• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sống Thử (1 Viewer)

  • Phần 12

Sống Thử​





Phần 12


Tiếng chuông lại 1 lần nữa tiếp tục vang lên, tôi lo sợ nên vội vàng tắt nguồn điện thoại.
Chí ít ra khi chưa thể tính toán nên làm gì tiếp theo thì tốt nhất không nghe để tránh có gì lỡ lời.


Chúng tôi đi ra quán cơm mua chút đồ ăn sẵn rồi đem về phòng trọ.
Tôi suốt cả quãng đường lại cứ như người mất hồn nên khi vừa vào phòng, chị Ly liền huých tôi 1 cái:


– Ê con kia, mày sao thế? Cứ ngơ ngơ như con say nắng thế?


Tôi nghe vậy nhìn chị có chút lo sợ, 2 lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu lúc này rối như tơ vò, tôi thật không biết có nên nói ra với chị hay không.


Tôi bần thần đi vào trong rồi lại phía giường mà ngồi xuống.
Chị Ly thấy vậy cũng cảm thấy kỳ lạ nên tiến lại chỗ tôi vỗ vai tôi 1 cái:


– Này, sao thế?


Tôi đắn đo 1 hồi rồi mới nhìn chị mà lo lắng nói:


– Chị ơi, chết em rồi. Vụ đánh con Linh là em thuê người làm. Giờ nó đã báo công an là em, vừa nãy có người ở bên công an thành phố gọi điện nói em chiều nay lên làm việc với họ. Em không biết bây nên làm như thế nào nữa.


Chị Ly nghe vậy nét mặt đầu tiên là kinh ngạc, có lẽ chị không thể tin 1 đứa khá nhu nhược như tôi lại dám làm chuyện này:


– Mày nói cái gì? Là mày làm? Ôi Huyền ơi, tao không tin được.


Tôi nhìn chị bằng nét mặt có chút khổ sở và sợ hãi:


– Em không nói đùa đâu? Bây giờ phải làm sao hả chị? Họ hẹn em chiều nay lên làm việc, nếu em không lên chắc sẽ bị báo về nhà nhưng nếu lên em không biết nên đối phó như thế nào cả.


Chị Ly thấy vẻ mặt tôi có vẻ nghiêm trọng nên cũng không đùa giỡn nữa liền ngồi xuống bên cạnh tôi mà nói:


– Là mày thuê người làm thật sao hả Huyền?


Tôi nhìn chị đành chỉ biết gật đầu 1 cái thì chị Ly liền đánh vào người tôi:


– Con điên này, mày làm gì thì cũng phải nói qua với tao chứ! Tự ý làm mà không tính toán trước sau cái gì. Giờ nó báo công an là đúng rồi. Lão già nó cặp cũng có tiếng đấy, đéo phải đùa đâu. Giờ nó mà nhõng nhẽo với lão thì mày ăn đủ rồi con ạ.


Tôi nghe chị nói vậy càng thêm lo sợ, nét mặt đã trắng bệch:


– Bây giờ em phải làm sao hả chị? Liệu có bị đi tù không?


– Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Nếu lão ta đấm tiền cho bọn công an, thì việc mày đi tù còn dễ như chơi ấy. Để tao xem có nhờ vả được ai không?


Nói rồi chị liền im lặng toan tính, còn tôi trong đầu lúc này chỉ lặp lại câu nói “nhờ vả”.
Bất chợt 1 hình ảnh loé lên trong đầu, tôi vội vàng với lấy chiếc túi đổ tung ra mà tìm 1 thứ nhưng không thấy liền chạy lại phía tủ đảo lộn lên.
Chị Ly thấy vậy liền lên tiếng:


– Mày tìm cái gì?


Tôi nghe vậy vẫn không ngừng tìm kiếm mà trả lời qua loa:


– Danh thiếp.


– Danh thiếp của ai?


Tôi không trả lời chị, vẫn lục tung đồ đạc lên tìm nhưng không thấy.
Chị Ly lúc này thấy vậy lại tiếp lời:


– Tao hôm qua nghỉ làm có dọn dẹp 1 đống giấy tờ rác rưởi đang bỏ trong cái túi bóng trước cửa phòng đấy. Mày ra xem có trong đó không.


Tôi chỉ cần nghe vậy liền lao ra ngoài, nhìn thấy túi rác cũng không nghĩ ngợi gì mà vội vàng cúi xuống mở cái túi ra tiếp tục công cuộc tìm kiếm.


Sau khi bơi ra 1 đống lộn xộn trước cửa phòng, mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy 1 mẩu giấy nhỏ mà trên đấy có in rõ cái tên “Phan Bá Duy – Phó giám đốc ngân hàng dầu khí”.


Cái danh thiếp này là Duy đưa tôi khi lần đầu gặp tôi ở nhà hàng Hải Sản Phố.
Lúc ấy cầm về vốn chỉ là theo phép lịch sự không nghĩ đến sẽ có ngày dùng đến nó nên mới vứt lung tung như vậy, thật may là vẫn chưa mất.


Tôi cầm tấm danh thiết ấy đi vào trong, vội lấy chiếc điện thoại bấm gọi theo con số được ghi trên danh thiếp.
Đầu tôi lúc này không hiểu sao lại chỉ tin Duy mới có thể giúp tôi thoát khỏi chuyện này.


Tiếng chuông kéo dài rồi cũng có người bắt máy, chỉ là giọng nói ấy:


– Alo!


Là âm thanh của nữ, khiến tôi trở nên cứng họng, nhìn lại số điện thoại trên màn hình và ở danh thiếp đã trùng khớp mới biết là mình không hề gọi sai số.


Đầu bên kia thấy tôi im lặng lại tiếp tục lên tiếng:
– Alo, ai đấy?


Tôi đoán chắc là cô gái hay xuất hiện cùng Duy ngày trước nên cũng không lên tiếng định tắt máy đi thì đầu bên kia truyền đến giọng nói:


– Ai cho cô tự ý nghe điện thoại của tôi.


– Dù sao sau này em cũng là vợ anh, nghe điện thoại giùm anh thì có gì không được.


Tôi nghe đến đấy không hiểu sao lại cảm thấy có chút sững người, còn chưa kịp tắt máy thì giọng nói của Duy đã kề bên tai:


– Ai đấy?


Tôi lúc này có chút chần chừ, không biết có nên lên tiếng hay không? Bởi quả thực nhờ vả chuyện này là quá đi xa so với mối quan hệ. Nhưng nếu không nhờ anh ta, tôi thực sự đã cùng đường rồi.
Đành kệ vậy, đã đến nước này còn đắn đo cái gì:


– Là tôi, Huyền!


Tôi không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh ta nhưng dám chắc Duy cũng có chút kinh ngạc nên im lặng 1 hồi rồi mới trả lời tôi:


– Có chuyện gì?


– Tôi muốn nhờ anh giúp 1 chuyện. Tôi không dám chắc anh có đồng ý hay không nhưng thật sự chỉ có anh mới giúp được tôi chuyện này.


– Nói đi!


– Anh…có quen ai là công an thành phố không?


– Cô đang ở đâu?


1 câu trả lời lạc chủ đề làm tôi ngây người 1 lúc rồi cũng đáp lại:


– Tôi đang ở phòng trọ.


– Đọc địa chỉ!


– Đường…/#*¥\¥€\….


– Ở đó, tôi đến.


Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì anh ta đã liền tắt máy.
Chị Ly lúc này mới nhìn tôi hỏi:


– Mày gọi cho ai đấy?


Tôi đưa tấm danh thiếp cho chị, Ly đọc cái tên trên đó liền buột miệng nói:


– Phan Bá Duy? Ơ, Phó Giám đốc ngân hàng dầu khí, lão này không phải bạn của anh Nam sao? Là cái lão hôm trước bị thằng chó Đạt nó cắn càn 1 cái đấy.


Tôi nhìn chị không nói gì, chỉ gật đầu 1 cái.
Chị Ly thấ vậy lại tiếp lời:


– Sao mày có tấm danh thiếp của lão ấy? Tên Duy này cũng không vừa đâu, tao đi chơi mấy lần cũng biết qua qua rồi. Nhà điều kiện, quen biết cũng gớm lắm.


– Thế nên em mới gọi điện nhờ anh ta.


– Nhưng sao mày chắc là lão đấy giúp? Bọn mày cũng quen nhau đến 1 lần chứ mấy.


Tôi nghe vậy lại nhìn chị có chút e ngại rồi cũng đành nói:


– Thực ra tiền nợ Tuấn gấu, là anh ta đã trả hết rồi.


– Cái gì? Trả hết? Tên Duy đấy trả hết cho mày á? Ơ, thế tự nhiên nó đưa tiền cho mày à? Sao tao đéo biết chuyện gì hết thế.


Tôi đang định kể lại mọi chuyện với chị thì chuông điện thoại vang lên, nhìn dãy số đắt tiền với 5 con số 8 ở đuôi là biết Duy gọi nên cũng vội vàng thay chiếc váy độc phục ra, chọn lấy 1 bộ khác mặc vào rồi cầm lấy cái túi xách đứng dậy mà nhìn chị nói:


– Em đi đã, mọi chuyện để về rồi em kể sau.


Nói rồi tôi cũng đi ra ngoài, ở ngay đầu ngõ đã thấy chiếc xe của Duy đỗ ở đấy, tôi cũng đi lại mở cửa ghế trên mà ngồi vào.
Duy thấy tôi cũng không nói gì mà lái xe đi thẳng, tôi lúc này lại mới lên tiếng:


– Thật ra tôi định nhờ anh…


Còn chưa kịp nói hết câu, Duy đã cắt ngang:


– Tìm 1 chỗ nói chuyện.


Tôi nghe vậy nên không nói gì nữa, chiếc xe chạy chạy mãi rồi cũng đi thẳng vào cổng lớn của 1 khách sạn.
Mẹ nó, muốn nói chuyện có thể lại 1 quán cafe nào đấy, đâu nhất thiết phải vào trong này.
Huống gì bây giờ là giữa ban ngày, anh ta không sợ bị nhìn thấy sao?


Nghĩ thì nghĩ vậy đấy nhưng tôi cũng không lên tiếng. Dù sao cũng là nhờ vả anh ta nên hiểu chuyện 1 chút, hơn nữa, việc này cũng chẳng phải là lần đầu.


Chúng tôi đi vào lấy 1 phòng rồi hướng đến thang máy mà nhấn thẳng đi lên tầng.
Duy đi trước, tôi cũng chỉ biết lẽo đẽo theo sau, tâm trạng kỳ lạ ở chỗ đã tiếp xúc nhiều lần nhưng tôi vẫn còn căng thẳng cực độ như vậy.


Chúng tôi đi vào căn phòng đã lấy, Duy lúc này lại cởi chiếc áo sơmi trên người vứt lên chiếc ghế rồi lại phía giường nằm xuống, trông điệu bộ có vẻ mệt mỏi.
Tôi thấy anh ta nằm đấy cũng chẳng có ý định làm gì hay nói gì nên lại lên tiếng trước:


– Tôi muốn nhờ anh…


Lại 1 lần nữa câu nói chưa được nói hết thì Duy tiếp tục cắt ngang:


– Tôi hơi mệt, muốn ngủ 1 lát. Em cũng lại đây nằm đi, mọi chuyện để sau khi dậy sẽ nói.


Nói rồi anh ta cũng liền nhắm mắt lại còn tôi chỉ biết ngây người đứng đấy.
Mẹ nó, trong lòng tôi bây giờ đang rối như tơ vò, tâm trạng đâu mà có thể bình yên ngủ như anh ta.
Tôi có chút bực bội đi lại chỗ Duy gắt nhẹ lên 1 tiếng:


– Tôi không còn cách nào mới bất đắc dĩ tìm anh giúp. Nhưng nếu anh không muốn thì có thể nói không cần phải dùng thái độ như vậy. Anh muốn ngủ thì ở lại mà ngủ, tôi còn việc nên đi trước.


Ai ngờ lời tôi vừa nói xong, Duy liền đưa tay ra túm lấy cánh tay tôi kéo ngã xuống giường, anh ta theo đó cũng giữ chặt lấy eo tôi, chẳng buồn mở mắt ra.
Tôi thấy vậy liền chống chế lại:


– Anh điên à, tôi còn có có việc phải lo.


– Ở cái thành phố này, công an từ nhỏ đến lớn tôi đều quen hết, nếu em muốn tôi giúp, tốt nhất nên yên lặng.


Tối nghe vậy mới tự động khoá miệng lại, khoảng cách chúng tôi lúc này gần đến mức tôi có thể nghe được tiếng thở nặng nhọc của anh, hình như Duy đang gặp chuyện gì mệt mỏi thì phải.
Không hiểu sao lúc này nhìn dáng vẻ của anh ta như vậy, tôi lại cảm thấy có chút thương xót, bất giác cũng nằm yên, không gian đi vào tĩnh lặng.


Thời gian cứ trôi trong không khí như vậy, tôi theo đó cũng ngủ đi lúc nào không hay.
Trong cơ mơ màng, cảm nhận được bàn tay của ai đấy đang chạm vào khắp cơ thể mình, cả người có sự trống rỗng kỳ lạ khiến tôi mở mắt.
Quần áo ở trên người từ lúc nào đã bị cởi bỏ xuống, Duy ở trên người tôi đưa chiếc môi di chuyển đến từng bộ phận của cơ thể.


Mặc dù mọi thứ trần trụi đến nhìn rõ khiến tôi có chút xấu hổ nhưng quả thật bản năng của con người, tôi đối với sự kích thích này không tài nào chống chế được mà bất giác kêu lên 1 tiếng:


– Uhm!


Duy biết tôi đã tỉnh nên liền rời nụ hôn đến môi tôi, chiếc lưỡi của anh luồn vào bên trong khoang miệng, bằng 1 cách dịu dàng quấn lấy lưỡi tôi.
Bàn tay từ phía dưới chạm đến điểm nhạy cảm nhất mà cho từng ngón tay vào đùa nghịch.
Cả người tôi lúc này đã vặn vẹo, phía dưới cũng ướt át, theo phản xạ vòng tay qua cổ anh đáp trả nụ hôn, 2 bầu ngực dính sát vào cơ thể săn chắc.


Duy lúc này bỗng lấy tay ra, anh khẽ tách chân tôi rồi đem cả sự cao ngạo kia đi thẳng vào bên trong, hơi bất ngờ làm tôi bật lên tiếng:


– Ahh!


Ở phía dưới, anh bắt đầu là sự chậm rãi sau đó nhanh dần.
Nụ hôn theo đó cũng rời khỏi môi tôi mà đi thẳng xuống đếu bầu ngực cắt mún, 2 nhũ hoa đã cương cứng mà dựng đứng cả lên, tôi theo đó vẫn không ngừng rên rỉ:


– Uhm…Duy…anh chậm lại…ahh….!


Tôi càng nói anh lại càng nhanh và dùng lực mạnh hơn.
2 chân tôi kẹp chặt lấy hông anh, cánh tay vòng ra phía sau bấu vào tấm lưng rộng lớn, mồ hôi nhễ nhại làm ướt đẫm cả lòng bàn tay.


Sau khi đã thoả mãn dục vọng, Duy mệt mỏi thả người nằm xuống bên cạnh tôi, hơi thở có phần gấp gáp nói:


– Nói đi, em muốn nhờ tôi làm gì?


Tôi lúc này với lấy tấm chăn mỏng kéo lên che đi cơ thể mình, gương mặt vẫn còn hơi nóng mà kể lại mọi chuyện.
Duy nghe xong chợt im lặng 1 lúc rồi lại ngồi dậy mặc quần áo vào mà trả lời tôi 1 câu lạc đề:


– Chiều nay xin nghỉ làm đi với tôi.


Tôi nghe vậy không hiểu chuyện, lại thấy anh phớt lờ chuyện của tôi nên vội vàng ngồi bật dậy nói:


– Không được, bên công an họ hẹn tôi chiều nay lên làm việc. Anh rốt cuộc có giúp tôi được hay không thì cũng nên nói thẳng.


Duy lúc này quần áo đã chỉnh tề quay sang nhìn tôi, dáng vẻ có chút ngông nghênh, 2 tay đút túi quần, bình thản nói:


– Lắm kẻ giết người họ còn không sợ, đây chỉ là bị gãy cái mũi giả, giỏi lắm thì làm được tờ giấy giám định thương tật trên 10% đền vài chục triệu, cũng chưa chết người thì em lo cái gì? Tiền sao? Tôi có!


Tôi nghe vậy chợt ngây người 1 lúc rồi nói:


– Nhưng…họ nói tôi chiều nay…


– Giấy triệu tập thì không, thế bọn nó bảo em ngồi tù em cũng chịu ngồi? Bằng chứng không có, em không lên, bọn nó dám làm gì? Nếu dám, tôi lo. Còn chiều nay đi cùng tôi, tôi sẽ cho em gặp 1 số người.


Mặc dù trong lòng vẫn lo sợ nhưng không hiểu sao tôi lại chọn tin tưởng Duy.
Không phải vì địa vị hay vì Duy có tiền mà vì lời nói của anh không 1 chút đắn đo và vô cùng chắc chắn.


Buổi chiếu hôm ấy tôi điện thoại cho quản lý xin nghỉ rồi cũng nói qua với chị Ly.
Duy không cho tôi về phòng trọ, anh đưa tôi đến 1 cửa hàng thời trang độ hiệu nổi tiếng.


Vốn dĩ là gái quê, tiền cũng không có, tôi dùng đồ chợ quen rồi nên đối với những thứ đắt tiền này quả thật cảm thấy không hợp.
Nhưng vì Duy nói đi cùng anh ta gặp 1 số người có đị vị nên tôi cũng cố lựa lấy 1 chiếc váy phù hợp nhất mà mặc vào.


Tôi ở trong phòng thay đồ sở soạn 1 lúc, cũng tiện trang điểm lại, khi cảm thấy đã ổn mới đi ra.
Duy thanh toán tiền xong, chúng tôi cũng trở ra ngoài, còn chưa kịp ra đến xe thì 1 giọng nói vang lên:


– Anh Duy.


Tôi và Duy theo hướng phát ra âm thanh liền quay người nhìn.
Lúc này trước mặt tôi là cô gái đã 2 lần tôi gặp mặt. 1 là ở Hải Sản Phố, 2 là hôm tôi về nhà Duy.
Ở bên cạnh cô ta lúc này là 1 người phụ nữ trung tuổi, nét mặt có phần sang trọng.


– Mẹ đi mua sắm sao?


Câu nói của Duy làm tôi giật mình, kia là mẹ Duy, cô gái đi bên cạnh không nhầm là người đã nói “Dù sao sau này em cũng là vợ anh”, vậy chẳng phải bắt gặp Duy đi cùng tôi như vậy là vô lý sao?
Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy chột dạ thì mẹ của Duy lên tiếng:


– Cái Trang nó đến nhà thăm mày mà mày lại bỏ đi mất hút cả nửa ngày với 1 đứa con gái vớ vẩn này à?


Câu nói của bà làm tôi cảm thấy bị xúc phạm nhưng tôi không dám hỗn láo, khi tôi định lên tiếng giải thích thì Duy liền nói:


– Con có việc cần phải đi trước, mẹ với Trang đi mua sắm, cần thì thanh toán bằng tài khoản của con.


Nói rồi anh quay sang nhìn tôi tiếp lời:


– Đi nào.


Duy quay người đi lại phía xe, tôi thấy vậy cũng có chút ái ngại cúi đầu chào 2 người bọn họ 1 cái rồi xoay người đi theo Duy.
Còn chưa kịp mở cửa xe, tôi bị 1 cánh tay của ai đó kéo quay người lại, ngay sau đó liền nhận được 1 cái tát đau điếng từ người đấy.
Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mặt, cả người cứng đờ lại không biết nên làm gì chỉ thấy được đôi mắt mình đã trở nên long lanh nước.


Mng đoán xem là ai đã tát Huyền nào?


(Còn nữa)


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom