-
Chương 2
Qua sự xác nhận của Jack, cộng thêm những ký ức về tiếng Anh như hồi sinh trong DNA của ta, Nhiếp Chính Vương cuối cùng cũng tin lời ta nói, liền giao ta cho tiểu Hoàng đế làm người hầu dạy tiếng Anh.
Tiểu Hoàng đế vừa tròn mười tám, đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã.
Phải nói rằng, dòng máu hoàng gia quả thật không tồi, từ chú đến cháu, toàn là mỹ nam.
Dù quan hệ giữa các mỹ nam không mấy tốt đẹp...
Sau khi các cung nhân lui ra, tiểu Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ với ta: "Ngươi là do Triệu Đình Xuyên phái đến để giám sát trẫm đúng không? Đừng phí công vô ích, trẫm là Hoàng đế danh chính ngôn thuận! Các ngươi đừng mơ mưu quyền soán vị!"
Ôi chao, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn.
Ta giả vờ như không hiểu, cười tươi nói: "Bệ hạ đang nói gì vậy? Nô tỳ nghe không hiểu."
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến ta nữa.
Thôi kệ, dù sao người trả lương cho ta cũng không phải là ngươi.
Giám sát tiểu Hoàng đế hoàn thành xong bài tập tiếng Anh, ta lợi dụng lúc hắn đang vất vả với toán học, lẻn ra khỏi tẩm điện.
Ta phải xem thử kẻ chế tạo máy thời gian kia, "Doraemon", đã làm thế nào để lừa được Nhiếp Chính Vương.
Trên đường đi, ta hỏi thăm vài cung nữ và thái giám, lòng vòng hai canh giờ mới tìm ra được Doraemon.
Nhìn lên tấm biển trên cổng đỏ rực của cung điện, dòng chữ "Đô rê điện" long phượng bay bổng làm ta không khỏi kinh ngạc.
Cửa cung khép hờ, bên trong vang ra tiếng cưa gỗ.
Ta vừa định đẩy cửa bước vào, một giọng nói cất lên: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Chính Vương làm ta khựng lại, hắn vòng ra trước mặt ta, "cạch" một tiếng đóng cửa cung lại, nói: "Không có lệnh bài của ta, nơi này không được phép vào."
Hắn đứng gần ta chỉ nửa bàn tay, giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai.
Không kiềm được, mặt ta đỏ bừng.
Nhiếp Chính Vương nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái, giọng nói đầy thắc mắc: “Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?"
Hắn lại tiến gần thêm một chút, chăm chú nhìn vào mắt ta.
Trong lúc nóng vội, ta buột miệng nói: "Nếu ngài ở chỗ chúng ta, ta chắc chắn sẽ theo đuổi ngài..."
Nhiếp Chính Vương giật lùi một bước, đầu va vào cánh cửa gỗ "cốp" một tiếng.
Nghe thôi cũng thấy đau.
Thế nhưng hắn như không cảm thấy gì, chỉ ném lại một câu "Vô lễ", rồi vung áo bỏ đi.
Sắc đỏ từ mặt ta chuyển sang tai hắn.
Có lẽ chưa từng gặp ai táo bạo, thô lỗ và mặt dày như ta, nên hắn đi rất nhanh.
Người ta thường nói rằng cuộc sống an ổn nhất là có một công việc ổn định đã vào biên chế, nhưng rõ ràng nguyên chủ ta xuyên vào không có được may mắn đó.
Đây là ngày thứ tư ta thay tiểu Hoàng đế chép bài tiếng Anh.
Jack nở nụ cười lạnh lùng kéo ta ra cửa, nói rằng nếu ta còn dám lừa dối, thay tiểu Hoàng đế chép bài nữa, hắn sẽ báo với Nhiếp Chính Vương trừ lương của ta.
Ta hỏi hắn làm sao phát hiện ra, hắn chỉ vào từ "vegetable son" trên giấy, bảo ta tự mà lo liệu.
Không còn cách nào khác, ta đành nhìn tiểu Hoàng đế đầy thương cảm, rồi ngoan ngoãn đứng phạt ngoài điện.
Hoàng cung có một ưu điểm là đông người, ta có thể lẫn vào đám đông mà lười biếng.
Nhưng hoàng cung cũng có một nhược điểm, là quá đông người, đến nỗi khi ta đi giải quyết chuyện riêng tư mà bị đánh ngất, rồi bị mang đi cũng không ai phát hiện.
Đầu đau như muốn nứt ra, mãi một lúc lâu ta mới tỉnh lại.
"Đã tỉnh rồi à?"
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, ánh nến lấp lánh bao phủ người đàn ông trên ghế trong bóng tối.
Ta đoán xem hắn là ai, trước tiên loại trừ Nhiếp Chính Vương.
Giọng thô ráp, không thể nào sánh bằng Nhiếp Chính Vương.
"Sao hả, trở thành người thân cận bên cạnh Hoàng đế rồi định phản bội chủ cũ à?"
Hắn nhìn ta mãi không đáp, mất kiên nhẫn, cúi xuống nắm lấy cằm ta.
Một câu nói làm CPU trong đầu ta cháy rụi.
Cùng lúc đó, hắn cúi xuống, ánh lửa chập chờn, khuôn mặt đầy vết sẹo hiện ra rõ ràng.
Trời ạ, khuôn mặt như được khắc bằng d.a.o thế này?
"Sao không nói gì?"
Hắn nhíu mày, ánh mắt không vui.
Ta hít thở nhẹ nhàng, nói mập mờ: "Ta không có..."
Hắn quan sát ta một lúc lâu, rồi tựa lưng vào ghế, chìm vào bóng tối, tay gõ nhịp lên bàn, nói: "Không có thì tốt, nhưng ngươi cũng khá lanh lợi, biết Nhiếp Chính Vương thích nghe chuyện xuyên không, nay lại lẫn vào bên cạnh tiểu Hoàng đế..."
"Cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải xử lý hắn."
"Ngươi cầm cái này, vào buổi tiệc cung đình ngày kia, tìm cơ hội cho tiểu Hoàng đế uống vào."
Một chiếc bình sứ nhỏ dài bị ném xuống, lăn đến bên tay ta.
Thông tin quá lớn, ta nhất thời không thể phản ứng kịp.
Không phải chứ, nguyên chủ à, ngươi làm việc cho hai bên à?
Là do biên chế không đủ hấp dẫn hay cuộc sống quá yên bình, mà phải tạo ra tình tiết bí ẩn thế này.
Ta nhặt chiếc bình sứ lên, đầu đã nảy ra đối sách.
Tiểu Hoàng đế vừa tròn mười tám, đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã.
Phải nói rằng, dòng máu hoàng gia quả thật không tồi, từ chú đến cháu, toàn là mỹ nam.
Dù quan hệ giữa các mỹ nam không mấy tốt đẹp...
Sau khi các cung nhân lui ra, tiểu Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ với ta: "Ngươi là do Triệu Đình Xuyên phái đến để giám sát trẫm đúng không? Đừng phí công vô ích, trẫm là Hoàng đế danh chính ngôn thuận! Các ngươi đừng mơ mưu quyền soán vị!"
Ôi chao, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn.
Ta giả vờ như không hiểu, cười tươi nói: "Bệ hạ đang nói gì vậy? Nô tỳ nghe không hiểu."
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến ta nữa.
Thôi kệ, dù sao người trả lương cho ta cũng không phải là ngươi.
Giám sát tiểu Hoàng đế hoàn thành xong bài tập tiếng Anh, ta lợi dụng lúc hắn đang vất vả với toán học, lẻn ra khỏi tẩm điện.
Ta phải xem thử kẻ chế tạo máy thời gian kia, "Doraemon", đã làm thế nào để lừa được Nhiếp Chính Vương.
Trên đường đi, ta hỏi thăm vài cung nữ và thái giám, lòng vòng hai canh giờ mới tìm ra được Doraemon.
Nhìn lên tấm biển trên cổng đỏ rực của cung điện, dòng chữ "Đô rê điện" long phượng bay bổng làm ta không khỏi kinh ngạc.
Cửa cung khép hờ, bên trong vang ra tiếng cưa gỗ.
Ta vừa định đẩy cửa bước vào, một giọng nói cất lên: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Chính Vương làm ta khựng lại, hắn vòng ra trước mặt ta, "cạch" một tiếng đóng cửa cung lại, nói: "Không có lệnh bài của ta, nơi này không được phép vào."
Hắn đứng gần ta chỉ nửa bàn tay, giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai.
Không kiềm được, mặt ta đỏ bừng.
Nhiếp Chính Vương nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái, giọng nói đầy thắc mắc: “Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?"
Hắn lại tiến gần thêm một chút, chăm chú nhìn vào mắt ta.
Trong lúc nóng vội, ta buột miệng nói: "Nếu ngài ở chỗ chúng ta, ta chắc chắn sẽ theo đuổi ngài..."
Nhiếp Chính Vương giật lùi một bước, đầu va vào cánh cửa gỗ "cốp" một tiếng.
Nghe thôi cũng thấy đau.
Thế nhưng hắn như không cảm thấy gì, chỉ ném lại một câu "Vô lễ", rồi vung áo bỏ đi.
Sắc đỏ từ mặt ta chuyển sang tai hắn.
Có lẽ chưa từng gặp ai táo bạo, thô lỗ và mặt dày như ta, nên hắn đi rất nhanh.
Người ta thường nói rằng cuộc sống an ổn nhất là có một công việc ổn định đã vào biên chế, nhưng rõ ràng nguyên chủ ta xuyên vào không có được may mắn đó.
Đây là ngày thứ tư ta thay tiểu Hoàng đế chép bài tiếng Anh.
Jack nở nụ cười lạnh lùng kéo ta ra cửa, nói rằng nếu ta còn dám lừa dối, thay tiểu Hoàng đế chép bài nữa, hắn sẽ báo với Nhiếp Chính Vương trừ lương của ta.
Ta hỏi hắn làm sao phát hiện ra, hắn chỉ vào từ "vegetable son" trên giấy, bảo ta tự mà lo liệu.
Không còn cách nào khác, ta đành nhìn tiểu Hoàng đế đầy thương cảm, rồi ngoan ngoãn đứng phạt ngoài điện.
Hoàng cung có một ưu điểm là đông người, ta có thể lẫn vào đám đông mà lười biếng.
Nhưng hoàng cung cũng có một nhược điểm, là quá đông người, đến nỗi khi ta đi giải quyết chuyện riêng tư mà bị đánh ngất, rồi bị mang đi cũng không ai phát hiện.
Đầu đau như muốn nứt ra, mãi một lúc lâu ta mới tỉnh lại.
"Đã tỉnh rồi à?"
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, ánh nến lấp lánh bao phủ người đàn ông trên ghế trong bóng tối.
Ta đoán xem hắn là ai, trước tiên loại trừ Nhiếp Chính Vương.
Giọng thô ráp, không thể nào sánh bằng Nhiếp Chính Vương.
"Sao hả, trở thành người thân cận bên cạnh Hoàng đế rồi định phản bội chủ cũ à?"
Hắn nhìn ta mãi không đáp, mất kiên nhẫn, cúi xuống nắm lấy cằm ta.
Một câu nói làm CPU trong đầu ta cháy rụi.
Cùng lúc đó, hắn cúi xuống, ánh lửa chập chờn, khuôn mặt đầy vết sẹo hiện ra rõ ràng.
Trời ạ, khuôn mặt như được khắc bằng d.a.o thế này?
"Sao không nói gì?"
Hắn nhíu mày, ánh mắt không vui.
Ta hít thở nhẹ nhàng, nói mập mờ: "Ta không có..."
Hắn quan sát ta một lúc lâu, rồi tựa lưng vào ghế, chìm vào bóng tối, tay gõ nhịp lên bàn, nói: "Không có thì tốt, nhưng ngươi cũng khá lanh lợi, biết Nhiếp Chính Vương thích nghe chuyện xuyên không, nay lại lẫn vào bên cạnh tiểu Hoàng đế..."
"Cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải xử lý hắn."
"Ngươi cầm cái này, vào buổi tiệc cung đình ngày kia, tìm cơ hội cho tiểu Hoàng đế uống vào."
Một chiếc bình sứ nhỏ dài bị ném xuống, lăn đến bên tay ta.
Thông tin quá lớn, ta nhất thời không thể phản ứng kịp.
Không phải chứ, nguyên chủ à, ngươi làm việc cho hai bên à?
Là do biên chế không đủ hấp dẫn hay cuộc sống quá yên bình, mà phải tạo ra tình tiết bí ẩn thế này.
Ta nhặt chiếc bình sứ lên, đầu đã nảy ra đối sách.