng không thể nào giết nó được, nếu để nó tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ gây hại đến người khác!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Người chôn quan tài thấy Eric ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, nên cũng vô thức tin tưởng vào lời nói của anh ta.
“Mở quan tài ra.” Eric bất giác giương cằm lên, anh ta không cho phép giải thích mà nói: “Tôi là đặc phái viên của Tòa Thánh, tôi tuyệt đối có khả năng chống lại ma cà rồng.”
Nghe vậy, ba người họ nhìn nhau hơi lưỡng lự và nghi ngờ.
Trong quan tài này là ma cà rồng đó, nếu họ tùy tiện mở quan tài ra, nói không chừng bọn họ cũng bỏ mạng lại đây mất!
Thấy họ không tin mình, Eric hơi nổi giận: “Các người đi đi, cứ để đó cho tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Dứt lời, anh ta đã cầm lấy chiếc xẻng bên cạnh để xới đất, có vẻ như thực sự muốn mở quan tài ra.
Vì vậy, ba người chôn quan tài bị dọa tái cả mặt, nên họ đã bỏ chạy ngay lập tức.
Chỉ dựa vào sức của Eric hơi khó mở quan tài, phải mất một lúc lâu anh ta mới có thể xúc hết đất ra khỏi quan tài. Anh ta cầm lấy chiếc roi da bên hông, hít một hơi thật sâu rồi dùng xẻng cạy hết những chiếc đinh ở bốn phía, sau đó quát lên: “Ma cà rồng bẩn thỉu, hôm nay chính là ngày chết của mi!”
Anh ta vừa dứt lời thì nắp quan tài thình lình bị đẩy ra, nhưng bên trong lại là một cô gái có mái tóc màu đen đang mang một chiếc váy trắng.
Cây roi trên tay Eric định đánh lên người cô, nhưng ngay lúc nhìn rõ mặt cô, anh ta gấp đến mức suýt quăng luôn cây roi trên tay.
“Cô Lillian?!” Anh ta cực kỳ kinh hoàng mà thốt lên.
Đường Ngọc Phỉ suýt chết ngạt trong quan tài, lúc này lồng ngực cô đang phập phồng mãnh liệt, tham lam hít thở không khí trong lành. Sau đó cô chống tay vào mép quan tài rồi chậm rãi ngồi dậy, cử động hơi khó khăn. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cô Lillian, sao lại là cô, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Eric vội vàng đưa tay đỡ lấy Đường Ngọc Phỉ.
Chỉ là bây giờ Đường Ngọc Phỉ không thể trả lời. Cô định dùng sức của Eric để đứng dậy, nhưng dưới lòng bàn chân lại nhói đến một cơn đau thấu tim, nên cô lại ngã phịch xuống.
Đường Ngọc Phỉ nương theo ánh trăng sáng để nhìn lòng bàn chân mình, mới nhận ra chân cô đã bị dao cắt đến mức máu thịt lẫn lộn, vốn không thể nào đi lại được.
Quả thực đủ tàn nhẫn, Đường Ngọc Phỉ cười lạnh.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng lúc này cô đã có thể bình tĩnh trở lại. Cô không biết Lillian đã yêu cầu mụ phù thủy Sera làm gì với cô, nhưng tình huống bây giờ của cô đang rất tồi tệ, cực kỳ tồi tệ.
Cổ họng không thể phát ra âm thanh, chân lại không có cách nào bước đi được, thậm chí “Trùng động” cũng biến mất. Nếu không phải gặp được người thích xen vào việc của người khác như Eric, thì chắc chắn cô đã bị chôn sống rồi chết vì ngạt thở. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Lexus, điều duy nhất mà cô có thể chắc chắn là anh vẫn còn sống. Bởi vì, hệ thống vẫn chưa đưa ra quyết định là nhiệm vụ của cô đã thất bại và đưa cô thoát ra ngoài.
Nhưng cô không hiểu tại sao Lillian lại lấy đi “Trùng động” của mình, lẽ nào các phù thủy trên thế giới này còn nhìn thấy được sức mạnh của “Trùng động” ư?
“Chân của cô bị thương rất nặng, ai đã làm vậy?” Eric nhìn thấy lòng bàn chân của Đường Ngọc Phỉ mà không khỏi hít một hơi lạnh, sau đó anh ta vươn tay bế cô ra khỏi quan tài.
Đường Ngọc Phỉ lắc đầu, chỉ vào cổ của mình, sau đó mở miệng thở dài một hơi.
Eric trợn to hai mắt: “Ý của cô là cô không nói được?”
Sau đó anh ta thấy Đường Ngọc Phỉ gật đầu.
“Trời ạ, bây giờ tôi đưa cô đi khám ngay, cô cố gắng chịu đựng một chút.”
Eric xông ra đường rồi ngăn lại một chiếc xe ngựa để đưa Đường Ngọc Phỉ đi gặp bác sĩ.
Trên người cô có rất nhiều vết thương, nghiêm trọng nhất là hai bàn chân bê bết máu, chúng đều được băng bó bằng một lớp băng dày rất cẩn thận.
Về phần cổ họng của cô, bác sĩ lắc đầu, cho biết cổ họng cô không không hề bị tổn thương.
Có vẻ như việc cô mất khả năng nói chuyện là tác phẩm của mụ phù thủy Sera.
Đường Ngọc Phỉ mím môi, giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, ra hiệu bác sĩ lấy cho cô một tờ giấy và một cây bút.
Sau đó cô viết một câu rồi đưa cho Eric: Giúp tôi tìm một phù thủy tên là Sera.
“Phù thủy?” Eric cau mày: “Cô Lillian, cô bị biến thành bộ dạng này có liên quan gì đến phù thủy sao?”
Đường Ngọc Phỉ lại gật đầu và viết thông tin để nhận diện Sera trên giấy. Với tư cách là đặc phái viên của Tòa Thánh, chắc chắn Eric có mối quan hệ rất rộng. Bây giờ cô chỉ có thể tìm thấy Sera nhờ tinh thần chính nghĩa và thiện cảm của Eric đối với cô, nếu như Sera rời khỏi thành phố thì tất cả đã muộn.
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô tìm được bà ta, cô chỉ cần trở về chờ tin tức của tôi là được rồi.” Eric bỏ mảnh giấy vào túi áo khoác một cách nâng niu.
Quay về ư? Đường Ngọc Phỉ giật mình, sau đó cô lập tức lắc đầu, cô không thể để Eric đến lâu đài cổ của Lexus. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sao vậy, cô không muốn quay về à?”
Vẻ mặt Đường Ngọc Phỉ vừa đáng thương, vừa lo lắng nắm lấy tay áo của Eric, dáng vẻ là cô có lý do rất khó nói.
Quả nhiên Eric đã mềm lòng, anh ta lại nói: “Nếu vậy, cô hãy cùng tôi trở về Tòa Thánh.”