7.
Khi Cố Ngạn còn đi học, anh ấy vô cùng tùy ý, khoa trương và phóng túng.
Với mái tóc cắt đầu đinh gọn gàng, tướng mạo cứng rắn, khí khái hào hùng, cười lên dáng vẻ vừa hoang dã vừa du côn.
Ban xã hội ít nam sinh, hầu như nam sinh lớp tôi cũng rất yếu ớt, mấy môn vận động cũng không giỏi lắm. Nhưng trong trận đấu bóng rổ, Cố Ngạn một người một ngựa, dẫn dắt cả lớp đến thẳng trận chung kết.
Khoảng thời gian đó, Cố Ngạn cực kì kiêu ngạo, phách lối, coi mình là trung tâm của vũ trụ.
Nhưng không biết vì sao, vào mỗi lần Cố Ngạn gặp tôi, vẻ mặt anh ấy trở nên cứng đờ và kì lạ.
Ví dụ như, một giây trước còn đang cà lơ phất phơ nói đùa với bạn bè, một giây sau nhìn thấy tôi, ý cười đuôi lông mày khóe mắt đều biến mất sạch sẽ.
Tôi nhớ lần bốc thăm xếp bàn năm nhất cấp ba, khi Cố Ngạn thấy tôi và anh ấy có cùng số 21 trên phiếu thăm, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, kì quái.
Anh ấy mím chặt môi, quai hàm kéo căng, giống như đang cố kìm nén điều gì đó.
Khóe môi anh ấy nhếch lên hạ xuống liên tục, cộng thêm gương mặt u ám của anh ấy, trông vừa hung dữ vừa đáng sợ.
Tôi do dự hỏi: "Cậu đã có bạn cùng bàn muốn ngồi chung rồi hả? Chúng mình có thể đổi thăm khác cũng được."
Cố Ngạn phớt lờ tôi, im lặng dọn đồ đạc của mình.
Khi đi ngang qua tôi, anh ấy nói với giọng điệu cứng ngắc: "Không có."
Một lúc lâu sau lại bổ sung thêm: "Như vậy cũng rất tốt."
Mặc dù đã học cùng lớp ba năm, nhưng tôi và Cố Ngạn cũng không thân quen lắm.
Chủ đề chung giữa tôi và Cố Ngạn rất ít, lại thêm nỗi sợ xã hội nghiêm trọng và tính khí nhàm chán của tôi, số lần đối thoại giữa chúng tôi trong một tuần cộng lại chắc cũng hơn vài chục lần.
Mà trong vài chục lần này, có một nửa là ——
Cố Ngạn: "Bút tôi hết mực, cậu có thể cho tôi mượn bút dùng tạm được không?"
Tôi tìm cây bút đen từ trong túi bút đưa tới trước mặt anh ấy, "Đây."
"Cảm ơn."
"Không có gì."
......
Và nửa còn lại là —
Cố Ngạn "Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn, đây là quà cảm ơn."
Tôi: "Không cần đâu."
Cố Ngạn: "Có qua có lại, lần sau tôi mượn sẽ tiện hơn."
Tôi: ......
Quà cảm ơn Cố Ngạn đưa cho tôi có đôi khi là trà sữa, đôi khi là món điểm tâm ngọt, có đôi khi lại là một ít đồ vật của con gái như kẹp tóc, dây buộc tóc và những thứ tương tự.
Nội tâm của tôi: Lớp trưởng, cậu nhớ mua quà cảm ơn, sao lại không nhớ mua đồ bản thân còn thiếu cho đầy đủ vào?!
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, chúng tôi giống như NPC đã được lập trình sẵn, lặp đi lặp lại những cuộc đối thoại đơn điệu này suốt ba năm.
Cố Ngạn là học sinh xuất sắc, đứng đầu ban xã hội gần như ba năm liên tiếp, phần lớn thời gian đều là anh ấy, thỉnh thoảng có mấy lần bị vượt qua, anh ấy sẽ liều mạng học tập cướp lại vị trí số 1.
Ngoài việc có thiên phú cực cao, anh ấy còn rất chăm chỉ.
Khi tôi lên lớp thất thần, thậm chí trốn học, anh ấy vẫn hết sức chăm chú. Khi tôi đang nằm trên bàn chợp mắt sau giờ học, anh ấy vẫn đang múa bút thành văn.
Vì vậy, khi Cố Ngạn trốn học khiến tôi kinh ngạc đến rớt hàm.
Tiết thứ nhất buổi chiều vẫn còn thấy anh ấy, mấy tiết sau đột nhiên biến mất, ngay cả tiết tự học buổi tối cũng không đến.
Trùng hợp là cũng vào ngày hôm đó, tôi vô tình nhặt được một bé nhím nhỏ.
8.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, trời mưa rất lớn.
Mưa to như trút nước, rơi lộp độp trên chiếc ô cùng với những cơn gió mạnh, ống quần của tôi nhanh chóng ướt sũng.
Tôi miễn cưỡng cầm ô, khoác balo ra trước mặt, chạy thật nhanh về căn hộ tôi thuê cạnh trường dưới ánh đèn đường ảm đạm.
Khi vào ngã rẽ, từ bên trong một bồn hoa, một bóng đen phóng vọt ra.
Tôi giật nảy mình, cầm đèn điện thoại chiếu thẳng vào, hóa ra chỉ là một bé nhím nhỏ.
Thằng nhóc bị dính mưa ướt sũng, nó ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhím nhỏ bị bỏ rơi phải không?
Thấy tôi nửa ngày không có phản ứng, bé nhím nhỏ chạy đến bên chân tôi, thân mật dụi dụi.
Nó nháy mắt mấy cái, đôi mắt đen láy được ánh đèn điện thoại phản chiếu càng thêm lấp lánh.
Sau đó, con nhím nhỏ xảo quyệt đã giáng cho tôi một đòn trí mạng ——
Nó nâng hai móng vuốt nhỏ về phía tôi, cầu xin ôm một cái.
Tôi: ......
Tôi cắn răng ôm thằng nhóc ướt sũng từ dưới đất lên.
Toàn thân, lông của con nhím ướt đẫm, một giọt nước nhỏ còn đọng trên chóp mũi của nó, yếu ớt núp vào trong ngực tôi run lẩy bẩy. Trên người nó vẫn còn dính đầy bùn đất, để lại mấy vết bẩn vào đồng phục của tôi.
Thằng nhóc bị dọa sợ nâng hai móng vuốt nhỏ lên, nhìn tôi với ánh mắt bất an, giống sợ sợ tôi vứt bỏ rồi mặc kệ nó.
Tôi mang nhím nhỏ về nhà, dùng nước ấm tắm sạch bùn đất trên người nó, còn dùng sữa tắm hương đào xoa lên thân.
Trong lúc đó thằng nhóc rất ngoan, nó duỗi người, mặc kệ tôi loay hoay, thích làm gì thì làm.
Thậm chí thoải mái đến mức nheo mắt lại, ngáp một cái.
Trong quá trình tắm rửa cho con nhím, tôi phát hiện ở chân sau bên trái của nó có một vết bớt nhỏ, hơi sẫm màu hơn vùng da bên cạnh.
Hơn nữa, vết bớt đó có hình trái tim.
Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, bé nhím nhỏ rên rỉ, thu móng vuốt lại.
"Không được nhúc nhích!"
"Bùn đất trên đó còn chưa được chị rửa sạch đâu!"
Bé nhím nhỏ ấm ức, tủi thân chớp mắt, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của tôi, nó nhận mệnh duỗi móng vuốt nhỏ.
Sau khi tắm xong, tôi quấn con nhím thành một nắm nhỏ bằng khăn khô.
Trong lúc dùng máy sấy sấy khô, thằng nhóc cũng rất hợp tác.
Tôi nói: "Ngẩng đầu."
Con nhím ngay lập tức ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Tôi nói: "Ưỡn bụng."
Con nhím phối hợp để lộ bụng nhỏ mềm mại.
"Nâng vuốt lên, hai tay cũng sấy nào."
Con nhím làm động tác đầu hàng.
Thật là một bé nhím nhỏ thông minh, nó được dạy dỗ rất tốt.
Tôi lại nói: "Xoay qua chỗ khác, nâng mông lên."
Con nhím con ngây đơ như gặp địa chấn: !
9.
Đêm đến, nhím nhỏ ngoan ngoãn nằm trên bàn quan sát tôi làm bài tập.
Thỉnh thoảng tôi phân tâm, thất thần, còn nhận được vài tiếng nhím kêu bất mãn.
Nó dùng móng vuốt vỗ vỗ bài thi, biểu cảm nghiêm túc như ông cụ non, giống như đang mắng tôi:
"Bài tập còn chưa làm xong, ngồi đơ ra đấy làm gì!"
Tôi mệt mỏi ngáp một cái, lên dây cót tinh thần bắt đầu làm bài trắc nghiệm về lịch sử.
Sau khi viết được hai câu hỏi, tôi lại bắt đầu thất thần.
Hôm nay Cố Ngạn đột nhiên trốn học, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi à?
Là bạn ngồi cùng bàn, tôi có nên thể hiện sự quan tâm không nhỉ?
Nhìn nhím nhỏ đang ngồi bên cạnh chăm chú đọc bài thi, tôi đưa tay xoa bóp lỗ tai nhỏ của nó, hỏi: "Em nói xem, chị có nên gửi tin nhắn cho Cố Ngạn không?
"Ừm......"
"Để thể hiện sự quan tâm của bạn cùng bàn?"
Con nhím ngẩng đầu nhìn tôi, miệng há hốc, biểu cảm hơi kinh ngạc.
Trong mắt có cái gì đó bling bling nhấp nháy liên tục.
Tôi: "?"
Có chuyện gì xảy ra, tại sao nó lại đột nhiên cười ngốc nghếch như vậy?
"Hay là thế này đi."
Tôi dùng giấy nháp xé ra hai mảnh nhỏ rồi vo tròn lại, một viên giấy bên trên viết nhắn, một viên giấy còn lại viết không nhắn.
Tôi đưa hai viên giấy đến trước mặt nhím nhỏ, "Em thấy cái nào đẹp mắt hơn?"
Bé nhím nhỏ dùng móng vuốt vỗ vỗ vào bên trong tay trái của tôi.
Mở ra xem, phía trên bất ngờ viết ——
Nhắn.
Tôi cúi đầu nhìn con nhím.
Con nhím ngẩng đầu nhìn tôi.
Nó nháy mắt mấy cái, biểu cảm ngây thơ vô tội.
Do dự hai giây, tôi chơi xấu nói, "Không tính, không tính!"
"Trùng hợp thôi!"
"Em chọn lại một lần nữa đi!"
Con nhím sầm mặt, hơi hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
Nó đẩy điện thoại đến trước mặt tôi, ngẩng đầu lên, kêu mấy tiếng.
Tôi nghĩ, con nhím này đã thành tinh rồi phải không?
Lại nghĩ, thật ra mình cũng không muốn nhắn đâu, chỉ là vừa rồi mình tình cờ nhận được mảnh giấy có chữ “nhắn”, lại trùng hợp có con nhím nhảy xung quanh không cho phép mình từ chối thôi.
Tôi soạn tin nhắn trên điện thoại: "Cố Ngạn, hôm nay cậu thế nào?"
Xoắn xuýt hai giây, lại xóa đi.
Soạn lại: "Lớp trưởng, cậu ổn không?"
Lại xoắn xuýt, lại xóa.
Cuối cùng, tôi chỉ gửi tin nhắn đơn giản: "Có ở đó không?"
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi, trái tim tôi cũng bị treo lên cao, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Bối rối, không biết phải làm gì, lại có một chút chờ mong.
10.
Sáng hôm sau, Cố Ngạn vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi thở dài, nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại một phút rồi ỉu xìu, uể oải tắt màn hình.
Tiếng gừ gừ bên cạnh rất rõ rằng, là thằng nhóc nhím kia.
Nhím nhỏ nằm sấp ngủ ngon lành, cả đầu vùi dưới gối, mông mềm mại, hồng hào lộ bên ngoài, tròn tròn mập mạp, ở giữa còn có cái đuôi nho nhỏ.
Muốn chọc quá.
Tôi nhẹ nhàng kéo gối ra, con nhím nằm ngáy o o, miệng mở ra, nước bọt chảy thành một vũng nhỏ.
Tôi không nhịn được, cuối cùng chọc vào mông đầy thịt của nhím con.
Nhím cau mày, bàn chân nhỏ vô ý thức cào loạn trên giường mấy lần.
Awsl!
Lần này tôi trực tiếp nhào nặn cái mông không chút suy nghĩ.
Một lúc sau, con nhím ngái ngủ híp mắt nhìn tôi, nó ngáp một cái, tiếp tục lười biếng co quắp thân thể.
"Không thú vị, chị sẽ sờ em đến tỉnh thì thôi."
Con nhím chớp mắt. Giống như đang hỏi tôi, chị có ý gì?
Như cảnh quay chậm trong phim, bé nhím nhỏ chậm rãi quay đầu, cuối cùng phát hiện ra bàn tay hư hỏng đang đặt trên mông mình.
Một giây sau, con nhím thét lên.
Tôi bị dọa giật mình rút tay ra, "Không sờ, không sờ nữa, em ngủ tiếp đi!"
"Chị chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi đi học."
Trước khi đi, tôi chuẩn bị kĩ càng đồ ăn và nước uống cho con nhím, sau đó dặn dò thằng nhóc: "Em ngoan ngoãn ở nhà trông nhà nha."
"Chị sẽ về sớm thôi."
Hôm nay, Cố Ngạn vẫn không đến lớp.
Tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm lớp.
Trên bảng đen ghi đầy những công thức toán học mà tôi vừa nhìn đã thấy buồn ngủ, một giây trước khi sắp mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng rắc rắc rắc rất rõ ràng.
Trong phòng học rất yên tĩnh, âm thanh kì lạ này lại càng rõ ràng hơn.
"Răng rắc răng rắc."
Lại thêm âm thanh khác.
Tôi tỉnh táo trở lại, trong lòng âm thầm phàn nàn, không biết ai đang ăn cái gì, âm thanh cũng quá lộ liễu rồi đi.
"Két cạch."
Lại thêm một tiếng vang giòn tan, tôi ngẩng đầu muốn tìm kiếm chủ nhân của âm thanh đó.
Vừa ngẩng đầu lên tôi kinh ngạc phát hiện ra, có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Tôi: Chuyện gì đấy?
"Két ——"
Khoan đã!
Âm thanh này......
Hình như phát ra từ trong ngăn bàn của tôi?
Tôi cúi đầu, đột ngột kéo cặp sách từ trong ngăn bàn ra ngoài, mở khóa kéo và phát hiện ——
Một con nhím đang ôm gói bánh quy gấu tôi mới mua, gặm đến vui vẻ.
Cùng lúc đó, tôi bị viên phấn từ trên bục giảng bay thẳng vào đầu, giáo viên chủ nhiệm tức giận nói: "Quý Miểu, em đang cúi đầu ăn cái gì đấy?!"
Tôi: ......
Con báo này!
11.
Toàn thân bé nhím cứng đờ, nó ngước mắt nhìn tôi, vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó khéo léo trả một nửa gói bánh đang ăn dở về chỗ cũ.
Thấy mặt tôi vẫn còn tối sầm, bé nhím nhỏ từ trong ngăn kéo chui ra ngoài, cúi đầu nhìn tôi nịnh nọt, móng vuốt nhỏ giật nhẹ góc áo của tôi, để lại trên đó một vết dầu nhỏ.
Tôi hừ lạnh, "Sao?"
Con nhím: "Ahh!"
Tôi nhéo mông nó trừng phạt, hạ giọng nói: "Về nhà em sẽ chếc với chị!"
Vật nhỏ rên rỉ, trong thời gian tiếp theo rất ngoan ngoãn, an phận.
Tôi suy nghĩ tám trăm lần trong đầu làm thế nào để trừng phạt nó, trói nó lại, dùng thước đánh vào mông, để nó suy nghĩ kĩ về lỗi lầm của bản thân.
Chỉ tiếc là, tôi chưa kịp trừng phạt nó thì bé nhím nhỏ đã được chủ nhân đến đón về.
Khi đó tôi mới biết được, hóa ra con báo này không phải bị vứt bỏ, mà là bị lạc đường.
Chủ nhân của nhím nhỏ là một người đàn ông trung niên hiền lành, mặc đồ Tây giày da, sóng mũi cao, đeo kính, trông rất nhã nhặn.
Không biết vì sao, tôi nhìn ông ấy cảm thấy rất quen, nhưng lại không thể nghĩ ra được đã gặp qua ông ấy ở đâu chưa.
Ông ấy nắm lấy chân của con nhím, hơi thô bạo lật ngược đứa nhỏ lên, cười nói: "Thằng nhóc này rất thích chạy nhảy lung tung."
"Làm phiền cháu rồi."
Tôi xua tay, "Không có gì ạ."
Trong quán cà phê vang lên một bản nhạc du dương, tôi cầm trên tay chiếc điện thoại được chủ nhím đưa cho, lướt từng bức ảnh trong album.
Nhân vật chính trong các bức ảnh đều là bé nhím nhỏ, ghi lại quá trình trưởng thành của nó bắt đầu từ khi nó còn bé tí xíu đến tận bây giờ.
Từ những bức ảnh có thể nhìn ra, chủ nhân của con nhím rất yêu chiều nó.
Điều đáng nhớ nhất chính là, màn hình chính và màn hình khóa của ông ấy, đều là ảnh thằng nhóc này mặc váy công chúa hồng phấn, trên lưng mang một đôi cánh thiên sứ trắng noãn.
Mặc dù trong tấm ảnh nhím nhỏ mang vẻ mặt cá chếc, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Tôi không nhịn được mà khen: "Chú, bé nhím nhà chú rất đáng yêu."
Người đàn ông mỉm cười hiền lành, ông ấy xách ngược con nhím đang mang vẻ mặt chếc không còn lưu luyến, nói, "Người ta khen con kìa, con không kêu cảm ơn đi?"
Con nhím: "Kít."
Người đàn ông trung niên búng nhẹ tai nhỏ của con nhím, nó há miệng ra cắn lại, kết quả bị lật ngửa nằm đấy.
Người đàn ông trung niên mắng: "Nghịch tử!"
Con nhím hừ một tiếng, nó quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt ấm ức, tủi thân.
Trước khi tạm biệt, ông ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp, bảo tôi nếu có chuyện gì cần thì có thể nhờ ông ấy giúp đỡ.
Sau này tôi mới biết, người đàn ông trung niên có vẻ hiền lành này hóa ra lại là một ông trùm bất động sản có tiếng.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn trả lời của Cố Ngạn, một từ "Ừ" đơn giản .
Tôi: "Lớp trưởng, cậu vẫn khỏe chứ?"
Cố Ngạn: "Tôi khỏe."
Trong lúc tôi đang nghĩ nên hỏi gì tiếp thì Cố Ngạn đã gửi tin nhắn đến: "Tôi hỏi cậu một chuyện.”
"Cậu có thích nhím không?"
12.
Một tuần sau, Cố Ngạn trở lại lớp học.
Lúc tôi đến, anh ấy đang vùi đầu chép bài vở của mấy ngày qua.
Cố Ngạn cụp mắt xuống, lông mi đen nhánh thon dài, ánh mắt chuyên chú, một tay cầm bút viết nguệch ngoạc các phép tính trên giấy nháp, tay kia cầm một con thú nhồi bông bằng vải cỡ lòng bàn tay.
Thấy tôi tới, động tác của Cố Ngạn dừng lại, đầu cũng không ngẩng lên, ném con thú nhồi bông lên bàn tôi, "Đây là quà cảm ơn vì mấy này nay cậu đã ghi bài hộ tôi."
Lúc này tôi mới nhìn rõ, đó là một con nhím nhồi bông rất dễ thương.
Ký ức về ngày hôm đó chợt ùa về ——
"Cậu có thích nhím không?"
"Thích."
Tôi cẩn thận ôm con nhím lên, trong lòng như có con thỏ đang vui vẻ chạy toán loạn.
Trùng hợp là chân sau của con nhím bông này cũng có vết bớt hình trái tim.
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố Ngạn đưa tay chống cằm, tư thế lười biếng, hỏi " Có chuyện gì à?"
Trong giọng nói có một ít sự căng thẳng khó nhận ra.
Tôi giải thích nói: "Mấy ngày trước tôi nhặt được một bé nhím nhỏ, trùng hợp là nó cũng có một vết bớt hình trái tim ở chân trái."
"Rất giống con nhím bằng vải này."
Nghe vậy Cố Ngạn nhướng mày, khóe miệng vểnh lên, vẻ mặt rất vui sướng, "Thế thì thật trùng hợp."
Anh ấy ho nhẹ, giọng nói hơi mất tự nhiên, "Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ cậu rất thích nó?"
Tôi gật đầu.
Cố Ngạn lại hỏi: "Cậu thích nó ở chỗ nào?"
Vô ý thức, trong đầu tôi hiện ra cặp mông trái đào hồng phấn, tròn trịa và đầy đặn, tôi không nghĩ đã trả lời: "Mông nó."
Đầu ngón tay Cố Ngạn bỗng nhiên dùng lực, ngòi bút đâm rách cả giấy nháp, lưu lại một vết rách dữ tợn, sắc mặt u ám, thâm trầm hỏi: "Mông?!"
( Cố Ngạn: Thiếu gia như tôi phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, vậy mà em chỉ chú ý cái mông của tôi?!)
Lời nói như bát nước đổ đi, không thể rút lại, tôi không thể làm gì khác ngoài việc kiên trì giải thích: "Thật ra mông của nhím rất đáng yêu! Mềm mềm, ấm ấp, sờ lên, nhéo hay chọc vào đều rất sướng tay......"
Chếc tịt! Em càng nói em càng sai! Càng tô càng đen huhu!
"Đúng rồi! Tôi có chụp hình lại nè, cậu xem một cái là hiểu luôn!"
Toàn thân Cố Ngạn run lên, không thể tin được cao giọng nói: "Cậu, chụp, chụp , ảnh, lại?!"
Từng chữ nói ra, đều nghiến răng nghiến lợi.
Không biết làm sao, Cố Ngạn đột nhiên không vui, giọng điệu bỗng nhiên lạnh như sương sớm "Được rồi."
"Tôi viết bài."
"Cậu làm gì thì làm đi."
Động tác lấy điện thoại của tôi cứng đờ, nhìn vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng của Cố Ngạn, nhất thời không biết phải làm sao.
( Cố Ngạn: Người ta bị hại xấu hổ! Không phải vô cớ giận dỗi! Sự nhanh nhạy, tinh tế của em đâu?!)
13.
Ba năm ngồi cùng bàn với Cố Ngạn, điều khiến tôi tiếc nuối nhất chính là, chúng tôi không có một bức hình chụp chung nào cả.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, tôi bị cảm nặng, phải truyền nước trong bệnh viện.
Đến khi truyền nước xong đã là chạng vạng tối, hoàng hôn còn chưa tắt, ánh hoàng hôn nhuộm lên một góc trời rực rỡ.
Tôi mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện, nhưng mà, bất ngờ lại nhìn thấy anh ấy.
Cố Ngạn đứng tựa người vào trạm xe buýt trước cổng bệnh viện, thiếu niên chân dài vai rộng, balo tùy ý khoác một bên vai, dáng vẻ lười biếng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh cổng bệnh viện.
Trông giây phút ánh mắt chúng tôi chạm nhau, động tác của Cố Ngạn trì trệ, ngay lập tức thẳng lưng lên, sau đó giơ tay chào tôi.
Tôi chạy chậm tới, dừng ở cách anh ấy mấy bước.
Gió chiều thổi tung đồng phục của Cố Ngạn, bộ đồng phục trắng xanh của anh ấy đã đan xen đầy chữ kí.
Anh ấy nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, đi đến trước mặt tôi, chặn gió hỏi: "Bệnh của cậu sao rồi?"
"Tốt hơn rất nhiều." Tôi trả lời, "Lớp trưởng, tại sao cậu ở đây?"
Đảo mắt, Cố Ngạn thản nhiên trả lời: "Tôi đi ngang qua."
"Xe buýt chậm quá, tôi chuẩn bị gọi taxi, cậu đi chung với tôi đi." Mấy giây sau, Cố Ngạn lại bổ sung, "Trùng hợp tôi cũng muốn đến nhà ông ngoại ăn chực."
Tôi không phải người dân địa phương của thành phố A, mấy năm cấp ba này tôi vẫn luôn ở căn hộ thuê gần trường học, tình cờ nhà ông ngoại của Cố Ngạn cũng nằm ở khu vực tôi thuê.
Anh ấy đưa tôi đến dưới nhà, trước khi tạm biệt, giống như làm ảo thuật lấy ra quả táo từ trong túi nhét vào tay tôi.
Xung quanh đây đèn đường đều đã hỏng, trong bóng đêm tôi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Ngạn, chỉ nghe anh ấy nói: "Đừng vội từ chối, đây là quà cảm ơn về việc cậu sắp giúp tôi đây."
"Việc gì gấp thế?"
"Cậu có thể... kí tên lên đồng phục của tôi, được không?"
Thấy tôi ngây người, giọng điệu của Cố Ngạn hơi cứng ngắc, "Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu thiếu một người, trong lòng tôi sẽ không thoải mái."
Nói xong anh ấy nhét cái bút đen vào tay tôi, giọng điệu hơi hung dữ, "Ký đi!"
Cố Ngạn quay người lại, ưỡn lưng thẳng tắp, phía sau áo anh ấy đã được ký đầy tên của rất nhiều người, tôi tìm một chỗ còn trống, viết tên mình từng nét, từng nét một.
Đây là lần tôi cách anh ấy gần nhất.
Đầu ngón tay như còn có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể anh.
Trước khi rời đi, Cố Ngạn nhét cho tôi một mảnh giấy, sau đó sải bước vào đêm đen, nhanh chóng biến mất.
Đó là quyển sổ lưu bút của một bạn học.
Lúc trước tôi đã đưa cho Cố Ngạn.
Đi dọc theo hành lang, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi mở quyển sổ của bạn học ra, muốn xem lời nhắn Cố Ngạn để lại cho tôi.
Anh ấy chỉ vẽ một con nhím ngốc nghếch, và ba chữ đơn giản ——
"Tôi cũng vậy."
Tôi hiểu, đây là câu trả lời của anh ấy cho những gì tôi đã viết trước đó ——
"Rất vui vì được ngồi cùng bàn với cậu trong ba năm."
"Tôi cũng vậy."
14.
Vào ngày chuyển nhà sau kì thi tuyển sinh đai học, tôi đã đóng gói rất nhiều hành lý lớn nhỏ, mẹ yêu dấu của tôi tỏ ra không thể hiểu nổi về đống đồ trong những thùng đó ——
"Mấy cái này đều là bài kiểm tra, giấy nháp đã dùng rồi, con còn giữ lại làm gì? Con còn đựng trong một cái hộp đẹp thế này?"
Bà ấy thản nhiên mở ra xem, "Sao trên đây có mấy chữ không giống chữ viết của con thế?"
Tôi dùng tốc độ chạy 100m nước rút bổ nhào ra, giành lấy chồng giấy nhỏ từ tay mẹ tôi rồi giấu ra sau lưng.
"Đây là chữ của bạn cùng lớp con."
"Không phải môn toán của con kém nhất à? Người ta dạy con giải đề, còn viết lại cho con kiến thức con chưa biết."
Tôi cười gượng, "Con muốn giữ lại làm kỉ niệm thôi mà, ha ha ha."
Ba năm cấp ba, môn toán là môn thấp nhất của tôi, Cố Ngạn không chấp nhận được, về sau mỗi lần thi xong, Cố Ngạn đều giúp tôi phân tích kỹ bài thi.
Chỗ này phải dùng kiến thức nào, ý tưởng của bài này là gì, anh ấy đều nghiêm túc ghi lại ở bên cạnh bài sai của tôi.
Có thể nói, tôi có thể giãy giụa từ 20-30 điểm lên mức điểm tiêu chuẩn, không thể không kể đến công lao của Cố Ngạn.
Mẹ tôi gật gù đồng ý, vào lúc tôi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mẹ lại nói: "Tại sao con không giữ lại mấy thứ khác mà chỉ giữ lại bài thi có chữ của bạn học này thôi?"
Ừm......
"Quan hệ của các con rất tốt phải không?" Mẹ tôi mỉm cười.
"Bình thường thôi ạ."
"Thế là nam hay nữ?"
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, tôi chột dạ, đồng thời vô thức nói dối: "Nữ ạ."
Ánh mắt dò xét của mẹ dừng trên mặt tôi, bà ấy nở một nụ cười gian xảo, ánh mắt sáng như đèn pha oto khiến tôi không dám nhìn thẳng.
"Những thứ bảo vật nhỏ trên tủ đầu giường của con cũng rất thú vị. Trước đây mẹ cũng không biết con thích thu thập giấy gói kẹo đấy."
Tôi: ......
"À còn nữa, lần trước mẹ đến, không phải trên bàn sách của con có một lọ thủy tinh đựng sao mà? Sao bây giờ không thấy nữa rồi? Con tặng rồi hả?"
Tôi: ......
Mẹ ơi, mẹ có cảm thấy hôm nay mẹ có quá nhiều câu hỏi không?
Ngay lúc tôi đang moi hết ruột gan để kiếm cớ, mẹ tôi lại buông tha cho tôi một mạng, để tôi đi.
"Đừng suy nghĩ nữa."
"Con tự kiểm kê xem con còn để quên thứ gì không."
Tôi trả lời “Dạ”, sau đó chân như bôi dầu, chuồn ngay lập tức.
Bình sao thủy tinh kia, tôi tặng nó cho Cố Ngạn như một món quà cảm ơn vì đã dạy kèm tôi.
Trong một lọ thủy tinh toàn những ngôi sao xanh đậm, chỉ có một ngôi sao duy nhất có màu nhạt hơn cả, nếu không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện ra đươc.
Đó là một chút mưu mẹo của tôi.
Bình luận facebook