-
Chương 1
Ngày thứ hai sau khi xuyên không, ta bị chỉ định đến hầu hạ bên cạnh Nhiếp Chính Vương.
Hắn nhìn ta bày biện món ăn một cách vụng về, nhẹ nhàng hỏi: "Kỳ biến ngẫu bất biến*?"
Đồng hương đây rồi!
Trong lòng ta tràn ngập vui sướng, đáp lại: "Phù hiệu khán tượng hạn*!"
(*"Kỳ biến ngẫu bất biến, phù hiệu khán tượng hạn" là một câu nói quen thuộc trong lĩnh vực toán học, đặc biệt liên quan đến công thức tính giá trị của các hàm lượng giác trong tam giác vuông.)
("Kỳ biến ngẫu bất biến" (奇变偶不变) có nghĩa là: Nếu giá trị là số lẻ thì dấu của hàm lượng giác thay đổi, nếu là số chẵn thì không thay đổi.)
("Phù hiệu khán tượng hạn" (符号看象限) có nghĩa là: Dấu của hàm lượng giác phụ thuộc vào góc phần tư của góc đó trên hệ trục tọa độ.)(ủa đang edit truyện cái zô học toán luôn
)
Nói xong, ta giơ tay lên, mong chờ hắn cũng sẽ xúc động mà nắm lấy tay ta, khóc lóc kể về nỗi đau đớn và bất lực khi xuyên không đến đây.
Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn tay ta, sắc mặt không rõ cảm xúc, rồi tức giận quát lên: "Tốt lắm! Lại thêm một kẻ xuyên không, người đâu, kéo ra ngoài, chém!"
Hả?
"Khoan đã, khoan đã!" Ta nhìn đám thị vệ mặt không biểu cảm, hoảng loạn vẫy tay, giọng nói đầy lo sợ, "Huynh? Huynh không phải cũng xuyên không đến đây sao?"
Hắn chậm rãi chỉnh lại y phục, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tất nhiên là không, thấy nhiều rồi nên ta biết mật hiệu của các ngươi."
Nói xong, hắn như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục: "Nếu ngươi không muốn ch/3t, cũng được, ngươi có tài nghệ gì không?"
Ta sững sờ, CPU trong đầu quay cuồng.
Hắn nhìn ta mãi không động tĩnh, lại hỏi: "Có biết làm phi thuyền không?"
"Không rõ lắm..."
"Biết phóng tên lửa không?"
"Hơi khó..."
"Biết chế tạo máy thời gian không?"
"Có thể học..."
Hắn im lặng, trong lúc ta kinh hãi, hắn không vui nói: "Vậy rốt cuộc ngươi biết làm gì? Những kẻ xuyên không trước đây đều là người tài giỏi."
Ta cứng họng.
“Ở thời cổ đại này mà làm phi thuyền, tên lửa, máy thời gian, huynh, huynh bị mấy bài thuyết trình kia lừa rồi à?”
"Thôi được rồi, kéo ra ngoài chém đi, chém gọn vào."
Hắn vừa vung tay, đám thị vệ phía sau lập tức tiến lên.
"Khoan đã!" Ta hoảng hốt ôm lấy chân hắn, nói nhanh, "Ta, ta biết ngoại ngữ! Tiếng Tây! Tiếng Anh!"
Ta không biết tiếng Anh ở đây gọi là gì, đành nói bừa.
Cầu trời phù hộ, con nguyện ăn chay một tháng, cầu cho triều đại này có người ngoại quốc.
Hắn bị ta ôm cứng, im lặng một lúc rồi hỏi: "Thật sao?"
Bị kéo vào ngục, ta thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cũng giữ được mạng.
Nhiếp Chính Vương nói rằng gần đây bắt được một người có vẻ ngoài kỳ lạ, lén lút đi lại bên ngoài cung điện, cách nói chuyện khác hẳn người của triều Khánh, có lẽ là gián điệp.
Cửa ngục vừa mở, thị vệ quát tháo, lôi ra một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Ồ, không ngạc nhiên khi có thể nhận ra ngay sự kỳ lạ, mái tóc vàng đó trong ngục tối cũng lấp lánh, nói chi là giữa đám đông.
Hắn bị đẩy đến trước mặt Nhiếp Chính Vương, lập tức bị đè xuống quỳ trên mặt đất.
Nhiếp Chính Vương điềm nhiên tự tại, cầm cốc trà, im lặng ngồi trên ghế.
Nhận được ánh mắt của hắn, ta hiểu ý, lập tức hai tay đặt sau lưng, khẽ hắng giọng hỏi: "Can you speak Chinese?"
Người ngoại quốc dưới đất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, như không ngờ có người biết tiếng Anh.
Hắn như tìm được đồng loại, lập tức khóc lóc: "No..."
Không biết tiếng Anh mà còn làm gián điệp...
Thật tài.
Ta tiếp tục hỏi: "Why did you come here?"
Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng nói: "Bảo hắn thành thật khai báo, nếu không, gi/3t không tha."
Sao lại còn kiểm tra thành ngữ nữa chứ.
Ta cười cầu hòa, giả vờ nghiêm túc nói: "You! Speak quickly! Or I will kill you!"
Người ngoại quốc ngồi bệt dưới đất thở dài, giọng điệu đầy oán thán, nói một tràng dài.
Nói thật, ta có chút hoang mang.
Nếu trước khi xuyên không, ta là học sinh lớp 12, chắc chắn không cần suy nghĩ mà dịch được từ tiếng Anh sang tiếng Trung.
Tiếc thay... ta chỉ là một sinh viên đại học bỏ học bốn năm.
Nhiếp Chính Vương nhìn ta chăm chú, ta đành cố gắng, từ tốc độ nói nhanh như lưỡi bật của người ngoại quốc mà nắm bắt được từ "travel".
Ta cau mày, giả vờ suy nghĩ, rồi cúi người xuống ghé vào tai hắn: "Vương gia, hắn nói rằng hắn đến đây du lịch, không phải là gián điệp, còn khen phong thủy ở đây tốt."
Nhiếp Chính Vương cười như không cười nhìn ta một lúc lâu.
Cho đến khi ta nổi da gà, hắn mới chậm rãi nói: "Jack, cô ấy nói có đúng không?"
Người ngoại quốc cười lớn, được thị vệ đỡ đứng dậy, nói: "Cũng tạm."
Jack phủi bụi trên người, chìa tay ra với ta, nói: "Xin lỗi, Vương gia cẩn trọng, các ngươi xuyên không đến đây lại lắm mưu nhiều kế, cần phải cẩn thận thôi."
"Dù sao, kẻ lừa Vương gia rằng hắn biết chế tạo tên lửa đã bị treo cổ rồi."
Hay thật, người ngoại quốc này còn biết dùng thành ngữ.
Ta cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của hắn, rất không có khí phách, ta đành yếu ớt nói: "I know, I know."
Hắn nhìn ta bày biện món ăn một cách vụng về, nhẹ nhàng hỏi: "Kỳ biến ngẫu bất biến*?"
Đồng hương đây rồi!
Trong lòng ta tràn ngập vui sướng, đáp lại: "Phù hiệu khán tượng hạn*!"
(*"Kỳ biến ngẫu bất biến, phù hiệu khán tượng hạn" là một câu nói quen thuộc trong lĩnh vực toán học, đặc biệt liên quan đến công thức tính giá trị của các hàm lượng giác trong tam giác vuông.)
("Kỳ biến ngẫu bất biến" (奇变偶不变) có nghĩa là: Nếu giá trị là số lẻ thì dấu của hàm lượng giác thay đổi, nếu là số chẵn thì không thay đổi.)
("Phù hiệu khán tượng hạn" (符号看象限) có nghĩa là: Dấu của hàm lượng giác phụ thuộc vào góc phần tư của góc đó trên hệ trục tọa độ.)(ủa đang edit truyện cái zô học toán luôn
Nói xong, ta giơ tay lên, mong chờ hắn cũng sẽ xúc động mà nắm lấy tay ta, khóc lóc kể về nỗi đau đớn và bất lực khi xuyên không đến đây.
Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn tay ta, sắc mặt không rõ cảm xúc, rồi tức giận quát lên: "Tốt lắm! Lại thêm một kẻ xuyên không, người đâu, kéo ra ngoài, chém!"
Hả?
"Khoan đã, khoan đã!" Ta nhìn đám thị vệ mặt không biểu cảm, hoảng loạn vẫy tay, giọng nói đầy lo sợ, "Huynh? Huynh không phải cũng xuyên không đến đây sao?"
Hắn chậm rãi chỉnh lại y phục, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tất nhiên là không, thấy nhiều rồi nên ta biết mật hiệu của các ngươi."
Nói xong, hắn như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục: "Nếu ngươi không muốn ch/3t, cũng được, ngươi có tài nghệ gì không?"
Ta sững sờ, CPU trong đầu quay cuồng.
Hắn nhìn ta mãi không động tĩnh, lại hỏi: "Có biết làm phi thuyền không?"
"Không rõ lắm..."
"Biết phóng tên lửa không?"
"Hơi khó..."
"Biết chế tạo máy thời gian không?"
"Có thể học..."
Hắn im lặng, trong lúc ta kinh hãi, hắn không vui nói: "Vậy rốt cuộc ngươi biết làm gì? Những kẻ xuyên không trước đây đều là người tài giỏi."
Ta cứng họng.
“Ở thời cổ đại này mà làm phi thuyền, tên lửa, máy thời gian, huynh, huynh bị mấy bài thuyết trình kia lừa rồi à?”
"Thôi được rồi, kéo ra ngoài chém đi, chém gọn vào."
Hắn vừa vung tay, đám thị vệ phía sau lập tức tiến lên.
"Khoan đã!" Ta hoảng hốt ôm lấy chân hắn, nói nhanh, "Ta, ta biết ngoại ngữ! Tiếng Tây! Tiếng Anh!"
Ta không biết tiếng Anh ở đây gọi là gì, đành nói bừa.
Cầu trời phù hộ, con nguyện ăn chay một tháng, cầu cho triều đại này có người ngoại quốc.
Hắn bị ta ôm cứng, im lặng một lúc rồi hỏi: "Thật sao?"
Bị kéo vào ngục, ta thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cũng giữ được mạng.
Nhiếp Chính Vương nói rằng gần đây bắt được một người có vẻ ngoài kỳ lạ, lén lút đi lại bên ngoài cung điện, cách nói chuyện khác hẳn người của triều Khánh, có lẽ là gián điệp.
Cửa ngục vừa mở, thị vệ quát tháo, lôi ra một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Ồ, không ngạc nhiên khi có thể nhận ra ngay sự kỳ lạ, mái tóc vàng đó trong ngục tối cũng lấp lánh, nói chi là giữa đám đông.
Hắn bị đẩy đến trước mặt Nhiếp Chính Vương, lập tức bị đè xuống quỳ trên mặt đất.
Nhiếp Chính Vương điềm nhiên tự tại, cầm cốc trà, im lặng ngồi trên ghế.
Nhận được ánh mắt của hắn, ta hiểu ý, lập tức hai tay đặt sau lưng, khẽ hắng giọng hỏi: "Can you speak Chinese?"
Người ngoại quốc dưới đất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, như không ngờ có người biết tiếng Anh.
Hắn như tìm được đồng loại, lập tức khóc lóc: "No..."
Không biết tiếng Anh mà còn làm gián điệp...
Thật tài.
Ta tiếp tục hỏi: "Why did you come here?"
Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng nói: "Bảo hắn thành thật khai báo, nếu không, gi/3t không tha."
Sao lại còn kiểm tra thành ngữ nữa chứ.
Ta cười cầu hòa, giả vờ nghiêm túc nói: "You! Speak quickly! Or I will kill you!"
Người ngoại quốc ngồi bệt dưới đất thở dài, giọng điệu đầy oán thán, nói một tràng dài.
Nói thật, ta có chút hoang mang.
Nếu trước khi xuyên không, ta là học sinh lớp 12, chắc chắn không cần suy nghĩ mà dịch được từ tiếng Anh sang tiếng Trung.
Tiếc thay... ta chỉ là một sinh viên đại học bỏ học bốn năm.
Nhiếp Chính Vương nhìn ta chăm chú, ta đành cố gắng, từ tốc độ nói nhanh như lưỡi bật của người ngoại quốc mà nắm bắt được từ "travel".
Ta cau mày, giả vờ suy nghĩ, rồi cúi người xuống ghé vào tai hắn: "Vương gia, hắn nói rằng hắn đến đây du lịch, không phải là gián điệp, còn khen phong thủy ở đây tốt."
Nhiếp Chính Vương cười như không cười nhìn ta một lúc lâu.
Cho đến khi ta nổi da gà, hắn mới chậm rãi nói: "Jack, cô ấy nói có đúng không?"
Người ngoại quốc cười lớn, được thị vệ đỡ đứng dậy, nói: "Cũng tạm."
Jack phủi bụi trên người, chìa tay ra với ta, nói: "Xin lỗi, Vương gia cẩn trọng, các ngươi xuyên không đến đây lại lắm mưu nhiều kế, cần phải cẩn thận thôi."
"Dù sao, kẻ lừa Vương gia rằng hắn biết chế tạo tên lửa đã bị treo cổ rồi."
Hay thật, người ngoại quốc này còn biết dùng thành ngữ.
Ta cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của hắn, rất không có khí phách, ta đành yếu ớt nói: "I know, I know."
Bình luận facebook