-
Chương 1-5
Chương 1: Vương phi ngã xuống hồ
Nước Sở, vương phủ.
“Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?”
Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng.
Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống.
Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng.
“A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt.
So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả.
Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt này nữa bởi nó thật sự quá ghê tởm.”
Sở Minh Khiêm nói xong xé rách màn giường phủ lên gương mặt xấu xí của Vân Cẩm Nguyệt.
Lời này đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng thống khổ vuốt ve khuôn mặt của mình, trên má phải của nàng có một vết sẹo to bằng bàn tay, từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất tự ti vì nó.
Mọi người thường gọi nàng là nữ nhân xấu xí, nhưng nàng cũng có một trái tim theo đuổi tình yêu.
Phụ thân biết nàng ngưỡng mộ Ly Vương Sở Minh Khiêm, lợi dụng quan hệ của mình và Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ban nàng cho Sở Minh Khiêm.
Nhưng Sở Minh Khiêm không yêu nàng,
Hắn lại dùng lực mạnh hơn, gần như tra tấn nàng, đôi mắt đen tràn đầy sát ý: “Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân độc ác này, ngươi biết bổn vương thích Nhu Nhi nên mới thiết kế làm bổn vương cưới ngươi, ngươi biết ngày mai bổn vương sẽ cưới Nhu Nhi nên thiết kế để bổn vương chạm vào ngươi. Nếu không phải ngươi bỏ thuốc, chỉ bằng gương mặt này của ngươi, ai sẽ chạm vào ngươi? Bổn vương tình nguyện chạm vào kỹ nữ bên ngoài cũng sẽ không chạm vào ngươi!”
Vân Cẩm Nguyệt nhìn Sở Minh Khiêm, cố nén đau đớn, nở một nụ cười thê lương, hỏi: “Ở trong lòng của chàng, ta còn không bằng kỹ nữ bên ngoài?”
“Không, ở trong lòng của bổn vương, ngươi còn không bằng một con chó!”
…...
Một lúc lâu sau, cuối cùng Sở Minh Khiêm cũng tra tấn Vân Cẩm Nguyệt xong, đứng dậy.
Hắn nhanh chóng mặc xong quần áo, mặc kệ nữ nhân bầm tím, nằm thở thoi thóp trên giường.
Ngoài giải độc, đối với hắn, nữ nhân này không là gì cả.
Sau đó, hắn liếc nhìn nữ nhân nằm trên giường với ánh mắt chán ghét, đi ra ngoài không thèm nhìn lại, sai bảo nha hoàn: “Chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm gội, bổn vương không thích bị bẩn!”
Nghe thấy lời này, thân thể của Vân Cẩm Nguyệt run lên, trái tim của nàng lạnh như băng.
Lời nói của Sở Minh Khiêm giống như kim đâm mạnh vào trái tim của Vân Cẩm Nguyệt, bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra hắn ghét nàng như vậy.
Lúc trước hắn ghẻ lạnh nàng, không để ý đến nàng, nàng vẫn giữ lại chút ảo tưởng với hắn, nàng cảm thấy chỉ cần nàng đối tốt với hắn, sớm hay muộn hắn sẽ thấy được sự thật lòng của nàng, sẽ không chán ghét nàng như những người nam nhân khác.
Không ngờ, trong lòng hắn, nàng vẫn kém cỏi nhơ nhuốc như vậy.
Nàng nhìn máu tươi trên giường và dưới thân, nhìn thân thể rách nát của mình, nhớ lại sự khinh nhục và chán ghét của hắn, trong lòng không còn hy vọng, nàng run rẩy khoác một cái áo, đi chân trần, bước vào bóng tối với gió đêm lạnh lẽo.
Có một cái hồ ở gần Phi Nguyệt Các của nàng.
Đêm khuya gió lạnh thấu xương, hồ nước châm người.
“Bùm”, có người hét lớn: “Không xong, vương phi rơi xuống hồ rồi!”
Chương 2: Xuyên thành vương phi bị vứt bỏ
Bên hồ, một đám hạ nhân vương phủ xếp thành một hàng, tất cả đứng nhìn chằm chằm vương phi nằm trên bờ với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc bên cạnh vương phi.
“Nương nương, người đừng chết, người chết nô tỳ phải làm sao bây giờ?” Phượng Nhi đau lòng khổ sở khóc lóc.
Trương ma ma đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Thật đen đủi, không đổi chỗ khác mà chết, cố tình chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói đừng để thi thể của nàng ta làm bẩn vương phủ, nếu đại phu đã báo chết thì kéo ra ngoài chôn đi!”
“Đừng mà ma ma, đừng làm như vậy với tiểu thư nhà ta, nàng là nữ nhi của tể tướng.”
Hiện trường loạn thành một đống, không ai thấy được nữ nhân đã tắt thở đang từ từ mở mắt.
Vân Cẩm Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này ánh trăng bị mây đen che, một đống nữ nhân mặc đồ cổ trang đứng đối diện với “thi thể” của nàng, duỗi tay chỉ trỏ.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rùng mình.
Nàng nhớ lại rồi, nàng là bác sĩ khoa ngoại đứng đầu quốc tế ở thế ký 21, mới 30 tuổi, bởi vì chữa trị vô số bệnh chứng khó trên người các nhà cầm quyền, được mệnh danh là thiên tài y học, kết quả trong lúc tan làm về nhà bị một người say rượu lái xe đâm chết.
Sau đó linh hồn của nàng xuyên đến đây, còn bám vào thân thể này.
Trời ạ, nếu người hiện đại biết một bác sĩ đứng đầu trị bệnh cứu người lại chết dưới tay lái xe say rượu, mọi người sẽ hận tên khốn say rượu kia đến mức nào?
Đồng thời, một đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này.
Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Cẩm Nguyệt, trùng tên trùng họ với nàng, không biết có phải một loại duyên phận đặc biệt hay không?
Nguyên chủ Vân Cẩm Nguyệt, là đích nữ của tể tướng Vân Thanh, từ nhỏ được Vân gia coi như hòn ngọc quý trong tay, dốc lòng bồi dưỡng.
Trước kia nàng vô cùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích, nhưng năm 15 tuổi, nàng trúng một loại độc, cả người biến đen.
Lúc đó nàng suýt chết, khó khăn lắm phụ thân mới mời được người về chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng vì bị trúng độc quá nặng, độc tố trên má phải không tan được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí.
Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti.
Dung mạo của nàng biến thành xấu xí, đám con cháu quyền quý bắt đầu xem thường nàng, bắt nạt nàng, chèn ép nàng, lúc đó nàng đang bị một đám con cháu quyền quý bao vây ở bên hồ, đột nhiên Sở Minh Khiêm đi ra bảo vệ nàng.
Hắn đuổi đi đám con cháu quyền quý đó, còn tặng cho nàng một tấm khăn che mặt, cho nàng rất nhiều ấm áp.
Từ lúc đó, nàng đã say mê Sở Minh Khiêm.
Nàng biết một người xấu xí như nàng không xứng với Sở Minh Khiêm nên luôn giấu tình yêu đó ở trong lòng, nàng cũng không mơ tưởng có thể gả cho Sở Minh Khiêm.
Nhưng phụ thân nhìn ra được tâm tư của nàng, vì làm nàng hạnh phúc, ông ấy lợi dụng quan hệ của mình và Hoàng đế, cầu Hoàng thượng gả nàng cho Sở Minh Khiêm.
Giấc mơ gả cho Ly Vương của nàng được trọn vẹn, đáng tiếc, thành thân nửa năm, Ly Vương không thèm nhìn nàng dù chỉ một lần.
Không chỉ không ngó ngàng đến nàng mà còn sắp cưới một vị phu nhân mới vào cửa, nguyên chủ này sống quá hèn nhát.
Trong đầu đang chải vuốt lại đống tin tức này, đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt phát hiện có hạ nhân đến kéo nàng, bên cạnh là tiếng mắng của đám ma ma và tiếng khóc của Phượng Nhi.
“Nhanh, kéo ngôi sao chổi đen đủi này ra ngoài chôn, để lâu chẳng may biến thành cương thi thì phải làm sao?” Trương ma ma nói.
“Dừng tay!” Thấy có người muốn đến gần mình, Vân Cẩm Nguyệt cố sức lên tiếng.
“A! Cương thi, vương phi biến thành lệ quỷ rồi!” Mọi người hét lên, tất cả chạy tán loạn, chỉ có Phượng Nhi không rời đi, canh giữ bên cạnh Vân Cẩm Nguyệt.
Chương 3: Không gian chữa bệnh
“Ồn cái gì? Chưa nhìn thấy người sống bao giờ à?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt nói với Phượng Nhi: “Đỡ ta lên.”
Nàng vừa mới được vớt lên, cộng thêm lúc trước còn bị Sở Minh Khiêm tra tấn, bây giờ thân thể rất suy yếu, ngay cả sức đi đường cũng không có.
Thân thể này của nàng là vương phi, nên có chút uy nghiêm của vương phi mới có thể dọa sợ đám người này.
“Nương nương, người tỉnh rồi?” Trương ma ma nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt.
Rõ ràng vừa rồi đại phu nói vương phi đã chết, tại sao còn sống lại?
Nhìn sắc mặt của vương phi không giống như cương thi, có lẽ thật sự sống lại.
Không lẽ vừa rồi vị đại phu kia chẩn bệnh sai?
“Sao hả, ta tỉnh lại làm ngươi thất vọng sao?” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương ma ma.
Xưa nay ở trong phủ Trương ma ma là người thích bắt nạt chủ tớ bọn họ nhất.
Nhưng nếu không có sự dung túng của Ly Vương, những người này cũng không dám bắt nạt nàng.
Nàng không được sủng ái, con người yếu đuối nên bị từ trên xuống dưới của cả vương phủ bắt nạt.
Nhưng từ hôm nay nàng sẽ tiếp nhận thân thể này, những người này không còn khả năng bắt nạt nàng nữa!
Cuộc đời nàng do nàng làm chủ, nếu ai còn dám bắt nạt nàng, đừng trách nàng vô tình!
Bình thường Trương ma ma không sợ vương phi nương nương, nhưng lúc này bà ta như thấy được sát ý lạnh lẽo trong mắt vương phi, bà ta sợ đến mức hàm răng va vào nhau, nhỏ giọng nói: “Lão nô không dám, lão nô đi bẩm báo vương gia ngay.”
Đứng trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, Trương ma ma thu lại sự ngoan độc của mình, bởi vì bây giờ Vân Cẩm Nguyệt không chết, nàng vẫn là vương phi của vương phủ, cũng là đích nữ của tể tướng.
Nếu Vân Cẩm Nguyệt thật sự muốn trừng trị bà ta, bà ta cũng không trốn được.
Nhưng bà ta có chỗ dựa, chính là Ly Vương.
Tạm thời bà ta tha cho Vân Cẩm Nguyệt một lần, đi tìm Ly Vương rồi tính sau, có Ly Vương nữ nhân này nào dám thể hiện nữa.
-
Phi Nguyệt Các.
Phượng Nhi đỡ Vân Cẩm Nguyệt vào phòng, bưng nước ấm cho nàng sau đó hầu hạ nàng tắm gội.
Dưới thân đau đớn như bị xé rách, nhắc nhở lại chuyện hôm nay nàng bị tra tấn.
Vân Cẩm Nguyệt ngồi vào thau tắm, gọi Phượng Phi cầm gương lại cho nàng, nàng muốn nhìn xem, nguyên chủ của thân thể này xấu đến mức nào, có xấu đến mức lúc làm chuyện ấy cũng khiến Sở Minh Khiêm cũng phải lấy màn che mặt của nàng lại.
Khi cầm gương soi mặt của mình, Vân Cẩm Nguyệt suýt nôn ra.
Khuôn mặt này thật sự quá xấu, trên má phải là một đống vết sẹo hơi giống mụt nhọt uốn lượn, thảo nào Sở Minh Khiêm lại chán ghét nàng như vậy.
Ở hiện đại, nàng có được một căn phòng thí nghiệm, bên trong có các loại dược phẩm đặc chế rất dễ dàng chữa khỏi khuôn mặt này của nàng, nhưng đây là cổ đại.
Một bác sĩ không có phòng phẫu thuật giống như một nghệ sĩ dương cầm không có tay.
-
Thân thể ngâm trong nước ấm rất thoải mái, Vân Cẩm Nguyệt hơi mệt mỏi đặt gương sang bên cạnh, hai tay dựa vào thay tắm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, sâu trong ý thức, đột nhiên phòng thí nghiệm lúc trước của nàng hiện lên.
Nàng nhìn thấy rất nhiều dược phẩm, còn có thiết bị chữa bệnh, phòng phẫu thuật vô khuẩn, máy tính, máy hô hấp, máy thở oxy, CT, máy trợ thính, hạt nhân cộng hưởng từ…, tất cả đều có.
Là một bác sĩ, nhìn thấy đám thiết bị quen thuộc này trong lòng nàng vô cùng kích động.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là một giấc mơ, do nàng quá nhớ thương dao phẫu thuật của mình nên mới nằm mơ thấy cảnh tượng này.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy lọ thuốc Proanthocyanidin oligomeric đặt trên quầy thuốc, nhìn thấy lọ thuốc này, đồng tử của nàng co rụt lại.
Chương 4: Vương gia mặt lạnh
Đây là thuốc do chính tay nàng nghiên cứu chế tạo, dùng để chữa trị hủy dung, loại bỏ độc tố, bọc mủ và nhọt. Thuốc này được tạo thành từ hạt nhỏ và các loại thuốc khác, có thể trị được độc tố trên mặt nàng.
Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay cầm lấy anthocyanin xuống.
Cô lại cầm lấy mấy lọ thuốc hạ sốt, mấy miếng băng gạc, lúc này rút ý thức về.
“Nương nương, người ngủ chưa? Nước đã lạnh, nô tỳ châm thêm nước ấm cho người, nếu không người sẽ bị cảm lạnh.”
Lúc này, Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của Phượng Nhi.
Nàng mở mắt, nhìn thấy Phượng Nhi bê một cái thùng con, đổ nước ấm vào thau tắm cho nàng.
Nàng nhìn vào trong tay, phát hiện trong tay đang cầm lọ thuốc nàng lấy ở trong mơ.
Nàng bị dọa sợ, chuyện gì vậy?
Nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, nín thở, cả người vô cùng khẩn trương, lỗ chân lông dựng đứng.
Vừa rồi nàng chỉ mới suy nghĩ đã có thể lấy được đồ vật ra khỏi phòng thí nghiệm, không lẽ, phòng thí nghiệm của nàng cũng xuyên theo, lại còn tồn tại trong không gian ý thức của nàng.
Nói cách khác, bây giờ nàng có được hệ thống không gian chữa bệnh trước kia của mình, chuyện này quá kỳ diệu.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, ngay cả linh hồn của nàng đều có thể xuyên qua đây, vậy cũng có thể chấp nhận được việc hệ thống chữa bệnh của nàng cũng xuyên theo.
Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt vô cùng kích động, cả người run rẩy, máu nóng sôi trào.
Nàng nói với Phượng Nhi: “Ta không tắm nữa, ngươi đi ra ngoài trước, ta tự mặc quần áo.”
“Nương nương, người có cần nô tỳ mặc giúp không?” Phượng Nhi hỏi.
“Không cần, ta thích tự mặc.”
Phượng Nhi sửng sốt, sao nàng ta cảm thấy, sau khi nương nương nhảy hồ tỉnh lại tính cách thay đổi không giống với trước kia.
Sau khi Phượng Nhi đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt run rẩy đứng dậy, thân thể của nàng vẫn rất yếu ớt, còn đang phát sốt.
Quần áo của người xưa quá rắc rối không ai hỗ trợ rất khó mặc, khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng ngồi trước gương trang điểm, lấy ra lọ thuốc lấy từ hệ thống chữa bệnh.
Nàng nhìn má phải của mình, phát hiện độc tố đọng lại rất sâu, muốn giải loại độc này phải tốn chút sức.
Đầu tiên nàng rửa sạch sẽ má phải, tiếp theo bồi thuốc chống viêm lên mặt, bôi xong, thoa đều thuốc proanthocyanidin oligomeric, cuối cùng đắp một miếng băng gạc lên mặt, nếu máu độc chảy ra, băng gạc có thể hút đi máu độc.
Chính tay nàng tự điều chế lọ thuộc proanthocyanidin oligomeric này, thuốc này không giống như thuốc bình thường, chỉ cần một đêm mặt của nàng sẽ được chữa khỏi, nàng rất chờ mong sáng mai, gương mặt này sẽ biến thành bộ dáng gì.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói hoảng sợ của Phượng Nhi: “Vương gia, vương phi đang tắm, ngài không thể đi vào.”
Phượng Nhi thật sự sợ vương gia lại đến bạo ngược chủ tử của mình.
Giọng nói của Sở Minh Khiêm vừa lạnh vừa độc: “Ngươi cho rằng bổn vương muốn bước vào nơi quỷ quái này? Bổn vương chỉ muốn xem xem tại sao nàng ta không chết?”
Vân Cẩm Nguyệt vội vàng đeo khăn che mặt, lạnh lùng cong môi, đi đến cửa phòng, lạnh lùng dặn dò Phượng Nhi: “Phượng Nhi, nói với vương gia đêm đã khuya, bổn vương phi đã mệt xin không gặp khách!”
Ngụ ý, nàng đang ra lệnh đuổi Sở Minh Khiêm.
Nghe thấy những lời này, Sở Minh Khiêm cho rằng mình đã nghe nhầm, không phải nữ nhân này luôn hy vọng hắn đi vào phòng của nàng sao? Còn Không tiếc bỏ thuốc hắn, bây giờ giả vờ trong sạch làm gì?
Chương 5: Tự biết điều
Nàng ta nhảy hồ lại còn không chết nên hắn mới lấy làm lạ, muốn đến xem như thế nào.
Nghe thấy giọng của nàng ta, hắn lập tức xác định nàng thật sự chưa chết.
Hắn có chút tiếc nuối.
Hắn lạnh lùng nói: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương đến cảnh cáo ngươi, ngày mai là ngày cưới của bổn vương và Nhu Nhi, tốt nhất ngoan ngoãn ở lại đây cho bổn vương, đừng đi đâu cả, nếu lại để bổn vương biết ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Yên tâm, ta sẽ không phá hỏng chuyện tốt của ngài.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng sẽ không đến phá chuyện tốt của hắn, nàng chỉ đến thể hiện quyền lực của chủ mẫu mà thôi.
Vì Nam Cung Nhu, Sở Minh Khiêm dám đối xử với nàng như vậy, sao nàng có thể để bọn họ sống tốt được chứ.
Chỉ cần nàng còn ở trong vương phủ này một ngày, nàng chính là nữ chủ nhân của vương phủ, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân khác lướt qua nàng, cướp đi những gì vốn thuộc về nàng.
Một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như nàng muốn sống sót ở dị thế cần phải đủ tàn nhẫn, nếu không ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, lại giống như lúc trước bị người bắt nạt phải nhảy hồ tự sát.
Sau khi nói xong, Vân Cẩm Nguyệt quan sát nam nhân bên ngoài qua kẹt cửa.
Từ lúc xuyên đến đây, nàng còn chưa nhìn kỹ người nam nhân này.
Mặc dù trong đầu có ký ức về Sở Minh Khiêm của nguyên chủ, nhưng không chân thật bằng việc nhìn tận mắt.
Nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn, mặc một bộ quần áo màu tím thắt lưng bạch ngọc, tôn lên sự uy nghiêm kiêu ngạo tôn quý của hắn, cả người tản ra hơi thở đứng đầu thiên hạ.
Nàng không ngờ Sở Minh Khiêm lại là người nam nhân bá đạo kiêu ngạo như này.
Quan trọng hơn, gương mặt kia của hắn vô cùng đẹp, đẹp hơn tất cả các siêu sao mà nàng từng nhìn thấy, ngũ quan của hắn giống như được thợ thủ công cẩn thận điêu khắc, tinh xảo lập thể, môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt như tranh vẽ, đường cong cằm vô cùng hoàn mỹ, con ngươi sâu thẳm kia đâm thẳng vào phòng, như muốn nhìn thấu nàng.
Vân Cẩm Nguyệt hoảng sợ, nàng phát hiện đây là một người nam nhân vô cùng nguy hiểm, đứng trước mặt hắn không ai dám ho he.
Lúc này, Sở Minh Khiêm lên tiếng: “Tốt nhất ngươi nên biết điều, nếu không, ngươi không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
“Vương gia, đêm đã rất muộn rồi, nếu ngài không quay về vậy có muốn vào trong ngồi không?” Vân Cẩm Nguyệt không chịu nổi giọng điệu đe dọa của hắn, lạnh lùng nói.
“Tưởng bở, đừng tưởng rằng ngươi như vậy, bổn vương sẽ nhìn ngươi, Mạch Ly, đi thôi.”
Sở Minh Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói xong, mang theo ám vệ Mạch Ly của hắn rời khỏi Phi Nguyệt Các.
Nhìn thấy hắn rời đi, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Gương mặt kia rất đẹp, đáng tiếc hành vi lại làm người hết muốn ăn.”
Phượng Nhi đẩy cửa, không thể tin nhìn tiểu thư nhà mình, nói: “Nương nương, không phải người rất yêu vương gia hay sao? Sao vừa rồi không giữ ngài ấy lại, còn nói không muốn ăn?”
“Đó là trước kia, sau khi rơi xuống nước ta đã nghĩ thông rồi, so với việc yêu một người đàn ông không quý trọng bản thân, còn không bằng yêu chính mình.” Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh nói.
Phượng Nhi mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Nương nương, người nghĩ thông thì tốt rồi, trước kia người quá u mê, làm quá nhiều việc ngốc, nô tì rất đau lòng cho người, bây giờ người biết yêu chính mình thật sự quá tốt.”
“Ngươi yên tâm, trong lúc ta khó khăn nhất chỉ có ngươi luôn ở bên cạnh ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt ngươi nữa.”
Nghe thấy chủ tử nói vậy, Phượng Nhi cảm động rơi nước mắt.
Nước Sở, vương phủ.
“Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?”
Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng.
Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống.
Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng.
“A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt.
So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả.
Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt này nữa bởi nó thật sự quá ghê tởm.”
Sở Minh Khiêm nói xong xé rách màn giường phủ lên gương mặt xấu xí của Vân Cẩm Nguyệt.
Lời này đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng thống khổ vuốt ve khuôn mặt của mình, trên má phải của nàng có một vết sẹo to bằng bàn tay, từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất tự ti vì nó.
Mọi người thường gọi nàng là nữ nhân xấu xí, nhưng nàng cũng có một trái tim theo đuổi tình yêu.
Phụ thân biết nàng ngưỡng mộ Ly Vương Sở Minh Khiêm, lợi dụng quan hệ của mình và Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ban nàng cho Sở Minh Khiêm.
Nhưng Sở Minh Khiêm không yêu nàng,
Hắn lại dùng lực mạnh hơn, gần như tra tấn nàng, đôi mắt đen tràn đầy sát ý: “Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân độc ác này, ngươi biết bổn vương thích Nhu Nhi nên mới thiết kế làm bổn vương cưới ngươi, ngươi biết ngày mai bổn vương sẽ cưới Nhu Nhi nên thiết kế để bổn vương chạm vào ngươi. Nếu không phải ngươi bỏ thuốc, chỉ bằng gương mặt này của ngươi, ai sẽ chạm vào ngươi? Bổn vương tình nguyện chạm vào kỹ nữ bên ngoài cũng sẽ không chạm vào ngươi!”
Vân Cẩm Nguyệt nhìn Sở Minh Khiêm, cố nén đau đớn, nở một nụ cười thê lương, hỏi: “Ở trong lòng của chàng, ta còn không bằng kỹ nữ bên ngoài?”
“Không, ở trong lòng của bổn vương, ngươi còn không bằng một con chó!”
…...
Một lúc lâu sau, cuối cùng Sở Minh Khiêm cũng tra tấn Vân Cẩm Nguyệt xong, đứng dậy.
Hắn nhanh chóng mặc xong quần áo, mặc kệ nữ nhân bầm tím, nằm thở thoi thóp trên giường.
Ngoài giải độc, đối với hắn, nữ nhân này không là gì cả.
Sau đó, hắn liếc nhìn nữ nhân nằm trên giường với ánh mắt chán ghét, đi ra ngoài không thèm nhìn lại, sai bảo nha hoàn: “Chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm gội, bổn vương không thích bị bẩn!”
Nghe thấy lời này, thân thể của Vân Cẩm Nguyệt run lên, trái tim của nàng lạnh như băng.
Lời nói của Sở Minh Khiêm giống như kim đâm mạnh vào trái tim của Vân Cẩm Nguyệt, bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra hắn ghét nàng như vậy.
Lúc trước hắn ghẻ lạnh nàng, không để ý đến nàng, nàng vẫn giữ lại chút ảo tưởng với hắn, nàng cảm thấy chỉ cần nàng đối tốt với hắn, sớm hay muộn hắn sẽ thấy được sự thật lòng của nàng, sẽ không chán ghét nàng như những người nam nhân khác.
Không ngờ, trong lòng hắn, nàng vẫn kém cỏi nhơ nhuốc như vậy.
Nàng nhìn máu tươi trên giường và dưới thân, nhìn thân thể rách nát của mình, nhớ lại sự khinh nhục và chán ghét của hắn, trong lòng không còn hy vọng, nàng run rẩy khoác một cái áo, đi chân trần, bước vào bóng tối với gió đêm lạnh lẽo.
Có một cái hồ ở gần Phi Nguyệt Các của nàng.
Đêm khuya gió lạnh thấu xương, hồ nước châm người.
“Bùm”, có người hét lớn: “Không xong, vương phi rơi xuống hồ rồi!”
Chương 2: Xuyên thành vương phi bị vứt bỏ
Bên hồ, một đám hạ nhân vương phủ xếp thành một hàng, tất cả đứng nhìn chằm chằm vương phi nằm trên bờ với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc bên cạnh vương phi.
“Nương nương, người đừng chết, người chết nô tỳ phải làm sao bây giờ?” Phượng Nhi đau lòng khổ sở khóc lóc.
Trương ma ma đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Thật đen đủi, không đổi chỗ khác mà chết, cố tình chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói đừng để thi thể của nàng ta làm bẩn vương phủ, nếu đại phu đã báo chết thì kéo ra ngoài chôn đi!”
“Đừng mà ma ma, đừng làm như vậy với tiểu thư nhà ta, nàng là nữ nhi của tể tướng.”
Hiện trường loạn thành một đống, không ai thấy được nữ nhân đã tắt thở đang từ từ mở mắt.
Vân Cẩm Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này ánh trăng bị mây đen che, một đống nữ nhân mặc đồ cổ trang đứng đối diện với “thi thể” của nàng, duỗi tay chỉ trỏ.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rùng mình.
Nàng nhớ lại rồi, nàng là bác sĩ khoa ngoại đứng đầu quốc tế ở thế ký 21, mới 30 tuổi, bởi vì chữa trị vô số bệnh chứng khó trên người các nhà cầm quyền, được mệnh danh là thiên tài y học, kết quả trong lúc tan làm về nhà bị một người say rượu lái xe đâm chết.
Sau đó linh hồn của nàng xuyên đến đây, còn bám vào thân thể này.
Trời ạ, nếu người hiện đại biết một bác sĩ đứng đầu trị bệnh cứu người lại chết dưới tay lái xe say rượu, mọi người sẽ hận tên khốn say rượu kia đến mức nào?
Đồng thời, một đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này.
Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Cẩm Nguyệt, trùng tên trùng họ với nàng, không biết có phải một loại duyên phận đặc biệt hay không?
Nguyên chủ Vân Cẩm Nguyệt, là đích nữ của tể tướng Vân Thanh, từ nhỏ được Vân gia coi như hòn ngọc quý trong tay, dốc lòng bồi dưỡng.
Trước kia nàng vô cùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích, nhưng năm 15 tuổi, nàng trúng một loại độc, cả người biến đen.
Lúc đó nàng suýt chết, khó khăn lắm phụ thân mới mời được người về chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng vì bị trúng độc quá nặng, độc tố trên má phải không tan được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí.
Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti.
Dung mạo của nàng biến thành xấu xí, đám con cháu quyền quý bắt đầu xem thường nàng, bắt nạt nàng, chèn ép nàng, lúc đó nàng đang bị một đám con cháu quyền quý bao vây ở bên hồ, đột nhiên Sở Minh Khiêm đi ra bảo vệ nàng.
Hắn đuổi đi đám con cháu quyền quý đó, còn tặng cho nàng một tấm khăn che mặt, cho nàng rất nhiều ấm áp.
Từ lúc đó, nàng đã say mê Sở Minh Khiêm.
Nàng biết một người xấu xí như nàng không xứng với Sở Minh Khiêm nên luôn giấu tình yêu đó ở trong lòng, nàng cũng không mơ tưởng có thể gả cho Sở Minh Khiêm.
Nhưng phụ thân nhìn ra được tâm tư của nàng, vì làm nàng hạnh phúc, ông ấy lợi dụng quan hệ của mình và Hoàng đế, cầu Hoàng thượng gả nàng cho Sở Minh Khiêm.
Giấc mơ gả cho Ly Vương của nàng được trọn vẹn, đáng tiếc, thành thân nửa năm, Ly Vương không thèm nhìn nàng dù chỉ một lần.
Không chỉ không ngó ngàng đến nàng mà còn sắp cưới một vị phu nhân mới vào cửa, nguyên chủ này sống quá hèn nhát.
Trong đầu đang chải vuốt lại đống tin tức này, đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt phát hiện có hạ nhân đến kéo nàng, bên cạnh là tiếng mắng của đám ma ma và tiếng khóc của Phượng Nhi.
“Nhanh, kéo ngôi sao chổi đen đủi này ra ngoài chôn, để lâu chẳng may biến thành cương thi thì phải làm sao?” Trương ma ma nói.
“Dừng tay!” Thấy có người muốn đến gần mình, Vân Cẩm Nguyệt cố sức lên tiếng.
“A! Cương thi, vương phi biến thành lệ quỷ rồi!” Mọi người hét lên, tất cả chạy tán loạn, chỉ có Phượng Nhi không rời đi, canh giữ bên cạnh Vân Cẩm Nguyệt.
Chương 3: Không gian chữa bệnh
“Ồn cái gì? Chưa nhìn thấy người sống bao giờ à?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt nói với Phượng Nhi: “Đỡ ta lên.”
Nàng vừa mới được vớt lên, cộng thêm lúc trước còn bị Sở Minh Khiêm tra tấn, bây giờ thân thể rất suy yếu, ngay cả sức đi đường cũng không có.
Thân thể này của nàng là vương phi, nên có chút uy nghiêm của vương phi mới có thể dọa sợ đám người này.
“Nương nương, người tỉnh rồi?” Trương ma ma nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt.
Rõ ràng vừa rồi đại phu nói vương phi đã chết, tại sao còn sống lại?
Nhìn sắc mặt của vương phi không giống như cương thi, có lẽ thật sự sống lại.
Không lẽ vừa rồi vị đại phu kia chẩn bệnh sai?
“Sao hả, ta tỉnh lại làm ngươi thất vọng sao?” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương ma ma.
Xưa nay ở trong phủ Trương ma ma là người thích bắt nạt chủ tớ bọn họ nhất.
Nhưng nếu không có sự dung túng của Ly Vương, những người này cũng không dám bắt nạt nàng.
Nàng không được sủng ái, con người yếu đuối nên bị từ trên xuống dưới của cả vương phủ bắt nạt.
Nhưng từ hôm nay nàng sẽ tiếp nhận thân thể này, những người này không còn khả năng bắt nạt nàng nữa!
Cuộc đời nàng do nàng làm chủ, nếu ai còn dám bắt nạt nàng, đừng trách nàng vô tình!
Bình thường Trương ma ma không sợ vương phi nương nương, nhưng lúc này bà ta như thấy được sát ý lạnh lẽo trong mắt vương phi, bà ta sợ đến mức hàm răng va vào nhau, nhỏ giọng nói: “Lão nô không dám, lão nô đi bẩm báo vương gia ngay.”
Đứng trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, Trương ma ma thu lại sự ngoan độc của mình, bởi vì bây giờ Vân Cẩm Nguyệt không chết, nàng vẫn là vương phi của vương phủ, cũng là đích nữ của tể tướng.
Nếu Vân Cẩm Nguyệt thật sự muốn trừng trị bà ta, bà ta cũng không trốn được.
Nhưng bà ta có chỗ dựa, chính là Ly Vương.
Tạm thời bà ta tha cho Vân Cẩm Nguyệt một lần, đi tìm Ly Vương rồi tính sau, có Ly Vương nữ nhân này nào dám thể hiện nữa.
-
Phi Nguyệt Các.
Phượng Nhi đỡ Vân Cẩm Nguyệt vào phòng, bưng nước ấm cho nàng sau đó hầu hạ nàng tắm gội.
Dưới thân đau đớn như bị xé rách, nhắc nhở lại chuyện hôm nay nàng bị tra tấn.
Vân Cẩm Nguyệt ngồi vào thau tắm, gọi Phượng Phi cầm gương lại cho nàng, nàng muốn nhìn xem, nguyên chủ của thân thể này xấu đến mức nào, có xấu đến mức lúc làm chuyện ấy cũng khiến Sở Minh Khiêm cũng phải lấy màn che mặt của nàng lại.
Khi cầm gương soi mặt của mình, Vân Cẩm Nguyệt suýt nôn ra.
Khuôn mặt này thật sự quá xấu, trên má phải là một đống vết sẹo hơi giống mụt nhọt uốn lượn, thảo nào Sở Minh Khiêm lại chán ghét nàng như vậy.
Ở hiện đại, nàng có được một căn phòng thí nghiệm, bên trong có các loại dược phẩm đặc chế rất dễ dàng chữa khỏi khuôn mặt này của nàng, nhưng đây là cổ đại.
Một bác sĩ không có phòng phẫu thuật giống như một nghệ sĩ dương cầm không có tay.
-
Thân thể ngâm trong nước ấm rất thoải mái, Vân Cẩm Nguyệt hơi mệt mỏi đặt gương sang bên cạnh, hai tay dựa vào thay tắm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, sâu trong ý thức, đột nhiên phòng thí nghiệm lúc trước của nàng hiện lên.
Nàng nhìn thấy rất nhiều dược phẩm, còn có thiết bị chữa bệnh, phòng phẫu thuật vô khuẩn, máy tính, máy hô hấp, máy thở oxy, CT, máy trợ thính, hạt nhân cộng hưởng từ…, tất cả đều có.
Là một bác sĩ, nhìn thấy đám thiết bị quen thuộc này trong lòng nàng vô cùng kích động.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là một giấc mơ, do nàng quá nhớ thương dao phẫu thuật của mình nên mới nằm mơ thấy cảnh tượng này.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy lọ thuốc Proanthocyanidin oligomeric đặt trên quầy thuốc, nhìn thấy lọ thuốc này, đồng tử của nàng co rụt lại.
Chương 4: Vương gia mặt lạnh
Đây là thuốc do chính tay nàng nghiên cứu chế tạo, dùng để chữa trị hủy dung, loại bỏ độc tố, bọc mủ và nhọt. Thuốc này được tạo thành từ hạt nhỏ và các loại thuốc khác, có thể trị được độc tố trên mặt nàng.
Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay cầm lấy anthocyanin xuống.
Cô lại cầm lấy mấy lọ thuốc hạ sốt, mấy miếng băng gạc, lúc này rút ý thức về.
“Nương nương, người ngủ chưa? Nước đã lạnh, nô tỳ châm thêm nước ấm cho người, nếu không người sẽ bị cảm lạnh.”
Lúc này, Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của Phượng Nhi.
Nàng mở mắt, nhìn thấy Phượng Nhi bê một cái thùng con, đổ nước ấm vào thau tắm cho nàng.
Nàng nhìn vào trong tay, phát hiện trong tay đang cầm lọ thuốc nàng lấy ở trong mơ.
Nàng bị dọa sợ, chuyện gì vậy?
Nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, nín thở, cả người vô cùng khẩn trương, lỗ chân lông dựng đứng.
Vừa rồi nàng chỉ mới suy nghĩ đã có thể lấy được đồ vật ra khỏi phòng thí nghiệm, không lẽ, phòng thí nghiệm của nàng cũng xuyên theo, lại còn tồn tại trong không gian ý thức của nàng.
Nói cách khác, bây giờ nàng có được hệ thống không gian chữa bệnh trước kia của mình, chuyện này quá kỳ diệu.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, ngay cả linh hồn của nàng đều có thể xuyên qua đây, vậy cũng có thể chấp nhận được việc hệ thống chữa bệnh của nàng cũng xuyên theo.
Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt vô cùng kích động, cả người run rẩy, máu nóng sôi trào.
Nàng nói với Phượng Nhi: “Ta không tắm nữa, ngươi đi ra ngoài trước, ta tự mặc quần áo.”
“Nương nương, người có cần nô tỳ mặc giúp không?” Phượng Nhi hỏi.
“Không cần, ta thích tự mặc.”
Phượng Nhi sửng sốt, sao nàng ta cảm thấy, sau khi nương nương nhảy hồ tỉnh lại tính cách thay đổi không giống với trước kia.
Sau khi Phượng Nhi đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt run rẩy đứng dậy, thân thể của nàng vẫn rất yếu ớt, còn đang phát sốt.
Quần áo của người xưa quá rắc rối không ai hỗ trợ rất khó mặc, khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng ngồi trước gương trang điểm, lấy ra lọ thuốc lấy từ hệ thống chữa bệnh.
Nàng nhìn má phải của mình, phát hiện độc tố đọng lại rất sâu, muốn giải loại độc này phải tốn chút sức.
Đầu tiên nàng rửa sạch sẽ má phải, tiếp theo bồi thuốc chống viêm lên mặt, bôi xong, thoa đều thuốc proanthocyanidin oligomeric, cuối cùng đắp một miếng băng gạc lên mặt, nếu máu độc chảy ra, băng gạc có thể hút đi máu độc.
Chính tay nàng tự điều chế lọ thuộc proanthocyanidin oligomeric này, thuốc này không giống như thuốc bình thường, chỉ cần một đêm mặt của nàng sẽ được chữa khỏi, nàng rất chờ mong sáng mai, gương mặt này sẽ biến thành bộ dáng gì.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói hoảng sợ của Phượng Nhi: “Vương gia, vương phi đang tắm, ngài không thể đi vào.”
Phượng Nhi thật sự sợ vương gia lại đến bạo ngược chủ tử của mình.
Giọng nói của Sở Minh Khiêm vừa lạnh vừa độc: “Ngươi cho rằng bổn vương muốn bước vào nơi quỷ quái này? Bổn vương chỉ muốn xem xem tại sao nàng ta không chết?”
Vân Cẩm Nguyệt vội vàng đeo khăn che mặt, lạnh lùng cong môi, đi đến cửa phòng, lạnh lùng dặn dò Phượng Nhi: “Phượng Nhi, nói với vương gia đêm đã khuya, bổn vương phi đã mệt xin không gặp khách!”
Ngụ ý, nàng đang ra lệnh đuổi Sở Minh Khiêm.
Nghe thấy những lời này, Sở Minh Khiêm cho rằng mình đã nghe nhầm, không phải nữ nhân này luôn hy vọng hắn đi vào phòng của nàng sao? Còn Không tiếc bỏ thuốc hắn, bây giờ giả vờ trong sạch làm gì?
Chương 5: Tự biết điều
Nàng ta nhảy hồ lại còn không chết nên hắn mới lấy làm lạ, muốn đến xem như thế nào.
Nghe thấy giọng của nàng ta, hắn lập tức xác định nàng thật sự chưa chết.
Hắn có chút tiếc nuối.
Hắn lạnh lùng nói: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương đến cảnh cáo ngươi, ngày mai là ngày cưới của bổn vương và Nhu Nhi, tốt nhất ngoan ngoãn ở lại đây cho bổn vương, đừng đi đâu cả, nếu lại để bổn vương biết ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Yên tâm, ta sẽ không phá hỏng chuyện tốt của ngài.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng sẽ không đến phá chuyện tốt của hắn, nàng chỉ đến thể hiện quyền lực của chủ mẫu mà thôi.
Vì Nam Cung Nhu, Sở Minh Khiêm dám đối xử với nàng như vậy, sao nàng có thể để bọn họ sống tốt được chứ.
Chỉ cần nàng còn ở trong vương phủ này một ngày, nàng chính là nữ chủ nhân của vương phủ, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân khác lướt qua nàng, cướp đi những gì vốn thuộc về nàng.
Một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như nàng muốn sống sót ở dị thế cần phải đủ tàn nhẫn, nếu không ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, lại giống như lúc trước bị người bắt nạt phải nhảy hồ tự sát.
Sau khi nói xong, Vân Cẩm Nguyệt quan sát nam nhân bên ngoài qua kẹt cửa.
Từ lúc xuyên đến đây, nàng còn chưa nhìn kỹ người nam nhân này.
Mặc dù trong đầu có ký ức về Sở Minh Khiêm của nguyên chủ, nhưng không chân thật bằng việc nhìn tận mắt.
Nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn, mặc một bộ quần áo màu tím thắt lưng bạch ngọc, tôn lên sự uy nghiêm kiêu ngạo tôn quý của hắn, cả người tản ra hơi thở đứng đầu thiên hạ.
Nàng không ngờ Sở Minh Khiêm lại là người nam nhân bá đạo kiêu ngạo như này.
Quan trọng hơn, gương mặt kia của hắn vô cùng đẹp, đẹp hơn tất cả các siêu sao mà nàng từng nhìn thấy, ngũ quan của hắn giống như được thợ thủ công cẩn thận điêu khắc, tinh xảo lập thể, môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt như tranh vẽ, đường cong cằm vô cùng hoàn mỹ, con ngươi sâu thẳm kia đâm thẳng vào phòng, như muốn nhìn thấu nàng.
Vân Cẩm Nguyệt hoảng sợ, nàng phát hiện đây là một người nam nhân vô cùng nguy hiểm, đứng trước mặt hắn không ai dám ho he.
Lúc này, Sở Minh Khiêm lên tiếng: “Tốt nhất ngươi nên biết điều, nếu không, ngươi không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
“Vương gia, đêm đã rất muộn rồi, nếu ngài không quay về vậy có muốn vào trong ngồi không?” Vân Cẩm Nguyệt không chịu nổi giọng điệu đe dọa của hắn, lạnh lùng nói.
“Tưởng bở, đừng tưởng rằng ngươi như vậy, bổn vương sẽ nhìn ngươi, Mạch Ly, đi thôi.”
Sở Minh Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói xong, mang theo ám vệ Mạch Ly của hắn rời khỏi Phi Nguyệt Các.
Nhìn thấy hắn rời đi, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Gương mặt kia rất đẹp, đáng tiếc hành vi lại làm người hết muốn ăn.”
Phượng Nhi đẩy cửa, không thể tin nhìn tiểu thư nhà mình, nói: “Nương nương, không phải người rất yêu vương gia hay sao? Sao vừa rồi không giữ ngài ấy lại, còn nói không muốn ăn?”
“Đó là trước kia, sau khi rơi xuống nước ta đã nghĩ thông rồi, so với việc yêu một người đàn ông không quý trọng bản thân, còn không bằng yêu chính mình.” Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh nói.
Phượng Nhi mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Nương nương, người nghĩ thông thì tốt rồi, trước kia người quá u mê, làm quá nhiều việc ngốc, nô tì rất đau lòng cho người, bây giờ người biết yêu chính mình thật sự quá tốt.”
“Ngươi yên tâm, trong lúc ta khó khăn nhất chỉ có ngươi luôn ở bên cạnh ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt ngươi nữa.”
Nghe thấy chủ tử nói vậy, Phượng Nhi cảm động rơi nước mắt.
Bình luận facebook