Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Nói xong cô đột nhiên thở gấp thanh kiếm đang nắm chặt trong tay rơi xuống nền tuyết, cô cũng dần ngã xuống, Hoắc vương ôm lấy cô, lo lắng hỏi
'' Vũ Ninh nàng sao rồi? Nàng tỉnh lại đi, Vũ Ninh..Vũ Ninh ''
Cô nằm trong lòng Hoắc vương từ từ mở mắt, yếu ớt nói
'' Tử Ngạo đa tạ chàng đã ở bên ta thời gian qua.....đó là thời gian ta hạnh phúc nhất, cũng đa tạ mọi người đã không tiếc hy..... sinh mạng sống vì ta...ta sẽ không quên mọi người đâu ''
'' Vũ Ninh nàng đang nói gì vậy? ''
'' Tử Ngạo....thời gian của ta hết rồi...xin lỗi....bây giờ ta không còn gì hối tiếc... nhưng ta vẫn không nỡ rời xa chàng...Tử Ngạo ta rất yêu chàng....xin lỗi ta không thể giữ lời hứa bên cạnh chàng cả đời được...hãy tha lỗi cho ta...hứa với ta khi không có ta ở bên chàng... phải sống thật tốt ''
Hoắc vương đau khổ, nước mắt rơi xuống lăn trên má cô, nói
'' Không... Không.... Nàng không được đi đâu hết...nàng phải ở cạnh ta...Vũ Ninh ta không thể sống khi thiếu nàng được ''
Cô đưa tay lên lau đi nước mắt trên khuân mặt Hoắc vương, mỉm cười nói
'' Chàng làm được mà....hứa với ta....sống thật tốt...Tử Ngạo đất nước Nghi quốc cần chàng ''
'' Ta không quan tâm chuyện đó, Vũ Ninh ta chỉ nàng duy nhất nàng thôi...Vũ Ninh... Nàng không được đu đâu cả ở bên ta ''
Đúng lúc này, Linh Ca, Cửu Nhi và Đản Đản đi đến, họ nhanh chóng đến bên cô, Cửu Nhi ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi
'' Vũ Ninh tỷ, tỷ làm sao vậy? ''
Cô mỉm cười nhìn cô bé nói
'' Cửu Nhi à...Xin lỗi muội nhé...không thể bên muội nữa rồi,hứa với ta chăm sóc bản thân thật tốt và thay ta chăm sóc Đản Đản được không? ''
Cửu Nhi nắm lấy tay cô nước mắt rơi xuống, nói
'' Vũ Ninh tỷ, tỷ sẽ không sao đâu...không sao đâu ''
'' Cửu Nhi bản thân ta..ta hiểu rõ..ta không còn nhiều thời gian nữa..hứa với ta cứ là một cô bé ngây thơ, vui vẻ nhé ''
'' ( Nức nở) Muội hứa với tỷ ''
'' Chăm sóc Đản Đản giúp ta nhé..nó rất quan trọng với ta ''
Đản Đản liền đi đến ghé sát vào cô, cô đưa tay lên vuốt lớp lông mượt mà của nó, cô nói
'' Sống tốt nhé cũng thay ta bảo vệ Cửu Nhi...bạn của ta ''
Hơi thở của cô càng ngày càng nặng nề, Hoắc vương nói
'' Vũ Ninh...Vũ Ninh ''
'' Như vậy là đủ rồi ''
Đôi mắt cô bấy giờ càng lúc càng mơ hồ, cô đưa tay lên muốn chạm vào khuân mặt Hoắc vương nhưng chưa lên đến nơi thì tay cô rơi xuống,đôi mắt cũng khép lại, hơi thở nặng nề cũng biến mất. Hoắc vương lại ôm chặt lấy cô, nước mắt chảy xuống, hét lớn
'' Vũ Ninh ''
Lúc này, Phương Gia Thành cũng tới nơi, hắn nhìn thất mọi người ai cũng khóc thì cũng đã hiểu chuyện gì, bình thuốc( thuốc giải độc cho cô) trên tay rơi xuống mặt tuyết, hắn đứng yên một chỗ nhìn vào cơ thể không chút động đậy của cô
'' Không kịp rồi....không kịp rồi....Vũ Ninh..ta không thể cứu cô...xin lỗi..xin lỗi ''
_________
Thời gian trôi qua rất nhanh trời đã tối, mọi người vẫn ở bên cạnh cô không di chuyển, Hoắc vương với đôi mắt đỏ ngầu, hắn nhớ lại những ngày tháng có cô bên cạnh...từ ngày đầu tiên đến bây giờ, hắn nhớ lại câu nói của cô
'' Ở đây thật đẹp..có thể ở đây thì tốt biết mấy ''
Hoắc vương nhìn Cửu Nhi đang khóc nức nở bên cạnh nói
'' Cửu Nhi, giang sơn đất nước sau này sẽ giao lại cho muội ''
Cửu Nhi ngơ ngác, hỏi
'' Tử Ngạo ca, huynh có ý gì? ''
'' Ta sẽ ở lại đây..ở bên Vũ Ninh... nàng ấy từng nói muốn ở lại đây..ta sẽ thực hiện nó cho nàng ấy, Nghi quốc sau này giao lại cho muội ''
'' Tử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷ đã bỏ muội rồi bây giờ cả huynh cũng vậy sao? ''
'' Bây giờ ta không muốn gì cả chỉ muốn ở bên nàng ấy, ý ta đã quyết rồi cứ vậy đi ''
Hoắc vương ôm cô lên đi dần vào trong cánh cửa, đi xuống mật thất đặt cô lên giường, vuốt nhẹ khuân mặt cô nói
'' Vũ Ninh...ta mãi mãi ở bên nàng ''
________
Nửa ngày sau, Hoắc vương làm cho cô một quan tài bằng băng, đặt cô trong mật thất, sau đó mọi người đều đi vào nhìn cô lần cuối, Cổ Tịch đi lên nói
'' Chủ nhân đời này thuộc hạ rất may mắn khi gặp được người...Chủ nhân yên tâm thuộc hạ sẽ thay người bảo vệ Cửu Nhi công chúa cũng thay người bảo vệ Nghi quốc. Người hãy yên nghỉ ''
Sau khi Cổ Tịch lui xuống, Phương Gia Thành đi lên, nói
'' Vũ Ninh, ta đã không thể cứu cô...ta đã tạo ra được một loại thuốc giải có thể cứu được cô nhưng ta đã không đến kịp.. ta rất hổ thẹn...Vũ Ninh có lẽ rất lâu nữa ta mới có thể đến thăm cô..ta sẽ quy ẩn..không biết khi nào mới có thể gặp lại cô...Vũ Ninh xin lỗi ''
Mọi người từng người từng người lên nói vài lời với cô, khuân mặt ai cũng u ám. Đản Đản thì nằm bên quan tài của cô, ánh mắt buồn rầu, Cửu Nhi đi lên nói
'' Đản Đản đi theo ta nào...Vũ Ninh tỷ đã giao ngươi cho ta..ta đã hứa với tỷ ấy sẽ chăm sóc ngươi ''
Đản Đản không hề nhúc nhích nó vẫn nắm bên quan tài của cô, Cửu Nhi thấy vậy nhìn vào cô
'' Vũ Ninh tỷ, Đản Đản muốn ở bên tỷ..để nó ở bên tỷ đi..trong lòng nó không ai thay thế được tỷ cả ''
Cửu Nhi nhìn sang Cửu vương, nói
'' Tử Ngạo ca, ta không làm huynh thất vọng đâu, Lãnh Tử Minh cũng tham gia vào chuyện này hắn cũng phải trả giá, điều này là điều duy nhất muội có thể làm cho tỷ ấy ''
'' Ừ ''
'' Tử Ngạo ca, huynh thường xuyên về thăm muội nha ''
'' Ta sẽ không rời đi đâu.. ta ở bên nàng ấy mãi mãi không rời đi ''
Hoắc vương nhìn vào cô
'' Vũ Ninh như ý muốn của nàng..có thể ở lại đây mãi mãi... ta sẽ mãi ở bên nàng ''
Nói xong, tất cả mọi người rời đi, chỉ còn Hoắc vương và Đản Đản ở lại đó.
________________________
Một thời gian sau, Cửu Nhi thuận lợi lên làm Nữ đế đầu tiên của Nghi quốc, Lãnh Tử Minh cũng bị Cửu Nhi xử lý giam giữ hắn suốt đời trong nhà lao. Cô bé cũng xử lý hết những tay chân của Lãnh Tử Minh và những người gây hại cho Nghi quốc.. cô bé cũng trưởng thành hơn, cứng rắn hơn có thể xử lý mọi việc không chút nương tay. Cửu Nhi đã hạ lệnh không cho ai vào Hoắc vương phủ hàng ngày sẽ để người đến quét dọn.
____
Một ngày nọ, Hoắc vương và Đản Đản ra bên ngoài, họ đứng trước cánh cửa nhìn về phía trước, nhưng lúc này Hoắc vương thấy một khóm hoa màu đỏ ở gần đó, Hoắc vương liền đi đến, hoa đó lại là hoa bỉ ngạn nó mọc tại nơi cô ngã xuống. Hoắc vương đứng nhìn hoa bỉ ngạn một lát rồi quay lại bên trong, đi đến bên cô khẽ vuốt trên mặt quan tài băng, nói
'' Vũ Ninh..... ta nhớ nàng quá..Vũ Ninh ''
Lúc này, Hoắc vương như nhìn thấy cô đang trước mắt, cô đang mỉm cười nói
'' Sống thật tốt nhé...Tử Ngạo...ta yêu chàng ''
Hoắc vương lao tới ôm lấy nhưng nó biến mất, Hoắc vương buồn bã, nước mắt rơi xuống, nói
'' Ta hứa với nàng sẽ sống thật tốt ''.
'' Vũ Ninh nàng sao rồi? Nàng tỉnh lại đi, Vũ Ninh..Vũ Ninh ''
Cô nằm trong lòng Hoắc vương từ từ mở mắt, yếu ớt nói
'' Tử Ngạo đa tạ chàng đã ở bên ta thời gian qua.....đó là thời gian ta hạnh phúc nhất, cũng đa tạ mọi người đã không tiếc hy..... sinh mạng sống vì ta...ta sẽ không quên mọi người đâu ''
'' Vũ Ninh nàng đang nói gì vậy? ''
'' Tử Ngạo....thời gian của ta hết rồi...xin lỗi....bây giờ ta không còn gì hối tiếc... nhưng ta vẫn không nỡ rời xa chàng...Tử Ngạo ta rất yêu chàng....xin lỗi ta không thể giữ lời hứa bên cạnh chàng cả đời được...hãy tha lỗi cho ta...hứa với ta khi không có ta ở bên chàng... phải sống thật tốt ''
Hoắc vương đau khổ, nước mắt rơi xuống lăn trên má cô, nói
'' Không... Không.... Nàng không được đi đâu hết...nàng phải ở cạnh ta...Vũ Ninh ta không thể sống khi thiếu nàng được ''
Cô đưa tay lên lau đi nước mắt trên khuân mặt Hoắc vương, mỉm cười nói
'' Chàng làm được mà....hứa với ta....sống thật tốt...Tử Ngạo đất nước Nghi quốc cần chàng ''
'' Ta không quan tâm chuyện đó, Vũ Ninh ta chỉ nàng duy nhất nàng thôi...Vũ Ninh... Nàng không được đu đâu cả ở bên ta ''
Đúng lúc này, Linh Ca, Cửu Nhi và Đản Đản đi đến, họ nhanh chóng đến bên cô, Cửu Nhi ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi
'' Vũ Ninh tỷ, tỷ làm sao vậy? ''
Cô mỉm cười nhìn cô bé nói
'' Cửu Nhi à...Xin lỗi muội nhé...không thể bên muội nữa rồi,hứa với ta chăm sóc bản thân thật tốt và thay ta chăm sóc Đản Đản được không? ''
Cửu Nhi nắm lấy tay cô nước mắt rơi xuống, nói
'' Vũ Ninh tỷ, tỷ sẽ không sao đâu...không sao đâu ''
'' Cửu Nhi bản thân ta..ta hiểu rõ..ta không còn nhiều thời gian nữa..hứa với ta cứ là một cô bé ngây thơ, vui vẻ nhé ''
'' ( Nức nở) Muội hứa với tỷ ''
'' Chăm sóc Đản Đản giúp ta nhé..nó rất quan trọng với ta ''
Đản Đản liền đi đến ghé sát vào cô, cô đưa tay lên vuốt lớp lông mượt mà của nó, cô nói
'' Sống tốt nhé cũng thay ta bảo vệ Cửu Nhi...bạn của ta ''
Hơi thở của cô càng ngày càng nặng nề, Hoắc vương nói
'' Vũ Ninh...Vũ Ninh ''
'' Như vậy là đủ rồi ''
Đôi mắt cô bấy giờ càng lúc càng mơ hồ, cô đưa tay lên muốn chạm vào khuân mặt Hoắc vương nhưng chưa lên đến nơi thì tay cô rơi xuống,đôi mắt cũng khép lại, hơi thở nặng nề cũng biến mất. Hoắc vương lại ôm chặt lấy cô, nước mắt chảy xuống, hét lớn
'' Vũ Ninh ''
Lúc này, Phương Gia Thành cũng tới nơi, hắn nhìn thất mọi người ai cũng khóc thì cũng đã hiểu chuyện gì, bình thuốc( thuốc giải độc cho cô) trên tay rơi xuống mặt tuyết, hắn đứng yên một chỗ nhìn vào cơ thể không chút động đậy của cô
'' Không kịp rồi....không kịp rồi....Vũ Ninh..ta không thể cứu cô...xin lỗi..xin lỗi ''
_________
Thời gian trôi qua rất nhanh trời đã tối, mọi người vẫn ở bên cạnh cô không di chuyển, Hoắc vương với đôi mắt đỏ ngầu, hắn nhớ lại những ngày tháng có cô bên cạnh...từ ngày đầu tiên đến bây giờ, hắn nhớ lại câu nói của cô
'' Ở đây thật đẹp..có thể ở đây thì tốt biết mấy ''
Hoắc vương nhìn Cửu Nhi đang khóc nức nở bên cạnh nói
'' Cửu Nhi, giang sơn đất nước sau này sẽ giao lại cho muội ''
Cửu Nhi ngơ ngác, hỏi
'' Tử Ngạo ca, huynh có ý gì? ''
'' Ta sẽ ở lại đây..ở bên Vũ Ninh... nàng ấy từng nói muốn ở lại đây..ta sẽ thực hiện nó cho nàng ấy, Nghi quốc sau này giao lại cho muội ''
'' Tử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷ đã bỏ muội rồi bây giờ cả huynh cũng vậy sao? ''
'' Bây giờ ta không muốn gì cả chỉ muốn ở bên nàng ấy, ý ta đã quyết rồi cứ vậy đi ''
Hoắc vương ôm cô lên đi dần vào trong cánh cửa, đi xuống mật thất đặt cô lên giường, vuốt nhẹ khuân mặt cô nói
'' Vũ Ninh...ta mãi mãi ở bên nàng ''
________
Nửa ngày sau, Hoắc vương làm cho cô một quan tài bằng băng, đặt cô trong mật thất, sau đó mọi người đều đi vào nhìn cô lần cuối, Cổ Tịch đi lên nói
'' Chủ nhân đời này thuộc hạ rất may mắn khi gặp được người...Chủ nhân yên tâm thuộc hạ sẽ thay người bảo vệ Cửu Nhi công chúa cũng thay người bảo vệ Nghi quốc. Người hãy yên nghỉ ''
Sau khi Cổ Tịch lui xuống, Phương Gia Thành đi lên, nói
'' Vũ Ninh, ta đã không thể cứu cô...ta đã tạo ra được một loại thuốc giải có thể cứu được cô nhưng ta đã không đến kịp.. ta rất hổ thẹn...Vũ Ninh có lẽ rất lâu nữa ta mới có thể đến thăm cô..ta sẽ quy ẩn..không biết khi nào mới có thể gặp lại cô...Vũ Ninh xin lỗi ''
Mọi người từng người từng người lên nói vài lời với cô, khuân mặt ai cũng u ám. Đản Đản thì nằm bên quan tài của cô, ánh mắt buồn rầu, Cửu Nhi đi lên nói
'' Đản Đản đi theo ta nào...Vũ Ninh tỷ đã giao ngươi cho ta..ta đã hứa với tỷ ấy sẽ chăm sóc ngươi ''
Đản Đản không hề nhúc nhích nó vẫn nắm bên quan tài của cô, Cửu Nhi thấy vậy nhìn vào cô
'' Vũ Ninh tỷ, Đản Đản muốn ở bên tỷ..để nó ở bên tỷ đi..trong lòng nó không ai thay thế được tỷ cả ''
Cửu Nhi nhìn sang Cửu vương, nói
'' Tử Ngạo ca, ta không làm huynh thất vọng đâu, Lãnh Tử Minh cũng tham gia vào chuyện này hắn cũng phải trả giá, điều này là điều duy nhất muội có thể làm cho tỷ ấy ''
'' Ừ ''
'' Tử Ngạo ca, huynh thường xuyên về thăm muội nha ''
'' Ta sẽ không rời đi đâu.. ta ở bên nàng ấy mãi mãi không rời đi ''
Hoắc vương nhìn vào cô
'' Vũ Ninh như ý muốn của nàng..có thể ở lại đây mãi mãi... ta sẽ mãi ở bên nàng ''
Nói xong, tất cả mọi người rời đi, chỉ còn Hoắc vương và Đản Đản ở lại đó.
________________________
Một thời gian sau, Cửu Nhi thuận lợi lên làm Nữ đế đầu tiên của Nghi quốc, Lãnh Tử Minh cũng bị Cửu Nhi xử lý giam giữ hắn suốt đời trong nhà lao. Cô bé cũng xử lý hết những tay chân của Lãnh Tử Minh và những người gây hại cho Nghi quốc.. cô bé cũng trưởng thành hơn, cứng rắn hơn có thể xử lý mọi việc không chút nương tay. Cửu Nhi đã hạ lệnh không cho ai vào Hoắc vương phủ hàng ngày sẽ để người đến quét dọn.
____
Một ngày nọ, Hoắc vương và Đản Đản ra bên ngoài, họ đứng trước cánh cửa nhìn về phía trước, nhưng lúc này Hoắc vương thấy một khóm hoa màu đỏ ở gần đó, Hoắc vương liền đi đến, hoa đó lại là hoa bỉ ngạn nó mọc tại nơi cô ngã xuống. Hoắc vương đứng nhìn hoa bỉ ngạn một lát rồi quay lại bên trong, đi đến bên cô khẽ vuốt trên mặt quan tài băng, nói
'' Vũ Ninh..... ta nhớ nàng quá..Vũ Ninh ''
Lúc này, Hoắc vương như nhìn thấy cô đang trước mắt, cô đang mỉm cười nói
'' Sống thật tốt nhé...Tử Ngạo...ta yêu chàng ''
Hoắc vương lao tới ôm lấy nhưng nó biến mất, Hoắc vương buồn bã, nước mắt rơi xuống, nói
'' Ta hứa với nàng sẽ sống thật tốt ''.
Bình luận facebook