• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau Khi Xuyên Không, Tôi Giữ Mạng Bằng Nghề Phiên Dịch (3 Viewers)

  • Chương 3

Tuy nhiên, ta vẫn còn chút nghi ngờ, hỏi: "Ngài... không tin chuyện xuyên không à?"

Hắn cười khẩy, giọng khinh miệt: "Hừ, chuyện ma quỷ, chỉ lừa được mấy kẻ ngu xuẩn thôi."

Ồ, hóa ra là một chiến sĩ theo chủ nghĩa duy vật*.

(*Điều này ám chỉ rằng nhân vật này không tin vào những hiện tượng siêu nhiên, xuyên không hay bất kỳ điều gì không thể giải thích được bằng khoa học và lý luận vật chất.)

"Như ta đây anh minh thần võ... không phải như…, ngươi run cái gì? Chỉ là hạ thuốc thôi mà..."

"Không... ta, ta mắc tiểu."

"......"

Sự đau đớn quen thuộc ở sau gáy lại ập tới, trước khi ngất đi, ta chỉ mơ hồ nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Một nén nhang, ném nàng ta về nhà xí đi."

Cảm ơn ngươi, người tốt bụng.



"Ngươi nói... có một người đàn ông mặt đầy sẹo đã đánh ngất ngươi, sau đó đe dọa ngươi và đưa cho ngươi một cái bình sứ, bắt ngươi đầu độc Hoàng đế?"

Trong điện, một sự im lặng bao trùm. Nhiếp Chính Vương cau mày, chăm chú nhìn vào cái bình sứ trắng xanh.

Ta gật đầu lia lịa, bổ sung: "Hơn nữa, hắn chắc chắn có một căn phòng bí mật nào đó trong hoàng cung, hắn đánh ngất ta rồi mang đi, lại mang về mà không để ta phát hiện."

Hắn nhìn ta với ánh mắt nửa cười nửa không, vẻ mặt không rõ ý tứ: "Thế tại sao ngươi không giúp hắn mà lại đến đây thú nhận với ta?"

Vừa nói, hắn vừa tò mò quan sát ta với dáng vẻ đột nhiên ngượng ngùng.

Ta ngượng ngùng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vì ngài... ngài đẹp hơn hắn."

Nhiếp Chính Vương đột nhiên im lặng.

Trong ánh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn gật đầu, gương mặt đỏ bừng, như một chàng trai ngoan ngoãn bị kẻ lưu manh trêu ghẹo.

Khi tên lưu manh chẳng biết làm gì, hắn đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi: "Kẻ ngu xuẩn si tình, ngươi cũng là kẻ xuyên không đến, ngươi nghĩ ta cũng là kẻ ngu xuẩn si tình sao?"

Nhiếp Chính Vương, người tin vào máy thời gian, chân thành hỏi.

Thiên đạo luân hồi, lần này đến lượt ta im lặng.

Ánh mắt hắn sáng lên, như đang rất mong chờ câu trả lời của ta.

Không hiểu sao, ta chợt nhớ lại lúc hắn lạnh lùng mắng tiểu Hoàng đế trốn học, khi đó ánh mắt hắn lạnh như băng, như một Diêm Vương sống.

Toàn thân toát ra khí lạnh, khiến tiểu Hoàng đế sợ hãi co ro như... chuột nhắt.

Còn về phần ngu xuẩn si tình...

Ta thành thật lắc đầu, cân nhắc lời nói: "Không, ta đã có thể xuyên không, còn gì là không thể?"

Ánh mắt hắn trầm xuống, đột nhiên cười nhẹ: "Đúng, không có gì là không thể."

Nụ cười thoáng qua làm ta lóa mắt.

Rõ ràng là một câu nói khích lệ giống nhau, nhưng từ miệng hắn thốt ra lại đặc biệt thuyết phục.

Ta có chút không hài lòng.

Nhiếp Chính Vương đứng dậy, mặt đã trở lại bình thường.

"Đi tìm Thái y kiểm tra, xem cơ thể ngươi có gì lạ, tại sao ngươi lại chịu lệnh hắn."

Ngoài trời, hoàng hôn rực rỡ, hắn không nhìn ta mà bước ra ngoài điện, bóng dáng cao lớn như thân trúc được phủ lên lớp ánh sáng mờ ảo.

Sự thật chứng minh rằng, nguyên chủ không hề bị trúng độc, cũng không có người thân để bị đe dọa bởi người đàn ông có vết sẹo trên mặt.

Cô ấy đơn thuần là dựa vào lòng nhiệt huyết, dùng khuôn mặt ngây thơ trong sáng để làm những việc phản nghịch nhất.

Ta nhìn tiểu Hoàng đế đang thử y phục với vẻ thương cảm, nói cho cùng, hắn chỉ là hơi nghịch ngợm, hơi phiền phức, hơi bướng bỉnh, dù có tám trăm tâm tư nhưng đều là ngây thơ, lại luôn bị ám ảnh bởi sự sống còn của mình.

Có lẽ vẻ đồng cảm của ta quá rõ ràng, qua gương, tiểu Hoàng đế có chút không thoải mái, nhún vai nói: "Tống Huyên, ngươi nhìn trẫm cũng vô ích, những người phụ nữ như ngươi ta đã nhìn thấu từ lâu, đều ham muốn vẻ đẹp và địa vị của trẫm, trẫm không..."

"Á!" Tiếng kêu thốt lên khi ta không biểu cảm mà siết chặt đai lưng, cài chắc chiếc khoá vàng.

Cứ gi/3t hắn đi cho rồi.

Tiểu Hoàng đế rướn bụng, ngực ưỡn ra, với chiếc đai lưng siết chặt, ngồi lên ngai vàng.

Buổi tiệc bắt đầu, vài câu nói xã giao, rồi các vũ nữ lần lượt tiến vào.

Giữa tiếng bát đĩa leng keng, ta đứng sau tiểu Hoàng đế, lén nhìn quanh.

Quả nhiên, người đàn ông có vết sẹo ngồi ở hàng ghế đầu phía dưới, đối diện với Nhiếp Chính Vương, nháy mắt ra hiệu cho ta.

...

Nhìn hắn càng xấu hơn nữa.

Ta âm thầm dời ánh mắt, chuyển sang đối diện hắn, cố gắng rửa mắt.

Không ngờ, Nhiếp Chính Vương cũng đang nhìn ta, môi khẽ nhếch, nhướng mày ra hiệu.

Ta hít một hơi thật sâu, hiểu ra tín hiệu.

Thấy không ai chú ý, ta lén lấy ra chiếc bình sứ.

Hắn đã nói, đã thay đổi thuốc trong bình, bảo ta hành động theo kế hoạch.

Mồ hôi tay làm bình sứ trơn tuột, ta nắm chặt, sợ rơi mất.

Nhân lúc tiểu Hoàng đế quay đầu nói chuyện với thái giám, ta nhanh tay đổ thuốc vào ly rượu. Nhanh, chuẩn, hiệu quả!

Vừa cất bình đi, tiểu Hoàng đế quay đầu lại, nâng ly rượu lên, định thần nhìn ly rượu, im lặng.

Ta cũng nhìn vào ly rượu đục ngầu với lớp bột trắng, cũng im lặng.

Thật tuyệt vời, như nhào bột vậy.

Không ngờ, giây tiếp theo, tiểu Hoàng đế mặt không đổi sắc, xoay cổ tay, nuốt cạn chất lỏng không rõ nguồn gốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom