-
Chương 4
Nói thật, khoảnh khắc tiểu Hoàng đế ngã xuống, ta vẫn hoảng hốt.
Giữa tiếng ồn ào náo động, hắn ngã vào lòng ta, khuôn mặt luôn rạng rỡ giờ đây không còn chút sinh khí nào.
Trong tiếng hô hoán "truyền thái y" vang lên, tiểu Hoàng đế được thị vệ đón lấy, đưa thẳng về tẩm điện.
Ta vẫn đứng ngây ra đó, loại thuốc này mạnh thật, đến cả ngực hắn cũng không còn phập phồng.
"Đừng lo, hắn sẽ không sao đâu."
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai ta, Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng bóp vai ta qua lớp vải, rồi quay người bước đi.
Hắn bảo ta đừng sợ, nhưng rõ ràng, tay hắn cũng đang run.
Bất chợt, ta nhớ lại những lời tiểu Hoàng đế phàn nàn với ta.
Đó là một đêm khuya, khi ta lén lút giúp hắn làm bài tập.
Hắn ngáp dài, ánh mắt long lanh trong ánh đèn.
Ta cầm một tay từ điển, tay kia là bút, viết dòng chữ "I'm happy".
"Ta bảo ngài dậy sớm, ngài không nghe, giờ thì hay rồi! Chỗ này mà không có ta, sớm muộn gì cũng hư bột hư đường."
"Ta! Ta đâu có ngờ còn nhiều thế này... Tất cả đều do Triệu Đình Xuyên, hắn muốn dùng bài tập để ta ch/3t vì mệt!"
Ta dừng bút, khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài ghét hắn đến vậy sao? Ta thấy hắn đối xử với ngài rất tốt, muốn gì có đấy mà ngài còn không biết đủ?"
Tiểu Hoàng đế bĩu môi, lông mi rủ xuống che giấu cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt: "Đó là vì hắn thấy áy náy."
Hắn trầm mặc, vẻ mặt đầy u uất.
Lâu đến mức ta tưởng rằng hắn sẽ không nói thêm gì nữa, bỗng nhiên hắn mở miệng:
"Năm đó trong cuộc săn bắn, phụ hoàng ta đã đỡ cho hắn một mũi tên."
"Ta đợi trong lều, đợi phụ hoàng mang về con cáo trắng đẹp nhất thế gian."
"Nhưng cuối cùng, chỉ có mình hắn sống sót trở về, không có cáo, chỉ có thi thể của phụ hoàng."
Đầu tiểu Hoàng đế cúi thấp hơn, tay lật từng trang sách không ngừng.
Những giọt nước trong suốt thấm vào trang giấy ngả vàng, lặng lẽ và không một tiếng động.
Tiểu Hoàng đế trúng độc nặng, sống ch/3t không rõ.
Bên ngoài cung, lời đồn lan rộng, nào là Nhiếp Chính Vương cuối cùng cũng không kiềm chế được mà gi/3t vua, tiểu Hoàng đế bị đầu độc đến mức sùi bọt mép, mất trí, thậm chí Lý Thừa tướng cũng phải chạy trốn trong đêm cùng con gái, không còn ý định đưa nàng vào cung nữa...
Tuy nhiên, đó chỉ là tin đồn bên ngoài.
Trong tẩm điện của tiểu Hoàng đế, nồi thuốc trên lò bốc hơi nghi ngút, nhưng không có ai uống.
Trên bàn chất đống vỏ hạt dưa như núi, không ngừng được chất thêm đều đặn.
Tiểu Hoàng đế nằm xiêu vẹo trên giường, chân gác chéo, cười khúc khích với cuốn sách tranh.
Gặm hạt dưa suốt nửa đêm, cũng không sợ nứt môi.
Ta đứng ngoài cửa sổ, không nói gì, lén ném vào một túi hạt dưa qua khe cửa.
Nói gì mà yếu ớt như sắp ch/3t không thể cứu chữa?
Không biết họ làm sao mà liên kết được với nhau, tiểu Hoàng đế vốn luôn làm trái lệnh Nhiếp Chính Vương, giờ lại có thể phối hợp, giả bệnh nguy kịch để lôi ra những kẻ có mưu đồ xấu trong triều, tạo lý do để danh chính ngôn thuận loại bỏ những kẻ phản nghịch.
Làm ta sợ hãi thật, còn tưởng việc gi/3t vua thành công, suốt đêm chạy vào chùa trong cung gõ mõ.
Khi lão hòa thượng không thể chịu đựng được nữa mà định đuổi ta ra ngoài, Nhiếp Chính Vương mới vội vã đến, tươi cười kéo ta về tẩm điện.
Nửa tháng trôi qua, thật sự họ đã lôi ra không ít loạn thần tặc tử, những vương gia bình thường trông có vẻ trung hậu thành thật, đã bộc lộ bản tính tham lam, dưới danh nghĩa "thanh quân trắc" mà nhắm vào Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương lại như không hề nhận ra, vẫn lên triều như thường, vẫn chào hỏi, không hề lộ vẻ gì đang ngờ, như là một miếng mồi béo bở.
Ta hỏi hắn khi nào hành động, vì nếu không để tiểu Hoàng đế quay lại việc học, ta sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ suy sụp đến mất trí.
Nhiếp Chính Vương vẫn điềm nhiên như thường, chỉ vào bức tranh và nói, khi nào Ninh Vương hành động, hắn sẽ hành động.
Ta nhìn theo hướng tay hắn, thấy rõ ràng là khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông có vết sẹo.
Thực ra, hắn chưa nói hết, nhưng ta cũng hiểu.
Căn phòng bí mật của Ninh Vương vẫn chưa tìm thấy.
Khi xưa hắn có thể lén lút trà trộn vào, bây giờ cũng có thể đưa binh lính của hắn vào.
Hoàng cung rộng lớn, trông có vẻ kiên cố, nhưng thực ra không ai biết được, cái ổ kiến nào đang đục thủng đê ngàn dặm.
Binh lính không cần nhiều, thậm chí chưa tới một trăm, cũng có thể bất ngờ đâm lén Nhiếp Chính Vương.
Những chiến lược mưu mô cao thâm, ta thật sự không hiểu nổi. Ban đầu, ta còn định trước mặt Nhiếp Chính Vương khoe khoang một chút, khoe về trí tuệ của thanh niên thời đại mới.
Kết quả, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch của ta hồi lâu, hỏi rằng thời đại mới có phải ai cũng ngây thơ và ngu ngốc như ta không.
Ta tức giận, quay đầu bỏ đi.
Hắn bật cười lớn, kéo tay ta lại, bảo ta kể thêm về thời đại mới.
Nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của hắn, nước mắt ta không kiềm chế được mà rơi xuống.
Còn có thể làm gì khác chứ, đương nhiên là chọn tha thứ cho hắn rồi.
Có một lần thì sẽ có lần hai. Có lẽ ta có chút tài kể chuyện, Nhiếp Chính Vương khi bận rộn xong, luôn kéo ta lại để nghe về những tư tưởng mới của thời đại mới.
Bên ngoài, cung nhân đều nói rằng Tống Huyên đã leo lên cành cao, chỉ sau một đêm trở thành phượng hoàng.
Trong điện, Nhiếp Chính Vương nắm tay ta, chân thành muốn nghe về giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Trong khoảnh khắc, ta không biết ai mới là người thực sự lớn lên dưới cờ đỏ.
Giữa tiếng ồn ào náo động, hắn ngã vào lòng ta, khuôn mặt luôn rạng rỡ giờ đây không còn chút sinh khí nào.
Trong tiếng hô hoán "truyền thái y" vang lên, tiểu Hoàng đế được thị vệ đón lấy, đưa thẳng về tẩm điện.
Ta vẫn đứng ngây ra đó, loại thuốc này mạnh thật, đến cả ngực hắn cũng không còn phập phồng.
"Đừng lo, hắn sẽ không sao đâu."
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai ta, Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng bóp vai ta qua lớp vải, rồi quay người bước đi.
Hắn bảo ta đừng sợ, nhưng rõ ràng, tay hắn cũng đang run.
Bất chợt, ta nhớ lại những lời tiểu Hoàng đế phàn nàn với ta.
Đó là một đêm khuya, khi ta lén lút giúp hắn làm bài tập.
Hắn ngáp dài, ánh mắt long lanh trong ánh đèn.
Ta cầm một tay từ điển, tay kia là bút, viết dòng chữ "I'm happy".
"Ta bảo ngài dậy sớm, ngài không nghe, giờ thì hay rồi! Chỗ này mà không có ta, sớm muộn gì cũng hư bột hư đường."
"Ta! Ta đâu có ngờ còn nhiều thế này... Tất cả đều do Triệu Đình Xuyên, hắn muốn dùng bài tập để ta ch/3t vì mệt!"
Ta dừng bút, khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài ghét hắn đến vậy sao? Ta thấy hắn đối xử với ngài rất tốt, muốn gì có đấy mà ngài còn không biết đủ?"
Tiểu Hoàng đế bĩu môi, lông mi rủ xuống che giấu cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt: "Đó là vì hắn thấy áy náy."
Hắn trầm mặc, vẻ mặt đầy u uất.
Lâu đến mức ta tưởng rằng hắn sẽ không nói thêm gì nữa, bỗng nhiên hắn mở miệng:
"Năm đó trong cuộc săn bắn, phụ hoàng ta đã đỡ cho hắn một mũi tên."
"Ta đợi trong lều, đợi phụ hoàng mang về con cáo trắng đẹp nhất thế gian."
"Nhưng cuối cùng, chỉ có mình hắn sống sót trở về, không có cáo, chỉ có thi thể của phụ hoàng."
Đầu tiểu Hoàng đế cúi thấp hơn, tay lật từng trang sách không ngừng.
Những giọt nước trong suốt thấm vào trang giấy ngả vàng, lặng lẽ và không một tiếng động.
Tiểu Hoàng đế trúng độc nặng, sống ch/3t không rõ.
Bên ngoài cung, lời đồn lan rộng, nào là Nhiếp Chính Vương cuối cùng cũng không kiềm chế được mà gi/3t vua, tiểu Hoàng đế bị đầu độc đến mức sùi bọt mép, mất trí, thậm chí Lý Thừa tướng cũng phải chạy trốn trong đêm cùng con gái, không còn ý định đưa nàng vào cung nữa...
Tuy nhiên, đó chỉ là tin đồn bên ngoài.
Trong tẩm điện của tiểu Hoàng đế, nồi thuốc trên lò bốc hơi nghi ngút, nhưng không có ai uống.
Trên bàn chất đống vỏ hạt dưa như núi, không ngừng được chất thêm đều đặn.
Tiểu Hoàng đế nằm xiêu vẹo trên giường, chân gác chéo, cười khúc khích với cuốn sách tranh.
Gặm hạt dưa suốt nửa đêm, cũng không sợ nứt môi.
Ta đứng ngoài cửa sổ, không nói gì, lén ném vào một túi hạt dưa qua khe cửa.
Nói gì mà yếu ớt như sắp ch/3t không thể cứu chữa?
Không biết họ làm sao mà liên kết được với nhau, tiểu Hoàng đế vốn luôn làm trái lệnh Nhiếp Chính Vương, giờ lại có thể phối hợp, giả bệnh nguy kịch để lôi ra những kẻ có mưu đồ xấu trong triều, tạo lý do để danh chính ngôn thuận loại bỏ những kẻ phản nghịch.
Làm ta sợ hãi thật, còn tưởng việc gi/3t vua thành công, suốt đêm chạy vào chùa trong cung gõ mõ.
Khi lão hòa thượng không thể chịu đựng được nữa mà định đuổi ta ra ngoài, Nhiếp Chính Vương mới vội vã đến, tươi cười kéo ta về tẩm điện.
Nửa tháng trôi qua, thật sự họ đã lôi ra không ít loạn thần tặc tử, những vương gia bình thường trông có vẻ trung hậu thành thật, đã bộc lộ bản tính tham lam, dưới danh nghĩa "thanh quân trắc" mà nhắm vào Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương lại như không hề nhận ra, vẫn lên triều như thường, vẫn chào hỏi, không hề lộ vẻ gì đang ngờ, như là một miếng mồi béo bở.
Ta hỏi hắn khi nào hành động, vì nếu không để tiểu Hoàng đế quay lại việc học, ta sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ suy sụp đến mất trí.
Nhiếp Chính Vương vẫn điềm nhiên như thường, chỉ vào bức tranh và nói, khi nào Ninh Vương hành động, hắn sẽ hành động.
Ta nhìn theo hướng tay hắn, thấy rõ ràng là khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông có vết sẹo.
Thực ra, hắn chưa nói hết, nhưng ta cũng hiểu.
Căn phòng bí mật của Ninh Vương vẫn chưa tìm thấy.
Khi xưa hắn có thể lén lút trà trộn vào, bây giờ cũng có thể đưa binh lính của hắn vào.
Hoàng cung rộng lớn, trông có vẻ kiên cố, nhưng thực ra không ai biết được, cái ổ kiến nào đang đục thủng đê ngàn dặm.
Binh lính không cần nhiều, thậm chí chưa tới một trăm, cũng có thể bất ngờ đâm lén Nhiếp Chính Vương.
Những chiến lược mưu mô cao thâm, ta thật sự không hiểu nổi. Ban đầu, ta còn định trước mặt Nhiếp Chính Vương khoe khoang một chút, khoe về trí tuệ của thanh niên thời đại mới.
Kết quả, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch của ta hồi lâu, hỏi rằng thời đại mới có phải ai cũng ngây thơ và ngu ngốc như ta không.
Ta tức giận, quay đầu bỏ đi.
Hắn bật cười lớn, kéo tay ta lại, bảo ta kể thêm về thời đại mới.
Nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của hắn, nước mắt ta không kiềm chế được mà rơi xuống.
Còn có thể làm gì khác chứ, đương nhiên là chọn tha thứ cho hắn rồi.
Có một lần thì sẽ có lần hai. Có lẽ ta có chút tài kể chuyện, Nhiếp Chính Vương khi bận rộn xong, luôn kéo ta lại để nghe về những tư tưởng mới của thời đại mới.
Bên ngoài, cung nhân đều nói rằng Tống Huyên đã leo lên cành cao, chỉ sau một đêm trở thành phượng hoàng.
Trong điện, Nhiếp Chính Vương nắm tay ta, chân thành muốn nghe về giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Trong khoảnh khắc, ta không biết ai mới là người thực sự lớn lên dưới cờ đỏ.