-
Chương 11-15
Chương 11 Không cố ý
"Chị nghĩ... Chúng ta đi được rồi..."
Cột chặt chân tên mắt tam giác vẫn đang không ngừng kêu la kia lại, Trương Nhã Hàm nói như vậy, về phần Gia Minh lại lấy lí do thu hồi lều vải để chạy ra ngoài, dựa vào ẩn tượng lúc trước, hắn tìm được cây súng rơi ở phía ngoài lều vải. Trong cơn mưa tầm tã vẫn loáng thoáng truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của tên mặt sẹo.
Trước khi cắm trại Gia Minh đã xem xét cẩn thận, sườn núi bên cạnh nơi cắm trại chính là một thảm cỏ, hiện giờ mưa lớn như vậy, thảm cỏ trơn trượt, bên dưới chắc chắn đã trở thành một dòng suối nhỏ, từ âm thanh có thể thấy được, lúc này tên mặt sẹo đang bị ngâm trong nước, chỉ là một viên đạn bắn què tay hắn, nhưng lại chưa đánh gãy chân hắn, cuối cùng có nên bắn thêm một phát nữa hay không?
Quay đầu lại nhìn lều vải đang hắt ra ánh sáng mờ nhạt, hắn đưa súng lên, mở chốt bảo hiểm, sau đó một lát lại hạ xuống, thôi, không cần kiếm thêm chuyện nữa...
Khó khăn lắm mới nhổ được hai chiếc lều vải lên, trên lưng Gia Minh đã cõng ba chiếc ba lô, hai chiếc vốn là của bọn hắn, chiếc còn lại là của hai tên cướp, bên trong trừ tiền ra vẫn còn không ít bánh quy, thịt muối...
Đi tới bên cạnh Linh Tĩnh, tên mắt tam giác bị trói chặt hai chân, hai tay vẫn đang kêu rên thê thảm, bộ dạng đáng sợ, khiến Linh Tĩnh bị dọa đến mức chỉ dám trốn phía sau Trương Nhã Hàm.
Lúc này Gia Minh chĩa súng ra, hô lớn:
"Không được kêu!"
Đại khái là bộ dạng lúc này của Gia Minh còn chưa đủ sức uy hiếp, tên mắt tam giác vẫn kêu thảm thiết như trước.
Trương Nhã Hàm quay đầu lại:
"Ngươi, ngươi nhặt được cây súng kia?"
"Ừ."
Đôi tay Gia Minh run lên nhè nhẹ,
"Đã nói không được kêu, không nghe thấy sao?"
Tên mắt tam giác vẫn nằm trên mặt đất không ngừng kêu la, Trương Nhã Hàm thì rất cẩn thận vươn tay ra:
"Đưa khẩu súng cho chị... Nó không phải dùng như thế, khóa an toàn vẫn còn đóng..."
"Khóa an toàn? Ở chỗ nào?"
"Chỗ này..."
"Chỗ này? Là chỗ này sao..."
"A, đúng vậy, em..."
Đoàng...
Sau khi tiếng súng vang lên, thế giới lập tức trở nên yên lặng.
Ba người cũng vô ý thức rụt cổ lại, họng súng toát ra khói xanh, đầu đạn lại xẹt qua cổ tên mắt tam giác bắn xuống mặt đất, tên mắt tam giác vừa rồi còn tru tréo trong nháy mắt liền cứng đờ người, miệng há to nhưng không dám phát ra tiếng nào.
Rất lâu sau, Gia Minh mới ấp úng nói:
"Ặc... Cướp cò..."
"Ặc, ha hả, không sao, không sao... Đưa súng cho chị, đưa súng cho chị..."
Vừa cầm khẩu súng vào tay, vội vàng đóng chốt an toàn lại, lúc này Nhã Hàm mới cảm thấy an toàn hơn một chút. Thằng nhóc này thật sự là quỷ dị, bất kể súng nào vừa mới cầm vào tay liền đã bắn.
Lúc này hai cây súng đều nằm trong tay minh, cảm giác mọi chuyện đã ổn thỏa, Nhã Hàm cũng chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ rời khỏi nơi này, trói tên mắt tam giác càng chặt thêm, sau khi xác định hắn không thể nào thoát được mới cùng Gia Minh xách theo đèn pin cẩn thận đi xuống phía dưới tìm kiếm tên mặt sẹo.
Nàng cầm cây súng lục, dao găm của tên mắt tam giác thì đưa cho Gia Minh, dựa theo tiếng kêu rên yếu ớt tìm xuống thảm cỏ phía dưới sườn núi, nơi này nước chảy tuôn trào, đã thành một dòng suối nhỏ. Đi tới gần đó, tiếng kêu rên của tên mặt sẹo lại đột nhiên biến mất, Gia Minh ở bên cạnh đột nhiên tắt đèn pin đi:
"Chị coi chừng, trong tay hắn vẫn còn dao găm!"
Giọng nói của hắn trong mưa nghe cũng không được rõ ràng lắm, nước mưa quất thẳng vào mặt, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng đều hơi mơ hồ:
"Cái gì? Em..."
Còn chưa nói hết, Gia Minh đã đột nhiên từ trong bóng tối vọt qua, xô nàng sang một bên rồi quay người lại, tên mặt sẹo cao lớn cầm dao găm trong tay lao sát qua người nàng, xem ra nếu như không có cú va chạm vừa rồi của Gia Minh, sợ rằng nàng đã trúng một dao rồi.
Đèn pin rơi xuống mắt đất, xung quanh lập tức trở nên tối đen, thân thể Nhã Hàm cũng bị ném xuống nước, trong lúc kinh hoảng, từng ngụm lớn nước suối tràn vào miệng mũi nàng.
Thực ra nước suối cũng không sâu nhưng nàng vốn cũng không biết bơi, lúc này lại vẫn còn đang bối rối, trong chốc lát liền giống hệt như rơi xuống hố sâu vạn trượng, tay chân liều mạng vùng vẫy nhưng rốt cuộc cũng chỉ làm cho càng nhiều nước tuôn vào trong miệng. Trong bóng tối, âm thanh trở nên hỗn loạn.
Cũng không biết qua bao lâu, có người trực tiếp lôi nàng từ trong con suối ra ngoài, nằm ngửa lên trên bờ cỏ bên cạnh, nước mưa vẫn trút xuống tầm tã, còn chưa kịp thở dốc, hai quyền nặng nề liền đánh lên bụng nàng khiến nàng hộc ra mấy ngụm nước.
"Không sao chứ?"
Đèn pin sáng lên trước mắt nàng, khuôn mặt Gia Minh hiện lên trước mắt. Nàng giãy dụa bò dậy, lúc này mới nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ từ cách đó không xa truyền đến:
"Em, vì sao em lại đánh chị? Hắn bị sao vậy?"
"Tôi sợ chị bị chết đuối dưới suối, vì vậy... Nếu vừa rồi không còn cách nào khác, tôi sẽ phải hô hấp nhân tạo như thầy giáo dạy rồi. Hắn..."
Gia Minh hơi chần chờ. Nghe thấy bốn từ hô hấp nhân tạo, Nhã Hàm cũng không tự chủ được đưa tay lên môi mình, sau đó mới thấy Gia Minh phất tay nói:
"Chuyện không liên quan đến tôi, là do chính hắn đụng vào tôi, tôi... Tôi chém lung tung mấy cái, dao găm đã không thấy đâu, vì vậy tôi nghĩ trở lại lấy súng..."
Trong lòng Nhã Hàm kinh hãi, lúc rơi xuống nước vừa rồi, đèn pin, súng cũng bị đánh rơi, nàng vội vàng cùng Gia Minh tìm kiếm, may mắn là rất nhanh đã tìm thấy súng. Nàng mở chốt an toàn, lúc này mới dám cùng Gia Minh tiến về phía có tiếng rên rỉ kia.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy tên mặt sẹo nằm nghiêng dưới một gốc cây lớn, trên tay phải là vết thương do bị súng bắn, cánh tay trái bị chém một dao sâu đến tận xương, trên bàn chân cũng có một vết thương, dao găm của Gia Minh vẫn còn cắm trên mông người này, sâu không thấy chuôi.
Chém lung tung mấy cái... Nhã Hàm kinh hãi nhìn Gia Minh cũng đang trợn mắt há ngoác miệng, nhìn máu chảy đầy đất, lại nhìn tên mặt sẹo vô cùng thê thảm... Thằng nhóc này quá khoa trương rồi, không phải là phá hoại thần trong truyền thuyết chuyển thế chứ, mình cũng thực sự may mắn...
Thân thể bị nhiều vết thương nặng như vậy, xem ra cũng đã không còn năng lực chống cự, hai người đưa hắn đến thảm cỏ trên sườn núi, sau khi trói chặt mới lấy băng gạc từ ba lô ra để cầm máu, tránh cho hắn khỏi chết mất.
Lều vải vốn đã bị nhổ lên bây giờ lại được dựng lại, tên mặt sẹo bị ném vào trong, về phần tên mắt tam giác bị thương nhẹ hơn một chút thì bị trực tiếp cột vào một gốc cây, để mặc hắn bị dầm mưa.
Sau khi bận rộn làm xong những việc này, Gia Minh và Nhã Hàm đều đã ướt sũng, lúc này vẫn là nửa đêm, Gia Minh cởi áo và quần dài ra, chần chờ một lát, sau khi tắt đèn pin Nhã Hàm cũng cởi quần dài ra, treo lên lều vải, ba người ngồi chung một chỗ, chỉ sau một lát đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm khi tỉnh lại, mưa vẫn còn rơi. Nhã Hàm theo ánh sáng nhìn lại, chỉ thấy cửa lều vải đã bị mở hé ra, thằng nhóc tên là Gia Minh kia đã mặc xong quần áo, ngồi ở chỗ kia vừa ăn uống vừa ngắm mưa rơi.
Cúi xuống nhìn chính mình, trên người lại chỉ mặc một áo nịt ngực, một quần lót, một đôi giày leo núi, khuôn mặt Nhã Hàm lập tức đỏ bừng, vừa rồi khi thằng nhóc kia tỉnh lại, chắc chắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình sao... Nàng tranh thủ mặc bộ quần áo nửa khô nửa ẩm lại mới hơi hơi yên lòng...
Ăn vài cái bánh quy, Nhã Hàm cầm theo súng lục đi xem xét tình hình hai tên cướp, tên mắt tam giác vẫn uể oải dầm mưa, bị dầm mưa một đêm như vậy, xem ra không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng nàng lại không dám cho cả hai tên cướp vào chung một lều, nếu như ngay cả một đứa trẻ cũng tháo được sợi dây thừng được cột chặt, nàng thực sự không dám xác định mình có thể buộc đủ chắc chắn.
Về phần tên mặt sẹo nằm trong lều, toàn thân trên dưới đều là vết thương, đoán chừng cho dù có tháo dây trói hắn cũng không thể chạy thoát. Bất quá khi nhìn đến những vết thương này, trong nội tâm nàng bỗng nhiên lại dâng lên sự nghi ngờ, tất cả những chuyện này có phải là quá trùng hợp...
Lúc hai đứa nhỏ bị trói mình cũng thấy rõ, tay chân bọn chúng đều bị cột rất chặt, bản thân mình bất luận thế nào cũng không thoát ra được, nhưng tại sao thằng nhóc kia lại có thể?
Khi mình lấy trộm dao găm bị thất bại, là nó trước một bước cầm súng lên...
Khi tên mặt sẹo phát hiện ra, thằng nhóc kia liền cướp cò súng, lại còn bắn trúng tay phải tên mặt sẹo...
Lúc tên mắt tam giác muốn nhào lên liền trượt chân một cách rất quái lạ, kết quả là dao gặp trực tiếp cắm vào bắp đùi của hắn....
Cuối cùng khi tên mặt sẹo muốn đánh lén, nó lại đẩy mình ra, lúc mình rơi xuống nước dường như nghe thấy... Trừ tiếng mưa rơi, cũng chỉ có tiếng kêu thảm thiết của tên mặt sẹo, cho dù đó là ảo giác, nhưng ba nhát dao kia cũng quá trùng hợp...
Nếu như tất cả những chuyện này đều là thằng nhóc kia làm trò quỷ... Làm sao có thể, nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ...
Đứng trước mặt tên mặt sẹo đang không ngừng rên rỉ, run rẩy, Nhã Hàm nghi ngờ không dứt, thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Trở lại trong lều, nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi tại chỗ bàn luận xôn xao, nàng trầm tư một lúc lâu, đến khi thấy trong lòng không vui mới nói:
"Cố Gia Minh, vì sao hôm qua em phải nói cho bọn họ chuyện trong nhà chị? Em có biết không, có biết không..."
"Ặc."
Gia Minh kinh ngạc, sau đó nói:
"Tôi, tôi không biết... Tôi chỉ lỡ miệng nói ra... Thật xin lỗi..."
Linh Tĩnh ngồi một bên cũng nói:
"Đúng vậy, Gia Minh không cố ý. Chị Nhã Hàm, chị đừng trách cậu ấy."
Nhã Hàm gật đầu, vốn muốn nói "Ta thiếu chút nữa bởi vì lời này mà bị làm nhục", nhưng vừa nghĩ tới đây liền lập tức ngẩn ngơ, không phải vì câu nói đó mà bọn chúng đã buông tha cho mình sao? Thằng bé này, chẳng lẽ nó đã sớm đoán được...
Một lát sau, rốt cuộc nàng vẫn phải lắc đầu, lại thấy vẻ mặt thằng nhóc kia cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Một lát sau, một vài âm thanh kỳ lạ xen lẫn tiếng mưa rơi truyền đến, Nhã Hàm lao ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một chiếc trực thăng đang bay đến trong màn mưa, trên trực thăng loáng thoáng có người đang vẫy tay với nàng.
Chương 12 Kết thúc chương trình tiểu học
Chuyện cướp giật cứ như vậy mà hạ màn, trực thăng là do đội lục soát của Trương gia phái tới, nếu chỉ vậy thì cũng thôi nhưng hai tay súng bắn tỉa trên trực thăng đã làm cho Gia Minh kinh ngạc, những người này phần lớn là quân đội đặc chủng hoặc là lính đánh thuê, nghĩ tới điều này Gia Minh không khỏi cảm thán sự cường đại của Trương Gia.
Người của đội lục soát đến rất kịp thời, hai gã đạo tặc vẫn còn chưa chết, nhưng cũng đã tới tình trạng hấp hối, khi nghe Nhã Hàm nói sơ lược chuyện đã xảy ra, lúc kiểm tra vết thương của nam tử mặt sẹo, hai tên bộ đội đặc chủng phá lệ liếc nhìn Gia Minh vài lần, nhưng mà cuối cùng cũng không làm ra hành động gì.
Đối với những người này, Gia Minh cũng không có gì lo lắng, tuy rằng lần này nhìn có vẻ vận khí quá tốt, thế nhưng vận khí quá tốt chưa hẳn đã là không phải do người tạo nên, từ mấy vết thương kia, Gia Minh chắc chắn không có người nào nhìn ra manh mối, trên thực tế, cho dù có manh mối gì thì với thân phận một đứa trẻ như hắn cũng sẽ không có ai hoài nghi.
Sơ hở duy nhất chính là ở nam tử có vết sẹo.
Một đao đánh tan sự công kích của đối phương, sau đó chém bị thương cánh tay hắn, rạch bắp đùi, rồi dùng một thanh đao găm cắm vào mông hắn, mọi việc đều rất sạch sẽ lưu loát.
Quá mức sạch sẽ!
Ngay lúc đó có một cơn mưa rơi xối xả vào trong, bốn phía tối đen lại có thêm cơn mưa xối xả. Gia Minh rốt cuộc cũng xuất thủ lần đầu trong cơ thể mới này, do là lần đâu nên phải dùng hết sức, cũng bởi như thế nên mới để lại kẽ hở duy nhất.
Khi mà nam tử kia khôi phục sự bình tĩnh, tỉ mỉ suy nghĩ mọi thứ thì hắn sẽ vô cùng nghi ngờ mình. Hơn nữa, khi phi cơ trực thăng đáp xuống, Liễu Hoài Sa và Linh Tĩnh chạy tới ôm Gia Minh khóc ròng, Gia Minh thấy rõ có một cái băng ca đi lên trực thăng, tên nam tử có vết sẹo nằm trên băng ca hung ác trừng mắt nhìn hắn.
Nếu sớm biết biểu hiện như vậy thì giết chết hắn còn hơn.
Cuộc sống vừa qua đối với hắn rất đáng quý, bởi vậy, Gia Minh hy vọng có thể có cuộc sống tốt đẹp sau này, đây không phải là hắn phản cảm với việc giết người, hắn chỉ không muốn lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào sau này mà thôi, đã làm sát thủ thì hắn biết cẩn thận sẽ không bao giờ thừa.
Nhưng mà, người này dùng dùng súng cướp giật, bắt cóc, hơn nữa còn cưỡng bức không thành, lại đắc tội với đại gia tộc như Trương gia nên hắn không ngồi tù mười năm tám năm thì cũng không ra được, mặc dù hắn có thể lẽn vào bệnh viện giết chết hắn, thế nhưng làm vậy rất nguy hiểm, cân nhắc mọi thứ nên hắn quyết định bỏ qua.
Dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi, đợi ngày hắn ra tù thì dùng súng bắn tỉa trực tiếp xử lý hắn là được.
Về phần Trương Nhã Hàm, nàng đối với hắn có chút kỳ quái, nhưng tối đa cũng chỉ là nghi ngờ, nếu nàng không gả cho Hoàng Hạo Vân thì từ nay về sau hai người sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau nên việc này cũng không quan trọng.
Mấy người ở khách sạn gần sân bay tắm rửa, thay đổi y phục sạch sẽ, ăn sáng xong thì được tài xế của Trương Gia đưa về nhà, Trương Nhã Hàm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh tài xế, nàng mặc một bộ quần áo thể thao sọc xanh trắng, tóc cuộc kiểu duôi ngựa nhìn rất xinh đẹp, Linh Tĩnh và Hoài Sa ở hàng ghế sau đang ríu rít nói chuyện mạo hiểm đêm hôm qua rồi than thở vận khí của Gia Minh quá tốt.
Lúc tới võ quán của Diệp gia, ba người chuẩn bị xuống xe, Trương Nhã Hàm quay đầu cười nói:
"Hẹn gặp lại."
"Chị Nhã Hàm, tạm biệt."
Linh Tĩnh từ trước đến nay vẫn rất lễ phép, Gia Minh thì chỉ gật đầu, thầm nghĩ:
"Vĩnh biệt."
Khi ba người vừa xuống xe thì Nhã Hàm thò đầu ra ngoài, khi nàng nhìn thấy tấm biển võ quán thì mừng rỡ nói:
"Oa, Linh Tĩnh, nhà em mở võ quán ư?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tốt quá." Nhã Hàm đẩy cửa xe ra, từ phía trên đi xuống, nói:
"Trải qua việc hôm nay chị cũng muốn tìm một võ quán học một chút võ nghệ phòng thân."
"Không tốt." Gia Minh suy nghĩ trong lòng, hắn há mồm nói:
" Đây là võ quán của trẻ con!"
"Thì có sao." Nhã Hàm cười ngọt ngào, nói:
"Chị cũng là trẻ con mà, chị chỉ mới mười chín tuổi, lớn hơn bọn em một chút thôi mà."
"Chị đừng nghe Gia Minh nói bậy, cha em không chỉ dạy một mình trẻ con đâu, nhưng mà bây giờ chỉ có bọn trẻ chúng em học thôi, chị đi theo em." Vì muốn tìm thêm cho gia đình một mối làm ăn nên Linh Tĩnh đã bán đứng luôn người bạn thanh mai trúc mã của mình, nàng lôi kéo Nhã Hàm đi vào võ quán. Gia Minh thở dài một hơi, trong lòng hắn đang tự hỏi nàng học võ có bao nhiêu phần vì mình.
Cho dù là thế nào đi nữa, thì từ lúc mỹ nữ Trương Nhã Hàm gia nhập vào võ quán thì việc dạy võ của võ quán chưa hề ngừng nghỉ, ngay cả trong thời gian nghỉ hè. Mỗi lần thấy nàng ha ha hắc hắc theo sát Linh Tĩnh học Vịnh Xuân Quyền là Gia Minh có chút buồn cười.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nhờ có nàng mà võ quán có thêm không ít người đăng ký theo học. Nghề nghiệp của Nhã Hàm là giáo viên, tuy rằng còn chưa chính thức đi dạy, thế nhưng đối với việc dạy một đứa trẻ thông minh thì vẫn có thể, mỗi lần dạy cho Linh Tĩnh một số kiến thức của trung học thì có không ít đứa trẻ cầm vở đến hỏi, nàng không chút ngại phiền phức mà giảng giải hết.
Từ khi tin tức võ quán Diệp gia có thêm một giáo viên đến học truyền ra thì những gia đình vốn đang do dự lập tức đưa con đến học, một tháng từ lúc nghỉ hè, công việc của võ quán có thể nói là rất tốt, đối với chuyện này, Linh Tĩnh vô cùng vui vẻ, quan hệ với Nhã Hàm càng thêm thân mật. Chỉ có Gia Minh là buồn bực, mỗi lần Linh Tĩnh nghe giảng bài đều lôi kéo Gia Minh theo, nàng nói là muốn hắn cũng tiến bộ, việc này làm cho hắn muốn phát điên.
Thế nhưng, phải nhịn!
Hứng thú của Trương Nhã Hàm đối với mình vẫn chưa hết, Gia Minh đoán là nàng cho mình là một đứa trẻ thiên tài có chỉ số thông minh 180, vì trưởng thành sớm và không được gia tộc coi trọng nên ẩn giấu trí tuệ của mình, mổi lần nàng nhìn hắn thì trong ánh mắt của nàng có chút như cười như không. Mặc kệ, nàng muốn nghĩ sao thì cứ để nàng nghĩ.
Không lâu sau từ lúc hai tên cướp bị bắt, tên mắt tam giác bị tuyên án tám năm tù, tên thủ phạm chính là gã mặt sẹo thì mười năm, sở dĩ phán nặng như vậy cũng có một phần tác động của Trương Gia. Trên thực tế, nếu như bọn họ được trực tiếp được thả ra thì chỉ sợ kết cục của bọn họ còn thê thảm hơn, bởi vì không chỉ có Gia Minh muốn giết chết bọn họ, mà ngay cả lão đại Sa Trúc bang cũng đã lên tiếng, khi mà hắn thấy bọn họ thì trực tiếp chém chết.
Thật vất vả mới có thể vượt qua thời gian nghỉ hè buồn chán với cô gái tự cho là đúng, sắp đến khai giảng, Nhã Hàm bắt đầu chuẩn bị đến học viện quý tộc dạy học nên thời gian đến võ quán giảm đi rất nhiều. Gia Minh thì cùng Linh Tĩnh, Hoài Sa chuẩn bị tiến vào trường trung học Tinh Huy, nghênh đón thời kỳ Trung học cơ sở của bọn họ.
Chương 13 Sự kiện chụp ảnh Nude
Đầu năm 1995, ở khu phố Tân Hoa của thành phố Giang Hải.
Thành phố Giang Hải là một trong những thành phố đã lâu đời, đây cũng là một trong những khu vực phồn hoa nhất, ngay cả ở khu thành thị mới quy hoạch cũng không bằng, cho nên bên chính quyền cũng muốn chuyển dời khu trung tâm đến gần với chỗ này, nhưng mà việc này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể được.
Ai cũng đều hoài niệm những thứ trước đây, hễ là người ở thành phố Giang Hải trên năm năm thì mỗi lần ra đường đều đi đến khu phố Tân Hoa để mua sắm, thành phố Giang Hải chính là nơi buôn bán lớn nhất và lâu đời nhất của Sa Lan Khẩu, ở đây có thị trường mua bán sách cổ và đồ cổ, mua bán đặc sản của Giang Hải, buôn bán các loại đồ ăn vặt của Lào Cai, tuy rằng ở đây đã xây một cây cầu lớn nhưng đến nay vẫn sử dụng cầu nổi. Hết thảy mọi thứ kể trên đều là những thứ quen thuộc nhất với cư dân của Giang Hải.
Đường phố tuy được mở rộng nhiều lần nhưng vẫn chật chội như trước, trên đường luôn có thể nghe được tiếng tiểu thương rao hàng, tiếng trả giá của khách mua hàng, tiếng đào đất, tiếng công trình liên tục được vang lên, khi đi làm thì xe đạp xếp thành một hàng dài, đây chính là điều nổi bật của Khu phố Tân Hoa.
Đương nhiên, nếu ngươi quen thuộc với khu vực này thì khi thoát khỏi con đường tiểu thương dùng để buôn bán thì sẽ phát hiện khu dân cư cũ và những quần áo vật dụng hàng ngày đang phơi, những lão bà đang nằm trên ghế tre phơi nắng, tiếng chuông xe đạp thỉnh thoảng vang lên, trên vách tường dây leo mọc chằng chịt, phía sau những căn nhà lầu cỏ dại mọc xanh um, những cây cổ thụ không hoa không trái. Ở xa xa có tiếng động lớn mơ hồ truyền tới, lúc này ngươi sẽ nghĩ đây chính là một thế ngoại đào viên an bình yên tĩnh.
Thật ra nơi này cũng không phải là yên tĩnh.
Dường như mỗi thành thị đều giống nhau, nếu sự phồn vinh và củ kỹ cùng tồn tại trong một thành phố thì sẽ không tránh khỏi một vài thứ xuất hiện trong bóng tối, chúng ta có thễ gọi chúng là sâu mọt của thành thị. Kỹ nữ, thuốc phiện, súng ống, hắc bang ở nơi này chiếm tỉ lệ khá cao trong hồ sơ cảnh sát hàng năm.
Nhưng nếu như bạn giữ mình trong sạch, an phận thủ thường thì bạn sẽ cách những thứ này rất xa, nhiều lắm cũng chỉ có thể nghe trong những buổi trà chiều mà thôi. Một thanh niên vừa hút thuốc phiện xong khi đi xuống lầu liền trở thành người quen nhiệt tình bắt chuyện với bạn, một tiểu tử vội vàng ra ngoài tìm việc làm rất có thể chính là một tên vừa mới đi ra ngoài chém giết trở về, một trùm buôn bán thuốc phiện buôn bán mỗi lần hơn nữa ký thuốc phiện có thể là người hàng xóm vui tính thích đùa bên cạnh nhà của bạn... Khi có một ngày bọn họ biến mất mà không có lý do, người khác cũng có thể bịa chuyện nói:
"A, bọn họ đã đến Đông Hải làm ăn."
Thế giới rất phức tạp, nhưng cũng thật đơn giản.
Trong thành phố Giang Hải có một trường học nổi danh đã lâu chính là trường trung học Tinh Huy, nó nằm một bên ở bên trong khu thành thị long xà hỗn tạp.
Ban đêm, trong một ngõ cụt ở gần trường trung học Tinh Huy.
"Hừ, Hừ! Tao xem lần này mày còn có thể chạy đi đâu..." Ánh sáng xẹt qua đầu hẻm, ở sâu trong con hẻm nhỏ có năm tên thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tay cầm gậy không ngừng đi về phía. Người bị bọn chúng chặn chính là một thiếu nữ tóc ngắn mười bốn mười lăm tuổi, nàng cầm một cây gậy đầu tròn khập khiễng lui về phía sau, chân trái nàng bị thương không nhẹ, khóe miệng có máu đọng, nhưng mà khi đối mặt với năm người nàng vẫn vô cùng quật cường, nếu không phải phần ngực của nàng nhô ra thì người ta còn tưởng nàng là một bé trai.
Dẫn đầu năm người là một tên mập mặc đồng phục trường Tinh Huy, hắn một bên phun máu trong miệng một bên hùng hổ bước tới, nói:
"Liễu Hoài Sa, con mẹ nó mày không phải rất kiêu ngạo ư? Sau bây giờ không lớn lối nữa? Mày muốn tự mình động thủ hay là chờ chúng ta ra tay..."
"Mày là con heo chết tiệt." Thiếu nữ tên là Liễu Hoài Sa một mặt lui về phía sau một mặt mắng trả:
"Có giỏi thì chúng ta đơn đấu!"
"Đơn đấu! Mày đi chết đi, nhà của mày là xã hội đen phải không!" Mập mạp mắng:
"Lùi đi, lùi đi, con mẹ nó tao muốn xem mày lùi được bao xa, nói cho mày biết, chúng tao hôm nay đến đông đủ, cameras tao cũng mang tới, hôm nay tao lột sạch quần áo mày rồi chụp vài tấm hình xem mày sao này còn dám kiêu ngạo nữa không..."
Phía sau đã hết đường, thiếu nữ cắn chặt môi dưới, nàng nắm chặt cây gậy định liều mạng, ngay lúc này một bóng đen xuất hiện ở đầu con hẻm.
Ngõ cụt này thỉnh thoàng có người đi qua nên chẳng có gì lạ, thế nhưng khi bóng người đó đứng mãi không chịu đi thì đại biểu có người đang đứng đó xem náo nhiệt. Mập mạp kia nghiêng đầu nhìn lại, hắn thấy có một thiếu niên vóc người không cao, hắn đã lên cao trung (tương đương với cấp 3 ở Việt Nam) còn thiếu niên này chỉ mới sơ trung (tương đương với cấp hai ở Việt Nam) nên hắn không nhận ra.
"Mày là Cố Gia Minh phải không, sao, mày muốn giúp bạn bè của mày ư?"
Khi mới vào trường học, Liễu Hoài Sa đã đánh nhau vài trận làm cho thanh danh của nàng vang xa. Mập mạp tuy đang học ở THPT nhưng hắn cũng biết nàng có hai người bạn, một người là Diệp Linh Tĩnh xinh đẹp, người còn lại tên là Cố Gia Minh, trên mọi phương diện hắn đều bình thường.
Khi mập mạp nhìn, thiếu niên này quả thật không có chút xuất sắc nào, hình dạng bình thường, cao còn không bằng Hoài Sa, hắn đang đeo cặp sách ở sau lưng, khi nhìn thấy tình huống bên trong liền nói:
"Cậu lại cùng người khác đánh nhau!"
Lời nói của hắn hoàn toàn không để năm tên này vào mắt.
"Cậu đi đi, mau đi đi, tớ không cần cậu lo!" Liễu Hoài Sa miễn cưỡng đứng thẳng người, hô lớn, một thiếu niên cầm gậy sắc bên cạnh mập mạp đi ra đầu hẻm:
"Muốn đi? Cùng nhau tới đây đi."
"Mấy người chúng mày, nếu dám đụng đến hắn..."
Thấy Liễu Hoài Sa giơ lên gậy lên, mập mạp cười nói:
"Đụng đến hắn thì thế nào? Mày cho là chúng tao đang ở trên địa bàn của Sa Trúc bang sao? Đây là Khu phố Tân Hoa! Hôm nay tao muốn chụp hình trần truồng của mày..."
"Cố Gia Minh, cậu là tên ngu ngốc, cậu còn không mau chạy!"
Khi thiếu niên cầm gậy đi ra ngoài, Cố Gia Minh dường như là nhận mệnh, hắn lắc đầu đi vào trong, tiếng thét của Liễu Hoài Sa còn chưa dứt thì hắn đã đẩy mạnh chiếc xe rác xông vào trong.
Cái hẻm nói hẹp không hẹp, nói rộng cũng không rộng, khi chiếc xe đẩy lao tới thì trách né cực kỳ phiền phức, thiếu niên cầm gậy kia vừa né sang bên cạnh lại bị hai cái thùng rác trên xe rớt xuống làm luống cuống tay chân, khi chiếc xe nhỏ vượt qua bốn người mập mạp thì những thứ trên chiếc xe đã rớt ra ngoài gần hết. Liễu Hoài Sa trực tiếp ngồi lên trên, cây gậy trên tay nàng vung loạn, Gia Minh dạo qua một vòng rồi đẩy xe lau ra bên ngoài con hẻm.
Thiếu niên cầm gậy sắt kia mới từ bối rối phục hồi tinh thần lại, nhưng lập tức bị Liễu Hoài Sa đập cho một gậy vào đùi, nhất thời kêu thảm ngã xuống đất. Bốn người phía sau thấy vậy thì đuổi theo, Gia Minh lúc này mới chỉ chừng 13, 14 tuổi, lại phải đẩy một cái xe rác, cho nên lập tức bị mấy người kia đuổi kịp. Mập mạp xông lên đầu tóm lấy túi sách của Gia Minh, lúc này cái xe đã lao ra khỏi con hẻm.
Bất thình lình, chiếc xe rác dường như có chút mất cân đối, thân thể của Gia Minh hơi lảo đảo, tay đẩy của chiếc xe rác vô ý lệch về bên trái, làm cho khuôn mặt của mập mạp đập thẳng vào thanh đẩy của cái xe.
Bốp một tiếng, thân thể của mập mạp bay lên sau đó va vào bốn tên ở phía sau.
Chiếc xe rác chạy thục mạng, chuyển hướng, chuyển hướng, quẹo cua, một lát sau đến con đường dành cho người đi bộ, tới con đê ngăn biển Thượng Đình của thành phố Giang Hải, Gia Minh dường như không còn sức chạy tiếp nữa, hắn ngồi xổm trên mặt đất, nói:
"Còn… còn ai đuổi theo không..."
"Không có, công phu chạy trốn của cậu đúng là lợi hại."
Liễu Hoài Sa nhìn xung quanh không thấy có người đuổi theo liền vỗ nhẹ vai thiếu niên rồi bật cười nói, từ lúc nàng biết Gia Minh tới giờ, thứ mà thiếu niên có làm cho nàng khâm phục chỉ có công phu chạy trốn này.
Ở con hẻm nơi mà nàng không thể nhìn thấy, tuy đè lên bốn người, nhưng mà mắt của mập mạp vẫn nổ đom đóm, trên khuôn mặt của hắn máu như suối tràn ra, thỉnh thoảng lại ọe ra một ngụm máu ...
"Tao... tao muốn... giết... giết... giết... phốc... Người đâu cứu mạng..."
************************************************** *******
"Sau cậu lại thích đánh nhau như vậy, bọn họ là học sinh cao trung, cậu có biết không?"
"Ai bảo tên mập mạp kia ngang ngược như vậy, hắn dám chiếm sân bóng không cho người khác chơi, tớ cảm thấy không thuận mắt...Ai da, nhẹ tay một chút..."
"Cậu cũng biết đau sao, đáng đời!"
Ở trên chiếc ghế dài, Gia Minh cởi bỏ tất chân trái của Liễu Hoài Sa ra, vén ống quần nàng lên, trị liệu thoa thuốc cho nàng rồi xoa bóp nhè nhẹ. Thiếu nữ đau quá, thỉnh thoảng nắm chặt lấy vai của thiếu niên, sau đó thì ngồi ăn táo, nàng để cho thiếu niên kia tùy ý chữa trị cái chân của nàng, dường như đây không phải là việc xảy ra lần đầu.
"Đừng tưởng rằng cậu mình đồng da sắt mà thích đánh nhau với bọn cao trung, nhà cậu là xã hội đen thì nhà bọn chúng cũng vậy, nếu không phải lúc nãy có cái xe rác, thì cậu đã bị bọn chúng chụp ảnh rồi."
Nhắc tới việc bọn chúng muốn chụp ảnh nàng, Liễu Hoài Sa liền xấu hổ, nàng đưa tay đánh lên người thiếu niên một cái, nói:
"Tớ đã bảo là cậu không nên đến, vậy mà cậu còn đến... Hừ, cho dù tớ bị người khác chụp ảnh thì cũng không liên quan gì tới cậu."
"Chớ lộn xộn!" Gia Minh hờ hững nói rồi vỗ lên vết thương của nàng một cái làm nàng đau đến nghiếng răng nghiếng lợi, nàng giơ tay lên định đánh, lại bị Gia Minh nhét chai rượu thuốc vào trong tay, quả táo trong tay khác của nàng cũng bị Gia Minh cướp lấy, hắn nói:
"Trên miệng có vết thương mà còn ăn, nếu như không muốn để lại sẹo thì tự mình bôi thuốc đi."
Nói xong hắn liền hung hắn cắn quả táo một cái.
"Hừ, tên bạo chúa!" Chân trái bị thương của mình bị đối phương nắm lấy, tình thế bây giờ lại yếu hơn hắn nên Hoài Sa chỉ còn cách nuốt cục tức vào bụng, bôi rượu thuốc lên trên mặt, nàng từ nhỏ tới giờ rất hay bị thương nên việc xức thuốc rất thành thạo, nhưng cho dù nàng làm khéo thế nào thì cũng không bằng Gia Minh, khi bàn tay hắn chạm qua thì nàng cảm thấy tê tê, cơn đau cũng giảm đi rất nhiều.
Đây chính là sự khác nhau giữa người thường với chuyên nghiệp...
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng liền nở nụ cười:
"Gia Minh, tương lai cậu nên chọn làm bác sĩ đi, vừa lúc vợ bác Diệp có thể dạy cậu... à mà Linh Tĩnh đâu?"
"Cậu ấy nói là sẽ tới đây, chắc cũng sắp tới rồi...Làm bác sĩ cũng là một lựa chọn không tồi..." Hắn một bên giúp nàng xoa bóp, một bên rơi vào trầm tư, dường như hắn đang suy nghĩ xem phương án này có được hay không, khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác rơi vào trầm tư của thiếu niên, thiếu nữ phì cười ra tiếng:
"Tớ chỉ nói giỡn thôi."
Không lâu sau, có một thiếu nữ đeo cặp xách buộc bím tóc giống như hai cái sừng dê xuất hiện rồi chạy lại chỗ của hai người, thiếu nữ tên là Linh Tĩnh, hai người mỗi người một bên, dìu Hoài Sa về nhà.
Chương 14 Chuyện ghét nhất
Trong đêm đen mơ hồ có tiếng gió thổi.
Đây là một sườn núi ở vùng ngoại ô của thành phố Giang Hải, bốn phía là rừng cây thưa thớt, trên sườn núi có một cái cột đá cổ xưa, hôm nay, có một đứa bé ngồi bên cạnh cái cột đá này thực hiện những động tác nặng nề, buồn chán.
Hắn ngồi xếp bằng giống như lão tăng, mười ngón tay nhúc nhích không ngừng biến ảo ra các thủ ấn của Phật giáo, hắn rèn luyện các ngón tay bằng các biến ảo giữa cực nhanh và cực chậm.
Phật giáo thủ ấn bao gồm tất cả các động tác ngón tay mà con người có thể làm, tại nơi yên tĩnh này hắn cảm thụ được ngón tay của mình đang ma sát với không khí, không biết qua bao lâu hắn mới ngừng lại, thở dài một hơi rồi hắn mở hai mắt ra.
Bầu trời đêm không có một ánh sao, ánh sáng ở nơi xa chỉ là luồng sáng an bình mờ ảo của thành phố, lúc này đã là lúc mà mọi người chìm trong giấc ngủ. Nhưng mà trong mắt hắn, bãi cỏ bốn phía và cánh rừng vẫn hiện ra như cũ, âm thanh của gió và mặt đất va chạm trở nên rõ ràng, đối với một sát thủ mà nói đây tuyệt đối là trạng thái mà bọn họ ước ao.
Dùng thân thể bình thường bắt đầu luyện tập, có phương hướng chính xác, tâm tính bình lặng nên chỉ hơn ba năm thời gian trạng thái của hắn đã hơn thời kỳ toàn thịnh lúc trước, khi không có gông xiềng của một sát thủ hắn trái lại còn đáng sợ hơn một tên sát thủ, đây có lẽ là một việc buồn cười nhất.
Lực lượng thân thể tất nhiên là kém lúc trưởng thế nhưng nói tới việc giết người thì với thân phận một đứa trẻ hắn trái lại càng dễ dàng đánh tan ý thức phòng ngự của kẻ địch, ý thức phòng ngự đối với sát thủ cũng giảm xuống hơn nữa độ nhạy cảm của thân thể này càng lý tưởng hơn lúc trước. Nhưng mà...
"Đây đúng là một cuộc sống đơn điệu buồn chán..."
Bất đắc dĩ cười, hắn lẩm bẩm nói.
Thế giới của trẻ con đối với một người có tâm tính của người lớn mà nói chính là sự buồn chán, ngay cả khi xác định tầm quan trọng của Linh Tĩnh và Sa Sa trong lòng thì vẫn làm hắn cười khổ không ngừng khi thỉnh thoảng hai người lại đưa ra quyết định và đề nghị ngây thơ, nhưng mà đã sắm vai nhân vật mềm yếu bảo sao nghe vậy nên hắn không thể làm các nàng mất hứng nên hắn phải cố gắng biến mình thành đứa bé, cũng chính vì vậy mà mong muốn mau chóng lớn lên được tích lũy càng ngày càng nhiều trong lòng hắn.
Hắn có một nguyện vọng vô cùng ngây thơ đó chính là muốn mình giống như những đứa trẻ bình thường.
Hôm nay, thứ có thể làm cho mình duy trì liên tục cảm giác hứng thú chỉ có thể là hơi thở tự do và việc kiêng trì luyện tập những động tác của sát thủ.
Rõ ràng là muốn tránh thoát sự ràng buộc của sát thủ nhưng khi thật sự làm chủ tất cả thì lại phát hiện mọi thứ đã thành thói quen, hắn vẫn như cũ tập luyện để trở thành sát thủ, đương nhiên hắn sẽ không dùng nó để giết người, hắn dùng nó để có được cuộc sống tự do tự tại. Mặt khác...
Tự do ơi...
Hít thở không khí xung quanh chính là tự do, hơn thở không có bất kỳ ràng buộc nào này làm cho hắn vô cùng thích thú tuy rằng cả ngày đờ ra làm cho những người khác cảm thấy mình rất ngu.
Nhưng mà, tương lai rốt cuộc sẽ ra sao? Đề nghị làm bác sĩ của Sa Sa cũng không tệ, thế nhưng sát thủ mà đi làm bác sĩ...
Chẳng phải là biến thành thầy thuốc miền sơn cước hay sao?
Trong bóng đêm thuần thục đem một đống linh kiện lắp ráp thành súng ống, hắn hơi nở nụ cười, trên thực tế, lúc làm sát thủ, hắn là một tên sát thủ không an phận, sau khi trở thành người bình thường hắn thật sự quá mức bình thường.
Đem súng lục lắp ráp hoàn tất, tháo xuống, lại lắp ráp, một tiếng động lớn theo cơn gió bay đến, đó là... Tiếng súng...
Nhanh chóng lắp ráp súng lục trong mấy giây, hắn nhắm hai mắt lại lắng nghe tình huống mà cơn gió truyền đến.
Hơn một dặm ở ngoài, trong rừng cây, có một đám người cầm súng lục và súng liên thanh hạng nhẹ đang bị đuổi giết....
Hắn bỗng dưng mở mắt. Hiện nay thành phố Giang Hải mặc dù đang phát triển, ở phương diện khác cũng tương đối loạn, nhưng súng ống ở Trung Quốc quản lý rất nghiêm ngặt, những người này có thể có được súng tự động vậy mà lại chạy trốn. Mà người đuổi theo ở phía sau mình lại không hề có bất cứ đầu mối gì tất nhiên là súng lục của bọn chúng đã gắn súng giảm thanh... Lẽ nào có cao thủ của giới lính đánh thuê đến nơi này ư?
Hướng chạy trốn của những người này là hướng về bên cạnh nơi này, bọn họ còn cách nơi này không xa, bọn họ không có khả năng tìm đến mình, như vậy có cần tránh đi không?
Suy nghĩ một chút sau đó hắn gắn lên khẩu súng lục nòng súng giảm thanh.
Ra ngoài rèn luyện là kế hoạch dự định, nhưng mà bởi vì một nguyên nhân nào đó khiến ta gặp người làm cho ta không thực hiện được dự định, vậy thì chỉ có trách người đó.
Lẳng lặng dựa vào cây cột đá hắn hòa mình với màn đêm thành một.
Âm thanh súng tự động không ngừng giảm bớt cho thấy người bị đuổi giết càng ngày càng ít, không lâu sau Gia Minh mới đoán được người đuổi giết đám người này không ngờ chỉ có một.
Cái này thật có ý tứ.
Cầm súng ngắn ở phía sau truy sát một đám người thì bằng năng lực của mình cũng có thể làm được, thế nhưng cho dù lấy góc độ của sát thủ hay là góc độ của lính đánh thuê thì hành vi như vậy là quá mức đường hoàng, nhưng mà, trong thế giới hắc ám thì những tên điên như thế cũng không thiếu.
Không lâu sau đám người bị đuổi giết đã chạy ra khỏi rừng rậm, thứ làm Gia Minh kinh ngạc là ngôn ngữ mà bọn họ nói lại là tiếng Anh.
"go! go... *you-- "
Từ trong rừng cây có bốn người chạy ra, chạy ở phía trước có hai cô gái một lớn một nhỏ, tóc của hai cô gái này đều màu vàng trong đêm đen cũng có thể nhìn thấy, xem ra đây là hai mẹ con. Hai người cầm súng phía sau rất có thể là bảo tiêu của hai mẹ con nàng, một gã nam tử trong đó hét lên sau đó đứng lại xoay người rồi điên cuồng bắn vào bên trong khu rừng.
Trong mắt Gia Minh tên này là một thằng não tàn, hắn đã chạy ra bên ngoài khu rừng, mặc dù là trời tối đen nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mà trong rừng cây thì chẳng thấy được thứ gì, lúc này dừng lại không phải là trở thành bia ngắm hay sao?
Quả nhiên, ngọn lửa của súng tự động mới phun ra được hai giây thì đã có một viên đạn ghim trên trán hắn, tên hộ vệ kia cũng trong hai giây này mà bị giết, sau đó, một gã nam tử mặc đồ đen giống như quỷ mị từ bên trong khu rừng bước ra.
Hai nữ tử một lớn một nhỏ chưa chạy được bao xa thì nam tử kia gio súng lên, "Phốc" một tiếng, viên đạn không có trúng nàng mà rơi vào bải cỏ trước mặt, nàng định nhảy qua đó thì mặt đất đã bung lên, thân thể nàng mất cân đối nên nặng nề ngã xuống đất, cô bé vừa chạy được hai bước liền quay trở lại, khóc kêu:
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
"Run! Run ( Chạy đi, chạy đi )!" Cô gái tóc vàng đẩy cô bé ra sau đó định bò dậy,"phốc", "phốc" hai tiếng, đạn bắn vào bãi có sát hai chân của cô gái làm nàng quá mức sợ hãi không dám bò lên nữa.
"Ha hả, chạy đi, tiếp tục chạy đi..." Trong miệng nam tử cầm súng phát ra tiếng cười chế giễu, ngôn ngữ mà hắn nói chính là Tiếng Trung, cô bé thấy mẫu thân không thể chạy đi được nên đứng đó khóc không chịu đi, cô gái tóc vàng bò lui về phía sau, ánh mắt nhìn về bên cạnh rồi đột nhiên có chút run sợ.
Trong bóng tối, dưới cột đá mơ hồ hiện ra một bóng người.
Những người hộ vệ theo nàng đã chết hết vậy thì người này là ai? Hắn ngồi một chỗ không nhúc nhích chẳng lẽ hắn cùng một bọn với tên sát thủ...
Trong lòng nàng nổi lên một sự sợ hãi, một màn này không thoát khỏi mắt tên sát thủ kia, hắn quay đầu nhìn lại, hắn thấy được bên cạnh cây cột đá có một bóng người giống như u linh đang ở đó.
Đối với một sát thủ nhiều năm đối mặt với sinh tử mà nói, nơi đó có địch nhân, nơi đó có nguy hiểm, bất kể hoàn cảnh xung quanh ra sao, không cần dùng tới mắt để nhìn thì trong lòng hắn cũng có thể cảm ứng. Nhưng mà bóng người này từ khi hắn xuất hiện trong rừng, sau khi ra khỏi rừng hắn đã nhìn xung quanh nhưng trong lòng hắn lại không hề có một chút cảm ứng nào.
Người có thể làm cho hắn không có cảm giác nguy hiểm chỉ có thể là ngươi chết mà người chết thì sao có thể thoát khỏi tầm nhìn của hắn? Không kịp suy ngẫm nữa, hắn chuyển họng súng, đang định bóp cò thì ở phía trước xuất hiện một tia lửa.
"Phốc" một tiếng, giống như những hộ vệ bị giết vừa rồi viên đạn bắn trúng trán hắn, nó mang theo một vòi máu phun ra từ phía sau ót của hắn.
Sinh mệnh của hắn cũng dừng lại trong chớp mắt khi tia lửa lóe lên.
"Ta ghét nhất bị người chĩa súng vào ta..."
Một giọng nói nhàn nhạt của một đứa bé nam vang lên trong bóng đêm.
Chương 15 Đồng lòng
Chuông tan học vang lên, Gia Minh ghé đầu vào bàn ngủ gật.
Mỗi ngày đi ngủ trễ, lúc hừng sáng lại thức dậy, việc này đối với một đứa trẻ mà nói là một việc tổn hại thân thể, thế nhưng việc này đã thành thói quen từ kiếp trước không thể nào thay đổi, vì vậy hễ là trong ngày có thời gian không có việc gì làm thì hắn thường đờ ra ngủ gật để bù lại một chút thời gian nghỉ ngơi.
Đối với hai mẹ con hừng sáng bị đuổi giết kia Gia Minh không hề để trong lòng mặc dù sau khi giết tên sát thủ kia, hai nữ tử một lớn một nhỏ dùng tiếng Anh xin hắn giúp đỡ nhưng hắn làm như không hiểu sau đó nương theo màn đêm rời đi, hắn tin rằng hai mẹ con sống sót sau tai nạn chắc chắn không nhận ra hắn.
Buổi sáng lúc Linh Tĩnh và Sa Sa chạy tới sườn núi, hai người bị rung động rất lớn khi thấy trong khu rừng có hơn mười xác chết. Trên thực tế từ khi gặp mặt tên sát thủ thì Gia Minh đã biết được thân phận của hắn, hắn là một tên thuộc hạ của Bùi La Gia ở Á Châu, danh hiệu là A Thất, ở kiếp trước, sau khi Gia Minh mười bảy tuổi chính thức nhận được danh hiệu sát thủ, người này vẫn còn sống, hắn là người điên cuồng thích giết chóc, hành vi của hắn lại đường hoàng tới cực điểm, cũng bởi vì tính cách đường hoàng này của hắn nên Bùi La Gia chỉ đánh giá hắn B cấp trong khi thực lực của hắn đã đạt chuẩn A cấp.
Giết chết một tên sát thủ điên chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là Bùi La Gia nhất định sẽ điều tra chuyện này, tuy rằng bọn chúng không có khả năng điều tra tới mình thế nhưng trong lòng hắn không tránh khỏi có chút lo lắng. Mặt khác, khi mình rời đi trong bóng đêm, cô bé kia nhỏ giọng khóc gọi "help, help me..." quả thật rất dễ nghe... Mình thật là biến thái... Trong tim của hắn suy nghĩ.
Tuy rằng cùng Linh Tĩnh, Hoài Sa vào cùng một trường nhưng ba người học không cùng một lớp. Trường trung học Tinh Huy mỗi năm có ba ban, loại học sinh ưu tú như Linh Tĩnh ở ban 1, loại học sinh bình thường như Gia Minh ở ban 2, loại cả ngày gây sự như Sa Sa tất nhiên là ở ban 3 (1). Cũng chính bởi vì ba người học ba lớp khác nhau nên Gia Minh mới có thời gian để nghỉ ngơi và đờ đẫn, nhưng mà nếu như hắn ngủ gật hoặc đờ dẫn trong giờ học thì Linh Tĩnh và Sa Sa chắc chắn sẽ đến tìm hắn.
(1): Trung Quốc chia ban theo kiểu phân A như ở Việt Nam, ví dụ lớp 6, thì có ban 1, ban 2, ban 3, tương tự như kiểu lớp 6 A1, A2, A3 như Việt Nam
Trong phòng học vô cùng hỗn loạn ầm ĩ, hắn mới nằm sấp không bao lâu thì chiếc bàn bị vỗ một cái làm cho hắn sợ hãi ngồi bật dậy, khi hắn tập trung nhìn lại thì thấy được người đứng trước mặt chính là bọn người chặn đường Sa Sa ngày hôm qua, tên mập dẫn đầu trên mặt còn có một cái băng dán nhìn qua có chút buồn cười. Gia Minh nhịn không được bật cười, vừa ngáp vừa nói:
"Các ngươi tìm Sa Sa ư? Cậu ấy ở lớp bên cạnh."
"Con mẹ nó mày đi chết đi, lão tử hôm nay chính là tới tìm mày!"
Khi thấy tên tiểu tử này còn cười nhạo mình, mập mạp kia rống to một tiếng làm cho cả phòng học trong nhất thời im lặng, mập mạp đảo mắt nhìn xung quan, lòng hắn có chút chột dạ, hắn kéo áo Gia Minh lên, nói:
"Mày đi theo tao."
Với khuôn mặt mệt mỏi thiếu ngủ Gia Minh theo hắn đi ra ngoài.
Trên thực tế, những người này không phải là không muốn tìm Liễu Hoài Sa, nhưng mà MM này quá mức hung hãn, cả ngày đều cầm theo một cây gậy, hễ chút là nàng liều mạng hơn nữa trong trường học bọn chúng cũng không dám làm ra việc gì quá lớn, bởi vậy bọn đem mục tiêu đối phó sang tên Gia Minh mềm yếu này.
Năm người đẩy đẩy Gia Minh ra khỏi phòng học, trong miệng bọn họ liên tục hùng hổ nói:
"Mày ngày hôm qua rất kiêu ngạo mà."
"Sao hôm nay không dũng cảm như vậy nữa."
"Có ngon thì làm lại một lần."
Phòng học của năm nhất ở dưới lầu một, năm người thúc lặng lẽ dẫn Gia Minh tới một chỗ không có ai, trên đường đi có một số học sinh thấy vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đại khái đang suy đoán xem Gia Minh vì sao lại đắc tội đám du côn năm hai này.
Khi đi ngang qua một phòng học của năm nhất thì có một giọng nữ vang lên.
"Chúng mày muốn làm gì!"
Lớp trưởng Linh Tĩnh với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ở sau đầu buộc thành hai cái bím tóc, trên người mặc một chiếc váy hoa xông tới định kéo Gia Minh thì có hai người bước tới ngăn cản.
"Cô là gì của hắn! Chớ có xen vào việc người khác!"
Hai học sinh năm hai chĩ vào Linh Tĩnh nói.
"Cản ta thì ta càng muốn!"
Tiểu cô nương nhã nhặn thường ngày nay lại quật cường không lùi nữa bước, nàng đẩy ta một người ra, nói:
"Các người buông hắn ra, nếu không tôi sẽ đi méc giáo viên!"
Trên mặt Gia Minh lộ ra một nụ cười thú vị, mấy tên năm hai thì cười trào phún:
"Ha ha, nó nói mét với giáo viên..."
Khi bọn hắn còn đang cười nhạo thì thừa dịp thời cơ bọn họ quay đầu lại, Linh Tĩnh đá mạnh một cước ở ngay trên cái cẳng chân của một tên năm hai sau đó dùng tay cố sức đẩy tên khác xuống bãi cỏ. Ngày thường nàng vẫn chuyên cần luyện tập võ nghệ, mặc dù trong mắt Gia Minh nàng chỉ là đang khoa chân múa tay, thế nhưng tuy nhìn nàng mềm yếu nhưng nàng mạnh hơn những hài tử khác rất nhiều, tên bị đẩy ngã thì không có gì nhưng tên bị chiếc giày màu hồng của Linh Tĩnh đá trúng cẵng chân thì lảo đảo vài bước sau đó té xuống mặt đất, hai tay thì ôm cái cẳng chân kêu lên.
Quả thật là gần mực thì đen... Gia Minh trong lòng cười nhẹ. Xương ống quyển là một trong những nơi yếu nhất trên cơ thể người, đánh vào đây chính là phương pháp đánh nhau mà lúc rãnh rỗi không có gì làm Sa Sa dạy cho Linh Tĩnh.
Khi Gia Minh xuất hiện ở nơi này, những học sinh đang chơi đùa trên bải cỏ cũng phát hiện, khi mà hai bên đánh nhau thì những học sinh ở gần hai ở xa đều nhìn sang, mập mạp dẫn đầu khi thấy Linh Tĩnh văn tú như vậy không ngờ lại động thủ trước nên rất tức giận, hắn hơi chần chờ một chút liền xông lại, hắn mới bước một bước thì Gia Minh giơ chân trái ra, "Phanh" một tiếng, mập mạp liền ngã xuống đất, bởi vỉ rơi quá nhanh nên khuôn mặt to của hắn va chạm xuống mặt đất. Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt của mập mạp có thêm hai hàng nước mắt, khuôn mặt đầy những nhánh cỏ, cái lỗ mũi bị Gia Minh đánh lén ngày hôm qua nay lại tràn đầy máu tươi.
Hài tử đánh nhau kỳ thực không hề có kỹ xảo gì, hai học sinh còn lại khi thấy vậy liền lấy tay đẩy Gia Minh. Bọn họ cao hơn Gia Minh và Linh Tĩnh một cái đầu đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi, Gia Minh cũng giả vờ chật vật té ngã, tránh thoát khỏi cú đẩy, thân thể người nọ dùng sức quá mạnh, nhất thời cùng một người khác đụng vào nhau, hai người định xông lên thì thấy ở đằng xa có một cô gái chạy tới, người này chính là Liễu Sa Sa.
Trên người nàng mặt một bộ đồng phục học sinh của Tinh Huy, thoạt nhìn thì nàng giống như một bé trai cầm gậy đang chạy về nơi này. Khí thế mà nàng phát ra làm cho hai học sinh lớp 8 (2) phải đờ người ra, Gia Minh cũng hơi ngẩn người, tiểu cô nương này định giết người sao?
(2): Tiểu học Trung Quốc là 6 năm, Trung Học là 6 năm, trong đó chia làm Sơ trung và Cao Trung, mỗi loại 3 năm, tức là cấp 2 học 3 năm, cấp 3 học 3 năm.
"Liễu Hoài Sa! Cố Gia Minh! Diệp Linh Tĩnh! Ba em định làm gì! ?"
Ở phía sau có một giọng nói như tiếng sấm vang lên, thầy giám thị rốt cũng cũng phát hiện tình huống nên chạy xuống. Nghe tiếng rống của giáo viên, mấy tên học sinh THPT định chạy trốn thế nhưng Liễu Hoài Sa hoàn toàn không có ý để cho bọn chúng chạy, khi chạy tới gần nàng liền hung hăng giơ gậy lên, Gia Minh vội vã cản nàng lại.
"Gia Minh tránh ra... A..."
"Sa Sa đừng như vậy... Á..."
"Phanh" một tiếng, hai đứa bé hung hăng đụng vào nhau rồi ngã trên mặt đất, Gia Minh nằm phía dưới còn Sa Sa thì nằm lên người hắn. Giọng nói của giáo viên càng ngày càng gần, ba gã học sinh trung học năm hai nhanh chóng tách ra khỏi đoàn người rồi khiêng tên mập với khuôn mặt đầy máu và tên còn lại khập khiễng rời đi. Hai đứa bé từ trên mặt đất ngồi dậy sau đó lấy tay che môi lại.
Vừa rồi hai người gần như là miệng đối miệng nhào xuống mặt đất, không để ý tới tiếng la của thầy giám thị, Sa Sa với khuôn mặt ửng hồng khua cây gậy trong tay hô lên:
"Tại sao cậu ngăn cản tớ!"
Gia Minh nhún vai, buông bàn tay ra, một tia máu từ khóe môi chảy ra. Hắn liếc mắt, nói:
"Trầy da rồi..."
"Đáng đời cậu!"
Hoài Sa hét lớn, nói:
"Tớ cũng trầy da đây nè!"
"Không có sao chứ?"
Khi thấy hai người bạn thân đều chảy máu nên Linh Tĩnh mặt kệ thầy giám thị bên cạnh mà vội vã ngồi xuống kiểm tra vết thương cho hai người.
"Em, em... Ba người các em làm thầy tức chết! Liễu Hoài Sa! Em lại dám cầm gậy vào trường đánh người! Còn Diệp Linh Tĩnh và Cố Gia Minh, các em lại đi theo làm loạn! Các em... Thầy phạt các em đứng trên bãi cỏ một buổi sáng! Thầy muốn tất cả học sinh trong trường nhìn ba người các em! Ngày mai các em viết bản kiểm điểm đưa cho thầy, thầy muốn thông báo toàn trường."
Vì vậy, khi tiếng chuông tan học vang lên, ba người lẻ loi trơ trọi đứng trên sân cỏ, bất luận là học sinh nào thì chỉ cần từ cửa sổ nhìn ra là có thể thây tư thế oai hùng của bọn họ.
"Hừ, tên hói đầu dám chơi mình như vậy, qua mấy năm nữa mình nhất định sẽ đập chết cả nhà hắn..."
Liễu Hoài Sa oán hận nhìn thầy giám thị. Tên kia vậy mà tịch thu cây gậy của nàng... Không sao, nhà nàng còn mấy cây, ngày mai mang theo một cây chắc chắn hơn!
"Miệng của hai cậu không sao chứ?" Linh Tĩnh lo lắng hỏi làm cho Sa Sa trắng mắt nhìn kẻ đối diện.
"Linh Tĩnh, cậu xem bạn trai của cậu kìa, vừa rồi hắn dám ở trước mặt mọi người cướp đi nụ hôn đầu tiên của tớ."
Nói xong câu đó, Sa Sa cũng nhịn không được đỏ mặt lên. Linh Tĩnh khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ ửng, Hoài Sa thường ngày luôn giao tiếp với xã hội đen nên từ trước đến giờ nói chuyện không hề kiêng kỵ gì, Linh Tĩnh từng vì một câu "Cậu là lão bà của Gia Minh" mà phát khóc nhưng mà do ba người ở chung với nhau một thời gian dài nên cũng từ từ thích ứng. Thế nhưng dù sao nàng vẫn là một cô bé mười ba mười bốn tuổi, lúc này lại có nhiều người nhìn vậy thì bảo sao mà nàng không đỏ mặt được chứ. Một lát sau nàng cười ranh ma:
"Hai tên chết tiệt, danh tiếng của tớ đều bị hai người các cậu làm mất hết."
Bước vào cấp 2 được một học kỳ, tuy rằng ba người luôn luôn ở cùng một chỗ thế nhưng cùng người khác đánh nhau giống như khi còn ở tiểu học thì vẫn là lần đầu, một lát sau Gia Minh vốn đang trầm mặt bỗng nhiên ngáp một cái.
"Ừ, cứ như vậy thì không có ý nghĩa gì, tớ thấy chúng ta nên trốn học đi."
Câu này vừa thốt lên liền làm cho mắt hai cô bé sáng lên.
"Chị nghĩ... Chúng ta đi được rồi..."
Cột chặt chân tên mắt tam giác vẫn đang không ngừng kêu la kia lại, Trương Nhã Hàm nói như vậy, về phần Gia Minh lại lấy lí do thu hồi lều vải để chạy ra ngoài, dựa vào ẩn tượng lúc trước, hắn tìm được cây súng rơi ở phía ngoài lều vải. Trong cơn mưa tầm tã vẫn loáng thoáng truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của tên mặt sẹo.
Trước khi cắm trại Gia Minh đã xem xét cẩn thận, sườn núi bên cạnh nơi cắm trại chính là một thảm cỏ, hiện giờ mưa lớn như vậy, thảm cỏ trơn trượt, bên dưới chắc chắn đã trở thành một dòng suối nhỏ, từ âm thanh có thể thấy được, lúc này tên mặt sẹo đang bị ngâm trong nước, chỉ là một viên đạn bắn què tay hắn, nhưng lại chưa đánh gãy chân hắn, cuối cùng có nên bắn thêm một phát nữa hay không?
Quay đầu lại nhìn lều vải đang hắt ra ánh sáng mờ nhạt, hắn đưa súng lên, mở chốt bảo hiểm, sau đó một lát lại hạ xuống, thôi, không cần kiếm thêm chuyện nữa...
Khó khăn lắm mới nhổ được hai chiếc lều vải lên, trên lưng Gia Minh đã cõng ba chiếc ba lô, hai chiếc vốn là của bọn hắn, chiếc còn lại là của hai tên cướp, bên trong trừ tiền ra vẫn còn không ít bánh quy, thịt muối...
Đi tới bên cạnh Linh Tĩnh, tên mắt tam giác bị trói chặt hai chân, hai tay vẫn đang kêu rên thê thảm, bộ dạng đáng sợ, khiến Linh Tĩnh bị dọa đến mức chỉ dám trốn phía sau Trương Nhã Hàm.
Lúc này Gia Minh chĩa súng ra, hô lớn:
"Không được kêu!"
Đại khái là bộ dạng lúc này của Gia Minh còn chưa đủ sức uy hiếp, tên mắt tam giác vẫn kêu thảm thiết như trước.
Trương Nhã Hàm quay đầu lại:
"Ngươi, ngươi nhặt được cây súng kia?"
"Ừ."
Đôi tay Gia Minh run lên nhè nhẹ,
"Đã nói không được kêu, không nghe thấy sao?"
Tên mắt tam giác vẫn nằm trên mặt đất không ngừng kêu la, Trương Nhã Hàm thì rất cẩn thận vươn tay ra:
"Đưa khẩu súng cho chị... Nó không phải dùng như thế, khóa an toàn vẫn còn đóng..."
"Khóa an toàn? Ở chỗ nào?"
"Chỗ này..."
"Chỗ này? Là chỗ này sao..."
"A, đúng vậy, em..."
Đoàng...
Sau khi tiếng súng vang lên, thế giới lập tức trở nên yên lặng.
Ba người cũng vô ý thức rụt cổ lại, họng súng toát ra khói xanh, đầu đạn lại xẹt qua cổ tên mắt tam giác bắn xuống mặt đất, tên mắt tam giác vừa rồi còn tru tréo trong nháy mắt liền cứng đờ người, miệng há to nhưng không dám phát ra tiếng nào.
Rất lâu sau, Gia Minh mới ấp úng nói:
"Ặc... Cướp cò..."
"Ặc, ha hả, không sao, không sao... Đưa súng cho chị, đưa súng cho chị..."
Vừa cầm khẩu súng vào tay, vội vàng đóng chốt an toàn lại, lúc này Nhã Hàm mới cảm thấy an toàn hơn một chút. Thằng nhóc này thật sự là quỷ dị, bất kể súng nào vừa mới cầm vào tay liền đã bắn.
Lúc này hai cây súng đều nằm trong tay minh, cảm giác mọi chuyện đã ổn thỏa, Nhã Hàm cũng chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ rời khỏi nơi này, trói tên mắt tam giác càng chặt thêm, sau khi xác định hắn không thể nào thoát được mới cùng Gia Minh xách theo đèn pin cẩn thận đi xuống phía dưới tìm kiếm tên mặt sẹo.
Nàng cầm cây súng lục, dao găm của tên mắt tam giác thì đưa cho Gia Minh, dựa theo tiếng kêu rên yếu ớt tìm xuống thảm cỏ phía dưới sườn núi, nơi này nước chảy tuôn trào, đã thành một dòng suối nhỏ. Đi tới gần đó, tiếng kêu rên của tên mặt sẹo lại đột nhiên biến mất, Gia Minh ở bên cạnh đột nhiên tắt đèn pin đi:
"Chị coi chừng, trong tay hắn vẫn còn dao găm!"
Giọng nói của hắn trong mưa nghe cũng không được rõ ràng lắm, nước mưa quất thẳng vào mặt, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng đều hơi mơ hồ:
"Cái gì? Em..."
Còn chưa nói hết, Gia Minh đã đột nhiên từ trong bóng tối vọt qua, xô nàng sang một bên rồi quay người lại, tên mặt sẹo cao lớn cầm dao găm trong tay lao sát qua người nàng, xem ra nếu như không có cú va chạm vừa rồi của Gia Minh, sợ rằng nàng đã trúng một dao rồi.
Đèn pin rơi xuống mắt đất, xung quanh lập tức trở nên tối đen, thân thể Nhã Hàm cũng bị ném xuống nước, trong lúc kinh hoảng, từng ngụm lớn nước suối tràn vào miệng mũi nàng.
Thực ra nước suối cũng không sâu nhưng nàng vốn cũng không biết bơi, lúc này lại vẫn còn đang bối rối, trong chốc lát liền giống hệt như rơi xuống hố sâu vạn trượng, tay chân liều mạng vùng vẫy nhưng rốt cuộc cũng chỉ làm cho càng nhiều nước tuôn vào trong miệng. Trong bóng tối, âm thanh trở nên hỗn loạn.
Cũng không biết qua bao lâu, có người trực tiếp lôi nàng từ trong con suối ra ngoài, nằm ngửa lên trên bờ cỏ bên cạnh, nước mưa vẫn trút xuống tầm tã, còn chưa kịp thở dốc, hai quyền nặng nề liền đánh lên bụng nàng khiến nàng hộc ra mấy ngụm nước.
"Không sao chứ?"
Đèn pin sáng lên trước mắt nàng, khuôn mặt Gia Minh hiện lên trước mắt. Nàng giãy dụa bò dậy, lúc này mới nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ từ cách đó không xa truyền đến:
"Em, vì sao em lại đánh chị? Hắn bị sao vậy?"
"Tôi sợ chị bị chết đuối dưới suối, vì vậy... Nếu vừa rồi không còn cách nào khác, tôi sẽ phải hô hấp nhân tạo như thầy giáo dạy rồi. Hắn..."
Gia Minh hơi chần chờ. Nghe thấy bốn từ hô hấp nhân tạo, Nhã Hàm cũng không tự chủ được đưa tay lên môi mình, sau đó mới thấy Gia Minh phất tay nói:
"Chuyện không liên quan đến tôi, là do chính hắn đụng vào tôi, tôi... Tôi chém lung tung mấy cái, dao găm đã không thấy đâu, vì vậy tôi nghĩ trở lại lấy súng..."
Trong lòng Nhã Hàm kinh hãi, lúc rơi xuống nước vừa rồi, đèn pin, súng cũng bị đánh rơi, nàng vội vàng cùng Gia Minh tìm kiếm, may mắn là rất nhanh đã tìm thấy súng. Nàng mở chốt an toàn, lúc này mới dám cùng Gia Minh tiến về phía có tiếng rên rỉ kia.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy tên mặt sẹo nằm nghiêng dưới một gốc cây lớn, trên tay phải là vết thương do bị súng bắn, cánh tay trái bị chém một dao sâu đến tận xương, trên bàn chân cũng có một vết thương, dao găm của Gia Minh vẫn còn cắm trên mông người này, sâu không thấy chuôi.
Chém lung tung mấy cái... Nhã Hàm kinh hãi nhìn Gia Minh cũng đang trợn mắt há ngoác miệng, nhìn máu chảy đầy đất, lại nhìn tên mặt sẹo vô cùng thê thảm... Thằng nhóc này quá khoa trương rồi, không phải là phá hoại thần trong truyền thuyết chuyển thế chứ, mình cũng thực sự may mắn...
Thân thể bị nhiều vết thương nặng như vậy, xem ra cũng đã không còn năng lực chống cự, hai người đưa hắn đến thảm cỏ trên sườn núi, sau khi trói chặt mới lấy băng gạc từ ba lô ra để cầm máu, tránh cho hắn khỏi chết mất.
Lều vải vốn đã bị nhổ lên bây giờ lại được dựng lại, tên mặt sẹo bị ném vào trong, về phần tên mắt tam giác bị thương nhẹ hơn một chút thì bị trực tiếp cột vào một gốc cây, để mặc hắn bị dầm mưa.
Sau khi bận rộn làm xong những việc này, Gia Minh và Nhã Hàm đều đã ướt sũng, lúc này vẫn là nửa đêm, Gia Minh cởi áo và quần dài ra, chần chờ một lát, sau khi tắt đèn pin Nhã Hàm cũng cởi quần dài ra, treo lên lều vải, ba người ngồi chung một chỗ, chỉ sau một lát đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm khi tỉnh lại, mưa vẫn còn rơi. Nhã Hàm theo ánh sáng nhìn lại, chỉ thấy cửa lều vải đã bị mở hé ra, thằng nhóc tên là Gia Minh kia đã mặc xong quần áo, ngồi ở chỗ kia vừa ăn uống vừa ngắm mưa rơi.
Cúi xuống nhìn chính mình, trên người lại chỉ mặc một áo nịt ngực, một quần lót, một đôi giày leo núi, khuôn mặt Nhã Hàm lập tức đỏ bừng, vừa rồi khi thằng nhóc kia tỉnh lại, chắc chắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình sao... Nàng tranh thủ mặc bộ quần áo nửa khô nửa ẩm lại mới hơi hơi yên lòng...
Ăn vài cái bánh quy, Nhã Hàm cầm theo súng lục đi xem xét tình hình hai tên cướp, tên mắt tam giác vẫn uể oải dầm mưa, bị dầm mưa một đêm như vậy, xem ra không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng nàng lại không dám cho cả hai tên cướp vào chung một lều, nếu như ngay cả một đứa trẻ cũng tháo được sợi dây thừng được cột chặt, nàng thực sự không dám xác định mình có thể buộc đủ chắc chắn.
Về phần tên mặt sẹo nằm trong lều, toàn thân trên dưới đều là vết thương, đoán chừng cho dù có tháo dây trói hắn cũng không thể chạy thoát. Bất quá khi nhìn đến những vết thương này, trong nội tâm nàng bỗng nhiên lại dâng lên sự nghi ngờ, tất cả những chuyện này có phải là quá trùng hợp...
Lúc hai đứa nhỏ bị trói mình cũng thấy rõ, tay chân bọn chúng đều bị cột rất chặt, bản thân mình bất luận thế nào cũng không thoát ra được, nhưng tại sao thằng nhóc kia lại có thể?
Khi mình lấy trộm dao găm bị thất bại, là nó trước một bước cầm súng lên...
Khi tên mặt sẹo phát hiện ra, thằng nhóc kia liền cướp cò súng, lại còn bắn trúng tay phải tên mặt sẹo...
Lúc tên mắt tam giác muốn nhào lên liền trượt chân một cách rất quái lạ, kết quả là dao gặp trực tiếp cắm vào bắp đùi của hắn....
Cuối cùng khi tên mặt sẹo muốn đánh lén, nó lại đẩy mình ra, lúc mình rơi xuống nước dường như nghe thấy... Trừ tiếng mưa rơi, cũng chỉ có tiếng kêu thảm thiết của tên mặt sẹo, cho dù đó là ảo giác, nhưng ba nhát dao kia cũng quá trùng hợp...
Nếu như tất cả những chuyện này đều là thằng nhóc kia làm trò quỷ... Làm sao có thể, nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ...
Đứng trước mặt tên mặt sẹo đang không ngừng rên rỉ, run rẩy, Nhã Hàm nghi ngờ không dứt, thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Trở lại trong lều, nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi tại chỗ bàn luận xôn xao, nàng trầm tư một lúc lâu, đến khi thấy trong lòng không vui mới nói:
"Cố Gia Minh, vì sao hôm qua em phải nói cho bọn họ chuyện trong nhà chị? Em có biết không, có biết không..."
"Ặc."
Gia Minh kinh ngạc, sau đó nói:
"Tôi, tôi không biết... Tôi chỉ lỡ miệng nói ra... Thật xin lỗi..."
Linh Tĩnh ngồi một bên cũng nói:
"Đúng vậy, Gia Minh không cố ý. Chị Nhã Hàm, chị đừng trách cậu ấy."
Nhã Hàm gật đầu, vốn muốn nói "Ta thiếu chút nữa bởi vì lời này mà bị làm nhục", nhưng vừa nghĩ tới đây liền lập tức ngẩn ngơ, không phải vì câu nói đó mà bọn chúng đã buông tha cho mình sao? Thằng bé này, chẳng lẽ nó đã sớm đoán được...
Một lát sau, rốt cuộc nàng vẫn phải lắc đầu, lại thấy vẻ mặt thằng nhóc kia cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Một lát sau, một vài âm thanh kỳ lạ xen lẫn tiếng mưa rơi truyền đến, Nhã Hàm lao ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một chiếc trực thăng đang bay đến trong màn mưa, trên trực thăng loáng thoáng có người đang vẫy tay với nàng.
Chương 12 Kết thúc chương trình tiểu học
Chuyện cướp giật cứ như vậy mà hạ màn, trực thăng là do đội lục soát của Trương gia phái tới, nếu chỉ vậy thì cũng thôi nhưng hai tay súng bắn tỉa trên trực thăng đã làm cho Gia Minh kinh ngạc, những người này phần lớn là quân đội đặc chủng hoặc là lính đánh thuê, nghĩ tới điều này Gia Minh không khỏi cảm thán sự cường đại của Trương Gia.
Người của đội lục soát đến rất kịp thời, hai gã đạo tặc vẫn còn chưa chết, nhưng cũng đã tới tình trạng hấp hối, khi nghe Nhã Hàm nói sơ lược chuyện đã xảy ra, lúc kiểm tra vết thương của nam tử mặt sẹo, hai tên bộ đội đặc chủng phá lệ liếc nhìn Gia Minh vài lần, nhưng mà cuối cùng cũng không làm ra hành động gì.
Đối với những người này, Gia Minh cũng không có gì lo lắng, tuy rằng lần này nhìn có vẻ vận khí quá tốt, thế nhưng vận khí quá tốt chưa hẳn đã là không phải do người tạo nên, từ mấy vết thương kia, Gia Minh chắc chắn không có người nào nhìn ra manh mối, trên thực tế, cho dù có manh mối gì thì với thân phận một đứa trẻ như hắn cũng sẽ không có ai hoài nghi.
Sơ hở duy nhất chính là ở nam tử có vết sẹo.
Một đao đánh tan sự công kích của đối phương, sau đó chém bị thương cánh tay hắn, rạch bắp đùi, rồi dùng một thanh đao găm cắm vào mông hắn, mọi việc đều rất sạch sẽ lưu loát.
Quá mức sạch sẽ!
Ngay lúc đó có một cơn mưa rơi xối xả vào trong, bốn phía tối đen lại có thêm cơn mưa xối xả. Gia Minh rốt cuộc cũng xuất thủ lần đầu trong cơ thể mới này, do là lần đâu nên phải dùng hết sức, cũng bởi như thế nên mới để lại kẽ hở duy nhất.
Khi mà nam tử kia khôi phục sự bình tĩnh, tỉ mỉ suy nghĩ mọi thứ thì hắn sẽ vô cùng nghi ngờ mình. Hơn nữa, khi phi cơ trực thăng đáp xuống, Liễu Hoài Sa và Linh Tĩnh chạy tới ôm Gia Minh khóc ròng, Gia Minh thấy rõ có một cái băng ca đi lên trực thăng, tên nam tử có vết sẹo nằm trên băng ca hung ác trừng mắt nhìn hắn.
Nếu sớm biết biểu hiện như vậy thì giết chết hắn còn hơn.
Cuộc sống vừa qua đối với hắn rất đáng quý, bởi vậy, Gia Minh hy vọng có thể có cuộc sống tốt đẹp sau này, đây không phải là hắn phản cảm với việc giết người, hắn chỉ không muốn lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào sau này mà thôi, đã làm sát thủ thì hắn biết cẩn thận sẽ không bao giờ thừa.
Nhưng mà, người này dùng dùng súng cướp giật, bắt cóc, hơn nữa còn cưỡng bức không thành, lại đắc tội với đại gia tộc như Trương gia nên hắn không ngồi tù mười năm tám năm thì cũng không ra được, mặc dù hắn có thể lẽn vào bệnh viện giết chết hắn, thế nhưng làm vậy rất nguy hiểm, cân nhắc mọi thứ nên hắn quyết định bỏ qua.
Dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi, đợi ngày hắn ra tù thì dùng súng bắn tỉa trực tiếp xử lý hắn là được.
Về phần Trương Nhã Hàm, nàng đối với hắn có chút kỳ quái, nhưng tối đa cũng chỉ là nghi ngờ, nếu nàng không gả cho Hoàng Hạo Vân thì từ nay về sau hai người sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau nên việc này cũng không quan trọng.
Mấy người ở khách sạn gần sân bay tắm rửa, thay đổi y phục sạch sẽ, ăn sáng xong thì được tài xế của Trương Gia đưa về nhà, Trương Nhã Hàm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh tài xế, nàng mặc một bộ quần áo thể thao sọc xanh trắng, tóc cuộc kiểu duôi ngựa nhìn rất xinh đẹp, Linh Tĩnh và Hoài Sa ở hàng ghế sau đang ríu rít nói chuyện mạo hiểm đêm hôm qua rồi than thở vận khí của Gia Minh quá tốt.
Lúc tới võ quán của Diệp gia, ba người chuẩn bị xuống xe, Trương Nhã Hàm quay đầu cười nói:
"Hẹn gặp lại."
"Chị Nhã Hàm, tạm biệt."
Linh Tĩnh từ trước đến nay vẫn rất lễ phép, Gia Minh thì chỉ gật đầu, thầm nghĩ:
"Vĩnh biệt."
Khi ba người vừa xuống xe thì Nhã Hàm thò đầu ra ngoài, khi nàng nhìn thấy tấm biển võ quán thì mừng rỡ nói:
"Oa, Linh Tĩnh, nhà em mở võ quán ư?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tốt quá." Nhã Hàm đẩy cửa xe ra, từ phía trên đi xuống, nói:
"Trải qua việc hôm nay chị cũng muốn tìm một võ quán học một chút võ nghệ phòng thân."
"Không tốt." Gia Minh suy nghĩ trong lòng, hắn há mồm nói:
" Đây là võ quán của trẻ con!"
"Thì có sao." Nhã Hàm cười ngọt ngào, nói:
"Chị cũng là trẻ con mà, chị chỉ mới mười chín tuổi, lớn hơn bọn em một chút thôi mà."
"Chị đừng nghe Gia Minh nói bậy, cha em không chỉ dạy một mình trẻ con đâu, nhưng mà bây giờ chỉ có bọn trẻ chúng em học thôi, chị đi theo em." Vì muốn tìm thêm cho gia đình một mối làm ăn nên Linh Tĩnh đã bán đứng luôn người bạn thanh mai trúc mã của mình, nàng lôi kéo Nhã Hàm đi vào võ quán. Gia Minh thở dài một hơi, trong lòng hắn đang tự hỏi nàng học võ có bao nhiêu phần vì mình.
Cho dù là thế nào đi nữa, thì từ lúc mỹ nữ Trương Nhã Hàm gia nhập vào võ quán thì việc dạy võ của võ quán chưa hề ngừng nghỉ, ngay cả trong thời gian nghỉ hè. Mỗi lần thấy nàng ha ha hắc hắc theo sát Linh Tĩnh học Vịnh Xuân Quyền là Gia Minh có chút buồn cười.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nhờ có nàng mà võ quán có thêm không ít người đăng ký theo học. Nghề nghiệp của Nhã Hàm là giáo viên, tuy rằng còn chưa chính thức đi dạy, thế nhưng đối với việc dạy một đứa trẻ thông minh thì vẫn có thể, mỗi lần dạy cho Linh Tĩnh một số kiến thức của trung học thì có không ít đứa trẻ cầm vở đến hỏi, nàng không chút ngại phiền phức mà giảng giải hết.
Từ khi tin tức võ quán Diệp gia có thêm một giáo viên đến học truyền ra thì những gia đình vốn đang do dự lập tức đưa con đến học, một tháng từ lúc nghỉ hè, công việc của võ quán có thể nói là rất tốt, đối với chuyện này, Linh Tĩnh vô cùng vui vẻ, quan hệ với Nhã Hàm càng thêm thân mật. Chỉ có Gia Minh là buồn bực, mỗi lần Linh Tĩnh nghe giảng bài đều lôi kéo Gia Minh theo, nàng nói là muốn hắn cũng tiến bộ, việc này làm cho hắn muốn phát điên.
Thế nhưng, phải nhịn!
Hứng thú của Trương Nhã Hàm đối với mình vẫn chưa hết, Gia Minh đoán là nàng cho mình là một đứa trẻ thiên tài có chỉ số thông minh 180, vì trưởng thành sớm và không được gia tộc coi trọng nên ẩn giấu trí tuệ của mình, mổi lần nàng nhìn hắn thì trong ánh mắt của nàng có chút như cười như không. Mặc kệ, nàng muốn nghĩ sao thì cứ để nàng nghĩ.
Không lâu sau từ lúc hai tên cướp bị bắt, tên mắt tam giác bị tuyên án tám năm tù, tên thủ phạm chính là gã mặt sẹo thì mười năm, sở dĩ phán nặng như vậy cũng có một phần tác động của Trương Gia. Trên thực tế, nếu như bọn họ được trực tiếp được thả ra thì chỉ sợ kết cục của bọn họ còn thê thảm hơn, bởi vì không chỉ có Gia Minh muốn giết chết bọn họ, mà ngay cả lão đại Sa Trúc bang cũng đã lên tiếng, khi mà hắn thấy bọn họ thì trực tiếp chém chết.
Thật vất vả mới có thể vượt qua thời gian nghỉ hè buồn chán với cô gái tự cho là đúng, sắp đến khai giảng, Nhã Hàm bắt đầu chuẩn bị đến học viện quý tộc dạy học nên thời gian đến võ quán giảm đi rất nhiều. Gia Minh thì cùng Linh Tĩnh, Hoài Sa chuẩn bị tiến vào trường trung học Tinh Huy, nghênh đón thời kỳ Trung học cơ sở của bọn họ.
Chương 13 Sự kiện chụp ảnh Nude
Đầu năm 1995, ở khu phố Tân Hoa của thành phố Giang Hải.
Thành phố Giang Hải là một trong những thành phố đã lâu đời, đây cũng là một trong những khu vực phồn hoa nhất, ngay cả ở khu thành thị mới quy hoạch cũng không bằng, cho nên bên chính quyền cũng muốn chuyển dời khu trung tâm đến gần với chỗ này, nhưng mà việc này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể được.
Ai cũng đều hoài niệm những thứ trước đây, hễ là người ở thành phố Giang Hải trên năm năm thì mỗi lần ra đường đều đi đến khu phố Tân Hoa để mua sắm, thành phố Giang Hải chính là nơi buôn bán lớn nhất và lâu đời nhất của Sa Lan Khẩu, ở đây có thị trường mua bán sách cổ và đồ cổ, mua bán đặc sản của Giang Hải, buôn bán các loại đồ ăn vặt của Lào Cai, tuy rằng ở đây đã xây một cây cầu lớn nhưng đến nay vẫn sử dụng cầu nổi. Hết thảy mọi thứ kể trên đều là những thứ quen thuộc nhất với cư dân của Giang Hải.
Đường phố tuy được mở rộng nhiều lần nhưng vẫn chật chội như trước, trên đường luôn có thể nghe được tiếng tiểu thương rao hàng, tiếng trả giá của khách mua hàng, tiếng đào đất, tiếng công trình liên tục được vang lên, khi đi làm thì xe đạp xếp thành một hàng dài, đây chính là điều nổi bật của Khu phố Tân Hoa.
Đương nhiên, nếu ngươi quen thuộc với khu vực này thì khi thoát khỏi con đường tiểu thương dùng để buôn bán thì sẽ phát hiện khu dân cư cũ và những quần áo vật dụng hàng ngày đang phơi, những lão bà đang nằm trên ghế tre phơi nắng, tiếng chuông xe đạp thỉnh thoảng vang lên, trên vách tường dây leo mọc chằng chịt, phía sau những căn nhà lầu cỏ dại mọc xanh um, những cây cổ thụ không hoa không trái. Ở xa xa có tiếng động lớn mơ hồ truyền tới, lúc này ngươi sẽ nghĩ đây chính là một thế ngoại đào viên an bình yên tĩnh.
Thật ra nơi này cũng không phải là yên tĩnh.
Dường như mỗi thành thị đều giống nhau, nếu sự phồn vinh và củ kỹ cùng tồn tại trong một thành phố thì sẽ không tránh khỏi một vài thứ xuất hiện trong bóng tối, chúng ta có thễ gọi chúng là sâu mọt của thành thị. Kỹ nữ, thuốc phiện, súng ống, hắc bang ở nơi này chiếm tỉ lệ khá cao trong hồ sơ cảnh sát hàng năm.
Nhưng nếu như bạn giữ mình trong sạch, an phận thủ thường thì bạn sẽ cách những thứ này rất xa, nhiều lắm cũng chỉ có thể nghe trong những buổi trà chiều mà thôi. Một thanh niên vừa hút thuốc phiện xong khi đi xuống lầu liền trở thành người quen nhiệt tình bắt chuyện với bạn, một tiểu tử vội vàng ra ngoài tìm việc làm rất có thể chính là một tên vừa mới đi ra ngoài chém giết trở về, một trùm buôn bán thuốc phiện buôn bán mỗi lần hơn nữa ký thuốc phiện có thể là người hàng xóm vui tính thích đùa bên cạnh nhà của bạn... Khi có một ngày bọn họ biến mất mà không có lý do, người khác cũng có thể bịa chuyện nói:
"A, bọn họ đã đến Đông Hải làm ăn."
Thế giới rất phức tạp, nhưng cũng thật đơn giản.
Trong thành phố Giang Hải có một trường học nổi danh đã lâu chính là trường trung học Tinh Huy, nó nằm một bên ở bên trong khu thành thị long xà hỗn tạp.
Ban đêm, trong một ngõ cụt ở gần trường trung học Tinh Huy.
"Hừ, Hừ! Tao xem lần này mày còn có thể chạy đi đâu..." Ánh sáng xẹt qua đầu hẻm, ở sâu trong con hẻm nhỏ có năm tên thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tay cầm gậy không ngừng đi về phía. Người bị bọn chúng chặn chính là một thiếu nữ tóc ngắn mười bốn mười lăm tuổi, nàng cầm một cây gậy đầu tròn khập khiễng lui về phía sau, chân trái nàng bị thương không nhẹ, khóe miệng có máu đọng, nhưng mà khi đối mặt với năm người nàng vẫn vô cùng quật cường, nếu không phải phần ngực của nàng nhô ra thì người ta còn tưởng nàng là một bé trai.
Dẫn đầu năm người là một tên mập mặc đồng phục trường Tinh Huy, hắn một bên phun máu trong miệng một bên hùng hổ bước tới, nói:
"Liễu Hoài Sa, con mẹ nó mày không phải rất kiêu ngạo ư? Sau bây giờ không lớn lối nữa? Mày muốn tự mình động thủ hay là chờ chúng ta ra tay..."
"Mày là con heo chết tiệt." Thiếu nữ tên là Liễu Hoài Sa một mặt lui về phía sau một mặt mắng trả:
"Có giỏi thì chúng ta đơn đấu!"
"Đơn đấu! Mày đi chết đi, nhà của mày là xã hội đen phải không!" Mập mạp mắng:
"Lùi đi, lùi đi, con mẹ nó tao muốn xem mày lùi được bao xa, nói cho mày biết, chúng tao hôm nay đến đông đủ, cameras tao cũng mang tới, hôm nay tao lột sạch quần áo mày rồi chụp vài tấm hình xem mày sao này còn dám kiêu ngạo nữa không..."
Phía sau đã hết đường, thiếu nữ cắn chặt môi dưới, nàng nắm chặt cây gậy định liều mạng, ngay lúc này một bóng đen xuất hiện ở đầu con hẻm.
Ngõ cụt này thỉnh thoàng có người đi qua nên chẳng có gì lạ, thế nhưng khi bóng người đó đứng mãi không chịu đi thì đại biểu có người đang đứng đó xem náo nhiệt. Mập mạp kia nghiêng đầu nhìn lại, hắn thấy có một thiếu niên vóc người không cao, hắn đã lên cao trung (tương đương với cấp 3 ở Việt Nam) còn thiếu niên này chỉ mới sơ trung (tương đương với cấp hai ở Việt Nam) nên hắn không nhận ra.
"Mày là Cố Gia Minh phải không, sao, mày muốn giúp bạn bè của mày ư?"
Khi mới vào trường học, Liễu Hoài Sa đã đánh nhau vài trận làm cho thanh danh của nàng vang xa. Mập mạp tuy đang học ở THPT nhưng hắn cũng biết nàng có hai người bạn, một người là Diệp Linh Tĩnh xinh đẹp, người còn lại tên là Cố Gia Minh, trên mọi phương diện hắn đều bình thường.
Khi mập mạp nhìn, thiếu niên này quả thật không có chút xuất sắc nào, hình dạng bình thường, cao còn không bằng Hoài Sa, hắn đang đeo cặp sách ở sau lưng, khi nhìn thấy tình huống bên trong liền nói:
"Cậu lại cùng người khác đánh nhau!"
Lời nói của hắn hoàn toàn không để năm tên này vào mắt.
"Cậu đi đi, mau đi đi, tớ không cần cậu lo!" Liễu Hoài Sa miễn cưỡng đứng thẳng người, hô lớn, một thiếu niên cầm gậy sắc bên cạnh mập mạp đi ra đầu hẻm:
"Muốn đi? Cùng nhau tới đây đi."
"Mấy người chúng mày, nếu dám đụng đến hắn..."
Thấy Liễu Hoài Sa giơ lên gậy lên, mập mạp cười nói:
"Đụng đến hắn thì thế nào? Mày cho là chúng tao đang ở trên địa bàn của Sa Trúc bang sao? Đây là Khu phố Tân Hoa! Hôm nay tao muốn chụp hình trần truồng của mày..."
"Cố Gia Minh, cậu là tên ngu ngốc, cậu còn không mau chạy!"
Khi thiếu niên cầm gậy đi ra ngoài, Cố Gia Minh dường như là nhận mệnh, hắn lắc đầu đi vào trong, tiếng thét của Liễu Hoài Sa còn chưa dứt thì hắn đã đẩy mạnh chiếc xe rác xông vào trong.
Cái hẻm nói hẹp không hẹp, nói rộng cũng không rộng, khi chiếc xe đẩy lao tới thì trách né cực kỳ phiền phức, thiếu niên cầm gậy kia vừa né sang bên cạnh lại bị hai cái thùng rác trên xe rớt xuống làm luống cuống tay chân, khi chiếc xe nhỏ vượt qua bốn người mập mạp thì những thứ trên chiếc xe đã rớt ra ngoài gần hết. Liễu Hoài Sa trực tiếp ngồi lên trên, cây gậy trên tay nàng vung loạn, Gia Minh dạo qua một vòng rồi đẩy xe lau ra bên ngoài con hẻm.
Thiếu niên cầm gậy sắt kia mới từ bối rối phục hồi tinh thần lại, nhưng lập tức bị Liễu Hoài Sa đập cho một gậy vào đùi, nhất thời kêu thảm ngã xuống đất. Bốn người phía sau thấy vậy thì đuổi theo, Gia Minh lúc này mới chỉ chừng 13, 14 tuổi, lại phải đẩy một cái xe rác, cho nên lập tức bị mấy người kia đuổi kịp. Mập mạp xông lên đầu tóm lấy túi sách của Gia Minh, lúc này cái xe đã lao ra khỏi con hẻm.
Bất thình lình, chiếc xe rác dường như có chút mất cân đối, thân thể của Gia Minh hơi lảo đảo, tay đẩy của chiếc xe rác vô ý lệch về bên trái, làm cho khuôn mặt của mập mạp đập thẳng vào thanh đẩy của cái xe.
Bốp một tiếng, thân thể của mập mạp bay lên sau đó va vào bốn tên ở phía sau.
Chiếc xe rác chạy thục mạng, chuyển hướng, chuyển hướng, quẹo cua, một lát sau đến con đường dành cho người đi bộ, tới con đê ngăn biển Thượng Đình của thành phố Giang Hải, Gia Minh dường như không còn sức chạy tiếp nữa, hắn ngồi xổm trên mặt đất, nói:
"Còn… còn ai đuổi theo không..."
"Không có, công phu chạy trốn của cậu đúng là lợi hại."
Liễu Hoài Sa nhìn xung quanh không thấy có người đuổi theo liền vỗ nhẹ vai thiếu niên rồi bật cười nói, từ lúc nàng biết Gia Minh tới giờ, thứ mà thiếu niên có làm cho nàng khâm phục chỉ có công phu chạy trốn này.
Ở con hẻm nơi mà nàng không thể nhìn thấy, tuy đè lên bốn người, nhưng mà mắt của mập mạp vẫn nổ đom đóm, trên khuôn mặt của hắn máu như suối tràn ra, thỉnh thoảng lại ọe ra một ngụm máu ...
"Tao... tao muốn... giết... giết... giết... phốc... Người đâu cứu mạng..."
************************************************** *******
"Sau cậu lại thích đánh nhau như vậy, bọn họ là học sinh cao trung, cậu có biết không?"
"Ai bảo tên mập mạp kia ngang ngược như vậy, hắn dám chiếm sân bóng không cho người khác chơi, tớ cảm thấy không thuận mắt...Ai da, nhẹ tay một chút..."
"Cậu cũng biết đau sao, đáng đời!"
Ở trên chiếc ghế dài, Gia Minh cởi bỏ tất chân trái của Liễu Hoài Sa ra, vén ống quần nàng lên, trị liệu thoa thuốc cho nàng rồi xoa bóp nhè nhẹ. Thiếu nữ đau quá, thỉnh thoảng nắm chặt lấy vai của thiếu niên, sau đó thì ngồi ăn táo, nàng để cho thiếu niên kia tùy ý chữa trị cái chân của nàng, dường như đây không phải là việc xảy ra lần đầu.
"Đừng tưởng rằng cậu mình đồng da sắt mà thích đánh nhau với bọn cao trung, nhà cậu là xã hội đen thì nhà bọn chúng cũng vậy, nếu không phải lúc nãy có cái xe rác, thì cậu đã bị bọn chúng chụp ảnh rồi."
Nhắc tới việc bọn chúng muốn chụp ảnh nàng, Liễu Hoài Sa liền xấu hổ, nàng đưa tay đánh lên người thiếu niên một cái, nói:
"Tớ đã bảo là cậu không nên đến, vậy mà cậu còn đến... Hừ, cho dù tớ bị người khác chụp ảnh thì cũng không liên quan gì tới cậu."
"Chớ lộn xộn!" Gia Minh hờ hững nói rồi vỗ lên vết thương của nàng một cái làm nàng đau đến nghiếng răng nghiếng lợi, nàng giơ tay lên định đánh, lại bị Gia Minh nhét chai rượu thuốc vào trong tay, quả táo trong tay khác của nàng cũng bị Gia Minh cướp lấy, hắn nói:
"Trên miệng có vết thương mà còn ăn, nếu như không muốn để lại sẹo thì tự mình bôi thuốc đi."
Nói xong hắn liền hung hắn cắn quả táo một cái.
"Hừ, tên bạo chúa!" Chân trái bị thương của mình bị đối phương nắm lấy, tình thế bây giờ lại yếu hơn hắn nên Hoài Sa chỉ còn cách nuốt cục tức vào bụng, bôi rượu thuốc lên trên mặt, nàng từ nhỏ tới giờ rất hay bị thương nên việc xức thuốc rất thành thạo, nhưng cho dù nàng làm khéo thế nào thì cũng không bằng Gia Minh, khi bàn tay hắn chạm qua thì nàng cảm thấy tê tê, cơn đau cũng giảm đi rất nhiều.
Đây chính là sự khác nhau giữa người thường với chuyên nghiệp...
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng liền nở nụ cười:
"Gia Minh, tương lai cậu nên chọn làm bác sĩ đi, vừa lúc vợ bác Diệp có thể dạy cậu... à mà Linh Tĩnh đâu?"
"Cậu ấy nói là sẽ tới đây, chắc cũng sắp tới rồi...Làm bác sĩ cũng là một lựa chọn không tồi..." Hắn một bên giúp nàng xoa bóp, một bên rơi vào trầm tư, dường như hắn đang suy nghĩ xem phương án này có được hay không, khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác rơi vào trầm tư của thiếu niên, thiếu nữ phì cười ra tiếng:
"Tớ chỉ nói giỡn thôi."
Không lâu sau, có một thiếu nữ đeo cặp xách buộc bím tóc giống như hai cái sừng dê xuất hiện rồi chạy lại chỗ của hai người, thiếu nữ tên là Linh Tĩnh, hai người mỗi người một bên, dìu Hoài Sa về nhà.
Chương 14 Chuyện ghét nhất
Trong đêm đen mơ hồ có tiếng gió thổi.
Đây là một sườn núi ở vùng ngoại ô của thành phố Giang Hải, bốn phía là rừng cây thưa thớt, trên sườn núi có một cái cột đá cổ xưa, hôm nay, có một đứa bé ngồi bên cạnh cái cột đá này thực hiện những động tác nặng nề, buồn chán.
Hắn ngồi xếp bằng giống như lão tăng, mười ngón tay nhúc nhích không ngừng biến ảo ra các thủ ấn của Phật giáo, hắn rèn luyện các ngón tay bằng các biến ảo giữa cực nhanh và cực chậm.
Phật giáo thủ ấn bao gồm tất cả các động tác ngón tay mà con người có thể làm, tại nơi yên tĩnh này hắn cảm thụ được ngón tay của mình đang ma sát với không khí, không biết qua bao lâu hắn mới ngừng lại, thở dài một hơi rồi hắn mở hai mắt ra.
Bầu trời đêm không có một ánh sao, ánh sáng ở nơi xa chỉ là luồng sáng an bình mờ ảo của thành phố, lúc này đã là lúc mà mọi người chìm trong giấc ngủ. Nhưng mà trong mắt hắn, bãi cỏ bốn phía và cánh rừng vẫn hiện ra như cũ, âm thanh của gió và mặt đất va chạm trở nên rõ ràng, đối với một sát thủ mà nói đây tuyệt đối là trạng thái mà bọn họ ước ao.
Dùng thân thể bình thường bắt đầu luyện tập, có phương hướng chính xác, tâm tính bình lặng nên chỉ hơn ba năm thời gian trạng thái của hắn đã hơn thời kỳ toàn thịnh lúc trước, khi không có gông xiềng của một sát thủ hắn trái lại còn đáng sợ hơn một tên sát thủ, đây có lẽ là một việc buồn cười nhất.
Lực lượng thân thể tất nhiên là kém lúc trưởng thế nhưng nói tới việc giết người thì với thân phận một đứa trẻ hắn trái lại càng dễ dàng đánh tan ý thức phòng ngự của kẻ địch, ý thức phòng ngự đối với sát thủ cũng giảm xuống hơn nữa độ nhạy cảm của thân thể này càng lý tưởng hơn lúc trước. Nhưng mà...
"Đây đúng là một cuộc sống đơn điệu buồn chán..."
Bất đắc dĩ cười, hắn lẩm bẩm nói.
Thế giới của trẻ con đối với một người có tâm tính của người lớn mà nói chính là sự buồn chán, ngay cả khi xác định tầm quan trọng của Linh Tĩnh và Sa Sa trong lòng thì vẫn làm hắn cười khổ không ngừng khi thỉnh thoảng hai người lại đưa ra quyết định và đề nghị ngây thơ, nhưng mà đã sắm vai nhân vật mềm yếu bảo sao nghe vậy nên hắn không thể làm các nàng mất hứng nên hắn phải cố gắng biến mình thành đứa bé, cũng chính vì vậy mà mong muốn mau chóng lớn lên được tích lũy càng ngày càng nhiều trong lòng hắn.
Hắn có một nguyện vọng vô cùng ngây thơ đó chính là muốn mình giống như những đứa trẻ bình thường.
Hôm nay, thứ có thể làm cho mình duy trì liên tục cảm giác hứng thú chỉ có thể là hơi thở tự do và việc kiêng trì luyện tập những động tác của sát thủ.
Rõ ràng là muốn tránh thoát sự ràng buộc của sát thủ nhưng khi thật sự làm chủ tất cả thì lại phát hiện mọi thứ đã thành thói quen, hắn vẫn như cũ tập luyện để trở thành sát thủ, đương nhiên hắn sẽ không dùng nó để giết người, hắn dùng nó để có được cuộc sống tự do tự tại. Mặt khác...
Tự do ơi...
Hít thở không khí xung quanh chính là tự do, hơn thở không có bất kỳ ràng buộc nào này làm cho hắn vô cùng thích thú tuy rằng cả ngày đờ ra làm cho những người khác cảm thấy mình rất ngu.
Nhưng mà, tương lai rốt cuộc sẽ ra sao? Đề nghị làm bác sĩ của Sa Sa cũng không tệ, thế nhưng sát thủ mà đi làm bác sĩ...
Chẳng phải là biến thành thầy thuốc miền sơn cước hay sao?
Trong bóng đêm thuần thục đem một đống linh kiện lắp ráp thành súng ống, hắn hơi nở nụ cười, trên thực tế, lúc làm sát thủ, hắn là một tên sát thủ không an phận, sau khi trở thành người bình thường hắn thật sự quá mức bình thường.
Đem súng lục lắp ráp hoàn tất, tháo xuống, lại lắp ráp, một tiếng động lớn theo cơn gió bay đến, đó là... Tiếng súng...
Nhanh chóng lắp ráp súng lục trong mấy giây, hắn nhắm hai mắt lại lắng nghe tình huống mà cơn gió truyền đến.
Hơn một dặm ở ngoài, trong rừng cây, có một đám người cầm súng lục và súng liên thanh hạng nhẹ đang bị đuổi giết....
Hắn bỗng dưng mở mắt. Hiện nay thành phố Giang Hải mặc dù đang phát triển, ở phương diện khác cũng tương đối loạn, nhưng súng ống ở Trung Quốc quản lý rất nghiêm ngặt, những người này có thể có được súng tự động vậy mà lại chạy trốn. Mà người đuổi theo ở phía sau mình lại không hề có bất cứ đầu mối gì tất nhiên là súng lục của bọn chúng đã gắn súng giảm thanh... Lẽ nào có cao thủ của giới lính đánh thuê đến nơi này ư?
Hướng chạy trốn của những người này là hướng về bên cạnh nơi này, bọn họ còn cách nơi này không xa, bọn họ không có khả năng tìm đến mình, như vậy có cần tránh đi không?
Suy nghĩ một chút sau đó hắn gắn lên khẩu súng lục nòng súng giảm thanh.
Ra ngoài rèn luyện là kế hoạch dự định, nhưng mà bởi vì một nguyên nhân nào đó khiến ta gặp người làm cho ta không thực hiện được dự định, vậy thì chỉ có trách người đó.
Lẳng lặng dựa vào cây cột đá hắn hòa mình với màn đêm thành một.
Âm thanh súng tự động không ngừng giảm bớt cho thấy người bị đuổi giết càng ngày càng ít, không lâu sau Gia Minh mới đoán được người đuổi giết đám người này không ngờ chỉ có một.
Cái này thật có ý tứ.
Cầm súng ngắn ở phía sau truy sát một đám người thì bằng năng lực của mình cũng có thể làm được, thế nhưng cho dù lấy góc độ của sát thủ hay là góc độ của lính đánh thuê thì hành vi như vậy là quá mức đường hoàng, nhưng mà, trong thế giới hắc ám thì những tên điên như thế cũng không thiếu.
Không lâu sau đám người bị đuổi giết đã chạy ra khỏi rừng rậm, thứ làm Gia Minh kinh ngạc là ngôn ngữ mà bọn họ nói lại là tiếng Anh.
"go! go... *you-- "
Từ trong rừng cây có bốn người chạy ra, chạy ở phía trước có hai cô gái một lớn một nhỏ, tóc của hai cô gái này đều màu vàng trong đêm đen cũng có thể nhìn thấy, xem ra đây là hai mẹ con. Hai người cầm súng phía sau rất có thể là bảo tiêu của hai mẹ con nàng, một gã nam tử trong đó hét lên sau đó đứng lại xoay người rồi điên cuồng bắn vào bên trong khu rừng.
Trong mắt Gia Minh tên này là một thằng não tàn, hắn đã chạy ra bên ngoài khu rừng, mặc dù là trời tối đen nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mà trong rừng cây thì chẳng thấy được thứ gì, lúc này dừng lại không phải là trở thành bia ngắm hay sao?
Quả nhiên, ngọn lửa của súng tự động mới phun ra được hai giây thì đã có một viên đạn ghim trên trán hắn, tên hộ vệ kia cũng trong hai giây này mà bị giết, sau đó, một gã nam tử mặc đồ đen giống như quỷ mị từ bên trong khu rừng bước ra.
Hai nữ tử một lớn một nhỏ chưa chạy được bao xa thì nam tử kia gio súng lên, "Phốc" một tiếng, viên đạn không có trúng nàng mà rơi vào bải cỏ trước mặt, nàng định nhảy qua đó thì mặt đất đã bung lên, thân thể nàng mất cân đối nên nặng nề ngã xuống đất, cô bé vừa chạy được hai bước liền quay trở lại, khóc kêu:
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
"Run! Run ( Chạy đi, chạy đi )!" Cô gái tóc vàng đẩy cô bé ra sau đó định bò dậy,"phốc", "phốc" hai tiếng, đạn bắn vào bãi có sát hai chân của cô gái làm nàng quá mức sợ hãi không dám bò lên nữa.
"Ha hả, chạy đi, tiếp tục chạy đi..." Trong miệng nam tử cầm súng phát ra tiếng cười chế giễu, ngôn ngữ mà hắn nói chính là Tiếng Trung, cô bé thấy mẫu thân không thể chạy đi được nên đứng đó khóc không chịu đi, cô gái tóc vàng bò lui về phía sau, ánh mắt nhìn về bên cạnh rồi đột nhiên có chút run sợ.
Trong bóng tối, dưới cột đá mơ hồ hiện ra một bóng người.
Những người hộ vệ theo nàng đã chết hết vậy thì người này là ai? Hắn ngồi một chỗ không nhúc nhích chẳng lẽ hắn cùng một bọn với tên sát thủ...
Trong lòng nàng nổi lên một sự sợ hãi, một màn này không thoát khỏi mắt tên sát thủ kia, hắn quay đầu nhìn lại, hắn thấy được bên cạnh cây cột đá có một bóng người giống như u linh đang ở đó.
Đối với một sát thủ nhiều năm đối mặt với sinh tử mà nói, nơi đó có địch nhân, nơi đó có nguy hiểm, bất kể hoàn cảnh xung quanh ra sao, không cần dùng tới mắt để nhìn thì trong lòng hắn cũng có thể cảm ứng. Nhưng mà bóng người này từ khi hắn xuất hiện trong rừng, sau khi ra khỏi rừng hắn đã nhìn xung quanh nhưng trong lòng hắn lại không hề có một chút cảm ứng nào.
Người có thể làm cho hắn không có cảm giác nguy hiểm chỉ có thể là ngươi chết mà người chết thì sao có thể thoát khỏi tầm nhìn của hắn? Không kịp suy ngẫm nữa, hắn chuyển họng súng, đang định bóp cò thì ở phía trước xuất hiện một tia lửa.
"Phốc" một tiếng, giống như những hộ vệ bị giết vừa rồi viên đạn bắn trúng trán hắn, nó mang theo một vòi máu phun ra từ phía sau ót của hắn.
Sinh mệnh của hắn cũng dừng lại trong chớp mắt khi tia lửa lóe lên.
"Ta ghét nhất bị người chĩa súng vào ta..."
Một giọng nói nhàn nhạt của một đứa bé nam vang lên trong bóng đêm.
Chương 15 Đồng lòng
Chuông tan học vang lên, Gia Minh ghé đầu vào bàn ngủ gật.
Mỗi ngày đi ngủ trễ, lúc hừng sáng lại thức dậy, việc này đối với một đứa trẻ mà nói là một việc tổn hại thân thể, thế nhưng việc này đã thành thói quen từ kiếp trước không thể nào thay đổi, vì vậy hễ là trong ngày có thời gian không có việc gì làm thì hắn thường đờ ra ngủ gật để bù lại một chút thời gian nghỉ ngơi.
Đối với hai mẹ con hừng sáng bị đuổi giết kia Gia Minh không hề để trong lòng mặc dù sau khi giết tên sát thủ kia, hai nữ tử một lớn một nhỏ dùng tiếng Anh xin hắn giúp đỡ nhưng hắn làm như không hiểu sau đó nương theo màn đêm rời đi, hắn tin rằng hai mẹ con sống sót sau tai nạn chắc chắn không nhận ra hắn.
Buổi sáng lúc Linh Tĩnh và Sa Sa chạy tới sườn núi, hai người bị rung động rất lớn khi thấy trong khu rừng có hơn mười xác chết. Trên thực tế từ khi gặp mặt tên sát thủ thì Gia Minh đã biết được thân phận của hắn, hắn là một tên thuộc hạ của Bùi La Gia ở Á Châu, danh hiệu là A Thất, ở kiếp trước, sau khi Gia Minh mười bảy tuổi chính thức nhận được danh hiệu sát thủ, người này vẫn còn sống, hắn là người điên cuồng thích giết chóc, hành vi của hắn lại đường hoàng tới cực điểm, cũng bởi vì tính cách đường hoàng này của hắn nên Bùi La Gia chỉ đánh giá hắn B cấp trong khi thực lực của hắn đã đạt chuẩn A cấp.
Giết chết một tên sát thủ điên chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là Bùi La Gia nhất định sẽ điều tra chuyện này, tuy rằng bọn chúng không có khả năng điều tra tới mình thế nhưng trong lòng hắn không tránh khỏi có chút lo lắng. Mặt khác, khi mình rời đi trong bóng đêm, cô bé kia nhỏ giọng khóc gọi "help, help me..." quả thật rất dễ nghe... Mình thật là biến thái... Trong tim của hắn suy nghĩ.
Tuy rằng cùng Linh Tĩnh, Hoài Sa vào cùng một trường nhưng ba người học không cùng một lớp. Trường trung học Tinh Huy mỗi năm có ba ban, loại học sinh ưu tú như Linh Tĩnh ở ban 1, loại học sinh bình thường như Gia Minh ở ban 2, loại cả ngày gây sự như Sa Sa tất nhiên là ở ban 3 (1). Cũng chính bởi vì ba người học ba lớp khác nhau nên Gia Minh mới có thời gian để nghỉ ngơi và đờ đẫn, nhưng mà nếu như hắn ngủ gật hoặc đờ dẫn trong giờ học thì Linh Tĩnh và Sa Sa chắc chắn sẽ đến tìm hắn.
(1): Trung Quốc chia ban theo kiểu phân A như ở Việt Nam, ví dụ lớp 6, thì có ban 1, ban 2, ban 3, tương tự như kiểu lớp 6 A1, A2, A3 như Việt Nam
Trong phòng học vô cùng hỗn loạn ầm ĩ, hắn mới nằm sấp không bao lâu thì chiếc bàn bị vỗ một cái làm cho hắn sợ hãi ngồi bật dậy, khi hắn tập trung nhìn lại thì thấy được người đứng trước mặt chính là bọn người chặn đường Sa Sa ngày hôm qua, tên mập dẫn đầu trên mặt còn có một cái băng dán nhìn qua có chút buồn cười. Gia Minh nhịn không được bật cười, vừa ngáp vừa nói:
"Các ngươi tìm Sa Sa ư? Cậu ấy ở lớp bên cạnh."
"Con mẹ nó mày đi chết đi, lão tử hôm nay chính là tới tìm mày!"
Khi thấy tên tiểu tử này còn cười nhạo mình, mập mạp kia rống to một tiếng làm cho cả phòng học trong nhất thời im lặng, mập mạp đảo mắt nhìn xung quan, lòng hắn có chút chột dạ, hắn kéo áo Gia Minh lên, nói:
"Mày đi theo tao."
Với khuôn mặt mệt mỏi thiếu ngủ Gia Minh theo hắn đi ra ngoài.
Trên thực tế, những người này không phải là không muốn tìm Liễu Hoài Sa, nhưng mà MM này quá mức hung hãn, cả ngày đều cầm theo một cây gậy, hễ chút là nàng liều mạng hơn nữa trong trường học bọn chúng cũng không dám làm ra việc gì quá lớn, bởi vậy bọn đem mục tiêu đối phó sang tên Gia Minh mềm yếu này.
Năm người đẩy đẩy Gia Minh ra khỏi phòng học, trong miệng bọn họ liên tục hùng hổ nói:
"Mày ngày hôm qua rất kiêu ngạo mà."
"Sao hôm nay không dũng cảm như vậy nữa."
"Có ngon thì làm lại một lần."
Phòng học của năm nhất ở dưới lầu một, năm người thúc lặng lẽ dẫn Gia Minh tới một chỗ không có ai, trên đường đi có một số học sinh thấy vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đại khái đang suy đoán xem Gia Minh vì sao lại đắc tội đám du côn năm hai này.
Khi đi ngang qua một phòng học của năm nhất thì có một giọng nữ vang lên.
"Chúng mày muốn làm gì!"
Lớp trưởng Linh Tĩnh với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ở sau đầu buộc thành hai cái bím tóc, trên người mặc một chiếc váy hoa xông tới định kéo Gia Minh thì có hai người bước tới ngăn cản.
"Cô là gì của hắn! Chớ có xen vào việc người khác!"
Hai học sinh năm hai chĩ vào Linh Tĩnh nói.
"Cản ta thì ta càng muốn!"
Tiểu cô nương nhã nhặn thường ngày nay lại quật cường không lùi nữa bước, nàng đẩy ta một người ra, nói:
"Các người buông hắn ra, nếu không tôi sẽ đi méc giáo viên!"
Trên mặt Gia Minh lộ ra một nụ cười thú vị, mấy tên năm hai thì cười trào phún:
"Ha ha, nó nói mét với giáo viên..."
Khi bọn hắn còn đang cười nhạo thì thừa dịp thời cơ bọn họ quay đầu lại, Linh Tĩnh đá mạnh một cước ở ngay trên cái cẳng chân của một tên năm hai sau đó dùng tay cố sức đẩy tên khác xuống bãi cỏ. Ngày thường nàng vẫn chuyên cần luyện tập võ nghệ, mặc dù trong mắt Gia Minh nàng chỉ là đang khoa chân múa tay, thế nhưng tuy nhìn nàng mềm yếu nhưng nàng mạnh hơn những hài tử khác rất nhiều, tên bị đẩy ngã thì không có gì nhưng tên bị chiếc giày màu hồng của Linh Tĩnh đá trúng cẵng chân thì lảo đảo vài bước sau đó té xuống mặt đất, hai tay thì ôm cái cẳng chân kêu lên.
Quả thật là gần mực thì đen... Gia Minh trong lòng cười nhẹ. Xương ống quyển là một trong những nơi yếu nhất trên cơ thể người, đánh vào đây chính là phương pháp đánh nhau mà lúc rãnh rỗi không có gì làm Sa Sa dạy cho Linh Tĩnh.
Khi Gia Minh xuất hiện ở nơi này, những học sinh đang chơi đùa trên bải cỏ cũng phát hiện, khi mà hai bên đánh nhau thì những học sinh ở gần hai ở xa đều nhìn sang, mập mạp dẫn đầu khi thấy Linh Tĩnh văn tú như vậy không ngờ lại động thủ trước nên rất tức giận, hắn hơi chần chờ một chút liền xông lại, hắn mới bước một bước thì Gia Minh giơ chân trái ra, "Phanh" một tiếng, mập mạp liền ngã xuống đất, bởi vỉ rơi quá nhanh nên khuôn mặt to của hắn va chạm xuống mặt đất. Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt của mập mạp có thêm hai hàng nước mắt, khuôn mặt đầy những nhánh cỏ, cái lỗ mũi bị Gia Minh đánh lén ngày hôm qua nay lại tràn đầy máu tươi.
Hài tử đánh nhau kỳ thực không hề có kỹ xảo gì, hai học sinh còn lại khi thấy vậy liền lấy tay đẩy Gia Minh. Bọn họ cao hơn Gia Minh và Linh Tĩnh một cái đầu đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi, Gia Minh cũng giả vờ chật vật té ngã, tránh thoát khỏi cú đẩy, thân thể người nọ dùng sức quá mạnh, nhất thời cùng một người khác đụng vào nhau, hai người định xông lên thì thấy ở đằng xa có một cô gái chạy tới, người này chính là Liễu Sa Sa.
Trên người nàng mặt một bộ đồng phục học sinh của Tinh Huy, thoạt nhìn thì nàng giống như một bé trai cầm gậy đang chạy về nơi này. Khí thế mà nàng phát ra làm cho hai học sinh lớp 8 (2) phải đờ người ra, Gia Minh cũng hơi ngẩn người, tiểu cô nương này định giết người sao?
(2): Tiểu học Trung Quốc là 6 năm, Trung Học là 6 năm, trong đó chia làm Sơ trung và Cao Trung, mỗi loại 3 năm, tức là cấp 2 học 3 năm, cấp 3 học 3 năm.
"Liễu Hoài Sa! Cố Gia Minh! Diệp Linh Tĩnh! Ba em định làm gì! ?"
Ở phía sau có một giọng nói như tiếng sấm vang lên, thầy giám thị rốt cũng cũng phát hiện tình huống nên chạy xuống. Nghe tiếng rống của giáo viên, mấy tên học sinh THPT định chạy trốn thế nhưng Liễu Hoài Sa hoàn toàn không có ý để cho bọn chúng chạy, khi chạy tới gần nàng liền hung hăng giơ gậy lên, Gia Minh vội vã cản nàng lại.
"Gia Minh tránh ra... A..."
"Sa Sa đừng như vậy... Á..."
"Phanh" một tiếng, hai đứa bé hung hăng đụng vào nhau rồi ngã trên mặt đất, Gia Minh nằm phía dưới còn Sa Sa thì nằm lên người hắn. Giọng nói của giáo viên càng ngày càng gần, ba gã học sinh trung học năm hai nhanh chóng tách ra khỏi đoàn người rồi khiêng tên mập với khuôn mặt đầy máu và tên còn lại khập khiễng rời đi. Hai đứa bé từ trên mặt đất ngồi dậy sau đó lấy tay che môi lại.
Vừa rồi hai người gần như là miệng đối miệng nhào xuống mặt đất, không để ý tới tiếng la của thầy giám thị, Sa Sa với khuôn mặt ửng hồng khua cây gậy trong tay hô lên:
"Tại sao cậu ngăn cản tớ!"
Gia Minh nhún vai, buông bàn tay ra, một tia máu từ khóe môi chảy ra. Hắn liếc mắt, nói:
"Trầy da rồi..."
"Đáng đời cậu!"
Hoài Sa hét lớn, nói:
"Tớ cũng trầy da đây nè!"
"Không có sao chứ?"
Khi thấy hai người bạn thân đều chảy máu nên Linh Tĩnh mặt kệ thầy giám thị bên cạnh mà vội vã ngồi xuống kiểm tra vết thương cho hai người.
"Em, em... Ba người các em làm thầy tức chết! Liễu Hoài Sa! Em lại dám cầm gậy vào trường đánh người! Còn Diệp Linh Tĩnh và Cố Gia Minh, các em lại đi theo làm loạn! Các em... Thầy phạt các em đứng trên bãi cỏ một buổi sáng! Thầy muốn tất cả học sinh trong trường nhìn ba người các em! Ngày mai các em viết bản kiểm điểm đưa cho thầy, thầy muốn thông báo toàn trường."
Vì vậy, khi tiếng chuông tan học vang lên, ba người lẻ loi trơ trọi đứng trên sân cỏ, bất luận là học sinh nào thì chỉ cần từ cửa sổ nhìn ra là có thể thây tư thế oai hùng của bọn họ.
"Hừ, tên hói đầu dám chơi mình như vậy, qua mấy năm nữa mình nhất định sẽ đập chết cả nhà hắn..."
Liễu Hoài Sa oán hận nhìn thầy giám thị. Tên kia vậy mà tịch thu cây gậy của nàng... Không sao, nhà nàng còn mấy cây, ngày mai mang theo một cây chắc chắn hơn!
"Miệng của hai cậu không sao chứ?" Linh Tĩnh lo lắng hỏi làm cho Sa Sa trắng mắt nhìn kẻ đối diện.
"Linh Tĩnh, cậu xem bạn trai của cậu kìa, vừa rồi hắn dám ở trước mặt mọi người cướp đi nụ hôn đầu tiên của tớ."
Nói xong câu đó, Sa Sa cũng nhịn không được đỏ mặt lên. Linh Tĩnh khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ ửng, Hoài Sa thường ngày luôn giao tiếp với xã hội đen nên từ trước đến giờ nói chuyện không hề kiêng kỵ gì, Linh Tĩnh từng vì một câu "Cậu là lão bà của Gia Minh" mà phát khóc nhưng mà do ba người ở chung với nhau một thời gian dài nên cũng từ từ thích ứng. Thế nhưng dù sao nàng vẫn là một cô bé mười ba mười bốn tuổi, lúc này lại có nhiều người nhìn vậy thì bảo sao mà nàng không đỏ mặt được chứ. Một lát sau nàng cười ranh ma:
"Hai tên chết tiệt, danh tiếng của tớ đều bị hai người các cậu làm mất hết."
Bước vào cấp 2 được một học kỳ, tuy rằng ba người luôn luôn ở cùng một chỗ thế nhưng cùng người khác đánh nhau giống như khi còn ở tiểu học thì vẫn là lần đầu, một lát sau Gia Minh vốn đang trầm mặt bỗng nhiên ngáp một cái.
"Ừ, cứ như vậy thì không có ý nghĩa gì, tớ thấy chúng ta nên trốn học đi."
Câu này vừa thốt lên liền làm cho mắt hai cô bé sáng lên.
Bình luận facebook