Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122+123 : Phiên Ngoại
Chương 122: Ngoại truyện 7
Lời này nếu như đổi lại là người lớn nói, nói không chừng có thể sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn. Nhưng mà đổi thành cô bạn nhỏ, vậy thì chỉ là sự hồn nhiên và dễ thương không hiểu chuyện.
Hơn nữa nếu như xấu hổ cũng là Thẩm Thính xấu hổ
Cố Niệm Thu vui vẻ, không kìm được đưa tay ra nhéo gò má non nớt của tiểu bảo bối: “Anh hai Thẩm của em nói bậy, đừng nghe, để chị đeo lên cho em.”
Sau đó, cô ấy đeo sợi dây chuyền lên cổ Khúc Kim Tích, nhân tiện đôi môi đỏ mọng hôn lên má Tiểu Kim Tích.
Khúc Kim Tích: “…”
Sau khi trưởng thành lần đầu tiên được con gái hôn, cảm giác không thể nào giải thích được.
Phép lịch sự căn bản khiến cô không thể đưa tay lên lau mặt, chỉ đành ngoan ngoãn mỉm cười: “Cảm ơn em gái xinh đẹp.”
Cố Niệm Thu là nhân vật chính của đêm nay, không thể nào ở đây nói chuyện với bọn họ suốt, sau khi chào hỏi xong thì tạm thời rời đi.
“Tích Tích, qua đó với mẹ.” Mẹ Thẩm nhìn thấy vài “người bạn” cùng tuổi với mình, vì một lý do đặc biệt nào đó, bà muốn đưa Tiểu Kim Tích đáng yêu qua đó khoe khoang một chút.
Thỉnh thoảng bọn họ lại cùng nhau tụ tập, thảo luận về con gái cháu gái nhỏ trong gia đình, mẹ Thẩm bình thường không thể nhúng miệng vào được, bây giờ thì tình huống đã khác rồi.
Tích Tích nhà bà còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đó.
Thẩm Thính đi theo vì không muốn Khúc Kim Tích rời khỏi tầm mắt của mình, mẹ Thẩm đưa Khúc Kim Tích đến nhóm chị em, một mình anh là đàn ông đương nhiên rất xấu hổ.
Như vậy, Tiểu Kim Tích sẽ không thể ở bên cạnh anh.
Anh có thể đồng ý sao?
“Mẹ, đằng kia đều là người lạ. Cô ấy còn nhỏ, không thích hợp.” Thẩm Thính nói, “Hơn nữa trẻ con rất dễ đói. Con sẽ đưa cô ấy đi tìm đồ ăn. Mẹ đi đi.”
Nói xong không đợi mẹ Thẩm kịp phản ứng, đã trực tiếp bế Tiểu Kim Tích đi vào trong đám đông, sự giáo dục của mẹ Thẩm khiến bà ấy không thể giành người ở nơi công cộng, chỉ đành bất lực thở dài, quay người đi vào nhóm chị em.
“Thinh Lan, vừa rồi tôi nghe nói cô đã nhận con gái đỡ đầu, có thật không?” Một quý bà giàu có cười híp mắt hỏi mẹ Thẩm, những quý bà khác cũng dỏng tai lên nghe.
Mẹ Thẩm tên là Mai Thinh Lan, khi bà tụ tập với những quý bà giàu có này đều gọi tên lẫn nhau.
Ở bữa tiệc, phụ nữ tụ tập lại, không thể thiếu những câu chuyện phiếm. Mẹ Thẩm và con trai đưa một bé gái tham gia bữa tiệc, chuyện cô bé là con gái đỡ đầu của mẹ Thẩm đã nhanh chóng lan rộng. Điều này khiến các quý bà khác vừa tò mò vừa ngạc nhiên.
Mai Thinh Lan tuổi đã lớn rồi còn nhận con gái nuôi cái gì nữa chứ? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhớ tới mấy chục năm trước, Mai Thinh Lan gả vào nhà họ Thẩm, chính là nỗi ước ao của không ít cô gái cùng tuổi, đều cảm thấy số mệnh của bà quá tốt, ba Thẩm lại đối xử rất tốt với bà. Kết quả là chỉ trong vòng mấy năm, ba Thẩm vì bệnh tật mà qua đời. Hầu hết mọi người đều cảm thấy được an ủi trong lòng- Lấy chồng tốt hơn tôi thì sao chứ, không phải chồng cũng chết rồi sao?
Không ngờ rằng, bà ở lại nhà họ Thẩm mấy chục năm, không tái giá, nuôi dưỡng hai đứa con trai, hiếu thảo với ông cụ Thẩm. Mặc dù không phụ trách chuyện công ty, nhưng chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một mình tay bà quán xuyến, rất có kỹ năng.
Vì vậy, tất cả mọi người trong nhóm đều biết rằng Mai Thinh Lan là một người phụ nữ trông thì thanh lịch và hòa nhã nhưng lại không dễ đối phó.
Mỗi lần tụ hội, có người vừa công khai vừa ngấm ngầm chế giễu, chế giễu Thẩm Thính là cậu hai của nhà họ Thẩm lại đi gia nhập làng giải trí làm diễn viên gì đó. Theo quan niệm của một số thế hệ lớn tuổi, đó chính là một đào kép, một sự tồn tại bất nhập lưu.
Tập đoàn Thẩm Thị tốt đẹp không đi lại đi lộ mặt cho thiên hạ nhìn ngó.
Sau đó, dựa vào đặc điểm này, đồn đoán rằng có phải bởi vì giữa Thẩm Thính và Thẩm Kế có tranh chấp tài sản gia đình hay không. Cuối cùng, Thẩm Kế nắm quyền điều hành tập đoàn Thẩm Thị khổng lồ, Thẩm Thính mất quyền thừa kế, tự sa ngã đi vào làng giải trí.
Cách nói này cũng không ít, mẹ Thẩm thỉnh thoảng nghe thấy, bà đều coi như gió thổi bên tai.
Những người đó cũng chỉ dám bàn tán vài câu sau lưng, khi thật sự đối mặt với người nhà họ Thẩm đều không dám nói một lời.
Đôi khi lòng ghen tị của con người không thể nào giải thích được, chỉ cần người khác tốt hơn mình thì sẽ không thoải mái.
Bây giờ Mai Thinh Lan nhận ra một cô con gái nuôi, một số người không thể ngừng suy nghĩ – Có phải là con gái ngoài giá thú của Mai Thinh Lan không?
Họ suy nghĩ ác ý, Mai Thinh Lan ở góa nhiều năm như vậy. Từ khi còn trẻ đến bây giờ đã trải qua hơn nửa cuộc đời, một người phụ nữ có thể giữ mình lâu như vậy sao?
Nhà họ Thẩm lại có tiền. Chỉ cần đem tiền ra bảo dưỡng tốt, với tuổi tác của Mai Thinh Lan, lại tính toán tuổi của cô bé đó, hơn bốn mươi tuổi sinh một cô con gái không phải là không thể.
Nếu không, một bữa tối to lớn như vậy của nhà họ Cố, lại đưa một cô con gái nuôi đến, có thể thấy thương yêu đến cỡ nào.
Mẹ Thẩm và những phu nhân này đã qua lại với nhau cả nửa đời, trong lòng bà biết rất rõ những người nào là chân thành, những người nào là giả tạo, những người nào là xem kịch.
Bà muốn đưa Khúc Kim Tích qua đây không nhằm mục đích nào khác, chỉ là để khoe khoang. Nhân tiện trong số những quý bà này, có người đã có cháu, có người không thể sinh con, chồng nuôi bồ nhí ở bên ngoài, sinh con ngoài giá thú rồi tự mình nhận về nuôi.
Bà Quế trước mặt, người đang cười híp mắt hỏi bà ấy còn lợi hại hơn, con trai bà ta lấy vợ nhưng bà ta không thích người đó, không thích cô gái nhà nghèo, nên ép con trai và vợ phải ly hôn. Cậu con trai không đồng ý, bà ta tức giận đẩy con dâu đang mang thai xuống cầu thang khiến con dâu sảy thai, chấp nhận ly hôn với con trai bà ta trong đau khổ.
Sau đó bà Quế vội vàng bảo con trai kết hôn với cô gái mà bà ta thích, kết quả cô con dâu mới sinh con gái. Bà Quế liền không thích ý, thấy con dâu mới có nhìn thế nào cũng không thuận mắt, ngày ngày khiêu khích. Cô con dâu mới cũng là thế hệ thứ hai giàu có chỉ có điều không bằng nhà họ Quế. Trong lúc tức giận cô ta ly hôn, bỏ mặc đứa con gái mới chào đời mà quay về nhà mẹ.
Người con trai cũng vô cùng tức giận bởi hành động của mẹ mình, dứt khoát ra nước ngoài, trực tiếp định cư ở nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.
Lúc này bà Quế hoảng loạn, sợ con trai thực sự không nhận bà ta- Chồng của bà ta có rất nhiều tình nhân và con ngoài giá thú ở bên ngoài, nếu như con trai không quan tâm đến bà ta thì tài sản sau này phải làm sao.
Bà ta dùng thái độ mềm mỏng dỗ dành con trai trở về. Con trai của bà ta chỉ bảo bà ta nuôi dưỡng tốt cho con gái nhỏ mới sinh trước, đợi sau khi nuôi dưỡng tốt anh ta sẽ quay về.
Vì con trai, bà Quế chỉ đành dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc cháu gái, lần nuôi dưỡng này, cũng nảy sinh tình cảm, cảm thấy cháu gái cũng có cái tốt của cháu gái.
Mẹ Thẩm lần trước đã từng nhìn thấy cô bé, trắng trẻo, mập mạp, dáng vẻ đáng yêu, nhưng tính cách lại kiêu ngạo, không có sự ngây thơ của một cô bé chút nào.
Bà Quế còn nhân cơ hội này chế giễu mẹ Thẩm, nói rằng hai đứa con trai của bà đều chạy trốn hết rồi, kết quả một đứa cháu cũng không có, hơn nữa còn nhân cơ hội chào hàng cô cháu gái họ hàng xa của bà ta, muốn để mẹ Thẩm nhìn trúng. Tới lúc đó gả vào nhà họ Thẩm, bà ta cũng được thơm lây.
―Đố kỵ chung quy vẫn là đố kỵ, nhưng nhà họ Thẩm nhân khẩu đơn giản, chỉ cần gả vào nhà họ Thẩm có gia sản khổng lồ ấy, thế nào cũng được chia một phần không nhỏ. Đối diện với lời của bà Quế, mẹ Thẩm cười nhẹ: “Đương nhiên là thật rồi. Con bé quá đáng yêu. Tôi vừa nhìn thấy đã thích. Nói ra thì tôi có lẽ chưa bao giờ dẫn theo trẻ con, ba mẹ con bé gửi nó sống ở chỗ tôi mấy ngày, tôi còn lo lắng đưa nó đi không biết có hay lắm không, không ngờ con bé mới ba tuổi đã hiểu chuyện lại thân thiết, giống như một chiếc áo bông nhỏ vậy.”
“Nếu như người lớn bận, nó sẽ tự mình ngồi ở đó mà đọc sách. Nó mới ba tuổi đã có thể biết một số từ, còn có thể đọc thuộc lòng 300 bài thơ Đường.” Nói xong, mẹ Thẩm cố ý dừng lại hai giây, mới nói tiếp, “Bố mẹ nó lo lắng nó trầm tính quá, trẻ con cũng nên hoạt bát hơn một chút. Man Nhu, Tiêu Thi của nhà bà khá hoạt bát. Lần trước ở nhà họ Tần lại to gan, đuổi đánh con chó của bà Tần nuôi dưỡng, bà truyền thụ cho tôi một chút kinh nghiệm, làm thế nào để khiến cho đứa trẻ trở nên hoạt bát hơn một chút.”
Lời này vừa nói ra, nhóm người xung quanh im lặng trong vài giây.
Nhà họ Tần cũng là một gia đình giàu có, bà Tần có nuôi một con chó, vô cùng thương yêu. Lần trước trong nhà tổ chức một sự kiện nhỏ mời mấy chị em đến dự tiệc, bà Quế đã dẫn cháu gái mình đến.
Mặc dù cháu gái của bà ta là khách của nhà người ta, không những không coi mình là khách mà còn gây gổ với lũ trẻ của nhà họ Tần, giành đồ của người ta, cuối cùng đi gây chuyện với con chó yêu quý của bà Tần.
Con chó yêu quý sốt ruột gầm lên mấy tiếng với nó, nó liền cầm đồ đạc trên bàn đập vào con chó, con chó tính khí rất tốt, cho dù bị đánh đến kêu ngoao ngoao cũng không cắn lại. Trên cơ thể con chó bị đánh tạo ra một lỗ, lông trên người cũng bị cô bé nhổ mấy sợi.
Bà Tần đen mặt ngay tại chỗ, nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng sớm kết thúc bữa tiệc, buông lời nhắn nhủ, sau này không muốn nhìn thấy cháu gái của bà Quế ở những trường hợp công cộng.
Hai gia đình vì vậy mà kết khúc mắc, hầu như không qua lại nữa.
Mẹ Thẩm đột nhiên đề cập đến chuyện này, không phải là vạch trần vết sẹo của người ta sao. Nhưng mà lần tụ tập đó mẹ Thẩm không đi, bà không đến hiện trường, không biết tình huống hiện trường rốt cuộc là như thế nào, cái gọi là người không biết thì không có tội, thêm vào đó, bà nói với vẻ chân thành, không có nửa phần chế giễu.
Đối với điều này, bà Quế không dễ nổi cáu, trở mặt ở trước nhiều người như vậy hiển nhiên là sức chịu đựng nhỏ. Hơn nữa, việc cháu gái bà ta đánh đập con chó là sự thật, nuôi dạy không tốt cũng là sự thật.
Tuy nhiên, mỗi lần bà Quế ra ngoài đều sẽ ra sức khen ngợi cháu gái bà ta khéo léo và thông minh đến thế nào, hận không thể tuyên bố cháu gái của mình cho toàn thế giới đã khiến không ít người phản cảm.
Vì vậy, với địa vị của nhà họ Thẩm trong giới thượng lưu quyền quý, cho dù mẹ Thẩm có trực tiếp nói ra, không cho bà ta một chút mặt mũi thì bà ta cũng không làm gì được.
Huống hồ, mẹ Thẩm đã nói chuyện một cách tế nhị như vậy.
Bà Quế chỉ đành âm thầm nghiến răng. Bình thường với tính cách của mẹ Thẩm, bà không bao giờ hạ thấp mặt mũi của người khác như vậy, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì.
Bà ta phải âm thầm chịu đựng sự điều này, da cười mà thịt không cười nói, “Có gì mà có kinh nghiệm với không có kinh nghiệm, trẻ con là tính trời sinh, người lớn chỉ có thể dẫn dắt một chút.”
Mẹ Thẩm cười cười, không nói nữa.
Lại có người nói: “Ba tuổi đã có thể đọc thuộc 300 bài thơ Đường, lại còn có thể biết chữ. Cô bé này thật là lợi hại.”
Điều này làm dấy lên nghi ngờ, mẹ Thẩm cũng không bận tâm. Trong lòng nghĩ rằng Tích Tích nhà bà không chỉ có thể có thể thuộc lòng 300 bài thơ Đường mà cái gì cũng có thể làm được.
Mặc dù không thể nhân cơ hội ngày hôm nay mà quang minh chính đại giới thiệu con dâu nhưng mẹ Thẩm vẫn muốn khoe khoang thông qua những phương thức khác.
“Cô bé bị Tiểu Thính dắt đi rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa nó qua đây cho các bà xem thử.”
“Ồ, bà đây là để cho cậu hai nhà họ Thẩm cảm nhận trước một chút cảm giác làm ba sao?” Mẹ Thẩm cười không nói gì.
Cuộc trò chuyện ở bên này rất gay gắt, mẹ Thẩm đã thành công khoe khoang Tiểu Kim Tích một lượt, khiến Tiểu Kim Tích còn chưa qua đây đã lọt vào tai của những quý bà giàu có này.
Thẩm Thính ở đằng kia đưa Khúc Kim Tích đi kiếm thức ăn. Trong bữa tiệc các loại mỹ thực phong phú, cái gì cũng có, đều được bày trên kệ, tinh tế và mỹ vị.
Khúc Kim Tích nhìn mà chảy nước bọt.
“Muốn ăn cái gì?”
Biến thân tới bây giờ, cô đã dần dần quen với cơ thể của một đứa trẻ, chịu ảnh hưởng của cơ thể, cô có đặc điểm của một đứa trẻ mà không thể nào khống chế được- nếu như cô biến thành một con vật nhỏ, đều sẽ bị bản năng của động vật ảnh hưởng không thể khống chế được.
Ví dụ, khi cô biến thành một con mèo con, cô sẽ đi theo Thẩm Thính một cách tự nhiên, biến thành hải sản có thể hít thở trong nước theo bản năng. Bây giờ bị thu nhỏ thành cô bé nên tâm trí không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
“Đều muốn ăn!” Đôi mắt cô sáng lên.
Bình thường không phải là chưa từng ăn những món ăn tinh tế này, nhưng trẻ em mà, nhìn thấy những món ăn đẹp mắt thì luôn không nhịn được.
Thẩm Thính phì cười, thật ra trong suốt chặng đường, nhìn thấy cô bé, trong đầu anh không ngừng tưởng tượng nếu như bọn họ thật sự sinh một cô con gái, có lẽ sẽ là như vậy.
Nghĩ đến đây, khi đối mặt với Tiểu Kim Tích, Thẩm Thính vô thức mang tâm lý “người ba hiền từ”, không có bất kỳ ý nghĩ mờ ám nào.
“Đều muốn ăn, cái miệng không nhỏ.”
Khúc Kim Tích phản bác: “Anh không phải đến bây giờ mới biết là em ăn nhiều.”
Thẩm Thính nhéo mặt cô: “Vậy thì anh nuôi heo lâu như vậy, sao không thấy em béo lên?”
“Em béo lên thì còn có thể đóng phim được sao?” Khúc Kim Tích nghiến răng, thì ra lão nam nhân này vẫn luôn muốn cô béo lên.
Mặc dù Thẩm Thính chưa bao giờ chăm sóc em bé nhưng khi đóng phim đã từng tiếp xúc với đứa trẻ vài tuổi, nếu không thì anh cũng không thể bế Khúc Kim Tích thành thạo như vậy.
Anh chọn một số thức ăn dễ tiêu cho Khúc Kim Tích, trẻ con dạ dày yếu nên không dám cho cô ăn uống một cách tùy tiện.
Khiêu vũ trong bữa tiệc là một trong những hoạt động tất yếu. Khúc Kim Tích nhấm nháp từng miếng bánh, Thẩm Thính thỉnh thoảng chăm sóc cho cô. Những động tác nhẹ nhàng và cẩn thận của anh đã thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.
Không phải ai cũng biết Thẩm Thính. Một số người không chú ý đến tin tức trong làng giải trí, hoàn toàn không biết anh là ai. Nhưng có thể tham dự bữa tiệc của nhà họ Cố nghĩ rằng cũng là một người thành công.
Một người đàn ông đẹp trai, lại có tiền, còn tỉ mỉ, dịu dàng với trẻ con như vậy, chẳng phải chính là người được chọn làm chồng trong mộng của nhiều phụ nữ sao?
Không lâu sau, có một người phụ nữ xinh đẹp tự tin đi ngang qua với hai ly rượu vang trên tay: “Thưa anh, không phiền nếu tôi ngồi ở đây chứ.”
Người phụ nữ có dáng người cực chuẩn, mặc một chiếc váy dài bó sát càng tôn lên dáng người lồi lõm, đặc biệt là phần thân trước khoét sâu nhờ có ánh đèn trên cao chiếu rọi mà, trắng trẻo cuốn hút khiến người ta chói mắt.
Khúc Kim Tích liếc nhìn một cái, lẳng lặng cúi đầu nhìn lại bản thân: Bỏ đi, mình ba tuổi không có cái gì đẹp.
Sau khi chấn chỉnh tâm lý của mình, Khúc Kim Tích nhìn người phụ nữ một lần nữa. Trong lòng thầm nghĩ, theo thẩm mỹ của đàn ông, mỗi điểm của người phụ nữ trước mặt có lẽ đều thuộc tiêu chuẩn của bọn họ, là một báu vật hiếm có.
Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Thính. Sau khi phát hiện ánh mắt của anh không hề nhìn lên cơ thể người kia, trong lòng cô vui mừng khôn xiết.
Người phụ nữ thấy Thẩm Thính không để ý đến mình, có chút xấu hổ, nhưng cô ta là người thế nào chứ? Loại tình huống này không biết đã trải qua bao nhiêu lần, có biết bao người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đều có thể đứng đắn, nhưng không lâu sau thì bộc lộ nguyên hình. Cô ta tự tin vào sức quyến rũ của mình.
Thế là, người phụ nữ trực tiếp ngồi ở phía đối diện, tiến công chuyển mục tiêu sang Khúc Kim Tích: “Em gái nhỏ, em thật xinh đẹp, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Khúc Kim Tích liếm kem trên nĩa, nói với người phụ nữ: “Dì ơi, Kim Kim đã ba tuổi rồi.”
Một tiếng dì khiến biểu cảm của người phụ nữ cứng đờ, cô ta cố tình gọi “em gái nhỏ” mục đích để thể hiện rằng mình là chị gái, kết quả là cô bé vừa mở miệng đã gọi dì.
Trong mắt Thần Thính hiện lên ý cười, anh bình tĩnh kéo đĩa bánh của Khúc Kim Tích ra, tránh để cô nhóc lại không chú ý liếm cái đĩa.
“Em gái nhỏ có thể gọi chị là chị, chị họ Lâm, tên là Lâm Tinh An.” Người phụ nữ rất mánh khóe mượn Khúc Kim Tích để nói ra tên của mình, “Thì ra em tên là Kim Kim, tên của em thực sự rất hay. ”
Sau đó cô ta thuận thế quay sang Thẩm Thính: “Anh này, còn anh thì sao?”
Giọng nói kéo dài ra, tình tứ nhìn qua, hơn nữa còn cố ý rướn nửa thân trên, hoàn toàn để lộ ra quang cảnh đẹp phía trước của mình.
Kinh nghiệm với số lần thành công nói cho cô ta biết, đàn ông đều thích như vậy.
Thẩm Thính ngước mắt lên, con ngươi đen và sâu thẳm, sau lưng Lâm Tinh An rét lạnh, toàn thân không khỏi khó chịu, thắt lưng dựng thẳng lên – Ánh mắt của anh quá sắc bén đến mức khiến cô có cảm giác như bị cắt chảy máu.
“Xin lỗi.” Anh không đếm xỉa tới, “Không thể nói.”
Lâm Tinh An: “…”
Lần đầu tiên cô ta bị từ chối một cách dứt khoát như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy cô ta mà không mơ tưởng chứ, sau cuộc trò chuyện hận không thể dán mắt lên người cô ta.
Kết quả, người đàn ông này còn không thèm nhìn cô ta chứ đừng nói đến quyến luyến.
Điều này khiến Lâm Tinh An lần đầu tiên đặt câu hỏi về sức quyến rũ của bản thân.
Nhưng cô ta không chịu từ bỏ. Cô ta lẻn vào giữa những người đàn ông chính là để tìm một người đàn ông độc thân giàu có phù hợp với tiêu chuẩn của mình rồi ra tay. Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Thính, cô ta đã cảm thấy người đàn ông này đáng tin cậy, là kiểu người mà cô ta muốn, là một người đàn ông vừa có thể kiếm tiền lại có thể chăm sóc tốt cho gia đình.
Cô ta phải tìm cách hạ gục người này bằng vẻ đẹp của mình mới được.
Từ nhất cử nhất động của người đàn ông có thể nhìn ra rằng anh và cô bé này có một mối quan hệ rất tốt. Lâm Tinh An đảo mắt, không vội tấn công Thẩm Thính mà tiếp tục hỏi Khúc Kim Tích: “Kim Kim, em đến cùng ba sao?”
Cô ta cần xác nhận mối quan hệ giữa hai người là thế nào.
Nếu như là ba con thì cô ta sẽ cân nhắc đến phương án tác chiến khác, nếu như là anh em thì phương án hiện tại có thể tiếp tục sử dụng.
Sao Khúc Kim Tích không nhìn ra mục đích của cô ta, ồ, ai bảo Thẩm Thính đẹp trai, dáng người đẹp lại giàu có, bị người ta nhìn chằm chằm vào là chuyện rất bình thường.
“Dì ơi, dì là muốn hỏi, em với anh ấy là quan hệ gì, đúng không?” Cô bé chỉ tay về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh, giọng nói lanh lảnh khiến mọi người gần đó đều quay sang.
Lâm Tinh An: “…”
Cô ta nhìn Khúc Kim Tích bằng ánh mắt kinh ngạc và còn có chút bối rối khi bị lật tẩy âm mưu của mình.
Trong lòng nghĩ: Con nhóc này sao lại thông minh như vậy, lại biết mục đích của mình. Không lẽ bởi vì gặp phải loại thăm dò này quá nhiều cho nên còn bé tí đã hiểu rồi?
“Dì ơi, sao dì không nói nữa?” Đứa trẻ đáng yêu nhìn cô ta, sau đó nhếch cái miệng nhỏ nói: “Dì ơi, có phải là Tích Tích nói sai rồi, khiến dì không vui.”
Lâm Tinh An ngây ngốc, cô ta còn chưa làm cái gì, sao lại giống như cô ta đang bắt nạt một cô bé vậy? Chuyện này nếu như khiến người đàn ông hiểu lầm thì cô ta sẽ không còn cơ hội nữa?
Vội vàng nói: “Không, chị chỉ là …”
“Tốt quá rồi, dì không tức giận, cám ơn dì.” Khúc Kim Tích cười khúc khích nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh Lâm Tinh An, giơ bàn tay nhỏ bé ra hiệu cho cô ta cúi đầu.
Thẩm Thính cũng không ngăn cản cô, mặc cho cô tuỳ ý phát huy, chỉ là ăn cái bánh ngọt mà Tiểu Kim Tích còn chưa ăn xong.
“Dì ơi, đó là anh trai của cháu.” Sau khi Lâm Tinh An cúi người xuống phối hợp với cô, Khúc Kim Tích cố ý tránh sang bên này một chút, hơi né tránh hai ‘quả bóng’ kia.
“Thấy con người dì rất tốt, Kim Kim sẽ nói cho dì biết một bí mật của anh trai cháu.”
Vừa nghe thấy người đàn ông là anh trai của cô bé, trong lòng Lâm Tinh An vui mừng. Hai người là quan hệ anh em, điều đó có nghĩa là người đàn ông vẫn chưa kết hôn. Cô ta chỉ cần dùng kế hoạch A của mình, đây là phương pháp đơn giản nhất.
“Em nói đi.” Lâm Tinh An không thể đợi được nữa, cô ta cảm thấy cô bé đã bằng lòng kể bí mật về người đàn ông cho cô ta nghe, cho thấy cô bé đã có ấn tượng tốt về mình. Hơn nữa, cô bé mặc dù thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là trẻ con rất dễ đối phó.
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: “Anh trai cháu rất thích quần vợt, không thích đá bóng.”
Lâm Tinh An: “?”
Cái này sao?
“Được rồi, chị nhớ rồi.” Lâm Tinh An gật đầu.
Khúc Kim Tích tiếp tục nói thêm: “Đặc biệt là không thích những cô gái lộ ra hai quả bóng.”
Lâm Tinh An: “???”
Sao cô ta nghe không hiểu lắm.
“Anh ơi, em muốn đi chỗ khác chơi.” Khúc Kim Tích quay đầu lại, làm nũng với Thẩm Thính.
Thẩm Thính đứng dậy, một tay bế cô lên rồi trực tiếp rời đi mà không thèm nhìn Lâm Tinh An.
Lâm Tinh An vội vàng đi theo, còn chưa nói chuyện được hai câu, làm sao cô ta có thể để người ta đi chứ. Cô ta tình cờ đi ngang qua một tấm gương trong phòng, ánh mắt quét qua, dừng lại ở hình ảnh phía trước của mình.
Bóng đá?
Hai quả bóng lộ ra ngoài?
Lâm Tinh An lập tức giận đến xanh mặt.
Chương 123: Ngoại truyện 8
“Ha ha ha ha ha.” Khúc Kim Tích nép mình trong vòng tay của Thẩm Thính, cười đến mức cơ thể nhỏ bé khẽ rung lên. Cô nhỏ lại cũng có cái lợi của nhỏ lại, quá thuận tiện để chọc ghẹo người khác.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt sững sờ không phản ứng của Lâm Tinh An kia, cô cảm thấy thật buồn cười, có cảm giác sảng khoái vì trò đùa quái đản của mình đã thành công.
Quyến rũ chồng cô ngay trước mặt cô, không bị cô nhìn thấy còn được, nhưng nếu đã nhìn thấy thì nếu như không làm chút gì đó phản kích, há chẳng phải là cho thấy cô rất bất tài sao?
“Em nói gì với cô ta vậy?” Thẩm Thính mặc cho cô cười, đợi cô cười xong mới mở miệng hỏi.
“Không nói cho anh biết.” Khúc Kim Tích cười hihi nói, “Đây là bí mật.”
Thẩm Thính cũng không truy hỏi, nhìn biểu cảm của cô thì biết cô đã “thắng” rồi.
“Thẩm Thính.” Một người đàn ông đột nhiên đi tới, vỗ vào vai Thẩm Thính. “Cậu lại có thời gian tham gia những bữa tiệc kiểu này ư.”
Khúc Kim Tích nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mặt này, Lục Viễn, sếp trẻ của Đằng Huy. Năm ngoái khi cô mới xuyên qua, nhờ vào ánh sáng của Thẩm Thính mới may mắn được tham dự tiệc mừng của Đằng Huy.
Lúc đó vì chuyện thiệp mời mà cô bị Liễu Tự làm khó, là Lục Viễn đã đến giải vây giúp cô và nói với mọi người rằng anh đã mời cô.
Nhà họ Lục cũng là một gia tộc danh giá, đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Cố là chuyện bình thường.
Lục Viễn nhớ Thẩm Thính không thích nhất là tham gia những hoạt động này, những hoạt động trong giới giải trí là không còn cách nào khác phải đi, ngoài giới giải trí anh trước giờ không tham gia vào những trường hợp kiểu này.
“Ồ, đứa trẻ nhà ai vậy?” Trước đó Lục Viễn ở đằng xa nhìn thấy Thẩm Thính bế một đứa trẻ nên không chắc chắn là anh. Sau khi chắc chắn chính là Thẩm Thính, anh ấy mới qua đây.
Khuôn mặt mủm mỉm của đứa trẻ quá khiến người ta muốn nhéo, Lục Viễn nghĩ đến đây, tay cũng cử động theo, thuận tay nhéo mặt của cô bé.
Bốp.
Khúc Kim Tích cho một bạt tai.
Thẩm Thính nhéo mặt cô, cô cũng cố chịu đựng, người không quen … cho dù Lục Viễn này đã từng giải vây cho cô cũng không được!
Lục Viễn vui vẻ: “Tính khí của cô bé lại không nhỏ.”
Khúc Kim Tích cũng không muốn đắc tội với người ta, người này còn là bạn của Thẩm Thính. Nghĩ vậy cô liền ngẩng mặt lên, không chút xấu hổ tỏ vẻ dễ thương: “Anh trai đã nói không được để các chú người lạ chạm vào cháu, chú tùy tiện chạm vào người cháu chính là người xấu, chú, chú là người xấu sao? ”
Lục Viễn: “…”
Anh ta nói với Thẩm Thính: “Đứa trẻ từ đâu ra vậy, mới tí tuổi đầu, nói chuyện miệng mồm lanh lợi.”
Thẩm Thính thản nhiên nói: “Nhặt được.”
Lục Viễn tin lời quái đản này của anh: “Cậu đã tới rồi, sao không đưa vợ mình theo cùng?”
Thẩm Thính mặt không biến sắc đáp: “Bận đi tuyên truyền, không có thời gian.”
“Chậc.” Lục Viễn lắc đầu, “Cậu vừa mới thông báo chính thức chưa lâu, hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, không sợ cô vợ xinh đẹp bây giờ độ nổi tiếng tăng cao không giữ được, lại thấy cậu không coi trọng cô ấy, đá cậu thì sao? ”
Lục Viễn và Thẩm Thính là bạn bè nhiều năm, cũng quen nói chuyện tuỳ tiện với nhau, hơn nữa ở đây chỉ có hai người bọn họ – Cô bé không tính, còn nhỏ hiểu cái gì đâu.
Nói chuyện cũng không che giấu gì.
Khúc Kim Tích âm thầm nghiến răng với Lục Viễn, nghe anh ta nói như vậy, làm như cô không thể chịu được cám dỗ vậy.
Thẩm Thính như thể cảm nhận được lửa giận trong lòng cô, nhướng mày cười nói: “Không sao, cùng lắm là để cô ấy chơi một chút, sau đó lại tìm cô ấy về.”
Lục Viễn: “???”
Anh ta hoài nghi tai mình có phải là có vấn đề gì không, những câu buồn nôn này có thể được nói ra từ trong miệng của Thẩm Thính. Anh chàng này rốt cuộc là thích Khúc Kim Tích đến mức nào chứ?!
Anh ta tập trung sự chú ý vào Thẩm Thính, vì vậy không để ý đến cô bé trong vòng tay của bạn mình, đôi mắt cong lên vì vui sướng, chui thẳng vào vòng tay của anh.
Con gái mà, ai chẳng thích nghe những lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa những lời của Thẩm Thính cũng không tính là lời ngon tiếng ngọt nhưng lại khiến lòng người ta thoải mái.
Vui thì vui, cô thể hiện ra ngoài một cách rất thẳng thắn.
Thẩm Thính thấy đôi tay của cô siết chặt, anh nhất thời bật cười. Bình thường Khúc Kim Tích ở trước mặt anh có chút kiềm chế, đó là tính nhút nhát cơ bản của con gái.
Bây giờ cô biến nhỏ thì lại không che đậy nữa.
Anh thích cảm giác được cô nương tựa vào.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, cậu có biết có bao nhiêu người thích Khúc Kim Tích không?” Lục Viễn cười nói, “Nếu như không phải cậu thông báo chính thức, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có người dám cướp đó.”
Đằng Huy xếp hạng cao trong giới giải trí, công ty của Thẩm Thính vừa mới thành lập, so với Đằng Huy thì yếu hơn rất nhiều, có một số tin tức Lục Viễn còn biết nhiều hơn cả Thẩm Thính.
Ví dụ trong giới giải trí có không ít nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có, đa số là bởi vì xinh đẹp mà lọt vào mắt xanh của một số người nào đó, những người này tìm mọi cách để theo đuổi, còn có mấy phần thật lòng thì không biết.
Sau khi Khúc Kim Tích trở nên nổi tiếng, một số bạn bè mà Lục Viễn quen biết không ít người tiết lộ rằng họ rất có hứng thú với Khúc Kim Tích. Sau khi Thẩm Thính tuyên bố chính thức, vô cùng tiếc nuối, cho rằng bản thân đã ra tay quá muộn rồi.
Thẩm Thính đã biết điều đó từ lâu, thậm chí có người còn biết Khúc Kim Tích là người mà anh đã ký hợp đồng, còn tìm tới trước mặt anh đưa ra yêu cầu quá đáng. Những chuyện này Khúc Kim Tích đương nhiên là không biết, Thẩm Thính cũng không muốn để cho cô ấy biết về những chuyện bẩn thỉu này.
“Đừng nói về những chuyện này nữa.” Bây giờ Thẩm Thính cũng không muốn nói, tránh làm bẩn lỗ tai của cô bé.
Lục Viễn lại không biết cô bé chính là Khúc Kim Tích, anh ta nói những chuyện này chẳng qua là cảm thán. Là một trong những người bạn biết chuyện nội bộ, lúc đầu biết Thẩm Thính đã kết hôn với một người phụ nữ không ra gì theo yêu cầu của ông cụ Thẩm, anh khá là bất bình cho Thẩm Thính.
Không ngờ rằng, cuối cùng Thẩm Thính cũng nghiêm túc, hai vợ chồng tu thành chính quả, có thể thấy thế sự là vô thường.
Khúc Kim Tích còn muốn nghe nhưng hai người đàn ông đã chuyển chủ đề, bắt đầu nói về chuyện công việc. Cho đến khi bà Quế ở đằng kia sau khi nghe mẹ Thẩm khen ngợi Khúc Kim Tích, lại không thể nhịn được nữa – Bà ta muốn xem thử một con nhóc, thật sự được Mai Thinh Lan nói thông minh đến mức như vậy, khiến cháu gái của bà ta không thể so sánh bằng.
Thế là bà Quế này đã tìm Thẩm Thính ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được, bà ta vội vàng quay lại và nói với đám người mẹ Thẩm: “Thinh Lan, tôi đã nhìn thấy cậu hai Thẩm rồi, bà nói cô bé dễ thương như vậy, những người làm trưởng bối như chúng ta, không tặng chút quà cho cô bé, làm sao mà được.”
Sau đó một nhóm người đi về phía Thẩm Thính, Lục Viễn nhìn thấy, điều mà anh ta sợ nhất chính là đối phó với đám “bác gái” này, vội vàng nói: “Tôi có chuyện, rút đây.”
Thấy Thẩm Thính chăm sóc cho Khúc Kim Tích rất tốt, mẹ Thẩm nhẹ lòng, đỡ lấy Khúc Kim Tích khỏi vòng tay của Thẩm Thính, mỉm cười nói: “Tích … Kim Kim, đây là bác Quế. Bà ấy có một đứa cháu gái lớn hơn con một chút. Đó là bác Nguyên, bác Trần… ”
“Đây là bác Cố, là mẹ của chị Niệm Thu, người đã tặng cho con chiếc vòng cổ vừa rồi.” Mẹ Thẩm giới thiệu rất chi tiết. Khúc Kim Tích nghe theo lời giới thiệu của bà ấy khôn khéo gọi, giọng nói nhẹ nhàng dễ thương đã làm xiêu lòng rất nhiều quý bà.
―― Luận về tuổi tác thì có thể là bà, nhưng được gọi là bác, lại khôn khéo như vậy. Mặc dù hầu hết những quý bà đều có chút dị nghị với mẹ Thẩm, nhưng cũng không hẹn mà gặp bị cô bé thu hút, mỉm cười chân thành hơn, khi tặng quà đặc biệt vui vẻ.
Khúc Kim Tích ngay lập tức nhận được rất nhiều quà tặng như nhẫn, vòng tay, lắc tay.
Mẹ của Cố Niệm Thu, bà Cố, thấy cô bé đôi tay nhỏ nhắn không cầm hết được, nên vội vàng sai người đi lấy một hộp trang sức để Khúc Kim Tích đặt vào.
Mọi người chìm đắm vào cuộc vui trêu ghẹo trẻ con, Khúc Kim Tích cười đến mức cơ mặt cứng lại. Mãi đến khi bà Quế, khuôn mặt gần như sụp đổ lên tiếng, Khúc Kim Tích lúc này mới biết mình phải làm gì.
“Cô bé à, mẹ nuôi của cháu nói cháu có thể thuộc thơ Đường. Bác sẽ kiểm tra cháu một chút, nếu như cháu thuộc thì bác sẽ tặng cái này cho cháu, có được không?” Bà Quế có chút đau lòng tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay xuống.
“Cảm ơn bác Quế.” Khúc Kim Tích và mẹ Thẩm nhìn nhau, cô cho mẹ Thẩm một cái nhìn ẩn ý: mẹ yên tâm đi.
Mặc dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua trực giác của phụ nữ, biết rằng lúc này phải cho mẹ Thẩm nở mày nở mặt.
Tốt xấu gì bà ấy cũng là người lớn, quang minh chính đại nói dối.
Một đứa trẻ ba tuổi dù lợi hại đến đâu, có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ Đường sao? Ngay cả người lớn cũng không làm được, hầu hết người lớn chỉ biết đến những câu thơ nổi tiếng đã học trên lớp.
Cho nên, bà Quế rất có lòng tin, kể từ khi mẹ Thẩm nói rằng cô bé có thể thuộc lòng 300 bài thơ Đường, bà ta một từ cũng không tin, khoe khoang ai không thể chứ?
Bây giờ bà ta chính là muốn vạch trần lời nói dối của Mai Thinh Lan trước công chúng, để mọi người thấy rằng người phụ nữ luôn được biết đến với vẻ tao nhã thanh cao này, lại là người đạo đức giả như vậy.
Bà Quế tranh thủ thời gian tìm kiếm Thẩm Thính vừa rồi, đã làm xong bài tập, tìm trên mạng 300 bài thơ Đường, để tránh khiến mọi người nhìn ra bà ta cố tình làm khó, bà ta đã tìm một vài bài thơ Đường không phổ biến nhưng cũng không phải là thơ Đường đặc biệt ít gặp.
Bà ta bảo Khúc Kim Tích đọc thuộc lòng bài “Văn quan quân thu Hà Nam Hà Bắc”.
Bài thơ này có tổng cộng tám câu, là thơ bảy chữ, từng học trong sách giáo khoa, không tính là ít gặp.
Nhưng đối với một đứa trẻ ba tuổi mà nói, loại thơ dài này được lựa chọn ngẫu nhiên mà không có ai gợi ý cho cô đã là rất khó.
Sắc mặt của những bà vợ trở nên có chút mất tự nhiên. Cha mẹ khen ngợi con cái nhà mình với bộ lọc. Việc khen quá một chút là điều bình thường.
Bà Quế kiểm tra một đứa trẻ ba tuổi, lại ra một câu khó như vậy, rõ ràng là muốn đánh vào mặt mẹ Thẩm.
Khúc Kim Tích buồn cười.
Trên đường đến đây, mẹ Thẩm đã hỏi qua cô những điều này, lúc đó mẹ Thẩm đang chuẩn bị muốn khoe khoang bảo bối nhà mình, đương nhiên bà sẽ không chiến đấu mà không chuẩn bị trước.
Bà nói với các bà vợ nhà giàu có rằng Khúc Kim Tích có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, đó là bởi vì bà chắc chắn rằng cô có thể làm được mới nói ra.
Mẹ Thẩm vô cùng ngạc nhiên về việc Khúc Kim Tích có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ trong ba trăm bài thơ Đường, cảm thấy như mình đã tìm thấy một kho báu. Cho rằng trước đây mình hiểu quá ít về cô con dâu này.
Mỗi người đều có thể có một số điểm kỹ năng đặc biệt, một trong những điểm kỹ năng của Khúc Kim Tích chính là trí nhớ tốt.
Khi một diễn viên có trí nhớ không tốt, hầu hết các câu thoại trong phim đều quá sức.
Khúc Kim Tích có trí nhớ tốt từ khi còn nhỏ, nhưng mà sở dĩ cô có thể thuộc được 300 bài thơ Đường là bởi vì đã có khoảng thời gian, cô làm giáo viên mẫu giáo.
Trong nhà trẻ sẽ chuẩn bị một số album tranh ảnh và những thứ khác để phát triển trí thông minh của trẻ, trong đó có 300 bài thơ Đường, còn có thơ Tống, vv … Khúc Kim Tích ngày ngày đọc, theo thời gian, tất cả đều thuộc lòng.
Tới bây giờ vẫn chưa quên.
Đối mặt với việc bà Quế cố tình làm khó, Khúc Kim Tích học dáng vẻ thành thật của một đứa trẻ ba tuổi, hai tay chống eo, lắc đầu nguầy nguậy và nghiêm túc đọc thuộc lòng.
Câu từ tròn vành rõ chữ, không sai một chữ nào, hơn nữa khi đọc thuộc lòng theo bản năng còn mang theo cảm xúc, vô tình thu hút hầu hết ánh mắt có mặt tại hiện trường.
“Một cô bé đang đọc thuộc lòng thơ.”
“Aaaaaaa- dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu chết đi được.”
“Đứa trẻ nhà nào.”
“Hình như là do nhà họ Thẩm đưa đến.”
“Tôi đây, nếu không tìm kiếm trên mạng, còn không biết đọc thuộc lòng bài thơ này như thế nào.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, đứa trẻ thật đáng yêu.”
Có người thẳng thắn giơ điện thoại lên để chụp hình.
Bất luận là thân phận gì, đều có một căn bệnh chung – nhìn thấy cảnh tượng thú vị, việc đầu tiên chính là cầm điện thoại chụp ảnh, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chụp ảnh trước rồi nói.
“Nhìn xem đứa trẻ nhà người ta, nhìn lại bé gấu nhà mình…”
Người xung quanh xì xào bàn tán.
Sắc mặt của bà Quế khó coi đến cực điểm. Tuyệt đối không ngờ rằng cô bé này thực sự có thể đọc thuộc lòng được, bài này chính là bà ta cố tình chọn, cô bé có thể đọc thuộc lòng, điều đó càng khẳng định những gì mà mẹ Thẩm nói là sự thật, cô bé có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường.
Nhớ tới cháu gái mình lần trước bởi vì phạm lỗi ở nhà họ Tần, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, khiến cho phần lớn gia đình giàu có trong nhóm đều biết cháu gái của bà ta không lễ phép, kiêu ngạo hống hách.
Nhà họ Thẩm mang theo một bé gái gọi là con nuôi đến bữa tiệc, ngược lại còn chơi trội, được nhiều người yêu thích như vậy, khiến cho khuôn mặt của mẹ Thẩm cũng rạng rỡ hẳn lên.
Hơn nữa mình bây giờ còn bị mất đi một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, càng nghĩ càng tức, bà Quế nghiến răng, không ngờ lại xuất đề, bảo Khúc Kim Tích đọc thuộc lòng bài “ngắm trăng hoài cổ”.
Khúc Kim Tích thản nhiên đọc thuộc lòng.
Không ít người lớn xung quanh đang lẳng lặng tra trên mạng- bọn họ còn thực sự không biết bài thơ này.
“Tôi thực sự mê mẩn khi nhìn thấy cô bé đọc thơ.”
“Nhà họ Quế đó có phải là quá đáng rồi không? Bắt nạt một đứa trẻ có biết xấu hổ không?”
“Ồ, nghe nói lần trước cháu gái của bà ta ở nhà họ Tần đã đánh con chó của bà Tần bị thương. Cháu gái đó của bà ta ngang ngược vô lễ. Đã năm tuổi rồi. Đến lễ nghi cơ bản cũng không có, cũng không biết dạy dỗ như thế nào. Nhà họ Quế dù sao cũng không tệ… ”
“Tôi hiểu rồi, đây là ghen tị với cô bé của nhà họ Thẩm ưu tú hơn cháu gái của bà ta sao?”
“Chậc chậc.”
…
Khúc Kim Tích tính toán ở trong lòng, lúc này mà còn chơi trội nữa, đọc thuộc lòng tiếp thì người bà trước mặt này e rằng sắp khóc rồi.
“Bác Quế, xin lỗi, cháu hơi khát, có thể uống chút nước rồi đọc tiếp không?” Khuôn mặt ửng hồng của cô bé phụng phịu, trên mặt lộ ra vẻ không thoải mái, cho dù như vậy, cũng lễ phép nói xin lỗi trước, còn đề ra yêu cầu nữa, <Đối với bà Quế mấy chục tuổi …
Lại quá đáng với một đứa trẻ, chẳng trách lại dạy dỗ cháu gái mình thành như vậy.
“Không đọc nữa, không đọc nữa.” Mấy quý bà khác vội trả lời, lời trong lời ngoài gạt bỏ bà Quế ra ngoài— Không lâu trước đó bọn họ còn đứng về phía bà Quế.
“Thinh Lan, bà tìm thấy cô con gái đỡ đầu này ở đâu vậy? Thật là hơn người mà, làm tôi cũng muốn nhận một cô con gái về nuôi. Nhìn con bé thật đáng yêu.”
Có người âm thầm chế giễu bà Quế: “Bà Quế, chẳng lẽ bà thật sự muốn để một đứa trẻ ba tuổi đọc thuộc lòng hết thơ Đường sao? Đứa trẻ giọng non nớt. Bà không thể chỉ nghĩ cho bản thân không quan tâm đến cô bé được. Nếu như bà thực sự thích nghe cô bé ngâm thơ, quay về dạy cháu gái bà để nó ngày ngày đọc thuộc lòng cho bà nghe không phải được rồi sao.”
Bà Quế có chút khó chịu, cảm thấy nếu còn ở lại tiếp sẽ tức giận hơn nên liền kiếm cớ rời đi.
Bà Cố là chủ nhà nhà họ Cố, nhìn thấy mẹ Thẩm dắt theo Khúc Kim Tích, sự thương yêu trên khuôn mặt không thể nào che giấu được. Bà ấy và mẹ Thẩm tính tình giống nhau, tương đối hòa thuận, thật ra đôi bên đều có suy nghĩ muốn cho con cái kết thông gia, nào ngờ tạo hóa trêu ngươi.
Tấm lòng của Cố Niệm Thu đối với Thẩm Kế, người làm mẹ như bà ấy thực sự đã nhìn ra được một chút, nếu không con gái bà bao nhiêu năm qua luôn không tìm bạn trai, thỉnh thoảng khi nói chuyện vẫn luôn nhắc đến Thẩm Kế …
Kết quan hệ tốt với nhà họ Thẩm là điều tất yếu, Thẩm Kế là người kế thừa Thẩm Thị, nếu như đôi bên liên hôn, đối với nhà họ Cố mà nói là trăm lợi vô hại.
Cho nên, bà Cố đương nhiên đứng về phía nhà họ Thẩm
Quay sang nói với bà Quế, “Man Nhu, bà có phải là đã quên cái gì rồi không?”
Bà Quế vẫn còn đang tức giận, không nói lời nào.
Bà Cố chỉ vào chiếc nhẫn trên tay bà ta, giọng ấm áp nói: “Vừa rồi bà đã nói với Kim Kim, nếu như nó đọc thuộc lòng thơ cổ thì sẽ tặng chiếc nhẫn cho nó. Chúng ta là trưởng bối, phải làm gương trước mặt tiểu bối, không thể nào dễ dàng nuốt lời.”
Bà Quế: “…”
Trên người bà Quế đeo rất nhiều đồ trang sức, thứ đắt nhất chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo này, có trời mới biết tại sao vừa rồi bà ta lại tỏ ra hào phóng trước mặt mọi người như vậy, lấy chiếc nhẫn này ra.
Khi đó, bà ta một lòng cảm thấy cô bé ba tuổi tuyệt đối không thể trả lời được đề bài của bà ta.
Sớm biết…
Bà Quế tiếc đến sắp chết rồi, nhưng mà bao nhiêu người nhìn như vậy, chỉ có thể cắn răng nuốt máu, còn phải duy trì nụ cười trên mặt, đưa chiếc nhẫn cho Khúc Kim Tích.
“Cảm ơn bác Quế.” Khúc Kim Tích nhận lấy chiếc nhẫn, tự cười với bản thân như một đóa hoa— Thuộc lòng vài bài thơ đổi lấy một chiếc nhẫn lớn và có giá trị như vậy, mùi vị không làm mà hưởng quả thật không tồi.
Cô cảm thấy mình đi đến nhà họ Cố một chuyến, những thứ mang về nhà xứng đáng với chiếc váy màu xanh mà mẹ Thẩm đã mua cho cô.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng sẽ không ai chê nhiều tiền, nhất là tiền từ trên trời rơi xuống.
…
Bữa tiệc kéo dài ba tiếng đồng hồ, khi rời đi, hộp trang sức nhỏ mà bà Cố chuẩn bị cho Khúc Kim Tích đã chứa đầy, trở nên nặng trĩu.
Nụ cười của mẹ Thẩm vẫn không ngừng suốt đêm, quyết định đưa Tích Tích qua đây đêm nay là quyết định đúng đắn nhất mà bà ấy đã làm trong năm nay.
Bình thường bà lười tính toán với những người kia, không muốn bận tâm đến những suy nghĩ đó, hôm nay hiếm khi phí tâm suy nghĩ một chút, hiệu quả rất tốt, tâm trạng cũng vui vẻ lạ thường.
Khúc Kim Tích đầu nặng chân nhẹ, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô buồn ngủ quá rồi.
Mẹ Thẩm nói lời tạm biệt với bà Cố. Cố Niệm Thu khéo léo hỏi Thẩm Thính về tin tức của Thẩm Kế, Khúc Kim Tích đang ôm chiếc hộp nhỏ của mình, dựa vào đùi Thẩm Thính, cái đầu nhỏ gục gục từng chút một.
Theo tình huống của một đứa trẻ bình thường, lúc này nên đi ngủ rồi. Khúc Kim Tích luôn kiềm chế, nhưng lúc này thực sự không thể kiềm chế được nữa.
Ông trời cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.
Khi nào thì hai “người lớn” mới nói chuyện xong chứ?
Ý nghĩ này mơ hồ lướt qua, cô xoay người ôm lấy đùi của Thẩm Thính, ý thức dần dần chìm vào giấc mơ. Cô ngồi xuống, ngồi bệt bên chân Thẩm Thính.
“Tôi đã không liên lạc với Thẩm Kế trong một thời gian, anh ấy …” Lời của Thẩm Thính bị cắt ngang, cúi đầu nhìn xuống. Tiểu Kim Tích một tay ôm lấy đùi của anh thiu thiu ngủ, gò má nhỏ nhắn ửng hồng bị ép đến bĩu môi, một tay còn ôm chặt lấy hộp trang sức của mình, như thể sợ nó rơi mất.
Ai có thể chịu đựng được điều này chứ?
Trái tim của Thẩm Thính sụp đổ, nhìn một hồi lâu mới cẩn thận dè dặt ôm cô bé vào lòng.
Đây là châu báu độc nhất vô nhị của anh, anh nghĩ vậy.
Lời này nếu như đổi lại là người lớn nói, nói không chừng có thể sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn. Nhưng mà đổi thành cô bạn nhỏ, vậy thì chỉ là sự hồn nhiên và dễ thương không hiểu chuyện.
Hơn nữa nếu như xấu hổ cũng là Thẩm Thính xấu hổ
Cố Niệm Thu vui vẻ, không kìm được đưa tay ra nhéo gò má non nớt của tiểu bảo bối: “Anh hai Thẩm của em nói bậy, đừng nghe, để chị đeo lên cho em.”
Sau đó, cô ấy đeo sợi dây chuyền lên cổ Khúc Kim Tích, nhân tiện đôi môi đỏ mọng hôn lên má Tiểu Kim Tích.
Khúc Kim Tích: “…”
Sau khi trưởng thành lần đầu tiên được con gái hôn, cảm giác không thể nào giải thích được.
Phép lịch sự căn bản khiến cô không thể đưa tay lên lau mặt, chỉ đành ngoan ngoãn mỉm cười: “Cảm ơn em gái xinh đẹp.”
Cố Niệm Thu là nhân vật chính của đêm nay, không thể nào ở đây nói chuyện với bọn họ suốt, sau khi chào hỏi xong thì tạm thời rời đi.
“Tích Tích, qua đó với mẹ.” Mẹ Thẩm nhìn thấy vài “người bạn” cùng tuổi với mình, vì một lý do đặc biệt nào đó, bà muốn đưa Tiểu Kim Tích đáng yêu qua đó khoe khoang một chút.
Thỉnh thoảng bọn họ lại cùng nhau tụ tập, thảo luận về con gái cháu gái nhỏ trong gia đình, mẹ Thẩm bình thường không thể nhúng miệng vào được, bây giờ thì tình huống đã khác rồi.
Tích Tích nhà bà còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đó.
Thẩm Thính đi theo vì không muốn Khúc Kim Tích rời khỏi tầm mắt của mình, mẹ Thẩm đưa Khúc Kim Tích đến nhóm chị em, một mình anh là đàn ông đương nhiên rất xấu hổ.
Như vậy, Tiểu Kim Tích sẽ không thể ở bên cạnh anh.
Anh có thể đồng ý sao?
“Mẹ, đằng kia đều là người lạ. Cô ấy còn nhỏ, không thích hợp.” Thẩm Thính nói, “Hơn nữa trẻ con rất dễ đói. Con sẽ đưa cô ấy đi tìm đồ ăn. Mẹ đi đi.”
Nói xong không đợi mẹ Thẩm kịp phản ứng, đã trực tiếp bế Tiểu Kim Tích đi vào trong đám đông, sự giáo dục của mẹ Thẩm khiến bà ấy không thể giành người ở nơi công cộng, chỉ đành bất lực thở dài, quay người đi vào nhóm chị em.
“Thinh Lan, vừa rồi tôi nghe nói cô đã nhận con gái đỡ đầu, có thật không?” Một quý bà giàu có cười híp mắt hỏi mẹ Thẩm, những quý bà khác cũng dỏng tai lên nghe.
Mẹ Thẩm tên là Mai Thinh Lan, khi bà tụ tập với những quý bà giàu có này đều gọi tên lẫn nhau.
Ở bữa tiệc, phụ nữ tụ tập lại, không thể thiếu những câu chuyện phiếm. Mẹ Thẩm và con trai đưa một bé gái tham gia bữa tiệc, chuyện cô bé là con gái đỡ đầu của mẹ Thẩm đã nhanh chóng lan rộng. Điều này khiến các quý bà khác vừa tò mò vừa ngạc nhiên.
Mai Thinh Lan tuổi đã lớn rồi còn nhận con gái nuôi cái gì nữa chứ? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhớ tới mấy chục năm trước, Mai Thinh Lan gả vào nhà họ Thẩm, chính là nỗi ước ao của không ít cô gái cùng tuổi, đều cảm thấy số mệnh của bà quá tốt, ba Thẩm lại đối xử rất tốt với bà. Kết quả là chỉ trong vòng mấy năm, ba Thẩm vì bệnh tật mà qua đời. Hầu hết mọi người đều cảm thấy được an ủi trong lòng- Lấy chồng tốt hơn tôi thì sao chứ, không phải chồng cũng chết rồi sao?
Không ngờ rằng, bà ở lại nhà họ Thẩm mấy chục năm, không tái giá, nuôi dưỡng hai đứa con trai, hiếu thảo với ông cụ Thẩm. Mặc dù không phụ trách chuyện công ty, nhưng chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một mình tay bà quán xuyến, rất có kỹ năng.
Vì vậy, tất cả mọi người trong nhóm đều biết rằng Mai Thinh Lan là một người phụ nữ trông thì thanh lịch và hòa nhã nhưng lại không dễ đối phó.
Mỗi lần tụ hội, có người vừa công khai vừa ngấm ngầm chế giễu, chế giễu Thẩm Thính là cậu hai của nhà họ Thẩm lại đi gia nhập làng giải trí làm diễn viên gì đó. Theo quan niệm của một số thế hệ lớn tuổi, đó chính là một đào kép, một sự tồn tại bất nhập lưu.
Tập đoàn Thẩm Thị tốt đẹp không đi lại đi lộ mặt cho thiên hạ nhìn ngó.
Sau đó, dựa vào đặc điểm này, đồn đoán rằng có phải bởi vì giữa Thẩm Thính và Thẩm Kế có tranh chấp tài sản gia đình hay không. Cuối cùng, Thẩm Kế nắm quyền điều hành tập đoàn Thẩm Thị khổng lồ, Thẩm Thính mất quyền thừa kế, tự sa ngã đi vào làng giải trí.
Cách nói này cũng không ít, mẹ Thẩm thỉnh thoảng nghe thấy, bà đều coi như gió thổi bên tai.
Những người đó cũng chỉ dám bàn tán vài câu sau lưng, khi thật sự đối mặt với người nhà họ Thẩm đều không dám nói một lời.
Đôi khi lòng ghen tị của con người không thể nào giải thích được, chỉ cần người khác tốt hơn mình thì sẽ không thoải mái.
Bây giờ Mai Thinh Lan nhận ra một cô con gái nuôi, một số người không thể ngừng suy nghĩ – Có phải là con gái ngoài giá thú của Mai Thinh Lan không?
Họ suy nghĩ ác ý, Mai Thinh Lan ở góa nhiều năm như vậy. Từ khi còn trẻ đến bây giờ đã trải qua hơn nửa cuộc đời, một người phụ nữ có thể giữ mình lâu như vậy sao?
Nhà họ Thẩm lại có tiền. Chỉ cần đem tiền ra bảo dưỡng tốt, với tuổi tác của Mai Thinh Lan, lại tính toán tuổi của cô bé đó, hơn bốn mươi tuổi sinh một cô con gái không phải là không thể.
Nếu không, một bữa tối to lớn như vậy của nhà họ Cố, lại đưa một cô con gái nuôi đến, có thể thấy thương yêu đến cỡ nào.
Mẹ Thẩm và những phu nhân này đã qua lại với nhau cả nửa đời, trong lòng bà biết rất rõ những người nào là chân thành, những người nào là giả tạo, những người nào là xem kịch.
Bà muốn đưa Khúc Kim Tích qua đây không nhằm mục đích nào khác, chỉ là để khoe khoang. Nhân tiện trong số những quý bà này, có người đã có cháu, có người không thể sinh con, chồng nuôi bồ nhí ở bên ngoài, sinh con ngoài giá thú rồi tự mình nhận về nuôi.
Bà Quế trước mặt, người đang cười híp mắt hỏi bà ấy còn lợi hại hơn, con trai bà ta lấy vợ nhưng bà ta không thích người đó, không thích cô gái nhà nghèo, nên ép con trai và vợ phải ly hôn. Cậu con trai không đồng ý, bà ta tức giận đẩy con dâu đang mang thai xuống cầu thang khiến con dâu sảy thai, chấp nhận ly hôn với con trai bà ta trong đau khổ.
Sau đó bà Quế vội vàng bảo con trai kết hôn với cô gái mà bà ta thích, kết quả cô con dâu mới sinh con gái. Bà Quế liền không thích ý, thấy con dâu mới có nhìn thế nào cũng không thuận mắt, ngày ngày khiêu khích. Cô con dâu mới cũng là thế hệ thứ hai giàu có chỉ có điều không bằng nhà họ Quế. Trong lúc tức giận cô ta ly hôn, bỏ mặc đứa con gái mới chào đời mà quay về nhà mẹ.
Người con trai cũng vô cùng tức giận bởi hành động của mẹ mình, dứt khoát ra nước ngoài, trực tiếp định cư ở nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.
Lúc này bà Quế hoảng loạn, sợ con trai thực sự không nhận bà ta- Chồng của bà ta có rất nhiều tình nhân và con ngoài giá thú ở bên ngoài, nếu như con trai không quan tâm đến bà ta thì tài sản sau này phải làm sao.
Bà ta dùng thái độ mềm mỏng dỗ dành con trai trở về. Con trai của bà ta chỉ bảo bà ta nuôi dưỡng tốt cho con gái nhỏ mới sinh trước, đợi sau khi nuôi dưỡng tốt anh ta sẽ quay về.
Vì con trai, bà Quế chỉ đành dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc cháu gái, lần nuôi dưỡng này, cũng nảy sinh tình cảm, cảm thấy cháu gái cũng có cái tốt của cháu gái.
Mẹ Thẩm lần trước đã từng nhìn thấy cô bé, trắng trẻo, mập mạp, dáng vẻ đáng yêu, nhưng tính cách lại kiêu ngạo, không có sự ngây thơ của một cô bé chút nào.
Bà Quế còn nhân cơ hội này chế giễu mẹ Thẩm, nói rằng hai đứa con trai của bà đều chạy trốn hết rồi, kết quả một đứa cháu cũng không có, hơn nữa còn nhân cơ hội chào hàng cô cháu gái họ hàng xa của bà ta, muốn để mẹ Thẩm nhìn trúng. Tới lúc đó gả vào nhà họ Thẩm, bà ta cũng được thơm lây.
―Đố kỵ chung quy vẫn là đố kỵ, nhưng nhà họ Thẩm nhân khẩu đơn giản, chỉ cần gả vào nhà họ Thẩm có gia sản khổng lồ ấy, thế nào cũng được chia một phần không nhỏ. Đối diện với lời của bà Quế, mẹ Thẩm cười nhẹ: “Đương nhiên là thật rồi. Con bé quá đáng yêu. Tôi vừa nhìn thấy đã thích. Nói ra thì tôi có lẽ chưa bao giờ dẫn theo trẻ con, ba mẹ con bé gửi nó sống ở chỗ tôi mấy ngày, tôi còn lo lắng đưa nó đi không biết có hay lắm không, không ngờ con bé mới ba tuổi đã hiểu chuyện lại thân thiết, giống như một chiếc áo bông nhỏ vậy.”
“Nếu như người lớn bận, nó sẽ tự mình ngồi ở đó mà đọc sách. Nó mới ba tuổi đã có thể biết một số từ, còn có thể đọc thuộc lòng 300 bài thơ Đường.” Nói xong, mẹ Thẩm cố ý dừng lại hai giây, mới nói tiếp, “Bố mẹ nó lo lắng nó trầm tính quá, trẻ con cũng nên hoạt bát hơn một chút. Man Nhu, Tiêu Thi của nhà bà khá hoạt bát. Lần trước ở nhà họ Tần lại to gan, đuổi đánh con chó của bà Tần nuôi dưỡng, bà truyền thụ cho tôi một chút kinh nghiệm, làm thế nào để khiến cho đứa trẻ trở nên hoạt bát hơn một chút.”
Lời này vừa nói ra, nhóm người xung quanh im lặng trong vài giây.
Nhà họ Tần cũng là một gia đình giàu có, bà Tần có nuôi một con chó, vô cùng thương yêu. Lần trước trong nhà tổ chức một sự kiện nhỏ mời mấy chị em đến dự tiệc, bà Quế đã dẫn cháu gái mình đến.
Mặc dù cháu gái của bà ta là khách của nhà người ta, không những không coi mình là khách mà còn gây gổ với lũ trẻ của nhà họ Tần, giành đồ của người ta, cuối cùng đi gây chuyện với con chó yêu quý của bà Tần.
Con chó yêu quý sốt ruột gầm lên mấy tiếng với nó, nó liền cầm đồ đạc trên bàn đập vào con chó, con chó tính khí rất tốt, cho dù bị đánh đến kêu ngoao ngoao cũng không cắn lại. Trên cơ thể con chó bị đánh tạo ra một lỗ, lông trên người cũng bị cô bé nhổ mấy sợi.
Bà Tần đen mặt ngay tại chỗ, nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng sớm kết thúc bữa tiệc, buông lời nhắn nhủ, sau này không muốn nhìn thấy cháu gái của bà Quế ở những trường hợp công cộng.
Hai gia đình vì vậy mà kết khúc mắc, hầu như không qua lại nữa.
Mẹ Thẩm đột nhiên đề cập đến chuyện này, không phải là vạch trần vết sẹo của người ta sao. Nhưng mà lần tụ tập đó mẹ Thẩm không đi, bà không đến hiện trường, không biết tình huống hiện trường rốt cuộc là như thế nào, cái gọi là người không biết thì không có tội, thêm vào đó, bà nói với vẻ chân thành, không có nửa phần chế giễu.
Đối với điều này, bà Quế không dễ nổi cáu, trở mặt ở trước nhiều người như vậy hiển nhiên là sức chịu đựng nhỏ. Hơn nữa, việc cháu gái bà ta đánh đập con chó là sự thật, nuôi dạy không tốt cũng là sự thật.
Tuy nhiên, mỗi lần bà Quế ra ngoài đều sẽ ra sức khen ngợi cháu gái bà ta khéo léo và thông minh đến thế nào, hận không thể tuyên bố cháu gái của mình cho toàn thế giới đã khiến không ít người phản cảm.
Vì vậy, với địa vị của nhà họ Thẩm trong giới thượng lưu quyền quý, cho dù mẹ Thẩm có trực tiếp nói ra, không cho bà ta một chút mặt mũi thì bà ta cũng không làm gì được.
Huống hồ, mẹ Thẩm đã nói chuyện một cách tế nhị như vậy.
Bà Quế chỉ đành âm thầm nghiến răng. Bình thường với tính cách của mẹ Thẩm, bà không bao giờ hạ thấp mặt mũi của người khác như vậy, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì.
Bà ta phải âm thầm chịu đựng sự điều này, da cười mà thịt không cười nói, “Có gì mà có kinh nghiệm với không có kinh nghiệm, trẻ con là tính trời sinh, người lớn chỉ có thể dẫn dắt một chút.”
Mẹ Thẩm cười cười, không nói nữa.
Lại có người nói: “Ba tuổi đã có thể đọc thuộc 300 bài thơ Đường, lại còn có thể biết chữ. Cô bé này thật là lợi hại.”
Điều này làm dấy lên nghi ngờ, mẹ Thẩm cũng không bận tâm. Trong lòng nghĩ rằng Tích Tích nhà bà không chỉ có thể có thể thuộc lòng 300 bài thơ Đường mà cái gì cũng có thể làm được.
Mặc dù không thể nhân cơ hội ngày hôm nay mà quang minh chính đại giới thiệu con dâu nhưng mẹ Thẩm vẫn muốn khoe khoang thông qua những phương thức khác.
“Cô bé bị Tiểu Thính dắt đi rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa nó qua đây cho các bà xem thử.”
“Ồ, bà đây là để cho cậu hai nhà họ Thẩm cảm nhận trước một chút cảm giác làm ba sao?” Mẹ Thẩm cười không nói gì.
Cuộc trò chuyện ở bên này rất gay gắt, mẹ Thẩm đã thành công khoe khoang Tiểu Kim Tích một lượt, khiến Tiểu Kim Tích còn chưa qua đây đã lọt vào tai của những quý bà giàu có này.
Thẩm Thính ở đằng kia đưa Khúc Kim Tích đi kiếm thức ăn. Trong bữa tiệc các loại mỹ thực phong phú, cái gì cũng có, đều được bày trên kệ, tinh tế và mỹ vị.
Khúc Kim Tích nhìn mà chảy nước bọt.
“Muốn ăn cái gì?”
Biến thân tới bây giờ, cô đã dần dần quen với cơ thể của một đứa trẻ, chịu ảnh hưởng của cơ thể, cô có đặc điểm của một đứa trẻ mà không thể nào khống chế được- nếu như cô biến thành một con vật nhỏ, đều sẽ bị bản năng của động vật ảnh hưởng không thể khống chế được.
Ví dụ, khi cô biến thành một con mèo con, cô sẽ đi theo Thẩm Thính một cách tự nhiên, biến thành hải sản có thể hít thở trong nước theo bản năng. Bây giờ bị thu nhỏ thành cô bé nên tâm trí không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
“Đều muốn ăn!” Đôi mắt cô sáng lên.
Bình thường không phải là chưa từng ăn những món ăn tinh tế này, nhưng trẻ em mà, nhìn thấy những món ăn đẹp mắt thì luôn không nhịn được.
Thẩm Thính phì cười, thật ra trong suốt chặng đường, nhìn thấy cô bé, trong đầu anh không ngừng tưởng tượng nếu như bọn họ thật sự sinh một cô con gái, có lẽ sẽ là như vậy.
Nghĩ đến đây, khi đối mặt với Tiểu Kim Tích, Thẩm Thính vô thức mang tâm lý “người ba hiền từ”, không có bất kỳ ý nghĩ mờ ám nào.
“Đều muốn ăn, cái miệng không nhỏ.”
Khúc Kim Tích phản bác: “Anh không phải đến bây giờ mới biết là em ăn nhiều.”
Thẩm Thính nhéo mặt cô: “Vậy thì anh nuôi heo lâu như vậy, sao không thấy em béo lên?”
“Em béo lên thì còn có thể đóng phim được sao?” Khúc Kim Tích nghiến răng, thì ra lão nam nhân này vẫn luôn muốn cô béo lên.
Mặc dù Thẩm Thính chưa bao giờ chăm sóc em bé nhưng khi đóng phim đã từng tiếp xúc với đứa trẻ vài tuổi, nếu không thì anh cũng không thể bế Khúc Kim Tích thành thạo như vậy.
Anh chọn một số thức ăn dễ tiêu cho Khúc Kim Tích, trẻ con dạ dày yếu nên không dám cho cô ăn uống một cách tùy tiện.
Khiêu vũ trong bữa tiệc là một trong những hoạt động tất yếu. Khúc Kim Tích nhấm nháp từng miếng bánh, Thẩm Thính thỉnh thoảng chăm sóc cho cô. Những động tác nhẹ nhàng và cẩn thận của anh đã thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.
Không phải ai cũng biết Thẩm Thính. Một số người không chú ý đến tin tức trong làng giải trí, hoàn toàn không biết anh là ai. Nhưng có thể tham dự bữa tiệc của nhà họ Cố nghĩ rằng cũng là một người thành công.
Một người đàn ông đẹp trai, lại có tiền, còn tỉ mỉ, dịu dàng với trẻ con như vậy, chẳng phải chính là người được chọn làm chồng trong mộng của nhiều phụ nữ sao?
Không lâu sau, có một người phụ nữ xinh đẹp tự tin đi ngang qua với hai ly rượu vang trên tay: “Thưa anh, không phiền nếu tôi ngồi ở đây chứ.”
Người phụ nữ có dáng người cực chuẩn, mặc một chiếc váy dài bó sát càng tôn lên dáng người lồi lõm, đặc biệt là phần thân trước khoét sâu nhờ có ánh đèn trên cao chiếu rọi mà, trắng trẻo cuốn hút khiến người ta chói mắt.
Khúc Kim Tích liếc nhìn một cái, lẳng lặng cúi đầu nhìn lại bản thân: Bỏ đi, mình ba tuổi không có cái gì đẹp.
Sau khi chấn chỉnh tâm lý của mình, Khúc Kim Tích nhìn người phụ nữ một lần nữa. Trong lòng thầm nghĩ, theo thẩm mỹ của đàn ông, mỗi điểm của người phụ nữ trước mặt có lẽ đều thuộc tiêu chuẩn của bọn họ, là một báu vật hiếm có.
Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Thính. Sau khi phát hiện ánh mắt của anh không hề nhìn lên cơ thể người kia, trong lòng cô vui mừng khôn xiết.
Người phụ nữ thấy Thẩm Thính không để ý đến mình, có chút xấu hổ, nhưng cô ta là người thế nào chứ? Loại tình huống này không biết đã trải qua bao nhiêu lần, có biết bao người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đều có thể đứng đắn, nhưng không lâu sau thì bộc lộ nguyên hình. Cô ta tự tin vào sức quyến rũ của mình.
Thế là, người phụ nữ trực tiếp ngồi ở phía đối diện, tiến công chuyển mục tiêu sang Khúc Kim Tích: “Em gái nhỏ, em thật xinh đẹp, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Khúc Kim Tích liếm kem trên nĩa, nói với người phụ nữ: “Dì ơi, Kim Kim đã ba tuổi rồi.”
Một tiếng dì khiến biểu cảm của người phụ nữ cứng đờ, cô ta cố tình gọi “em gái nhỏ” mục đích để thể hiện rằng mình là chị gái, kết quả là cô bé vừa mở miệng đã gọi dì.
Trong mắt Thần Thính hiện lên ý cười, anh bình tĩnh kéo đĩa bánh của Khúc Kim Tích ra, tránh để cô nhóc lại không chú ý liếm cái đĩa.
“Em gái nhỏ có thể gọi chị là chị, chị họ Lâm, tên là Lâm Tinh An.” Người phụ nữ rất mánh khóe mượn Khúc Kim Tích để nói ra tên của mình, “Thì ra em tên là Kim Kim, tên của em thực sự rất hay. ”
Sau đó cô ta thuận thế quay sang Thẩm Thính: “Anh này, còn anh thì sao?”
Giọng nói kéo dài ra, tình tứ nhìn qua, hơn nữa còn cố ý rướn nửa thân trên, hoàn toàn để lộ ra quang cảnh đẹp phía trước của mình.
Kinh nghiệm với số lần thành công nói cho cô ta biết, đàn ông đều thích như vậy.
Thẩm Thính ngước mắt lên, con ngươi đen và sâu thẳm, sau lưng Lâm Tinh An rét lạnh, toàn thân không khỏi khó chịu, thắt lưng dựng thẳng lên – Ánh mắt của anh quá sắc bén đến mức khiến cô có cảm giác như bị cắt chảy máu.
“Xin lỗi.” Anh không đếm xỉa tới, “Không thể nói.”
Lâm Tinh An: “…”
Lần đầu tiên cô ta bị từ chối một cách dứt khoát như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy cô ta mà không mơ tưởng chứ, sau cuộc trò chuyện hận không thể dán mắt lên người cô ta.
Kết quả, người đàn ông này còn không thèm nhìn cô ta chứ đừng nói đến quyến luyến.
Điều này khiến Lâm Tinh An lần đầu tiên đặt câu hỏi về sức quyến rũ của bản thân.
Nhưng cô ta không chịu từ bỏ. Cô ta lẻn vào giữa những người đàn ông chính là để tìm một người đàn ông độc thân giàu có phù hợp với tiêu chuẩn của mình rồi ra tay. Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Thính, cô ta đã cảm thấy người đàn ông này đáng tin cậy, là kiểu người mà cô ta muốn, là một người đàn ông vừa có thể kiếm tiền lại có thể chăm sóc tốt cho gia đình.
Cô ta phải tìm cách hạ gục người này bằng vẻ đẹp của mình mới được.
Từ nhất cử nhất động của người đàn ông có thể nhìn ra rằng anh và cô bé này có một mối quan hệ rất tốt. Lâm Tinh An đảo mắt, không vội tấn công Thẩm Thính mà tiếp tục hỏi Khúc Kim Tích: “Kim Kim, em đến cùng ba sao?”
Cô ta cần xác nhận mối quan hệ giữa hai người là thế nào.
Nếu như là ba con thì cô ta sẽ cân nhắc đến phương án tác chiến khác, nếu như là anh em thì phương án hiện tại có thể tiếp tục sử dụng.
Sao Khúc Kim Tích không nhìn ra mục đích của cô ta, ồ, ai bảo Thẩm Thính đẹp trai, dáng người đẹp lại giàu có, bị người ta nhìn chằm chằm vào là chuyện rất bình thường.
“Dì ơi, dì là muốn hỏi, em với anh ấy là quan hệ gì, đúng không?” Cô bé chỉ tay về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh, giọng nói lanh lảnh khiến mọi người gần đó đều quay sang.
Lâm Tinh An: “…”
Cô ta nhìn Khúc Kim Tích bằng ánh mắt kinh ngạc và còn có chút bối rối khi bị lật tẩy âm mưu của mình.
Trong lòng nghĩ: Con nhóc này sao lại thông minh như vậy, lại biết mục đích của mình. Không lẽ bởi vì gặp phải loại thăm dò này quá nhiều cho nên còn bé tí đã hiểu rồi?
“Dì ơi, sao dì không nói nữa?” Đứa trẻ đáng yêu nhìn cô ta, sau đó nhếch cái miệng nhỏ nói: “Dì ơi, có phải là Tích Tích nói sai rồi, khiến dì không vui.”
Lâm Tinh An ngây ngốc, cô ta còn chưa làm cái gì, sao lại giống như cô ta đang bắt nạt một cô bé vậy? Chuyện này nếu như khiến người đàn ông hiểu lầm thì cô ta sẽ không còn cơ hội nữa?
Vội vàng nói: “Không, chị chỉ là …”
“Tốt quá rồi, dì không tức giận, cám ơn dì.” Khúc Kim Tích cười khúc khích nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh Lâm Tinh An, giơ bàn tay nhỏ bé ra hiệu cho cô ta cúi đầu.
Thẩm Thính cũng không ngăn cản cô, mặc cho cô tuỳ ý phát huy, chỉ là ăn cái bánh ngọt mà Tiểu Kim Tích còn chưa ăn xong.
“Dì ơi, đó là anh trai của cháu.” Sau khi Lâm Tinh An cúi người xuống phối hợp với cô, Khúc Kim Tích cố ý tránh sang bên này một chút, hơi né tránh hai ‘quả bóng’ kia.
“Thấy con người dì rất tốt, Kim Kim sẽ nói cho dì biết một bí mật của anh trai cháu.”
Vừa nghe thấy người đàn ông là anh trai của cô bé, trong lòng Lâm Tinh An vui mừng. Hai người là quan hệ anh em, điều đó có nghĩa là người đàn ông vẫn chưa kết hôn. Cô ta chỉ cần dùng kế hoạch A của mình, đây là phương pháp đơn giản nhất.
“Em nói đi.” Lâm Tinh An không thể đợi được nữa, cô ta cảm thấy cô bé đã bằng lòng kể bí mật về người đàn ông cho cô ta nghe, cho thấy cô bé đã có ấn tượng tốt về mình. Hơn nữa, cô bé mặc dù thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là trẻ con rất dễ đối phó.
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: “Anh trai cháu rất thích quần vợt, không thích đá bóng.”
Lâm Tinh An: “?”
Cái này sao?
“Được rồi, chị nhớ rồi.” Lâm Tinh An gật đầu.
Khúc Kim Tích tiếp tục nói thêm: “Đặc biệt là không thích những cô gái lộ ra hai quả bóng.”
Lâm Tinh An: “???”
Sao cô ta nghe không hiểu lắm.
“Anh ơi, em muốn đi chỗ khác chơi.” Khúc Kim Tích quay đầu lại, làm nũng với Thẩm Thính.
Thẩm Thính đứng dậy, một tay bế cô lên rồi trực tiếp rời đi mà không thèm nhìn Lâm Tinh An.
Lâm Tinh An vội vàng đi theo, còn chưa nói chuyện được hai câu, làm sao cô ta có thể để người ta đi chứ. Cô ta tình cờ đi ngang qua một tấm gương trong phòng, ánh mắt quét qua, dừng lại ở hình ảnh phía trước của mình.
Bóng đá?
Hai quả bóng lộ ra ngoài?
Lâm Tinh An lập tức giận đến xanh mặt.
Chương 123: Ngoại truyện 8
“Ha ha ha ha ha.” Khúc Kim Tích nép mình trong vòng tay của Thẩm Thính, cười đến mức cơ thể nhỏ bé khẽ rung lên. Cô nhỏ lại cũng có cái lợi của nhỏ lại, quá thuận tiện để chọc ghẹo người khác.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt sững sờ không phản ứng của Lâm Tinh An kia, cô cảm thấy thật buồn cười, có cảm giác sảng khoái vì trò đùa quái đản của mình đã thành công.
Quyến rũ chồng cô ngay trước mặt cô, không bị cô nhìn thấy còn được, nhưng nếu đã nhìn thấy thì nếu như không làm chút gì đó phản kích, há chẳng phải là cho thấy cô rất bất tài sao?
“Em nói gì với cô ta vậy?” Thẩm Thính mặc cho cô cười, đợi cô cười xong mới mở miệng hỏi.
“Không nói cho anh biết.” Khúc Kim Tích cười hihi nói, “Đây là bí mật.”
Thẩm Thính cũng không truy hỏi, nhìn biểu cảm của cô thì biết cô đã “thắng” rồi.
“Thẩm Thính.” Một người đàn ông đột nhiên đi tới, vỗ vào vai Thẩm Thính. “Cậu lại có thời gian tham gia những bữa tiệc kiểu này ư.”
Khúc Kim Tích nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mặt này, Lục Viễn, sếp trẻ của Đằng Huy. Năm ngoái khi cô mới xuyên qua, nhờ vào ánh sáng của Thẩm Thính mới may mắn được tham dự tiệc mừng của Đằng Huy.
Lúc đó vì chuyện thiệp mời mà cô bị Liễu Tự làm khó, là Lục Viễn đã đến giải vây giúp cô và nói với mọi người rằng anh đã mời cô.
Nhà họ Lục cũng là một gia tộc danh giá, đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Cố là chuyện bình thường.
Lục Viễn nhớ Thẩm Thính không thích nhất là tham gia những hoạt động này, những hoạt động trong giới giải trí là không còn cách nào khác phải đi, ngoài giới giải trí anh trước giờ không tham gia vào những trường hợp kiểu này.
“Ồ, đứa trẻ nhà ai vậy?” Trước đó Lục Viễn ở đằng xa nhìn thấy Thẩm Thính bế một đứa trẻ nên không chắc chắn là anh. Sau khi chắc chắn chính là Thẩm Thính, anh ấy mới qua đây.
Khuôn mặt mủm mỉm của đứa trẻ quá khiến người ta muốn nhéo, Lục Viễn nghĩ đến đây, tay cũng cử động theo, thuận tay nhéo mặt của cô bé.
Bốp.
Khúc Kim Tích cho một bạt tai.
Thẩm Thính nhéo mặt cô, cô cũng cố chịu đựng, người không quen … cho dù Lục Viễn này đã từng giải vây cho cô cũng không được!
Lục Viễn vui vẻ: “Tính khí của cô bé lại không nhỏ.”
Khúc Kim Tích cũng không muốn đắc tội với người ta, người này còn là bạn của Thẩm Thính. Nghĩ vậy cô liền ngẩng mặt lên, không chút xấu hổ tỏ vẻ dễ thương: “Anh trai đã nói không được để các chú người lạ chạm vào cháu, chú tùy tiện chạm vào người cháu chính là người xấu, chú, chú là người xấu sao? ”
Lục Viễn: “…”
Anh ta nói với Thẩm Thính: “Đứa trẻ từ đâu ra vậy, mới tí tuổi đầu, nói chuyện miệng mồm lanh lợi.”
Thẩm Thính thản nhiên nói: “Nhặt được.”
Lục Viễn tin lời quái đản này của anh: “Cậu đã tới rồi, sao không đưa vợ mình theo cùng?”
Thẩm Thính mặt không biến sắc đáp: “Bận đi tuyên truyền, không có thời gian.”
“Chậc.” Lục Viễn lắc đầu, “Cậu vừa mới thông báo chính thức chưa lâu, hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, không sợ cô vợ xinh đẹp bây giờ độ nổi tiếng tăng cao không giữ được, lại thấy cậu không coi trọng cô ấy, đá cậu thì sao? ”
Lục Viễn và Thẩm Thính là bạn bè nhiều năm, cũng quen nói chuyện tuỳ tiện với nhau, hơn nữa ở đây chỉ có hai người bọn họ – Cô bé không tính, còn nhỏ hiểu cái gì đâu.
Nói chuyện cũng không che giấu gì.
Khúc Kim Tích âm thầm nghiến răng với Lục Viễn, nghe anh ta nói như vậy, làm như cô không thể chịu được cám dỗ vậy.
Thẩm Thính như thể cảm nhận được lửa giận trong lòng cô, nhướng mày cười nói: “Không sao, cùng lắm là để cô ấy chơi một chút, sau đó lại tìm cô ấy về.”
Lục Viễn: “???”
Anh ta hoài nghi tai mình có phải là có vấn đề gì không, những câu buồn nôn này có thể được nói ra từ trong miệng của Thẩm Thính. Anh chàng này rốt cuộc là thích Khúc Kim Tích đến mức nào chứ?!
Anh ta tập trung sự chú ý vào Thẩm Thính, vì vậy không để ý đến cô bé trong vòng tay của bạn mình, đôi mắt cong lên vì vui sướng, chui thẳng vào vòng tay của anh.
Con gái mà, ai chẳng thích nghe những lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa những lời của Thẩm Thính cũng không tính là lời ngon tiếng ngọt nhưng lại khiến lòng người ta thoải mái.
Vui thì vui, cô thể hiện ra ngoài một cách rất thẳng thắn.
Thẩm Thính thấy đôi tay của cô siết chặt, anh nhất thời bật cười. Bình thường Khúc Kim Tích ở trước mặt anh có chút kiềm chế, đó là tính nhút nhát cơ bản của con gái.
Bây giờ cô biến nhỏ thì lại không che đậy nữa.
Anh thích cảm giác được cô nương tựa vào.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, cậu có biết có bao nhiêu người thích Khúc Kim Tích không?” Lục Viễn cười nói, “Nếu như không phải cậu thông báo chính thức, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có người dám cướp đó.”
Đằng Huy xếp hạng cao trong giới giải trí, công ty của Thẩm Thính vừa mới thành lập, so với Đằng Huy thì yếu hơn rất nhiều, có một số tin tức Lục Viễn còn biết nhiều hơn cả Thẩm Thính.
Ví dụ trong giới giải trí có không ít nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có, đa số là bởi vì xinh đẹp mà lọt vào mắt xanh của một số người nào đó, những người này tìm mọi cách để theo đuổi, còn có mấy phần thật lòng thì không biết.
Sau khi Khúc Kim Tích trở nên nổi tiếng, một số bạn bè mà Lục Viễn quen biết không ít người tiết lộ rằng họ rất có hứng thú với Khúc Kim Tích. Sau khi Thẩm Thính tuyên bố chính thức, vô cùng tiếc nuối, cho rằng bản thân đã ra tay quá muộn rồi.
Thẩm Thính đã biết điều đó từ lâu, thậm chí có người còn biết Khúc Kim Tích là người mà anh đã ký hợp đồng, còn tìm tới trước mặt anh đưa ra yêu cầu quá đáng. Những chuyện này Khúc Kim Tích đương nhiên là không biết, Thẩm Thính cũng không muốn để cho cô ấy biết về những chuyện bẩn thỉu này.
“Đừng nói về những chuyện này nữa.” Bây giờ Thẩm Thính cũng không muốn nói, tránh làm bẩn lỗ tai của cô bé.
Lục Viễn lại không biết cô bé chính là Khúc Kim Tích, anh ta nói những chuyện này chẳng qua là cảm thán. Là một trong những người bạn biết chuyện nội bộ, lúc đầu biết Thẩm Thính đã kết hôn với một người phụ nữ không ra gì theo yêu cầu của ông cụ Thẩm, anh khá là bất bình cho Thẩm Thính.
Không ngờ rằng, cuối cùng Thẩm Thính cũng nghiêm túc, hai vợ chồng tu thành chính quả, có thể thấy thế sự là vô thường.
Khúc Kim Tích còn muốn nghe nhưng hai người đàn ông đã chuyển chủ đề, bắt đầu nói về chuyện công việc. Cho đến khi bà Quế ở đằng kia sau khi nghe mẹ Thẩm khen ngợi Khúc Kim Tích, lại không thể nhịn được nữa – Bà ta muốn xem thử một con nhóc, thật sự được Mai Thinh Lan nói thông minh đến mức như vậy, khiến cháu gái của bà ta không thể so sánh bằng.
Thế là bà Quế này đã tìm Thẩm Thính ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được, bà ta vội vàng quay lại và nói với đám người mẹ Thẩm: “Thinh Lan, tôi đã nhìn thấy cậu hai Thẩm rồi, bà nói cô bé dễ thương như vậy, những người làm trưởng bối như chúng ta, không tặng chút quà cho cô bé, làm sao mà được.”
Sau đó một nhóm người đi về phía Thẩm Thính, Lục Viễn nhìn thấy, điều mà anh ta sợ nhất chính là đối phó với đám “bác gái” này, vội vàng nói: “Tôi có chuyện, rút đây.”
Thấy Thẩm Thính chăm sóc cho Khúc Kim Tích rất tốt, mẹ Thẩm nhẹ lòng, đỡ lấy Khúc Kim Tích khỏi vòng tay của Thẩm Thính, mỉm cười nói: “Tích … Kim Kim, đây là bác Quế. Bà ấy có một đứa cháu gái lớn hơn con một chút. Đó là bác Nguyên, bác Trần… ”
“Đây là bác Cố, là mẹ của chị Niệm Thu, người đã tặng cho con chiếc vòng cổ vừa rồi.” Mẹ Thẩm giới thiệu rất chi tiết. Khúc Kim Tích nghe theo lời giới thiệu của bà ấy khôn khéo gọi, giọng nói nhẹ nhàng dễ thương đã làm xiêu lòng rất nhiều quý bà.
―― Luận về tuổi tác thì có thể là bà, nhưng được gọi là bác, lại khôn khéo như vậy. Mặc dù hầu hết những quý bà đều có chút dị nghị với mẹ Thẩm, nhưng cũng không hẹn mà gặp bị cô bé thu hút, mỉm cười chân thành hơn, khi tặng quà đặc biệt vui vẻ.
Khúc Kim Tích ngay lập tức nhận được rất nhiều quà tặng như nhẫn, vòng tay, lắc tay.
Mẹ của Cố Niệm Thu, bà Cố, thấy cô bé đôi tay nhỏ nhắn không cầm hết được, nên vội vàng sai người đi lấy một hộp trang sức để Khúc Kim Tích đặt vào.
Mọi người chìm đắm vào cuộc vui trêu ghẹo trẻ con, Khúc Kim Tích cười đến mức cơ mặt cứng lại. Mãi đến khi bà Quế, khuôn mặt gần như sụp đổ lên tiếng, Khúc Kim Tích lúc này mới biết mình phải làm gì.
“Cô bé à, mẹ nuôi của cháu nói cháu có thể thuộc thơ Đường. Bác sẽ kiểm tra cháu một chút, nếu như cháu thuộc thì bác sẽ tặng cái này cho cháu, có được không?” Bà Quế có chút đau lòng tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay xuống.
“Cảm ơn bác Quế.” Khúc Kim Tích và mẹ Thẩm nhìn nhau, cô cho mẹ Thẩm một cái nhìn ẩn ý: mẹ yên tâm đi.
Mặc dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua trực giác của phụ nữ, biết rằng lúc này phải cho mẹ Thẩm nở mày nở mặt.
Tốt xấu gì bà ấy cũng là người lớn, quang minh chính đại nói dối.
Một đứa trẻ ba tuổi dù lợi hại đến đâu, có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ Đường sao? Ngay cả người lớn cũng không làm được, hầu hết người lớn chỉ biết đến những câu thơ nổi tiếng đã học trên lớp.
Cho nên, bà Quế rất có lòng tin, kể từ khi mẹ Thẩm nói rằng cô bé có thể thuộc lòng 300 bài thơ Đường, bà ta một từ cũng không tin, khoe khoang ai không thể chứ?
Bây giờ bà ta chính là muốn vạch trần lời nói dối của Mai Thinh Lan trước công chúng, để mọi người thấy rằng người phụ nữ luôn được biết đến với vẻ tao nhã thanh cao này, lại là người đạo đức giả như vậy.
Bà Quế tranh thủ thời gian tìm kiếm Thẩm Thính vừa rồi, đã làm xong bài tập, tìm trên mạng 300 bài thơ Đường, để tránh khiến mọi người nhìn ra bà ta cố tình làm khó, bà ta đã tìm một vài bài thơ Đường không phổ biến nhưng cũng không phải là thơ Đường đặc biệt ít gặp.
Bà ta bảo Khúc Kim Tích đọc thuộc lòng bài “Văn quan quân thu Hà Nam Hà Bắc”.
Bài thơ này có tổng cộng tám câu, là thơ bảy chữ, từng học trong sách giáo khoa, không tính là ít gặp.
Nhưng đối với một đứa trẻ ba tuổi mà nói, loại thơ dài này được lựa chọn ngẫu nhiên mà không có ai gợi ý cho cô đã là rất khó.
Sắc mặt của những bà vợ trở nên có chút mất tự nhiên. Cha mẹ khen ngợi con cái nhà mình với bộ lọc. Việc khen quá một chút là điều bình thường.
Bà Quế kiểm tra một đứa trẻ ba tuổi, lại ra một câu khó như vậy, rõ ràng là muốn đánh vào mặt mẹ Thẩm.
Khúc Kim Tích buồn cười.
Trên đường đến đây, mẹ Thẩm đã hỏi qua cô những điều này, lúc đó mẹ Thẩm đang chuẩn bị muốn khoe khoang bảo bối nhà mình, đương nhiên bà sẽ không chiến đấu mà không chuẩn bị trước.
Bà nói với các bà vợ nhà giàu có rằng Khúc Kim Tích có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, đó là bởi vì bà chắc chắn rằng cô có thể làm được mới nói ra.
Mẹ Thẩm vô cùng ngạc nhiên về việc Khúc Kim Tích có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ trong ba trăm bài thơ Đường, cảm thấy như mình đã tìm thấy một kho báu. Cho rằng trước đây mình hiểu quá ít về cô con dâu này.
Mỗi người đều có thể có một số điểm kỹ năng đặc biệt, một trong những điểm kỹ năng của Khúc Kim Tích chính là trí nhớ tốt.
Khi một diễn viên có trí nhớ không tốt, hầu hết các câu thoại trong phim đều quá sức.
Khúc Kim Tích có trí nhớ tốt từ khi còn nhỏ, nhưng mà sở dĩ cô có thể thuộc được 300 bài thơ Đường là bởi vì đã có khoảng thời gian, cô làm giáo viên mẫu giáo.
Trong nhà trẻ sẽ chuẩn bị một số album tranh ảnh và những thứ khác để phát triển trí thông minh của trẻ, trong đó có 300 bài thơ Đường, còn có thơ Tống, vv … Khúc Kim Tích ngày ngày đọc, theo thời gian, tất cả đều thuộc lòng.
Tới bây giờ vẫn chưa quên.
Đối mặt với việc bà Quế cố tình làm khó, Khúc Kim Tích học dáng vẻ thành thật của một đứa trẻ ba tuổi, hai tay chống eo, lắc đầu nguầy nguậy và nghiêm túc đọc thuộc lòng.
Câu từ tròn vành rõ chữ, không sai một chữ nào, hơn nữa khi đọc thuộc lòng theo bản năng còn mang theo cảm xúc, vô tình thu hút hầu hết ánh mắt có mặt tại hiện trường.
“Một cô bé đang đọc thuộc lòng thơ.”
“Aaaaaaa- dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu chết đi được.”
“Đứa trẻ nhà nào.”
“Hình như là do nhà họ Thẩm đưa đến.”
“Tôi đây, nếu không tìm kiếm trên mạng, còn không biết đọc thuộc lòng bài thơ này như thế nào.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, đứa trẻ thật đáng yêu.”
Có người thẳng thắn giơ điện thoại lên để chụp hình.
Bất luận là thân phận gì, đều có một căn bệnh chung – nhìn thấy cảnh tượng thú vị, việc đầu tiên chính là cầm điện thoại chụp ảnh, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chụp ảnh trước rồi nói.
“Nhìn xem đứa trẻ nhà người ta, nhìn lại bé gấu nhà mình…”
Người xung quanh xì xào bàn tán.
Sắc mặt của bà Quế khó coi đến cực điểm. Tuyệt đối không ngờ rằng cô bé này thực sự có thể đọc thuộc lòng được, bài này chính là bà ta cố tình chọn, cô bé có thể đọc thuộc lòng, điều đó càng khẳng định những gì mà mẹ Thẩm nói là sự thật, cô bé có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường.
Nhớ tới cháu gái mình lần trước bởi vì phạm lỗi ở nhà họ Tần, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, khiến cho phần lớn gia đình giàu có trong nhóm đều biết cháu gái của bà ta không lễ phép, kiêu ngạo hống hách.
Nhà họ Thẩm mang theo một bé gái gọi là con nuôi đến bữa tiệc, ngược lại còn chơi trội, được nhiều người yêu thích như vậy, khiến cho khuôn mặt của mẹ Thẩm cũng rạng rỡ hẳn lên.
Hơn nữa mình bây giờ còn bị mất đi một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, càng nghĩ càng tức, bà Quế nghiến răng, không ngờ lại xuất đề, bảo Khúc Kim Tích đọc thuộc lòng bài “ngắm trăng hoài cổ”.
Khúc Kim Tích thản nhiên đọc thuộc lòng.
Không ít người lớn xung quanh đang lẳng lặng tra trên mạng- bọn họ còn thực sự không biết bài thơ này.
“Tôi thực sự mê mẩn khi nhìn thấy cô bé đọc thơ.”
“Nhà họ Quế đó có phải là quá đáng rồi không? Bắt nạt một đứa trẻ có biết xấu hổ không?”
“Ồ, nghe nói lần trước cháu gái của bà ta ở nhà họ Tần đã đánh con chó của bà Tần bị thương. Cháu gái đó của bà ta ngang ngược vô lễ. Đã năm tuổi rồi. Đến lễ nghi cơ bản cũng không có, cũng không biết dạy dỗ như thế nào. Nhà họ Quế dù sao cũng không tệ… ”
“Tôi hiểu rồi, đây là ghen tị với cô bé của nhà họ Thẩm ưu tú hơn cháu gái của bà ta sao?”
“Chậc chậc.”
…
Khúc Kim Tích tính toán ở trong lòng, lúc này mà còn chơi trội nữa, đọc thuộc lòng tiếp thì người bà trước mặt này e rằng sắp khóc rồi.
“Bác Quế, xin lỗi, cháu hơi khát, có thể uống chút nước rồi đọc tiếp không?” Khuôn mặt ửng hồng của cô bé phụng phịu, trên mặt lộ ra vẻ không thoải mái, cho dù như vậy, cũng lễ phép nói xin lỗi trước, còn đề ra yêu cầu nữa, <Đối với bà Quế mấy chục tuổi …
Lại quá đáng với một đứa trẻ, chẳng trách lại dạy dỗ cháu gái mình thành như vậy.
“Không đọc nữa, không đọc nữa.” Mấy quý bà khác vội trả lời, lời trong lời ngoài gạt bỏ bà Quế ra ngoài— Không lâu trước đó bọn họ còn đứng về phía bà Quế.
“Thinh Lan, bà tìm thấy cô con gái đỡ đầu này ở đâu vậy? Thật là hơn người mà, làm tôi cũng muốn nhận một cô con gái về nuôi. Nhìn con bé thật đáng yêu.”
Có người âm thầm chế giễu bà Quế: “Bà Quế, chẳng lẽ bà thật sự muốn để một đứa trẻ ba tuổi đọc thuộc lòng hết thơ Đường sao? Đứa trẻ giọng non nớt. Bà không thể chỉ nghĩ cho bản thân không quan tâm đến cô bé được. Nếu như bà thực sự thích nghe cô bé ngâm thơ, quay về dạy cháu gái bà để nó ngày ngày đọc thuộc lòng cho bà nghe không phải được rồi sao.”
Bà Quế có chút khó chịu, cảm thấy nếu còn ở lại tiếp sẽ tức giận hơn nên liền kiếm cớ rời đi.
Bà Cố là chủ nhà nhà họ Cố, nhìn thấy mẹ Thẩm dắt theo Khúc Kim Tích, sự thương yêu trên khuôn mặt không thể nào che giấu được. Bà ấy và mẹ Thẩm tính tình giống nhau, tương đối hòa thuận, thật ra đôi bên đều có suy nghĩ muốn cho con cái kết thông gia, nào ngờ tạo hóa trêu ngươi.
Tấm lòng của Cố Niệm Thu đối với Thẩm Kế, người làm mẹ như bà ấy thực sự đã nhìn ra được một chút, nếu không con gái bà bao nhiêu năm qua luôn không tìm bạn trai, thỉnh thoảng khi nói chuyện vẫn luôn nhắc đến Thẩm Kế …
Kết quan hệ tốt với nhà họ Thẩm là điều tất yếu, Thẩm Kế là người kế thừa Thẩm Thị, nếu như đôi bên liên hôn, đối với nhà họ Cố mà nói là trăm lợi vô hại.
Cho nên, bà Cố đương nhiên đứng về phía nhà họ Thẩm
Quay sang nói với bà Quế, “Man Nhu, bà có phải là đã quên cái gì rồi không?”
Bà Quế vẫn còn đang tức giận, không nói lời nào.
Bà Cố chỉ vào chiếc nhẫn trên tay bà ta, giọng ấm áp nói: “Vừa rồi bà đã nói với Kim Kim, nếu như nó đọc thuộc lòng thơ cổ thì sẽ tặng chiếc nhẫn cho nó. Chúng ta là trưởng bối, phải làm gương trước mặt tiểu bối, không thể nào dễ dàng nuốt lời.”
Bà Quế: “…”
Trên người bà Quế đeo rất nhiều đồ trang sức, thứ đắt nhất chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo này, có trời mới biết tại sao vừa rồi bà ta lại tỏ ra hào phóng trước mặt mọi người như vậy, lấy chiếc nhẫn này ra.
Khi đó, bà ta một lòng cảm thấy cô bé ba tuổi tuyệt đối không thể trả lời được đề bài của bà ta.
Sớm biết…
Bà Quế tiếc đến sắp chết rồi, nhưng mà bao nhiêu người nhìn như vậy, chỉ có thể cắn răng nuốt máu, còn phải duy trì nụ cười trên mặt, đưa chiếc nhẫn cho Khúc Kim Tích.
“Cảm ơn bác Quế.” Khúc Kim Tích nhận lấy chiếc nhẫn, tự cười với bản thân như một đóa hoa— Thuộc lòng vài bài thơ đổi lấy một chiếc nhẫn lớn và có giá trị như vậy, mùi vị không làm mà hưởng quả thật không tồi.
Cô cảm thấy mình đi đến nhà họ Cố một chuyến, những thứ mang về nhà xứng đáng với chiếc váy màu xanh mà mẹ Thẩm đã mua cho cô.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng sẽ không ai chê nhiều tiền, nhất là tiền từ trên trời rơi xuống.
…
Bữa tiệc kéo dài ba tiếng đồng hồ, khi rời đi, hộp trang sức nhỏ mà bà Cố chuẩn bị cho Khúc Kim Tích đã chứa đầy, trở nên nặng trĩu.
Nụ cười của mẹ Thẩm vẫn không ngừng suốt đêm, quyết định đưa Tích Tích qua đây đêm nay là quyết định đúng đắn nhất mà bà ấy đã làm trong năm nay.
Bình thường bà lười tính toán với những người kia, không muốn bận tâm đến những suy nghĩ đó, hôm nay hiếm khi phí tâm suy nghĩ một chút, hiệu quả rất tốt, tâm trạng cũng vui vẻ lạ thường.
Khúc Kim Tích đầu nặng chân nhẹ, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô buồn ngủ quá rồi.
Mẹ Thẩm nói lời tạm biệt với bà Cố. Cố Niệm Thu khéo léo hỏi Thẩm Thính về tin tức của Thẩm Kế, Khúc Kim Tích đang ôm chiếc hộp nhỏ của mình, dựa vào đùi Thẩm Thính, cái đầu nhỏ gục gục từng chút một.
Theo tình huống của một đứa trẻ bình thường, lúc này nên đi ngủ rồi. Khúc Kim Tích luôn kiềm chế, nhưng lúc này thực sự không thể kiềm chế được nữa.
Ông trời cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.
Khi nào thì hai “người lớn” mới nói chuyện xong chứ?
Ý nghĩ này mơ hồ lướt qua, cô xoay người ôm lấy đùi của Thẩm Thính, ý thức dần dần chìm vào giấc mơ. Cô ngồi xuống, ngồi bệt bên chân Thẩm Thính.
“Tôi đã không liên lạc với Thẩm Kế trong một thời gian, anh ấy …” Lời của Thẩm Thính bị cắt ngang, cúi đầu nhìn xuống. Tiểu Kim Tích một tay ôm lấy đùi của anh thiu thiu ngủ, gò má nhỏ nhắn ửng hồng bị ép đến bĩu môi, một tay còn ôm chặt lấy hộp trang sức của mình, như thể sợ nó rơi mất.
Ai có thể chịu đựng được điều này chứ?
Trái tim của Thẩm Thính sụp đổ, nhìn một hồi lâu mới cẩn thận dè dặt ôm cô bé vào lòng.
Đây là châu báu độc nhất vô nhị của anh, anh nghĩ vậy.