13.
Ngay sau đó, chuyên gia nhìn tôi thích thú :"Phạm Ny, giám định tâm thần của Vạn Kiệt đúng là do cha mẹ hắn làm giả sao? Hắn ta xác thực có chứng bệnh tâm thần, không đủ trí năng để có thể thực hiện hành vi gi-t người!"
Sống lưng tôi lạnh toát.
Ánh mắt của người đàn ông kia khiến tôi thấy rất quen.
Chỉ là những nếp nhăn nơi khóe mắt và mí mắt chùng xuống đã che đi những phần quen thuộc.
Mười lăm năm trôi qua . . . tôi lại không nhận ra anh ta.
Bạn cùng lớp tôi - Lưu Diệp.
"Sao? Không nhận ra tôi à? Giáo sư Phạm?" Anh ta dí mặt sát lại gần tôi.
Nhìn kỹ mới thấy vết sẹo do bị tôi dùng dao xoẹt qua, qua nhiên là Lưu Diệp.
Từng là bạn cùng lớp ĐH của tôi, anh ta chấp niệm với việc tìm kiếm sự thật đến mức đánh mất bản thân mình.
"Lưu Diệp, anh muốn làm gì?" Tôi thấy mọi việc thật bất ổn.
Lưu Diệp vặn ngược lại câu hỏi của tôi :"Vạn Kiệt hoàn toàn không biết tới mẹ cô, thời điểm cô cùng Vạn Kiệt ở bên nhau, bà ấy đã không còn trên cõi đời".
Tôi không tự chủ được run lên, tay toát ra mồ hôi lạnh.
Trương cục cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, ông ta ngó trân trân Lưu Diệp, vì ban nãy Lưu Diệp không nói cho ông ta biết sự thật.
Trương cục túm cổ áo Lưu diệp gằn giọng :"Cấp trên mời anh tới đây để hỗ trợ điều tra đấy".
Anh ta nhẹ nhàng đẩy Trương cục ra :"Vậy ông bây giờ có thể làm báo cáo công tác điều tra. Cô ta, Phạm Ny không - có – gi/t -người".
"Kẻ sát nhân chính là..."
"Con gái của cô ta, Phạm Điềm Điềm." Lưu Diệp nói.
"Không, không! Là tôi gi/t! Là tôi gi/t người có động cơ!"
Tôi lo lắng nắm chặt bàn thẩm vấn, nỗ lực chứng minh khai báo của tôi sắp thấc bại trong gang tấc, Lưu Diệp đã nhìn thấu.
Phòng thẩm vấn lúc này tràn ngập khói súng.
Giọng nói của Lưu Diệp tạo thành sức mạnh khổng lồ đè áp tinh thần tôi.
"Phạm Ny, mẹ của cô đã ch/t vì thí nghiệm của cô đúng không?"
"Vì mẹ cô bị ung thư, cô muốn kéo dài tuổi thọ cho bà ấy thông qua các thí nghiệm lâm sàng".
"Nhưng đã không hiểu rằng, việc này đã làm tình trạng của mẹ cô trầm trọng hơn".
"Cuối cùng, bà ấy m ấ t".
"Cô rơi vào tình trạng điên cuồng tự trách bản thân, nhốt mình trong phòng thí nghiệm, làm việc như kẻ điên, quyết định vùi đầu vào làm việc ngày đêm, như thế cô mới phân tán được ý nghĩ về mẹ của mình".
"Cùng với cách làm việc cực đoan của cô, một ngày nọ, cô đã được bước đột phá mới trong thí nghiệm liên quan đến tái tổ hợp gen".
"Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Đem mẹ của cô tái sinh, đền bù tội lỗi cho bà ấy".
"Vì vậy cô đã vực dậy bản thân, cố gắng nhân bản mẹ cô".
"Cô cũng không ngờ rằng mọi việc đều thuận lợi hơn so với tưởng tượng".
"Cuối cùng, cô tự đem bản thân làm chuột bạch, đem gen của mẹ cô cấy vào tử cung chính mình".
"Vài tháng sau, cô mang thai".
"Nghĩ kỹ lại, đột nhiên có con nhất định cô sẽ bị người khác chú ý".
"Bởi vì chuyện này vi phạm quy chuẩn đạo đức ngành khoa học".
"Nếu cấp trên phát giác, dù cô có sinh ra mẹ cô, thì cũng không được sống cuộc đời trọn vẹn".
"Thế là cô tiêu huỷ hết tất cả các dữ liệu & ghi chép trong phòng thí nghiệm của mình, sau đó tìm được tên Vạn Kiệt ham ăn biếng làm".
"Mà người Vạn gia nằm mơ cũng đồng ý cưới một cô vợ có học thức cao như cô”.
Hắn ta ngoài 40 tuổi còn chưa kết hôn, nhưng cô không ngại, chỉ cần có một gia đình toàn vẹn tiếp nhân cô cùng đứa con trong bụng".
"Bọn họ sẽ không để ý đến cô đã có con".
"Bởi vì Vạn Kiệt thật sự có bệnh tâm thần".
"Anh ta bị thiểu năng trí tuệ, chậm phát triển trí năng."
"Cho nên, cô cùng Vạn Kiệt kết hôn, cẩn thận nuôi nấng con gái cô lớn lên".
"Thẳng đến khi cô phát hiện cha mẹ Vạn Kiệt đang khuyến khích hắn ta đánh chủ ý lên người con gái cô".
"Lý do cũng vì bao nhiêu năm trôi qua mà cô không cách nào mang thai con của hắn".
"Vì vậy, Vạn Kiệt đã x a m h a i Điềm Điềm khi cô không có ở nhà".
"Cô phẫn nộ, Điềm Điềm đối với cô không chỉ đơn giản là cô con gái".
"Cô bé ấy là người mẹ mới, cũng là thành tựu suốt đời của cô".
"Cô không thể chịu đựng được Điềm Điềm bị gia đình này làm tổn thương".
"Cô đã lên kế hoạch s á t h ạ i cha mẹ Vạn Kiệt và mưu s á t cả hắn".
14.
"Anh có bằng chúng không?" Trương cục hỏi Lưu Diệp trước mặt tôi.
Vì theo kinh nghiệm của ông ta, những điều Lưu Diệp nói ra quá vô lý.
Nếu Lưu Diệp không thể đưa ra bằng chứng, thì tôi không cần biện hộ gì.
"Trương cục, người là do tôi gi-t. Bất luận là tôi nói thật hay Lưu Diệp nói đúng, kết quả đã định, không cần điều tra nguyên nhân tại sao,ông bắt tôi đi".
Trương cục thờ ơ nhìn qua Lưu Diệp, chờ đợi câu chuyện tiếp theo diễn ra.
Nhưng Lưu Diệp đi đến cạnh tôi, châm cho tôi điếu thuốc :"Tôi nhớ trước kia cô hay hút thuốc loại này".
"Cám ơn, tôi không hút thuốc nữa".
Hắn ta lạnh nhạt cười nhẹ rồi bước về chỗ ngồi.
"Trương cục, chuyện kế tiếp nên để chính cô ấy nói cho ông nghe rồi".
Trương cục hỏi tôi thêm lần nữa :"Cô có thật sự gi-t người không?"
"Y như Lưu Diệp nói, tôi đã vạch ra kế hoạch chi tiết để gi-t gia đình Vạn Kiệt, tôi dựa theo kế hoạch mà s á t hại bọn khốn ấy".
Trương cục cau mày :"Phạm Ny, nếu vậy tại sao Lưu Diệp nói cô không phải là hung thủ?"
Lưu Diệp :"Bởi vì trước khi cô ấy ra tay, có người đã động thủ sớm hơn một bước".
Tôi nhịn không được lấy còng tay đập xuống mặt bàn, tức giận mất bình tĩnh nói :"Đủ rồi! Trương cục, tôi đã thừa nhận mình gi-t người rồi. Vị chuyên gia này, nếu có bằng chứng cứ việc lấy ra, còn không thì đừng ăn nói lung tung ở đây!"
"Khi tôi quyết định ra tay với gia đình Vạn Kiệt, tôi đã sẵn sàng trả giá".
"Trương cục, nếu ông còn muốn nghe tôi khai báo, trước tiên xin mời vì chuyên gia này đi ra ngoài!"
Vì tôi quá tức giận, bầu không khí trong phòng thẩm vấn im lặng một lúc.
Trương cục nhìn thoáng qua Lưu Diệp :"Nếu không, anh đi ra ngoài hút một điếu thuốc trước đi?"
Sau khi Lưu Diệp ra ngoài, Trương cục nghiêm túc :"Phạm Ny, đừng nói dối với tôi".
""Phòng thí nghiệm của chúng tôi từng chịu trách nhiệm chính cho các dự án di truyền sinh học và thường nghiên cứu ra các dạng biến thể của nhiều loại động thực vật ".
"Chúng tôi đã nghiên cứu ra một loại nấm, đặt tên là nấm Huyết Ma".
"Đó là một loại nấm nhỏ, cực độc. Một khi ăn phải, nó có thể gây ra biến đổi bệnh tim mạch."
"Lúc đó, tôi đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để ra tay với gia đình Vạn Kiệt, tôi đột nhiên nghĩ đến nấm Huyết Ma."
"Loại nấm này không có biểu hiện, không có thuốc chữa trị, sau khi gi-t ch-t người, độc tố sẽ nhanh chóng phân giải, hoá thành máu huyết, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào."
"Mỗi lần trước khi tôi ra tay, tôi đều tính toán xong hết thời gian bọn chúng t ử vo n g. Bọn họ đều ch-t theo đúng thời gian dự kiến của tôi."
Trương cục vỡ lẽ :"Thì ra là thế. Chẳng trách nào mỗi khi chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra hồ sơ bệnh án họ đều chẩn đoán cái ch-t của Vạn Kiệt & cha mẹ hắn đều là che-t do suy tim."
Ông ta đứng bật dậy, ra dấu bảo tôi ngừng kể chuyện. Ngay sau đó, Lưu Diệp được ông ta gọi vào phòng.
Lưu Diệp từ trong túi lấy ra một cái lọ thủy tinh, trong đó có mấy phôi nấm nhỏ.
"Nấm Huyết Ma mà cô nói chính là cái thứ này sao?" Lưu Diệp hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Đúng. Nhưng tôi đã tiêu hủy rồi, tại sao anh lại có thứ này?”
Sắc mặt Trương cục ngay lập tức nghiêm trọng, chân mày càng nhíu chặt hơn.
"Trương Cục, chứng cứ mà anh thu được, có mấy cây nấm Huyết Ma lấy ra từ t h i t h ể Vạn Kiệt đúng không?"
Tôi hoảng loạn, Lưu diệp muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Trương cục nhận lấy mấy phôi nấm đem đi giám định.
Chỉ còn lại tôi và Lưu Diệp trong phòng thẩm vấn.
"Lưu Diệp, anh làm vậy là có ý gì?"
"Cứu cô". Lưu Diệp rũ mắt xuống, "Giống như hai mươi năm trước, cứu cô".
"Hai mươi năm trước tôi không cần anh giúp, hai mươi năm sau cũng sẽ không cần. Lưu Diệp, xin tha cho tôi đi, tôi không thể để con gái mình gặp rắc rối."
"Phạm Ny, cô là một nhà khoa học, thành tựu của cô có thể để cho cô trở thành vĩ nhân. Tôi đã đi theo cô mười lăm năm, cô không nên hủy hoại chính mình."
"Đó là lý tưởng của anh Lưu Diệp, không phải của tôi." Tôi nói.
Lưu Diệp sửng sốt một chút.
Tôi chủ động uy hiếp Lưu Diệp nói:
"Chắc anh không muốn Trương cục biết anh đã nhúng tay vào vụ án này vì động cơ cá nhân ích kỷ nhỉ? Nếu anh còn muốn lấy công nghệ nhân bản của tôi, tất nhất nên rời khỏi nơi này."
"Phạm Ny, tôi rất muốn cứu cô ra."
"Tôi không cần anh cứu, chỉ cần anh buông tha cho con gái tôi."
"Quá muộn rồi, Ny à".
Trương cục tức giận quay về, thở hồng hộc nói :""Trong t h i t h ể Vạn Kiệt không hềcó loại độc tố này. Sau khi giám định pháp y, thứ hắn ta ăn chỉ là nấm bình thường. Phạm Ny, đến cùng cô nói nói đâu là sự thật?"
"Không thể nào. Ta tuyệt đối khẳng định là loại nấm này, hơn nữa chính mắt tôi nhìn thấy tên k h ố n Vạn Kiệt ăn, hắn cũng không phải ch-t vì suy tim mà chết sao? Nhất định không thể nhầm lẫn."
"Đúng vậy, Vạn Kiệt đúng là suy tim mà ch-t." Lưu Diệp cướp lời, "Nhưng nấm độc cô cấy giấu rất có thể đã bị tráo đổi. Thứ cô mà cho Vạn Kiệt ăn chỉ là nấm bình thường mà thôi."
“Vậy tại sao hắn lại ch-t vì suy tim?” Trương cục khó hiểu nói.
Lưu Diệp quyết tâm khẳng định :"Vì trước khi Phạm Ny có ý định hạ độc ch-t Vạn Kiệt, có người đã ra tay trước."
Sau khi anh ta nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc thắng rồi nhanh chóng biến mất.
Tôi lạnh hết sống lưng, tay chân run rẩy không kiểm soát được.
Trương cục nhìn mặt tôi trắng bệch đã xác nhận sự thật :"Phạm Ny, chính con gái cô Phạm Điềm Điềm đã gi-t họ. Và cô đã sớm biết, có đúng không?"
"Không! Không phải con bé! Chờ một chút, tôi chợt nhớ ra nấm kia cũng là của tôi. Sợ chuyện bại lô nên tôi cố tình mua số nấm ấy gộp vào! Trương cục, là tôi gi-t bọn họ!"
Tôi lật đật nhận tội, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Tôi bị kéo ra khỏi phòng thẩm vấn rồi đưa sang phòng giám sát kê bên.
Bình luận facebook