• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sống Thử (2 Viewers)

  • Phần 13

Sống Thử​





Phần 13


Duy lúc này quay người lại thấy vậy liền túm lấy cánh tay Trang mà gắt lên:


– Cô đang làm cái gì thế?


Trang nhìn anh bằng nét mặt vô cùng hiển nhiên mà nói:


– Em không làm sai. 1 lần em có thể cho qua nhưng đây là lần thứ 2 em bắt gặp cô ta đi với anh, chắc chắn giữa 2 người có gì. Dù sao sớm muộn em cũng là vợ anh, vậy cảnh cáo cô ta để giữ chồng mình thì có gì không đúng.


Tôi nghe Trang nói vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút tội lỗi.
Nếu giữa tôi và Duy không có gì thì nó lại khác nhưng quả thật giữa tôi và anh ta lại trên cả mức là bạn bè.
Tôi còn chưa biết nên giải thích như thế nào về 2 lần gặp mặt đó thì Duy đã lên tiếng:


– Hành xử kém như vậy mà muốn bước chân vào làm dâu nhà tôi sao?


Lời Duy vừa dứt thì mẹ anh với nét mặt bình tĩnh mà lên tiếng:


– Nếu là mẹ bảo Trang nó làm thì sao?


Duy nghe vậy mới hắt tay Trang ra, đưa tầm mắt đến đối diện bà rồi nói:


– Mẹ muốn có con dâu, vậy trước tiên hãy biết cách làm mẹ chồng.


Duy chỉ nói với mẹ mình 1 câu vốn là lạc đề nhưng lại khiến bà có chút tức giận đến nỗi không nói được lại nào nên lại chuyển mục tiêu sang tôi mà công kích:


– Tôi không biết cô làm sao quen được con trai tôi. Cũng không biết cô có biết chuyện nó sắp lấy vợ không nhưng hôm nay nghe Trang nó nói rồi đấy. Nếu cô còn tự trọng thì nên biết phải làm như thế nào đúng không?


Tôi nghe bà nói vậy liền lên tiếng giải thích:


– Cháu với anh Duy thật sự không có gì cả, xin bác với chị đừng hiểu lầm.


– Nghe nói cô làm gái rót rượu bia phải không? Nghề nghiệp cũng không phải tử tế, làm gì cũng nên để mặt mũi cho người khác.


Tôi biết cái nghề PG trong mắt mọi người là rất tiêu cực, bản thân cũng nhận thấy như vậy nhưng nghe mẹ Duy nói vẫn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Bỗng Duy lúc này mở cánh cửa xe rồi kéo tay tôi đẩy vào trong ngồi.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Duy đã đóng cửa lại rồi nhìn đến bà nói:


– Giữa con và Trang chưa bao giờ đi quá mối quan hệ tìm hiểu. Muốn cưới cô ấy cũng mới chỉ là chủ ý của mẹ, con còn chưa đồng ý. Mẹ biết đấy, tính con không thích bị sắp đặt, mọi chuyện mẹ đừng làm quá lên. Còn cô gái này là đi cùng còn, mẹ nói gì cũng nên để mặt mũi cho người khác. Mẹ xem thường cô ấy cũng là đang hạ thấp các mối quan hệ của con. Đang ở ngoài đường, không tiện nói chuyện. Mẹ cùng Trang đi vui vẻ.


Nói tồi Duy cũng đi sang phía bên kia mở cửa xe ngồi vào rồi nổ máy đi.
Tôi không nghĩ anh ta lại có thể ở trước mặt mẹ mình mà lên tiếng vì tôi, quả thật có chút cảm động:


– Anh nói như thế, không sợ mẹ mình giận sao?


Duy nghe vậy vẫn chỉ tập trung lái xe, không nhìn tôi mà trả lời:


– Tính mẹ tôi, tôi hiểu. Bà ấy luôn quan tâm con mình 1 cách thái quá, can thiệp sâu vào cả những việc cá nhân. Ít nhiều cũng 32 tuổi đầu, tôi đủ hiểu những việc mình làm, nên không thích có sự sắp đặt của người khác. Quen Trang cũng chỉ là muốn để bà xuôi lòng, còn tôi chưa muốn lấy vợ ở độ tuổi này.


Tôi nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu 1 cái. Anh ta hơn tôi đến chục tuổi, tất nhiên suy nghĩ phải khác rồi.
Chẳng bù cho tôi khi trước còn chung sống với Đạt, chỉ 1 lòng muốn được 2 bên gia đình cho cưới nhau.
Giờ nghĩ lại đúng là tuổi trẻ bồng bột, cũng may là nhà tên đấy không ưa tôi, tôi mới tránh được bãi phân này.


Duy đưa tôi đến 1 nhà hàng khá sang trọng, tôi nhìn nó mà nghĩ thật may là đã chọn được cho mình 1 chiếc phù hợp nếu không với bộ quần áo hàng chợ không quá 300k mà đi vào đây, thật sự mất mặt.
Tôi đi theo sau Duy đến 1 phòng ăn VIP mà mở cửa bước vào.
Bên trong lúc này phải có đến 4-5 người lớn tuổi, chắc khoảng độ ngoài 50.
Vừa thấy Duy bước vào là cũng liền niềm nở đứng dậy bắt tay chào hỏi.


Chúng tôi đi lại phía bàn ngồi, sau 1 màn giới thiệu qua qua, tôi biết được 1 người ở trong đây là Đội trưởng đội điều tra tổng hợp thành phố, 1 người là Phó bí thư tỉnh uỷ, mấy người kia chức vụ cũng không tầm thường.
Duy lúc này nhìn sang tôi nói nhỏ:


– Em rót rượu đi, mấy người này đều là quan lớn, chuyện của em, chỉ cần vài ly rượu là giải quyết được.


Tôi nghe vậy cũng làm theo, đứng dậy mở chai rượu ra rồi rót vào chén của từng người.
Sau khi tôi rót xong quay lại vị trí ngồi xuống thì 1 người ở trong số đấy lại lên tiếng:


– Chú Duy không định giới thiệu cho anh em biết đây là ai à?


Duy nghe vậy liền cười 1 cái:


– Đây là cô em gái chơi với em. Thật ra hôm nay mời các anh đến đây cũng có việc muốn nhờ vả. Nhưng mà để sau đã, chúng ta nâng ly trước.


Nói rồi Duy cầm chén rượu của mình đưa lên, mấy người kia cũng theo sau, tôi vì lịch sự cũng nâng chén của mình cùng chạm vào chén của họ nhưng không uống, chỉ nhấp môi.
Sau vài câu chuyện trà dư tửu hậu, Duy lúc này mới nhìn đến người Đội trưởng đội điều tra tổng hợp mà nói:


– Anh Thành này, bên đội anh có phải hôm qua mới tiếp nhận thụ lý hồ sơ 1 vụ án cố ý gây thương tích đúng không?


– 1 ngày không biết bao nhiêu vụ, chú nói thế thì anh biết làm sao được. Chú phải nói tên để anh hỏi mấy đứa cấp dưới xem.


Duy nghe vậy mới nhìn sang tôi:


– Tên cô gái kia là gì?


– Trần Diệu Linh.


Người anh tên Thành kia nghe vậy mới lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đấy rồi đưa lên tai:


– Tùng à? Hôm nay có trực không?


– …..


– Ừ, mày tìm cho anh ngày hôm qua xem có hồ sơ nào tên là Trần Diệu Linh không? Cố tình gây thương tích nhé.


– …..


– Ừ, xong gọi điện lại cho anh.


Thành nói rồi cúp máy, lại nhìn về phía chúng tôi:


– Đợi tí, để nó tìm rồi nó báo lại. Nhưng mà làm sao, chú nói qua cho anh biết. Có liên quan đến cô em này à?


Duy nghe vậy nhìn anh ta cười rồi trả lời:


– Cũng là chuyện đàn bà, con gái ấy mà anh. Xích mích rồi đánh nhau vài cái, nghe nói con Linh kia cũng không bị làm sao nhưng chắc có ít tiền làm giám định sức khoẻ nên làm đơn kiện lên thành phố. Em hỏi anh xem có nhận vụ đấy không, thì anh xem xét xử lý nhẹ cho con em em, rồi em sẽ cảm ơn anh sau.


– Chú lại nói thế rồi, anh em có việc nhờ vả thì giúp chứ ơn huệ cái gì. Để đợi nó báo lại xem cụ thể nó thế nào.


– Vậy em xin phép các anh ở đây, uống riêng với anh Thành 1 cái.


Tôi nghe vậy cũng vội rót rượu vào chén 2 người họ.
Sau khi rượu được uống hết thì cũng là lúc chuông điện thoại của Thành vang lên:


– Anh đây, sao rồi?


– ……


Không nghe được đầu bên kia nói gì, Thành liền nhìn sang tôi hỏi:


– Em là Lê Bích Huyền à?


Tôi nghe vậy liền vội vàng gật đầu:


– Vâng!


Thành lúc này mới nói với người trong điện thoại:


– Đúng rồi, thế đơn tố cáo những gì?


– ….


– Ừ, được rồi. Chú xem xét xử lý hồ sơ đấy êm đẹp 1 chút, con em của anh đấy mà.


– ……


– Ừ, thế nhé.


Nói rồi Thành tắt máy, nhìn về phía tôi:


– Em không phải lo đâu, anh giải quyết xong rồi. Với cả vụ của em bên đối phương không cung cấp được bằng chứng nên cũng không xử lý được.


Tôi nghe đến đấy mới dám thở phào 1 cái nhìn anh ta nói cảm ơn.
Duy lúc này mới lên tiếng:


– Cái lão già Dũng trề dạo này làm ăn thế nào, các anh có biết không?


Tôi nghe vậy mới nhìn Duy có chút kinh ngạc, nghĩ anh giúp tôi giải quyết chuyện hồ sơ vụ án thôi không ngờ anh lại muốn điều tra cả lão bồ của con Linh.
1 người ở trong số kia lên tiếng trả lời anh:


– Lão đấy vừa mới thầu được dự án lớn ở khu MB530, vụ đấy cũng ăn được mấy tỉ chứ không ít.


– Vụ nào cũng cắt xén nhiều thế mà vẫn chưa bị sờ gáy à?


– Lão đấy khôn lắm, tháng nào cũng quà cáp từ người to đến thằng nhỏ. Riêng ở cái thành phố này, Dũng trề đứng đầu các dự án còn gì.


– Bà vợ của nó tên nhỉ. Em tự nhiên lại quên mất mà nghe nói lão đấy sợ vợ lắm.


– Bà Hạnh đấy, ghê gớm lắm. Thăngf Dũng trề lấy vợ nhờ hết bên đường nhà vợ mới có cơ ngơi như bây giờ, nên nó sợ là đúng. Tài sản nghe đâu toàn đứng tên vợ, lệch 1 cái là mất hết.


– Em có việc muốn nhờ bà ấy, mà không biết liên lạc như thế nào.


– Để anh về hỏi mụ vợ nhà anh, thấy cũng hay qua lại với bà đấy. Nhưng phải để anh lựa lời hỏi khéo, kẻo mụ già lại nghĩ vơ vẩn thì chết.


Lời anh ta vừa dứt cả đám liền cười ồ, Duy bảo tôi rót rượu rồi cầm chén của mình nâng lên:


– Hôm nay em thật sự rất vui, có việc gọi anh em đều đến nên em rất cảm ơn. Anh em mình uống vài chén rồi ta đi hát nhỉ, để em gọi mấy cô em lên phục vụ. Dạo này nhiều mối ngon lắm.


Mấy người kia nghe vậy liền cười vẻ thích thú lắm.
Mặc dù tôi không ưa lắm việc này, nhưng có lẽ đây là cách duy trì những mối quan hệ của bọn họ.
Huống gì Duy đã giúp tôi nhiều chuyện, tôi chỉ biết an phận nghe theo.


Chúng tôi ăn uống xong, thanh toán thì liền đi ra xe rồi hướng đến 1 quán karaoke lớn.
Trên đường đi, Duy có dừng lại ở 1 hàng tạp hoá, bảo tôi vào mua phong bì.
Tôi lúc đầu không hiểu nên cũng đi vào mua, khi trở lại xe thì Duy lấy trong túi quần ra là 1 tập tiền 500k đưa cho tôi rồi nói:


– Em đếm ra lấy 20 triệu bỏ vào phong bì.


Tôi nghe vậy nên cũng buột miệng hỏi:


– Làm gì thế?


– Tất nhiên làm gì có ai giúp không công. Họ không nói nhưng mình vẫn phải hiểu ý.


Tôi nghe vậy mới giật mình:


– 20 triệu sao? Tôi không có tiền trả anh đâu.


– Tôi cho em nợ, tính vào đó là 4 đêm.


Duy trả lời thản nhiên làm tôi có chút xấu hổ:


– Tôi đâu có bảo anh làm vậy, anh là đang ép tôi phải nợ sao?


– Không phải em muốn tôi giúp sao? Nếu không cần thì mai đợi gọi lên công an thành phố.


Tôi nghe vậy biết hết đường nói lý cũng chỉ đành im lặng đếm tiền bỏ vào phong bì.
Mẹ nó, đời giàu nhất vẫn là bọn quan chức, 1 câu nói kiếm được 20 triệu. Ông trời có phải bất công quá không, nghèo như tôi lại còn ôm thêm nợ thành ra nghèo vẫn hoàn nghèo, còn giàu lại vẫn cứ giàu.


Chiếc xe dừng lại ở 1 quán karaoke nhấp nháy đủ ánh đèn.
Tôi lúc này đưa phong bì và tiền cho Duy thì anh chỉ cầm lấy chiếc phong bì rồi nói:


– Em cầm lấy, lát nữa vào sẽ gọi dịch vụ, tôi không quen bo tiền cho bọn họ, nên em để ý 1 chút. Không cần quan trọng tiền, chỉ cần mấy người kia hài lòng là được. Đối với bọn họ cứ hào phóng 1 chút, ta sẽ không bị thiệt.


Tôi nghe vậy lại ngây người, anh ta tin tưởng tôi đến mức đưa tôi cầm 1 số tiền lớn này sao:


– Anh không sợ tôi ôm nó trốn đi à?


– Em trốn được thì cứ trốn, tôi đủ tiền để tìm em về. Khi đấy tính vào nợ, em ngủ với tôi lúc nào mới trả hết.


Mẹ nó, anh ta hở tí lại nhắc đến chuyện đấy khiến tôi xấu hổ. Được, muốn tôi cầm tiền vậy để tôi hào phóng cho anh ta xem.
Tôi bỏ tập tiền vào túi xách mà mở cửa bước xuống xe rồi đợi Duy đỗ xe gọn lại.
Mấy người kia đã đi vào lấy phòng trước.


Duy lúc này xuống xe đi lại chỗ tôi, khi chúng tôi đang định đi vào trong thì 1 âm thanh từ phía sau vang lên:


– Đm con đĩ, tao tìm được mày rồi.


Tôi và Duy theo phản xạ quay người lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì chỉ thấy 1 con dao chĩa thẳng về phía tôi.
1 giây sau đó cả tôi và Duy liền bị đẩy ngã xuống đất, cơn đau kéo đến, cảm nhận được mùi máu, tôi sợ hãi và cố gắng nhìn kẻ cầm dao kia, hắn đội chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che đi nửa gương mặt nhưng vẫn nhận ra đó chính là Đạt, nó đã bỏ chạy ngay sau đấy.


Theo bạn, Duy hay Huyền bị đâm?


(Còn nữa)


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom