-
Chương 3
Thẩm Túc đang tắm, ta lẽ ra nên lập tức rời đi.
Tất nhiên, ta cũng đã nghĩ như vậy.
Là muội muội, làm sao ta có thể nhìn hoàng huynh tắm được.
Ta chuẩn bị xoay người, nhưng c.h.ế.t tiệt! Đôi chân ta không thể cử động.
Ta muốn nhắm mắt lại, nhưng c.h.ế.t tiệt! Đôi mắt ta không chịu nghe lời.
Thật đáng c.h.ế.t mà!
“Ai đó?” Thẩm Túc cảm nhận được có người phía sau, hắn hơi quay người lại, lạnh lùng lên tiếng.
Trong màn hơi nước mờ ảo, thân hình hoàn mỹ của hắn lộ ra một cách mơ hồ, nửa ẩn nửa hiện, quyến rũ vô cùng.
Ta nhất thời mê mẩn, đến khi tỉnh lại thì trong bồn tắm đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Túc.
Hắn vội vàng khoác một chiếc áo ngoài, đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn xuống, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Muội…"
Có vẻ như ngại ngùng không muốn nói ra, Thẩm Túc dừng lại rất lâu mà vẫn không thốt nổi nửa câu sau.
Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhẹ.
Thẩm Túc nói: "Lần sau gặp phải tình huống như vậy, phải tránh đi."
“Ta thì không sao, hoàng huynh sẽ không trách muội, nhưng nếu là nam nhân khác thì chưa chắc, hơn nữa thanh danh của muội cũng sẽ bị tổn hại.”
“Nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, nhớ rồi.” Ta đáp bừa, mắt vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn.
Nói chính xác hơn, là nhìn vào ngực hắn.
Vì vừa tắm xong, Thẩm Túc chỉ khoác qua một chiếc áo, đai lưng buộc lỏng lẻo, lộ ra một mảng lồng ngực trắng lạnh, những giọt nước còn sót lại từ từ chảy xuống từ cổ hắn, thấm vào trong áo.
Ta cảm thấy cổ họng khô khốc không hiểu vì sao.
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ta ngồi trên đùi Thẩm Túc, hắn siết chặt eo ta, đôi môi đỏ tươi áp sát vào tai ta, nhẹ nhàng thì thầm: " Ngọc lò băng điệm uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. Liêm ngoại lộc lô thanh, liễm mi hàm tiếu kinh."
“Hoàng huynh?” Ta kinh ngạc tột độ.
Thẩm Túc, người luôn đoan chính, làm sao lại có thể thốt ra những câu thơ đầy tình tứ như vậy!
Thẩm Túc chỉ mỉm cười nhìn ta, một lát sau, ngón tay hắn chạm vào môi ta, nhẹ nhàng ấn xuống: “Chiêu Quân, ta cũng yêu muội.”
Tim ta đập loạn lên, muốn nói điều gì đó, nhưng hắn đột nhiên hôn ta.
Sau đó, ta bị hắn ôm vào lòng, trong cơn quay cuồng, màn trướng rơi xuống, cả gian phòng tràn ngập sắc xuân.
Khi tỉnh mộng, ta nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, rất lâu không thể hoàn hồn.
Thẩm Túc.
Cái tên này giống như một cái móc nhỏ, từng chút từng chút găm vào tim ta, khiến ta ngứa ngáy không yên, khát khao không thể kiềm chế.
Muốn có được hắn! Muốn có được hắn! Muốn có được hắn!
Sống mười sáu năm, ta chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu một người hay một thứ gì đó đến thế.
Từ nhỏ, ta chưa từng có hứng thú với bất cứ điều gì. Dù có vài thứ từng muốn, nhưng khi đạt được rồi thì cũng chỉ thấy nó chẳng có gì đặc biệt, chơi một lúc rồi bỏ lại sau lưng.
Chỉ có Thẩm Túc mới khiến ta ngày đêm thao thức, trằn trọc không yên.
Vì vậy, ta quyết định hạ dược hắn.
Ta bảo Tùng Tuyết tìm cho ta một ít "Xuân Phi Hương".
"Xuân Phi Hương", nói trắng ra chính là xuân dược.
Khi Tùng Tuyết đưa thuốc cho ta, nàng ngập ngừng: "Công chúa, chuyện này... không hay đâu, nếu Thái tử điện hạ tức giận thì phải làm sao?"
Ta khẽ cười, nói: "Giận thì giận thôi, dù sao hoàng huynh cũng chiều ta như vậy, chắc sẽ không g.i.ế.t ta đâu."
Hơn nữa, dù có bị g.i.ế.t ta cũng cam lòng, như câu nói "C.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Ta lén bỏ "Xuân Phi Hương" vào trà mà Thẩm Túc thường uống, rồi mang đến trước mặt hắn: "Hoàng huynh vất vả rồi."
Thẩm Túc hài lòng, đặt quyển tấu chương trong tay xuống, nhận lấy chén trà: "Muội biết suy nghĩ rồi."
Ta cười khúc khích, nhìn hắn đưa chén trà lên môi, lòng đầy phấn khích.
Đột nhiên, tay hắn cầm chén trà khựng lại.
Ta bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra?
Không thể nào, "Xuân Phi Hương" không màu không mùi, hắn không thể phát hiện ra được.
Khi ta còn đang hoang mang, Thẩm Túc đã uống cạn chén trà.
Thành công rồi!
Ta không thể kìm nén được niềm vui, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười không thể giấu được.
Nửa khắc sau, Thẩm Túc gục xuống trước bàn.
Ta từ phía sau ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn, đầu khẽ cọ vào hắn, toàn thân đắm chìm trong hương mai lạnh lẽo trên người Thẩm Túc: "Hoàng huynh."
Ta thật sự rất thích huynh, hoàng huynh...
Người đã chuẩn bị, giường đã sẵn sàng, căn phòng kín cũng đã được dọn dẹp xong xuôi, mọi thứ đều sẵn sàng.
Nhưng ngượng ngùng thay, ta… không thực sự hiểu rõ chuyện trên giường.
Áo quần đã cởi, nhưng ta lại không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Ta muốn khóc mà không có nước mắt.
Đành lén lút tìm một quyển "Bích Hỏa Đồ" để học cách ứng phó.
Càng lúng túng hơn, ta chỉ mới hiểu sơ sơ thì Thẩm Túc đã tỉnh lại.
“Chiêu Quân, muội đang… làm gì vậy?” Thẩm Túc mơ màng nhìn sợi xích trên người mình, rồi nhìn ta.
Đến nước này rồi, đã làm thì phải làm tới cùng, ta ưỡn thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh nói: “Rất rõ ràng, ta đang giam cầm huynh.”
“???”
Thẩm Túc càng thêm mơ hồ.
“Giam cầm ta để làm gì?”
“Dĩ nhiên là để tham lam sắc đẹp của huynh rồi.”
Tất nhiên, ta cũng đã nghĩ như vậy.
Là muội muội, làm sao ta có thể nhìn hoàng huynh tắm được.
Ta chuẩn bị xoay người, nhưng c.h.ế.t tiệt! Đôi chân ta không thể cử động.
Ta muốn nhắm mắt lại, nhưng c.h.ế.t tiệt! Đôi mắt ta không chịu nghe lời.
Thật đáng c.h.ế.t mà!
“Ai đó?” Thẩm Túc cảm nhận được có người phía sau, hắn hơi quay người lại, lạnh lùng lên tiếng.
Trong màn hơi nước mờ ảo, thân hình hoàn mỹ của hắn lộ ra một cách mơ hồ, nửa ẩn nửa hiện, quyến rũ vô cùng.
Ta nhất thời mê mẩn, đến khi tỉnh lại thì trong bồn tắm đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Túc.
Hắn vội vàng khoác một chiếc áo ngoài, đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn xuống, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Muội…"
Có vẻ như ngại ngùng không muốn nói ra, Thẩm Túc dừng lại rất lâu mà vẫn không thốt nổi nửa câu sau.
Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhẹ.
Thẩm Túc nói: "Lần sau gặp phải tình huống như vậy, phải tránh đi."
“Ta thì không sao, hoàng huynh sẽ không trách muội, nhưng nếu là nam nhân khác thì chưa chắc, hơn nữa thanh danh của muội cũng sẽ bị tổn hại.”
“Nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, nhớ rồi.” Ta đáp bừa, mắt vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn.
Nói chính xác hơn, là nhìn vào ngực hắn.
Vì vừa tắm xong, Thẩm Túc chỉ khoác qua một chiếc áo, đai lưng buộc lỏng lẻo, lộ ra một mảng lồng ngực trắng lạnh, những giọt nước còn sót lại từ từ chảy xuống từ cổ hắn, thấm vào trong áo.
Ta cảm thấy cổ họng khô khốc không hiểu vì sao.
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ta ngồi trên đùi Thẩm Túc, hắn siết chặt eo ta, đôi môi đỏ tươi áp sát vào tai ta, nhẹ nhàng thì thầm: " Ngọc lò băng điệm uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. Liêm ngoại lộc lô thanh, liễm mi hàm tiếu kinh."
“Hoàng huynh?” Ta kinh ngạc tột độ.
Thẩm Túc, người luôn đoan chính, làm sao lại có thể thốt ra những câu thơ đầy tình tứ như vậy!
Thẩm Túc chỉ mỉm cười nhìn ta, một lát sau, ngón tay hắn chạm vào môi ta, nhẹ nhàng ấn xuống: “Chiêu Quân, ta cũng yêu muội.”
Tim ta đập loạn lên, muốn nói điều gì đó, nhưng hắn đột nhiên hôn ta.
Sau đó, ta bị hắn ôm vào lòng, trong cơn quay cuồng, màn trướng rơi xuống, cả gian phòng tràn ngập sắc xuân.
Khi tỉnh mộng, ta nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, rất lâu không thể hoàn hồn.
Thẩm Túc.
Cái tên này giống như một cái móc nhỏ, từng chút từng chút găm vào tim ta, khiến ta ngứa ngáy không yên, khát khao không thể kiềm chế.
Muốn có được hắn! Muốn có được hắn! Muốn có được hắn!
Sống mười sáu năm, ta chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu một người hay một thứ gì đó đến thế.
Từ nhỏ, ta chưa từng có hứng thú với bất cứ điều gì. Dù có vài thứ từng muốn, nhưng khi đạt được rồi thì cũng chỉ thấy nó chẳng có gì đặc biệt, chơi một lúc rồi bỏ lại sau lưng.
Chỉ có Thẩm Túc mới khiến ta ngày đêm thao thức, trằn trọc không yên.
Vì vậy, ta quyết định hạ dược hắn.
Ta bảo Tùng Tuyết tìm cho ta một ít "Xuân Phi Hương".
"Xuân Phi Hương", nói trắng ra chính là xuân dược.
Khi Tùng Tuyết đưa thuốc cho ta, nàng ngập ngừng: "Công chúa, chuyện này... không hay đâu, nếu Thái tử điện hạ tức giận thì phải làm sao?"
Ta khẽ cười, nói: "Giận thì giận thôi, dù sao hoàng huynh cũng chiều ta như vậy, chắc sẽ không g.i.ế.t ta đâu."
Hơn nữa, dù có bị g.i.ế.t ta cũng cam lòng, như câu nói "C.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Ta lén bỏ "Xuân Phi Hương" vào trà mà Thẩm Túc thường uống, rồi mang đến trước mặt hắn: "Hoàng huynh vất vả rồi."
Thẩm Túc hài lòng, đặt quyển tấu chương trong tay xuống, nhận lấy chén trà: "Muội biết suy nghĩ rồi."
Ta cười khúc khích, nhìn hắn đưa chén trà lên môi, lòng đầy phấn khích.
Đột nhiên, tay hắn cầm chén trà khựng lại.
Ta bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra?
Không thể nào, "Xuân Phi Hương" không màu không mùi, hắn không thể phát hiện ra được.
Khi ta còn đang hoang mang, Thẩm Túc đã uống cạn chén trà.
Thành công rồi!
Ta không thể kìm nén được niềm vui, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười không thể giấu được.
Nửa khắc sau, Thẩm Túc gục xuống trước bàn.
Ta từ phía sau ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn, đầu khẽ cọ vào hắn, toàn thân đắm chìm trong hương mai lạnh lẽo trên người Thẩm Túc: "Hoàng huynh."
Ta thật sự rất thích huynh, hoàng huynh...
Người đã chuẩn bị, giường đã sẵn sàng, căn phòng kín cũng đã được dọn dẹp xong xuôi, mọi thứ đều sẵn sàng.
Nhưng ngượng ngùng thay, ta… không thực sự hiểu rõ chuyện trên giường.
Áo quần đã cởi, nhưng ta lại không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Ta muốn khóc mà không có nước mắt.
Đành lén lút tìm một quyển "Bích Hỏa Đồ" để học cách ứng phó.
Càng lúng túng hơn, ta chỉ mới hiểu sơ sơ thì Thẩm Túc đã tỉnh lại.
“Chiêu Quân, muội đang… làm gì vậy?” Thẩm Túc mơ màng nhìn sợi xích trên người mình, rồi nhìn ta.
Đến nước này rồi, đã làm thì phải làm tới cùng, ta ưỡn thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh nói: “Rất rõ ràng, ta đang giam cầm huynh.”
“???”
Thẩm Túc càng thêm mơ hồ.
“Giam cầm ta để làm gì?”
“Dĩ nhiên là để tham lam sắc đẹp của huynh rồi.”