• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sức nóng của một ác ma (6 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 139

Thiệu Nguyệt dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn hắn.


Hoắc Húc cho cô ta một cái bạt tai: “Hắn vốn dĩ nên là phần tử phản xã hội, vợ tôi hiện tại bị hắn mang đi. Tôi đi rồi vẫn sẽ phải lo lắng cả đời, còn hắn cái gì cũng có, cô nói làm sao tôi có thể không tức giận cho được?”


Thiệu Nguyệt kinh sợ không thôi.


Hoắc Húc nói tiếp: “Tôi đã nói mà, sao tôi lại vừa nhìn thấy Bối Dao đã thích. Hóa ra từ đầu tôi đã nên thích cô ấy, chỉ là tôi làm sai quá nhiều, đời này cô ấy không chịu tha thứ cho tôi nên mới để tên tàn phế kia được lợi. Thiệu Nguyệt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cô thực đáng chết.”


Thiệu Nguyệt cảm thấy Hoắc Húc có vấn đề về thần kinh rồi, nhưng Hoắc Húc lại cảm thấy đời này của hắn chưa từng thanh tỉnh thế này.


Thống khổ mất mát, nhưng vẫn thấy rõ hiện thực.


Trên cuốn vở của Bối Dao hẳn chính là ký ức kiếp trước của cô. Kỳ thật không sai, ngay từ đầu hắn quả thật muốn Bối Dao thay thế Thiệu Nguyệt, chẳng qua không phải chỉ vì bảo vệ Thiệu Nguyệt mà là vì chính mình. Cho dù Hoắc Húc không biết sự việc phát sinh sau đó nhưng hắn có thể đoán được kiếp trước hắn cuối cùng sẽ thích Bối Dao, chắc chắn cũng hối hận.


Vốn dĩ nên rời đi, nhưng hắn không muốn rời đi. Bùi Xuyên thủ đoạn tàn nhẫn hại hắn thành như vậy, hắn dựa vào cái gì mà phải đem người phụ nữ âu yếm chắp tay nhường cho kẻ khác chứ?


Hoắc Húc đã sớm hối hận, dù cho ngay từ đầu hắn làm sai, nhưng vì sao đời này Bối Dao đến liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn một cái?


Hắn không chiếm được thì Bùi Xuyên cũng đừng hòng có được. Hoắc Húc chán ghét mà nhìn Thiệu Nguyệt.


Hắn lại vui vẻ nghĩ, nếu Bùi Xuyên biết ngay từ đầu Bối Dao nguyện ý đón nhận tên tàn phế như hắn là vì ân tình thì biểu tình sẽ xuất sắc lắm đây.


Bùi Xuyên rất sợ Bối Dao không yêu hắn. Chưa bao giờ chân chính có được, đối với loại người như Bùi Xuyên mới là địa ngục.


Đầu tháng 6, nghe nói Hoắc Đinh Lâm và Phương Mẫn Quân sắp đính hôn.


Hoắc gia xuống dốc cũng không ảnh hưởng đến nhà Hoắc Đinh Lâm. Nhà bọn họ là nhân viên công vụ, bởi vậy cuộc đính hôn này khiến Triệu Tú vô cùng vui vẻ.


Cơn sốt của Bối Dao cuối cùng cũng qua, cô phiền muộn hỏi: “Mẫn Mẫn cuối cùng vẫn không ở bên Trần Anh Kỳ. Cô ấy rõ ràng không thích Hoắc Đinh Lâm, vì sao lại muốn đính hôn với hắn?”


Theo lý thuyết, là hàng xóm chơi với nhau từ nhỏ, nhà Bối Dao hẳn nên đi dự. Nhưng Bùi Xuyên là người vô cùng cẩn thận, lúc này đương nhiên sẽ không cho cô ra khỏi nhà.


“Thân thể em còn chưa khỏe hẳn, chờ em khỏe hẳn anh sẽ dẫn em đi thăm cô ấy được không?”


Bối Dao gật gật đầu, cô biết hiện tại tình thế rất nghiêm trọng nên tất nhiên sẽ không phản đối. Bùi Xuyên đã phải chịu áp lực rất lớn rồi.


Nhưng vào một buổi chạng vạng tháng sáu, Bùi Xuyên nhận được một tin nhắn.


【 Tiểu Xuyên, mẹ có thể gặp con một lần cuối cùng không? 】là tin nhắn của Tưởng Văn Quyên xa cách đã lâu.


Bùi Xuyên trầm mặc thật lâu, lúc này Bối Dao đã ngủ rồi. Hắn nhẹ hôn lên trán cô, sau đó mặc quần áo đi ra cửa.


Chạng vạng ở thành phố C không có đèn đuốc xinh đẹp, chỉ có những bóng đèn cũ kỹ tối tăm.


Ký ức của Bùi Xuyên đối với Tưởng Văn Quyên dừng lại ở năm cấp hai khi bà nói ra ngoài đi công tác, sau đó không trở về nữa. Mặc kệ Bùi Hạo Bân xảy ra chuyện, Bùi Xuyên bị bỏ tù, sau đó Bùi Xuyên kết hôn hắn cũng không thấy người phụ nữ này một lần nào. Thứ liên hệ duy nhất chỉ là tấm thẻ ngân hàng bà ta giao cho Bùi Hạo Bân.


Tưởng Văn Quyên ngồi trên ghế bên bờ hồ của công viên. Lúc Bùi Xuyên đi qua, liếc mắt một cái đã nhận ra bà ta. So với Tưởng Văn Quyên đã từng quấn tạp dề nấu cơm thì thoạt nhìn bà ta rất cao nhã, tóc uốn sóng, ăn mặc cũng rất không tồi.


Nhìn thấy hắn đến, Tưởng Văn Quyên giật mình.


Đã bao nhiêu năm rồi?


Từ khi Bùi Xuyên bốn tuổi bị chặt đứt chân đến bây giờ, trong trí nhớ của bà ta hình ảnh con trai mình ngày càng mơ hồ, mãi đến hôm nay nhìn thấy người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, Tưởng Văn Quyên đột nhiên có chút chua xót.


Bùi Xuyên nói: “Có chuyện gì?”


Hắn không thể nói mình hận Tưởng Văn Quyên. Bà ta mang thai hắn mười tháng, cũng từng một lần vì hắn mà giống như điên dại, cũng từng vì hắn nấu cơm, giặt giũ. Trước khi rời bỏ hắn, bà ta cũng không tính là một người mẹ tồi. Tưởng Văn Quyên chỉ là không kiên cường được như hắn yêu cầu.


Tưởng Văn Quyên ngơ ngẩn nhìn hắn thật lâu sau mới cúi đầu: “Không có việc gì, mẹ về thành phố C, muốn gặp con một chút.”


Bùi Xuyên cũng chẳng có biểu tình gì: “Bà thấy rồi đó, không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”





Hắn nói xong thì lập tức xoay người đi. Tưởng Văn Quyên có lẽ không nghĩ đứa con trai nghe lời hiểu chuyện năm đó sẽ vô tình như thế. Bà ta cầm lòng không được đuổi theo vài bước: “Tiểu Xuyên!”


Bùi Xuyên quay đầu lại.


Tưởng Văn Quyên che miệng lại, trong mắt ngấn lệ: “Dao Dao có đối tốt với con không?”


Bùi Xuyên nhìn bà ta một cái: “Rất tốt.”


“Vậy thì tốt…… Vậy thì tốt……” Tưởng Văn Quyên như khóc như cười, giọng nói nghẹn ngào.


Bùi Xuyên không nói gì nữa, hắn quay người tiếp tục đi về. Hắn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, lần này hắn đi ra ngoài kỳ thực là dùng mình làm mồi. Bùi Xuyên biết rõ hơn Khương Hoa Quỳnh rằng một khi Hoắc Húc cùng đường bí lối thì sẽ không từ thủ đoạn nào.


Cá nhân hắn không thể có nhiều tiền như Khương Hoa Quỳnh và Hoắc Húc được. Cho dù đầu óc hắn có thông minh đến đâu nhưng tài phú thì phải tích lũy từ từ.


Hoắc Húc nói không chừng đã sớm biết hắn và Bối Dao ở nơi nào nhưng đến nay hắn vẫn chưa ra tay. Hơn phân nửa là do hắn kiêng kị Khương Hoa Quỳnh, vì thế cũng trốn đến kín mít. Tưởng Văn Quyên nhiều năm không liên hệ gì với mình mà nay lại đột nhiên nói muốn gặp thì theo bản năng Bùi Xuyên lập tức nghĩ tới Hoắc Húc có âm mưu.


Hoắc Húc còn tồn tại một ngày thì không ai cảm thấy có nguy cơ hơn Bùi Xuyên. Bởi vậy hắn tình nguyện mạo hiểm một lần, chẳng sợ Hoắc Húc xuống tay với hắn, cũng tốt hơn xuống tay với Bối Dao.


Nhưng Tưởng Văn Quyên chẳng làm gì cả, đến bây giờ cũng không nhìn thấy người của Hoắc Húc.


Gió đêm tháng sáu bên hồ có chút lạnh lẽo, lúc Bùi Xuyên xoay người đi thì nghe được tiếng cái gì rơi xuống nước.


Bùi Xuyên quay đầu lại.


Chỗ Tưởng Văn Quyên đứng vừa rồi hiện tại không một bóng người. Bùi Xuyên vội bước qua thì thấy bà ta đang vùng vẫy ở trong hồ, gần như sắp bị nước nuốt chửng. Hóa ra đây là ý nghĩa của câu nói gặp mặt lần cuối của Tưởng Văn Quyên……


Đây là người mẹ năm ấy từng kể chuyện xưa cho hắn, vì hắn mà rơi nước mắt.


Trong lòng Bùi Xuyên bỗng chốc có chút lạnh lẽo, hắn không biết bơi, vì thế lúc phản ứng lại thì vội hét lên: “Ra đây cứu người!”


Hai ba người đàn ông mặc đồ đen chạy ra từ chỗ ẩn nấp, một người nhảy xuống hồ cứu Tưởng Văn Quyên. Rất nhanh bà ta đã được cứu lên, lúc này đang liều mạng ho khan, nước mắt chảy không ngừng.


Bùi Xuyên đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới đi qua, cúi đầu hỏi: “Vì sao lại nhảy hồ?”


Tưởng Văn Quyên nức nở không thành tiếng: “Mẹ thực xin lỗi con.”


Bùi Xuyên nhíu nhíu mày.


Tưởng Văn Quyên lại không chịu nói gì nữa.


Trong lòng Bùi Xuyên có dự cảm không tốt nên dặn dò: “Đưa bà ta đến bệnh viện.”


Hắn không liếc mắt nhìn Tưởng Văn Quyên một cái, chỉ liều mạng đuổi về nhà.


Ánh đèn đêm lúc sáng lúc tối, toàn bộ thành phố đã vào đêm, hắn vội về chỗ mình và Bối Dao ở tạm.


Cửa mở.


Tim Bùi Xuyên lập tức trầm xuống, hắn nắm chặt tay vọt vào phòng ngủ. Trên giường không một bóng người. Đồ vật trong phòng khách bị đập loạn hết, mấy người đàn ông ôm mặt đi tới, toàn thân đều là vết thương: “Bọn họ có súng.”


Bùi Xuyên nhắm mắt.


Đến lúc này hắn phải cưỡng bách chính mình bình tĩnh: “Phái người đi báo cho Khương Hoa Quỳnh, nói Hoắc Húc lộ diện.” Nhưng một lát sau Bùi Xuyên lại nói: “Thôi không cần đi, các anh đi hết đi.”


Theo lý thuyết Hoắc Húc sẽ không thể mạo hiểm như thế, đến chuyện bắt cóc này cũng dám làm, còn mua súng ống phi pháp nữa. Có vẻ như hắn đang bị cái gì đó kích thích mà hạ quyết tâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom