• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full SỐ LẺ (2 Viewers)

  • Phần 2: Hiểu Lầm

Nghĩa đã nhập học được 3 tháng nhưng mấy đứa trong lớp vẫn chưa thôi việc trêu chọc nó, 3 tháng trôi qua trong tủi thân và nước mắt, có lẽ nó cũng đã chán ngấy cái cảnh bị cô lập rồi

Trong giờ sinh hoạt cô Vân hỏi về tình trạng ở lớp

- Nghĩa chuyển về cũng được 3 tháng rồi, em thấy các bạn trong lớp có hoà đồng với mình không, có ai gây khó dễ cho em không


Tuy bị chúng nó bắt nạt là thế nhưng Nghĩa không hề nói ra, chỉ mỉm cười đáp lại

- Thưa cô không ạ, các bạn rất tốt với em

Nó quay qua thấy sự hài lòng của Phương. Cả lớp mừng thầm, sẽ ra sao nếu nó khai ra hết chẳng phải cả lũ sẽ bị cô kỷ luật hay sao, cuối cấp không ai muốn ảnh hưởng đến kết quả của mình hết

Cô Vân cười dịu đang nhìn nó

- Cô rất vui vì các em đã giúp đỡ bạn, cô mong rằng lớp chúng ta sẽ có thật nhiều kỷ niệm đẹp để sau này mỗi dịp gặp lại có thể kể với nhau

Nhỏ Phương mau miệng:

- Đó là việc lớp phải làm mà cô, cô cứ yên tâm ạ

Thêm nhỏ Linh lanh tranh:

- Cả lớp sẽ giúp đỡ bạn nhiệt tình cô đừng lo

Cô Vân tỏ vẻ hài lòng với chúng nó, hết tiết cô trở về văn phòng và mọi chuyện lại như cũ

Thằng Long oang oang cái mồm size xl của nó:

- Con nNghĩa cũng tốt đó chứ, không hé răng lời nào

Thằng Tùng đệm thêm:

- Ừ, nó mà khai ra thì bọn con Linh chết chắc

Nghĩa không nói không phải vì nó sợ mà nó không muốn phiền toái, nó chỉ học ở đây 1 năm thôi. Mỗi lần mẹ nó gọi lên hỏi thăm nó cũng chỉ khoe với mẹ là cô Vân rất tốt, cô luôn quan tâm chỉ bảo chứ chẳng dám nói ở lớp nó phải chịu đựng những gì. Nó không muốn bố mẹ lo cho nó, nó biết bố mẹ vất vả nhiều rồi. Nước mắt lăn dài nó an ủi mẹ:

- Ở đây con vẫn ổn, bố mẹ đừng lo cho con, bố mẹ ở nhà phải giữ sức khoẻ nhé. Nhất là bố, mẹ nhớ rặng bố phải uống thuốc đầy đủ đừng để cơ thể mệt quá

Nó tắt máy, nuớc mắt lại trào ra, nó nhớ ngày tháng yên bình ở dưới quê. Nhớ đôi mắt buồn buồn nặng trĩu của mẹ, nhớ khuân mặt chất phác hiền từ của bố, nhớ đôi tay thô trai sạn đã nuôi nó lớn khôn. Nó thương bố mẹ quá, chỉ biết cố gắng học thật tốt để bố mẹ vui.

Ngày mai là sinh nhật Phương, nó không biết phải tặng gì mà nó cũng không có gì để tặng cả. Nó buồn lắm, bỏ ăn cả ngày trời để phác họa chân dung Phương dành làm quà tặng

Sáng sớm tinh mơ nó đã đến lớp lặng lẽ đặt bức tranh dưới ngăn bàn rồi lủi thủi ra hành lang ngồi. Cả lớp đã đến đủ, ai cũng bận rộn trang trí lớp và nó cũng bận rộn hì hục thổi bóng bay. Tuy mệt nhưng nó lại thấy vui vì mọi người cũng trở nên hoà đồng hơn. Nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn, hiểu lầm lại sảy ra đẩy nó vào tầm ngắm 1 lần nữa...
Cả lớp đang ồn ào cười nói thì bị tiếng hét của nhỏ Phương làm im bặt, Phương tiến lại gần Nghĩa và giáng cho nó một cái tát in đủ 5 ngón tay trên mặt. Nghĩa sững người không kịp phản ứng.

Cả lớp tròn mắt nhìn Phương không hiểu chuyện gì đang sảy ra

Phương chỉ mặt Nghĩa hằn học nói lớn:

- Con nhà quê, tao tưởng mày biết điều như thế nào hoá ra mày cũng là loại không ra gì

Nghĩa vẫn đôi mắt tròn xoe, ngạc nhiên ấp úng:

- Ơ...tớ...tớ....

Mặt Phương sầm lại giơ cao 1 tờ giấy lên. Đó là tranh Nghĩa tặng Phương sao lại thành ra như vậy chứ. Trên giấy là hình Phương nhưng mang 1 đôi mắt đỏ ngầu với hàm khuôn mặt dữ tợn

Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ chỏ, đứa thì cười khúch khích khi thấy bức tranh đó

Phương: Mày chỉ là 1 con nhà quê, sao mày dám mang tao ra làm trò đùa hả

Nuớc mắt trào ra khỏi khoang mắt, bất lực nó giải thích

- Tớ...tớ thật sự không biết sao lại như vậy, chắc có ai đó đã sửa lại nó. Cậu tin tớ đi, tớ chắc chắn không bao giờ làm vậy.
Phương chỉ thấy mặt nóng ran, nó đẩy Nghĩa vào góc tường, túm chặt cổ áo Nghĩa:

- Mày nói không phải mày thì mày thử nói tao xem đứa nào có thể vẽ ra được như thế, trong lớp này không phải chỉ có mình biết vẽ sao

Đột nhiên Nghĩa thấy đau nhói, mặt nó tái nhợt. Đứng không vững nữa nó ngã quỵ xuống Nhỏ Linh liền chen vào:

Linh: đồ vô giáo dục, bố mẹ mày không dạy mày à hay là bố mẹ mày không có học. Mày đừng tỏ ra mình là nạn nhân nữa.

Nghĩa hét lên: Cậu không có quyền xúc phạm bố mẹ tớ

Nhỏ Linh càng đay nghiến Linh: haha sao, tao nói đúng rồi à. Bố mẹ mày không có học nên mày cũng vậy, con nhà vô học.

Nó cắn chặt môi,nuớc mắt lăn dài trên má. Gắng hết sức nó đứng lên tát vào mặt nhỏ Linh đau điếng

Nghĩa: không ai được phép xúc phạm bố mẹ tớ hết. Cũng không ai được chọn nơi mình sinh ra. Đúng tớ sinh ra ở vùng nôn thôn nhưng bố mẹ tớ luôn dạy tớ phải sống đúng, sống chan hoà. Ở đây ai cũng nói là mình ở thành phố nhưng được mấy người biết cách tôn trọng, giúp đỡ người khác.

Với nó, bố mẹ là tất cả không ai được phép xúc phạm họ. Dù có chết nó cũng phải bảo vệ danh dự cho bố mẹ nó
Linh bị tát bất ngờ không kịp phản ứng chỉ biết ôm mặt. Nó ngước khuân mặt gầy gò đẫm nước mắt nhìn Phương. Nhưng sao thế này, mắt nó tối sầm lại, nhìn không rõ rồi đột nhiên ngã xuốg bất tỉnh. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh,không ai kịp phản ứng. Cả lớp hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa nó vào viện.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom