Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Hơn 1 tháng sau, mọi việc đã chuẩn bị ổn thoả, những cậm bẫy được bố trí xong xuôi. Hôm nay Hoắc vương triệu tập tất cả mọi người lại, mở một bữa tiệc lớn cho bọn họ. Ngày hôm đó, ai cũng vui vẻ, uống rượi, ăn uống, vô lo vô nghĩ, thấy vậy cô mỉm cười, cô nhìn sang Hoắc vương nói
'' Chàng cùng ta tới một nơi ''
'' Được ''
Hai người ra khỏi đó, lại đi tới mỏm đá lúc trước, hai người ngồi xuống tảng đá đươi gốc cây đó, cô nhìn về phía trước, một màu trắng của tuyết, nói
'' Nơi đây thật đẹp cứ như thiên đường vậy tuy quanh năm lạnh giá nhưng vậy mới làm nên vẻ đẹp của nơi này ''
__________
Nửa ngày hôm đó, hai người ở lại đó, cô thì thiết đi lúc nào không hay, lúc cô tỉnh dậy trời đã tối, cô hỏi
'' Tối rồi sao? Sao chàng không gọi ta dậy? ''
'' Nàng ngủ ngon quá sao ta nỡ đánh thức ''
'' Chàng thật là......''
'' Về nào ''
'' Ừ ''
Cô đứng dậy nhưng ngồi lâu làm chân cô tê hết, cô không đứng vững được, Hoắc vương thấy vậy thì ngồi xuống trước cô, cô hỏi
'' Chàng làm gì vậy? ''
'' Ta cõng nàng ''
Cô có chút bất ngờ,sau đó cũng để Hoắc vương cõng về. Cô ở trên lưng Hoắc vương dựa vào người hắn, vui vẻ nói
'' Ấm áp quá ''
Hoắc vương mỉm cười.
______
Một lát sau, hai người trở về đến nơi vừa về đến thì bão tuyết đến, bước vào bên trong các huynh đệ nằm ở khắp nơi, họ ngủ không biết gì. Hoắc vương đưa cô vào trong, đi vào mật thất, nhẹ nhàng đặt cô vào chiếc giường băng, dịu dàng nói
'' Cơ thể nàng bây giờ rất yếu, nghỉ ngơi đi ''
'' Ừ. Chàng phải ở cạnh ta đó ''
'' Được, ta ở bên nàng ''
Cô nắm lấy tay Hoắc vương rồi từ từ nhắm mắt.
_______
Sáng hôm sau,khi cô và Hoắc vương đang ở mật thất thì Cổ Tịch bước vào,nói
'' Vương gia, Chủ nhân...đã thấy mục tiêu hắn đang dẫn người lên đây ''
'' Mang bao nhiêu người? '' Cô hỏi
'' Không nhiều ạ ''
'' Ta biết rồi ''
Cổ Tịch rời đi, cô cầm tấm bản đồ của Thiên Sơn Tuyết, chăm chú suy nghĩ, xem xét, lúc này Hoắc vương lấy tấm bản đồ đi, nói
'' Nghỉ ngơi đi, cơ thể nàng không thể quá sức được ''
'' Ta đã nghỉ cả ngày hôm qua rồi. Chàng mau đưa cho ta....hắn đã hành động rồi không lơ là được ''
'' Không là không...mau đi nghỉ đi.. nàng nghĩ đi nếu lúc hắn tấn công lên đây làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ ''
'' Ta biết...ta chỉ xem một chút nữa thôi ''
'' Không được ''
Cô nhìn Hoắc vương, sau đó đi tới đột ngột hôn hắn, Hoắc vương ngây người, cô nhân cơ hội này lấy tấm bản đồ, vui vẻ nói
'' Lấy được rồi này ''
Hoắc vương mỉm cười,đi tới ôm cô lên, nói
'' Do nàng gây ra trước đấy ''
_______
Tối đến, cô nhìn Hoắc vương nắm bên cạnh, vui vẻ nói
''( Nói nhỏ) Thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy...cứ để ta ở cạnh chàng thế này..ta đã hạnh phúc lắm rồi ''
____________
Mấy ngày sau, Lãnh Tử Thâm đã lên tới nơi, trên đường đi lên đây hắn liên tục gặp bao nhiêu cạm bẫy cũng mất không ít người của mình, hắn đứng trước cánh cổng nở nụ cười nói
'' Cuối cùng cũng đến ngày này....ta chờ ngày này lâu lắm rồi...Phụ hoàng người làm bao nhiêu thứ không ngờ nó lại thuộc về ta phải không? ''
Lãnh Tử Thâm bước xuống dùng miếng ngọc bội mở cánh cửa. Cánh cửa dần mở ra, vừa mở ra thì một mũi tên lớn lao về phía hắn nhưng hắn lại tránh được, sau đó là những mũi tên tương tự liên tục lao tới, Lãnh Tử Thâm không bị sao nhưng người của hắn thì không chết cũng bị thương. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ mật thất Hoắc vương nói
'' Lãnh Tử Thâm,lâu ngày không gặp''
Điều kỳ lạ là Lãnh Tử Thâm không hề kinh ngạc hỏi
'' Những cạm bẫy này do các người làm ra ''
'' Đúng, thế nào? Thú vị chứ? ''
'' Lãnh Tử Ngạo, ra đây đi ''
Lúc này Hoắc vương và cô bước ra khỏi mật thất, Lãnh Tử Thâm thấy cô kinh ngạc nói
'' Vũ Ninh, nàng cũng ở đây ''
'' Giết ngươi làm sao có thể thiếu ta được ''
Đúng lúc này, người của Hoắc vương và Mạn Châu Sa xuất hiện trong và ngoài, vây quanh Lãnh Tử Thâm cùng với người của hắn, Lãnh Tử Thâm mỉm cười nói
'' Các ngươi cũng có chuẩn bị đấy nhỉ ''
'' Lãnh Tử Thâm ân oán của chúng ta hôm nay lên kết thúc tại đây, ta phải báo thù cho Phụ hoàng và Mẫu phi ta ''
'' Lãnh Tử Ngạo, chỉ dựa vào đám người này có thể giết được ta sao? Các ngươi ngây thơ quá rồi ''
'' Có thể giết được ngươi hay không thử mới biết được''
'' Ta rất mong chờ biểu hiện của các ngươi''
Lúc này Lãnh Tử Thâm nhìn vào cô,nói
'' Vũ Ninh nàng vẫn không tỉnh ngộ hay sao? Hắn hôm nay sẽ chỉ còn là cái xác thôi...Vũ Ninh ta cho nành cơ hội...đến bên ta ta có thể bỏ qua tất cả chuyện trước đây ''
'' Lãnh Tử Thâm...ta có chết cũng không bao giờ ở bên cạnh loại người ghê tởm như ngươi...ta có chết cũng phải chết ở bên người ta yêu ''
Cô nhìn Hoắc vương ánh mắt thâm tình, Hoắc vương nói
'' Nàng sẽ không sao đâu..Ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng ''
'' Tử Ngạo...ta tin chàng ''
Lãnh Tử Thâm nói
'' Vậy thì đừng có trách ta ''.
'' Chàng cùng ta tới một nơi ''
'' Được ''
Hai người ra khỏi đó, lại đi tới mỏm đá lúc trước, hai người ngồi xuống tảng đá đươi gốc cây đó, cô nhìn về phía trước, một màu trắng của tuyết, nói
'' Nơi đây thật đẹp cứ như thiên đường vậy tuy quanh năm lạnh giá nhưng vậy mới làm nên vẻ đẹp của nơi này ''
__________
Nửa ngày hôm đó, hai người ở lại đó, cô thì thiết đi lúc nào không hay, lúc cô tỉnh dậy trời đã tối, cô hỏi
'' Tối rồi sao? Sao chàng không gọi ta dậy? ''
'' Nàng ngủ ngon quá sao ta nỡ đánh thức ''
'' Chàng thật là......''
'' Về nào ''
'' Ừ ''
Cô đứng dậy nhưng ngồi lâu làm chân cô tê hết, cô không đứng vững được, Hoắc vương thấy vậy thì ngồi xuống trước cô, cô hỏi
'' Chàng làm gì vậy? ''
'' Ta cõng nàng ''
Cô có chút bất ngờ,sau đó cũng để Hoắc vương cõng về. Cô ở trên lưng Hoắc vương dựa vào người hắn, vui vẻ nói
'' Ấm áp quá ''
Hoắc vương mỉm cười.
______
Một lát sau, hai người trở về đến nơi vừa về đến thì bão tuyết đến, bước vào bên trong các huynh đệ nằm ở khắp nơi, họ ngủ không biết gì. Hoắc vương đưa cô vào trong, đi vào mật thất, nhẹ nhàng đặt cô vào chiếc giường băng, dịu dàng nói
'' Cơ thể nàng bây giờ rất yếu, nghỉ ngơi đi ''
'' Ừ. Chàng phải ở cạnh ta đó ''
'' Được, ta ở bên nàng ''
Cô nắm lấy tay Hoắc vương rồi từ từ nhắm mắt.
_______
Sáng hôm sau,khi cô và Hoắc vương đang ở mật thất thì Cổ Tịch bước vào,nói
'' Vương gia, Chủ nhân...đã thấy mục tiêu hắn đang dẫn người lên đây ''
'' Mang bao nhiêu người? '' Cô hỏi
'' Không nhiều ạ ''
'' Ta biết rồi ''
Cổ Tịch rời đi, cô cầm tấm bản đồ của Thiên Sơn Tuyết, chăm chú suy nghĩ, xem xét, lúc này Hoắc vương lấy tấm bản đồ đi, nói
'' Nghỉ ngơi đi, cơ thể nàng không thể quá sức được ''
'' Ta đã nghỉ cả ngày hôm qua rồi. Chàng mau đưa cho ta....hắn đã hành động rồi không lơ là được ''
'' Không là không...mau đi nghỉ đi.. nàng nghĩ đi nếu lúc hắn tấn công lên đây làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ ''
'' Ta biết...ta chỉ xem một chút nữa thôi ''
'' Không được ''
Cô nhìn Hoắc vương, sau đó đi tới đột ngột hôn hắn, Hoắc vương ngây người, cô nhân cơ hội này lấy tấm bản đồ, vui vẻ nói
'' Lấy được rồi này ''
Hoắc vương mỉm cười,đi tới ôm cô lên, nói
'' Do nàng gây ra trước đấy ''
_______
Tối đến, cô nhìn Hoắc vương nắm bên cạnh, vui vẻ nói
''( Nói nhỏ) Thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy...cứ để ta ở cạnh chàng thế này..ta đã hạnh phúc lắm rồi ''
____________
Mấy ngày sau, Lãnh Tử Thâm đã lên tới nơi, trên đường đi lên đây hắn liên tục gặp bao nhiêu cạm bẫy cũng mất không ít người của mình, hắn đứng trước cánh cổng nở nụ cười nói
'' Cuối cùng cũng đến ngày này....ta chờ ngày này lâu lắm rồi...Phụ hoàng người làm bao nhiêu thứ không ngờ nó lại thuộc về ta phải không? ''
Lãnh Tử Thâm bước xuống dùng miếng ngọc bội mở cánh cửa. Cánh cửa dần mở ra, vừa mở ra thì một mũi tên lớn lao về phía hắn nhưng hắn lại tránh được, sau đó là những mũi tên tương tự liên tục lao tới, Lãnh Tử Thâm không bị sao nhưng người của hắn thì không chết cũng bị thương. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ mật thất Hoắc vương nói
'' Lãnh Tử Thâm,lâu ngày không gặp''
Điều kỳ lạ là Lãnh Tử Thâm không hề kinh ngạc hỏi
'' Những cạm bẫy này do các người làm ra ''
'' Đúng, thế nào? Thú vị chứ? ''
'' Lãnh Tử Ngạo, ra đây đi ''
Lúc này Hoắc vương và cô bước ra khỏi mật thất, Lãnh Tử Thâm thấy cô kinh ngạc nói
'' Vũ Ninh, nàng cũng ở đây ''
'' Giết ngươi làm sao có thể thiếu ta được ''
Đúng lúc này, người của Hoắc vương và Mạn Châu Sa xuất hiện trong và ngoài, vây quanh Lãnh Tử Thâm cùng với người của hắn, Lãnh Tử Thâm mỉm cười nói
'' Các ngươi cũng có chuẩn bị đấy nhỉ ''
'' Lãnh Tử Thâm ân oán của chúng ta hôm nay lên kết thúc tại đây, ta phải báo thù cho Phụ hoàng và Mẫu phi ta ''
'' Lãnh Tử Ngạo, chỉ dựa vào đám người này có thể giết được ta sao? Các ngươi ngây thơ quá rồi ''
'' Có thể giết được ngươi hay không thử mới biết được''
'' Ta rất mong chờ biểu hiện của các ngươi''
Lúc này Lãnh Tử Thâm nhìn vào cô,nói
'' Vũ Ninh nàng vẫn không tỉnh ngộ hay sao? Hắn hôm nay sẽ chỉ còn là cái xác thôi...Vũ Ninh ta cho nành cơ hội...đến bên ta ta có thể bỏ qua tất cả chuyện trước đây ''
'' Lãnh Tử Thâm...ta có chết cũng không bao giờ ở bên cạnh loại người ghê tởm như ngươi...ta có chết cũng phải chết ở bên người ta yêu ''
Cô nhìn Hoắc vương ánh mắt thâm tình, Hoắc vương nói
'' Nàng sẽ không sao đâu..Ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng ''
'' Tử Ngạo...ta tin chàng ''
Lãnh Tử Thâm nói
'' Vậy thì đừng có trách ta ''.
Bình luận facebook