-
Chương 1
Lúc đầu ta không tin, nhưng nghĩ đến những điểm kỳ lạ gần đây của thứ nữ Phượng gia - Phượng Khuynh Thành, ta đành phải tin.
Phượng Khuynh Thành kể từ khi rơi xuống nước cách đây một tháng, tính tình đột nhiên thay đổi, suốt ngày kêu gào về sự bình đẳng giữa mọi người, bình đẳng nam nữ, thậm chí khi gặp Phụ Hoàng cũng thẳng lưng không chịu quỳ.
Không màng đến sự kiêng kỵ giữa nam nữ, hôm nay nàng cùng Nhị lang của nhà họ Lý đi chung ngựa, ngày mai lại ở cùng một phòng với thế tử của nhà Mộ Dung suốt đêm.
Dù rằng phong tục ở nước Khải Tang có phần thoáng đãng, không bó buộc nữ tử quá nhiều như ở các quốc gia khác, nhưng cũng không đến mức độ phóng túng như thế này.
Hành vi của Phượng Khuynh Thành thật sự quá mức khác thường.
Nhưng kỳ lạ thay, chính nàng - một nữ tử đi ngược lại lễ giáo như vậy - lại khiến tất cả các công tử trong kinh thành tranh nhau theo đuổi.
Mọi thứ đều khớp lại với nhau, khiến ta không thể không tin.
Ý thức của ta dần trở lại, ta mở mắt lên và đối diện với ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.
“Vừa rồi có chuyện gì sao? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”
Đây chính là hoàng huynh của ta, dù suýt nữa bị ta cưỡng ép, vẫn lo lắng quan tâm đến ta như mọi khi.
Quả thật hắn như ánh mặt trời rực rỡ sau cơn mưa, ôn hòa như nước.
Không hổ là người đàn ông ta thầm ngưỡng mộ.
Ta vừa định kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thì bất chợt hình ảnh ta bị treo cổ bằng dải lụa trắng hiện lên trước mắt.
Gương mặt tái nhợt, lưỡi thè dài, xấu xí và đáng sợ.
Kinh khủng, thật quá kinh khủng.
Ta lạnh người rùng mình.
Không được, ta không thể tranh giành nam nhân với nữ chính!
“Xin lỗi hoàng huynh!” Ta vội vàng chạy đến tháo xích trên tay Thẩm Túc.
“Lỗi tại ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến, lại dám làm chuyện bất kính như vậy, mong hoàng huynh tha thứ!”
Ta làm động tác muốn quỳ xuống, Thẩm Túc liền kéo tay ta lại ngăn cản, hắn mỉm cười dịu dàng: “Hoàng huynh chưa bao giờ trách muội.”
Nói xong, hắn bỗng im lặng, ánh mắt trầm xuống, hàng mi dài khẽ quét qua mắt, im lặng một lúc lâu, rồi tiếp tục nói: “Nhưng...”
Giọng Thẩm Túc khàn khàn: “Dù rằng muội và ta không phải là huynh muội ruột thịt, nhưng thiên hạ không biết, trong mắt mọi người, chúng ta là huyết mạch tình thân, không thể làm những chuyện loạn luân như vậy.”
“Vâng, vâng, vâng.”
Ta như con gà mổ thóc, gật đầu liên tục, hứa: “Hoàng huynh yên tâm, sau này muội sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
Thẩm Túc nhìn ta, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Hắn lặng yên thở dài: “Hoàng huynh tin muội.”
Nhưng vẻ mặt của hắn lại không giống như tin tưởng ta chút nào!
Nhưng cũng không thể trách Thẩm Túc, dù sao đây không phải lần đầu ta làm như vậy.
Mỗi lần ta đều hứa sẽ không bao giờ lặp lại, nhưng lần sau vẫn tiếp tục giam cầm, vẫn tiếp tục hạ dược.
Nếu ta là hắn, ta cũng không tin.
Chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thành ý của mình.
Rời khỏi Đông Cung, ta thảnh thơi bước dọc theo hành lang, vừa đi vừa tung hứng sợi xích trong tay. Sợi xích vàng dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng.
Phải nói thật, sợi xích này được chế tác thật tinh xảo, vừa đẹp vừa mượt mà, cảm giác cầm trên tay cũng rất tốt.
Dùng làm trang sức cũng không tệ.
Nhưng ta hoàn toàn không ngờ rằng, trong tương lai không xa, sợi xích vàng này sẽ được Thẩm Túc dùng để xiềng vào chân ta, trở thành công cụ tuyệt vời để giam cầm ta.
Từ đó về sau, ta cố gắng tránh mặt Thẩm Túc. Trước đây mỗi ngày ta đến Đông Cung không biết bao nhiêu lần, giờ thì một lần cũng không dám bén mảng. Cung nữ thân cận của ta, Tùng Tuyết, nhìn thấy mà ngạc nhiên không nói nên lời.
Trong điện Hải Đường, Tùng Tuyết vừa chải tóc cho ta vừa tò mò hỏi: "Công chúa với Thái tử điện hạ có phải đã cãi nhau không?"
"Không có chuyện đó, ta với hoàng huynh tình như thủ túc, làm sao mà cãi nhau được."
"Vậy thì... công chúa có phải là..."
Tùng Tuyết ngưng lại một lát, rồi đột nhiên giọng điệu trở nên phấn khích: "Có phải công chúa đang bày mưu tính kế lớn hơn, cẩn mật hơn để có thể chiếm được Thái tử điện hạ trong một lần không?"
"..."
Vì những hành động táo bạo của ta trong quá khứ mà Tùng Tuyết không thể tin rằng ta sẽ thay đổi, buông bỏ Thẩm Túc.
Thẩm Túc không tin, Tùng Tuyết cũng không tin, chắc ngoài ta ra chẳng ai tin được.
Haizz.
Thật là đau đầu.
Không ngờ rằng, ta không đi tìm Thẩm Túc, hắn lại quay ngược tìm ta.
Khi ấy, hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trước án thư trong điện của ta. Từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy góc nghiêng vừa thanh tú vừa sắc nét của hắn, làn da trắng ngần, sống mũi cao, hàng mi dài cong vút. Một nửa gương mặt được phác họa mượt mà như nét bút đậm nhất trong bức tranh thủy mặc.
Đôi tay thon dài của hắn cầm bút, viết gì đó trên tờ giấy tuyên thành.
Phượng Khuynh Thành kể từ khi rơi xuống nước cách đây một tháng, tính tình đột nhiên thay đổi, suốt ngày kêu gào về sự bình đẳng giữa mọi người, bình đẳng nam nữ, thậm chí khi gặp Phụ Hoàng cũng thẳng lưng không chịu quỳ.
Không màng đến sự kiêng kỵ giữa nam nữ, hôm nay nàng cùng Nhị lang của nhà họ Lý đi chung ngựa, ngày mai lại ở cùng một phòng với thế tử của nhà Mộ Dung suốt đêm.
Dù rằng phong tục ở nước Khải Tang có phần thoáng đãng, không bó buộc nữ tử quá nhiều như ở các quốc gia khác, nhưng cũng không đến mức độ phóng túng như thế này.
Hành vi của Phượng Khuynh Thành thật sự quá mức khác thường.
Nhưng kỳ lạ thay, chính nàng - một nữ tử đi ngược lại lễ giáo như vậy - lại khiến tất cả các công tử trong kinh thành tranh nhau theo đuổi.
Mọi thứ đều khớp lại với nhau, khiến ta không thể không tin.
Ý thức của ta dần trở lại, ta mở mắt lên và đối diện với ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.
“Vừa rồi có chuyện gì sao? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”
Đây chính là hoàng huynh của ta, dù suýt nữa bị ta cưỡng ép, vẫn lo lắng quan tâm đến ta như mọi khi.
Quả thật hắn như ánh mặt trời rực rỡ sau cơn mưa, ôn hòa như nước.
Không hổ là người đàn ông ta thầm ngưỡng mộ.
Ta vừa định kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thì bất chợt hình ảnh ta bị treo cổ bằng dải lụa trắng hiện lên trước mắt.
Gương mặt tái nhợt, lưỡi thè dài, xấu xí và đáng sợ.
Kinh khủng, thật quá kinh khủng.
Ta lạnh người rùng mình.
Không được, ta không thể tranh giành nam nhân với nữ chính!
“Xin lỗi hoàng huynh!” Ta vội vàng chạy đến tháo xích trên tay Thẩm Túc.
“Lỗi tại ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến, lại dám làm chuyện bất kính như vậy, mong hoàng huynh tha thứ!”
Ta làm động tác muốn quỳ xuống, Thẩm Túc liền kéo tay ta lại ngăn cản, hắn mỉm cười dịu dàng: “Hoàng huynh chưa bao giờ trách muội.”
Nói xong, hắn bỗng im lặng, ánh mắt trầm xuống, hàng mi dài khẽ quét qua mắt, im lặng một lúc lâu, rồi tiếp tục nói: “Nhưng...”
Giọng Thẩm Túc khàn khàn: “Dù rằng muội và ta không phải là huynh muội ruột thịt, nhưng thiên hạ không biết, trong mắt mọi người, chúng ta là huyết mạch tình thân, không thể làm những chuyện loạn luân như vậy.”
“Vâng, vâng, vâng.”
Ta như con gà mổ thóc, gật đầu liên tục, hứa: “Hoàng huynh yên tâm, sau này muội sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
Thẩm Túc nhìn ta, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Hắn lặng yên thở dài: “Hoàng huynh tin muội.”
Nhưng vẻ mặt của hắn lại không giống như tin tưởng ta chút nào!
Nhưng cũng không thể trách Thẩm Túc, dù sao đây không phải lần đầu ta làm như vậy.
Mỗi lần ta đều hứa sẽ không bao giờ lặp lại, nhưng lần sau vẫn tiếp tục giam cầm, vẫn tiếp tục hạ dược.
Nếu ta là hắn, ta cũng không tin.
Chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thành ý của mình.
Rời khỏi Đông Cung, ta thảnh thơi bước dọc theo hành lang, vừa đi vừa tung hứng sợi xích trong tay. Sợi xích vàng dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng.
Phải nói thật, sợi xích này được chế tác thật tinh xảo, vừa đẹp vừa mượt mà, cảm giác cầm trên tay cũng rất tốt.
Dùng làm trang sức cũng không tệ.
Nhưng ta hoàn toàn không ngờ rằng, trong tương lai không xa, sợi xích vàng này sẽ được Thẩm Túc dùng để xiềng vào chân ta, trở thành công cụ tuyệt vời để giam cầm ta.
Từ đó về sau, ta cố gắng tránh mặt Thẩm Túc. Trước đây mỗi ngày ta đến Đông Cung không biết bao nhiêu lần, giờ thì một lần cũng không dám bén mảng. Cung nữ thân cận của ta, Tùng Tuyết, nhìn thấy mà ngạc nhiên không nói nên lời.
Trong điện Hải Đường, Tùng Tuyết vừa chải tóc cho ta vừa tò mò hỏi: "Công chúa với Thái tử điện hạ có phải đã cãi nhau không?"
"Không có chuyện đó, ta với hoàng huynh tình như thủ túc, làm sao mà cãi nhau được."
"Vậy thì... công chúa có phải là..."
Tùng Tuyết ngưng lại một lát, rồi đột nhiên giọng điệu trở nên phấn khích: "Có phải công chúa đang bày mưu tính kế lớn hơn, cẩn mật hơn để có thể chiếm được Thái tử điện hạ trong một lần không?"
"..."
Vì những hành động táo bạo của ta trong quá khứ mà Tùng Tuyết không thể tin rằng ta sẽ thay đổi, buông bỏ Thẩm Túc.
Thẩm Túc không tin, Tùng Tuyết cũng không tin, chắc ngoài ta ra chẳng ai tin được.
Haizz.
Thật là đau đầu.
Không ngờ rằng, ta không đi tìm Thẩm Túc, hắn lại quay ngược tìm ta.
Khi ấy, hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trước án thư trong điện của ta. Từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy góc nghiêng vừa thanh tú vừa sắc nét của hắn, làn da trắng ngần, sống mũi cao, hàng mi dài cong vút. Một nửa gương mặt được phác họa mượt mà như nét bút đậm nhất trong bức tranh thủy mặc.
Đôi tay thon dài của hắn cầm bút, viết gì đó trên tờ giấy tuyên thành.
Bình luận facebook