-
Chương 11-15
Chương 11: Tiểu thiếp thâm độc
“Vâng, vâng, mời vương gia và trắc phi nương nương bái đường.” Hỉ nương vội vàng nói.
“Vương gia, theo quy củ chỉ có cưới chính thất mới có thể bái đường, còn nạp thiếp thì không thể.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Hành động này của nàng như đang đánh vào mặt của Sở Minh Khiêm trước mặt mọi người.
“Bổn vương muốn bái đường với Nhu Nhi, ngươi làm gì được ta?” Cuối cùng Sở Minh Khiêm không nhịn được, hắn tức giận gầm lên nắm tay Nam Cung Nhu, chuẩn bị bái đường.
Thấy hắn tức giận, Vân Cẩm Nguyệt không nói nữa.
Nàng làm bọn họ ghê tởm lâu như vậy, xả được cơn tức, cũng nên trở về nghỉ ngơi.
Hỉ nương thấy vậy vội vàng hô: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường…”
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, đôi phu thê mới cưới này thuận lợi bái đường xong, Sở Minh Khiêm dịu dàng nhìn Nam Cung Nhu, Nam Cung Nhu cũng si mê nhìn hắn, giống như trong mắt hai người chỉ có nhau, không còn những người khác.
Lúc này, hỉ nương bưng trà đến, đưa một cốc cho Nam Cung Nhu.
Nam Cung Nhu nhận trà, hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Vân Cẩm Nguyệt, nói: “Tỷ tỷ, mời tỷ uống trà.”
“Cảm ơn muội muội, uống xong cốc trà này, sau này muội chính là người của Ly vương phủ, muội mới đến có nhiều chuyện không hiểu nhưng muội yên tâm sau này ta sẽ từ từ chỉ dạy cho muội.”
Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt đang định uống trà đột nhiên, nàng cảm thấy cổ tay đau xót, nàng dừng lại nhìn thấy cổ tay mình đang chảy máu.
Tập trung nhìn lại, trên cổ tay có vết cắt của đao.
Nàng lạnh lùng nhìn Nam Cung Nhu, chắc do nữ nhân này làm, khẳng định nàng ta giấu lưỡi dao trong tay áo, mượn cơ hội vừa rồi cắt nàng.
Nam Cung Nhu làm vậy vì muốn chọc tức nàng, làm nàng nổi giận trước công chúng, khiến nàng gây chuyện, cuối cùng không bị Ly Vương bóp chết thì cũng bị bắt lại đánh một trận.
Nàng cũng không có khả năng giơ tay cho mọi người xem, nói cho mọi người cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt.
Không có ai tin nàng, mọi người đều sẽ nghĩ nàng tự cắt để vu oan cho Nam Cung Nhu, cho nên nàng nén đau, không nhận trà.
Nam Cung Nhu thấy vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tỷ tỷ, sao vậy? Tỷ không muốn uống trà của muội sao?”
“Không phải, theo quy củ muội còn chưa quỳ xuống.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết?” Sở Minh Khiêm không nhịn được khi thấy nữ nhân mình yêu bị bắt nạt, muốn đi lên bóp chết Vân Cẩm Nguyệt.
Nam Cung Nhu giữ chặt hắn, không muốn hắn khó xử: “Vương gia, tỷ tỷ nói đúng, ta làm thiếp phải quỳ xuống dâng trà cho tỷ tỷ mới đúng.”
Nói xong nàng ta nhìn cốc trà, cốc trà này được làm từ gạch, nước bên trong nóng đến mấy bên ngoài đều không cảm nhận được.
Lúc nha hoàn Đan Nhi của nàng ta rót trà, cố ý rót ấm trà nóng nhất, Vân Cẩm Nguyệt muốn bắt nạt nàng ta đúng không? Vậy nàng ta cố ý làm đổ cốc trà kia, cho nàng ta bỏng chết!
Nghĩ đến đây, nàng ta nhịn xuống sự tủi nhục quỳ xuống trước mặt Vân Cẩm Nguyệt: “Tỷ tỷ, mời uống trà.”
“Muội muội vất vả rồi.”
Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay nhận trà.
Lúc này, Nam Cung Nhu nhanh chóng buông tay.
Vân Cẩm Nguyệt biết nữ nhân này thâm độc, xảo trá, không dịu dàng lương thiên như mặt ngoài, cho nên đã đề phòng trước.
Lúc nhìn thấy Nam Cung Nhu buông tay, đột nhiên nàng hét lên, đẩy cốc trà về phía Nam Cung Nhu, đột ngột đứng lên né ra chỗ khác: “Nóng quá, muội muội, muội muốn ta bỏng chết phải không?”
Chương 12: Nhìn thấy quỷ?
Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.
Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.
“Tỷ tỷ, muội không có…” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”
“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không.” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.
Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.
Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.
Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”
Ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lẽo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.
Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc.”
“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.
Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.
Ban đầu nàng ta còn tưởng rằng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.
Nghĩ đến đây, nhân lúc nắm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!
Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”
Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng ta sợ đến mức hét lên vội vàng lùi ra sau, lao vào trong lòng ngực của Sở Minh Khiêm.
Mọi người bị giật mình trước hành động của Nam Cung Nhu, nàng ta nhìn thấy quỷ hay sao?
Có phải Vân Cẩm Nguyệt quá xấu, bị dọa sợ?
Vân Cẩm Nguyệt cũng khiếp sợ trước hành động của Nam Cung Nhu, buông tay, xoay người sang chỗ khác, nói với mọi người: “Mấy người thấy đó, ta vẫn chưa làm gì cả.”
Mọi người nhanh chóng nhìn khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, kinh sợ hét lên: “Sao, sao mặt của ngươi lại như này?”
“Sao hả, ta chính là ta, vẫn là bộ dáng này.” Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh nói.
Mọi người lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, Vân Cẩm Nguyệt quá đẹp, làn da vô cùng mịn màng, mặt mày sáng như sao trời, khuôn mặt trứng ngỗng, còn xinh đẹp hơn cả Nam Cung Nhu.
Hiện tại Vân Cẩm Nguyệt đẹp như tiên trên trời, lạnh lùng quyến rũ, đè ép mọi hoa thơm cỏ lạ.
Chương 13: Vương phi quá đẹp
Mọi người nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi ra, bọn họ che miệng hét chói tai: “Vương phi nương nương, sao người lại đẹp như vậy, người là người thường hay tiên nữ xuống trần?”
Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, vừa rồi đám người này còn mắng nàng xấu xí, chỉ trong chớp mắt lại gọi nàng là vương phi nương nương, đúng là một đám thùng cơm chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
“Ta không nhìn lầm đúng không, vương phi không xấu, ngược lại còn là một tiên nữ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Nam Cung Nhu, sao Ly Vương lại không yêu vương phi chứ?”
“Không phải nói đại tiểu thư Vân gia là quái vật xấu xí hay sao? Không lẽ lời đồn là giả?”
“Đẹp, quá đẹp, người đẹp như vậy lại suốt ngày đeo khăn che mặt, quá phí phạm!”
“Ngươi biết cái gì? Đối với nữ tử yếu đuối đẹp quá cũng là tội, có lẽ vì bảo vệ chính mình nên người ta mới không muốn để lộ dung mạo xinh đẹp của mình.”
“Đúng vậy, không như một số người, rõ ràng dung mạo cũng chỉ tầm trung, lại dám tuyên truyền bản thân là người đẹp nhất nước Sở, nàng ta còn không đẹp bằng Ly vương phi.”
“Nhưng trước kia ta từng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia, khi đó trên mặt nàng bị trúng độc, xấu đến mức không thể ra ngoài, mấy người nói xem chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vô nghĩa, thần y trong thiên hạ nhiều như vậy, có khi người ta giải hết độc t rồi chữa mặt cho nàng thì sao?”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt mỉm cười, vốn dĩ nàng không muốn trở thành tiêu điểm, tất cả đều do Nam Cung Nhu cả.
Đột nhiên, nàng phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, nàng nhìn theo ánh mắt đó phát hiện Sở Minh Khiêm đang nhìn nàng.
Sở Minh Khiêm cũng bị khiếp sợ, không thể tin được.
Hôm qua làm tình với Vân Cẩm Nguyệt hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, rõ ràng trên mặt của nàng có một vết sẹo, sao bây giờ lại không có?
Hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, biết gương mặt này vẫn là gương mặt của nàng chỉ thiếu vết sẹo và xinh đẹp hơn mà thôi.
Lúc này hắn rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không thể không nói, không có vết sẹo Vân Cẩm Nguyệt rất đẹp, đáng tiếc nàng không phải gu của hắn.
Nam Cung Nhu đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh Khiêm, nàng ta cực kỳ ghen ghét.
Rõ ràng Vân Cẩm Nguyệt là một con quái vật xấu xí, tại sao lại trở nên xinh đẹp rồi?
Nàng ta không tin Vân Cẩm Nguyệt sẽ trở nên xinh đẹp, bởi vì độc trên mặt Vân Cẩm Nguyệt do chính tay nàng ta hạ xuống!
Năm đó nàng ta và Vân Cẩm Nguyệt được xưng là hai đóa hoa của kinh thành, hai người đều am hiểu cầm kỳ thư họa, cùng là thiếu nữ thiên tài, cùng là người đẹp đứng đầu, nàng ta nghe nói dân chúng trong kinh thành muốn chọn ra một người đẹp nhất nước Sở.
Lúc ấy danh tiếng của Vân Cẩm Nguyệt cao nhất, nàng ta sợ Vân Cẩm Nguyệt cướp danh hiệu này nên đã tìm mẫu thân của nàng ta lấy một lọ thuốc độ, bỏ vào đồ ăn của Vân Cẩm Nguyệt.
Từ đó về sau, Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung, còn nàng ta trở thành người đẹp nhất nước Sở.
Có danh hiệu người đẹp nhất nước Sở, danh tiếng của nàng ta tăng vọt, cũng quen biết mấy vị hoàng tử.
Cuối cùng, nàng ta lựa chọn ở bên Sở Minh Khiêm, người ưu tú nhất trong số những người đó.
Bởi vì danh hiệu người đẹp nhất nước Sở nên nàng ta mới có thể kết bạn được với Sở Minh Khiêm, nhưng bây giờ mặt của Vân Cẩm Nguyệt khỏi hẳn, vậy danh hiệu người đẹp nhất của nàng ta tràn ngập nguy cơ.
Nàng ta rất hối hận, đang yên đang lành kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt làm gì?
Kết quả không những không làm Vân Cẩm Nguyệt xấu mặt, còn làm mọi người nhìn thấy dung mạo của Vân Cẩm Nguyệt khiến nàng chiếm hết nổi bật, đè ép nàng ta, cuối cùng biến khéo thành vụng.
Nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Sở Minh Khiêm nói: “Ngươi đã đạt được mục đích, còn không cút về phòng?”
Chương 14: Tiêm phòng uốn ván
Cuối cùng hắn cũng biết mục đích Vân Cẩm Nguyệt chạy ra, thì ra là vì nàng trở nên xinh đẹp, muốn cướp đi sự chú ý của Nhu Nhi, muốn cướp đi sự cưng chiều của Nhu Nhi.
Đáng tiếc, hắn không phải nam nhân chỉ biết nhìn mặt, nếu hắn thật sự muốn tìm người đẹp, vậy lấy gương nhìn chính mình là được.
Vân Cẩm Nguyệt biết Sở Minh Khiêm hiểu lầm.
Sợ rằng người nam nhân mang chủ nghĩa đàn ông này còn tưởng nàng chạy ra vì hắn.
Nàng lạnh lùng đứng dậy rời khỏi phòng khách, còn vẫy tay với mọi người trong phòng, nghĩ thầm, nàng thật sự không muốn chiếm nổi bật, đều do Nam Cung Nhu hãm hại cả.
Cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt chảy máu, nàng còn phải trở về phòng bôi thuốc.
Trở lại Phi Nguyệt Các, Vân Cẩm Nguyệt vén tay áo lên, nhìn chằm chằm vết cắt trên cổ tay, hít sâu: “CMN đau quá.”
Phượng Nhi nhìn vết thương trên cổ tay của nàng, sợ hãi kêu lên: “Nương nương, sao tay của người lại bị như vậy?”
“Vừa rồi lúc Nam Cung Nhu dâng trà đã lén dùng dao cắt đấy.” Vân Cẩm Nguyệt không ngờ Nam Cung Nhu này lại ác độc như vậy.
“Cái gì? Nữ nhân kia quá ác độc, nương nương, sao lúc đó người không nói cho vương gia?” Phượng Nhi nhìn miệng vết thương trên tay chủ tử, hốc mắt đỏ bừng.
“Nói cho hắn thì có ích gì? Hắn sẽ tin ta hả? Ngươi đi lấy một miếng băng gạc đến đây để ta băng bó.”
“Nô tì đi ngay đây.” Nói xong, Phượng Nhi chạy ra ngoài.
Sau khi nàng ta đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, xuất hiện trong phòng thí nghiệm chữa bệnh của mình.
Nàng nhìn lên trên giá thuốc, lấy povidone và băng gạc khử trùng xuống.
Povidone có thể loại bỏ độc trên miệng vết thương, tránh nhiễm trùng, nhưng nàng còn phải tìm thuốc chống uốn ván, bởi vì nàng không biết lưỡi dao của Nam Cung Nhu có rỉ sắt hay không, nhỡ may bị rỉ sắt, nếu không tiêm ngừa uốn ván nàng sẽ chết.
Nhưng nàng tìm khắp phòng thí nghiệm vẫn không tìm thấy thuốc chống uốn ván.
Nàng vô cùng lo lắng, mặc dù trong phòng thí nghiệm của nàng có rất nhiều thuốc, nhưng không phải cái gì cũng có, càng hay thấy càng không có, bởi vì mấy thứ hay thấy rất dễ mua được ở bên ngoài, ở nơi này toàn thuốc hiếm.
Nếu không có thuốc chống uốn ván, chẳng may bị nhiễm trùng thì phải làm sao?
Trong lúc nàng không biết làm sao, đột nhiên, một lọ thuốc ngừa uốn ván xuất hiện trên giá thuốc.
Nàng vô cùng kinh ngạc, nàng để povidone ở chỗ này, lúc nãy nàng cầm povidone xuống, chỗ này trống rỗng, chỉ trong chớp mắt, lại nhiều thêm một lọ thuốc ngừa uốn ván.
Thực sự quá thần kỳ.
Vân Cẩm Nguyệt nhìn lọ thuốc này, trái tim đập thình thịch, không lẽ chỉ cần nàng muốn thuốc gì, phòng thí nghiệm đều có thể biến ra cho nàng?
Tiêm uốn ván phải tiêm trong vòng 72 giờ, cho nên nàng không hề do dự cầm lấy lọ thuốc, trước khi thu hồi ý thức, nàng còn cầm thêm một bộ kim tiêm ra ngoài.
Sau đó, nàng để thuốc trên mặt bàn, đầu tiên kiểm tra da, xem thân thể này có mẫn cảm với thuốc hay không.
Mười phút sau, kết quả kiểm tra âm tính, chứng minh thân thể này không bị dị ứng với thuốc, có thể tiêm ngừa.
Vân Cẩm Nguyệt khử trùng cho miệng vết thương của mình, tiêm một ống uốn ván, rồi dùng băng gạc khử trùng băng bó miệng vết thương lại.
May mắn Nam Cung Nhu không cắt trúng động mạch của nàng, nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Chương 15: Đêm tân hôn với hoa và nến
Lúc này Phượng Nhi đã quay trở lại, trên tay đang ôm mấy miếng vải rách, khóc thút thít: "Tiểu thư, Trương ma ma nói trong phủ không có băng gạt, muội hết cách đành phải tìm mấy miếng vải bố dùng để may xiêm y, người xem những thứ này có dùng được không?"
"Loại vải bố này không có tác dụng mấy nhưng không sao, ta đã băng kỹ rồi." Vân Cẩm Nguyệt nói.
Trong trí nhớ của nàng, Vương ma ma là quản gia của vương phủ, ỷ vào việc mình sống ở đây đã lâu, biết rõ Sở Minh Khiêm không thích nguyên chủ nên vẫn luôn xem thường nguyên chủ, còn thương xuyên ức hiếp đủ đường.
Đợi khi nào tìm được cơ hội, nàng nhất định phải trừng trị tôi tớ độc ác này một phen mới được.
Phượng Nhi nhìn băng gạc trên cổ tay Vân Cẩm nguyệt và đống chai lọ kỳ quái trên bàn, không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, những thứ này là gì thế ạ, người lấy được từ nơi nào vậy?"
Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, Phượng Nhi đã hầu hạ nguyên chủ từ nhỏ, vô cùng trung thành với nguyên chủ nên nàng cũng chẳng đề phòng nàng ta, không cố tình che giấu đống dược phẩm này.
Nàng nghĩ ra một lý do: "Vừa rồi ta lấy được từ rương đồ cưới, chắc là của hồi môn nương cho ta, ngươi không được kể cho người khác biết đấy."
"Tiểu thư yên tâm, bí mật của người cũng là bí mật của muội, muội nhất định sẽ không nói với người khác." Phượng Nhi phát hiện tiểu thư nhà mình thay đổi rồi, đầu óc cũng trở nên thông minh hơn trước.
Từ lúc tiểu thư rơi xuống nước rồi tỉnh lại, trên người xuất hiện rất nhiều bí mật, tạm thời nàng ta không thể nhìn thấu nhưng không sao, chỉ cần đối phương vẫn là tiểu thư thì nàng ta sẽ ủng hộ vô điều kiện.
"Tất cả những thứ này đều là dược phẩm, sau này đều có tác dụng hết, ngươi tìm giúp ta một cái túi vải, bọc lại." Ở cổ đại không có những loại thuốc này, Vân Cẩm Nguyệt sợ dùng hết rồi thì không còn nữa nên dặn Phượng Nhi bảo quản thật kỹ, khi nào cần lại lấy ra dùng.
***
Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh ánh sao, vầng trăng lưỡi liềm trên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rơi trên mặt đất như phủ lên một tầng sa mỏng màu bạc.
Khách khứa đã về hết, toàn bộ vương phủ chìm trong yên tĩnh.
Trong hỉ phòng, Nam Cung Nhu đau khổ nhào vào trong ngực Sở Minh Khiêm, yếu ớt nức nở: "Vương gia, có phải tỷ tỷ không thích ta không? Ta không biết mình đã đắc tội tỷ tỷ chỗ nào mà hôm nay tỷ ấy lại làm khó ta như thế."
Bắt nàng ta cởi giá y màu đỏ xuống, thay bằng màu hồng nhạt rồi mới cho bái đường, đây không còn là gây khó dễ nữa mà là một sự sỉ nhục.
Sở Minh Khiêm đau lòng nhìn nữ nhân trong ngực, hung hăng siết chặt nắm tay: "Nữ nhân kia luôn như thế, nàng đừng để ý nàng ta, có bổn vương ở đây nàng ta không dám ức hiếp nàng."
"Nhưng mà hôm nay tỷ tỷ đẹp quá, từ khi xuất giá tới giờ tỷ ấy vẫn luôn đẹp như thế à?" Đây là vấn đề Nam Cung Nhu quan tâm nhất.
Ở nước Sở, xét về nhan sắc, nàng ta dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Thế mà hôm nay lúc nhìn thấy gương mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng ta không dám khẳng định chắc nịch như vậy nữa.
Nhớ tới dung mạo của Vân Cẩm Nguyệt, Sở Minh Khiêm khinh thường cười nhạt, xinh đẹp thì thế nào? Hắn chẳng có chút hứng thú nào với nàng.
Hơn nữa, năm xưa Hoằng Nguyên Đế bắt tay với Vân Thanh giết hại phụ hoàng và mẫu hậu của hắn, người Vân gia lẫn Hoằng Nguyên Đế đều là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Giữa hắn và Vân gia có nợ máu, bây giờ hắn chỉ muốn trả thù người Vân gia kể cả Vân Cẩm Nguyệt, làm gì có tâm tư để ý nàng có xinh đẹp hay không.
"Tối hôm qua nàng ta vẫn còn xấu xí, chẳng biết tại sao qua một đêm, vết sẹo trên mặt lại biến mất, sáng mai bổn vương sẽ tự mình hỏi rõ." Sở Minh Khiêm dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Nam Cung Nhu.
Hắn yêu Nhu Nhi lâu như vậy, cuối cùng cũng cưới được người vào phủ.
Chẳng qua chỉ có thể cho nàng ta vị trí trắc phi, đúng là quá tủi thân cho Nhu Nhi.
Hắn thề sau này sẽ cố gắng bồi thường cho nàng ta thật tốt.
Hai mắt Nam Cung Nhu rưng rưng, cất giọng chua xót: "Bây giờ tỷ tỷ trở nên xinh đẹp như vậy, ta sợ chàng thay lòng đi yêu tỷ tỷ."
“Vâng, vâng, mời vương gia và trắc phi nương nương bái đường.” Hỉ nương vội vàng nói.
“Vương gia, theo quy củ chỉ có cưới chính thất mới có thể bái đường, còn nạp thiếp thì không thể.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Hành động này của nàng như đang đánh vào mặt của Sở Minh Khiêm trước mặt mọi người.
“Bổn vương muốn bái đường với Nhu Nhi, ngươi làm gì được ta?” Cuối cùng Sở Minh Khiêm không nhịn được, hắn tức giận gầm lên nắm tay Nam Cung Nhu, chuẩn bị bái đường.
Thấy hắn tức giận, Vân Cẩm Nguyệt không nói nữa.
Nàng làm bọn họ ghê tởm lâu như vậy, xả được cơn tức, cũng nên trở về nghỉ ngơi.
Hỉ nương thấy vậy vội vàng hô: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường…”
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, đôi phu thê mới cưới này thuận lợi bái đường xong, Sở Minh Khiêm dịu dàng nhìn Nam Cung Nhu, Nam Cung Nhu cũng si mê nhìn hắn, giống như trong mắt hai người chỉ có nhau, không còn những người khác.
Lúc này, hỉ nương bưng trà đến, đưa một cốc cho Nam Cung Nhu.
Nam Cung Nhu nhận trà, hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Vân Cẩm Nguyệt, nói: “Tỷ tỷ, mời tỷ uống trà.”
“Cảm ơn muội muội, uống xong cốc trà này, sau này muội chính là người của Ly vương phủ, muội mới đến có nhiều chuyện không hiểu nhưng muội yên tâm sau này ta sẽ từ từ chỉ dạy cho muội.”
Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt đang định uống trà đột nhiên, nàng cảm thấy cổ tay đau xót, nàng dừng lại nhìn thấy cổ tay mình đang chảy máu.
Tập trung nhìn lại, trên cổ tay có vết cắt của đao.
Nàng lạnh lùng nhìn Nam Cung Nhu, chắc do nữ nhân này làm, khẳng định nàng ta giấu lưỡi dao trong tay áo, mượn cơ hội vừa rồi cắt nàng.
Nam Cung Nhu làm vậy vì muốn chọc tức nàng, làm nàng nổi giận trước công chúng, khiến nàng gây chuyện, cuối cùng không bị Ly Vương bóp chết thì cũng bị bắt lại đánh một trận.
Nàng cũng không có khả năng giơ tay cho mọi người xem, nói cho mọi người cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt.
Không có ai tin nàng, mọi người đều sẽ nghĩ nàng tự cắt để vu oan cho Nam Cung Nhu, cho nên nàng nén đau, không nhận trà.
Nam Cung Nhu thấy vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tỷ tỷ, sao vậy? Tỷ không muốn uống trà của muội sao?”
“Không phải, theo quy củ muội còn chưa quỳ xuống.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết?” Sở Minh Khiêm không nhịn được khi thấy nữ nhân mình yêu bị bắt nạt, muốn đi lên bóp chết Vân Cẩm Nguyệt.
Nam Cung Nhu giữ chặt hắn, không muốn hắn khó xử: “Vương gia, tỷ tỷ nói đúng, ta làm thiếp phải quỳ xuống dâng trà cho tỷ tỷ mới đúng.”
Nói xong nàng ta nhìn cốc trà, cốc trà này được làm từ gạch, nước bên trong nóng đến mấy bên ngoài đều không cảm nhận được.
Lúc nha hoàn Đan Nhi của nàng ta rót trà, cố ý rót ấm trà nóng nhất, Vân Cẩm Nguyệt muốn bắt nạt nàng ta đúng không? Vậy nàng ta cố ý làm đổ cốc trà kia, cho nàng ta bỏng chết!
Nghĩ đến đây, nàng ta nhịn xuống sự tủi nhục quỳ xuống trước mặt Vân Cẩm Nguyệt: “Tỷ tỷ, mời uống trà.”
“Muội muội vất vả rồi.”
Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay nhận trà.
Lúc này, Nam Cung Nhu nhanh chóng buông tay.
Vân Cẩm Nguyệt biết nữ nhân này thâm độc, xảo trá, không dịu dàng lương thiên như mặt ngoài, cho nên đã đề phòng trước.
Lúc nhìn thấy Nam Cung Nhu buông tay, đột nhiên nàng hét lên, đẩy cốc trà về phía Nam Cung Nhu, đột ngột đứng lên né ra chỗ khác: “Nóng quá, muội muội, muội muốn ta bỏng chết phải không?”
Chương 12: Nhìn thấy quỷ?
Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.
Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.
“Tỷ tỷ, muội không có…” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”
“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không.” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.
Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.
Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.
Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”
Ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lẽo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.
Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc.”
“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.
Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.
Ban đầu nàng ta còn tưởng rằng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.
Nghĩ đến đây, nhân lúc nắm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!
Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”
Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng ta sợ đến mức hét lên vội vàng lùi ra sau, lao vào trong lòng ngực của Sở Minh Khiêm.
Mọi người bị giật mình trước hành động của Nam Cung Nhu, nàng ta nhìn thấy quỷ hay sao?
Có phải Vân Cẩm Nguyệt quá xấu, bị dọa sợ?
Vân Cẩm Nguyệt cũng khiếp sợ trước hành động của Nam Cung Nhu, buông tay, xoay người sang chỗ khác, nói với mọi người: “Mấy người thấy đó, ta vẫn chưa làm gì cả.”
Mọi người nhanh chóng nhìn khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, kinh sợ hét lên: “Sao, sao mặt của ngươi lại như này?”
“Sao hả, ta chính là ta, vẫn là bộ dáng này.” Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh nói.
Mọi người lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, Vân Cẩm Nguyệt quá đẹp, làn da vô cùng mịn màng, mặt mày sáng như sao trời, khuôn mặt trứng ngỗng, còn xinh đẹp hơn cả Nam Cung Nhu.
Hiện tại Vân Cẩm Nguyệt đẹp như tiên trên trời, lạnh lùng quyến rũ, đè ép mọi hoa thơm cỏ lạ.
Chương 13: Vương phi quá đẹp
Mọi người nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi ra, bọn họ che miệng hét chói tai: “Vương phi nương nương, sao người lại đẹp như vậy, người là người thường hay tiên nữ xuống trần?”
Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, vừa rồi đám người này còn mắng nàng xấu xí, chỉ trong chớp mắt lại gọi nàng là vương phi nương nương, đúng là một đám thùng cơm chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
“Ta không nhìn lầm đúng không, vương phi không xấu, ngược lại còn là một tiên nữ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Nam Cung Nhu, sao Ly Vương lại không yêu vương phi chứ?”
“Không phải nói đại tiểu thư Vân gia là quái vật xấu xí hay sao? Không lẽ lời đồn là giả?”
“Đẹp, quá đẹp, người đẹp như vậy lại suốt ngày đeo khăn che mặt, quá phí phạm!”
“Ngươi biết cái gì? Đối với nữ tử yếu đuối đẹp quá cũng là tội, có lẽ vì bảo vệ chính mình nên người ta mới không muốn để lộ dung mạo xinh đẹp của mình.”
“Đúng vậy, không như một số người, rõ ràng dung mạo cũng chỉ tầm trung, lại dám tuyên truyền bản thân là người đẹp nhất nước Sở, nàng ta còn không đẹp bằng Ly vương phi.”
“Nhưng trước kia ta từng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia, khi đó trên mặt nàng bị trúng độc, xấu đến mức không thể ra ngoài, mấy người nói xem chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vô nghĩa, thần y trong thiên hạ nhiều như vậy, có khi người ta giải hết độc t rồi chữa mặt cho nàng thì sao?”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt mỉm cười, vốn dĩ nàng không muốn trở thành tiêu điểm, tất cả đều do Nam Cung Nhu cả.
Đột nhiên, nàng phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, nàng nhìn theo ánh mắt đó phát hiện Sở Minh Khiêm đang nhìn nàng.
Sở Minh Khiêm cũng bị khiếp sợ, không thể tin được.
Hôm qua làm tình với Vân Cẩm Nguyệt hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, rõ ràng trên mặt của nàng có một vết sẹo, sao bây giờ lại không có?
Hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, biết gương mặt này vẫn là gương mặt của nàng chỉ thiếu vết sẹo và xinh đẹp hơn mà thôi.
Lúc này hắn rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không thể không nói, không có vết sẹo Vân Cẩm Nguyệt rất đẹp, đáng tiếc nàng không phải gu của hắn.
Nam Cung Nhu đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh Khiêm, nàng ta cực kỳ ghen ghét.
Rõ ràng Vân Cẩm Nguyệt là một con quái vật xấu xí, tại sao lại trở nên xinh đẹp rồi?
Nàng ta không tin Vân Cẩm Nguyệt sẽ trở nên xinh đẹp, bởi vì độc trên mặt Vân Cẩm Nguyệt do chính tay nàng ta hạ xuống!
Năm đó nàng ta và Vân Cẩm Nguyệt được xưng là hai đóa hoa của kinh thành, hai người đều am hiểu cầm kỳ thư họa, cùng là thiếu nữ thiên tài, cùng là người đẹp đứng đầu, nàng ta nghe nói dân chúng trong kinh thành muốn chọn ra một người đẹp nhất nước Sở.
Lúc ấy danh tiếng của Vân Cẩm Nguyệt cao nhất, nàng ta sợ Vân Cẩm Nguyệt cướp danh hiệu này nên đã tìm mẫu thân của nàng ta lấy một lọ thuốc độ, bỏ vào đồ ăn của Vân Cẩm Nguyệt.
Từ đó về sau, Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung, còn nàng ta trở thành người đẹp nhất nước Sở.
Có danh hiệu người đẹp nhất nước Sở, danh tiếng của nàng ta tăng vọt, cũng quen biết mấy vị hoàng tử.
Cuối cùng, nàng ta lựa chọn ở bên Sở Minh Khiêm, người ưu tú nhất trong số những người đó.
Bởi vì danh hiệu người đẹp nhất nước Sở nên nàng ta mới có thể kết bạn được với Sở Minh Khiêm, nhưng bây giờ mặt của Vân Cẩm Nguyệt khỏi hẳn, vậy danh hiệu người đẹp nhất của nàng ta tràn ngập nguy cơ.
Nàng ta rất hối hận, đang yên đang lành kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt làm gì?
Kết quả không những không làm Vân Cẩm Nguyệt xấu mặt, còn làm mọi người nhìn thấy dung mạo của Vân Cẩm Nguyệt khiến nàng chiếm hết nổi bật, đè ép nàng ta, cuối cùng biến khéo thành vụng.
Nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Sở Minh Khiêm nói: “Ngươi đã đạt được mục đích, còn không cút về phòng?”
Chương 14: Tiêm phòng uốn ván
Cuối cùng hắn cũng biết mục đích Vân Cẩm Nguyệt chạy ra, thì ra là vì nàng trở nên xinh đẹp, muốn cướp đi sự chú ý của Nhu Nhi, muốn cướp đi sự cưng chiều của Nhu Nhi.
Đáng tiếc, hắn không phải nam nhân chỉ biết nhìn mặt, nếu hắn thật sự muốn tìm người đẹp, vậy lấy gương nhìn chính mình là được.
Vân Cẩm Nguyệt biết Sở Minh Khiêm hiểu lầm.
Sợ rằng người nam nhân mang chủ nghĩa đàn ông này còn tưởng nàng chạy ra vì hắn.
Nàng lạnh lùng đứng dậy rời khỏi phòng khách, còn vẫy tay với mọi người trong phòng, nghĩ thầm, nàng thật sự không muốn chiếm nổi bật, đều do Nam Cung Nhu hãm hại cả.
Cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt chảy máu, nàng còn phải trở về phòng bôi thuốc.
Trở lại Phi Nguyệt Các, Vân Cẩm Nguyệt vén tay áo lên, nhìn chằm chằm vết cắt trên cổ tay, hít sâu: “CMN đau quá.”
Phượng Nhi nhìn vết thương trên cổ tay của nàng, sợ hãi kêu lên: “Nương nương, sao tay của người lại bị như vậy?”
“Vừa rồi lúc Nam Cung Nhu dâng trà đã lén dùng dao cắt đấy.” Vân Cẩm Nguyệt không ngờ Nam Cung Nhu này lại ác độc như vậy.
“Cái gì? Nữ nhân kia quá ác độc, nương nương, sao lúc đó người không nói cho vương gia?” Phượng Nhi nhìn miệng vết thương trên tay chủ tử, hốc mắt đỏ bừng.
“Nói cho hắn thì có ích gì? Hắn sẽ tin ta hả? Ngươi đi lấy một miếng băng gạc đến đây để ta băng bó.”
“Nô tì đi ngay đây.” Nói xong, Phượng Nhi chạy ra ngoài.
Sau khi nàng ta đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, xuất hiện trong phòng thí nghiệm chữa bệnh của mình.
Nàng nhìn lên trên giá thuốc, lấy povidone và băng gạc khử trùng xuống.
Povidone có thể loại bỏ độc trên miệng vết thương, tránh nhiễm trùng, nhưng nàng còn phải tìm thuốc chống uốn ván, bởi vì nàng không biết lưỡi dao của Nam Cung Nhu có rỉ sắt hay không, nhỡ may bị rỉ sắt, nếu không tiêm ngừa uốn ván nàng sẽ chết.
Nhưng nàng tìm khắp phòng thí nghiệm vẫn không tìm thấy thuốc chống uốn ván.
Nàng vô cùng lo lắng, mặc dù trong phòng thí nghiệm của nàng có rất nhiều thuốc, nhưng không phải cái gì cũng có, càng hay thấy càng không có, bởi vì mấy thứ hay thấy rất dễ mua được ở bên ngoài, ở nơi này toàn thuốc hiếm.
Nếu không có thuốc chống uốn ván, chẳng may bị nhiễm trùng thì phải làm sao?
Trong lúc nàng không biết làm sao, đột nhiên, một lọ thuốc ngừa uốn ván xuất hiện trên giá thuốc.
Nàng vô cùng kinh ngạc, nàng để povidone ở chỗ này, lúc nãy nàng cầm povidone xuống, chỗ này trống rỗng, chỉ trong chớp mắt, lại nhiều thêm một lọ thuốc ngừa uốn ván.
Thực sự quá thần kỳ.
Vân Cẩm Nguyệt nhìn lọ thuốc này, trái tim đập thình thịch, không lẽ chỉ cần nàng muốn thuốc gì, phòng thí nghiệm đều có thể biến ra cho nàng?
Tiêm uốn ván phải tiêm trong vòng 72 giờ, cho nên nàng không hề do dự cầm lấy lọ thuốc, trước khi thu hồi ý thức, nàng còn cầm thêm một bộ kim tiêm ra ngoài.
Sau đó, nàng để thuốc trên mặt bàn, đầu tiên kiểm tra da, xem thân thể này có mẫn cảm với thuốc hay không.
Mười phút sau, kết quả kiểm tra âm tính, chứng minh thân thể này không bị dị ứng với thuốc, có thể tiêm ngừa.
Vân Cẩm Nguyệt khử trùng cho miệng vết thương của mình, tiêm một ống uốn ván, rồi dùng băng gạc khử trùng băng bó miệng vết thương lại.
May mắn Nam Cung Nhu không cắt trúng động mạch của nàng, nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Chương 15: Đêm tân hôn với hoa và nến
Lúc này Phượng Nhi đã quay trở lại, trên tay đang ôm mấy miếng vải rách, khóc thút thít: "Tiểu thư, Trương ma ma nói trong phủ không có băng gạt, muội hết cách đành phải tìm mấy miếng vải bố dùng để may xiêm y, người xem những thứ này có dùng được không?"
"Loại vải bố này không có tác dụng mấy nhưng không sao, ta đã băng kỹ rồi." Vân Cẩm Nguyệt nói.
Trong trí nhớ của nàng, Vương ma ma là quản gia của vương phủ, ỷ vào việc mình sống ở đây đã lâu, biết rõ Sở Minh Khiêm không thích nguyên chủ nên vẫn luôn xem thường nguyên chủ, còn thương xuyên ức hiếp đủ đường.
Đợi khi nào tìm được cơ hội, nàng nhất định phải trừng trị tôi tớ độc ác này một phen mới được.
Phượng Nhi nhìn băng gạc trên cổ tay Vân Cẩm nguyệt và đống chai lọ kỳ quái trên bàn, không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, những thứ này là gì thế ạ, người lấy được từ nơi nào vậy?"
Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, Phượng Nhi đã hầu hạ nguyên chủ từ nhỏ, vô cùng trung thành với nguyên chủ nên nàng cũng chẳng đề phòng nàng ta, không cố tình che giấu đống dược phẩm này.
Nàng nghĩ ra một lý do: "Vừa rồi ta lấy được từ rương đồ cưới, chắc là của hồi môn nương cho ta, ngươi không được kể cho người khác biết đấy."
"Tiểu thư yên tâm, bí mật của người cũng là bí mật của muội, muội nhất định sẽ không nói với người khác." Phượng Nhi phát hiện tiểu thư nhà mình thay đổi rồi, đầu óc cũng trở nên thông minh hơn trước.
Từ lúc tiểu thư rơi xuống nước rồi tỉnh lại, trên người xuất hiện rất nhiều bí mật, tạm thời nàng ta không thể nhìn thấu nhưng không sao, chỉ cần đối phương vẫn là tiểu thư thì nàng ta sẽ ủng hộ vô điều kiện.
"Tất cả những thứ này đều là dược phẩm, sau này đều có tác dụng hết, ngươi tìm giúp ta một cái túi vải, bọc lại." Ở cổ đại không có những loại thuốc này, Vân Cẩm Nguyệt sợ dùng hết rồi thì không còn nữa nên dặn Phượng Nhi bảo quản thật kỹ, khi nào cần lại lấy ra dùng.
***
Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh ánh sao, vầng trăng lưỡi liềm trên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rơi trên mặt đất như phủ lên một tầng sa mỏng màu bạc.
Khách khứa đã về hết, toàn bộ vương phủ chìm trong yên tĩnh.
Trong hỉ phòng, Nam Cung Nhu đau khổ nhào vào trong ngực Sở Minh Khiêm, yếu ớt nức nở: "Vương gia, có phải tỷ tỷ không thích ta không? Ta không biết mình đã đắc tội tỷ tỷ chỗ nào mà hôm nay tỷ ấy lại làm khó ta như thế."
Bắt nàng ta cởi giá y màu đỏ xuống, thay bằng màu hồng nhạt rồi mới cho bái đường, đây không còn là gây khó dễ nữa mà là một sự sỉ nhục.
Sở Minh Khiêm đau lòng nhìn nữ nhân trong ngực, hung hăng siết chặt nắm tay: "Nữ nhân kia luôn như thế, nàng đừng để ý nàng ta, có bổn vương ở đây nàng ta không dám ức hiếp nàng."
"Nhưng mà hôm nay tỷ tỷ đẹp quá, từ khi xuất giá tới giờ tỷ ấy vẫn luôn đẹp như thế à?" Đây là vấn đề Nam Cung Nhu quan tâm nhất.
Ở nước Sở, xét về nhan sắc, nàng ta dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Thế mà hôm nay lúc nhìn thấy gương mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng ta không dám khẳng định chắc nịch như vậy nữa.
Nhớ tới dung mạo của Vân Cẩm Nguyệt, Sở Minh Khiêm khinh thường cười nhạt, xinh đẹp thì thế nào? Hắn chẳng có chút hứng thú nào với nàng.
Hơn nữa, năm xưa Hoằng Nguyên Đế bắt tay với Vân Thanh giết hại phụ hoàng và mẫu hậu của hắn, người Vân gia lẫn Hoằng Nguyên Đế đều là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Giữa hắn và Vân gia có nợ máu, bây giờ hắn chỉ muốn trả thù người Vân gia kể cả Vân Cẩm Nguyệt, làm gì có tâm tư để ý nàng có xinh đẹp hay không.
"Tối hôm qua nàng ta vẫn còn xấu xí, chẳng biết tại sao qua một đêm, vết sẹo trên mặt lại biến mất, sáng mai bổn vương sẽ tự mình hỏi rõ." Sở Minh Khiêm dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Nam Cung Nhu.
Hắn yêu Nhu Nhi lâu như vậy, cuối cùng cũng cưới được người vào phủ.
Chẳng qua chỉ có thể cho nàng ta vị trí trắc phi, đúng là quá tủi thân cho Nhu Nhi.
Hắn thề sau này sẽ cố gắng bồi thường cho nàng ta thật tốt.
Hai mắt Nam Cung Nhu rưng rưng, cất giọng chua xót: "Bây giờ tỷ tỷ trở nên xinh đẹp như vậy, ta sợ chàng thay lòng đi yêu tỷ tỷ."
Bình luận facebook