Dĩ Yến
Tác giả VW
-
Phần 2
Nghĩa đã nhập học được 3 tháng nhưng mấy đứa trong lớp vẫn chưa thôi việc trêu chọc nó, 3 tháng trôi qua trong tủi thân và nước mắt, có lẽ nó cũng đã chán ngấy cái cảnh bị cô lập rồi
Trong giờ sinh hoạt cô Vân hỏi về tình trạng ở lớp
- Nghĩa chuyển về cũng được 3 tháng rồi, em thấy các bạn trong lớp có hoà đồng với mình không, có ai gây khó dễ cho em không
Tuy bị chúng nó bắt nạt là thế nhưng Nghĩa không hề nói ra, chỉ mỉm cười đáp lại
- Thưa cô không ạ, các bạn rất tốt với em
Nó quay qua thấy sự hài lòng của Phương. Cả lớp mừng thầm, sẽ ra sao nếu nó khai ra hết chẳng phải cả lũ sẽ bị cô kỷ luật hay sao, cuối cấp không ai muốn ảnh hưởng đến kết quả của mình hết
Cô Vân cười dịu đang nhìn nó
- Cô rất vui vì các em đã giúp đỡ bạn, cô mong rằng lớp chúng ta sẽ có thật nhiều kỷ niệm đẹp để sau này mỗi dịp gặp lại có thể kể với nhau
Nhỏ Phương mau miệng:
- Đó là việc lớp phải làm mà cô, cô cứ yên tâm ạ
Thêm nhỏ Linh lanh tranh:
- Cả lớp sẽ giúp đỡ bạn nhiệt tình cô đừng lo
Cô Vân tỏ vẻ hài lòng với chúng nó, hết tiết cô trở về văn phòng và mọi chuyện lại như cũ
Thằng Long oang oang cái mồm size xl của nó:
- Con nNghĩa cũng tốt đó chứ, không hé răng lời nào
Thằng Tùng đệm thêm:
- Ừ, nó mà khai ra thì bọn con Linh chết chắc
Nghĩa không nói không phải vì nó sợ mà nó không muốn phiền toái, nó chỉ học ở đây 1 năm thôi. Mỗi lần mẹ nó gọi lên hỏi thăm nó cũng chỉ khoe với mẹ là cô Vân rất tốt, cô luôn quan tâm chỉ bảo chứ chẳng dám nói ở lớp nó phải chịu đựng những gì. Nó không muốn bố mẹ lo cho nó, nó biết bố mẹ vất vả nhiều rồi. Nước mắt lăn dài nó an ủi mẹ:
- Ở đây con vẫn ổn, bố mẹ đừng lo cho con, bố mẹ ở nhà phải giữ sức khoẻ nhé. Nhất là bố, mẹ nhớ rặng bố phải uống thuốc đầy đủ đừng để cơ thể mệt quá
Nó tắt máy, nuớc mắt lại trào ra, nó nhớ ngày tháng yên bình ở dưới quê. Nhớ đôi mắt buồn buồn nặng trĩu của mẹ, nhớ khuân mặt chất phác hiền từ của bố, nhớ đôi tay thô trai sạn đã nuôi nó lớn khôn. Nó thương bố mẹ quá, chỉ biết cố gắng học thật tốt để bố mẹ vui.
Ngày mai là sinh nhật Phương, nó không biết phải tặng gì mà nó cũng không có gì để tặng cả. Nó buồn lắm, bỏ ăn cả ngày trời để phác họa chân dung Phương dành làm quà tặng
Sáng sớm tinh mơ nó đã đến lớp lặng lẽ đặt bức tranh dưới ngăn bàn rồi lủi thủi ra hành lang ngồi. Cả lớp đã đến đủ, ai cũng bận rộn trang trí lớp và nó cũng bận rộn hì hục thổi bóng bay. Tuy mệt nhưng nó lại thấy vui vì mọi người cũng trở nên hoà đồng hơn. Nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn, hiểu lầm lại sảy ra đẩy nó vào tầm ngắm 1 lần nữa...
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook