• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Song bảo trăm tỷ : mommy, tới đánh call ! convert (2 Viewers)

  • chap-193

Song bảo trăm tỷ : Mommy, tới đánh call ! - Chương 193 - 195




Chương 193. Con không thích người khác





Dịch : Sâu





___________





Cũng may cảm xúc cô bé nhanh tới cũng nhanh đi, một lát sau, Phong Mạn Mạn dần dần rơi vào giấc ngủ rồi.





Ban đêm dưới ánh đèn, Phong Thanh Ngạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái tràn đầy vệt nước mắt, muốn đứng dậy vắt một chiếc khăn tới lau cho cô bé một chút.





Nhưng vừa mới khẽ động, tay đã bị Mạn Mạn nắm chặt lấy, làm như nói mớ mà thì thào lên tiếng, “Ba ba, nếu như ba đang muốn tìm mẹ mới cho con, có thể tìm Tiểu Nịnh được hay không, con không thích người khác……”





Nói xong, không đợi câu trả lời, bàn tay mũm mĩm cứ như vậy mềm nhũn, sau đó hoàn toàn ngủ.





Phong Thanh Ngạn sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mắt nhỏ giống như quả táo của con gái mình, nhưng khoảnh khắc này, lòng đã tràn đầy ấm áp.





Thì ra con bé thích cô ấy như vậy, thích đến…… Đều giống anh thích rất nhiều……





……





Hôm sau.





Hạ Tiểu Nịnh tối hôm qua thức quá lâu, buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy đã hơn 10 giờ.





Thấy mình ngủ ở trên giường gấp, vẻ mặt bối rối, “Mình làm sao lại ngủ trên giường này vậy nhỉ?”





“Chị là, ô, ba ba em…… Cái kia……” Phong Mạn Mạn đang ngồi ở trên giường, trong miệng chất đầy bánh đậu đỏ quản gia mang đến, lại muốn trả lời vấn đề của cô, trong lúc nhất thời miệng nói không được rõ.





Hạ Tiểu Nịnh lại thấy kinh hồn bạt vía, nhanh chóng đứng dậy đi qua rót cốc nước đưa đến bên môi cô bé, “Lúc đang ăn không nên nói chuyện.”





Phong Mạn Mạn hai tay nâng cốc nước, cái miệng nhỏ ngoan ngoãn mà uống vào.





Hạ Tiểu Nịnh theo bản năng liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái.





Lão Cao giống như con giun đũa đã thành tinh trong bụng, lập tức tiến lên, “Thiếu gia đã đi làm, hôm nay có một hợp đồng vô cùng quan trọng phải ký kết.”





“……Cháu không có tìm anh ta,” Hạ Tiểu Nịnh thu lại tầm mắt, “Cháu chỉ là tùy tiện nhìn xem chút mà thôi.”





“Ừ ừ,” lão Cao vô cùng phối hợp gật đầu, “Bữa sáng tôi cũng đã cho người làm chuẩn bị, cô ăn cháo thì ở ngay tại đó.”





Ông vừa chỉ vào hộp giữ nhiệt tinh xảo đặt ở đầu giường, vừa ở trong lòng ấp ủ ý định muốn nói như thế nào mà không để lại dấu vết cho Hạ Tiểu Nịnh biết sáng nay thiếu gia phân phó chuẩn bị bữa sáng này, mặt mày lúc đó mang theo dịu dàng hiếm thấy.





“Được rồi, cảm ơn.” Hạ Tiểu Nịnh đứng lên, “Cháu đi rửa mặt đây, sau đó mới ra ăn cơm.”





“Đợi đã, bữa sáng này——” lão Cao không kịp nghĩ ra, chỉ có thể trực tiếp thô bạo nói ra, “Là thiếu gia bảo chúng tôi chuẩn bị cho cô! Cậu ấy còn dặn dò không thể thêm đậu phộng vào!”





Vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Tiểu Nịnh trong đầu không có thay đổi nhiều như vậy, nghe vậy chỉ máy móc gật gật đầu, “Ah……Tốt lắm, thay cháu cảm ơn anh ta. Ông chủ cũ này trước quả nhiên vẫn là người rất tốt.”





Nói xong cô liền đẩy cửa toilet ra, đi vào.





Lão Cao đứng ở tại chỗ trong gió hỗn độn, trong lòng nước mắt đồng tình cúi người tuôn một đống ——





Dùng hiệu suất công việc của thiếu gia mà nói, dự án hợp tác lớn thành công khả năng cũng chỉ là vấn đề sớm hay chiều mà thôi.





Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, mãi cho đến bây giờ, cậu ấy ở trong lòng Hạ Tiểu Nịnh vẫn chỉ là ông chủ, hơn nữa còn là tiền nhiệm, thật là đáng thương……





……





Hạ Tiểu Nịnh cùng Phong Mạn Mạn ăn xong bữa sáng, bác sĩ liền tới phòng kiểm tra, nói quan sát thêm một chút, cơ bản đến buổi chiều có thể xuất viện.





Cô bé trong chốc lát muốn ăn bánh vó ngựa bánh, trong chốc lát muốn uống trà sữa, làm lão Cao khó xử quá sức, không phải bởi vì ngại phiền khó mua, mà là bởi vì không dám cho cô bé ăn.





Cuối cùng thật sự gánh không được, ông chỉ có thể mượn danh nghĩa trở về trang viên mà đi dạo trên đường mua chút đồ ăn vặt cho tiểu tiểu thư.





Đã đến buổi chiều, bác sĩ đem giấy xuất viện cho y tá đưa tới đây, Hạ Tiểu Nịnh liền bắt đầu thu dọn các thứ, chuẩn bị đưa Phong Mạn Mạn trở về.





Phía sau cửa bỗng nhiên mở một chút, cô tưởng là lão Cao, “Đến vừa đúng lúc, cháu không biết lái xe, phải làm phiền bác Cao rồi.”





“Hạ tiểu thư không biết lái xe? Vừa vặn, tôi sẽ lái.” Giọng nói của Bạch Nhu Gia từ phía sau truyền đến.





__________________





Chương 194. Cảm thấy nguy cơ.





Hạ Tiểu Nịnh ngơ ngác một chút, Bạch Nhu Gia đã đứng ở trước mặt các cô, “Thanh Ngạn bận quá, tôi đến thay anh ấy đón Mạn Mạn về nhà.”





Là Phong Thanh Ngạn để cho cô ta đến đây sao? Hạ Tiểu Nịnh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao mà lấp kín.





“Dì Nhu gia.” Phong Mạn Mạn luôn luôn vạn sự tùy ý, ở trước mặt Bạch tiểu thư cũng có vẻ ngoan ngoãn một ít.





“Mạn Mạn hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không?”





Bạch Nhu Gia sờ đầu nhỏ cô bé, lại chủ động lấy quần áo trẻ con ban đầu được xếp chồng lên nhau trong tay Hạ Tiểu Nịnh, mọi thứ làm được trôi chảy tự nhiên như vậy, như thể đây vốn chính là bổn phận công việc của cô ta.





Phong Mạn Mạn nhìn bên trái lại nhìn bên phải, “Tiểu Nịnh, dép lê nơi này to quá, chị ôm em đi đến WC được không?”





“Ah, được.”





……





Đóng cửa toilet lại, Hạ Tiểu Nịnh lau qua ghế bồn cầu, mới đem cô bé để lên.





Phong Mạn Mạn một phát đã bắt được tay cô, “Tiểu Nịnh, chị có cảm thấy được nguy cơ không?”





“Nguy cơ gì?”





“……” Phong Mạn Mạn nhất thời có chút không nói nên lời.





Cô bé gần đây ở cùng anh trai mình với lão Cao xem không ít bộ phim tình cảm đô thị, hiểu loáng thoáng được giữa người lớn với nhau, tình cảm là cần tranh thủ cùng cạnh tranh, vì thế nắm chặt thời gian thấp giọng xuống thật nhỏ phổ cập khoa học cho Hạ Tiểu Nịnh, “Ngoại trừ hầu gái ở trong nhà, dì Nhu Gia em đã là người phụ nữ có số lần nhiều nhất trong trang viên của chúng ta với bên cạnh ba em!”





Hạ Tiểu Nịnh gật đầu: “…… Ah.”





Ah? Cứ như vậy? Không thể có chút gì khác? Phong Mạn Mạn nghi ngờ giờ này phút này nếu anh trai mình ở đây, có lẽ lại phải đối với sự cao quý lạnh lùng của Hạ Tiểu Nịnh mà châm chọc mỉa mai bên ngoài một phen.





Cô bé bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ được có đôi khi anh trai trong mắt lộ ra cái loại hận sắt không thành thép này với mình, trong lòng có đến bao nhiêu bất đắc dĩ. Yên lặng mà đứng lên, Phong Mạn Mạn còn muốn nói hai câu, cửa đã bị gõ vang lên, “Mạn Mạn, chúng ta có thể xuất phát rồi.”





“Ah.”





Hai người từ trong toilet đi ra, liền nhìn thấy Bạch Nhu Gia đã một lần nữa đứng trở về cửa phòng bệnh, một chiếc váy tơ tằm dài làm cho cô ta giống như tiên nữ hạ phàm, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ngoài cửa ra vào.





Hạ Tiểu Nịnh ôm Phong Mạn Mạn đi qua, ba người bước vào thang máy phía bên ngoài phòng bệnh.





Phong Mạn Mạn ghé vào đầu vai cô, tay nhỏ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho ba ba.





“Hạ tiểu thư thoạt nhìn tinh thần không tồi,” Bạch Nhu Gia cười ôn hòa, “Tôi thật sự là lo lắng chuyện thi đấu sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cô, xem ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi.”





Giọng điệu mềm mại, biểu tình quan tâm, thoạt nhìn thật đúng là một đóa hoa ôn nhu hào phóng lại khéo hiểu lòng người.





Hạ Tiểu Nịnh trong lòng lại lạnh lùng cười, cái chiến thư đột nhiên hạ xuống này, nhưng cô cũng không phải tiếp không dậy nổi.





“Nhờ phúc của Bạch tiểu thư, cũng không biết là có mạch não hiếm thấy nào có thể nghĩ ra quy tắc thi đấu kỳ lạ như vậy, cố ý hướng dẫn giám khảo cho tôi ta 0 điểm. Nhưng mà về sau người đó cũng giải thích cho tôi, nói sẽ để cho tôi hiểu rõ khẩu vị cùng sở thích của anh ta, cô gắng lần sau cho tôi một điểm hoàn hảo.”





Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Nhu Gia liền khó coi rất nhiều.





Hạ Tiểu Nịnh lại ném cho cô ta một nụ cười càng thêm dịu dàng hơn, “Ah, người kia chính là thiếu gia, có lẽ để tiện cho cô hiểu được, tôi cũng nên giống cô, kêu anh ta một tiếng Thanh Ngạn?”





Muốn xem cô là một nhóm người yếu thế dễ bị bắt nạt? Cửa sổ còn không có! Thời khắc mấu chốt, sức chiến đấu của cô tuyệt đối có thể như diều gặp gió, tăng lên MVP!





“……” Bạch Nhu Gia nhất thời không thể phản bác.





Ngay cả Phong Mạn Mạn đều nghe đến ngây người, ngón tay đặt ở phím ghi âm trên WeChat ấn giữ không biết bao lâu, chờ lúc buông ra, vì vậy khi tin nhắn giọng nói WeChat trực tiếp gửi đi, đến điện thoại của Phong Thanh Ngạn……





_____________________





Chương 195. Những người khác cho dù tốt thế nào, cũng đều không phải chị.





….





Ba người dùng ba loại tâm trạng khác nhau đi ra khỏi cửa bệnh viện.





Một khối khí nóng ập vào trước mặt, nói đến giữa hè liền đến, trong không khí oi bức đậm đặc giống như mật ong đông cứng lại không cách nào tan ra.





Hạ Tiểu Nịnh trên người còn mặc chiếc váy đỏ kia, đặc biệt hút nhiệt. Ở ven đường đứng không bao lâu, cả người cũng đã đổ mồ hôi.





Đã gần đến giờ cao điểm tan tầm, liền một chiếc taxi đều không đón được, tài xế trên xe cũng không ai tiếp đơn.





Phong Mạn Mạn chủ động xuống khỏi người cô, cũng là nóng đến không chịu được, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, mặt đầy mồ hôi rịn ra, hối hận lúc trước mình quá bướng bỉnh bắt Cao bá bá đi mua đồ rồi.





Bạch Nhu Gia đi đến bãi đậu xe, vài phút sau liền tới đây, cửa sổ xe Cadillac màu trắng hạ xuống, liền lộ ra khuôn mặt mặt tươi cười của cô ta, “Mạn Mạn, trên xe dì có chuẩn bị cho cháu hạt dẻ rang đường cháu thích ăn nhất, vẫn còn nóng, mau lên đây đi!”





“Ah,” Phong Mạn Mạn nắm tay Hạ Tiểu Nịnh muốn kéo cửa xe.





Hạt dẻ rang đường cô bé cũng không phải là rất muốn ăn, nhưng muốn ngồi xe về nhà.





“Hạ tiểu thư hẳn là còn rất bận nhiều việc? Dù sao ngày mai còn có một trận thi đấu, cô không đi chuẩn bị một chút cho nóng người sao? Miễn cho lại được 0 điểm, đến lúc đó liền thật sự sẽ rất buồn đó nha .”





“……”





0 điểm CMN ! Hạ Tiểu Nịnh đang chuẩn bị đáp trả lại, Phong Mạn Mạn đã thu tay về, “ Dì Nhu Gia, cháu cũng đã từng kiểm tra được 0 điểm.”





Sắc mặt Bạch Nhu Gia cứng một chút : “…… Mạn Mạn dì không phải ý đó, mau lên đây đi, hạt dẻ rang đường không ăn sẽ không thể bóc ra.”





“Không được,” Phong Mạn Mạn lắc đầu, trở một ngón tay, " Chiếc xe này quá nhỏ, không chứa nổi hai người chúng cháu, cháu cho tới bây giờ chưa ngồi qua loại xe lớn đó, cháu rất thích! Tiểu Nịnh, chúng ta đi thôi!”





Nói xong, lúc Bạch Nhu Gia đang trợn mắt há hốc miệng, kéo Hạ Tiểu Nịnh xoay người không chút do dự đi đến chiếc xe buýt mới vừa dừng lại bên lề đường kia.





Có lầm hay không? Tiểu công chúa Phong thị, lại muốn ngồi xe buýt? Chuyện này nếu để Phong Thanh Ngạn biết được, vẫn không thể trách cô ta được đâu.





Chờ cô ta phản ứng lại, nhanh chóng xuống xe của mình, lúc muốn đem Phong Mạn Mạn ôm trở về, xe buýt đã lái đi rồi, thải khói xe vào mặt cô ta.





……





Trên xe buýt.





Phong Mạn Mạn vô cùng hưng phấn, “Tiểu Nịnh, vừa rồi tấm thẻ chị lấy ra quẹt là gì thế? Giống với thẻ vàng đen của ba ba em sao? Ngồi chiếc xe lớn như vậy rất đắt phải không?”





Hạ Tiểu Nịnh: “……”





“Còn có, chị nhìn xem ông cụ ngồi phía trước xách thật nhiều đồ ăn nha, ông ấy vì sao không quẹt thẻ ? Đây là đang trốn vé sao?”





Giọng trẻ con tinh thần mười phần trọng nghĩa vô cùng lớn, lập tức hấp dẫn hầu như sự chú ý của tất cả người trong xe.





Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng bịt miệng cô bé lại, nhỏ giọng giải thích với cô bé, “ Người già từ 70 tuổi trở lên, vé miễn phí.”





“Cool !” Phong Mạn Mạn liên tục tán thưởng, “Ngồi xe này so với ngồi xe ba ba em khá hơn nhiều, một chút đều không nhàm chán!”





“……”





Xe ba ba em là mấy ngàn vạn, có thể so sánh sao?





Hạ Tiểu Nịnh nghĩ nếu Phong Thanh Ngạn nghe được câu nói này, phỏng chừng mặt đen tại chỗ à nha? Nghĩ đến cái hình ảnh kia, cô cảm thấy có vài phần thú vị.





Lại cúi đầu, liền phát hiện Phong Mạn Mạn dùng một loại ánh mắt ươn ướt xưa nay chưa từng có đang nhìn mình, bộ dáng trông thật giống như một cún con gào khóc đòi ăn.





Cô còn không có đặt câu hỏi, cô bé đã nhào vào trong lòng ngực cô, bàn tay nhỏ vòng qua cổ cô ôm chặt, ở trong xe buýt ồn ào, giọng nói cô bé vừa mềm mại vừa rõ ràng, “Tiểu Nịnh, em chỉ muốn chị mà thôi.”





Những người khác cho dù tốt thế nào, thế nhưng đều không phải chị.





______________
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom