Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13+14
Chương 13
Thẩm Thính dùng thái độ chuyên nghiệp nhiều năm mới khống chế mình không cười ra, may là như vậy, anh cũng nghiêng đầu qua một bên, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Lúc quay đầu lại, vẻ mặt đã khôi phục sự hờ hững lạnh nhạt.
Anh nhặt Khúc Kim Tích để trên mặt bàn, không chú ý liếc nhìn phía bên ngoài cửa sổ, lúc này mưa đã nhỏ bớt, thỉnh thoảng sẽ có tia chớp đánh xuống, sấm đã ngừng lại rồi.
“Trước đó không phải biến thành mèo rồi sao, sao bây giờ lại biến thành như vậy?”
Khúc Kim Tích muốn giơ tay lên lau nước mắt, tất nhiên, nếu như bây giờ cô có thể nâng “Tay” lên, cô buồn bã lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết.
Cô mở to mắt nhìn Thẩm Thính, lấy thị giác bây giờ của cô, không thể nghi ngờ sự tồn tại của Thẩm Thính chính là một người khổng lồ.
Nhưng giờ phút này đối với cô mà nói khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của Thẩm Thính lại vô cùng có cảm giác an toàn.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Ít nhất qua tình huống biến thành mèo lần trước, có thể kết luận mặc dù Thẩm Thính không thích cô, nhưng cũng sẽ không có ác ý với cô, mà bây giờ cô lại không có năng lực tự vệ, người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có Thẩm Thính.
Ít nhất có Thẩm Thính, cô sẽ không bị động như vậy.
Điều kiện tiên quyết là, Thẩm Thính đồng ý “nuôi” cô.
Khúc Kim Tích đang suy nghĩ có nên làm nũng một chút hay không, đáng tiếc bị bao vây trong hình dáng con rùa nhỏ này quả thực khó mà làm được, cô cũng chỉ có thể từ bỏ, ý đồ muốn dùng con mắt nho nhỏ đầy chân thành của mình để làm cảm động người chồng trên danh nghĩa ở trước mắt này.
Có lẽ trong ánh mắt của cô biểu thị sự nhiệt liệt quá rõ ràng, Thẩm Thính đặt con rùa nhỏ lên lòng bàn tay, thoáng lại gần quan sát, nhất thời Khúc Kim Tích có chút bất an rụt một chân lại, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhột nhẹ làm cho Thẩm Thính phải nhướng mày.
“Đói không?”
Khúc Kim Tích gật đầu, sau khi trở lại thì cô xem kịch bản và tài liệu của nguyên chủ, vì có thể hiểu rõ tình huống, cô chỉ ăn một chút đồ ăn vặt.
Thẩm Thính mang cô rời phòng bếp, đi tới phòng khách, trên bàn uống trà nhỏ còn đồ ăn vặt Khúc Kim Tích chưa ăn xong, anh để Khúc Kim Tích xuống bàn trà nhỏ, đứng dậy rời đi.
Khúc Kim Tích không biết anh muốn làm gì, cô leo lên miếng khoai tây chiên chưa ăn xong của mình.
Thẩm Thính vào phòng bếp tìm một cái ly, rót một chút nước sạch, vỏ của rùa nhỏ rất khô, hình như đang trong trạng thái thiếu nước.
Nghĩ đến cái gì đó, anh lại mở điện thoại lên mạng, tra xem rùa nhỏ có thể ăn những gì.
Đáp án hiển thị đều là đồ ăn của rùa, các loại cá nhỏ tôm nhỏ, là giống loại ăn thịt.
Thẩm Thính đứng tại chỗ một lát, chợt mở ra hai cửa tủ lạnh, trừ nước lọc và sữa chua ra, bên trong trống trơn.
“…” Thẩm Thính im lặng không nói gì đóng cửa tủ lạnh lại.
Chờ khi anh trở lại, không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích trên bàn trà nhỏ nữa, trái lại nghe được trong bịch bánh khoai tây chiên truyền đến tiếng lã chã.
Sau một lát, một miếng khoai tây chiên nhô ra khỏi bịch, sau đó Khúc Kim Tích cũng từ từ bò ra, trên vỏ của cô dính không ít gia vị, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính, miệng vẫn còn động.
Không biết tại sao, rõ ràng miếng khoai tây ăn rất ngon, nhưng giờ phút này Khúc Kim Tích ăn vào trong miệng lại trở nên vô cùng vô vị, giống như ăn nhựa vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại đói bụng, luôn cảm thấy thân thể mềm oặt không có sức lực, vả lại không có thức ăn khác, không thể làm khác hơn là ăn tạm.
“No rồi?” Cô nghe được Thẩm Thính hỏi.
Cũng gần no rồi, Khúc Kim Tích không có cách nào lên tiếng, không thể làm khác hơn lại gật đầu lần nữa, trong nháy mắt khi gật đầu, cô lại đẩy miếng khoai tây ra ngoài cắn lên đó một chút.
Thẩm Thính chưa bao giờ nuôi động vật, lúc đầu anh muốn tìm một chút đồ ăn thích hợp đút cho Khúc Kim Tích, nếu cô nói đã no rồi, thì thôi.
“Cho cô tiếp xúc một chút nước, tối nay tạm thời cô nghỉ ngơi ở bên trong.” Thẩm Thính thả ly nước xuống, “Có lẽ không lâu sau sẽ khôi phục bình thường.”
Lần trước biến thành mèo, mấy giờ sau đã khôi phục lại bình thường.
Nói đến chỗ này Thẩm Thính bỗng nhiên dừng lại.
Lần trước bởi vì tan nạn xe Khúc Kim Tích biến thành mèo, sau đó, anh giúp cô tắm, cô không muốn, trong lúc giãy giụa thì biến trở lại thành người.
Anh liếc nhìn con rùa nhỏ khó khăn bò về phía ly nước kia, chợt hỏi: “Lúc cô đột nhiên biến thành mèo, có phải nghe được tiếng sét đánh không?”
Con rùa nhỏ dừng lại động tác, gật đầu.
“Lúc ấy cô gửi tin nhắn cho tôi, bị giật mình cho nên tin nhắn không gửi được?”
Lại gật đầu.
Khúc Kim Tích nhịn không được quan sát Thẩm Thính, người này nói chuyện giống như khi đó cũng đang ở hiện trường.
Thẩm Thính như có điều suy nghĩ, một lát sau, nói: “Cô có nghĩ tới hay không, cô bỗng nhiên biến thành động vật rồi khôi phục lại bình thường, đều liền quan đến “Sợ hãi”.”
Sợ hãi?
Khúc Kim Tích có chút không hiểu.
Cô vẫn luôn chìm trong bự buồn bã với việc mình lại xui xẻo tám đời mới biến thành con rùa nhỏ, còn về chuyện nghi ngờ tại sao mình lại biến thành động vật thì từ đầu đến cuối cô vẫn không nghĩ ra lý do, không thể làm khác hơn là từ bỏ, trước bảo vệ tính mạng rồi nói sau.
Nghe Thẩm Thính nhắc như vậy, đầu óc hỗn loạn của cô đột nhiên bị xé rách một chỗ, dần dần trở nên rõ ràng.
Ngày đó xảy ra tai nạn xe, cùng với việc sau đó trở lại thành hình người, cái trước là bởi vị xảy ra tai nạn xe bị sợ hãi, cái sau là mình không muốn cho một người đàn ông Thẩm Thính này tắm cho mình mà sợ hãi.
Mà trước khi biến thành con rùa nhỏ, đúng là cô sợ hãi khi nghe được tiếng sấm, nói cách khác, nếu như suy đoán của Thẩm Thính đúng, có phải có nghĩa là khi cô bị sợ hãi lần nữa, sẽ trở lại bình thường?
Đôi mắt của Thẩm Thính và Khúc Kim Tích giao nhau giữa không trung, đột nhiên cô cảm giác được sự bất an mãnh liệt.
Nếu như môi giới giữa việc biến thành động vật và trở về hình người thật sự là sự “Sợ hãi”, quỷ biết Thẩm Thính sẽ làm gì cô.
Có lẽ bởi vì lúc này Khúc Kim Tích là một con rùa nhỏ, bản năng động vật làm cho cái sự sợ hãi không biết trong lòng cô chiến thắng “Bản năng con người”. Gần như cô hoảng sợ không dám nhìn anh nữa, cố gắng bò về phía chiếc ly, cảm thấy cái ly trên bàn uống trà còn an toàn hơn ánh mắt như thợ săn kia của Thẩm Thính.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Nếu như lúc này cô biến thành một con động vật có lông, chỉ sợ lông toàn thân đã dựng đứng lên dưới ánh mắt như vậy của Thẩm Thính.
Thẩm Thính nhìn con rùa nhỏ đang “Hoảng hốt lo sợ” bò quanh tại chỗ, không biết có phải đã nhìn thấu nỗi sợ trong lòng Khúc Kim Tích hay không, anh quay người ngồi trên ghế salon, hơi khom người, nhìn bộ dạng này, hình như có chút… Dịu dàng?
“Cô có muốn biến về hình người không?”
Khúc Kim Tích: “…”
Nếu khi nói những lời này, giọng điệu của anh không trầm thấp, mà hơi ôn nhu một chút, cô cũng không cần sợ hãi.
Nhưng ba chữ “Biến trở về hình người” đang dụ dỗ “Bản năng con người” của Khúc Kim Tích, cô xoắn xuýt nằm bò tại chỗ, nếu quả thật dựa vào sợ hãi mà biến thân, hình như thí nghiệm một chút cũng không có mất mát gì.
Nếu không thử một một chút?
Khúc Kim Tích cẩn thận nhìn Thẩm Thính, cô thật sự quá nhỏ bé, còn nhỏ hơn cả động vật nhỏ lông xù, nhưng khi dáng người thu nhỏ cỡ như lòng bàn tay, trái lại lại có cảm giác hoạt bát dễ thương,
Hình như biết Khúc Kim Tích đang do dự, Thẩm Thính ưỡn thẳng sống lưng, áo bị kéo căng lộ ra vẻ đẹp bắp thịt, anh khoang hai tay trước ngực, ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ cả người anh, hiện ra một loại cảm giác lạnh lùng cứng rắn.
Nhưng, ánh mắt của anh lại ấm áp hơn trước đó.
Khúc Kim Tích cắn răng một cái, nặng nề gật đầu, quyết định tin tưởng Thẩm Thính một lần!
“Trước uống nước đi đã.” Thẩm Thính nâng cô lên, bỏ cô vào trong ly nước.
Khi nước đi qua cơ thể, nhất thời có một loại cảm giác thoải mái không biết tên, làm cho Khúc Kim Tích thoải mái đến nhắm mắt lại, nhân tiện uống hai ngụm cho thông cổ họng.
Chờ sau khi uống nước mới kịp phản ứng: Cái này có tính là uống nước tắm của mình không?
Dừng lại! Không được nghĩ nữa!
Ly nước không phải trong suốt, cho nên Khúc Kim Tích không biết Thẩm Thính đang làm gì, trong đầu không khống chế được suy nghĩ bậy bạ, ngay lúc này cô cảm giác bị nâng lên.
Dòng nước lay động, bốn cái chân nhỏ lo lắng giật giật trong ly nước, có một loại cảm giác muốn đi ra.
Rồi sau đó, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, Thẩm Thính đã đậy miệng ly lại.
Lập tức xung quanh tối lại, chỉ có thể nghe được âm thanh cô bơi qua lại trong ly nước, yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ, trong lòng Khúc Kim Tích cũng sợ hãi.
Giây kế tiếp, cô nghe được tiếng bật bếp ga, sau đó, nước xung quanh của cô bắt đầu nóng lên.
Khúc Kim Tích: “???!!!”
Thẩm Thính muốn nấu cô!!!
Khúc Kim Tích không thấy được, là Thẩm Thính cố ý mở bếp ga lên, trực tiếp bỏ ly nước vào chén có chứa nửa chén nước nóng, nước nóng trong chén làm cho nước trong ly ấm dần lên.
Thẩm Thính đã cố ý tra trên mạng, rùa có thể ngâm trong nước nóng, chỉ cần nước nóng nằm trong khoảng hai mươi lăm độ là được.
Mà khi Khúc Kim Tích nghe được tiếng bật bếp ga kia, lại cảm thấy nước đang ấm dần lên, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến chuyện lúc này mình bị đặt trên bếp mà nấu.
Cô không thấy được, cho nên cảm giác sẽ nhạy bén hơn, cho dù nước ấm không nóng, nhưng trong tiềm thức của cô sẽ cho là nước bắt đầu nóng dần, gia tăng gánh nặng trong lòng. Anh không biết lúc trước cô sợ hãi cái gì mà từ mèo biến thành người, tóm lại phương pháp này có thể thử một lần.
Trong lòng Thẩm Thính tính toán thời gian.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Thẩm Thính: “…”
Nhiệt độ nước trong chén bắt đầu hạ xuống, trước mắt cũng không có xảy ra sự thay đổi gì, Thẩm Thính lập tức mở nắp ly ra, phát hiện con rùa nhỏ trong ly không có nhúc nhích, tim anh căng thẳng, lập tức trước mắt thoáng qua vô số suy nghĩ.
“Khúc Kim Tích!” Anh kêu lên một tiếng, lấy con rùa nhỏ trong ly ra, ly nước không hề nóng, chẳng lẽ là sợ đến mức ngất đi?
Anh dùng hai ngón tay cầm con rùa nhỏ lên, cẩn thận xem xét, ánh mắt nho nhỏ nhắm thật chặt, đến nỗi không có hô hấp, lấy mắt thường không nhìn ra được.
Thẩm Thính đặt bên tai cần thẩn lắng nghe.
Thật giống như không có phản ứng.
Sắc mặt anh thay đổi, cẩm điện thoại lên kiểm tra gần đầu có phòng khám thú cưng nào còn kinh doanh vào buổi tối không, rồi sau đó anh thả Khúc Kim Tích vào trong túi áo khoác, vội vàng ra cửa.
Bây giờ đã mười hai giờ, mưa đã tạnh.
Lâm Thiên Hà mở một phòng khám thú cưng kinh doanh hai mươi tư giờ, anh ta và hai nhân viên chuyển ca, bình thường thì buổi tối sẽ không có người nào, Phần lớn thời gian anh ta đều ngồi phía sau quầy thu tiền xem ti vi, hoặc chơi trò chơi, mệt mỏi liền ngủ một lát.
Đang lúc anh ta và bạn đang chém giết không thể rời đi được trong game, anh ta nghe được tiếng động cơ vang lên trước cửa, ngay sau đó, cửa mở ra, tiếng chuông reo lên.
Mối làm ăn tới rồi.
Lâm Thiên Hà nói với bạn một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng người thon dài cao ngất đang đi tới kia, trong phòng khám có một ít thú cưng bị nhốt trong lồng, bởi vì có người đi vào, mà lần lượt tỉnh dậy, từng con đều tò mò nhìn người đàn ông đang tiến vào này.
“Anh này, anh muốn mua gì sao?” Lâm Thiên Hà đi ra từ phía sau quầy thu tiền, anh ta đoán người đàn ông hai tay trống không này đến mua đồ dùng cho thú cưng, nếu như là xem bệnh cho thú cưng, ít nhất phải mang thú cưng theo.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lúc chống lại ánh mắt của người này, trong lòng Lâm Thiên Hà kêu lên một tiếng: Đẹp trai như vậy?
Hơn nữa… Hình như rất quen, đã gặp ở đâu rồi.
“Làm phiền giúp tôi khám cho con rùa nhỏ này… Cô ấy thế nào.” Thẩm Thính móc con rùa nhỏ từ trong túi ra, “Cô ấy vẫn luôn không động đậy.”
Lâm Thiên Hà: “…”
Mở phòng khám lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải khách hàng mang một con rùa nhỏ có giá mười động trên thị trường đến khám bệnh.
Nhưng nhìn khuôn mặt không có cảm xúc nhưng trong mắt lại lộ sự lo lắng của người đàn ông đẹp trai trước mắt này, Lâm Thiên Hà không dám thờ ơ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy con rùa nhỏ này.
“Là té ngã sao?”
“Không phải.” Thẩm Thính giật ngón tay, trầm giọng nói, “Ở trong nước ấm tầm ba phút, thì không động đậy nữa.”
“Cô ấy… Đã chết rồi sao?”
“Chỉ là ngâm trong nước nóng mà thôi, không thể chết đi.” Lâm Thiên Hà cẩn thận kiểm tra con rùa nhỏ này, một lát sau, anh ta nhăn mày nói: “Hình như là… Ngủ rồi.”
Chương 14
Một lát trầm mặc, Lâm Thiên Hà nghe được giọng nói lạnh lùng của vị khách hàng này: “Có thể đánh thức cô ấy dậy không?”
Lâm Thiên Hà: “?”
“Thôi bỏ đi.” Thẩm Thính hạ đôi hàng mi dài rậm xuống, che đi tất cả sự lo lắng trong mắt, anh lấy lại con rùa nhỏ đã ngủ bất tỉnh không biết gì về, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lâm Thiên Hà hoàn toàn không hiểu được ý đối phương muốn thể hiện, rõ ràng mới vừa rồi còn khẩn trương lo lắng, lúc này biết được con rùa nhỏ không sao, không phải nên vui mừng sao.
Rạng sáng hiếm thấy gặp được một khách hàng, anh ta không nhịn được nói nhiều hơn mấy câu: “Rùa nhỏ dễ nuôi, tuổi thọ dài, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có thể sống bảy tám năm. Tập quán của chúng nó rất lười, mỗi ngày hơn nửa thời gian đều là ngủ, hơn nữa, bọn nó cũng không yếu ớt giống với những thú cưng khác, có thể bị té bị đánh cũng không sao.”
“Ừ.” Nghe anh ta nói xong, Thẩm Thính gật nhẹ đầu một cái, hỏi, “Chỗ này của anh có thức ăn cho rùa không?”
“Cái này thì không có.” Lâm Thiên Hà có chút không biết làm sao, thú cưng đến chỗ anh ta xem bệnh, phần lớn đều là động vật có lông.
Rốt cuộc đã phiền người ta “Giám định”, Thẩm Thính nhìn ngắm xung quanh: “Có cái gì có thể cho cô ấy ăn không.”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Nhất thời Lâm Thiên Hà bị gò má của anh hấp dẫn, sao bộ dạng của người này lại giống với ngôi sao lớn Thẩm Thính gì đó vậy… Nhưng loại ngôi sao lớn như vậy cũng không đến nổi nửa đêm một mình đến phòng khám nhỏ của anh ta đi.
“Cũng không có, chỗ này của tôi chỉ thích hợp với động vật lông dài.”
Thấy ánh mắt ông chủ bắt đầu lóe lên sự nghi ngờ, Thẩm Thính biết một lát nữa, nhất định đối phương sẽ nhận ra anh, vì vậy anh lại nói cảm ơn lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi phòng khám thú cưng này.
Lúc rời đi Lâm Thiên Hà đưa một tấm danh thiếp, lần này không làm ăn được với nhau, nói không chừng lần sau có thể thành nha.
Thẩm Thính nhận lấy, tiện tay bỏ tấm danh thiếp vào túi.
Sau khi lên xe, anh đặt con rùa nhỏ ở chỗ kín chắn gió, lăn qua lăn lại lâu như vậy, cô cũng không tỉnh lại, đúng là lợi hại.
Thẩm Thính bóp mi tâm, ngày mai anh có rất nhiều công việc, cách tốt nhất bây giờ là ném Khúc Kim Tích về biệt thự rồi không quan tâm nữa, không phí sức lực vì cô nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào con rùa nhỏ, cô ngủ sâu như vậy, cứ tin tưởng anh như vậy? Tin tưởng anh sẽ không mặc kệ không quan tâm cô? Sẽ không nhân cơ hội tổn thương cô sao?
Nhìn một chút, lại nghĩ đến hành động chạy ra biệt thự mới vừa rồi của mình, chợt cảm thấy con rùa nhỏ này thật chướng mắt, Thẩm Thính vươn tay, lật người của con rùa nhỏ lại.
Cô vẫn hướng bụng lên trời đi.
Thẩm Thính lại đưa Khúc Kim Tích về nhà trọ của mình, anh cho là “Sợ hãi” sẽ làm cho Khúc Kim Tích biến trở lại thành người, sự thật chứng minh anh sai rồi, hoặc giá trị sợ hãi này không đủ cao.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, ngày mai anh phải làm việc, không thể trở về biệt thự được, lại không thể thật sự không quan tâm đến Khúc Kim Tích, không thể làm khác hơn là mang cô về.
Một con mèo, một con rùa mà thôi, anh có thể dễ dàng chấp nhận được.
Khúc Kim Tích lại nằm mơ lần nữa, cô là một người có chất lượng giấc ngủ rất tốt, đều không dễ dàng nằm mơ, lần trước nằm mơ là lúc biến thành mèo, nằm mơ thấy mình bị chìm dưới nước, sau đó tỉnh lại chính là hình ảnh Thẩm Thính tóm cô đi tắm.
Lần này cô phát hiện trong mộng mình biến thành một nữ quân nhân, võ nghệ cao cường, ngày tận thế tới, cô bằng vào năng lực của mình, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, đụng phải quái vật là giết, gặp phải người cần giúp đỡ là giúp. Muốn làm gì thì làm, xuất sắc đến mức làm cho vô số người quỳ lạy, hy vọng được cô thu vào dưới quyền.
Sau đó, cô bị một cục đá từ trên trời rơi xuống đè, đẩy thế nào cũng không đẩy ra, chỉ có thể vô lực giãy dụa, vùng vẫy vùng vẫy, cô liền tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa rõ ràng, phát hiện tầm mắt của mình vô cùng không bình thường, đờ đẫn khoảng một phút, cô mới phản ứng được, bây giờ mình là một con rùa nhỏ!
Đi đôi với tin tức này tràn vào, đầu óc của Khúc Kim Tích bắt đầu làm việc một cách chậm chạp, mọi chuyện xảy ra đều tiến vào đầu.
Mới đầu lúc cảm giác nước xung quanh đang ấm dần lên, quả thật cô đã bị làm cho sợ hãi, Thẩm Thính lại dụng biện pháp nấu cô lên để làm cô sợ.
Cô rất vội, muốn bò ra khỏi ly, nhưng thành ly quá trơn, vỏ của cô lại nặng, bốn cái chân nhỏ trừ bơi qua bơi lại, cũng không làm được những chuyện khác.
Sau một lát cô chợt phát hiện, ngâm nước nóng thật là thoải mái.
Vì vậy cô vừa sợ hãi mình bị nấu lên, vừa không khống chế được cảm giác thoải mái, giống như thân thể mệt mỏi lấy được sự an ủi nào đó, ngay cả lúc nào ngủ mất cũng không biết.
Khúc Kim Tích: “…”
Có phải cô nên khen ngợi mình một chút hay không?
“… Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Mưa lớn như vậy, cậu còn ra ngoài! Ra ngoài thì cũng thôi đi, lại vượt đèn đỏ!”
Giọng nói có chút bén chọn cắt đứt suy nghĩ của Khúc Kim Tích, lúc này cô mới phát hiện mình đang ở bên trong một hộp nhựa, tầm mắt có chút quen thuộc.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô rất nhanh đã hiểu ra, đây là nhà của Thẩm Thính, lúc trước cô đã đến một lần.
Bên trong phòng sáng ngời, cũng không mở đèn, như vậy đã là ban ngày, nói cách khác, tối hôm qua Thẩm Thính mang cô về nhà của mình?
Cô bò qua bò lại trong hộp, cuối cùng cũng chuyển được hướng thích hợp, thấy được bóng người trong phòng khách. Thẩm Thính ngồi trên ghế sa lon, cả người mặc một bộ quần áo ở nhà hưu nhàn, Khúc Kim Tích nghe được giọng nói đặc biệt của anh, mang sự thờ ơ: “Bất ngờ.”
“Loại chuyện vượt đèn đỏ này có thể lớn có thể nhỏ, bình thường cậu cẩn thận như vậy, bây giờ toàn bộ báo đài đều viết cậu thất tình uống say, má nó, đừng để cho tôi biết ai giở trò quỷ trong bóng tối.”
Khúc Kim Tích nhận ra giọng nữ tức giận này là ai, người quản lý của Thẩm Thính, Chu Lị.
“Hôm nay cậu đừng ra khỏi nhà, cẩu tử bên truyền thông có mặt khắp nơi, cũng may chỗ này vẫn chưa bị lộ, nếu không lại phải đổi chỗ.” Chu Lị nói xong, lại dặn dò chút chuyện, sau đó vội vã rời đi.
Thẩm Thính đang rất nổi tiếng, người thích anh rất nhiều, tất nhiên người muốn bôi đen anh cũng không ít, hiếm thấy tìm được tin tức không tốt về anh, tất nhiên phải đưa tin rồi.
Chu Lị không biết đoạn đường bị chụp vượt đèn đỏ của Thẩm Thính đại biểu cho cái gì, nhưng Tần Tang lại rõ ràng, rõ ràng phương hướng kia là đường đến Thịnh Cẩm Loan.
“Anh Thẩm, tối hôm qua anh đi Thịnh Cẩm Loan sao?” Tần Tang cảm thấy, có phải cậu ta nên suy nghĩ lại mối quan hệ giữa anh Thẩm và Cô Khúc.
Thẩm Thính ừ một tiếng, khóe mắt chú ý đến bóng dáng đang chuyển động trên kệ kia.
Tỉnh rồi?
Thẩm Thính đứng dậy đi đến, Tần Tang không thể làm khác hơn là nhìn theo động tác của anh, lúc này mới phát hiện trên kệ có thêm một hộp nhựa trong suốt, bên trong có một con vật màu xanh đang chậm chạp nhúc nhích… Con rùa nhỏ?
Thẩm Thính không thích động vật nhỏ, trong nhà ngay cả hồ cá cũng không có, hôm nay lại đột ngột xuất hiện một con rùa nhỏ, chẳng lẽ là Khúc Kim Tích nuôi, sau đó đưa cho anh Thẩm?
Lại nghĩ đến con mèo có thể viết chữ do Khúc Kim Tích nuôi, Tần Tang cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, cậu ta thấy trong hộp nhựa trống trơn, liền nói: “Anh Thẩm, cần tôi đi mua một ít đồ dụng của con rùa này không?”
Thẩm Thính nhìn chằm chằm con rùa nhỏ, nói: “Không cần, nhặt được ven đường, không cần phải cẩn thận nuôi.”
Tần Tang: “…”
Sao cậu ta lại cảm thấy lời của anh Thẩm, trong lời có lời?
Cuối cùng Tần Tang mang đầy bụng nghi ngờ rồi đi.
Khúc Kim Tích dưới ánh mắt của Thẩm Thính, có một loại xúc động muốn rụt đầu lại, nhưng cô nhịn được.
“Ngủ có ngon không?” Cô nghe được lời hỏi của Thẩm Thính, giọng nói được xem là ôn hòa.
Trong lòng Khúc Kim Tích thả lỏng một chút, thoải mái rất nhiều, mỉm cười với Thẩm Thính, mặc dù Thẩm Thính không nhìn ra được.
Ngủ rất ngon.
Cô gật đầu.
“Nhưng tôi ngủ không ngon.” Thẩm Thính nói.
Nhất thời Khúc Kim Tích tự trách, đã nói thử có phải bởi vì sợ hãi mà biến về hình người được không, kết quả cô lại ngủ mất, Thẩm Thính không chỉ không tức giận, còn không quan tâm đến hiềm khích lúc trước mà mang cô về nhà của mình.
Cô không có cách nào nói chuyện được, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt biểu đạt sự an ủi chân thành nhất.
Thẩm Thính lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh ra, sau đó chuyển màn hình về phía con rùa nhỏ.
Phía trên là một tin tức có lượng truy cấp cao vô cùng.
#Thẩm Thính thất tình uống say, đêm khuya chạy xe như gió vượt đèn đỏ# Có ảnh có tính xác thực, không nghĩ đến Thẩm Thính nổi tiếng lạnh lùng cũng phải đau khổ vì thất tình, cô gái xinh đẹp nào cự tuyệt Thẩm Thính như vậy? Bạn không muốn có thể cho tôi.
Lượt chia sẻ đã vượt mười ngàn, bình luận đã hơn hai mười ngàn.
“Tối hôm qua bỗng nhiên cô im lặng không động đậy gì, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, tôi không thể làm khác hơn là đưa cô đến phòng khám thú cưng.” Lời giải thích của Thẩm Thính vang trên đỉnh đầu, “Sau đó bác sĩ ở phòng khám thú cưng nói cho tôi, cô chỉ là đang ngủ mà thôi.”
Suy nghĩ của Khúc Kim Tích dừng lại một chút, sau đó mới kết hợp giữa tin tức nhìn thấy trong điện thoại và lời của Thẩm Thính, tạo thành một sự thật: Thẩm Thính cho rằng cô xảy ra chuyện, vì vậy lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng khám thú cưng, vì thế không ngại vượt đèn đỏ. Kết quả không biết ai chụp được anh, nổ ra trên mạng, nói loạn một trận đưa tới sự phê bình vô cùng nhiều.
Mặc dù phòng làm việc đã lên tiếng tuyên bố làm sáng tỏ, cũng không phải là thất tình say rượu, nhưng dù đã đè được chuyện này xuống, nhưng chuyện vượt đèn đỏ là sự thật, làm việc trái pháp luận, dẫn đến bị người ít người mắng chửi. Mà tất cả mọi thứ, đều là Thẩm Thính có lòng tốt đi đến biệt thự, sau đó bởi vì cô mà đưa đến những chuyện như vậy.
Khúc Kim Tích không dám động rồi.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô nghe được tiếng hừ nhẹ, Thẩm Thính xoay người đi ra ngoài.
Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là yên lặng rúc vào trong hộp, ngay lúc này, đột nhiên truyền đến cảm giác mất trọng lượng, cái hộp từ trên kệ rơi xuống!
A —— phanh!
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích choáng váng chuyển mình, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ đang đập điên cuồng, chờ đến khi kịp phản ứng, phát hiện mình đã được Thẩm Thính nhặt lên.
“Xem ra không phải do sợ hãi.” Cô nghe được Thẩm Thính nói như vậy.
Thì ra vì chuyện này nên anh mới đẩy cô xuống?
Trong lòng Khúc Kim Tích khó chịu một chút.
Liếc con rùa nhỏ đang giận mà không thể nói cùng ánh mắt ủy khuất kia, tâm trạng của Thẩm Thính rất tốt, anh lấy Khúc Kim Tích từ trong hộp ra, để xuống đất: “Cô có thể tự do hoạt động.”
Khúc Kim Tích: “…”
Anh ta cố ý!
Tiếp đó Thẩm Thính đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền truyền đến mùi thơm đậm đà.
Thật là thơm!
Nước miếng thèm ăn của Khúc Kim Tích cũng chảy xuống rồi.
Không nghĩ đến Thẩm Thính lại biết nấu cơm, hơn nữa ngửi được mùi này, tài nấu nướng cũng không tệ, dù sao rảnh cũng là rảnh, Khúc Kim Tích bắt đầu bò vào phòng bếp, cô muốn nhìn thử Thẩm Thính đang làm gì.
Mười phút sau, cô nhìn khoảng cách còn năm mét nữa mới đến được phòng bếp, quyết định từ bỏ.
Thẩm Thính bưng cái dĩa ra, thấy được con rùa nhỏ đã di chuyển được khoảng một mét, cũng không để ý đến cô, trực tiếp để dìa thức ăn đã làm tốt lên bàn.
Khúc Kim Tích nhịn được! Mày không có đói bụng!
Nhưng chân của cô lại không khống chế được bò theo hướng của Thẩm Thính.
Thẩm Thính hơi nghiêng đầu, liền thấy con rùa nhỏ đang hì hục bò tới chỗ này, thậm chí anh còn cảm giác được cô đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng hiệu quả bày ra lại vẫn chậm đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Bỏ đi, cần gì phải khi dễ một con rùa nhỏ chứ.
Thẩm Thính bố thí giúp đỡ mang Khúc Kim Tích đặt lên bàn, người sau lập tức chân chó dùng đầu cọ vào anh, cảm giác kia… Thẩm Thính nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Yên tĩnh một chút.”
Khúc Kim Tích không nhúc nhích nữa, giống như đang nghe quân lệnh vậy.
Thẩm Thính lại muốn cười rồi, nhưng Thẩm Thính cũng không biết con rùa nhỏ có thể ăn đồ ăn chín hay không, chỉ có thể thử một chút.
Khúc Kim Tích liều mạng gật đầu, sao cô có thể ăn đồ sống được chứ!!!
Một người một rùa yên tĩnh dùng cơm trên bàn ăn, chờ khi Thẩm Thính ăn xong, chuyển ánh mắt một cái, thức ăn trong đĩa trước người của con rùa nhỏ đã không còn
Anh nhướng mày, cũng không nghĩ sau khi biến thành rùa nhỏ, Khúc Kim Tích còn có thể ăn nhiều như vậy, cơm anh nấu vẫn còn thừa lại, thấy vậy anh nói: “Còn muốn ăn nữa không?”
Khúc Kim Tích khó khăn lắc đầu một cái, có chút không thoải mái, bò qua bò lại một chỗ —— ăn quá nhiều, no quá QAQ.
Thẩm Thính đợi một ngày ở nhà, dọa sợ Khúc Kim Tích nhiều lần, nhưng cô cũng không biến trở về hình người, chỉ có thể từ bỏ.
Sau đó Khúc Kim Tích phát hiện, Thẩm Thính lại xem bình luận liên quan đến anh trên Weibo, sự phát hiện này làm cho cô cảm giác Thẩm Thính lại gần gũi như vậy.
Cô vẫn cho là Thẩm Thính sẽ không để ý những chuyện như vậy.
Ngày hôm sau, Thẩm Thính bắt đầu làm việc trở lại, hôm nay anh phải đi gặp một vị đạo diễn, bàn bạc bộ phim tiếp theo. Tần Tang đến đón người, thuận tiện mang đồ ăn sáng đến.
“Bộ phận quan hệ xã hội đã đè tin tức kia xuống.” Tần Tang vừa nói vừa mở đồ ăn sáng kia ra, lại nghe được Thẩm Thính đột nhiên nói một câu, “Cẩn thận dưới chân.”
Tần Tang theo bản năng nhấc chân lên, dưới bàn uống trà có một con rùa nhỏ đang từ từ bò ra, mà vật con rùa nhỏ dùng đầu đẩy ra ngoài, là một viên bi thủy tinh.
Tần Tang: “…???”
Thẩm Thính đồng thời đặt viên bi thủy tinh và con rùa nhỏ lên trên bàn uống trà, xé chút bánh mì cho cô, động tác thành thạo làm cho Tần Tang kinh ngạc.
“Làm không tệ.”
Tần Tang hậu tri hậu giác*, Thẩm Thính đang nói chuyện với con rùa nhỏ này.
*Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Khúc Kim Tích tủi thân bẹp miệng, sám sớm Thẩm Thính đã lôi cô từ hộp nhựa ra, sau đó ném viên bi thủy tinh xuống dưới đáy bàn trà nhỏ, nói cho cô phải đi nhặt viên bi thủy tinh kia mới được ăn sáng.
Vì bữa ăn sáng, cô không thể làm khác hơn là nhận lệnh.
Cô cảm thấy là Thẩm Thính cố ý khi dễ cô, nhưng lại cảm thấy với tính tình của anh, hẳn không thể nhàm chán và ngây thơ như vậy.
Ăn đến no bụng, Khúc Kim Tích mơ màng buồn ngủ, cho đến khi phát hiện Thẩm Thính và Tần Tang phải đi, cô mới chợt tỉnh lại.
Sau khi Thẩm Thính đi, chỉ có một mình cô đợi ở chỗ này, mà nhìn Thẩm Thính cũng không có ý định mang cô đi ra ngoài.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiểu, cô vội vàng ngã xuống từ bàn trà nhỏ, động tác hấp tấp này hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Thính.
Quả nhiên, Thẩm Thính nhìn đến, thấy bốn cái chân ngắn ngủn của cô đang vùng vẫy không ngừng ở trên đất, thoáng suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài?”
Khúc Kim Tích nhanh chóng gật đầu.
Tần Tang: “???”
Hình như cậu ta thấy được một con… Một con rùa nhỏ đang gật đầu?
“Không được.” Câu trả lời vô cùng lạnh lùng.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Mắt nhỏ như đậu xanh của rùa nhỏ nháy nháy, sau đó cúi đầu, ngay cả Tần Tang vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng từ ánh mắt và động tác của con rùa nhỏ này nhìn thấy được sự mất mát của nó.
Quỷ dị, từ phản ứng của con rùa nhỏ này Tần Tang nhìn được bóng dáng của con mèo do Khúc Kim Tích nuôi.
“Anh Thẩm, nếu không mang nó đi theo?” Tần Tang suy nghĩ một chút nói, “Nó cũng không chiếm nhiều chỗ.”
Nói xong, chỉ thấy con rùa nhỏ chuyển đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt bé như hạt đậu xanh lộ ra sự mừng rỡ ngạc nhiên vô hạn, phản ứng giống như đúc những thiếu nữ theo đuổi thần tượng thấy được thần tượng của mình.
Trời mới biết cậu ta làm sao lại có thể từ “Mặt” của một con rùa nhỏ nhìn được những thứ cảm xúc này.
Vẻ mặt Thẩm Thính không thay đổi, sau một lát nó: “Vậy thì mang theo đi.”
Nơi gặp đạo diễn là một nhà hàng, đạo diễn họ Hà, gọi là Hà Chiếu, là một đạo diễn kim bài trong giới, trừ đạo diễn nhà sản xuất phim ra, còn có nữ chính đã được xác định.
Khúc Kim Tích nằm ở trong túi của Tần Tang, nghe được một lát, lúc này mới biết phim mới của Thẩm Thính tên là 《 Chước Nhật 》 là một bộ phim có đề tài tội phạm, nữ chính hợp tác với anh là ảnh hậu nổi tiếng Từ Nam Nam.
Mỗi người ngồi trong căn phòng nhỏ này đều có thân phận không tầm thường.
Lúc này, cô nghe được giọng cười duyên của Từ Nam Nam: “Thẩm Thính, lần hợp tác trước đó, đã qua sau bảy năm rồi, không nghĩ đến chúng ta lại có thể hợp tác lần nữa.”
Thẩm Thính lạnh nhạt nói: “Duyên phận.”
Đạo diễn Hà, cười híp mắt tiếp lời: “Đúng vậy, bộ phim này có sự tham gia của hai người, đúng là không dễ dàng. Đúng rồi, Nam Nam, nghe nói cô kết hôn rồi?”
“Kết hôn rồi, lại ly hôn rồi.” Trong lúc nói chuyển ánh mắt Từ Nam Nam chuyển động mơ hồ nhìn qua Thẩm Thính, trong mắt tình ý dào dạt như có như không, “Trước kia trẻ tuổi không hiểu chuyện, vẫn là làm diễn viên thoải mái hơn, diễn xuất mới có thể làm cho tôi tự do hưởng thụ cuộc sống.”
“Thẩm Thính còn anh? Còn độc thân à?” Từ Nam Nam nhớ đến cái gì đó, khẽ cười nói, “Trong lúc vô tình em nhìn thấy được tin tức ngày đó, hình như có một người mới là fan của anh, không để ý đến trường hợp xin chữ ký của anh.”
Gương mặt cô ta xinh đẹp, giọng nói mềm mại, giống như đang nói đùa với bạn vậy, trái lại cũng không để cho người khác cảm thấy cô ta nói như vậy là quá đột ngột.
Khúc Kim Tích: “…”
Người được nhắc đến không phải là cô chứ?
“Hình như họ Khúc…” Cô ta nhăn mày, “Sau đó, tôi lại thấy cô ta vô tình trợt té nhào lên người anh, là thật sao?”
“Có lẽ vậy.” Giọng nói của Thẩm Thính mơ hồ, thậm chí có chút qua loa lấy lệ, có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng Từ Nam Nam lại có thể nghe hiểu.
Nhớ năm đó cô ta lần đầu hợp tác với Thẩm Thính, không có cách nào kiềm chế mà phim giả tình thật, tất nhiên chỉ một mình cô ta mà thôi.
Cô ta lấy can đảm để tỏ tình, nhưng chỉ được một lời từ chối, sau đó cô ta thề muốn tạo ra một thế giới chỉ thuộc về mình, muốn vượt qua Thẩm Thính, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không vượt qua được.
Lần đầu tiên cô ta nhận giải thưởng, thì Thẩm Thính đã nhận vô số giải thưởng rồi.
Thậm chí khi cô ta biết thân phận của anh, vì vậy càng muốn phát triển thêm một bước với anh, nhưng Thẩm Thính lại không cho cô ta cơ hội, dưới cơn nóng giận cô ta đồng ý kết hôn với phú nhị đại theo đuổi cô ta, lúc đầu tưởng rằng có thể trải qua cuộc sống của bà chủ nhà giàu, càng về sau càng phát hiện, đều là ảo tưởng.
Vì vậy cô ta sử dụng một chút thủ đoạn, ly hôn với phú nhị đại kia, được chia không ít tài sản, mục đích trở lại vòng giải trí rất là rõ ràng, theo đuổi Thẩm Thính lần nữa.
Vì thế, những người phụ nữ muốn đến gần Thẩm Thính, tất cả đều là kẻ thù của cô ta.
“Tôi biết người mới này, tên là Khúc Kim Tích.” Nhà sản xuất phim tiếp lời, “Nói là người mới thật ra cũng không phải người mới, ra mắt hai năm, quay được mấy bộ phim nát, đều là vai phụ nhỏ. Bỏ vấn đề về nhân phẩm của cô ta, thì kỹ thuật diễn cũng rất tốt.”
Khúc Kim Tích nghe xong, lại có chút vui mừng, có người khen kỹ thuật diễn của cô tốt kìa.
“Trước kia người này thích lợi dụng lưu lượng của nghệ sĩ hot, da mặt rất dày.” Nhà sản xuất phim giễu cợt nói, có chút khinh thường, “Nhưng nếu như cô ta đàng hoàng yên phận đóng phim, nói không chừng cho cô ta cơ hội, cô ta có thể hot lên.”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Sắc mặt của Từ Nam Nam có chút khó coi, cô ta cố ý nhắc đến Khúc Kim Tích, là muốn mượn chuyện này để nói chuyện với Thẩm Thính, cũng không muốn đề tài câu chuyện chuyển đến người Khúc Kim Tích.
Một người mới chỉ hơn tuyến mười tám chút xíu, không có tư cách xuất hiện trong bữa cơm này.
Nhưng mà Thẩm Thính lại nói một câu: “Sao lại nói như vậy?”
Lúc đầu nhà sản xuất phìm cảm thấy không nên nói chuyện về Khúc Kim Tích, không ngờ hình như Thẩm Thính cảm thấy hứng thú, nếu anh hỏi đến, trái lại nhà sản xuất phim cũng bắt đầu nói: “Năm ngoái, cô ta ở trong một tổ của tôi, hình như là diễn vai nha hoàn, có một cảnh là phải nhảy vào trong hồ, lại vào mùa đông rất lạnh, trên mặt hồ đã kết thành vụn băng, âm mấy độ, những nha hoàn khác không muốn nhảy, chỉ có cô ta, ùm một cái nhảy xuống.”
“Thưởng thức phần tàn nhẫn với mình này, tôi đã nói đạo diễn thêm cho cô ta mấy cảnh diễn nữa.” Nhà sản xuất phim nhún vai nói. “Kết quả đêm đó cô ta ăn mặc gợi cảm đến phòng tôi.”
Khúc Kim Tích: “…”
Khúc Kim Tích cô không dám tưởng tượng vẻ mặt lúc này của Thẩm Thính, dù gì bây giờ cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh.
Trong vòng này không thiếu người dùng quy tắc ngầm, nhưng nhà sản xuất phim là người đúng đắn, có vợ con, gia đình hạnh phúc.
Ông ta để đạo diễn thêm mấy cảnh diễn cho Khúc Kim Tích, chỉ là thưởng thức sự tàn nhẫn khi làm việc của cô lúc ấy, cũng không suy nghĩ nhiều.
Khúc Kim Tích lại đến tìm ông ta vào tối đó, không chỉ làm sự thưởng thức của ông ta dành cho cô biến mất, trái lại còn sinh ra sự chán ghét.
“Người mới bây giờ nha, ai cũng nghĩ đi đường tắt.” Từ Nam Nam xúc động, kính nhà sản xuất một ly rượu, “Bộ dạng trước kia của chúng ta, thật đúng là đơn thuần.”
Đây chính là châm chọc Khúc Kim Tích không đơn giản.
Lấy hành động trước kia của Khúc Kim Tích, bị châm chọc như vậy, trái lại cũng không là gì. Sau đó phó đạo diễn nói sang chuyện khác, đứng dậy kính rượu Từ Nam Nam.
Thẩm Thính bưng ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, chất lỏng trong ly tôn lên ánh mắt lạnh như băng của anh, không dấu vết liếc nhìn về phía Tần Tang bên cạnh.
Anh không thể không nghĩ đến: Khúc Kim Tích nghe được những lời này, sẽ có phản ứng gì?
Nhưng nhìn một cái lại cảm thấy có chút không đúng, Thẩm Thính nghiêng đầu qua chỗ khác, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ngay mới vừa rồi, Tần Tang bỗng nhiên cảm thấy con rùa nhỏ trong túi rất nóng, cậu ta cũng không cho đây là ảo giác, cho nên liền nói cảm giác của mình ra.
Thẩm Thính đưa tay ra.
Tần Tang nhẹ nhàng móc con rùa nhỏ ra, quả nhiên, vỏ của con rùa nhỏ rất nóng, giống như bị mặt trời nướng vậy.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Thẩm Thính nhận lấy, bị nhiệt độ nóng trên người con rùa nhỏ tản ra làm cho nhíu mày lại, rõ ràng nhiệt độ này không bình thường.
Ánh sáng chợt lóe, trong lòng Thẩm Thính nói thầm “Không tốt”, nhưng đã chậm một bước.
Đột nhiên con rùa nhỏ trong tay biến mất, cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện bên chân của anh, cũng vững vàng ôm lấy chân anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
“. . .”
“. . .”
“…”
Đầu óc của Khúc Kim Tích có chút choáng váng, mới vừa rồi cô chỉ cảm thấy rất nóng, lồng ngực giống như bị cái gì đốt vậy, rồi sau đó trở thành tình huống như bây giờ.
May mắn duy nhất chính là bàn ăn này là bàn tròn lớn, mặt bàn có một lớp khăn trải bàn rủ xuống, gần như đã rủ xuống đất, người không nhiều, khoảng cách giữa mỗi người tương đối rộng.
Bên phải Thẩm Thính là phó đạo diễn, đã đứng dậy kính rượu Từ Nam Nam, chỗ ngồi trống không. Bên phải là Tần Tang, mặt đầy biểu tình gặp quỷ nhìn về phía này.
Con rùa nhỏ cậu ta mới vừa lấy ra từ túi áo, biến thành Khúc Kim Tích???
“Thẩm Thính tôi kính cậu một ly.” Mắt thấy phó đạo diễn kính xong Từ Nam Nam, Từ Nam Nam cũng theo phó đạo diễn muốn kính rượu Thẩm Thính.
Thẩm Thính dùng âm lượng chỉ có anh và Khúc Kim Tích nghe được nói: “Đi vào!”
Khúc Kim Tích biến thành người, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thính khom người, nhét cô dưới đáy bàn.
Lần đầu tiên Thẩm Thính làm loại chuyện này, tim đập rộn lên, phát hiện chân của Khúc Kim Tích ở bên ngoài, lúc này Tần Tang đi tới, đẩy chân của Khúc Kim Tích và bên trong.
Thẩm Thính nghĩ, nên tăng tiền lương cho Tần Tang.
“Là rơi đồ xuống dưới bàn sao?” Từ Nam Nam đi tới, hỏi.
Thẩm Thính dùng thái độ chuyên nghiệp nhiều năm mới khống chế mình không cười ra, may là như vậy, anh cũng nghiêng đầu qua một bên, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Lúc quay đầu lại, vẻ mặt đã khôi phục sự hờ hững lạnh nhạt.
Anh nhặt Khúc Kim Tích để trên mặt bàn, không chú ý liếc nhìn phía bên ngoài cửa sổ, lúc này mưa đã nhỏ bớt, thỉnh thoảng sẽ có tia chớp đánh xuống, sấm đã ngừng lại rồi.
“Trước đó không phải biến thành mèo rồi sao, sao bây giờ lại biến thành như vậy?”
Khúc Kim Tích muốn giơ tay lên lau nước mắt, tất nhiên, nếu như bây giờ cô có thể nâng “Tay” lên, cô buồn bã lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết.
Cô mở to mắt nhìn Thẩm Thính, lấy thị giác bây giờ của cô, không thể nghi ngờ sự tồn tại của Thẩm Thính chính là một người khổng lồ.
Nhưng giờ phút này đối với cô mà nói khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của Thẩm Thính lại vô cùng có cảm giác an toàn.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Ít nhất qua tình huống biến thành mèo lần trước, có thể kết luận mặc dù Thẩm Thính không thích cô, nhưng cũng sẽ không có ác ý với cô, mà bây giờ cô lại không có năng lực tự vệ, người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có Thẩm Thính.
Ít nhất có Thẩm Thính, cô sẽ không bị động như vậy.
Điều kiện tiên quyết là, Thẩm Thính đồng ý “nuôi” cô.
Khúc Kim Tích đang suy nghĩ có nên làm nũng một chút hay không, đáng tiếc bị bao vây trong hình dáng con rùa nhỏ này quả thực khó mà làm được, cô cũng chỉ có thể từ bỏ, ý đồ muốn dùng con mắt nho nhỏ đầy chân thành của mình để làm cảm động người chồng trên danh nghĩa ở trước mắt này.
Có lẽ trong ánh mắt của cô biểu thị sự nhiệt liệt quá rõ ràng, Thẩm Thính đặt con rùa nhỏ lên lòng bàn tay, thoáng lại gần quan sát, nhất thời Khúc Kim Tích có chút bất an rụt một chân lại, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhột nhẹ làm cho Thẩm Thính phải nhướng mày.
“Đói không?”
Khúc Kim Tích gật đầu, sau khi trở lại thì cô xem kịch bản và tài liệu của nguyên chủ, vì có thể hiểu rõ tình huống, cô chỉ ăn một chút đồ ăn vặt.
Thẩm Thính mang cô rời phòng bếp, đi tới phòng khách, trên bàn uống trà nhỏ còn đồ ăn vặt Khúc Kim Tích chưa ăn xong, anh để Khúc Kim Tích xuống bàn trà nhỏ, đứng dậy rời đi.
Khúc Kim Tích không biết anh muốn làm gì, cô leo lên miếng khoai tây chiên chưa ăn xong của mình.
Thẩm Thính vào phòng bếp tìm một cái ly, rót một chút nước sạch, vỏ của rùa nhỏ rất khô, hình như đang trong trạng thái thiếu nước.
Nghĩ đến cái gì đó, anh lại mở điện thoại lên mạng, tra xem rùa nhỏ có thể ăn những gì.
Đáp án hiển thị đều là đồ ăn của rùa, các loại cá nhỏ tôm nhỏ, là giống loại ăn thịt.
Thẩm Thính đứng tại chỗ một lát, chợt mở ra hai cửa tủ lạnh, trừ nước lọc và sữa chua ra, bên trong trống trơn.
“…” Thẩm Thính im lặng không nói gì đóng cửa tủ lạnh lại.
Chờ khi anh trở lại, không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích trên bàn trà nhỏ nữa, trái lại nghe được trong bịch bánh khoai tây chiên truyền đến tiếng lã chã.
Sau một lát, một miếng khoai tây chiên nhô ra khỏi bịch, sau đó Khúc Kim Tích cũng từ từ bò ra, trên vỏ của cô dính không ít gia vị, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính, miệng vẫn còn động.
Không biết tại sao, rõ ràng miếng khoai tây ăn rất ngon, nhưng giờ phút này Khúc Kim Tích ăn vào trong miệng lại trở nên vô cùng vô vị, giống như ăn nhựa vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại đói bụng, luôn cảm thấy thân thể mềm oặt không có sức lực, vả lại không có thức ăn khác, không thể làm khác hơn là ăn tạm.
“No rồi?” Cô nghe được Thẩm Thính hỏi.
Cũng gần no rồi, Khúc Kim Tích không có cách nào lên tiếng, không thể làm khác hơn lại gật đầu lần nữa, trong nháy mắt khi gật đầu, cô lại đẩy miếng khoai tây ra ngoài cắn lên đó một chút.
Thẩm Thính chưa bao giờ nuôi động vật, lúc đầu anh muốn tìm một chút đồ ăn thích hợp đút cho Khúc Kim Tích, nếu cô nói đã no rồi, thì thôi.
“Cho cô tiếp xúc một chút nước, tối nay tạm thời cô nghỉ ngơi ở bên trong.” Thẩm Thính thả ly nước xuống, “Có lẽ không lâu sau sẽ khôi phục bình thường.”
Lần trước biến thành mèo, mấy giờ sau đã khôi phục lại bình thường.
Nói đến chỗ này Thẩm Thính bỗng nhiên dừng lại.
Lần trước bởi vì tan nạn xe Khúc Kim Tích biến thành mèo, sau đó, anh giúp cô tắm, cô không muốn, trong lúc giãy giụa thì biến trở lại thành người.
Anh liếc nhìn con rùa nhỏ khó khăn bò về phía ly nước kia, chợt hỏi: “Lúc cô đột nhiên biến thành mèo, có phải nghe được tiếng sét đánh không?”
Con rùa nhỏ dừng lại động tác, gật đầu.
“Lúc ấy cô gửi tin nhắn cho tôi, bị giật mình cho nên tin nhắn không gửi được?”
Lại gật đầu.
Khúc Kim Tích nhịn không được quan sát Thẩm Thính, người này nói chuyện giống như khi đó cũng đang ở hiện trường.
Thẩm Thính như có điều suy nghĩ, một lát sau, nói: “Cô có nghĩ tới hay không, cô bỗng nhiên biến thành động vật rồi khôi phục lại bình thường, đều liền quan đến “Sợ hãi”.”
Sợ hãi?
Khúc Kim Tích có chút không hiểu.
Cô vẫn luôn chìm trong bự buồn bã với việc mình lại xui xẻo tám đời mới biến thành con rùa nhỏ, còn về chuyện nghi ngờ tại sao mình lại biến thành động vật thì từ đầu đến cuối cô vẫn không nghĩ ra lý do, không thể làm khác hơn là từ bỏ, trước bảo vệ tính mạng rồi nói sau.
Nghe Thẩm Thính nhắc như vậy, đầu óc hỗn loạn của cô đột nhiên bị xé rách một chỗ, dần dần trở nên rõ ràng.
Ngày đó xảy ra tai nạn xe, cùng với việc sau đó trở lại thành hình người, cái trước là bởi vị xảy ra tai nạn xe bị sợ hãi, cái sau là mình không muốn cho một người đàn ông Thẩm Thính này tắm cho mình mà sợ hãi.
Mà trước khi biến thành con rùa nhỏ, đúng là cô sợ hãi khi nghe được tiếng sấm, nói cách khác, nếu như suy đoán của Thẩm Thính đúng, có phải có nghĩa là khi cô bị sợ hãi lần nữa, sẽ trở lại bình thường?
Đôi mắt của Thẩm Thính và Khúc Kim Tích giao nhau giữa không trung, đột nhiên cô cảm giác được sự bất an mãnh liệt.
Nếu như môi giới giữa việc biến thành động vật và trở về hình người thật sự là sự “Sợ hãi”, quỷ biết Thẩm Thính sẽ làm gì cô.
Có lẽ bởi vì lúc này Khúc Kim Tích là một con rùa nhỏ, bản năng động vật làm cho cái sự sợ hãi không biết trong lòng cô chiến thắng “Bản năng con người”. Gần như cô hoảng sợ không dám nhìn anh nữa, cố gắng bò về phía chiếc ly, cảm thấy cái ly trên bàn uống trà còn an toàn hơn ánh mắt như thợ săn kia của Thẩm Thính.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Nếu như lúc này cô biến thành một con động vật có lông, chỉ sợ lông toàn thân đã dựng đứng lên dưới ánh mắt như vậy của Thẩm Thính.
Thẩm Thính nhìn con rùa nhỏ đang “Hoảng hốt lo sợ” bò quanh tại chỗ, không biết có phải đã nhìn thấu nỗi sợ trong lòng Khúc Kim Tích hay không, anh quay người ngồi trên ghế salon, hơi khom người, nhìn bộ dạng này, hình như có chút… Dịu dàng?
“Cô có muốn biến về hình người không?”
Khúc Kim Tích: “…”
Nếu khi nói những lời này, giọng điệu của anh không trầm thấp, mà hơi ôn nhu một chút, cô cũng không cần sợ hãi.
Nhưng ba chữ “Biến trở về hình người” đang dụ dỗ “Bản năng con người” của Khúc Kim Tích, cô xoắn xuýt nằm bò tại chỗ, nếu quả thật dựa vào sợ hãi mà biến thân, hình như thí nghiệm một chút cũng không có mất mát gì.
Nếu không thử một một chút?
Khúc Kim Tích cẩn thận nhìn Thẩm Thính, cô thật sự quá nhỏ bé, còn nhỏ hơn cả động vật nhỏ lông xù, nhưng khi dáng người thu nhỏ cỡ như lòng bàn tay, trái lại lại có cảm giác hoạt bát dễ thương,
Hình như biết Khúc Kim Tích đang do dự, Thẩm Thính ưỡn thẳng sống lưng, áo bị kéo căng lộ ra vẻ đẹp bắp thịt, anh khoang hai tay trước ngực, ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ cả người anh, hiện ra một loại cảm giác lạnh lùng cứng rắn.
Nhưng, ánh mắt của anh lại ấm áp hơn trước đó.
Khúc Kim Tích cắn răng một cái, nặng nề gật đầu, quyết định tin tưởng Thẩm Thính một lần!
“Trước uống nước đi đã.” Thẩm Thính nâng cô lên, bỏ cô vào trong ly nước.
Khi nước đi qua cơ thể, nhất thời có một loại cảm giác thoải mái không biết tên, làm cho Khúc Kim Tích thoải mái đến nhắm mắt lại, nhân tiện uống hai ngụm cho thông cổ họng.
Chờ sau khi uống nước mới kịp phản ứng: Cái này có tính là uống nước tắm của mình không?
Dừng lại! Không được nghĩ nữa!
Ly nước không phải trong suốt, cho nên Khúc Kim Tích không biết Thẩm Thính đang làm gì, trong đầu không khống chế được suy nghĩ bậy bạ, ngay lúc này cô cảm giác bị nâng lên.
Dòng nước lay động, bốn cái chân nhỏ lo lắng giật giật trong ly nước, có một loại cảm giác muốn đi ra.
Rồi sau đó, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, Thẩm Thính đã đậy miệng ly lại.
Lập tức xung quanh tối lại, chỉ có thể nghe được âm thanh cô bơi qua lại trong ly nước, yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ, trong lòng Khúc Kim Tích cũng sợ hãi.
Giây kế tiếp, cô nghe được tiếng bật bếp ga, sau đó, nước xung quanh của cô bắt đầu nóng lên.
Khúc Kim Tích: “???!!!”
Thẩm Thính muốn nấu cô!!!
Khúc Kim Tích không thấy được, là Thẩm Thính cố ý mở bếp ga lên, trực tiếp bỏ ly nước vào chén có chứa nửa chén nước nóng, nước nóng trong chén làm cho nước trong ly ấm dần lên.
Thẩm Thính đã cố ý tra trên mạng, rùa có thể ngâm trong nước nóng, chỉ cần nước nóng nằm trong khoảng hai mươi lăm độ là được.
Mà khi Khúc Kim Tích nghe được tiếng bật bếp ga kia, lại cảm thấy nước đang ấm dần lên, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến chuyện lúc này mình bị đặt trên bếp mà nấu.
Cô không thấy được, cho nên cảm giác sẽ nhạy bén hơn, cho dù nước ấm không nóng, nhưng trong tiềm thức của cô sẽ cho là nước bắt đầu nóng dần, gia tăng gánh nặng trong lòng. Anh không biết lúc trước cô sợ hãi cái gì mà từ mèo biến thành người, tóm lại phương pháp này có thể thử một lần.
Trong lòng Thẩm Thính tính toán thời gian.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Thẩm Thính: “…”
Nhiệt độ nước trong chén bắt đầu hạ xuống, trước mắt cũng không có xảy ra sự thay đổi gì, Thẩm Thính lập tức mở nắp ly ra, phát hiện con rùa nhỏ trong ly không có nhúc nhích, tim anh căng thẳng, lập tức trước mắt thoáng qua vô số suy nghĩ.
“Khúc Kim Tích!” Anh kêu lên một tiếng, lấy con rùa nhỏ trong ly ra, ly nước không hề nóng, chẳng lẽ là sợ đến mức ngất đi?
Anh dùng hai ngón tay cầm con rùa nhỏ lên, cẩn thận xem xét, ánh mắt nho nhỏ nhắm thật chặt, đến nỗi không có hô hấp, lấy mắt thường không nhìn ra được.
Thẩm Thính đặt bên tai cần thẩn lắng nghe.
Thật giống như không có phản ứng.
Sắc mặt anh thay đổi, cẩm điện thoại lên kiểm tra gần đầu có phòng khám thú cưng nào còn kinh doanh vào buổi tối không, rồi sau đó anh thả Khúc Kim Tích vào trong túi áo khoác, vội vàng ra cửa.
Bây giờ đã mười hai giờ, mưa đã tạnh.
Lâm Thiên Hà mở một phòng khám thú cưng kinh doanh hai mươi tư giờ, anh ta và hai nhân viên chuyển ca, bình thường thì buổi tối sẽ không có người nào, Phần lớn thời gian anh ta đều ngồi phía sau quầy thu tiền xem ti vi, hoặc chơi trò chơi, mệt mỏi liền ngủ một lát.
Đang lúc anh ta và bạn đang chém giết không thể rời đi được trong game, anh ta nghe được tiếng động cơ vang lên trước cửa, ngay sau đó, cửa mở ra, tiếng chuông reo lên.
Mối làm ăn tới rồi.
Lâm Thiên Hà nói với bạn một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng người thon dài cao ngất đang đi tới kia, trong phòng khám có một ít thú cưng bị nhốt trong lồng, bởi vì có người đi vào, mà lần lượt tỉnh dậy, từng con đều tò mò nhìn người đàn ông đang tiến vào này.
“Anh này, anh muốn mua gì sao?” Lâm Thiên Hà đi ra từ phía sau quầy thu tiền, anh ta đoán người đàn ông hai tay trống không này đến mua đồ dùng cho thú cưng, nếu như là xem bệnh cho thú cưng, ít nhất phải mang thú cưng theo.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lúc chống lại ánh mắt của người này, trong lòng Lâm Thiên Hà kêu lên một tiếng: Đẹp trai như vậy?
Hơn nữa… Hình như rất quen, đã gặp ở đâu rồi.
“Làm phiền giúp tôi khám cho con rùa nhỏ này… Cô ấy thế nào.” Thẩm Thính móc con rùa nhỏ từ trong túi ra, “Cô ấy vẫn luôn không động đậy.”
Lâm Thiên Hà: “…”
Mở phòng khám lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải khách hàng mang một con rùa nhỏ có giá mười động trên thị trường đến khám bệnh.
Nhưng nhìn khuôn mặt không có cảm xúc nhưng trong mắt lại lộ sự lo lắng của người đàn ông đẹp trai trước mắt này, Lâm Thiên Hà không dám thờ ơ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy con rùa nhỏ này.
“Là té ngã sao?”
“Không phải.” Thẩm Thính giật ngón tay, trầm giọng nói, “Ở trong nước ấm tầm ba phút, thì không động đậy nữa.”
“Cô ấy… Đã chết rồi sao?”
“Chỉ là ngâm trong nước nóng mà thôi, không thể chết đi.” Lâm Thiên Hà cẩn thận kiểm tra con rùa nhỏ này, một lát sau, anh ta nhăn mày nói: “Hình như là… Ngủ rồi.”
Chương 14
Một lát trầm mặc, Lâm Thiên Hà nghe được giọng nói lạnh lùng của vị khách hàng này: “Có thể đánh thức cô ấy dậy không?”
Lâm Thiên Hà: “?”
“Thôi bỏ đi.” Thẩm Thính hạ đôi hàng mi dài rậm xuống, che đi tất cả sự lo lắng trong mắt, anh lấy lại con rùa nhỏ đã ngủ bất tỉnh không biết gì về, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lâm Thiên Hà hoàn toàn không hiểu được ý đối phương muốn thể hiện, rõ ràng mới vừa rồi còn khẩn trương lo lắng, lúc này biết được con rùa nhỏ không sao, không phải nên vui mừng sao.
Rạng sáng hiếm thấy gặp được một khách hàng, anh ta không nhịn được nói nhiều hơn mấy câu: “Rùa nhỏ dễ nuôi, tuổi thọ dài, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có thể sống bảy tám năm. Tập quán của chúng nó rất lười, mỗi ngày hơn nửa thời gian đều là ngủ, hơn nữa, bọn nó cũng không yếu ớt giống với những thú cưng khác, có thể bị té bị đánh cũng không sao.”
“Ừ.” Nghe anh ta nói xong, Thẩm Thính gật nhẹ đầu một cái, hỏi, “Chỗ này của anh có thức ăn cho rùa không?”
“Cái này thì không có.” Lâm Thiên Hà có chút không biết làm sao, thú cưng đến chỗ anh ta xem bệnh, phần lớn đều là động vật có lông.
Rốt cuộc đã phiền người ta “Giám định”, Thẩm Thính nhìn ngắm xung quanh: “Có cái gì có thể cho cô ấy ăn không.”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Nhất thời Lâm Thiên Hà bị gò má của anh hấp dẫn, sao bộ dạng của người này lại giống với ngôi sao lớn Thẩm Thính gì đó vậy… Nhưng loại ngôi sao lớn như vậy cũng không đến nổi nửa đêm một mình đến phòng khám nhỏ của anh ta đi.
“Cũng không có, chỗ này của tôi chỉ thích hợp với động vật lông dài.”
Thấy ánh mắt ông chủ bắt đầu lóe lên sự nghi ngờ, Thẩm Thính biết một lát nữa, nhất định đối phương sẽ nhận ra anh, vì vậy anh lại nói cảm ơn lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi phòng khám thú cưng này.
Lúc rời đi Lâm Thiên Hà đưa một tấm danh thiếp, lần này không làm ăn được với nhau, nói không chừng lần sau có thể thành nha.
Thẩm Thính nhận lấy, tiện tay bỏ tấm danh thiếp vào túi.
Sau khi lên xe, anh đặt con rùa nhỏ ở chỗ kín chắn gió, lăn qua lăn lại lâu như vậy, cô cũng không tỉnh lại, đúng là lợi hại.
Thẩm Thính bóp mi tâm, ngày mai anh có rất nhiều công việc, cách tốt nhất bây giờ là ném Khúc Kim Tích về biệt thự rồi không quan tâm nữa, không phí sức lực vì cô nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào con rùa nhỏ, cô ngủ sâu như vậy, cứ tin tưởng anh như vậy? Tin tưởng anh sẽ không mặc kệ không quan tâm cô? Sẽ không nhân cơ hội tổn thương cô sao?
Nhìn một chút, lại nghĩ đến hành động chạy ra biệt thự mới vừa rồi của mình, chợt cảm thấy con rùa nhỏ này thật chướng mắt, Thẩm Thính vươn tay, lật người của con rùa nhỏ lại.
Cô vẫn hướng bụng lên trời đi.
Thẩm Thính lại đưa Khúc Kim Tích về nhà trọ của mình, anh cho là “Sợ hãi” sẽ làm cho Khúc Kim Tích biến trở lại thành người, sự thật chứng minh anh sai rồi, hoặc giá trị sợ hãi này không đủ cao.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, ngày mai anh phải làm việc, không thể trở về biệt thự được, lại không thể thật sự không quan tâm đến Khúc Kim Tích, không thể làm khác hơn là mang cô về.
Một con mèo, một con rùa mà thôi, anh có thể dễ dàng chấp nhận được.
Khúc Kim Tích lại nằm mơ lần nữa, cô là một người có chất lượng giấc ngủ rất tốt, đều không dễ dàng nằm mơ, lần trước nằm mơ là lúc biến thành mèo, nằm mơ thấy mình bị chìm dưới nước, sau đó tỉnh lại chính là hình ảnh Thẩm Thính tóm cô đi tắm.
Lần này cô phát hiện trong mộng mình biến thành một nữ quân nhân, võ nghệ cao cường, ngày tận thế tới, cô bằng vào năng lực của mình, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, đụng phải quái vật là giết, gặp phải người cần giúp đỡ là giúp. Muốn làm gì thì làm, xuất sắc đến mức làm cho vô số người quỳ lạy, hy vọng được cô thu vào dưới quyền.
Sau đó, cô bị một cục đá từ trên trời rơi xuống đè, đẩy thế nào cũng không đẩy ra, chỉ có thể vô lực giãy dụa, vùng vẫy vùng vẫy, cô liền tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa rõ ràng, phát hiện tầm mắt của mình vô cùng không bình thường, đờ đẫn khoảng một phút, cô mới phản ứng được, bây giờ mình là một con rùa nhỏ!
Đi đôi với tin tức này tràn vào, đầu óc của Khúc Kim Tích bắt đầu làm việc một cách chậm chạp, mọi chuyện xảy ra đều tiến vào đầu.
Mới đầu lúc cảm giác nước xung quanh đang ấm dần lên, quả thật cô đã bị làm cho sợ hãi, Thẩm Thính lại dụng biện pháp nấu cô lên để làm cô sợ.
Cô rất vội, muốn bò ra khỏi ly, nhưng thành ly quá trơn, vỏ của cô lại nặng, bốn cái chân nhỏ trừ bơi qua bơi lại, cũng không làm được những chuyện khác.
Sau một lát cô chợt phát hiện, ngâm nước nóng thật là thoải mái.
Vì vậy cô vừa sợ hãi mình bị nấu lên, vừa không khống chế được cảm giác thoải mái, giống như thân thể mệt mỏi lấy được sự an ủi nào đó, ngay cả lúc nào ngủ mất cũng không biết.
Khúc Kim Tích: “…”
Có phải cô nên khen ngợi mình một chút hay không?
“… Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Mưa lớn như vậy, cậu còn ra ngoài! Ra ngoài thì cũng thôi đi, lại vượt đèn đỏ!”
Giọng nói có chút bén chọn cắt đứt suy nghĩ của Khúc Kim Tích, lúc này cô mới phát hiện mình đang ở bên trong một hộp nhựa, tầm mắt có chút quen thuộc.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô rất nhanh đã hiểu ra, đây là nhà của Thẩm Thính, lúc trước cô đã đến một lần.
Bên trong phòng sáng ngời, cũng không mở đèn, như vậy đã là ban ngày, nói cách khác, tối hôm qua Thẩm Thính mang cô về nhà của mình?
Cô bò qua bò lại trong hộp, cuối cùng cũng chuyển được hướng thích hợp, thấy được bóng người trong phòng khách. Thẩm Thính ngồi trên ghế sa lon, cả người mặc một bộ quần áo ở nhà hưu nhàn, Khúc Kim Tích nghe được giọng nói đặc biệt của anh, mang sự thờ ơ: “Bất ngờ.”
“Loại chuyện vượt đèn đỏ này có thể lớn có thể nhỏ, bình thường cậu cẩn thận như vậy, bây giờ toàn bộ báo đài đều viết cậu thất tình uống say, má nó, đừng để cho tôi biết ai giở trò quỷ trong bóng tối.”
Khúc Kim Tích nhận ra giọng nữ tức giận này là ai, người quản lý của Thẩm Thính, Chu Lị.
“Hôm nay cậu đừng ra khỏi nhà, cẩu tử bên truyền thông có mặt khắp nơi, cũng may chỗ này vẫn chưa bị lộ, nếu không lại phải đổi chỗ.” Chu Lị nói xong, lại dặn dò chút chuyện, sau đó vội vã rời đi.
Thẩm Thính đang rất nổi tiếng, người thích anh rất nhiều, tất nhiên người muốn bôi đen anh cũng không ít, hiếm thấy tìm được tin tức không tốt về anh, tất nhiên phải đưa tin rồi.
Chu Lị không biết đoạn đường bị chụp vượt đèn đỏ của Thẩm Thính đại biểu cho cái gì, nhưng Tần Tang lại rõ ràng, rõ ràng phương hướng kia là đường đến Thịnh Cẩm Loan.
“Anh Thẩm, tối hôm qua anh đi Thịnh Cẩm Loan sao?” Tần Tang cảm thấy, có phải cậu ta nên suy nghĩ lại mối quan hệ giữa anh Thẩm và Cô Khúc.
Thẩm Thính ừ một tiếng, khóe mắt chú ý đến bóng dáng đang chuyển động trên kệ kia.
Tỉnh rồi?
Thẩm Thính đứng dậy đi đến, Tần Tang không thể làm khác hơn là nhìn theo động tác của anh, lúc này mới phát hiện trên kệ có thêm một hộp nhựa trong suốt, bên trong có một con vật màu xanh đang chậm chạp nhúc nhích… Con rùa nhỏ?
Thẩm Thính không thích động vật nhỏ, trong nhà ngay cả hồ cá cũng không có, hôm nay lại đột ngột xuất hiện một con rùa nhỏ, chẳng lẽ là Khúc Kim Tích nuôi, sau đó đưa cho anh Thẩm?
Lại nghĩ đến con mèo có thể viết chữ do Khúc Kim Tích nuôi, Tần Tang cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, cậu ta thấy trong hộp nhựa trống trơn, liền nói: “Anh Thẩm, cần tôi đi mua một ít đồ dụng của con rùa này không?”
Thẩm Thính nhìn chằm chằm con rùa nhỏ, nói: “Không cần, nhặt được ven đường, không cần phải cẩn thận nuôi.”
Tần Tang: “…”
Sao cậu ta lại cảm thấy lời của anh Thẩm, trong lời có lời?
Cuối cùng Tần Tang mang đầy bụng nghi ngờ rồi đi.
Khúc Kim Tích dưới ánh mắt của Thẩm Thính, có một loại xúc động muốn rụt đầu lại, nhưng cô nhịn được.
“Ngủ có ngon không?” Cô nghe được lời hỏi của Thẩm Thính, giọng nói được xem là ôn hòa.
Trong lòng Khúc Kim Tích thả lỏng một chút, thoải mái rất nhiều, mỉm cười với Thẩm Thính, mặc dù Thẩm Thính không nhìn ra được.
Ngủ rất ngon.
Cô gật đầu.
“Nhưng tôi ngủ không ngon.” Thẩm Thính nói.
Nhất thời Khúc Kim Tích tự trách, đã nói thử có phải bởi vì sợ hãi mà biến về hình người được không, kết quả cô lại ngủ mất, Thẩm Thính không chỉ không tức giận, còn không quan tâm đến hiềm khích lúc trước mà mang cô về nhà của mình.
Cô không có cách nào nói chuyện được, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt biểu đạt sự an ủi chân thành nhất.
Thẩm Thính lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh ra, sau đó chuyển màn hình về phía con rùa nhỏ.
Phía trên là một tin tức có lượng truy cấp cao vô cùng.
#Thẩm Thính thất tình uống say, đêm khuya chạy xe như gió vượt đèn đỏ# Có ảnh có tính xác thực, không nghĩ đến Thẩm Thính nổi tiếng lạnh lùng cũng phải đau khổ vì thất tình, cô gái xinh đẹp nào cự tuyệt Thẩm Thính như vậy? Bạn không muốn có thể cho tôi.
Lượt chia sẻ đã vượt mười ngàn, bình luận đã hơn hai mười ngàn.
“Tối hôm qua bỗng nhiên cô im lặng không động đậy gì, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, tôi không thể làm khác hơn là đưa cô đến phòng khám thú cưng.” Lời giải thích của Thẩm Thính vang trên đỉnh đầu, “Sau đó bác sĩ ở phòng khám thú cưng nói cho tôi, cô chỉ là đang ngủ mà thôi.”
Suy nghĩ của Khúc Kim Tích dừng lại một chút, sau đó mới kết hợp giữa tin tức nhìn thấy trong điện thoại và lời của Thẩm Thính, tạo thành một sự thật: Thẩm Thính cho rằng cô xảy ra chuyện, vì vậy lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng khám thú cưng, vì thế không ngại vượt đèn đỏ. Kết quả không biết ai chụp được anh, nổ ra trên mạng, nói loạn một trận đưa tới sự phê bình vô cùng nhiều.
Mặc dù phòng làm việc đã lên tiếng tuyên bố làm sáng tỏ, cũng không phải là thất tình say rượu, nhưng dù đã đè được chuyện này xuống, nhưng chuyện vượt đèn đỏ là sự thật, làm việc trái pháp luận, dẫn đến bị người ít người mắng chửi. Mà tất cả mọi thứ, đều là Thẩm Thính có lòng tốt đi đến biệt thự, sau đó bởi vì cô mà đưa đến những chuyện như vậy.
Khúc Kim Tích không dám động rồi.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô nghe được tiếng hừ nhẹ, Thẩm Thính xoay người đi ra ngoài.
Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là yên lặng rúc vào trong hộp, ngay lúc này, đột nhiên truyền đến cảm giác mất trọng lượng, cái hộp từ trên kệ rơi xuống!
A —— phanh!
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích choáng váng chuyển mình, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ đang đập điên cuồng, chờ đến khi kịp phản ứng, phát hiện mình đã được Thẩm Thính nhặt lên.
“Xem ra không phải do sợ hãi.” Cô nghe được Thẩm Thính nói như vậy.
Thì ra vì chuyện này nên anh mới đẩy cô xuống?
Trong lòng Khúc Kim Tích khó chịu một chút.
Liếc con rùa nhỏ đang giận mà không thể nói cùng ánh mắt ủy khuất kia, tâm trạng của Thẩm Thính rất tốt, anh lấy Khúc Kim Tích từ trong hộp ra, để xuống đất: “Cô có thể tự do hoạt động.”
Khúc Kim Tích: “…”
Anh ta cố ý!
Tiếp đó Thẩm Thính đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền truyền đến mùi thơm đậm đà.
Thật là thơm!
Nước miếng thèm ăn của Khúc Kim Tích cũng chảy xuống rồi.
Không nghĩ đến Thẩm Thính lại biết nấu cơm, hơn nữa ngửi được mùi này, tài nấu nướng cũng không tệ, dù sao rảnh cũng là rảnh, Khúc Kim Tích bắt đầu bò vào phòng bếp, cô muốn nhìn thử Thẩm Thính đang làm gì.
Mười phút sau, cô nhìn khoảng cách còn năm mét nữa mới đến được phòng bếp, quyết định từ bỏ.
Thẩm Thính bưng cái dĩa ra, thấy được con rùa nhỏ đã di chuyển được khoảng một mét, cũng không để ý đến cô, trực tiếp để dìa thức ăn đã làm tốt lên bàn.
Khúc Kim Tích nhịn được! Mày không có đói bụng!
Nhưng chân của cô lại không khống chế được bò theo hướng của Thẩm Thính.
Thẩm Thính hơi nghiêng đầu, liền thấy con rùa nhỏ đang hì hục bò tới chỗ này, thậm chí anh còn cảm giác được cô đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng hiệu quả bày ra lại vẫn chậm đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Bỏ đi, cần gì phải khi dễ một con rùa nhỏ chứ.
Thẩm Thính bố thí giúp đỡ mang Khúc Kim Tích đặt lên bàn, người sau lập tức chân chó dùng đầu cọ vào anh, cảm giác kia… Thẩm Thính nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Yên tĩnh một chút.”
Khúc Kim Tích không nhúc nhích nữa, giống như đang nghe quân lệnh vậy.
Thẩm Thính lại muốn cười rồi, nhưng Thẩm Thính cũng không biết con rùa nhỏ có thể ăn đồ ăn chín hay không, chỉ có thể thử một chút.
Khúc Kim Tích liều mạng gật đầu, sao cô có thể ăn đồ sống được chứ!!!
Một người một rùa yên tĩnh dùng cơm trên bàn ăn, chờ khi Thẩm Thính ăn xong, chuyển ánh mắt một cái, thức ăn trong đĩa trước người của con rùa nhỏ đã không còn
Anh nhướng mày, cũng không nghĩ sau khi biến thành rùa nhỏ, Khúc Kim Tích còn có thể ăn nhiều như vậy, cơm anh nấu vẫn còn thừa lại, thấy vậy anh nói: “Còn muốn ăn nữa không?”
Khúc Kim Tích khó khăn lắc đầu một cái, có chút không thoải mái, bò qua bò lại một chỗ —— ăn quá nhiều, no quá QAQ.
Thẩm Thính đợi một ngày ở nhà, dọa sợ Khúc Kim Tích nhiều lần, nhưng cô cũng không biến trở về hình người, chỉ có thể từ bỏ.
Sau đó Khúc Kim Tích phát hiện, Thẩm Thính lại xem bình luận liên quan đến anh trên Weibo, sự phát hiện này làm cho cô cảm giác Thẩm Thính lại gần gũi như vậy.
Cô vẫn cho là Thẩm Thính sẽ không để ý những chuyện như vậy.
Ngày hôm sau, Thẩm Thính bắt đầu làm việc trở lại, hôm nay anh phải đi gặp một vị đạo diễn, bàn bạc bộ phim tiếp theo. Tần Tang đến đón người, thuận tiện mang đồ ăn sáng đến.
“Bộ phận quan hệ xã hội đã đè tin tức kia xuống.” Tần Tang vừa nói vừa mở đồ ăn sáng kia ra, lại nghe được Thẩm Thính đột nhiên nói một câu, “Cẩn thận dưới chân.”
Tần Tang theo bản năng nhấc chân lên, dưới bàn uống trà có một con rùa nhỏ đang từ từ bò ra, mà vật con rùa nhỏ dùng đầu đẩy ra ngoài, là một viên bi thủy tinh.
Tần Tang: “…???”
Thẩm Thính đồng thời đặt viên bi thủy tinh và con rùa nhỏ lên trên bàn uống trà, xé chút bánh mì cho cô, động tác thành thạo làm cho Tần Tang kinh ngạc.
“Làm không tệ.”
Tần Tang hậu tri hậu giác*, Thẩm Thính đang nói chuyện với con rùa nhỏ này.
*Hậu tri hậu giác là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Khúc Kim Tích tủi thân bẹp miệng, sám sớm Thẩm Thính đã lôi cô từ hộp nhựa ra, sau đó ném viên bi thủy tinh xuống dưới đáy bàn trà nhỏ, nói cho cô phải đi nhặt viên bi thủy tinh kia mới được ăn sáng.
Vì bữa ăn sáng, cô không thể làm khác hơn là nhận lệnh.
Cô cảm thấy là Thẩm Thính cố ý khi dễ cô, nhưng lại cảm thấy với tính tình của anh, hẳn không thể nhàm chán và ngây thơ như vậy.
Ăn đến no bụng, Khúc Kim Tích mơ màng buồn ngủ, cho đến khi phát hiện Thẩm Thính và Tần Tang phải đi, cô mới chợt tỉnh lại.
Sau khi Thẩm Thính đi, chỉ có một mình cô đợi ở chỗ này, mà nhìn Thẩm Thính cũng không có ý định mang cô đi ra ngoài.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiểu, cô vội vàng ngã xuống từ bàn trà nhỏ, động tác hấp tấp này hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Thính.
Quả nhiên, Thẩm Thính nhìn đến, thấy bốn cái chân ngắn ngủn của cô đang vùng vẫy không ngừng ở trên đất, thoáng suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài?”
Khúc Kim Tích nhanh chóng gật đầu.
Tần Tang: “???”
Hình như cậu ta thấy được một con… Một con rùa nhỏ đang gật đầu?
“Không được.” Câu trả lời vô cùng lạnh lùng.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Mắt nhỏ như đậu xanh của rùa nhỏ nháy nháy, sau đó cúi đầu, ngay cả Tần Tang vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng từ ánh mắt và động tác của con rùa nhỏ này nhìn thấy được sự mất mát của nó.
Quỷ dị, từ phản ứng của con rùa nhỏ này Tần Tang nhìn được bóng dáng của con mèo do Khúc Kim Tích nuôi.
“Anh Thẩm, nếu không mang nó đi theo?” Tần Tang suy nghĩ một chút nói, “Nó cũng không chiếm nhiều chỗ.”
Nói xong, chỉ thấy con rùa nhỏ chuyển đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt bé như hạt đậu xanh lộ ra sự mừng rỡ ngạc nhiên vô hạn, phản ứng giống như đúc những thiếu nữ theo đuổi thần tượng thấy được thần tượng của mình.
Trời mới biết cậu ta làm sao lại có thể từ “Mặt” của một con rùa nhỏ nhìn được những thứ cảm xúc này.
Vẻ mặt Thẩm Thính không thay đổi, sau một lát nó: “Vậy thì mang theo đi.”
Nơi gặp đạo diễn là một nhà hàng, đạo diễn họ Hà, gọi là Hà Chiếu, là một đạo diễn kim bài trong giới, trừ đạo diễn nhà sản xuất phim ra, còn có nữ chính đã được xác định.
Khúc Kim Tích nằm ở trong túi của Tần Tang, nghe được một lát, lúc này mới biết phim mới của Thẩm Thính tên là 《 Chước Nhật 》 là một bộ phim có đề tài tội phạm, nữ chính hợp tác với anh là ảnh hậu nổi tiếng Từ Nam Nam.
Mỗi người ngồi trong căn phòng nhỏ này đều có thân phận không tầm thường.
Lúc này, cô nghe được giọng cười duyên của Từ Nam Nam: “Thẩm Thính, lần hợp tác trước đó, đã qua sau bảy năm rồi, không nghĩ đến chúng ta lại có thể hợp tác lần nữa.”
Thẩm Thính lạnh nhạt nói: “Duyên phận.”
Đạo diễn Hà, cười híp mắt tiếp lời: “Đúng vậy, bộ phim này có sự tham gia của hai người, đúng là không dễ dàng. Đúng rồi, Nam Nam, nghe nói cô kết hôn rồi?”
“Kết hôn rồi, lại ly hôn rồi.” Trong lúc nói chuyển ánh mắt Từ Nam Nam chuyển động mơ hồ nhìn qua Thẩm Thính, trong mắt tình ý dào dạt như có như không, “Trước kia trẻ tuổi không hiểu chuyện, vẫn là làm diễn viên thoải mái hơn, diễn xuất mới có thể làm cho tôi tự do hưởng thụ cuộc sống.”
“Thẩm Thính còn anh? Còn độc thân à?” Từ Nam Nam nhớ đến cái gì đó, khẽ cười nói, “Trong lúc vô tình em nhìn thấy được tin tức ngày đó, hình như có một người mới là fan của anh, không để ý đến trường hợp xin chữ ký của anh.”
Gương mặt cô ta xinh đẹp, giọng nói mềm mại, giống như đang nói đùa với bạn vậy, trái lại cũng không để cho người khác cảm thấy cô ta nói như vậy là quá đột ngột.
Khúc Kim Tích: “…”
Người được nhắc đến không phải là cô chứ?
“Hình như họ Khúc…” Cô ta nhăn mày, “Sau đó, tôi lại thấy cô ta vô tình trợt té nhào lên người anh, là thật sao?”
“Có lẽ vậy.” Giọng nói của Thẩm Thính mơ hồ, thậm chí có chút qua loa lấy lệ, có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng Từ Nam Nam lại có thể nghe hiểu.
Nhớ năm đó cô ta lần đầu hợp tác với Thẩm Thính, không có cách nào kiềm chế mà phim giả tình thật, tất nhiên chỉ một mình cô ta mà thôi.
Cô ta lấy can đảm để tỏ tình, nhưng chỉ được một lời từ chối, sau đó cô ta thề muốn tạo ra một thế giới chỉ thuộc về mình, muốn vượt qua Thẩm Thính, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không vượt qua được.
Lần đầu tiên cô ta nhận giải thưởng, thì Thẩm Thính đã nhận vô số giải thưởng rồi.
Thậm chí khi cô ta biết thân phận của anh, vì vậy càng muốn phát triển thêm một bước với anh, nhưng Thẩm Thính lại không cho cô ta cơ hội, dưới cơn nóng giận cô ta đồng ý kết hôn với phú nhị đại theo đuổi cô ta, lúc đầu tưởng rằng có thể trải qua cuộc sống của bà chủ nhà giàu, càng về sau càng phát hiện, đều là ảo tưởng.
Vì vậy cô ta sử dụng một chút thủ đoạn, ly hôn với phú nhị đại kia, được chia không ít tài sản, mục đích trở lại vòng giải trí rất là rõ ràng, theo đuổi Thẩm Thính lần nữa.
Vì thế, những người phụ nữ muốn đến gần Thẩm Thính, tất cả đều là kẻ thù của cô ta.
“Tôi biết người mới này, tên là Khúc Kim Tích.” Nhà sản xuất phim tiếp lời, “Nói là người mới thật ra cũng không phải người mới, ra mắt hai năm, quay được mấy bộ phim nát, đều là vai phụ nhỏ. Bỏ vấn đề về nhân phẩm của cô ta, thì kỹ thuật diễn cũng rất tốt.”
Khúc Kim Tích nghe xong, lại có chút vui mừng, có người khen kỹ thuật diễn của cô tốt kìa.
“Trước kia người này thích lợi dụng lưu lượng của nghệ sĩ hot, da mặt rất dày.” Nhà sản xuất phim giễu cợt nói, có chút khinh thường, “Nhưng nếu như cô ta đàng hoàng yên phận đóng phim, nói không chừng cho cô ta cơ hội, cô ta có thể hot lên.”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Sắc mặt của Từ Nam Nam có chút khó coi, cô ta cố ý nhắc đến Khúc Kim Tích, là muốn mượn chuyện này để nói chuyện với Thẩm Thính, cũng không muốn đề tài câu chuyện chuyển đến người Khúc Kim Tích.
Một người mới chỉ hơn tuyến mười tám chút xíu, không có tư cách xuất hiện trong bữa cơm này.
Nhưng mà Thẩm Thính lại nói một câu: “Sao lại nói như vậy?”
Lúc đầu nhà sản xuất phìm cảm thấy không nên nói chuyện về Khúc Kim Tích, không ngờ hình như Thẩm Thính cảm thấy hứng thú, nếu anh hỏi đến, trái lại nhà sản xuất phim cũng bắt đầu nói: “Năm ngoái, cô ta ở trong một tổ của tôi, hình như là diễn vai nha hoàn, có một cảnh là phải nhảy vào trong hồ, lại vào mùa đông rất lạnh, trên mặt hồ đã kết thành vụn băng, âm mấy độ, những nha hoàn khác không muốn nhảy, chỉ có cô ta, ùm một cái nhảy xuống.”
“Thưởng thức phần tàn nhẫn với mình này, tôi đã nói đạo diễn thêm cho cô ta mấy cảnh diễn nữa.” Nhà sản xuất phim nhún vai nói. “Kết quả đêm đó cô ta ăn mặc gợi cảm đến phòng tôi.”
Khúc Kim Tích: “…”
Khúc Kim Tích cô không dám tưởng tượng vẻ mặt lúc này của Thẩm Thính, dù gì bây giờ cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh.
Trong vòng này không thiếu người dùng quy tắc ngầm, nhưng nhà sản xuất phim là người đúng đắn, có vợ con, gia đình hạnh phúc.
Ông ta để đạo diễn thêm mấy cảnh diễn cho Khúc Kim Tích, chỉ là thưởng thức sự tàn nhẫn khi làm việc của cô lúc ấy, cũng không suy nghĩ nhiều.
Khúc Kim Tích lại đến tìm ông ta vào tối đó, không chỉ làm sự thưởng thức của ông ta dành cho cô biến mất, trái lại còn sinh ra sự chán ghét.
“Người mới bây giờ nha, ai cũng nghĩ đi đường tắt.” Từ Nam Nam xúc động, kính nhà sản xuất một ly rượu, “Bộ dạng trước kia của chúng ta, thật đúng là đơn thuần.”
Đây chính là châm chọc Khúc Kim Tích không đơn giản.
Lấy hành động trước kia của Khúc Kim Tích, bị châm chọc như vậy, trái lại cũng không là gì. Sau đó phó đạo diễn nói sang chuyện khác, đứng dậy kính rượu Từ Nam Nam.
Thẩm Thính bưng ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, chất lỏng trong ly tôn lên ánh mắt lạnh như băng của anh, không dấu vết liếc nhìn về phía Tần Tang bên cạnh.
Anh không thể không nghĩ đến: Khúc Kim Tích nghe được những lời này, sẽ có phản ứng gì?
Nhưng nhìn một cái lại cảm thấy có chút không đúng, Thẩm Thính nghiêng đầu qua chỗ khác, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ngay mới vừa rồi, Tần Tang bỗng nhiên cảm thấy con rùa nhỏ trong túi rất nóng, cậu ta cũng không cho đây là ảo giác, cho nên liền nói cảm giác của mình ra.
Thẩm Thính đưa tay ra.
Tần Tang nhẹ nhàng móc con rùa nhỏ ra, quả nhiên, vỏ của con rùa nhỏ rất nóng, giống như bị mặt trời nướng vậy.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Thẩm Thính nhận lấy, bị nhiệt độ nóng trên người con rùa nhỏ tản ra làm cho nhíu mày lại, rõ ràng nhiệt độ này không bình thường.
Ánh sáng chợt lóe, trong lòng Thẩm Thính nói thầm “Không tốt”, nhưng đã chậm một bước.
Đột nhiên con rùa nhỏ trong tay biến mất, cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện bên chân của anh, cũng vững vàng ôm lấy chân anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
“. . .”
“. . .”
“…”
Đầu óc của Khúc Kim Tích có chút choáng váng, mới vừa rồi cô chỉ cảm thấy rất nóng, lồng ngực giống như bị cái gì đốt vậy, rồi sau đó trở thành tình huống như bây giờ.
May mắn duy nhất chính là bàn ăn này là bàn tròn lớn, mặt bàn có một lớp khăn trải bàn rủ xuống, gần như đã rủ xuống đất, người không nhiều, khoảng cách giữa mỗi người tương đối rộng.
Bên phải Thẩm Thính là phó đạo diễn, đã đứng dậy kính rượu Từ Nam Nam, chỗ ngồi trống không. Bên phải là Tần Tang, mặt đầy biểu tình gặp quỷ nhìn về phía này.
Con rùa nhỏ cậu ta mới vừa lấy ra từ túi áo, biến thành Khúc Kim Tích???
“Thẩm Thính tôi kính cậu một ly.” Mắt thấy phó đạo diễn kính xong Từ Nam Nam, Từ Nam Nam cũng theo phó đạo diễn muốn kính rượu Thẩm Thính.
Thẩm Thính dùng âm lượng chỉ có anh và Khúc Kim Tích nghe được nói: “Đi vào!”
Khúc Kim Tích biến thành người, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thính khom người, nhét cô dưới đáy bàn.
Lần đầu tiên Thẩm Thính làm loại chuyện này, tim đập rộn lên, phát hiện chân của Khúc Kim Tích ở bên ngoài, lúc này Tần Tang đi tới, đẩy chân của Khúc Kim Tích và bên trong.
Thẩm Thính nghĩ, nên tăng tiền lương cho Tần Tang.
“Là rơi đồ xuống dưới bàn sao?” Từ Nam Nam đi tới, hỏi.