Tôi lo hậu sự cho mẹ chồng xong xuôi, tuy rằng bản thân cũng thấy có điều kì lạ , nhưng thôi cũng nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Năm thứ hai, một lần nữa tôi đưa con bé theo đi chùa cầu phúc.
Con gái lặp lại như lời đã từng nói: "Nguyện cầu Bồ Tát phù hộ cho mẹ, cho ba của con".
Lần này con bé không nhắc đến ông nội nó.
Ngày thứ hai sau khi tôi cùng con bé quay về nhà, ông nội con bé q/u/a đ/ờ/i.
Tôi không thể ngồi yên để mặc mọi chuyện không quản nữa.
L ễ t a n g kết thúc, tôi kéo con bé sang một bên.
"Điềm Điềm, con làm sao biết ông nội sẽ q/u/a đ/ờ/i?"
Con bé dùng giọng điệu cùng ánh mắt không hợp với tuổi của nó bây giờ, trả lời :" Mẹ đừng nóng vội, hết thảy vẫn còn chưa chấm dứt đâu!"
Đảo mắt lại qua một năm, năm này tôi không mang theo con gái đi chùa nữa.
Vì tôi thật sự không dám mang nó theo.
Khi tôi trở về, con bé nói cho tôi biết :"Mẹ ơi, ngày mai vẫn có người chết".
Tôi kinh ngạc thốt lên :" Con nói cái gì đó, mau mau đi ngủ đi".
Tôi đưa Điềm Điềm vào trong phòng, sau khi con bé ngủ, chính bản thân mình mất ngủ cả đêm.
Trời còn chưa sáng, tôi liền nhắc đi nhắc lại* bảo chồng hôm nay thành thành thật thật ở nhà, cả Điềm Điềm tôi cũng không cho phép đi đâu.
-----
千叮万嘱: ngàn đinh vạn dặn, nhắc đi nhắc lại, nhai đi nhai lại
-----
2.
Anh ấy mặc dù không hiểu, nhưng xem tôi nghiêm túc như thế cũng liền đồng ý.
Tôi đi làm như bình thường.
Nhưng mà, mỗi giây mỗi phút ngồi ở văn phòng làm việc tôi đều khẩn trương cảnh giác.
Tôi cảm thấy người đồng nghiệp đang lướt qua lướt lại, hay cái bút bi trên bàn, khung cửa sổ thuỷ tinh đều tuỳ thời khắc có thể đưa tôi vào chỗ c/h/ế/t.
Tôi xem đồng hồ không ngừng, lẩm bẩm niệm trong lòng:
" Qua mười tiếng sẽ không sao"
" Qua tám tiếng sẽ bình an vô sự"
"Qua sáu tiếng sẽ an ổn thôi"
Tối sáu giờ tôi tan làm.
Ngay khi tan làm, tôi lập tức gọi điện thoại liên tục* cho chồng.
May mắn thay chồng tôi đã bắt máy.
Đề phòng giao thông trên đường đi xảy ra s/ự c/ố,tôi không ngồi tàu điện ngầm, mà đi bộ thêm 5km về nhà.
Về đến nơi, nhìn thấy chồng vẫn bình yên vô sự, tâm tình tôi thả lỏng một chút.
"Vạn Kiệt, hôm nay không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ anh?" Tôi thử hỏi.
"Ngoài ý muốn hử? Không có, anh chỉ ở nhà xem TV thôi"
Ít nhiều trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi.
Tôi nhìn quanh khắp nơi không thấy Điềm Điềm ở nhà, sự ngờ vực của tôi lại nảy lên.
"Điềm Điềm đâu anh?"
Chồng tôi lập tức khẩn trương, ánh mắt bắt đầu dao động.
Ngay lúc này, con bé từ hướng phòng của chồng tôi đi ra, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ đơn bạc mỏng manh, không nói một lời nào ngồi xuống cạnh bên chồng tôi.
-----
马不停蹄 mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, liên tục không ngừng.
Bình luận facebook