-
Chương 6 END
Ta thở dài, liên tục than thở "Mệnh ta thật khổ."
Một cảm giác mềm mại chạm vào trán ta, ta mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt gần kề của hắn.
Chữ "khổ" kẹt trong cổ họng, miệng ta cứng đờ thành hình chữ "O".
Triệu, Đình, Xuyên, hôn, ta, rồi.
Sáu chữ này, tách ra ta đều hiểu, ghép lại thì ta bỗng dưng không hiểu nữa.
Hắn vẫn đang lảm nhảm nói chuyện, trông như còn ngượng ngùng.
Đầu óc ta mơ hồ, không nghe rõ.
Nhưng không sao, ta nhanh chóng ngất đi.
Không phải say ngất.
Là ngã ngửa ra sau, đập đầu ngất.
Lần này ngất đi, khi tỉnh lại lại là một cảnh hỗn loạn.
Tiểu Hoàng đế mất tích rồi.
Trước mắt bao người, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Ta gượng dậy, thần kinh còn chút tê liệt.
Chú cháu nhà này, một người không làm người ta yên tâm, người kia lại càng không.
Đêm qua tiểu Hoàng đế tâm trạng không tốt, không biết chui vào góc nào, cung nhân tìm suốt đêm không thấy, vội vàng báo lên.
Ta bước đi lảo đảo, vô thức đi theo họ tìm kiếm.
Ta men theo bức tường cung đỏ thẫm mà đi, vô tình nhận ra tấm biển quen thuộc.
Bên trong đã không còn tiếng cưa gỗ.
Bốn bề vắng lặng, thị vệ đều được điều đi tìm tiểu Hoàng đế.
Ta như bị ma xui quỷ khiến mà đẩy cửa, vẫn chỉ khép hờ.
Tò mò thôi thúc ta bước qua ngưỡng cửa. Bên trong rất yên tĩnh, trong sân cây đại thụ che kín trời.
Dưới gốc cây, một người đàn ông mặc áo trắng, tóc dài đen nhánh xõa tung, trông như hồn ma, quay lưng về phía ta.
Nơi này khuất bóng, gió lạnh thổi qua, cuốn theo tóc và tà áo trắng.
Ôi, trông thật đáng sợ.
Nghe thấy động tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu lại, nói: "Cô nương đã đến, sao không ngồi xuống uống chén trà?"
Giọng hắn yếu ớt, giống như vẻ ngoài của hắn.
Ngồi xuống, thực ra cũng chẳng khác gì đứng.
Cái ghế chỉ còn hai chân rưỡi, chẳng thể ngồi nổi.
Tách trà trước mặt có lẽ lâu rồi không dùng, trà nước phủ đầy bụi mờ mịt.
Nhìn một lúc lâu, ta không dám uống, nói: "Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không tốt lắm."
Hắn nghiêng đầu, ngón tay dài như ngọc xoay quanh miệng tách, nói: "Cũng tạm, giữ được mạng là tốt rồi."
Ánh mắt ta không tự chủ được mà dán vào đôi tay trắng bệch của hắn, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
"Nhưng thật sự, nơi này không có thép gì cả, ngươi thật sự có thể làm ra máy thời gian?"
"Có lẽ... chỉ dùng gỗ... ừ... đại loại thế."
Gỗ?
Ngươi cũng giỏi nói phét thật.
Ta cười khẩy, định đáp trả.
Khoan đã, gỗ?
Nụ cười trên mặt ta dần biến mất, lén liếc nhìn tay hắn.
Trắng muốt không tì vết, đâu có dấu vết của thợ mộc.
Đàn quạ bay ngang bầu trời, để lại tiếng kêu khó nghe.
Trong khoảnh khắc, những manh mối mơ hồ dần hiện ra.
"Nơi không có lệnh của Nhiếp Chính Vương thì không vào được, bản thân Nhiếp Chính Vương cũng không dễ dàng quấy rầy, còn Ninh Vương thì khinh thường và chắc chắn gọi nơi đó là dành cho 'kẻ ngu xuẩn si tình'."
Ta cảm thấy mình có lẽ đã chọc phải ổ kiến rồi.
"Ha ha ha, ngươi nói có lý, trời cũng không còn sớm, ta không quấy rầy nữa."
Ta cười giả tạo, bước nhanh về phía cổng đỏ.
"Xem ra ngươi đã phát hiện ra rồi..."
Giọng nói như ma quái vang lên, cùng với thủ pháp quen thuộc, công thức quen thuộc.
Hắn đánh người vẫn lợi hại như vậy.
Ta vẫn suy nghĩ thật lạc quan trước khi bị đánh ngất.
Bị đập vào đầu ba lần liên tiếp trong một tháng, phía sau đầu ta đã có dấu hiệu rụng tóc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tiểu Hoàng đế bị trói như ta, đầu ta càng thêm đau.
"Ngươi sao lại ở đây?"
"Ngươi sao lại ở đây?"
"Ngươi ngốc à, thế mà cũng bị bắt?"
"Ngươi mới ngốc, thế mà cũng bị bắt?"
Tiểu Hoàng đế cắn chặt miếng vải trắng trong miệng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, từ chối tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt với ta.
Ta liếc hắn một cái, cũng hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Suy đoán sơ bộ, đây chính là căn phòng bí mật của Ninh Vương.
Còn hắn làm thế nào vào được đây, ta nhìn cái hố lớn trên mặt đất cách ba thước, không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc, có tiếng động phát ra từ cái hố.
Ninh Vương như một con chuột chũi, thò đầu ra từ cái hố.
Ta hơi ngứa tay, muốn đánh hắn trở lại.
Hắn khó nhọc bò lên, giả bộ phủi bụi trên áo, bước tới trước mặt ta, nhìn xuống và nói: "Dám phản bội chủ tử, Tống Huyên, ngươi thật to gan!"
(Đoạn này mô tả việc Ninh Vương chui vào phòng qua một cái hố trên mặt đất. Điều này có thể hiểu là Ninh Vương đã tạo ra hoặc sử dụng một lối đi bí mật để vào phòng, hơi zô tri =)))))
Ta còn chưa kịp phản ứng, thì tiểu Hoàng đế bên cạnh đã quay đầu lại, ú ớ kêu lên, tóc dựng đứng đầy giận dữ.
"......"
Ồ, hỏng bét rồi.
Ninh Vương cười nham hiểm, khoanh tay sau lưng, bước đi đầy kiêu ngạo, nói: "Đưa bọn chúng đi!"
Ngoài trời mưa phùn lất phất, bầu trời u ám.
Một khung cảnh hoàn hảo cho cuộc đối đầu giữa hai quân.
Sau cuộc giao tranh, Ninh Vương rơi vào thế hạ phong.
Ngực hắn bị chém một nhát, máu thịt lòi ra, vết sẹo trên mặt méo mó, chỉ có đôi mắt sói là còn lóe lên ánh sáng tinh anh.
Lác đác vài thị vệ cầm đao bảo Ninh Vương ở giữa.
Đã là tình thế bất lực rồi.
Hắn vẫn không cam tâm, xoay cổ tay, thị vệ phía sau lập tức đẩy người lên trước, quát: "Triệu Đình Xuyên, ta đếm đến ba, hoặc là ngươi bị chặt đầu, hoặc là..."
Ta và tiểu Hoàng đế co ro thành một đống, cảm nhận được ánh nhìn quét qua.
Ta không tự chủ mà nhích lên phía trước, chắn trước tiểu Hoàng đế.
Ninh Vương thấy động tác của ta, nhướng mày, kéo cổ áo ta, lôi vào lòng.
"Hoặc là, đầu cô ta rơi xuống."
Đao của Ninh Vương đã từng gi/3t nhiều người, máu nhỏ giọt theo lưỡi đao, chảy vào cổ áo ta.
Hắn ra vẻ thách thức, lắc lư đao, mắt nhìn chằm chằm Triệu Đình Xuyên.
"Ba..."
Triệu Đình Xuyên khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen không chút cảm xúc.
"Hai..."
Hình như hắn cũng bị thương, chiếc áo lúc nào cũng phẳng phiu giờ đây nhăn nhúm, để lộ vài tấc ngực rắn chắc.
"Một..."
Hắn đứng dưới bầu trời xám xịt nhìn ta, bỗng nhiên nói: "Tống Huyên, ta có nhà, có xe, công việc ổn định, cao một mét tám, có cơ bụng."
"Vậy ngươi có muốn thử không?"
Ta sững sờ.
Ninh Vương phía sau cũng ngơ ngác.
Tay cầm đao run rẩy, Ninh Vương lắp bắp hồi lâu mới chửi ầm lên: "Triệu Đình Xuyên, ngươi có bị điên không? Ta đã đếm đến một rồi, ngươi lại làm trò này, ngươi..."
Bên tai toàn là tiếng chửi bới.
Ta vừa buồn cười vừa bất lực.
Gì vậy, tình huống này chẳng giống một buổi xem mắt chút nào!
Ta định cười nhẹ, nhưng lại không thể nhếch miệng.
Triệu Đình Xuyên đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, như băng tuyết tan chảy.
Hắn nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau.
Như được mách bảo, ta mạnh mẽ đập đầu ra sau, đập một cú thật mạnh vào miệng đang lảm nhảm của Ninh Vương.
Ninh Vương không chú ý đến ta, cú đập đầu làm lưỡi đao lệch xa cổ ta vài phân.
Cùng lúc đó, ánh sáng như cánh ve lóe lên, Ninh Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, cả tay và đao rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Quay đầu lại, ta thấy người mặc áo trắng tinh khôi sau trận chiến máu lửa rút kiếm về, vẻ mặt đầy chán ghét.
Ôi, gián điệp trong gián điệp!
Ninh Vương ngã xuống, bọn thuộc hạ còn lại tự nhiên dễ dàng bị hạ gục.
"Còn không dậy?"
Triệu Đình Xuyên xuyên qua đám đông, cúi xuống bên cạnh ta với nụ cười nhẹ nhàng.
"Chân... chân mềm nhũn rồi."
Ta cười ngây ngô, vừa định giơ tay ôm lấy hắn, thì bỗng nghe một tiếng hét lớn: "Cẩn thận!"
Mũi tên xé gió bay đến, tiếng cắm vào da thịt rất nhỏ.
Động tác bảo vệ ta của Triệu Đình Xuyên cứng đờ, cho đến khi tiếng rên rỉ vang lên từ phía sau.
Hắn vội vàng quay lại đỡ, ta mới nhìn rõ mũi tên.
Tiểu Hoàng đế cố gắng nuốt xuống, nhưng máu vẫn chảy ra từ khóe miệng, hắn thì thào: "Triệu Đình Xuyên... nếu lần này ngươi không giúp ta bắt con cáo, trẫm thật không thể chấp nhận được."
Tiểu Hoàng đế đã hôn mê mấy ngày rồi, ta cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ rằng hôm đó, Triệu Đình Xuyên đã bắt cho hắn một con cáo trắng.
Con cáo giương nanh múa vuốt, sống động như tiểu Hoàng đế phiên bản cáo.
Họ trò chuyện rất lâu, khi bước ra, mắt Triệu Đình Xuyên đỏ hoe.
Hắn ôm chặt lấy ta, đầu gục vào cổ ta, nói: "Tống Huyên, ta đã vớt được nửa vầng trăng rồi."
Ta mỉm cười, đưa tay vuốt những sợi tóc rũ trước mặt hắn ra sau tai, nói: "Làm gì còn nửa vầng trăng nào."
Triệu Đình Xuyên chớp mắt, từng chữ một lặp lại câu nói khiến Ninh Vương tức giận hôm đó: "Vậy, nửa vầng trăng còn lại, có thể cho ta một cơ hội không?"
Ta vô thức thở nhẹ, người đàn ông từng trải qua bao trận mạc, nhìn ta đầy tập trung, ánh nhìn tình tứ của chúng ta dần hoà vào nhau.
Giống như lúc hắn không do dự ngửa đầu ra sau, ta cũng không do dự hôn lên má hắn, nói:
"Ta nghĩ, nửa vầng trăng còn lại đã đồng ý với ngươi rồi."
Hết.
Một cảm giác mềm mại chạm vào trán ta, ta mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt gần kề của hắn.
Chữ "khổ" kẹt trong cổ họng, miệng ta cứng đờ thành hình chữ "O".
Triệu, Đình, Xuyên, hôn, ta, rồi.
Sáu chữ này, tách ra ta đều hiểu, ghép lại thì ta bỗng dưng không hiểu nữa.
Hắn vẫn đang lảm nhảm nói chuyện, trông như còn ngượng ngùng.
Đầu óc ta mơ hồ, không nghe rõ.
Nhưng không sao, ta nhanh chóng ngất đi.
Không phải say ngất.
Là ngã ngửa ra sau, đập đầu ngất.
Lần này ngất đi, khi tỉnh lại lại là một cảnh hỗn loạn.
Tiểu Hoàng đế mất tích rồi.
Trước mắt bao người, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Ta gượng dậy, thần kinh còn chút tê liệt.
Chú cháu nhà này, một người không làm người ta yên tâm, người kia lại càng không.
Đêm qua tiểu Hoàng đế tâm trạng không tốt, không biết chui vào góc nào, cung nhân tìm suốt đêm không thấy, vội vàng báo lên.
Ta bước đi lảo đảo, vô thức đi theo họ tìm kiếm.
Ta men theo bức tường cung đỏ thẫm mà đi, vô tình nhận ra tấm biển quen thuộc.
Bên trong đã không còn tiếng cưa gỗ.
Bốn bề vắng lặng, thị vệ đều được điều đi tìm tiểu Hoàng đế.
Ta như bị ma xui quỷ khiến mà đẩy cửa, vẫn chỉ khép hờ.
Tò mò thôi thúc ta bước qua ngưỡng cửa. Bên trong rất yên tĩnh, trong sân cây đại thụ che kín trời.
Dưới gốc cây, một người đàn ông mặc áo trắng, tóc dài đen nhánh xõa tung, trông như hồn ma, quay lưng về phía ta.
Nơi này khuất bóng, gió lạnh thổi qua, cuốn theo tóc và tà áo trắng.
Ôi, trông thật đáng sợ.
Nghe thấy động tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu lại, nói: "Cô nương đã đến, sao không ngồi xuống uống chén trà?"
Giọng hắn yếu ớt, giống như vẻ ngoài của hắn.
Ngồi xuống, thực ra cũng chẳng khác gì đứng.
Cái ghế chỉ còn hai chân rưỡi, chẳng thể ngồi nổi.
Tách trà trước mặt có lẽ lâu rồi không dùng, trà nước phủ đầy bụi mờ mịt.
Nhìn một lúc lâu, ta không dám uống, nói: "Xem ra cuộc sống của ngươi cũng không tốt lắm."
Hắn nghiêng đầu, ngón tay dài như ngọc xoay quanh miệng tách, nói: "Cũng tạm, giữ được mạng là tốt rồi."
Ánh mắt ta không tự chủ được mà dán vào đôi tay trắng bệch của hắn, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
"Nhưng thật sự, nơi này không có thép gì cả, ngươi thật sự có thể làm ra máy thời gian?"
"Có lẽ... chỉ dùng gỗ... ừ... đại loại thế."
Gỗ?
Ngươi cũng giỏi nói phét thật.
Ta cười khẩy, định đáp trả.
Khoan đã, gỗ?
Nụ cười trên mặt ta dần biến mất, lén liếc nhìn tay hắn.
Trắng muốt không tì vết, đâu có dấu vết của thợ mộc.
Đàn quạ bay ngang bầu trời, để lại tiếng kêu khó nghe.
Trong khoảnh khắc, những manh mối mơ hồ dần hiện ra.
"Nơi không có lệnh của Nhiếp Chính Vương thì không vào được, bản thân Nhiếp Chính Vương cũng không dễ dàng quấy rầy, còn Ninh Vương thì khinh thường và chắc chắn gọi nơi đó là dành cho 'kẻ ngu xuẩn si tình'."
Ta cảm thấy mình có lẽ đã chọc phải ổ kiến rồi.
"Ha ha ha, ngươi nói có lý, trời cũng không còn sớm, ta không quấy rầy nữa."
Ta cười giả tạo, bước nhanh về phía cổng đỏ.
"Xem ra ngươi đã phát hiện ra rồi..."
Giọng nói như ma quái vang lên, cùng với thủ pháp quen thuộc, công thức quen thuộc.
Hắn đánh người vẫn lợi hại như vậy.
Ta vẫn suy nghĩ thật lạc quan trước khi bị đánh ngất.
Bị đập vào đầu ba lần liên tiếp trong một tháng, phía sau đầu ta đã có dấu hiệu rụng tóc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tiểu Hoàng đế bị trói như ta, đầu ta càng thêm đau.
"Ngươi sao lại ở đây?"
"Ngươi sao lại ở đây?"
"Ngươi ngốc à, thế mà cũng bị bắt?"
"Ngươi mới ngốc, thế mà cũng bị bắt?"
Tiểu Hoàng đế cắn chặt miếng vải trắng trong miệng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, từ chối tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt với ta.
Ta liếc hắn một cái, cũng hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Suy đoán sơ bộ, đây chính là căn phòng bí mật của Ninh Vương.
Còn hắn làm thế nào vào được đây, ta nhìn cái hố lớn trên mặt đất cách ba thước, không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc, có tiếng động phát ra từ cái hố.
Ninh Vương như một con chuột chũi, thò đầu ra từ cái hố.
Ta hơi ngứa tay, muốn đánh hắn trở lại.
Hắn khó nhọc bò lên, giả bộ phủi bụi trên áo, bước tới trước mặt ta, nhìn xuống và nói: "Dám phản bội chủ tử, Tống Huyên, ngươi thật to gan!"
(Đoạn này mô tả việc Ninh Vương chui vào phòng qua một cái hố trên mặt đất. Điều này có thể hiểu là Ninh Vương đã tạo ra hoặc sử dụng một lối đi bí mật để vào phòng, hơi zô tri =)))))
Ta còn chưa kịp phản ứng, thì tiểu Hoàng đế bên cạnh đã quay đầu lại, ú ớ kêu lên, tóc dựng đứng đầy giận dữ.
"......"
Ồ, hỏng bét rồi.
Ninh Vương cười nham hiểm, khoanh tay sau lưng, bước đi đầy kiêu ngạo, nói: "Đưa bọn chúng đi!"
Ngoài trời mưa phùn lất phất, bầu trời u ám.
Một khung cảnh hoàn hảo cho cuộc đối đầu giữa hai quân.
Sau cuộc giao tranh, Ninh Vương rơi vào thế hạ phong.
Ngực hắn bị chém một nhát, máu thịt lòi ra, vết sẹo trên mặt méo mó, chỉ có đôi mắt sói là còn lóe lên ánh sáng tinh anh.
Lác đác vài thị vệ cầm đao bảo Ninh Vương ở giữa.
Đã là tình thế bất lực rồi.
Hắn vẫn không cam tâm, xoay cổ tay, thị vệ phía sau lập tức đẩy người lên trước, quát: "Triệu Đình Xuyên, ta đếm đến ba, hoặc là ngươi bị chặt đầu, hoặc là..."
Ta và tiểu Hoàng đế co ro thành một đống, cảm nhận được ánh nhìn quét qua.
Ta không tự chủ mà nhích lên phía trước, chắn trước tiểu Hoàng đế.
Ninh Vương thấy động tác của ta, nhướng mày, kéo cổ áo ta, lôi vào lòng.
"Hoặc là, đầu cô ta rơi xuống."
Đao của Ninh Vương đã từng gi/3t nhiều người, máu nhỏ giọt theo lưỡi đao, chảy vào cổ áo ta.
Hắn ra vẻ thách thức, lắc lư đao, mắt nhìn chằm chằm Triệu Đình Xuyên.
"Ba..."
Triệu Đình Xuyên khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen không chút cảm xúc.
"Hai..."
Hình như hắn cũng bị thương, chiếc áo lúc nào cũng phẳng phiu giờ đây nhăn nhúm, để lộ vài tấc ngực rắn chắc.
"Một..."
Hắn đứng dưới bầu trời xám xịt nhìn ta, bỗng nhiên nói: "Tống Huyên, ta có nhà, có xe, công việc ổn định, cao một mét tám, có cơ bụng."
"Vậy ngươi có muốn thử không?"
Ta sững sờ.
Ninh Vương phía sau cũng ngơ ngác.
Tay cầm đao run rẩy, Ninh Vương lắp bắp hồi lâu mới chửi ầm lên: "Triệu Đình Xuyên, ngươi có bị điên không? Ta đã đếm đến một rồi, ngươi lại làm trò này, ngươi..."
Bên tai toàn là tiếng chửi bới.
Ta vừa buồn cười vừa bất lực.
Gì vậy, tình huống này chẳng giống một buổi xem mắt chút nào!
Ta định cười nhẹ, nhưng lại không thể nhếch miệng.
Triệu Đình Xuyên đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, như băng tuyết tan chảy.
Hắn nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau.
Như được mách bảo, ta mạnh mẽ đập đầu ra sau, đập một cú thật mạnh vào miệng đang lảm nhảm của Ninh Vương.
Ninh Vương không chú ý đến ta, cú đập đầu làm lưỡi đao lệch xa cổ ta vài phân.
Cùng lúc đó, ánh sáng như cánh ve lóe lên, Ninh Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, cả tay và đao rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Quay đầu lại, ta thấy người mặc áo trắng tinh khôi sau trận chiến máu lửa rút kiếm về, vẻ mặt đầy chán ghét.
Ôi, gián điệp trong gián điệp!
Ninh Vương ngã xuống, bọn thuộc hạ còn lại tự nhiên dễ dàng bị hạ gục.
"Còn không dậy?"
Triệu Đình Xuyên xuyên qua đám đông, cúi xuống bên cạnh ta với nụ cười nhẹ nhàng.
"Chân... chân mềm nhũn rồi."
Ta cười ngây ngô, vừa định giơ tay ôm lấy hắn, thì bỗng nghe một tiếng hét lớn: "Cẩn thận!"
Mũi tên xé gió bay đến, tiếng cắm vào da thịt rất nhỏ.
Động tác bảo vệ ta của Triệu Đình Xuyên cứng đờ, cho đến khi tiếng rên rỉ vang lên từ phía sau.
Hắn vội vàng quay lại đỡ, ta mới nhìn rõ mũi tên.
Tiểu Hoàng đế cố gắng nuốt xuống, nhưng máu vẫn chảy ra từ khóe miệng, hắn thì thào: "Triệu Đình Xuyên... nếu lần này ngươi không giúp ta bắt con cáo, trẫm thật không thể chấp nhận được."
Tiểu Hoàng đế đã hôn mê mấy ngày rồi, ta cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ rằng hôm đó, Triệu Đình Xuyên đã bắt cho hắn một con cáo trắng.
Con cáo giương nanh múa vuốt, sống động như tiểu Hoàng đế phiên bản cáo.
Họ trò chuyện rất lâu, khi bước ra, mắt Triệu Đình Xuyên đỏ hoe.
Hắn ôm chặt lấy ta, đầu gục vào cổ ta, nói: "Tống Huyên, ta đã vớt được nửa vầng trăng rồi."
Ta mỉm cười, đưa tay vuốt những sợi tóc rũ trước mặt hắn ra sau tai, nói: "Làm gì còn nửa vầng trăng nào."
Triệu Đình Xuyên chớp mắt, từng chữ một lặp lại câu nói khiến Ninh Vương tức giận hôm đó: "Vậy, nửa vầng trăng còn lại, có thể cho ta một cơ hội không?"
Ta vô thức thở nhẹ, người đàn ông từng trải qua bao trận mạc, nhìn ta đầy tập trung, ánh nhìn tình tứ của chúng ta dần hoà vào nhau.
Giống như lúc hắn không do dự ngửa đầu ra sau, ta cũng không do dự hôn lên má hắn, nói:
"Ta nghĩ, nửa vầng trăng còn lại đã đồng ý với ngươi rồi."
Hết.