• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sức nóng của một ác ma (2 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 137

Biểu tình chờ mong của cô đáng yêu đến không được, hắn đành cười nói: “Ừ, có thể. Nồng độ cũng không cao.”


Bùi Xuyên rót một ly cho Bối Dao. Đây là rượu ngon, đa số các cô gái sẽ thích rượu này, ngọt ngào, tác dụng chậm nhưng không nhẹ.


Bùi Xuyên không thích ngọt vì thế vẫn kiên trì ngồi lột tôm cho cô ăn.


Bối Dao uống xong lại muốn nữa, động tác trên tay Bùi Xuyên dừng một chút, sau đó hắn lau khô ngón tay rồi lại đổ tiếp rượu cho cô.


Cô gái nhỏ mở đôi mắt to choáng váng, bộ dạng mơ màng cười, giọng nói nũng nịu: “Bùi Xuyên, anh nói một chút chuyện khi chúng ta còn nhỏ đi. Chó của nhà bà Chu có phải là do anh thả ra để cắn Thượng Mộng Nhàn không?”


Hắn bình tĩnh lau tay cho cô: “Không phải.”


Bối Dao chu miệng: “Kẻ lừa đảo.”


Hắn chỉ cười, ý cười có chút ôn nhu.


Bối Dao chớp chớp mắt: “Rốt cuộc anh cũng cười, khi còn nhỏ anh đúng là đồ mặt than.”





Hắn biết cô đã uống say vì thế nhẹ giọng nói: “Nói bừa cái gì thế.”


Bối Dao nói: “Muốn anh ôm.”


“Lại đây.”


Cô đi qua, ngồi trên đùi hắn.


Kỳ thật như vậy rất nặng, Bùi Xuyên lui ra phía sau một chút, để cô ngồi lên đùi rồi duỗi chân ra, như vậy phần cẳng chân sẽ không phải chịu gánh nặng.


Cô mềm như bông mà ôm lấy cổ hắn, Bùi Xuyên thì rũ mắt nhìn cô, “Dao Dao.”


“Vâng?”


Hắn hiếm khi thể hiện thói hư tật xấu của đàn ông nhưng giờ phút này hăn lại thấp giọng nói bên tai cô: “Gọi ông xã.”


Gió đêm ấm áp, hơi thở của cô nóng rực, chỉ có da thịt lộ ra ngoài là hơi lạnh, trong đêm hè đụng vào rất thoải mái.


Ban đêm cũng không thấy rõ biển rộng, chỉ có ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, còn có cô gái mềm mại ở trong lòng.


Cô cất giọng giòn vang: “Ông xã.”


Uống say thật là dễ dỗ, hắn thật sự nhịn không được mà hôn lên môi cô: “Dao Dao ngoan.”


Bên này vào buổi tối nhiệt độ cao lớn hơn quê nhà có điều Bùi Xuyên vẫn sợ cô ngủ ở bên ngoài sẽ lạnh nên muốn ôm cô trở về.


Bối Dao dù đã choáng váng nhưng vẫn nhớ một chuyện. Chân Bùi Xuyên của cô không tốt, cô không thấp cũng không nhẹ, cũng gần 100 cân (50kg) chứ ít đâu. Vì thế Bối Dao không chịu để hắn ôm mà một hai phải tự mình đi.


Bùi Xuyên ôn nhu sờ sờ má cô. Bối Dao của hắn còn biết đau lòng người khác.


Cô cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, giống như giẫm trên đám mây. Bùi Xuyên nắm lấy tay cô, sợ cô không tìm được phương hướng.


Khách sạn rất lớn lại lãng mạn, lúc niên thiếu Bùi Xuyên muốn cho cô những ngày lành, nhưng lúc đó giữa hai người là vực sâu vạn trượng, tâm lý và sinh lý của hắn đều không thể vượt qua.


Có nhiều năm hắn muốn mua váy đẹp cho cô, muốn cho cô những thứ tốt nhất nhưng lúc đó hắn chẳng có thân phận gì.


Hiện giờ cũng coi như cầu người được người.


Bối Dao ghé vào trên giường, Bùi Xuyên sờ sờ má cô nói: “Dao Dao?”


Cô mềm giọng đáp: “Vâng.”


“Còn nhớ rõ chúng ta tới đây để làm gì không?”


“Chúng ta tới làm cái gì?” Cô nhắm mắt lại, theo bản năng hỏi.


Bùi Xuyên thấp giọng đáp: “Hưởng tuần trăng mật.”


“Đúng, hưởng tuần trăng mật.”


Hắn rũ mắt, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô: “Cho nên, em chờ lát nữa hẵng ngủ được không?”


Gió biển nhu hòa thổi, cửa sổ không đóng kín mít để lộ một khe hở, sa màn tung bay.


Cô chưa nói được hay không, hiển nhiên đã buồn ngủ cực kỳ, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức ngủ luôn.


Trong lúc mơ mơ màng màng Bối Dao cảm thấy có người đang cởi quần áo của mình, cô nhẹ giọng hỏi: “Bùi Xuyên?”


Hắn thấp giọng đáp: “Ừ.”


Lúc hắn cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, Bối Dao sờ thấy lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi.


Cô đã thanh tỉnh vài phần, vì thế mở to mắt và chỉ thấy trước mặt là một đôi mắt đen nhánh, bên trong phản chiếu bóng dáng mình. Trong mắt hắn có ba phần sắc dục, bảy phần tình cảm, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt cũng không lý trí như ngày thường nữa.


Giọng hắn khàn khàn: “Có thể chứ?”


Có rượu vào thì lá gan lớn hơn hẳn, vì thế cô lung tung gật gật đầu.


Hắn hôn đến che trời lấp đất, cô nghe được tiếng hắn cởi thắt lưng. Bối Dao nhìn bức màn cửa sổ tung bay, trì độn mà mở miệng: “Em có cần bịt mắt không?”


“Không cần.”


“À.” Vậy cô được nhìn rồi. Cô quay đầu lại, lập tức có một nụ hôn rơi lên mắt, mà cô cũng theo bản năng nhắm mắt lại.


Sau đó có chút đau. Cô không rõ vì sao lại thấy hơi đau. Thực không thoải mái, nếu là ngày thường, Bối Dao sẽ tạm chấp nhận một chút nhưng hiện tại cô uống say vì thế cũng hơi cáu. Hắn vẫn không cho cô xem mà.


Cô xoắn đến xoắn đi.


Người đàn ông phía trên lại đè nặng cả người cô, gầm nhẹ: “Dao Dao!”


Cô đáng thương vô cùng, nhỏ giọng nói: “Đau.”


Bùi Xuyên cũng cứng lại rồi. Hai người đều không có kinh nghiệm, hắn cũng không tốt hơn cô là bao nhiêu nhưng khẳng định là thoải mái hơn cô nhiều.





Bối Dao nói: “Anh đi ra ngoài đi.”


Đây đúng là vô cớ gây rối mà. Hắn trầm mặc không hé răng, nếu còn chưa bắt đầu thì dễ nói, nhưng hiện tại hắn không xuống ngựa được. Bùi Xuyên một mặt thở phì phò, một mặt không thèm nghe cô.


Lần đầu tiên rất nhanh, cái loại cảm giác này quá mức xa lạ, kích thích đến xương cốt cũng tê dại, không thể tự khống chế.


Xong việc sắc mặt Bùi Xuyên có chút cứng đờ. Nhưng cô gái nhỏ lại thêm dầu vào lửa, nức nở nói: “Không thoải mái, em muốn đi ngủ.”


Cô nói không thoải mái kia kìa.


Dù cho hắn từng vô cùng tự ti nhưng người đàn ông nào chấp nhận được lời này? Bùi Xuyên cắn răng năn nỉ: “Thử lại được không?”


Bối Dao nói không cần.


Trên trán hắn đều là mồ hôi, nhấp môi, dừng một chút rồi lại hôn xuống.


Sa màn tung bay.


Cuối cùng cô cũng cảm thấy một chút tư vị xa lạ, cũng không phải quá khó chịu. Nước mắt như giọt thủy tinh tràn ra, không phân biệt được ngày hay đêm. Trong lúc hốt hoảng, cô nghe thấy một tiếng nói trầm thấp “Anh yêu em”.


*


Bùi Xuyên tỉnh dậy rất sớm, hoặc phải nói cả đêm qua hắn không ngủ. Ban đầu là hưng phấn, sau đó cũng là hưng phấn.


Có lẽ lần đầu tiên hắn cảm thấy là nét bút hỏng, nhưng thời gian rửa nhục sau đó quá mức dài, còn phải dỗ dành cô.


Ấy vậy mà trời vừa sáng hắn đã phát hiện không ổn. Bối Dao có chút nóng, cô ngủ mà mặt đỏ ửng lên. Bùi Xuyên sờ sờ trán cô, thấy nhiệt độ cao hơn cơ thể mình nhiều.


Bùi Xuyên bất chấp rửa mặt, vội vàng tìm bác sĩ. Một vị bác sĩ tóc vàng mắt xanh đến giúp Bối Dao kiểm tra thân thể, còn cô vẫn sốt không tỉnh.


Vị bác sĩ người ngoại quốc ý kia cười cười kiểu tôi biết mà sau đó mở miệng: “Tối hôm qua vui lắm hả?” Cô ta nói tiếng Anh, mà Bùi Xuyên là học bá tiêu chuẩn vì thế cũng chẳng có vấn đề gì khi giao tiếp.


Có điều một người lãnh đạm trầm ổn như Bùi Xuyên nghe thấy thế cũng không nhịn được mà đỏ mặt đến tận cổ.


Nữ bác sĩ huýt sáo một tiếng: “Không cần lo lắng như thế, vợ anh không hợp khí hậu, tối qua còn ăn hải sản, nên hơi dị ứng.”


Bác sĩ vén chăn lên, Bối Dao vẫn nhắm mắt nằm trên giường. Bác sĩ nhìn nhìn cánh tay của cô: “Dị ứng nổi chấm đỏ lên rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom