Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49+50
Chương 49
Trong lòng Khúc Kim Tích đang so sánh hậu quả của việc đi ăn cùng với nam chính và nữ chính bị chụp được:
Bị chụp được khi ăn cơm với nữ chính nhiều nhất chỉ thể hiện được trong đoàn phim có mối quan hệ tốt. Nếu đi ăn cơm với Thẩm Thính bị chụp được…
Nghĩ đến tên mình bị treo trên hotsearch cùng với Thẩm Thính, cuối cùng Khúc Kim Tích quyết định lựa chọn ăn cơm với nữ chính.
Ở hiện trường Thẩm Thính để cho Tần Tang đi nhìn xem có nhà hàng nào có danh tiếng tương đối tốt không, lúc này điện thoại rung lên một tiếng, là tin nhắn lại của Khúc Kim Tích: [Ăn cơm với anh quá dễ bị chụp được.] phía sau còn có biểu cảm con thỏ quỳ xuống rủ tai.
Ý là: Không, tôi không đi.
Thẩm Thính: “…”
“Anh Thẩm, nhà hàng Tùng Hoa Đình này không tệ.” Tần Tang nói, “Tôi đặt phòng ở đây nhé?”
“Không cần.” Thẩm Thính cất điện thoại di động.
Tần Tang: “?”
Không phải nói là dẫn cô Khúc đi ra ngoài ăn sao.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Thính, cậu ta cũng không làm gì khác hơn là đè nghi ngờ xuống đáy lòng.
Lúc trễ một chút, Khúc Kim Tích nhận được tin nhắn của trợ lý Từ Nam Nam, nói Từ Nam Nam đã đặt một phòng bao Tùng Hoa Đình, thời gian là tám giờ.
Khúc Kim Tích tìm kiếm trên mạng một chút, phát hiện Tù Hoa Đình này rất nổi tiếng, trong ví không có nhiều tiền thì không dám vào đây ăn cơm.
Cô sửa soạn một phen, trang điểm nhẹ nhàng, bảy giờ ba mươi cô đến phòng bao. Đến lúc phục vụ dẫn cô đến, Từ Nam Nam vẫn chưa đến, phòng bao vô cùng rộng rãi và sang trọng, cô nhìn một cái, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Thời gian đã đến tám giờ, Từ Nam Nam vẫn chưa đến.
Trái lại trợ lý của cô ta lại gửi tin nhắn giải thích, nói trên đường từ phim trường đến đây bị kẹt xe.
Khúc Kim Tích trả lời lại không sao.
Nhà hàng nổi tiếng đúng là không giống nhau, trong phòng bao không hề thiếu đồ ăn vặt, còn có ti vi nữa. Cô dứt khoát đi đến ghế salon, bật tivi lên xem.
Tám giờ bốn mươi, cuối cùng Từ Nam Nam cũng lững thững đến chậm.
“Tiểu Khúc, xin lỗi, để cho cô đợi lâu rồi.” Khi nhìn thấy Khúc Kim Tích thoải mái xem tivi, sắc mặt Từ Nam Nam cứng đờ lại, sau đó khôi phục lại vẻ đoan trang rộng rãi.
“Chị Nam Nam.” Khúc Kim Tích cười đứng lên, “Không có chuyện gì, dù sao tôi cũng đang rảnh, xem ti vi rồi chờ chị cũng được, rất vừa vặn.”
Từ Nam Nam thường tặng đồ ăn cho Khúc Kim Tích, vừa mới bắt đầu cô còn cười híp mắt bày tỏ cảm ơn cô Từ, Từ Nam Nam nói không cần khách khí như vậy, Khúc Kim Tích cũng thuận thế gọi cô ta một tiếng chị Nam Nam.
Mỗi lần nghe Khúc Kim Tích kêu mình là chị, Từ Nam Nam luôn có cảm giác đối phương đang cố ý, nhưng nhìn nụ cười đúng mực của Khúc Kim Tích, lại cảm thấy chắc do mình đa nghi.
Nếu như Khúc Kim Tích thật sự là một người thông minh, sao có thể ăn nhiều thức ăn do cô ta tặng được chứ.
Dù cho diễn trò cũng không cần phải làm đến trình độ như vậy, nhưng làm cho cô ta tức giận là, Khúc Kim Tích ăn nhiều như vậy, lại không mập một chút nào!
“Ngồi đi, muốn ăn gì thì cứ gọi.” Từ Nam Nam nói, “Hai ngày nay tôi không đến đoàn phim, nhìn cô lại thấy gầy rồi, cái này không được, cho dù là nữ minh tinh cũng phải yêu quý bản thân, không nên quá liều, tránh cho cả người đều bệnh tật, lớn tuổi mới biết khó chịu.”
Cô ta giống như một người chị quan tâm dặn dò.
“Cảm ơn chị Nam Nam, vậy tôi sẽ không khách sáo.” Khúc Kim Tích gọi một hơi mười món ăn mà cô đã chọn trước.
Trong mắt Từ Nam Nam lộ ra sự khinh miệt, quả nhiên là một quỷ nghèo không lên được mặt bàn, toàn thân trên dưới cũng chỉ có gương mặt được xem là ưu điểm.
Nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn trong suốt của Khúc Kim Tích, Tần Tang che dấu sự đố kỵ ở trong lòng rất tốt.
Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, Khúc Kim Tích trẻ tuổi hơn cô ta, dù ngày nào cô ta cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt nhất, nhưng người hơn ba mười tuổi lại vô cùng khác biệt với người chỉ hơn hai mươi tuổi.
Rất nhanh, thức ăn đã được bưng lên, Khúc Kim Tích liếc nhìn một cái, vô cùng ngon mắt. Không tồi, cô thoải mái thong thả ăn từng món. Từ Nam Nam tìm cô nhất định là có chuyện, giờ phút này cô chỉ cần đóng vai ăn cơm là được.
“Tiểu Khúc.” Từ Nam Nam hoàn toàn không động đũa, “Tuy nói đây là chuyện riêng của cô, nhưng được xem là tiền bối của cô, thấy cô xảy ra loại chuyện kia, tôi lo lắng thay cô. Khán giả luôn hà khắc đối với nữ minh tinh, nếu như cô cần giúp đỡ cái gì, cứ việc nói với tôi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Tôi biết cô đau lòng.” Giọng nói của Từ Nam Nam lại càng thêm ôn nhu, “Nhưng chuyện đã xảy ra, đau lòng cũng không có ích gì. Cả đời người phụ nữ, luôn sẽ gặp được một hai tra nam, chỉ cần xem như một đoạn từng trải đặc biệt trong cuộc đời chúng ta là được, cũng có thể giúp chúng ta nhanh chóng trưởng thành.”
Khúc Kim Tích cười một tiếng, cũng không nói gì.
Từ Nam Nam uống một ngụm trái cây, âm thầm quan sát Khúc Kim Tích, coi nụ cười của cô là nụ cười che dấu sự đau khổ, cong môi một cái, cô ta tiếp tục nói: “Ở chỗ này tôi quen biết một số người, nếu như cô muốn báo thù Mạnh Thiên Hạo xả giận thì tôi có thể cho cô phương thức liên lạc của của bọn họ.”
Khúc Kim Tích múc cho mình một chén canh, nghe Từ Nam Nam nói, không biết còn tưởng rằng các cô là bạn thân nữa chứ.
Cô mơ hồ nói hai câu: “Cảm ơn chị Nam Nam, nhưng mà… quá khứ cứ để quá khứ trôi qua đi.”
“Aiz.” Từ Nam Nam thở dài nói, “Cô đó, chính là quá trẻ tuổi, tính cách quá mềm yếu mới có thể dễ dàng chịu thiệt như vậy.”
“Đúng rồi.” Cô ta như nhớ được cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên rất nghiêm túc, “Trên mạng, tin tức được tuôn ra đều là của Mạnh Thiên Hạo và những người khác, không liên quan đến cô, đây là chuyện tốt, nhưng cô có thể chắc chắn sẽ không bị truyền ra lần nữa chứ? Nếu như có, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sớm một chút. Một mình cô, không có đoàn đội quản lý, nếu thật sự xảy ra tình huống đó thì không chỉ ảnh hưởng đến chính cô mà còn ảnh hưởng đến cả đoàn phim nữa.”
Từ Nam Nam đặt một tay lên bàn, một tay khác lặng lẽ đút vào túi xách mở bút thu âm.
Cô ta đã sớm bảo trợ lý điều tra, Khúc Kim Tích không có công ty quản lý, càng không có đoàn đội, cô chỉ có một mình. Tin tức liên quan đến cô bị chuyển hướng trên mạng chứng tỏ có người ở sau lưng giúp cô.
Nếu như Khúc Kim Tích có kim chủ chống lưng, sao ngay cả một người trợ lý cũng không có, nếu như không có kim chủ đứng sau lưng, thì tại sao lại có người âm thầm giúp cô, quá không hợp lý.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Khúc Kim Tích thừa nhận từng cùng Mạnh Thiên Hạo bên nhau, cũng bày tỏ có hình và video thân mật gì đó. Nhưng hết lần này đến lần khác người tung tin lên mạng lại chỉ những người khác, kiên quyết nói giữa Khúc Kim Tích và Mạnh Thiên Hạo không có gì cả.
Một khi tin tức này được tuôn ra, lấy khả năng tự bổ não của dân mạng, bọn họ sẽ cho rằng tất cả đều là Khúc Kim Tích thao túng, mục đích vì quá yêu Mạnh Thiên Hạo, biết được Mạnh Thiên Hạo có những người phụ nữ khác, vừa muốn kéo những người đó xuống nước. Thuận thế tẩy trắng cho bản thân bị lừa gạt, sẽ được dân mạng đồng tình, lại có thể lấy được độ chú ý và nhiệt độ, như vậy sao không làm.
Đến lúc đó, dù cho có người âm thầm giúp đỡ Khúc Kim Tích, nhưng có bản thu âm do Khúc Kim Tích chính miệng thừa nhận, mặc kệ có tẩy như thế nào thì cũng không thể tẩy trắng được.
Điều kiện tiên quyết là nhất định phải để Khúc Kim Tích chủ động thừa nhận.
Một đôi trai gái yêu nhau sẽ không có lúc thân mật sao? Khúc Kim Tích bị Mạnh Thiên Hạo lừa gạt tiền lẫn tình cảm, sao biết không bị lừa gạt thân thể? Hơn nữa Khúc Kim Tích còn có tiền án quấy rối Thẩm Thính, dù việc đó là cô bị Mạnh Thiên Hạo giật dây. Nếu cô nghe lời Mạnh Thiên Hạo như vậy, đó không phải nói lên Mạnh Thiên Hạo có yêu cầu gì, cô cũng sẽ đồng ý sao?
Chắc Khúc Kim Tích cũng chột dạ, nhưng bởi vì có người ở trong bóng tối giúp cô nên mới làm cho cô là người bị hại, lấy được sự đồng tình của dân mạng.
Lúc này Từ Nam Nam làm một tiền bối, dịu dàng an ủi hậu bối là Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích đầu óc vừa đơn giản lại vừa không có những bạn bè khác, lẻ loi một mình, trong lòng chịu áp lực cực lớn, rất dễ dàng nói ra những lời bình thường không muốn nói ra.
Cho nên, đối phó với loại người đầu óc đơn giản này, có rất nhiều phương pháp.
Từ Nam Nam lo lắng nhìn Khúc Kim Tích, trong mắt tràn đầy nỗi buồn làm cho người ta cảm thấy cô ta rất chân thành.
Làm một ảnh hậu, ít nhất kỹ thuật diễn xuất của Từ Nam Nam rất xuất sắc.
Sau khi Khúc Kim Tích nghe xong, có chút dở khóc dở cười. Có lúc, trong một số tình huống, quả thật con người dễ dàng tin tưởng người quen, nhất là có vài người rất giỏi đánh trúng vào sườn mềm của người khác.
Cũng giống như những thứ được tuyên truyền để tẩy não kia, hoặc là một số trò lừa bịp thông thường. Người ở trong đó không có cách nào ý thức được là trò lừa, nhưng sau đó tỉnh lại suy nghĩ lại, khắp nơi đều có sơ hở.
Giống như Từ Nam Nam, đầu tiên là mời cô ăn cơm, biểu hiện vừa dịu dàng vừa hào phóng, tiếp đó bày tỏ sự căm phẫn đối với chuyện của Khúc Kim Tích, đạt được sự đồng tình của người trong cuộc.
Cho người khác một cảm giác “Người ấy đang đứng về phía tôi, lo lắng cho tôi”.
Sau đó Từ Nam Nam sẽ hướng dẫn từng bước để thực sự đạt được mục đích của mình. Lúc này trong tiềm thức của Khúc Kim Tích đã coi cô ta như người bên mình, không để ý sẽ nói ra những lời cô ta muốn biết.
Chờ khi phát hiện không đúng, thì đã không thể thu lại lời nói được rồi.
Nếu người gặp phải chuyện này là nguyên chủ có đầu óc đơn giản kia thì không chừng cô ấy đã nói hết ra.
Khúc Kim Tích để đũa xuống, vành mắt từ từ đỏ lên.
“Chị Nam Nam, chị biết không, tôi là một người rất truyền thống.” Giọng nói của cô nghẹn ngào, giống như là đang vô cùng khó chịu, nhưng lại muốn gượng ép mạnh mẽ lên.
“Cha mẹ tôi đều qua đời sớm, tôi được bà nội nuôi lớn, sau đó bà nội tôi cũng không còn nữa. Một mình tôi đánh liều đi ra ngoài kiếm tiền, tuổi còn nhỏ, có lúc làm việc khó tránh khỏi không suy nghĩ chu đáo.” Cô dùng khăn giấy lau nước mắt, “Cũng tại tôi quá ngu ngốc, cảm thấy có một người yêu tôi cả thể xác lẫn tinh thần, từ bỏ tất cả vì tôi, tôi không thể đáp lại chỉ có thể ở bên cạnh anh ta lúc khó khăn, tiền cố gắng kiếm được cũng cho anh ta.”
“Bây giờ tôi cũng vui mừng, thật may tôi vẫn luôn nhớ lời bà nội nói với tôi, con gái lớn rồi thì nên nói chuyện yêu đương, nhưng cũng phải bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình bị tổn thương.”
Ý trong lời này chính là, tôi là một cô gái truyền thống được bà nội nuôi lớn, sẽ không tùy tiện làm bậy với đàn ông, cho nên khi ở cùng với Mạnh Thiên Hạo trừ tiền ra thì không có bất kỳ quan hệ gì, là Mạnh Thiên Hạo lừa tôi. Mà trước kia tôi đã làm những chuyện sai trái là bởi vì tuổi nhỏ, suy nghĩ không thấu đáo, mới có thể phạm lỗi sai như vậy.
Nghe một chút đều là vẻ thành khẩn và chân thành, hơn nữa kết hợp với nước mắt và giọng nói nghẹn ngào, cho dù là ai thì cũng sẽ tin lời của cô là sự thật.
Từ Nam Nam: “…”
Đây không phải là câu trả lời trong tưởng tượng của cô ta!
Khóc xong, Khúc Kim Tích còn dùng khăn giấy hung hăng lau mũi, lau đến khi chóp mũi đã đỏ hồng, cô dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn Từ Nam Nam, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương: “Cảm ơn chị Nam Nam, cho đến nay, chị là tiền bối đầu tiên suy nghĩ cho tôi, chị đối với tôi tốt như vậy, tôi thật sự rất cảm ơn chị.”
Từ Nam Nam: “…”
Cô ta bị tiếng “người tốt” chặn đến tức ngực.
Cô ta nhìn Khúc Kim Tích, lại không có cách nào từ trong dáng vẻ của cô đoán ra là cô đang diễn hay là nói thật. Từ Nam Nam biết kế của mình đã thất bại, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho sắc mặt mình như bình thường.
Nhưng cô ta không muốn ngồi ở chỗ này một giây một phút nào nữa, bởi vì ở chỗ này cô ta sẽ không khống chế được mà trực tiếp trở mặt. Bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt nhau.
Bên ngoài trợ lý nhận được lệnh, đẩy cửa vào: “Chị Nam Nam, tổng giám đốc Lưu tìm chị.”
“Này…” Từ Nam Nam nhăn mày.
Khúc Kim Tích nhìn cô ta diễn, hết sức thân thiện nói: “Không sao đâu chị Nam Nam, chị đi làm chuyện của mình đi. Chỉ là để cho chị tốn kém rồi, mời tôi ăn cơm, bản thân chị còn chưa ăn đâu.”
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Mời tôi ăn cơm”, nếu không lỡ như Từ Nam Nam không tính trả tiền mà đi mất thì làm sao?
Mặc dù Từ Nam Nam là loại người thích thể diện, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này như “lỡ như” thì sao.
“Không cần khách sáo như vậy, tôi đi trước, cô cứ từ từ ăn.”Từ Nam Nam và trợ lý rời khỏi phòng bao.
Vừa ra khỏi cửa, nụ cười giả tạo trên mặt cô ta đã biến mất, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, sải bước đi về phía trước.
Tâm trạng Khúc Kim Tích vui vẻ lau nước mắt, nhìn thức ăn ngon trên bàn, khẩu vị tốt hơn lúc nãy.
Bất thình lình điện thoại reo lên, cô đang lột cua, cũng không xem ai gọi đến mà trực tiếp bấm nhận.
“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dễ nghe quen thuộc.
Tay Khúc Kim Tích run lên một cái, thiếu chút nữa bị kềm đâm vào tay, cẩn thận nhìn lại màn hình điện thoại, hàng chữ “Giám hộ đại nhân không thể chọc” hiện trên màn hình.
Cũng không biết tại sao, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cô có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Đang ở trong phòng.”
“Rất tốt, ” Qua mấy giây, trong loa điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ vui mừng nào: “Vậy đi ra mở cửa đi.”
Khúc Kim Tích: “… ???”
Thẩm Thính sẽ không ở ngay trước cửa phòng cô chứ!
Trong nháy mắt, con cua trước mặt không còn thơm nữa.
Chương 50
“Thật ra thì khoảng thời gian này tiếp xúc với Khúc Kim Tích, quả thật cô ấy không xấu như trên mạng nói.”
“Tôi đã nói tin tức trên mạng không thể tin hết được, nhưng cô ấy cũng quá ngốc đi, lại bị tra nam lừa gạt lâu như vậy.”
“Có thể là yêu đến ngu đầu.”
“Còn có thể nói người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem thì sáng suốt.”
“Cô ấy tới kìa, đừng nói nữa!”
Một ngày mới bắt đầu, Khúc Kim Tích đến phim trường, nhận được vô số ánh mắt khác thường, cô coi như không nhìn thấy, vẻ mặt bình thường đến phòng hóa trang.
“Cô Khúc.” Thái độ của thợ trang điểm khách khí hơn lúc trước rất nhiều, “Trước uống một chút nước bổ sung nước, tôi giúp cô đánh nền.”
“Cảm ơn.”
Chờ thợ trang điểm vuốt tóc chỗ chân mày của Khúc Kim Tích lên, phát hiện trên da chỗ kia có vết máu ứ động.
“Sáng sớm hôm nay đứng lên thì vô tình đụng phải góc bàn cho nên bị bầm đen một cục.” Khúc Kim Tích giải thích, “Làm phiền cô chút nữa dùng phấn che lại.”
“Được.” Thợ trang điểm tin lời giải thích này.
Khúc Kim Tích lặng lẽ thờ phào một cái.
Nhớ tới mảng máu ứ đọng này, cô lại muốn khóc.
Cái gọi là nói một lời nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để lấp vào. Tối hôm qua trong phòng bao, cô nói dối Thẩm Thính mình đang ở trong phòng, Thẩm Thính lại nói cô ra mở cửa, bất đắc dĩ cô không thể làm khác hơn là tiếp tục nói dối, nói mình đang tắm.
Sau đó Thẩm Thính không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Theo lý hẳn là cô nên ngồi lại tiếp tục nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nhưng nhìn thức ăn đầy bàn, cô lại hoảng sợ không ăn được.
Lỡ như… Lỡ như Thẩm Thính vẫn luôn chờ ngoài cửa phòng cô thì sao?
Mặc dù khả năng này là con số không nhưng không phải là không xảy ra mà.
Lại nói, lỡ như người giám hộ tìm cô là có chuyện gì đó muốn nói.
Hơn nữa chuyện liên quan đến cô, cũng chưa nói cảm ơn Thẩm Thính. Nghĩ như vậy, cô không thể nào còn ăn vào nữa, bỏ con cua to nhất vào trong túi mang đi, xách trở về khách sạn.
Phát hiện trước cửa không có người, quả thật cô thở phào nhẹ nhõm, kết quả phòng cách vách Dụ Đồng đột nhiên mở cửa ra. Vừa nhìn thấy anh ta, đầu Khúc Kim Tích liền đau, trong đầu cô chuyển qua chuyển lại những lời nói trong điện thoại… Vì vậy, lấy con cua bự ra đưa tới: “Chị Nam Nam mời, cho anh.”
Cô mở to mắt nhìn con cua bự này, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Dụ Đồng nhìn một cái, không động.
Khúc Kim Tích: “Ăn ngon lắm.”
Dụ Đồng: “Từ Nam Nam mời em ăn cơm?”
“Ừ.” Khúc Kim Tích biết anh ta muốn nói gì, “Anh yên tâm, tôi không nói gì hết.”
Dụ Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng, không nhận con cua lớn.
Khúc Kim Tích nhún vai, xách con cua lớn trở về phòng, thay quần áo ngủ, gửi tin nhắn cho Thẩm Thính: Anh Thẩm, anh đang ở trong phòng sao? Tôi tắm xong rồi.
Thẩm Thính : Ừ.
Vì vậy Khúc Kim Tích xách theo con cua lớn, một đường đi như linh hồn, lén lén lút lút đi tới tầng mười hai nhẹ nhàng gõ cửa.
Đợi chừng một phút, cũng không ai mở cửa.
Bất đắc dĩ, Khúc Kim Tích gửi tin nhắn: “Anh Thẩm, tôi ở trước cửa phòng anh.”
Sau một lát, Thẩm Thính trả lời: “Đang tắm.”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô cảm thấy Thẩm Thính đang cố ý trả thù cô, lại cảm thấy chắc Thẩm Thính sẽ không ngây thơ như vậy.
Sau khi trở lại phòng mình, cô lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tần Tang, hỏi bọn họ đang ở đâu.
Tần Tang: Tôi và anh Thẩm đang ở bên ngoài.
Khúc Kim Tích: “…”
Cô tức giận lột con cua lớn, kết quả lúc lột dùng lực quá lớn, không kịp thu lực, bị cái vỏ của con cua đập vào đuôi lông mày, đau đến nổi nước mắt chảy ra.
Sau đó Khúc Kim Tích nuốt nước mắt ăn xong con cua, rửa mặt đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện chỗ lông mày bị đập thành một khối bầm đen.
Cô luôn cảm thấy bởi vì cô nói dối Thẩm Thính nên mới xui xẻo như vậy.
Mấy ngày kế tiếp Khúc Kim Tích cũng không biến thân, buổi trưa mỗi ngày cô vẫn đến phòng hóa trang của Thẩm Thính ăn ké đồ ăn nhưng phần lớn lúc cô đến, chỉ có Tần Tang, Thẩm Thính không có.
Chuyện này làm cho cô âm thầm suy đoán, chẳng lẽ ngày đó thật sự đã chọc vào Thẩm Thính không vui, cho nên anh cố ý không gặp cô?
“Cô Khúc hiểu lầm rồi.” Có lúc Tần Tang không hiểu được tâm trạng của Thẩm Thính, nhưng vẫn có thể hiểu được vẻ mặt đang thể hiện ra của cô, “Anh Thẩm bận rộn mỗi ngày, cũng chỉ có buổi trưa là có thời gian cho nên đã đi xử lý chuyện công ty.”
Khúc Kim Tích nhớ ra, Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí, trái lại cô không có suy nghĩ gì, chỉ là tò mò mà thôi, “Mở công ty cũng không đơn giản, lúc nào thì khai trương.”
Đáy mắt Tần Tang thoáng qua ý cười, nói: “Khoảng cuối năm là có thể triển khai hoạt động.”
“Nhanh như vậy sao.” Khúc Kim Tích trợn tròn hai mắt, lại suy nghĩ một chút có sự hỗ trợ của nhà họ Thẩm, Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí, nhanh một chút nữa cũng không thành vấn đề.
Tần Tang nhìn vẻ mặt của cô, cũng không biết cô lại suy nghĩ đến những chuyện gì, cậu ta không quấy rầy cô, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Thẩm Thính: Cô Khúc hỏi chuyện của công ty.
Lúc Thẩm Thính không ở phòng hóa trang, Tần Tang sẽ giống như trong cuộc họp, báo cáo tình huống của Khúc Kim Tích cho Thẩm Thính.
Cạu ta biết, mặc dù anh Thẩm không trả lời nhưng nhất định có xem, hơn nữa còn là tình nguyện xem.
Lại qua hai ngày, cuối cùng tin tức trên mạng liên quan đến Khúc Kim Tích đã vơi đi gần hết, có dưa mới, dân mạng cũng không chú ý quá nhiều đến chuyện cũ.
Khúc Kim Tích nhìn một triệu fans mới tăng kia, cảm khái vô cùng, đặc biệt là cô mới quay xong một cảnh cảm xúc kịch liệt.
Tin tức tướng quân chết truyền đến, trong cung Tạ Trường Tịch lấy được tin tức, khóc lóc thảm thiết, cuối cùng không ngăn cản được hoàng đế giết tướng quân.
Đúng lúc hoàng đế đến, thấy dáng vẻ bi thương của nàng, dưới sự tức giận đẩy ngã nàng, Tạ Trường Tịch không nhịn được muốn vận dụng pháp thuật đánh bị thương hoàng đế. Không khéo chính là, sát thủ nước khác lẻn vào hoàng cung hành thích vua. Lúc hoàng đế đến tìm nàng, cho Võ vệ bốn phía lui ra, vì vậy xung quanh chỉ có Tạ Trường Tịch bảo vệ hoàng đế.
Cuối cùng, Tạ Trường Tịch liều chết bảo vệ hoàng đế, chết trong ngực của hoàng đế.
Cảnh lĩnh cơm hộp* là cảnh quan trọng trong phim, với lại phía sau còn có diễn viên quần chúng khác, vì vậy hôm nay quay cảnh lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tạ Trường Tịch và hoàng đế đánh nhau như vợ chồng bình thường.
*Lĩnh cơm hộp có thể hiểu là một nhân vật vì tình tiết hoặc kịch bản sắp đặt mà chết đi hoặc hết vai, nói ngắn gọn là “bay màu” khỏi bộ phim.
Hoàng đế vừa giận vừa đau:
Giận là chàng đợi nàng lâu như vậy, nàng lại không biết phải trái, không coi mình ra gì.
Đau là phi tử mình sủng ái, nhưng nàng yêu thương lại là loạn thần tặc tử có dã tâm bừng bừng chỉ muốn cướp giang sơn của chàng.
Lòng Tạ Trường Tịch như tro tàn:
Nàng ở trong hậu cung, tâm nguyện duy nhất chỉ muốn người nàng quan tâm không bị hoàng quyền làm hại, bình an, nguyện cho thiên hạ thái bình không có chiến tranh.
Nhưng mặc cho nàng cố ý hòa giải, cuối cùng cũng không chống lại được hoàng quyền cao cao tại thượng kia.
Người nàng quan tâm hoặc là chết, hoặc đã thay đổi, tất cả đều không thể trở về bộ dạng lần đầu tiên gặp nữa.
Đối với Khúc Kim Tích và Dụ Đồng mà nói thay đổi tình cảm trong cảnh này rất nặng, tổng cộng hai người quay hơn mười lần, đạo diễn mới hài lòng cho qua.
Quay phim khó tránh khỏi sẽ bị thương, cảnh Tạ Trường Tịch bị hoàng đế đẩy ngã xuống đất, Hà Chiếu yêu cầu phải là trạng thái chân thật, quay hơn mười lần, Khúc Kim Tích té hơn mười lần, cho dù cùi chỏ và đầu gối có quần áo che cũng bị trầy da.
Nhưng cô không nói.
Vết thương nhỏ này không đáng kể.
Nhưng tâm trạng vẫn chưa ổn định lại, một chốc khó mà khôi phục lại được, cho nên nhìn thấy trên Weibo có nhiều hơn một triệu fan hâm mộ, còn có tin nhắn riêng khích lệ chân thành của những người hâm mộ, cô cũng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút châm chọc.
Nếu như nguyên chủ vẫn còn, chắc sẽ rất vui mừng.
Tiểu Trương chạy đến: “Cô Khúc, đây là anh Đồng bảo tôi đưa cho cô.” Cậu ta đưa cho cô một chai thuốc thoa ngoài da.
“Nếu trên người có chỗ bị trầy da có thể thoa một chút, phòng ngừa bị nhiễm trùng.”
Tiểu Trương cũng không chờ Khúc Kim Tích nói chuyện, trực tiếp nhét thuốc vào tay cô, xoay người chạy đi.
Khúc Kim Tích cầm thuốc, thất thần, sau một lát, có một giọng nói kéo cô trở về.
“Cô Khúc, cô Khúc.”
Cô ngẩng đầu lên, là một cô gái mặt tròn có chút mập mạp, trong tay cầm một cái túi, bên trong có không ít thuốc thoa ngoài da tiêu sưng.
Khúc Kim Tích: “…”
Hình như cô không quen cô gái này.
“Trợ lý Tần nhờ tôi đưa cho cô.” Cô gái mặt tròn hạ thấp giọng, nhét túi vào trong ngực Khúc Kim Tích, xoay người chạy đi.
Khúc Kim Tích nhìn túi một chút, nhịn không được vui vẻ cảm thán: Vẫn là Tần Tang biết quan tâm.
Cô không dùng thuốc của Tiểu Trương cho, nguyên chủ đã thiếu Dụ Đồng quá nhiều, cô không muốn lại thiếu nợ Dụ Đồng nữa, đợi một lát tìm cơ hội trả thuốc lại cho anh ta.
Nhưng không đợt cô trả thuốc, chợt nghe trong đám người vang lên giọng nói “Có người té xỉu”, Khúc Kim Tích sợ hết hồn. Hiện tại đã vào thu, thời tiết dần lạnh, tốt hơn lúc mới vào vào đoàn phim, ngày ngày đều có người bị cảm nắng.
“Thầy Dụ!”
“Mọi người tản ra một chút, đừng vây quanh Dụ Đồng.”
Khúc Kim Tích đứng lên, người té xỉu là Dụ Đồng?
Cô chợt nhớ đến lúc quay phim, trước đó mấy lần Dụ Đông không nhập vai, Hà Chiếu mắng anh ta không chút nể nang bởi vì hại cô té nhiều lần. Mặc dù Dụ Đồng không xin lỗi nhưng bộ dạng kia, không nói xin lỗi còn khó chịu hơn nói xin lỗi, Khúc Kim Tích nói không ngại, nhưng sắc mặt của Dụ Đồng càng khó coi hơn.
Cô cho rằng bởi vì nguyên nhân là từ cảnh quay, hoặc trang điểm gì đó, hơn nữa trợ lý Tiểu Trương cũng rất bình thường, hoàn toàn không phát hiện Dụ Đồng không thoải mái.
Đừng nói hù sợ người xung quanh, ngay cả Tiểu Trương cũng bị dọa sợ, rõ ràng lúc anh Đồng bảo cậu ta đưa thuốc cho Khúc Kim Tích còn rất bình thường mà, sao đột nhiên lại té xỉu.
Bác sĩ đi theo đoàn phim vội vàng chạy đến, sờ trán Dụ Đồng một cái, khuôn mặt liền thay đổi: “Nóng như vậy, cậu ta đang sốt.”
Chuyện lên cơn sốt có thể lớn có thể nhỏ, Dụ Đồng lại là nam hai, Hà Chiếu lập tức để cho người đưa Dụ Đồng đến bệnh viện gần nhất, lại để phó đạo diễn đi cùng.
Cách đám người Khúc Kim Tích chỉ có thể từ khe hở thấy được sắc mặt rất trắng của Dụ Đồng.
Trong lòng cô cũng rất hoảng sợ, phần lớn là cảm xúc của nguyên chủ, còn một bộ phận đến từ chính cô. Mặc kệ như thế nào Dụ Đồng là một diễn viên ưu tú, bỏ những nhân tố khác, dù là bạn bình thường cũng không có cách nào thờ ơ được.
Chỉ mong anh ta không sao.
Thiếu Dụ Đồng, Khúc Kim Tích bị chuyển đến tổ C, tổ của Thẩm Thính.
Thẩm Thính mới vừa quay xong cảnh kế tiếp, Tần Tang tiến lên phía trước nói: “Anh Thẩm, dựa theo lệnh của anh, đã đưa thuốc cho cô Khúc rồi.”
“Ừ.”
“Chờ một lát cô Khúc sẽ đến.” Tần Tang nói: “Dụ Đồng cảm nặng sốt cao ngất đi, đưa đến bệnh viện rồi, tạm thời không thể quay được.”
Thẩm Thính dừng động tác một lát, rồi sau đó khôi phục lại bình thường.
Một giây sau, Khúc Kim Tích và diễn viên quần chúng ngồi xe đi đến.
Đây là chuyện làm cho các cô gái nhỏ trong tổ phim vui đến hỏng rồi, không nghĩ đến diễn viên quần chúng như các cô cũng có một ngày được ngồi cùng xe với nữ hai.
Có thể thấy ở trong tổ, Khúc Kim Tích có bao nhiêu mộc mạc.
Vừa vui vẻ vừa đồng tình với Khúc Kim Tích.
“Cảm giác cô ấy thật thê thảm.”
“Thật sự vô cùng đồng tình với cô ấy, có thể thấy vóc người đẹp cũng không có tác dụng gì, còn phải có đầu óc, mới không bị lừa gạt.”
“Nói thật nếu không phải tin tức bị tuồng ra thì tôi cũng không biết Mạnh Thiên Hạo là loại người như thế, nhìn rất đẹp trai, trước đó tôi còn hâm mộ anh ta.”
“Chuyện này đã làm thức tỉnh chúng ta, sau này tìm đàn ông, nhất định phải lau mắt thật kỹ, đừng tìm bạn trai trong thùng rác.”
Khúc Kim Tích: “…”
Nếu biết ngồi cùng xe với cô, có thể nói nhỏ một chút không, đừng nói lớn như vậy chứ?
“Một lát nữa có thể gặp được thầy Thẩm Thính, thật hưng phấn.”
“Nếu có thể chụp ảnh chung, nếu không sờ tay một chút cũng được.”
“Vóc người của thầy Thẩm Thính thật đẹp, bên trong phim Liệt Sát của anh ấy có một cảnh tắm, rất hấp dẫn nha. Tôi có ảnh đó, các cô muốn xem không?”
“Xem xem xem, gửi cho tôi!!!”
Khúc Kim Tích: “…”
Nhịn lại nhịn, Khúc Kim Tích cầm điện thoại lên, quay đầu nói: “Có thể gửi cho tôi nữa không?”
Diễn viên quần chúng: “…”
Trong lòng Khúc Kim Tích đang so sánh hậu quả của việc đi ăn cùng với nam chính và nữ chính bị chụp được:
Bị chụp được khi ăn cơm với nữ chính nhiều nhất chỉ thể hiện được trong đoàn phim có mối quan hệ tốt. Nếu đi ăn cơm với Thẩm Thính bị chụp được…
Nghĩ đến tên mình bị treo trên hotsearch cùng với Thẩm Thính, cuối cùng Khúc Kim Tích quyết định lựa chọn ăn cơm với nữ chính.
Ở hiện trường Thẩm Thính để cho Tần Tang đi nhìn xem có nhà hàng nào có danh tiếng tương đối tốt không, lúc này điện thoại rung lên một tiếng, là tin nhắn lại của Khúc Kim Tích: [Ăn cơm với anh quá dễ bị chụp được.] phía sau còn có biểu cảm con thỏ quỳ xuống rủ tai.
Ý là: Không, tôi không đi.
Thẩm Thính: “…”
“Anh Thẩm, nhà hàng Tùng Hoa Đình này không tệ.” Tần Tang nói, “Tôi đặt phòng ở đây nhé?”
“Không cần.” Thẩm Thính cất điện thoại di động.
Tần Tang: “?”
Không phải nói là dẫn cô Khúc đi ra ngoài ăn sao.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Thính, cậu ta cũng không làm gì khác hơn là đè nghi ngờ xuống đáy lòng.
Lúc trễ một chút, Khúc Kim Tích nhận được tin nhắn của trợ lý Từ Nam Nam, nói Từ Nam Nam đã đặt một phòng bao Tùng Hoa Đình, thời gian là tám giờ.
Khúc Kim Tích tìm kiếm trên mạng một chút, phát hiện Tù Hoa Đình này rất nổi tiếng, trong ví không có nhiều tiền thì không dám vào đây ăn cơm.
Cô sửa soạn một phen, trang điểm nhẹ nhàng, bảy giờ ba mươi cô đến phòng bao. Đến lúc phục vụ dẫn cô đến, Từ Nam Nam vẫn chưa đến, phòng bao vô cùng rộng rãi và sang trọng, cô nhìn một cái, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Thời gian đã đến tám giờ, Từ Nam Nam vẫn chưa đến.
Trái lại trợ lý của cô ta lại gửi tin nhắn giải thích, nói trên đường từ phim trường đến đây bị kẹt xe.
Khúc Kim Tích trả lời lại không sao.
Nhà hàng nổi tiếng đúng là không giống nhau, trong phòng bao không hề thiếu đồ ăn vặt, còn có ti vi nữa. Cô dứt khoát đi đến ghế salon, bật tivi lên xem.
Tám giờ bốn mươi, cuối cùng Từ Nam Nam cũng lững thững đến chậm.
“Tiểu Khúc, xin lỗi, để cho cô đợi lâu rồi.” Khi nhìn thấy Khúc Kim Tích thoải mái xem tivi, sắc mặt Từ Nam Nam cứng đờ lại, sau đó khôi phục lại vẻ đoan trang rộng rãi.
“Chị Nam Nam.” Khúc Kim Tích cười đứng lên, “Không có chuyện gì, dù sao tôi cũng đang rảnh, xem ti vi rồi chờ chị cũng được, rất vừa vặn.”
Từ Nam Nam thường tặng đồ ăn cho Khúc Kim Tích, vừa mới bắt đầu cô còn cười híp mắt bày tỏ cảm ơn cô Từ, Từ Nam Nam nói không cần khách khí như vậy, Khúc Kim Tích cũng thuận thế gọi cô ta một tiếng chị Nam Nam.
Mỗi lần nghe Khúc Kim Tích kêu mình là chị, Từ Nam Nam luôn có cảm giác đối phương đang cố ý, nhưng nhìn nụ cười đúng mực của Khúc Kim Tích, lại cảm thấy chắc do mình đa nghi.
Nếu như Khúc Kim Tích thật sự là một người thông minh, sao có thể ăn nhiều thức ăn do cô ta tặng được chứ.
Dù cho diễn trò cũng không cần phải làm đến trình độ như vậy, nhưng làm cho cô ta tức giận là, Khúc Kim Tích ăn nhiều như vậy, lại không mập một chút nào!
“Ngồi đi, muốn ăn gì thì cứ gọi.” Từ Nam Nam nói, “Hai ngày nay tôi không đến đoàn phim, nhìn cô lại thấy gầy rồi, cái này không được, cho dù là nữ minh tinh cũng phải yêu quý bản thân, không nên quá liều, tránh cho cả người đều bệnh tật, lớn tuổi mới biết khó chịu.”
Cô ta giống như một người chị quan tâm dặn dò.
“Cảm ơn chị Nam Nam, vậy tôi sẽ không khách sáo.” Khúc Kim Tích gọi một hơi mười món ăn mà cô đã chọn trước.
Trong mắt Từ Nam Nam lộ ra sự khinh miệt, quả nhiên là một quỷ nghèo không lên được mặt bàn, toàn thân trên dưới cũng chỉ có gương mặt được xem là ưu điểm.
Nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn trong suốt của Khúc Kim Tích, Tần Tang che dấu sự đố kỵ ở trong lòng rất tốt.
Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, Khúc Kim Tích trẻ tuổi hơn cô ta, dù ngày nào cô ta cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt nhất, nhưng người hơn ba mười tuổi lại vô cùng khác biệt với người chỉ hơn hai mươi tuổi.
Rất nhanh, thức ăn đã được bưng lên, Khúc Kim Tích liếc nhìn một cái, vô cùng ngon mắt. Không tồi, cô thoải mái thong thả ăn từng món. Từ Nam Nam tìm cô nhất định là có chuyện, giờ phút này cô chỉ cần đóng vai ăn cơm là được.
“Tiểu Khúc.” Từ Nam Nam hoàn toàn không động đũa, “Tuy nói đây là chuyện riêng của cô, nhưng được xem là tiền bối của cô, thấy cô xảy ra loại chuyện kia, tôi lo lắng thay cô. Khán giả luôn hà khắc đối với nữ minh tinh, nếu như cô cần giúp đỡ cái gì, cứ việc nói với tôi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Tôi biết cô đau lòng.” Giọng nói của Từ Nam Nam lại càng thêm ôn nhu, “Nhưng chuyện đã xảy ra, đau lòng cũng không có ích gì. Cả đời người phụ nữ, luôn sẽ gặp được một hai tra nam, chỉ cần xem như một đoạn từng trải đặc biệt trong cuộc đời chúng ta là được, cũng có thể giúp chúng ta nhanh chóng trưởng thành.”
Khúc Kim Tích cười một tiếng, cũng không nói gì.
Từ Nam Nam uống một ngụm trái cây, âm thầm quan sát Khúc Kim Tích, coi nụ cười của cô là nụ cười che dấu sự đau khổ, cong môi một cái, cô ta tiếp tục nói: “Ở chỗ này tôi quen biết một số người, nếu như cô muốn báo thù Mạnh Thiên Hạo xả giận thì tôi có thể cho cô phương thức liên lạc của của bọn họ.”
Khúc Kim Tích múc cho mình một chén canh, nghe Từ Nam Nam nói, không biết còn tưởng rằng các cô là bạn thân nữa chứ.
Cô mơ hồ nói hai câu: “Cảm ơn chị Nam Nam, nhưng mà… quá khứ cứ để quá khứ trôi qua đi.”
“Aiz.” Từ Nam Nam thở dài nói, “Cô đó, chính là quá trẻ tuổi, tính cách quá mềm yếu mới có thể dễ dàng chịu thiệt như vậy.”
“Đúng rồi.” Cô ta như nhớ được cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên rất nghiêm túc, “Trên mạng, tin tức được tuôn ra đều là của Mạnh Thiên Hạo và những người khác, không liên quan đến cô, đây là chuyện tốt, nhưng cô có thể chắc chắn sẽ không bị truyền ra lần nữa chứ? Nếu như có, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sớm một chút. Một mình cô, không có đoàn đội quản lý, nếu thật sự xảy ra tình huống đó thì không chỉ ảnh hưởng đến chính cô mà còn ảnh hưởng đến cả đoàn phim nữa.”
Từ Nam Nam đặt một tay lên bàn, một tay khác lặng lẽ đút vào túi xách mở bút thu âm.
Cô ta đã sớm bảo trợ lý điều tra, Khúc Kim Tích không có công ty quản lý, càng không có đoàn đội, cô chỉ có một mình. Tin tức liên quan đến cô bị chuyển hướng trên mạng chứng tỏ có người ở sau lưng giúp cô.
Nếu như Khúc Kim Tích có kim chủ chống lưng, sao ngay cả một người trợ lý cũng không có, nếu như không có kim chủ đứng sau lưng, thì tại sao lại có người âm thầm giúp cô, quá không hợp lý.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Khúc Kim Tích thừa nhận từng cùng Mạnh Thiên Hạo bên nhau, cũng bày tỏ có hình và video thân mật gì đó. Nhưng hết lần này đến lần khác người tung tin lên mạng lại chỉ những người khác, kiên quyết nói giữa Khúc Kim Tích và Mạnh Thiên Hạo không có gì cả.
Một khi tin tức này được tuôn ra, lấy khả năng tự bổ não của dân mạng, bọn họ sẽ cho rằng tất cả đều là Khúc Kim Tích thao túng, mục đích vì quá yêu Mạnh Thiên Hạo, biết được Mạnh Thiên Hạo có những người phụ nữ khác, vừa muốn kéo những người đó xuống nước. Thuận thế tẩy trắng cho bản thân bị lừa gạt, sẽ được dân mạng đồng tình, lại có thể lấy được độ chú ý và nhiệt độ, như vậy sao không làm.
Đến lúc đó, dù cho có người âm thầm giúp đỡ Khúc Kim Tích, nhưng có bản thu âm do Khúc Kim Tích chính miệng thừa nhận, mặc kệ có tẩy như thế nào thì cũng không thể tẩy trắng được.
Điều kiện tiên quyết là nhất định phải để Khúc Kim Tích chủ động thừa nhận.
Một đôi trai gái yêu nhau sẽ không có lúc thân mật sao? Khúc Kim Tích bị Mạnh Thiên Hạo lừa gạt tiền lẫn tình cảm, sao biết không bị lừa gạt thân thể? Hơn nữa Khúc Kim Tích còn có tiền án quấy rối Thẩm Thính, dù việc đó là cô bị Mạnh Thiên Hạo giật dây. Nếu cô nghe lời Mạnh Thiên Hạo như vậy, đó không phải nói lên Mạnh Thiên Hạo có yêu cầu gì, cô cũng sẽ đồng ý sao?
Chắc Khúc Kim Tích cũng chột dạ, nhưng bởi vì có người ở trong bóng tối giúp cô nên mới làm cho cô là người bị hại, lấy được sự đồng tình của dân mạng.
Lúc này Từ Nam Nam làm một tiền bối, dịu dàng an ủi hậu bối là Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích đầu óc vừa đơn giản lại vừa không có những bạn bè khác, lẻ loi một mình, trong lòng chịu áp lực cực lớn, rất dễ dàng nói ra những lời bình thường không muốn nói ra.
Cho nên, đối phó với loại người đầu óc đơn giản này, có rất nhiều phương pháp.
Từ Nam Nam lo lắng nhìn Khúc Kim Tích, trong mắt tràn đầy nỗi buồn làm cho người ta cảm thấy cô ta rất chân thành.
Làm một ảnh hậu, ít nhất kỹ thuật diễn xuất của Từ Nam Nam rất xuất sắc.
Sau khi Khúc Kim Tích nghe xong, có chút dở khóc dở cười. Có lúc, trong một số tình huống, quả thật con người dễ dàng tin tưởng người quen, nhất là có vài người rất giỏi đánh trúng vào sườn mềm của người khác.
Cũng giống như những thứ được tuyên truyền để tẩy não kia, hoặc là một số trò lừa bịp thông thường. Người ở trong đó không có cách nào ý thức được là trò lừa, nhưng sau đó tỉnh lại suy nghĩ lại, khắp nơi đều có sơ hở.
Giống như Từ Nam Nam, đầu tiên là mời cô ăn cơm, biểu hiện vừa dịu dàng vừa hào phóng, tiếp đó bày tỏ sự căm phẫn đối với chuyện của Khúc Kim Tích, đạt được sự đồng tình của người trong cuộc.
Cho người khác một cảm giác “Người ấy đang đứng về phía tôi, lo lắng cho tôi”.
Sau đó Từ Nam Nam sẽ hướng dẫn từng bước để thực sự đạt được mục đích của mình. Lúc này trong tiềm thức của Khúc Kim Tích đã coi cô ta như người bên mình, không để ý sẽ nói ra những lời cô ta muốn biết.
Chờ khi phát hiện không đúng, thì đã không thể thu lại lời nói được rồi.
Nếu người gặp phải chuyện này là nguyên chủ có đầu óc đơn giản kia thì không chừng cô ấy đã nói hết ra.
Khúc Kim Tích để đũa xuống, vành mắt từ từ đỏ lên.
“Chị Nam Nam, chị biết không, tôi là một người rất truyền thống.” Giọng nói của cô nghẹn ngào, giống như là đang vô cùng khó chịu, nhưng lại muốn gượng ép mạnh mẽ lên.
“Cha mẹ tôi đều qua đời sớm, tôi được bà nội nuôi lớn, sau đó bà nội tôi cũng không còn nữa. Một mình tôi đánh liều đi ra ngoài kiếm tiền, tuổi còn nhỏ, có lúc làm việc khó tránh khỏi không suy nghĩ chu đáo.” Cô dùng khăn giấy lau nước mắt, “Cũng tại tôi quá ngu ngốc, cảm thấy có một người yêu tôi cả thể xác lẫn tinh thần, từ bỏ tất cả vì tôi, tôi không thể đáp lại chỉ có thể ở bên cạnh anh ta lúc khó khăn, tiền cố gắng kiếm được cũng cho anh ta.”
“Bây giờ tôi cũng vui mừng, thật may tôi vẫn luôn nhớ lời bà nội nói với tôi, con gái lớn rồi thì nên nói chuyện yêu đương, nhưng cũng phải bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình bị tổn thương.”
Ý trong lời này chính là, tôi là một cô gái truyền thống được bà nội nuôi lớn, sẽ không tùy tiện làm bậy với đàn ông, cho nên khi ở cùng với Mạnh Thiên Hạo trừ tiền ra thì không có bất kỳ quan hệ gì, là Mạnh Thiên Hạo lừa tôi. Mà trước kia tôi đã làm những chuyện sai trái là bởi vì tuổi nhỏ, suy nghĩ không thấu đáo, mới có thể phạm lỗi sai như vậy.
Nghe một chút đều là vẻ thành khẩn và chân thành, hơn nữa kết hợp với nước mắt và giọng nói nghẹn ngào, cho dù là ai thì cũng sẽ tin lời của cô là sự thật.
Từ Nam Nam: “…”
Đây không phải là câu trả lời trong tưởng tượng của cô ta!
Khóc xong, Khúc Kim Tích còn dùng khăn giấy hung hăng lau mũi, lau đến khi chóp mũi đã đỏ hồng, cô dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn Từ Nam Nam, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương: “Cảm ơn chị Nam Nam, cho đến nay, chị là tiền bối đầu tiên suy nghĩ cho tôi, chị đối với tôi tốt như vậy, tôi thật sự rất cảm ơn chị.”
Từ Nam Nam: “…”
Cô ta bị tiếng “người tốt” chặn đến tức ngực.
Cô ta nhìn Khúc Kim Tích, lại không có cách nào từ trong dáng vẻ của cô đoán ra là cô đang diễn hay là nói thật. Từ Nam Nam biết kế của mình đã thất bại, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho sắc mặt mình như bình thường.
Nhưng cô ta không muốn ngồi ở chỗ này một giây một phút nào nữa, bởi vì ở chỗ này cô ta sẽ không khống chế được mà trực tiếp trở mặt. Bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt nhau.
Bên ngoài trợ lý nhận được lệnh, đẩy cửa vào: “Chị Nam Nam, tổng giám đốc Lưu tìm chị.”
“Này…” Từ Nam Nam nhăn mày.
Khúc Kim Tích nhìn cô ta diễn, hết sức thân thiện nói: “Không sao đâu chị Nam Nam, chị đi làm chuyện của mình đi. Chỉ là để cho chị tốn kém rồi, mời tôi ăn cơm, bản thân chị còn chưa ăn đâu.”
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Mời tôi ăn cơm”, nếu không lỡ như Từ Nam Nam không tính trả tiền mà đi mất thì làm sao?
Mặc dù Từ Nam Nam là loại người thích thể diện, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này như “lỡ như” thì sao.
“Không cần khách sáo như vậy, tôi đi trước, cô cứ từ từ ăn.”Từ Nam Nam và trợ lý rời khỏi phòng bao.
Vừa ra khỏi cửa, nụ cười giả tạo trên mặt cô ta đã biến mất, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, sải bước đi về phía trước.
Tâm trạng Khúc Kim Tích vui vẻ lau nước mắt, nhìn thức ăn ngon trên bàn, khẩu vị tốt hơn lúc nãy.
Bất thình lình điện thoại reo lên, cô đang lột cua, cũng không xem ai gọi đến mà trực tiếp bấm nhận.
“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dễ nghe quen thuộc.
Tay Khúc Kim Tích run lên một cái, thiếu chút nữa bị kềm đâm vào tay, cẩn thận nhìn lại màn hình điện thoại, hàng chữ “Giám hộ đại nhân không thể chọc” hiện trên màn hình.
Cũng không biết tại sao, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cô có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Đang ở trong phòng.”
“Rất tốt, ” Qua mấy giây, trong loa điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ vui mừng nào: “Vậy đi ra mở cửa đi.”
Khúc Kim Tích: “… ???”
Thẩm Thính sẽ không ở ngay trước cửa phòng cô chứ!
Trong nháy mắt, con cua trước mặt không còn thơm nữa.
Chương 50
“Thật ra thì khoảng thời gian này tiếp xúc với Khúc Kim Tích, quả thật cô ấy không xấu như trên mạng nói.”
“Tôi đã nói tin tức trên mạng không thể tin hết được, nhưng cô ấy cũng quá ngốc đi, lại bị tra nam lừa gạt lâu như vậy.”
“Có thể là yêu đến ngu đầu.”
“Còn có thể nói người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem thì sáng suốt.”
“Cô ấy tới kìa, đừng nói nữa!”
Một ngày mới bắt đầu, Khúc Kim Tích đến phim trường, nhận được vô số ánh mắt khác thường, cô coi như không nhìn thấy, vẻ mặt bình thường đến phòng hóa trang.
“Cô Khúc.” Thái độ của thợ trang điểm khách khí hơn lúc trước rất nhiều, “Trước uống một chút nước bổ sung nước, tôi giúp cô đánh nền.”
“Cảm ơn.”
Chờ thợ trang điểm vuốt tóc chỗ chân mày của Khúc Kim Tích lên, phát hiện trên da chỗ kia có vết máu ứ động.
“Sáng sớm hôm nay đứng lên thì vô tình đụng phải góc bàn cho nên bị bầm đen một cục.” Khúc Kim Tích giải thích, “Làm phiền cô chút nữa dùng phấn che lại.”
“Được.” Thợ trang điểm tin lời giải thích này.
Khúc Kim Tích lặng lẽ thờ phào một cái.
Nhớ tới mảng máu ứ đọng này, cô lại muốn khóc.
Cái gọi là nói một lời nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để lấp vào. Tối hôm qua trong phòng bao, cô nói dối Thẩm Thính mình đang ở trong phòng, Thẩm Thính lại nói cô ra mở cửa, bất đắc dĩ cô không thể làm khác hơn là tiếp tục nói dối, nói mình đang tắm.
Sau đó Thẩm Thính không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Theo lý hẳn là cô nên ngồi lại tiếp tục nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nhưng nhìn thức ăn đầy bàn, cô lại hoảng sợ không ăn được.
Lỡ như… Lỡ như Thẩm Thính vẫn luôn chờ ngoài cửa phòng cô thì sao?
Mặc dù khả năng này là con số không nhưng không phải là không xảy ra mà.
Lại nói, lỡ như người giám hộ tìm cô là có chuyện gì đó muốn nói.
Hơn nữa chuyện liên quan đến cô, cũng chưa nói cảm ơn Thẩm Thính. Nghĩ như vậy, cô không thể nào còn ăn vào nữa, bỏ con cua to nhất vào trong túi mang đi, xách trở về khách sạn.
Phát hiện trước cửa không có người, quả thật cô thở phào nhẹ nhõm, kết quả phòng cách vách Dụ Đồng đột nhiên mở cửa ra. Vừa nhìn thấy anh ta, đầu Khúc Kim Tích liền đau, trong đầu cô chuyển qua chuyển lại những lời nói trong điện thoại… Vì vậy, lấy con cua bự ra đưa tới: “Chị Nam Nam mời, cho anh.”
Cô mở to mắt nhìn con cua bự này, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Dụ Đồng nhìn một cái, không động.
Khúc Kim Tích: “Ăn ngon lắm.”
Dụ Đồng: “Từ Nam Nam mời em ăn cơm?”
“Ừ.” Khúc Kim Tích biết anh ta muốn nói gì, “Anh yên tâm, tôi không nói gì hết.”
Dụ Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng, không nhận con cua lớn.
Khúc Kim Tích nhún vai, xách con cua lớn trở về phòng, thay quần áo ngủ, gửi tin nhắn cho Thẩm Thính: Anh Thẩm, anh đang ở trong phòng sao? Tôi tắm xong rồi.
Thẩm Thính : Ừ.
Vì vậy Khúc Kim Tích xách theo con cua lớn, một đường đi như linh hồn, lén lén lút lút đi tới tầng mười hai nhẹ nhàng gõ cửa.
Đợi chừng một phút, cũng không ai mở cửa.
Bất đắc dĩ, Khúc Kim Tích gửi tin nhắn: “Anh Thẩm, tôi ở trước cửa phòng anh.”
Sau một lát, Thẩm Thính trả lời: “Đang tắm.”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô cảm thấy Thẩm Thính đang cố ý trả thù cô, lại cảm thấy chắc Thẩm Thính sẽ không ngây thơ như vậy.
Sau khi trở lại phòng mình, cô lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tần Tang, hỏi bọn họ đang ở đâu.
Tần Tang: Tôi và anh Thẩm đang ở bên ngoài.
Khúc Kim Tích: “…”
Cô tức giận lột con cua lớn, kết quả lúc lột dùng lực quá lớn, không kịp thu lực, bị cái vỏ của con cua đập vào đuôi lông mày, đau đến nổi nước mắt chảy ra.
Sau đó Khúc Kim Tích nuốt nước mắt ăn xong con cua, rửa mặt đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện chỗ lông mày bị đập thành một khối bầm đen.
Cô luôn cảm thấy bởi vì cô nói dối Thẩm Thính nên mới xui xẻo như vậy.
Mấy ngày kế tiếp Khúc Kim Tích cũng không biến thân, buổi trưa mỗi ngày cô vẫn đến phòng hóa trang của Thẩm Thính ăn ké đồ ăn nhưng phần lớn lúc cô đến, chỉ có Tần Tang, Thẩm Thính không có.
Chuyện này làm cho cô âm thầm suy đoán, chẳng lẽ ngày đó thật sự đã chọc vào Thẩm Thính không vui, cho nên anh cố ý không gặp cô?
“Cô Khúc hiểu lầm rồi.” Có lúc Tần Tang không hiểu được tâm trạng của Thẩm Thính, nhưng vẫn có thể hiểu được vẻ mặt đang thể hiện ra của cô, “Anh Thẩm bận rộn mỗi ngày, cũng chỉ có buổi trưa là có thời gian cho nên đã đi xử lý chuyện công ty.”
Khúc Kim Tích nhớ ra, Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí, trái lại cô không có suy nghĩ gì, chỉ là tò mò mà thôi, “Mở công ty cũng không đơn giản, lúc nào thì khai trương.”
Đáy mắt Tần Tang thoáng qua ý cười, nói: “Khoảng cuối năm là có thể triển khai hoạt động.”
“Nhanh như vậy sao.” Khúc Kim Tích trợn tròn hai mắt, lại suy nghĩ một chút có sự hỗ trợ của nhà họ Thẩm, Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí, nhanh một chút nữa cũng không thành vấn đề.
Tần Tang nhìn vẻ mặt của cô, cũng không biết cô lại suy nghĩ đến những chuyện gì, cậu ta không quấy rầy cô, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Thẩm Thính: Cô Khúc hỏi chuyện của công ty.
Lúc Thẩm Thính không ở phòng hóa trang, Tần Tang sẽ giống như trong cuộc họp, báo cáo tình huống của Khúc Kim Tích cho Thẩm Thính.
Cạu ta biết, mặc dù anh Thẩm không trả lời nhưng nhất định có xem, hơn nữa còn là tình nguyện xem.
Lại qua hai ngày, cuối cùng tin tức trên mạng liên quan đến Khúc Kim Tích đã vơi đi gần hết, có dưa mới, dân mạng cũng không chú ý quá nhiều đến chuyện cũ.
Khúc Kim Tích nhìn một triệu fans mới tăng kia, cảm khái vô cùng, đặc biệt là cô mới quay xong một cảnh cảm xúc kịch liệt.
Tin tức tướng quân chết truyền đến, trong cung Tạ Trường Tịch lấy được tin tức, khóc lóc thảm thiết, cuối cùng không ngăn cản được hoàng đế giết tướng quân.
Đúng lúc hoàng đế đến, thấy dáng vẻ bi thương của nàng, dưới sự tức giận đẩy ngã nàng, Tạ Trường Tịch không nhịn được muốn vận dụng pháp thuật đánh bị thương hoàng đế. Không khéo chính là, sát thủ nước khác lẻn vào hoàng cung hành thích vua. Lúc hoàng đế đến tìm nàng, cho Võ vệ bốn phía lui ra, vì vậy xung quanh chỉ có Tạ Trường Tịch bảo vệ hoàng đế.
Cuối cùng, Tạ Trường Tịch liều chết bảo vệ hoàng đế, chết trong ngực của hoàng đế.
Cảnh lĩnh cơm hộp* là cảnh quan trọng trong phim, với lại phía sau còn có diễn viên quần chúng khác, vì vậy hôm nay quay cảnh lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tạ Trường Tịch và hoàng đế đánh nhau như vợ chồng bình thường.
*Lĩnh cơm hộp có thể hiểu là một nhân vật vì tình tiết hoặc kịch bản sắp đặt mà chết đi hoặc hết vai, nói ngắn gọn là “bay màu” khỏi bộ phim.
Hoàng đế vừa giận vừa đau:
Giận là chàng đợi nàng lâu như vậy, nàng lại không biết phải trái, không coi mình ra gì.
Đau là phi tử mình sủng ái, nhưng nàng yêu thương lại là loạn thần tặc tử có dã tâm bừng bừng chỉ muốn cướp giang sơn của chàng.
Lòng Tạ Trường Tịch như tro tàn:
Nàng ở trong hậu cung, tâm nguyện duy nhất chỉ muốn người nàng quan tâm không bị hoàng quyền làm hại, bình an, nguyện cho thiên hạ thái bình không có chiến tranh.
Nhưng mặc cho nàng cố ý hòa giải, cuối cùng cũng không chống lại được hoàng quyền cao cao tại thượng kia.
Người nàng quan tâm hoặc là chết, hoặc đã thay đổi, tất cả đều không thể trở về bộ dạng lần đầu tiên gặp nữa.
Đối với Khúc Kim Tích và Dụ Đồng mà nói thay đổi tình cảm trong cảnh này rất nặng, tổng cộng hai người quay hơn mười lần, đạo diễn mới hài lòng cho qua.
Quay phim khó tránh khỏi sẽ bị thương, cảnh Tạ Trường Tịch bị hoàng đế đẩy ngã xuống đất, Hà Chiếu yêu cầu phải là trạng thái chân thật, quay hơn mười lần, Khúc Kim Tích té hơn mười lần, cho dù cùi chỏ và đầu gối có quần áo che cũng bị trầy da.
Nhưng cô không nói.
Vết thương nhỏ này không đáng kể.
Nhưng tâm trạng vẫn chưa ổn định lại, một chốc khó mà khôi phục lại được, cho nên nhìn thấy trên Weibo có nhiều hơn một triệu fan hâm mộ, còn có tin nhắn riêng khích lệ chân thành của những người hâm mộ, cô cũng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút châm chọc.
Nếu như nguyên chủ vẫn còn, chắc sẽ rất vui mừng.
Tiểu Trương chạy đến: “Cô Khúc, đây là anh Đồng bảo tôi đưa cho cô.” Cậu ta đưa cho cô một chai thuốc thoa ngoài da.
“Nếu trên người có chỗ bị trầy da có thể thoa một chút, phòng ngừa bị nhiễm trùng.”
Tiểu Trương cũng không chờ Khúc Kim Tích nói chuyện, trực tiếp nhét thuốc vào tay cô, xoay người chạy đi.
Khúc Kim Tích cầm thuốc, thất thần, sau một lát, có một giọng nói kéo cô trở về.
“Cô Khúc, cô Khúc.”
Cô ngẩng đầu lên, là một cô gái mặt tròn có chút mập mạp, trong tay cầm một cái túi, bên trong có không ít thuốc thoa ngoài da tiêu sưng.
Khúc Kim Tích: “…”
Hình như cô không quen cô gái này.
“Trợ lý Tần nhờ tôi đưa cho cô.” Cô gái mặt tròn hạ thấp giọng, nhét túi vào trong ngực Khúc Kim Tích, xoay người chạy đi.
Khúc Kim Tích nhìn túi một chút, nhịn không được vui vẻ cảm thán: Vẫn là Tần Tang biết quan tâm.
Cô không dùng thuốc của Tiểu Trương cho, nguyên chủ đã thiếu Dụ Đồng quá nhiều, cô không muốn lại thiếu nợ Dụ Đồng nữa, đợi một lát tìm cơ hội trả thuốc lại cho anh ta.
Nhưng không đợt cô trả thuốc, chợt nghe trong đám người vang lên giọng nói “Có người té xỉu”, Khúc Kim Tích sợ hết hồn. Hiện tại đã vào thu, thời tiết dần lạnh, tốt hơn lúc mới vào vào đoàn phim, ngày ngày đều có người bị cảm nắng.
“Thầy Dụ!”
“Mọi người tản ra một chút, đừng vây quanh Dụ Đồng.”
Khúc Kim Tích đứng lên, người té xỉu là Dụ Đồng?
Cô chợt nhớ đến lúc quay phim, trước đó mấy lần Dụ Đông không nhập vai, Hà Chiếu mắng anh ta không chút nể nang bởi vì hại cô té nhiều lần. Mặc dù Dụ Đồng không xin lỗi nhưng bộ dạng kia, không nói xin lỗi còn khó chịu hơn nói xin lỗi, Khúc Kim Tích nói không ngại, nhưng sắc mặt của Dụ Đồng càng khó coi hơn.
Cô cho rằng bởi vì nguyên nhân là từ cảnh quay, hoặc trang điểm gì đó, hơn nữa trợ lý Tiểu Trương cũng rất bình thường, hoàn toàn không phát hiện Dụ Đồng không thoải mái.
Đừng nói hù sợ người xung quanh, ngay cả Tiểu Trương cũng bị dọa sợ, rõ ràng lúc anh Đồng bảo cậu ta đưa thuốc cho Khúc Kim Tích còn rất bình thường mà, sao đột nhiên lại té xỉu.
Bác sĩ đi theo đoàn phim vội vàng chạy đến, sờ trán Dụ Đồng một cái, khuôn mặt liền thay đổi: “Nóng như vậy, cậu ta đang sốt.”
Chuyện lên cơn sốt có thể lớn có thể nhỏ, Dụ Đồng lại là nam hai, Hà Chiếu lập tức để cho người đưa Dụ Đồng đến bệnh viện gần nhất, lại để phó đạo diễn đi cùng.
Cách đám người Khúc Kim Tích chỉ có thể từ khe hở thấy được sắc mặt rất trắng của Dụ Đồng.
Trong lòng cô cũng rất hoảng sợ, phần lớn là cảm xúc của nguyên chủ, còn một bộ phận đến từ chính cô. Mặc kệ như thế nào Dụ Đồng là một diễn viên ưu tú, bỏ những nhân tố khác, dù là bạn bình thường cũng không có cách nào thờ ơ được.
Chỉ mong anh ta không sao.
Thiếu Dụ Đồng, Khúc Kim Tích bị chuyển đến tổ C, tổ của Thẩm Thính.
Thẩm Thính mới vừa quay xong cảnh kế tiếp, Tần Tang tiến lên phía trước nói: “Anh Thẩm, dựa theo lệnh của anh, đã đưa thuốc cho cô Khúc rồi.”
“Ừ.”
“Chờ một lát cô Khúc sẽ đến.” Tần Tang nói: “Dụ Đồng cảm nặng sốt cao ngất đi, đưa đến bệnh viện rồi, tạm thời không thể quay được.”
Thẩm Thính dừng động tác một lát, rồi sau đó khôi phục lại bình thường.
Một giây sau, Khúc Kim Tích và diễn viên quần chúng ngồi xe đi đến.
Đây là chuyện làm cho các cô gái nhỏ trong tổ phim vui đến hỏng rồi, không nghĩ đến diễn viên quần chúng như các cô cũng có một ngày được ngồi cùng xe với nữ hai.
Có thể thấy ở trong tổ, Khúc Kim Tích có bao nhiêu mộc mạc.
Vừa vui vẻ vừa đồng tình với Khúc Kim Tích.
“Cảm giác cô ấy thật thê thảm.”
“Thật sự vô cùng đồng tình với cô ấy, có thể thấy vóc người đẹp cũng không có tác dụng gì, còn phải có đầu óc, mới không bị lừa gạt.”
“Nói thật nếu không phải tin tức bị tuồng ra thì tôi cũng không biết Mạnh Thiên Hạo là loại người như thế, nhìn rất đẹp trai, trước đó tôi còn hâm mộ anh ta.”
“Chuyện này đã làm thức tỉnh chúng ta, sau này tìm đàn ông, nhất định phải lau mắt thật kỹ, đừng tìm bạn trai trong thùng rác.”
Khúc Kim Tích: “…”
Nếu biết ngồi cùng xe với cô, có thể nói nhỏ một chút không, đừng nói lớn như vậy chứ?
“Một lát nữa có thể gặp được thầy Thẩm Thính, thật hưng phấn.”
“Nếu có thể chụp ảnh chung, nếu không sờ tay một chút cũng được.”
“Vóc người của thầy Thẩm Thính thật đẹp, bên trong phim Liệt Sát của anh ấy có một cảnh tắm, rất hấp dẫn nha. Tôi có ảnh đó, các cô muốn xem không?”
“Xem xem xem, gửi cho tôi!!!”
Khúc Kim Tích: “…”
Nhịn lại nhịn, Khúc Kim Tích cầm điện thoại lên, quay đầu nói: “Có thể gửi cho tôi nữa không?”
Diễn viên quần chúng: “…”