-
Chương 10
Ta vội lùi lại hai bước, cúi đầu nói khẽ: "Hoàng huynh, chúng ta… dừng lại đi."
"Ta dần dần mới nhận ra rằng hình như ta đã có tình cảm với công tử nhà họ Lý."
"Đối với hoàng huynh, ta từng ngưỡng mộ, điều này ta không phủ nhận, nhưng tình cảm ấy đã phai nhạt, lòng ta giờ đây không còn thuộc về huynh."
"Từ nay, huynh vẫn sẽ là người huynh trưởng mà Chiêu Quân kính yêu."
"Chỉ mong tình cảm huynh muội của chúng ta mãi trường tồn."
Nói xong, không gian rơi vào im lặng.
Trong bầu không khí đặc quánh, Thẩm Túc bỗng bật cười khẽ: "Chiêu Quân có phải vẫn còn oán hận ta vì trước đây đã nhiều lần lạnh nhạt với muội?"
"Ta sai rồi, muội có oán cũng là lẽ thường tình."
"Không! Ta không hận hoàng huynh." Dưới tay áo, tay ta siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
"Giờ đây ta đã yêu công tử nhà họ Lý, Phụ hoàng cũng rất hài lòng với hắn ta, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ thành thân vào năm tới."
"Ta không phải là người phù hợp, hoàng huynh hãy nhanh chóng tìm một người thực sự có duyên với mình."
"Chiêu Quân chính là người duy nhất phù hợp với ta." Thẩm Túc nắm lấy tay ta, nụ cười dịu dàng như gió xuân.
"Thê tử của ta chỉ có thể là muội."
Ta nói: "Chúng ta không còn khả năng nữa, người ta muốn lấy bây giờ là công tử nhà họ Lý."
Hắn chỉ nhìn ta như thể đang chiều chuộng một đứa trẻ đang vô lý làm loạn, giọng điệu đầy sự bất lực nhưng cũng đầy yêu thương: "Chuyện khác ta có thể chiều theo ý muội, nhưng chuyện này thì không."
"Muội gả cho ta, đó là chuyện đã định sẵn."
"Ngay cả Phụ hoàng cũng không thể ngăn cản." Khi nói câu này, nụ cười của Thẩm Túc thoáng mang chút quỷ dị.
"Thời tiết gần đây lạnh giá, dễ nhiễm phong hàn, Chiêu Quân nên ở lại trong điện thì tốt hơn."
Một câu nói, cấm túc ta.
Ta chỉ có thể đi lại trong điện Hải Đường, không thể ra ngoài, và người ngoài cũng không thể vào.
Ngoại trừ vài cung nữ thân cận, những người khác hoàn toàn không nghe theo lệnh của ta.
Chính lúc này, ta mới nhận ra rằng toàn bộ điện Hải Đường đều là người của Thẩm Túc.
"Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta đã nói với Thẩm Túc rằng đừng thích ta nữa, nhưng hắn vẫn không nghe. Ta có thể làm gì được đây?"
Giọng nói trong đầu im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Đừng bận tâm, trước hết ngươi hãy biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Ngươi cứ lượn lờ trước mặt hắn như vậy, tất nhiên hắn sẽ không có tâm trí để dành cho nữ chính."
Ta bĩu môi: "Kiếp trước Thẩm Túc đã thích ta, đến c.h.ế.t vẫn thích. Ta nghĩ kiếp này cũng không có gì thay đổi."
Hệ thống đáp: "Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này nếu ngươi không thử thì làm sao biết hắn sẽ không thay đổi?"
"Huống hồ, ngươi đừng quên, nếu hắn chọn ngươi, thì kết cục sẽ là c.h.ế.t không toàn thây."
"Đừng xem thường hiệu ứng cánh bướm. Đôi khi chỉ một thay đổi nhỏ cũng có thể làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo của thế giới. Hãy thử một lần, Thẩm Túc có thể còn một chút hy vọng sống. Nhưng nếu ngươi không thử, thì hắn chắc chắn sẽ phải c.h.ế.t."
Khi nhắm mắt lại, hình ảnh Thẩm Túc bị loạn tiễn xuyên tim dường như hiện lên trước mắt ta.
Ta thở gấp, cả người như mất hết sức lực, ngả người nằm trên giường: "Được rồi, ta sẽ tìm cách biến mất khỏi tầm mắt của hắn."
Trời đêm mộng mị.
Thẩm Túc nhẹ nhàng vuốt ve bộ áo cưới trên bàn, đôi mắt hắn ánh lên những tia sáng lấp lánh.
“Thật đẹp.” Hắn không tiếc lời khen ngợi.
“Đương nhiên rồi, huynh nhìn xem là ai thiêu chứ!” Ta hừ nhẹ, đầy tự hào.
Thẩm Túc chỉ cười mà không nói gì, dịu dàng kéo ta vào lòng, đôi môi hắn khẽ hôn lên trán ta.
Một lát sau, hắn nói với giọng trầm ấm: “Rất nhanh thôi, ta sẽ cho muội một đám cưới đường đường chính chính.”
Ta dựa vào ngực hắn, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày ta từ chối Thẩm Túc.
Thân thể của Hoàng đế ngày càng yếu đi, bảy ngày trước người đã hoàn toàn nằm liệt giường, mọi việc trong triều đều do Thẩm Túc quản lý.
Nhân lúc này, hắn đã nghĩ ra một kế sách, để ta lấy lý do cầu phúc cho Hoàng đế mà đi lễ Phật ở chùa Linh Sơn ngoại thành.
Trên đường đi, sẽ có một nhóm thổ phỉ cướp của g.i.ế.t người, và ta sẽ “vô tình” trượt chân ngã xuống vực.
Đến lúc đó, trên đời sẽ không còn Bát Công chúa Thẩm Chiêu Quân nữa.
Sau đó, ta sẽ xuất hiện dưới thân phận con gái thất lạc của một đại thần nào đó và trở thành Thái tử phi của Thẩm Túc.
“Chiêu Quân, muội yêu ta không?” Thẩm Túc cúi đầu chạm trán vào ta, ánh mắt hắn dịu dàng đến say đắm.
Ta không thể kiềm chế được mà chìm vào sự dịu dàng của hắn, gần như vô thức gật đầu: “Yêu, ta yêu huynh, mãi mãi.”
Đôi mắt Thẩm Túc khẽ cong lên, hắn mỉm cười hài lòng.
“Ta cũng yêu muội, chỉ yêu mình muội.”
Chúng ta ôm ấp nhau một lúc lâu, cho đến khi Thẩm Túc có việc đột xuất phải rời đi.
Hắn vừa rời khỏi, người đang ẩn mình trong điện phụ liền bước ra.
"Ta dần dần mới nhận ra rằng hình như ta đã có tình cảm với công tử nhà họ Lý."
"Đối với hoàng huynh, ta từng ngưỡng mộ, điều này ta không phủ nhận, nhưng tình cảm ấy đã phai nhạt, lòng ta giờ đây không còn thuộc về huynh."
"Từ nay, huynh vẫn sẽ là người huynh trưởng mà Chiêu Quân kính yêu."
"Chỉ mong tình cảm huynh muội của chúng ta mãi trường tồn."
Nói xong, không gian rơi vào im lặng.
Trong bầu không khí đặc quánh, Thẩm Túc bỗng bật cười khẽ: "Chiêu Quân có phải vẫn còn oán hận ta vì trước đây đã nhiều lần lạnh nhạt với muội?"
"Ta sai rồi, muội có oán cũng là lẽ thường tình."
"Không! Ta không hận hoàng huynh." Dưới tay áo, tay ta siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
"Giờ đây ta đã yêu công tử nhà họ Lý, Phụ hoàng cũng rất hài lòng với hắn ta, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ thành thân vào năm tới."
"Ta không phải là người phù hợp, hoàng huynh hãy nhanh chóng tìm một người thực sự có duyên với mình."
"Chiêu Quân chính là người duy nhất phù hợp với ta." Thẩm Túc nắm lấy tay ta, nụ cười dịu dàng như gió xuân.
"Thê tử của ta chỉ có thể là muội."
Ta nói: "Chúng ta không còn khả năng nữa, người ta muốn lấy bây giờ là công tử nhà họ Lý."
Hắn chỉ nhìn ta như thể đang chiều chuộng một đứa trẻ đang vô lý làm loạn, giọng điệu đầy sự bất lực nhưng cũng đầy yêu thương: "Chuyện khác ta có thể chiều theo ý muội, nhưng chuyện này thì không."
"Muội gả cho ta, đó là chuyện đã định sẵn."
"Ngay cả Phụ hoàng cũng không thể ngăn cản." Khi nói câu này, nụ cười của Thẩm Túc thoáng mang chút quỷ dị.
"Thời tiết gần đây lạnh giá, dễ nhiễm phong hàn, Chiêu Quân nên ở lại trong điện thì tốt hơn."
Một câu nói, cấm túc ta.
Ta chỉ có thể đi lại trong điện Hải Đường, không thể ra ngoài, và người ngoài cũng không thể vào.
Ngoại trừ vài cung nữ thân cận, những người khác hoàn toàn không nghe theo lệnh của ta.
Chính lúc này, ta mới nhận ra rằng toàn bộ điện Hải Đường đều là người của Thẩm Túc.
"Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta đã nói với Thẩm Túc rằng đừng thích ta nữa, nhưng hắn vẫn không nghe. Ta có thể làm gì được đây?"
Giọng nói trong đầu im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Đừng bận tâm, trước hết ngươi hãy biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Ngươi cứ lượn lờ trước mặt hắn như vậy, tất nhiên hắn sẽ không có tâm trí để dành cho nữ chính."
Ta bĩu môi: "Kiếp trước Thẩm Túc đã thích ta, đến c.h.ế.t vẫn thích. Ta nghĩ kiếp này cũng không có gì thay đổi."
Hệ thống đáp: "Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này nếu ngươi không thử thì làm sao biết hắn sẽ không thay đổi?"
"Huống hồ, ngươi đừng quên, nếu hắn chọn ngươi, thì kết cục sẽ là c.h.ế.t không toàn thây."
"Đừng xem thường hiệu ứng cánh bướm. Đôi khi chỉ một thay đổi nhỏ cũng có thể làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo của thế giới. Hãy thử một lần, Thẩm Túc có thể còn một chút hy vọng sống. Nhưng nếu ngươi không thử, thì hắn chắc chắn sẽ phải c.h.ế.t."
Khi nhắm mắt lại, hình ảnh Thẩm Túc bị loạn tiễn xuyên tim dường như hiện lên trước mắt ta.
Ta thở gấp, cả người như mất hết sức lực, ngả người nằm trên giường: "Được rồi, ta sẽ tìm cách biến mất khỏi tầm mắt của hắn."
Trời đêm mộng mị.
Thẩm Túc nhẹ nhàng vuốt ve bộ áo cưới trên bàn, đôi mắt hắn ánh lên những tia sáng lấp lánh.
“Thật đẹp.” Hắn không tiếc lời khen ngợi.
“Đương nhiên rồi, huynh nhìn xem là ai thiêu chứ!” Ta hừ nhẹ, đầy tự hào.
Thẩm Túc chỉ cười mà không nói gì, dịu dàng kéo ta vào lòng, đôi môi hắn khẽ hôn lên trán ta.
Một lát sau, hắn nói với giọng trầm ấm: “Rất nhanh thôi, ta sẽ cho muội một đám cưới đường đường chính chính.”
Ta dựa vào ngực hắn, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày ta từ chối Thẩm Túc.
Thân thể của Hoàng đế ngày càng yếu đi, bảy ngày trước người đã hoàn toàn nằm liệt giường, mọi việc trong triều đều do Thẩm Túc quản lý.
Nhân lúc này, hắn đã nghĩ ra một kế sách, để ta lấy lý do cầu phúc cho Hoàng đế mà đi lễ Phật ở chùa Linh Sơn ngoại thành.
Trên đường đi, sẽ có một nhóm thổ phỉ cướp của g.i.ế.t người, và ta sẽ “vô tình” trượt chân ngã xuống vực.
Đến lúc đó, trên đời sẽ không còn Bát Công chúa Thẩm Chiêu Quân nữa.
Sau đó, ta sẽ xuất hiện dưới thân phận con gái thất lạc của một đại thần nào đó và trở thành Thái tử phi của Thẩm Túc.
“Chiêu Quân, muội yêu ta không?” Thẩm Túc cúi đầu chạm trán vào ta, ánh mắt hắn dịu dàng đến say đắm.
Ta không thể kiềm chế được mà chìm vào sự dịu dàng của hắn, gần như vô thức gật đầu: “Yêu, ta yêu huynh, mãi mãi.”
Đôi mắt Thẩm Túc khẽ cong lên, hắn mỉm cười hài lòng.
“Ta cũng yêu muội, chỉ yêu mình muội.”
Chúng ta ôm ấp nhau một lúc lâu, cho đến khi Thẩm Túc có việc đột xuất phải rời đi.
Hắn vừa rời khỏi, người đang ẩn mình trong điện phụ liền bước ra.
Bình luận facebook