• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full SẾP "NHÍM" XÙ LÔNG (1 Viewer)

  • Phần 4 END

15.
Ai mà không thích chàng trai năm mười tám tuổi cơ chứ?

Chỉ tiếc năm tháng quá tàn nhẫn, chàng trai vui tươi, xán lạn, chỉ sau vài năm ngắn ngủi đã trở thành nhà tư bản đốc ác chèn ép nhân viên!

Tôi bừng tỉnh khỏi hồi ức, khi Cố Ngạn gửi cho tôi tin nhắn về lịch tăng ca, lăng kính trong lòng tôi về anh ấy và bản thân những năm tháng thanh xuân vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Tôi gào thét ở trong lòng: Cố Ngạn, anh có còn là con người không?!!

Hôm nay là cuối tuần mà!

Bây giờ chỉ cách thời gian buổi hẹn mà mẹ tôi đã sắp xếp đúng hai giờ, Cố Ngạn đột ngột yêu cầu tăng ca, làm rối loạn mọi kế hoạch tiếp theo của tôi.

Từ chối tăng ca, bạn sẽ học được cách nói không với sếp đang phát điên phát rồ của mình, vì vậy tôi kiên quyết trả lời lại: "Sếp, hôm nay là ngày nghỉ của em. Dù trời có sập xuống, em cũng không đi tăng ca!"

Cố Ngạn đã chuyển khoản +99999.

Tôi: !!!

Thật sự là tội ác tày trời, anh ấy dám dùng tiền tài để dụ dỗ tôi sa đọa!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, quyết định chắc chắn rồi nói "Cảm ơn sếp, nhưng thứ em cần là sự nghỉ ngơi."

Gửi xong tin nhắn đó, tôi dứt khoát ném di động sang một bên, sau đó tiếp tục trang điểm.

Thằng nhóc nhím kia vốn đang ngủ ngon lành trong ổ, bỗng nhiên xông ra cắn chặt ống quần của tôi không buông.

Nó nhảy lên nhảy xuống liên tục trước mặt tôi bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, há miệng kêu không ngừng.

Đối với người vốn đang có tâm trạng tồi tệ như tôi, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi nhấc nhím nhỏ lên, giọng điệu khó chịu.

"Em đang làm tay sai cho nhà tư bản đấy à, chị khuyên em nên im lặng đi, nếu không bữa khuya hôm nay của chị chính là nhím hầm nấm!"

Con nhím thối cũng không chịu nhượng bộ, thà chết chứ không chịu khuất phục khịt khịt mũi, "Hứ."

Tôi: !

Tốt lắm, Cố Ngạn chèn ép tôi, con nhím của anh ấy cũng châm chọc khiêu khích tôi!

Lúc này, tôi vô cùng tức giận, một suy nghĩ tà ác nảy sinh trong lòng.

Nếu không bắt nạt được anh, vậy thì tôi tra tấn nhím cưng của anh cũng được.

Thế là tôi tóm lấy con nhím, tay kia xoa bóp mông quả đào mập mạp của nó.

Bé nhím nhỏ quay lại nhìn tôi với vẻ hoài nghi, nước mắt lưng tròng, thút tha thút thít, kêu gào thảm thiết.

"Đừng giả vờ đáng thương nữa, hôm nay chị sẽ cho em mở mang tầm mắt, hiểu thế nào là giận chó đánh mèo!"

Tuy tôi nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng dừng lại rồi.

Nhưng ngay lúc này, tôi vô tình phát hiện trên chân sau bên trái của nhím nhỏ có một cái bớt.

Hơn nữa, nó còn là hình trái tim!

Ngay lúc tôi định nhìn kỹ hơn, một giọng nam tức giận pha chút nghẹn ngào vang lên bên tai tôi ——

“Em chọc đến nghiện rồi đúng không?"

"Ông đây muốn sa thải em một trăm lần!"

Tôi: !!!

Giang hồ cấp cứu!

Đây không phải giọng nói của Cố Ngạn à?

Con nhím giãy dụa, chật vật đứng lên, hai tay ngắn ngủn chống nạnh, mặt không cảm xúc.

"Tôi nói cho em biết, tối nay ngoại trừ tăng ca, em đừng nghĩ muốn đi đâu cả."

16.
Sau khi biết Cố Ngạn là con nhím, tôi mất ba phút để chắp vá tam quan đã vỡ nát của mình.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đọc tiểu thuyết, chơi game cũng đã gặp được nhiều nhân vật có được siêu năng lực hoặc là yêu tinh, nên việc chấp nhận Cố Ngạn là một con nhím tinh dễ dàng hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Điều duy nhất khiến tôi lăn tăn chính là ——

Sờ mông nhím!

Mặc dù vậy, đột nhiên tôi cảm thấy mông nhím cũng không còn dễ thương nữa!

Tôi ngồi nghiêm chỉnh, nở một nụ cười công nghiệp, "Sếp?"

Cố Ngạn nâng vuốt chải chuốt lại bộ lông trước mặt, lại dùng móng vuốt sửa sang bộ râu nhỏ, sau đó hời hợt ừ một tiếng.

Tôi cố gắng giải thích với nhím kiêu ngạo: "Anh biết không, tối nay em có hẹn."

Cố Ngạn nâng mắt , ngạo nghễ nhìn tôi, mũi vểnh lên trời không coi ai ra gì nói: "Đổi lịch đi."

Tôi trả lời: "Lịch này đã thống nhất trước rồi..."

Cố • Không thèm nói đạo lý • Hung hăng càn quấy • Con nhím • Ngạn: "Đổi!"

Ahhh!

Tôi rất muốn mang con nhím này đi hầm canh!

Tôi thỏa hiệp nói: "Vậy sau khi đi ăn tối về, em sẽ tăng ca kiếm tiền cho anh!"

Con nhím nhe răng, "Không được! Tôi muốn em đi tăng ca ngay bây giờ!"

"Vì sao?"

"Chuyện của tôi em bớt hỏi lại!"

Tôi: ......

Hay lắm, câu nói này đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của tôi! Tôi không nói thêm bất cứ câu nào, trực tiếp cầm túi xách rời đi.

Nhín thấy tôi chuẩn bị mở cửa, con nhím chạy nhanh như một cơn gió vọt tới, trong lúc đó do mấy cái chân ngắn ngủi, nó còn bị ngã một lần.

Anh ấy đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này giọng điệu đã không còn ngang ngược như vừa nãy nữa.

Thậm chí còn tỏ ra hơi yếu đuối nói "Em, em đừng đi xem mắt mà!"

Chẳng lẽ đây mới là mục đích cuối cùng của Cố Ngạn?

Trong lòng tôi có một suy đoán táo bạo, âm thầm xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp thỏm hỏi: "Cố Ngạn, thật ra anh không muốn em đi xem mắt phải không?"

Khuôn mặt nhím nhỏ nhăn lại như ông cụ non, anh ấy nôn nóng quay mấy vòng, cuối cùng giận dỗi xoay người sang chỗ khác, quay mông về phía tôi.

Nhưng......

Không phủ nhận!

Nhịp tim của tôi bỗng nhiên mất khống chế, khát vọng nào đó bị tôi ném vào một góc tối đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Có lẽ nếu bỏ lỡ lần này, tôi sẽ không còn cơ hội nào khác phải không?

Tôi chậm rãi ngồi xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Cố Ngạn.

"Anh có thể nói cho em biết vì sao không?"

Lời nói mang theo run rẩy, tôi chợt nhận ra bản thân vẫn rất sợ hãi.

Tôi cười tự giễu, có lẽ bởi vì chuyện này trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có cơ hội, đột nhiên thấy được khả năng thực hiện nên mới hoảng loạn, lo lắng như này.

Sau khi tốt nghiệp, Cố Ngạn trở thành một tượng đài trong wechat của tôi. Ngoại trừ trong ngày lễ chúc mừng nhau, chúng tôi hầu như không có liên lạc.

Tha thứ cho vốn từ ngữ ít ỏi của tôi, tôi không thể miêu tả lại tâm trạng của bản thân trong giây phút đó: khi đến công ty nhận việc chợt phát hiện ra Cố Ngạn là lãnh đạo trực tiếp của mình.

Mỗi giây chờ đợi kéo dài như vô tận, nhưng con nhím nào đó vẫn đang nhăn nhăn nhó nhó.

Con nhím đã run thành cái sàng nhỏ, thấy Cố Ngạn khẩn trương như vậy, tôi dần dần lấy lại bình tĩnh, hơn nữa còn sinh tâm lý muốn trêu chọc anh ấy.

Tôi hỏi: "Cố Ngạn, anh đang lo lắng đúng không?"

"Mông nhỏ như đào mật của anh đang lộ ra ngoài, đã đỏ như quả táo rồi."

Câu nói này đương nhiên là một lời nói xàm xí

Nhưng con nhím ngốc nghếch này lại tưởng thật.

Cố Ngạn vô thức muốn dùng tay che mông, nhưng móng vuốt quá ngắn, vì vậy trong nháy mắt biến thành quả cầu gai, hùng hùng hổ hổ mắng: "Vô lễ!"

"Tôi muốn sa thải em một ngàn lần!"

( Cố Ngạn: Tại sao tôi cảm thấy mông của mình hơi nóng lên thật? Có chuyện gì đang xảy ra!

Tôi: Có thể do anh bi tác động tâm lý hơi lớn rồi đó.)

17.
Tôi đưa tay chọc chọc quả cầu gai nhỏ, hỏi: "Cuối cùng anh muốn nói gì với em?"

Cầu gai run rẩy, Cố Ngạn hung dữ nói: "Ông đây không có tâm trạng nói chuyện với em nữa!"

Tôi đứng dậy, giả vờ như muốn rời đi, "Ừ."

"Vậy em đi ăn tối còn hơn, anh muốn sa thải em thì cứ sa thải đi, anh khỏi vào nhín thấy em, cho đỡ chướng mắt anh."

Nghe vậy, Cố Ngạn duỗi người ra, nhanh như chớp tóm lấy góc quần tôi.

"Nếu anh bảo anh không muốn em đi thì em không đi phải không?"

Tôi chớp chớp mắt, "Có thể cân nhắc."

Con nhím cúi đầu xuống, thẹn thùng như cô vợ nhỏ, nói "Anh có một vấn đề, muốn muốn hỏi em."

"Khụ khụ khụ, là như vậy, anh tra ở trên mạng, 101 ngôi sao có nghĩa là "anh là duy nhất của em.""

"Còn có, anh mới tìm được lời tỏ tình trong một ngôi sao nào đó trong lọ thủy tinh.

"Vì vậy, anh muốn hỏi, hỏi......"

Giọng nói của bé nhím trước mặt càng ngày càng nhỏ, móng vuốt tóm lấy tôi cũng đang run rẩy, "Bây giờ em còn ý đó không?"

Tôi giả vờ không hiểu, "Ý gì cơ?"

"Ý đó đó!"

"Ý đó đó là ý nào cơ?"

Con nhím nhảy dựng lên lo lắng, "Ngoại trừ ý đó, còn có thể là ý gì nữa."

Tôi tiếp tục đùa anh ấy, "Anh không nói là ý gì, làm sao em biết được ý đó đó của anh là ý nào?"

Con nhím: ......

Cố Ngạn hừ mũi bất mãn, anh ấy nhìn đi chỗ khác, giọng nói hơi cứng nhắc, "Em còn thích anh không?"

"Nếu như em muốn yêu đương, em có muốn thử với anh không?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Cố Ngạn đã sốt ruột kéo ống quần của tôi, "Trả lời!"

"Em câm rồi à?!"

Tôi tóm Cố Ngạn lên, đặt vào trong lòng bàn tay, ý định dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời của mình.

Bé nhím nhỏ trong lòng bàn tay toàn thân cứng đờ, sau đó hét lên: "Em đừng nói gì!"

Đã muộn rồi, tôi hôn nhím nhỏ đến bẹp một cái.

Sau đó, trời đất quay cuồng, trước mắt tôi tối sầm lại, mơ mơ màng màng bị vùi vào trong một đống vải vóc.

Khi tôi giãy dụa chui được ra khỏi đống quần áo kia, tôi kinh ngạc phát hiện ra, con nhím bé nhỏ lúc trước sao đột nhiên lại trở nên to lớn thế này?

Không!

Không đúng!

Chính xác hơn là tôi đã nhỏ đi!

Tôi cúi đầu nhìn xuống —— Móng vuốt nhỏ ngắn ngủn?!

Hay lắm, tôi biến thành con nhím rồi, một giây sau tôi mới hoàn hồn thét lên: "A a a a a a a!"

Cố Ngạn hoảng hốt đi đến bên cạnh tôi, anh ấy do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng cọ mũi mình vào chóp mũi của tôi, an ủi "Em đừng sợ."

"Bởi vì vừa nãy em hôn anh nên em mới biến thành như vậy."

Anh ấy lo lắng chớp mắt mấy lần, giải thích nói: "Thời điểm anh, anh biến thành con nhím, nếu có người hôn lên trán của anh, người đó sẽ biến thành con nhím, đây có thể coi như siêu năng lực của anh đó."

Tôi: ......

Tôi cảm thấy buồn cười, đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông tơ gần như đang dính sát vào mặt tôi ra, "Em không quan tâm hồi bé anh bị nhím cắn nên có siêu năng lực, hay là tổ tiên nhà anh kết hôn với yêu quái sinh ra hiện tượng phản tổ."

"Tóm lại, anh mau giúp em biến trở về đi."

Cố Ngạn cười híp mắt, vẻ mặt vừa hiền lành vừa ngây thơ, "Xin lỗi, anh không làm gì được."

"Sau 24 giờ, em sẽ tự biến trở về."

Tôi im lặng, không nói nên lời.

Tôi nhìn Cố Ngạn, Cố Ngạn nháy mắt với tôi, hai con nhím nhìn nhau nhất thời không biết nói gì.

( Giờ phút này, trong nội tâm của Cố Ngạn: Em ấy biến thành bé nhím dẽ thương quá! Muốn ôm ôm!)

Khẽ thở dài, tôi cam chịu bới tìm điện thoại trong đống quần áo của mình, sau đó gửi tin nhắn cho mẹ:

"Mẹ, mẹ có phương thức liên lạc của con trai dì Lý không?"

Cố Ngạn bước từng bước nhỏ đến, cuối cùng ép tôi ngồi xuống. Nhìn thấy câu nói này, con ngươi của anh ấy run rẩy kịch liệt, "Em vừa mới hôn anh! Thế mà quay đầu lại muốn xin wechat của người đàn ông khác?!"

"Anh muốn sa thải em một vạn lần!"

Tôi: ......

Anh có thấy mình trẻ con không?

Mẹ tôi trả lời ngay sau đó: "Không phải con không muốn đi chứ?"

Tôi: "Ha ha ha, bị mẹ nhìn ra rồi."

"Nói đùa, con cong ngón chân lên mẹ đã biết con muốn làm trò gì, không được trốn, phải đi!"

"Sếp của con đột nhiên muốn con tăng ca, nếu không làm sẽ sa thải con ngay lập tức. Mẹ cho con xin phương thức liên lạc của con trai dì ấy đi, con sẽ tự mình xin lỗi."

Lần này mẹ tôi gửi đến một tin nhắn thoại: "Sếp của con họ Chu tên “Bái Bì” phải không ?!"

Con nhím nào đó bị điểm tên là ông chủ bóc lột nhân viên ngây thơ chớp mắt, sau đó dụi đầu vào người tôi.

Trong thời gian tiếp theo, Cố Ngạn như bé ngoan ngồi cạnh xem tôi xử lý tốt mọi chuyện, cuối cùng anh ấy không nhịn được nữa, hỏi: "Vừa rồi em hôn anh, là ý mà anh nghĩ hả?"

Tôi gật đầu.

Bé nhím vui vẻ nhếch miệng, sau đó ghé vào tai tôi thì thầm.

"Thật ra, anh cũng thích em từ rất lâu rồi."

[Hoàn]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom