• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sát Thủ Quy Ẩn (2 Viewers)

  • Chương 26-28

Chương 26 Đặc cấp sát thủ

"Tại… tại sao phải giết hắn..."

Chiếc xe Jeep vẫn chạy, chiếc xe thể thao bị nổ ở phía sau chí ít cũng phải tới 5 vạn đồng, Trần Tuấn Bân trong lòng run rẩy, hắn biết người bên cạnh này là một ác ma giết người không chớp mắt!

Hắn vốn đã từng là một người vô pháp vô thiên, khi giá trị sinh mệnh của hắn dần cao lên, thì hắn lại càng trở nên nhát gan. Chỉ nhìn vào người ngồi trên chiếc xe thể thao kia thôi, cũng có thể đoán được bối cảnh của người này, nếu như đợt này người kia không chết, thì phiền phức sau này của hắn vô cùng lớn.

Trong lòng của hắn đang rối loạn, thì lại nghe sát thủ kia nhàn nhạt nói:

"Bùi La Gia có phương thức truyền tin rất tốt, ta nghĩ có lẽ là chiều hôm nay bọn họ đã phái người tới rồi?"

"A?"

Nghe thấy đối phương nói câu này, Trần Tuấn Bân trở nên sững sờ, sau một lát, hắn mới phản ứng được, mở hai mắt nhìn.

"Cách thức giết người của Bùi Gia La có trình tự, đầu tiên là thăm dò mục tiêu, ước định thực lực rồi phái một sát thủ, sau khi thất bại, thì đẳng cấp sát thủ sẽ tăng lên một cấp, khi nào hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ tổng kết lại nguyên nhân thất bại, thực lực của A Thất chỉ là B cấp, sau khi hắn chết, Bùi La Gia nhất định sẽ phái người khác tới."

"Sát thủ A cấp ở bộ phận Châu Á, có danh hiệu lam sắc, am hiểu nhất là dã ngoại sinh tồn, bọn họ đã được huấn luyện chiến đấu, sử dụng các loại phương tiện giao thông, nhưng mà sát thủ và thái giám cũng giống nhau, đều là những con người không hoàn chỉnh. Một khi bị bao trùm trong giết chóc, thì bọn họ lại có sở thích khác như theo đuổi tốc độ: đua xe, đua tàu, đây cũng là lý do họ không bao giờ trở thành một đặc cấp sát thủ được, bởi họ vẫn còn sơ hở trí mạng."

Khi nghe tới câu nói này, Trần Tuấn Bân hít một hơi lạnh: "Ngươi biết nhiều như vậy, lẽ nào ngươi cũng là..."

"Ta đã từng thuộc về Bùi La Gia."

Sát thủ kia nghiêng đầu, trên khuôn mặt có vết sẹo dài kia hiện lên một nụ cười:

"Đặc cấp sát thủ."

Nhà máy xi măng đã ở phía trước, chiếc xe Jeep tắt đèn, mở cửa dừng lại ở trong một rừng cây, nếu như cứ dựa theo thói quen trước đây, hắn sẽ trực tiếp giết hai người này, nhưng mà bây giờ hắn không muốn làm như vậy, trong bụng cô gái kia còn có con nhỏ, điều này khiến hắn không nỡ nhẫn tâm.

Nếu như bọn họ đủ thông minh, sau lần này sẽ tìm cách rời khỏi nơi này thực xa...

Sau khi đánh ngất xỉu hai người này, buộc vào trong xe, hắn đi ra khỏi rừng cây, sau đó quay đầu lại nhìn vào bóng đêm đen kịt. Tên lam sắc sát thủ kia đã từng là một trong những người thầy của hắn, hôm nay lại bị hắn đơn giản giết chết, hắn thở dài một hơi, trong lòng hơi có chút cảm khái, sau khi nhìn về phía nhà máy xi măng, ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lùng.

Từ khi biết tin về Đường Kính Nghiêu, hắn đã có chuẩn bị, tình hình của Đường Kính Nghiêu như thế nào, hắn cũng biết tương đối rõ. Thường ngày Đường Kính Nghiêu thường đi tới đâu, thủ hạ của hắn chiếm giữ những nơi nào, cách thức ra vào hắn đã nắm rõ.

Cái nhà máy xi măng này hắn đã từng tới một lần, tuy rằng không tính là vô cùng quen thuộc, thế nhưng để ứng phó với tình hình trước mắt cũng đã quá đủ.

Đây là thực lực của đặc cấp sát thủ, nếu không như vậy thì hắn đã không cách nào trốn thoát khỏi căn cứ rồi.

Lúc này, quanh nhà máy có rất nhiều người, thế nhưng nó lại không biểu hiện như một căn cứ quân sự, mà chỉ thấy một khu nhà đen ngòm, trong lòng Gia Minh đã bật cười.

"Mức độ nguy hiểm thấp, thế nhưng... Lần đầu tiên xuất thủ, cũng phải làm cho đẹp một chút, a, tiểu thái điểu."

************************************************** ***************

Lúc này, trong một căn phòng trên tầng 3 của nhà máy, Đường Kính Nghiêu mặc tây trang đi giày da, mỉm cười ngồi ở trên ghế sa lông, bên người hắn còn có hai nam nhân ngoại quốc giống như hung thần ác sát.

Cách hắn một cái bàn chính là hai mẹ con Heidy, Marilyn ôm chặt lấy con gái của mình, ánh mắt hung hãn bức người.

"Muốn anh nói bao nhiêu lần em mới chịu tin anh, sát thủ đêm đó quả thực là không phải do anh phái tới, nếu như anh thực sự muốn giết các người, thì cần gì phải dùng tới sát thủ, mà lại chỉ phái đi một tên... Trời ạ, các người là vợ, là con của anh, sao anh có thể làm thế được?"

Đã qua nhiều năm, Đường Kính Nghiêu từ một vị trí thấp trong xã hội bò lên tới vị trí này, cách ứng xử của hắn đã khác, lúc này hắn rất thành khẩn, nói toàn lời dễ nghe, Heidy ở trong lòng mẹ mình kêu lên:

"Cha..."

Nhưng mà, cô gái tóc vàng rất kiên quyết lắc đầu, lạnh lùng cười nhạo:

"Giả bộ rất thực, Đường, nếu như 10 năm trước anh cũng như thế này, thì không chừng tôi đã bị anh lừa, cha tôi cũng sẽ thích anh, có lẽ anh sẽ không giống như bây giờ."

"Sao lại giả bộ, giả bộ thế nào? Heidy đang gọi anh, em là vợ của anh, anh chưa từng gạt các người, các người phải tin anh!"

Liên tục không ngừng nói hơn một giờ, Đường Kính Nghiêu cũng có chút nóng nảy.

Bây giờ không phải là lúc đọc báo cáo, ở phía dưới có người chăm chú lắng nghe, có người thì bút ký, có người thì vỗ tay, nữ nhân trước mắt này đúng là đã biết rõ hắn làm những gì, cho nên độ khó của khảo nghiệm dành cho hắn đã trở nên vô cùng cao.

Cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng là người được vun đúc từ trong tư tưởng truyền thống của Trung Quốc, mà hai mẹ con trước mặt này cũng thực sự là vợ con của hắn, nếu như không tới mức đường cùng, hắn không muốn lột bỏ khuôn mặt hắn đang đóng.

Nữ nhân này có thể ở Mỹ chờ hắn 10 năm, như vậy thì cô ta chắc chắn đã yêu hắn rất sâu đậm, vốn bản thân hắn cũng không muốn mời sát thủ, nhưng mà đám Mafia ở Ý lại tư dưng đưa sát thủ tới.

Hiện nay tình huống của nước Mỹ không được tốt lắm, cho nên hắn phải có tin tức để về báo cáo, bây giờ đã tìm được người rồi mà không có báo cáo, hắn phải làm sao bây giờ!

Cởi tây trang, kéo cà- vạt, hai tay của hắn chống nạnh đi qua đi lại ở trong phòng, sau một lúc, hắn dường như là muốn thử lần cuối:

"Tin tưởng anh, được không?"

Trong lòng hắn biết rõ, đối phương không có khả năng tin tưởng vào hắn, nhưng mà hắn vẫn còn một tia hi vọng, nếu như cô ta yêu mình như vậy, thì khi biết việc mình làm cũng sẽ thông cảm cho mình, ít ra cũng phải tin tưởng một chút, có khi lại nói ra tin tình báo có giá trị không biết chừng?

Cô ta vốn là một nữ tử thông minh, bây giờ biết đã tới lúc không có đường lui, có thể nói với cô ta là cứ nói ra, sau này hắn sẽ đối tốt với hai mẹ con của cô ta.

"Được, tôi tin anh."

Thật lâu sau, trên mặt Marilyn nở một nụ cười quyến rũ:

"Thế nhưng tôi không thể nói cho anh biết gì cả, từ khi anh rời khỏi nước Mỹ, tôi đã không quan tâm tới bất cứ chuyện gì của gia tộc, cũng biết anh trở lại Trung Quốc làm quan, cho nên tôi không muốn lưu lại bất cứ điều gì ảnh hưởng tới anh. Chuyện này tôi đã nói rồi nhiều lần, bây giờ cũng cho anh câu trả lời thuyết phục, nếu như anh không làm gì cả, vậy thì cũng không cần biết tin tức của Mafia nữa, đúng không?"

Đường Kính Nghiêu lui về phía sau hai bước, rốt cục hết hy vọng.

"Được rồi! Tôi sẽ nói tất cả cho các người biết, sát thủ không phải do tôi mời, là bọn họ tự chủ trương!"

Hắn bỗng dưng rống lên, ngón tay hướng về hai người đàn ông bên cạnh, nói:

"Cô nghĩ rằng tôi có thể thực sự làm chủ được nơi này sao? Là bọn họ làm chủ, tôi chỉ là một quân cờ chấp hành nhiệm vụ, cũng là bọn họ cần tin tình báo, chứ tôi đâu có muốn. Cô không chịu nói, tới bây giờ cũng không chịu nói, cô có biết rằng, cho dù người của gia tộc cô có tới đây hay người do bọn họ phái tới, thì người chết đầu tiên cũng là chúng ta, Ba người một nhà chúng ta chắc chắn sẽ chết hết!"

Hắn lắc đầu, hai mắt đỏ lên:

"Tôi phải bảo vệ hai người cho nên tôi cũng chỉ còn cách làm như vậy, các người chính là người mà tôi yêu nhất trên thế giới này..."

"Cuối cùng cũng không đóng kịch được nữa?"

Marilyn nhàn nhạt cười, nói:

"Anh yêu chúng tôi, vậy thì vợ của anh thì sao?"

"Cô ta chỉ là quân bạc trên bàn cờ chính trị, thứ quan trọng là gia tộc của cô ta, không có sự ủng hộ của nhà cô ta, tôi không đi được tới vị trí ngày hôm nay, tôi yêu..."

"Vậy thì chắc tôi cũng vậy, phải không? Có thể là trước đây không phải, nhưng bây giờ thì phải. Đường, anh đã thay đổi, anh đã không còn là Đường của 10 năm trước, bây giờ bất cứ thứ gì anh cũng có thể mang ra đánh bạc để đổi lấy tiền tài và quyền lực."

Đường Kính Nghiêu ngẩn người, một người ngoại quốc đã chỉ súng lục vào hắn, nói:

"Xin lỗi, Đường, thời gian mà chúng tao cho mày đã đủ nhiều, tao không hi vọng thấy chúng mày ở đây liếc mắt đưa tình, bây giờ thì tối rồi, nếu cô ta không nói chúng ta sẽ xử lý."

"Marilyn, xin em đấy, nói ra được không."

Marilyn lắc đầu:

"Tôi chẳng biết gì cả, nhưng nếu anh còn chút nhân tính thì hãy tha cho Heidy, nó dù sao cũng là con của anh, Tôi vẫn nhớ, người Trung Quốc coi con gái là thứ quý hiếm đúng không?"

"Em chỉ cần..."

Đường Kính Nghiêu vẫn còn muốn khuyên, đột nhiên, ở bộ đàm vang lên những tiếng xèo xèo, sau đó là một người nào đó đang báo cáo.

Hai người ngoại quốc nghe không hiểu gì, Marilyn thì lại càng không biết chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt của Đường Kính Nghiêu lúc này rất nghiêm trọng, hắn hạ lệnh, sau đó mở ngăn kéo, lấy một khẩu súng lục, nhìn hai người nước ngoài, nói:

"Phía dưới đã chết sáu người, đều là người của tổ tuần tra vòng ngoài, bọn họ đều bị một đao trí mạng trúng phải yết hầu, thậm chí họ không có cả cơ hội phẩn kháng, không biết tới là ai vậy, Ramos tiên sinh, tôi nghĩ các ông cũng lên hành động rồi."

Hai người lúc này hội ý, nhìn Marilyn mẹ con sau đó đồng thời đi vào gian phòng bên cạnh. Tổng cộng có sáu người ở nước Ý tới đây, bốn người ở phòng bên cạnh đánh bài, đợi người có tên là đi vào, Đường Kính Nghiêu quay đầu lại hỏi:

"Là ai tới cứu các người? Lực lượng của cha cô à?"

"Tôi không biết."

Trong mắt Marilyn hiện lên một tia quang mang kỳ dị, sau đó cười nhạt một tiếng, lắc đầu:

"Tôi không biết."
Chương 27 Chém trăm người

Marilyn vừa nói "Mẹ không biết." thì Heidy trong lòng ngẩn đầu lên:

"Mẹ, có phải..."

"Đừng nói."

Marilyn vội che miệng cô bé lại, Đường Kính Nghiêu nghe thấy vậy liền nở nụ cười đi tới, Marilyn ôm chặt cô bé, trên khuôn mặt bà bây giờ là một mãnh tái nhợt.

Đột nhiêncó một tiếng động thật lớn vang lên, sau đó cả ngôi nhà dường như bị độn đất liên tục rung lên, Đường Kính Nghiêu dựa vào lưng ghé sô pha định lấy bộ đàm ra hỏi tình huống bên ngoài thì chợt có tiếng súng nổi lên!

Ánh sáng chỗ đám người Mafia đột nhiên tắt đi, bởi vì bị nổ mạnh nên nên trong phòng lúc này lúc này lúc sáng lúc tối, tiếng súng máy, súng lục và tiếng la hét trộn lại thành một, tia lửa của những khẩu súng liên tục lóe lên.

Marilyn ôm chặt Heidy nằm sấp xuống ghế sa lông, Đường Kính Nghiêu giơ súng lên chỉ về phía cửa phòng, những tên Mafia đứng bên ngoài cửa vừa mới rút súng ra thì đã bị bắn xuyên đầu sau đó chậm rãi ngã xuống.

Một lát sau rung động mới bắt đầu biến mất, tiếng súng ầm ĩ vừa rồi cũng không còn, lúc này ba người ở bên trong chỉ có thể nhìn thấy máu của những tên Mafia bên ngoài chảy vào, Đường Kính Nghiêu cầm súng trong tay nhưng thật lâu vẫn không dám nhúc nhích, một lát sau không nghe thấy có tiếng động gì, Đường Kính Nghiêu mới bình tĩnh lại, hắn một tay kéo Marilyn đẩy vào bên trong.

Lúc này đã biết xảy ra chuyên gì, trong lòng Marilyn cũng không sợ, khi nhìn ra bên ngoài, cô hít một hơi khí lạnh nhưng trong lòng lại hơi có chút vui sướng.

Phía trước là một đống hỗn độn, nằm dưới đất là năm thi thể đang không ngừng tràn máu ra bên ngoài, cái cửa sổ thì đã mở vào trong phòng, rất hiển nhiên là người kia từ bên ngoài lọt vào, sau khi chiến đấu kịch liệt thì người đó đã từ cửa sổ đi ra ngoài.

Một lát sau, khi Đường Kính Nghiêu thấy được một màn này, thân thể hắn liên tục rung lên, hắn liếc nhìn Marilyn, sau đó nói vào bên trong máy bộ đàm:

"Báo cáo tình hình đi, vừa rồi đã xãy ra chuyện gì?"

"Ông chủ, hành lang ở phía Tây bị nổ tung, chúng ta có năm người bị chôn ở dưới."

Giọng nói trong bộ đàm rất khủng hoảng, Đường Kính Nghiêu quát lớn:

" Mặc kệ bên đó, tất cả đi sang bên này!"

Bên kia vừa mới trả lời một câu thì đột nhiên có một giọng nói chen vào:

"Cứu mạng! Cứu mạng! Hắn ở bên ngoài! Hắn ở bên ngoài, vừa rồi hắn từ phía trên nhảy xuống, lão nhị và lão tứ đều bị bị giết, là đứa bé, không, hắn là..."

Sau đó không còn bất cứ tiếng động gì.

"Đứa bé, không có khả năng... Ta biết, là một người lùn, là một người lùn..."

Hắn vội chạy đến cửa sổ nhìn, độ cao cửa tầng ba nhà xưởng tương đương với tầng năm của những nhà cao tầng, không biết làm sao hắn có thể leo lên rồi lại leo xuống, bên ngoài toàn là một màu đen không hề nhìn thấy được bất cứ thứ gì. Hắn mới quay đầu lại thì trong bộ đàm lại vang lên tiếng nói.

"Ông chủ, hành lang bị một khối xi-măng chặn lại, chúng tôi đang đẩy ra, chúng tôi sắp đến rồi..."

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

"... Hắn xông tới, hắn xông tới."

Trong tai truyền đến tiếng súng không ngừng, thân thể Đường Kính Nghiêu run lên, hắn đi trở về trong phòng liếc mắt nhìn mẹ con Marilyn, khi nghe tiếng súng trong bộ đàm từ từ giảm đi, hắn mới hỏi:

"Thế nào, giết chết hắn rồi chứ?"

Bên kia truyền đến một giọng nói vừa khẩn trương vừa hoảng loạn:

"Không có, hắn quá linh hoạt, hắn giống như một con khỉ vậy, có vài huynh đệ vừa ló đầu ra là bị hắn bắn chết, hiện tại..."

Đường Kính Nghiêu bây giờ mới biết được nguyên nhân tiếng súng thưa thớt lại, hắn nghiến răng nghiến lợi:

"Cái gì? Ý của mày là hắn chỉ có một người mà cả bọn bị hắn áp chế à?"

"Ông chủ, hắn hắn hắn...Hắn bắn súng quá giỏi, chúng tôi chỉ vừa ló đầu ra thì ngay lập tức bị hắn bắn chết..."

"Tao @# %&*..."

Đường Kính Nghiêu trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn, ngay cả đang nói gì hắn củng không biết, một lát sau hắn hét vào bên trong bộ đàm:

"Bọn bây nghe tao đếm tới ba rồi cùng xông ra nổ súng, tao không tin hắn có thể cùng lúc giết hết tất cả các ngươi! Một, hai, ba..."

"Ba" vừa mới đếm xong thì tất cả mọi người cùng lúc lao ra, từ bên trong có một giọng nói vang lên:

"Ông thật sự nghĩ thế sao?"

Khi những người này lao ra thì họ mới phát hiện ra mình căn bản không hề phát hiện vị trí của địch nhưng mà tiếng súng lại liên tục vang lên làm bọn họ chấn động, tiếng súng vừa vang lên thì bên cạnh có bốn người ngã xuống, trong nháy mắt mọi người lại trốn về chổ củ.

Tên thủ lĩnh nói vào bộ đàm:

"Ông chủ cẩn thận, hắn tới rồi... hắn rất nhanh..."

"Vậy sao bọn mày còn không nhanh chóng tới đây!"

Đường Kính Nghiêu lạnh run.

Lúc đầu mua nhà xưởng này, Đường Kính Nghiêu có lắp đặt một máy phát thanh, nhưng mà phòng phát thanh lại ở ngay sát vách. Điều này sao có thể, tuy rằng hành lang phía dưới bị chặn nên không có ai có thể lên, nhưng mà ở bên ngòai vẫn có người của mình, làm sao hắn có thể im hơi lặng tiếng giết sạch hết như thế...

Lúc này hắn có cảm giác có một ác ma giết người đang đi đến phòng mình vì vậy hắn vội vã từ trong ngăn kéo lấy ra một cây súng tự động. Khi hắn đang lo lắng có nên bắt mẹ con Marilyn làm con tin hay không thì giọng nói khi nãy vang lên.

"Đường tiên sinh, chào hỏi một chút, tôi gọi là Chu Điểu, có người trả giá lớn để mua tính mạng của ông, sau khi ông chết thì ông không nên hận ta."

Đường Kính Nghiêu cắn chặt răng, hắn nhớ tới khi những tên người Ý mới bị giết khi nãy, người nọ cũng không chạy vào phòng, hóa ra hắn không phải vì hai mẹ con Marilyn mà là vì mạng mình...

"Hắn trả cho cậu bao nhiêu ta có thể..."

"Phanh" một tiếng, thân thể hắn va vào cánh cửa, nhất thời, ngón tay Đường Kính Nghiêu căng cứng lại, súng máy điên cuồng phun ra tia lửa, giọng nói của hắn vẫn nhàn nhã truyền ra từ máy bộ đàm.

"Đừng có ngốc, Đường tiên sinh, nếu như ta bị tiền đánh động thì ta đã không làm sát thủ, đến lúc này thì ông nên nhận mệnh đi."

Giọng nói của hắn nhu hòa nghe giống như đang khuyên nhủ người.

Nếu như có nhiều người ở đây thì Đường Kính Nghiêu cũng sẽ không giống như bây giờ, nhưng mà việc đêm nay quá mức quỷ dị, một người bò lên tòa nhà năm tầng sau đó thừa dịp hỗn loạn mà giết chết năm tên Mafia Ý, sau đó lại lấy thực lực một người áp chế tất cả, người này không ngờ còn có thể khống chế tất cả những thứ hắn muốn, hắn muốn đánh đâu thì đánh đó, hắn muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện ở đó, hắn không khác gì một con quỷ.

Cửa phòng chịu không nổi sự tàn phá của súng máy nên ầm ầm ngả xuống đất, khi nó ngả xuống đất con mang kèm theo xác của tên thuộc hạ, tên này đã sớm bị súng tự động bắn thành một đống máu thị. Đường Kính Nghiêu vẫn như cũ điên cuồng bắn phá, rốt cục, "Ca" một tiếng, khi hết đạn thì, "Phốc", "Phốc" hai tiếng, từ bên ngoài có hai viên đạn bắn vào xuyên qua hai tay hắn, một đứa bé từ bên ngoài đi vào.

"Cha..."

Tuy rằng biết cha mình không phải là người tốt, nhưng mà khi thấy Đường Kính Nghiêu nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, Heidy cuối cùng vẫn không đành lòng định chạy tới nhưng bị Marilyn kéo lại, hai người nhìn ra cửa sau đó ngây người.

"Ách..."

"Ca, ca ca..."

Không ngờ được đã cậu bé đã từng cả người vô hại năm lại thành một người lùn có vết sẹo trên mặt, hai người ngẩn ra, người lùn phất phất tay:

"Không còn nhiều thời gian, Marilyn, cô cầm súng lên, chuẩn bị rời khỏi."

Một lát sau hắn chần chừ hỏi:

"Biết bắn súng không?"

"Biết, biết."

Lúc này Marilyn đã biết người trước mặt chính là cậu bé đó, ai là người thật thì tạm thời không bàn đến, Marilyn gật đầu, từ bên người Đường Kính Nghiêu cầm lên súng lục, tiểu cô nương chạy tới:

"Ca ca... Thật là ca ca ư? Sao, sao lại biến thành thế này."

"Heidy ngoan, đi ra ngoài sẽ nói."

Cô bé giơ tay lên định sờ vết sẹo thì Gia Minh vội vã quay đầu qua nhìn về phía cầu thang bên ngoài, một mình hắn có thể dễ dàng rời khỏi, nhưng mà dẫn theo hai nữ nhân thì có chút khó nói.

Ngay lúc này tiếng súng từ bên ngoài truyền tới, hắn phản xạ có ý thức quay đầu lại đi đến bên người Marilyn, Marilyn lúc này hai tay cầm súng lục bắn chết Đường Kính Nghiêu đang nằm trên mặt đất.

Tự tay giết người chồng phản bội, chưa từng trải qua giết chóc mà có thể làm gọn như thế, đây gọi là yêu càng đậm thì hận càng sâu ư...

Trong lòng hắn hiện lên ý nghĩ này nhưng không có suy nghĩ nhiều, hắn quay đầu lại nói:

"Được rồi, chuẩn bị..."

Lời còn chưa nói hết thì tiếng thét chói tai của Heidy vang lên: "Mẹ --", Gia Minh xoay người, trở tay ngăn chặn Marilyn xoay khẩu súng hướng chính mình bóp cò, "Răng rắc" một tiếng, khẩu súng bị biến thành những linh kiện.

"Cô là một nữ nhân ngực to ngu ngốc!"

Gia Minh tát một cái sau đó rống lên:

"Tôi mạo hiểm tánh mạng tới cứu các người, cô báo đáp tôi như vậy sao! Nói cho cô biết, cô thiếu tôi hai cái mạng, dựa theo cách nói của Trung Quốc thì cả đời này kiếp này cô phải làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của tôi! Muốn chết phải không, tôi bây giờ đi khỏi để cho con gái của cô bị tiền dâm hậu sát! Tái dâm tái sát!"

Hắn càng nói càng hung tợn, lúc này ngay cả những câu mằng người cũng nói ra. Heidy khi nghe hắn muốn bỏ lại hai mẹ con thì

nhút nhát kéo cánh tay hắn, Marilyn thì cả người run lên, nước mắt liên tục chảy ra, sau một lúc lâu, Gia Minh mới lấy một khẩu súng nhét vào tay nàng, lạnh lùng nói:

"Đi theo phía sau tôi, tôi sẽ đưa hai người ra, lời vô nghĩa tôi không muốn nói nữa, dù sao nếu như hôm nay cô chết ở chỗ này thì tôi sẽ ném Heidy ở lại! Tôi nói được thì làm được, cô tự mình suy nghĩ đi!"

Từng một lần đi đến ranh giới sống chết thì một người sẽ không có can đảm tự tử một lần nữa, khẩu súng trong tay Gia Minh giương lên tiêu diệt tất cả những cái đầu ló ra ở những chỗ gấp khúc trên hành lang, tảng đá phía dưới đã được lấy ra, có người bắt đầu vọt lên, có nghĩa là một trận đánh ác liệt sắp sửa diễn ra.

Có chút khó khăn, cần phải như vậy mới được a...

Khóe miệng của Gia Minh hiện lên một nụ cười, nó kết hợp với vết sẹo trên mặt làm cho hắn càng thêm dữ tợn, hắn không để ý tới mỹ nữ tóc vàng còn đang sững sờ ở phía sau mà sờ sờ đầu cô bé, nói:

"Chúng ta trở về nhà."
Chương 28 Chúng ta trở về nhà

"Chúng ta trở về nhà."

Khi đó mình biết chỉ cần đi theo anh ấy thì vĩnh viễn sẽ không bị thương tổn.

-- Mấy năm sau, Heidy Đường --

************************************************** *******

Tiếng súng liên tục vang lên, mỗi cái đều mang theo sát khí có thể cướp đi tính mạng của một người, hôm nay trong xưởng giống như đang đốt pháo.

Đại mỹ nữ Heidy của sau này nhưng bây giờ vẫn chỉ là một cô bé, chờ đợi, lo lắng sợ hãi một ngày một đêm, vừa mệt vừa đói, xung quanh lại tràng ngập nguy hiểm, hơn nữa tiếng súng nhức óc liên tục van lên trong tay và bức tường xung quanh thỉnh thoảng lại tróc ra một mảnh nên cho dù được mẹ ôm chặt như cô bé vẫn cảm thây toàn thân lạnh run, cô bé đang khóc.

Trong tầm mắt của cô bé, cô bé thấy được Gia Minh đang đứng ở đầu hành lang cầm hai cây súng tự động chỉa xuống phía dưới tiến hành bắn phá, mấy bóng đèn trong nhà xưởng cũng bị bắn hỏng rất nhiều, lúc này khắp nơi đều là một vùng đen tối, nhưng mà hắn bắn vẫn như cũ luôn luôn trúng, chỉ cần ở bất cứ đâu có động tĩnh thì ngay lập tức nơi đó có một viên đạn bay chính xác tới.

Ở bên kia, những thuộc hạ của Đường Kính Nghiêu gần như điên lên, một người, chỉ một người mà đã áp chế tất cả bọn họ, làm cho bọn họ không thể làm gì được, nhà xưởng đã chìm trong bóng tối, nhưng mà mắt của đối phương so với cú mèo còn lợi hại hơn, chỉ cần người dám lộ người ra thì coi như xong đời. Cho dù có người có thể nổ súng thì bên kia sẽ ngay lập tức bắn trả, bên kia là một tay thiện xạ cừ khôi nhưng bên đây lại không phải.

Biết được ông chủ đã chết nên có không ít người có ý né tránh, cũng có người đã dùng lựu đạn, nhưng đối phương ở trên hành lang cách nơi này mười mét, chốt an toàn còn chưa kéo ra thì đã bị bắn, hơn nữa còn do hoảng hốt nên hại những người xung quanh, nên không còn ai dám dùng.

Quên đi, quên đi, đi nhanh đi, để cho tên yêu ma này đi nhanh đi...

Từ sau khi có cảm giác vô lực thì trong đầu mọi người đều có ý nghĩ này, ông chủ của bọn họ tuy rằng muốn thành lập Mafia Trung Quốc, nhưng mà nói thật, tư chất của những người ở đây quá kém, bọn họ chỉ là một đám lưu manh mà thôi, tuy trải qua nghiêm khắc khảo nghiệm nhưng trên thực tế bọn họ vẫn chĩ là một đám lưu manh, cho dù có có một chút khí chất quân nhân thế nhưng đây chỉ là do ảnh hưởng của tiền bạc mà thôi, lui lại vài bước mà nói người có công phu thật sự chỉ có mấy người nhưng bọn họ đứng trước mặt tên sát thủ cao cấp nhất của Bùi La gia thì chỉ có chết mà thôi.

"An toàn, dựa vào tường đi bốn bước, nơi đó là góc chết..."

"An toàn, theo tôi di chuyển sang trái, trốn vào góc tường..."

"An toàn, theo tôi xuống lầu, đi ba bước thì dừng lại..."

"Heidy đừng khóc, không có chuyện gì..."

Nhờ vào ánh sáng mờ ảo, cô bé đẫm lệ nhìn theo bóng người kiên định mà thong dong trước mặt, xoay người, di chuyển, xạ kích, thay đạn, hầu như khi băng đạn cũ vừa rơi ra ngoài là băng đạn mới đã được đút vào, tất cả đều vô cùng lưu loát, hắn giống như không phải là đang chiến đấu mà giống như là đang nhảy múa, hắn thỉnh thoảng còn quay đầu lại an ủi mình.

Đi tới lầu hai bên cạnh bức tường bị sập, Gia Minh nhàn nhạt nói:

"Tôi muốn cô ôm Heidy từ nơi này nhảy xuống, làm được không?"

Marilyn gật đầu, nàng vứt giày không nói hai lời ôm Heidy nhảy ra ngoài, nơi này cao hơn ba thước, phía dưới được lót đá nhỏ nên khi rơi xuống rất khó đứng vững. Khi rơi xuống đất, Heidy rõ nghe được mẹ mình hừ một tiếng, sau đó, Gia Minh cũng nhảy xuống tới.

"Qua bên kia tìm một chiếc xe thì chúng ta sẽ an toàn, tốc độ phải nhanh."

Cầm hai cây súng chặn ở phía sau chặn hậu cho hai người nhưng bọn người ở phía sau căn bản cũng không dám xuất hiện, khi đến được bãi đổ xe, Gia Minh thấy một chiếc xe có biển số 000035 Audi 100, hắn biết đây là xe cùa Đường Kính Nghiêu.

Năm 1995, xe của những quan chức đều dùng thứ này, hơn nữa trong biển số còn có số 100 tròn thì cho cảnh sát giao thông cũng không dám quản, khi đi tới chiếc xe, Marilyn vốn định ngồi vào ghế tài xế nhưng cô thấy Gia minh tùy tiện lôi ra hai sợi dây, chạm vào nhau sau đó khởi động xe, xe đã khởi động nên cô ôm Heidy ngồi ở ghế phía sau, nhưng mà, vóc người Gia Minh nhỏ bé nhưng lạ lái xe nên nhìn có chút buồn cười.

Chiếc ô tô rú lên sau đó dùng tốc độ kinh người phóng trên đường cái, chuyện hôm nay ba người đều không nói gì, Gia Minh thì coi đây không phải là việc to tát gì, Marilyn có chút dại ra, về phần Heidy, cô bé chỉ nằm trong lòng mẹ nhìn gò má của Gia Minh.

Một bên lái xe, một bên tẩy trang, cởi tây trang ra hắn đã biến trở về trạng thái của một học sinh tiểu học lúc trước. Chỉ chốc lát sau, khi đi đến đoạn đường có xe thể thao lao xuống núi, cảnh sát đã phong tỏa phân nửa con đường, mấy chiếc xe đứng ở ven đường tiến hành kiểm tra, một cái cảnh sát giao thông ở phía trước phất tay, Gia Minh lười để ý nên trực tiếp vọt qua.

"Chân đã đỡ chưa?"

Từ kính chiếu hậu hắn thấy Marilyn nghiêng người vuốt ve mắt cá chân của mình, đây là câu hỏi duy nhất của Gia Minh từ lúc lên xe, Marilyn gật đầu: "Rồi."

Xe con trở lại thành phố Giang Hải đại khái là lúc buổi tối hơn mười giờ, con đường vẩn đông như trước nhưng trên cơ bản thì đã yên lặng hơn, ở một chỗ không có người Gia Minh ngừng xe, lau dấu vân tay sau đó ba người xuống xe.

"Heidy, anh cõng em."

Khi thấy bộ dáng khập khiễn của Marilyn, Gia Minh liền nhận lấy cô bé đang buồn ngủ, một lát sau, cô bé yên lặng ngủ trên lưng hắn, dưới chân Marilyn chỉ có đôi tất đang chậm rãi đi.

Đèn đường mờ nhạt, gió đêm hiu hút, con đường im lặng, ba người đi trên đường, giống hệt một gia đình...

************************************************** ***********

Trở lại căn phòng trong tiểu khu thì hơn mười một giờ, hắn đặt Heidy đang ngủ say lên giường, sau đó giúp Marilyn cởi tất chân, rửa chân, rồi giúp nàng trị liệu chỗ mắt cá chân bị thương.

Trong phòng ngủ hai người đều ngồi trên giường, Marilyn dùng hai tay chống ở phía sau, nghiến chặt răng, hai mắt đầy nước, cô tùy ý để Gia Minh thô bạo cầm bình thuốc loay hoay.

Cố ý, hắn nhất định là cố ý...

Quá được hồi lâu, Marilyn mới mở miệng nói:

"Cậu... Còn muốn muốn mắng tôi sao?"

"Đã mắng rồi."

Gia Minh nhàn nhạt nói, hắn vừa xoa bóp vùng bị thương vừa nói: "Trong lòng còn nhớ tới hắn ư?"

Marilyn ngẩng đầu lên sau đó thở dài, nói:

"Có một loại Thố Ti Tử Hoa (loài thỏ hoa màu tím) muốn sinh tồn phải dựa vào cây cối, trước kia tôi cho mình là người như vậy, tôi cho rằng nếu rời khỏi nam nhân kia thì tôi không sống nổi nữa... Hiện tại tôi mới biết, không phải tôi không muốn xa hắn mà là tôi không muốn mất đi cảm giác yêu nhau. Tôi biết tôi không hận việc hắn đã có vợ, tôi không hận việc hắn gạt tôi, tôi hận là tôi đã bỏ ra nhiều như thế nhưng không thể có được gì, không để lại thứ gì..."

"Có Heidy."

Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, nói:

"Như vậy là cô đã quên hắn."

"Đúng vậy."

Marilyn ngửa mặt lên cười, sau đó liền biến thành méo mó do sự đau đớn ở mắt cá chân, cô liếc mắt nhìn cậu bé đang trả thù mình:

"Trước đây tôi có cảm giác mình rất yêu hắn, vì hắn tôi đọc tiểu thuyết Trung Quốc, ăn món ăn Trung Quốc, học nấu nướng Trung Quốc, thậm chí là học viết chữ, cả ngày ở lỳ trong nhà làm một người phụ nữ quy củ, rất ít khi ra ngoài, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện thời gian không ngờ đã trôi qua nhanh như vậy, mười năm thời gian cứ như vậy mà trôi qua..."

Khi nói đến đây trên mặt cô chảy xuống hai hàng nước mắt, không biết vì thương tâm hay là Gia Minh làm cho cô quá đau, cô nói:

"Từ nay về sau, thứ tôi lo lắng duy nhất chính là Heidy, tôi sẽ ở bên cạnh cho tới khi nó lớn lên, lập gia đình, mãi mãi ở bên nó cho tới khi nó không cần tôi nữa ..."

"Không cần phải thế, tìm một nam nhân tốt rồi kết hôn, cô đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi nhớ rõ lúc sinh Heidy là ngày thứ hai sau khi sinh nhật mười tám tuổi của tôi..."

Gia Minh liếc mắt, thảo nào cha của cô phản đối hai người, mười bảy tuổi thì mang thai, mười tám tuổi thì sanh con, nếu như con gái tương lai của mình mà cũng như thế thì mình nhất định sẽ đánh chết nó, tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn nói: "Hai mươi tám tuổi? Cô còn rất trẻ mà, nam nhân tốt có rất nhiều, cô cần gì vì tên Đường Kính Nghiêu thủ tiết chứ, đúng là ngực to mà không có đầu óc..."

"Thế nhưng, Trung Quốc không phải rất coi trọng trinh tiết ư? Nữ nhân đã sinh con thì không còn ai muốn... A -- "

Gia Minh nhất thời muốn bóp chết nữ nhân có vóc người ma quỷ trước mặt này, vì Đường Kính Nghiêu mà muốn tự sát thế nhưng bây giờ lại nói câu này, mình rất ít an ủi người khác nên cũng phải làm cho đến nơi đến chốn:

"Cô là người Mỹ mà! Là người Mỹ mười hai tuổi hít thuốc phiện, mười bốn lên giường, tuổi bảy mang thai mười tám sinh con! Các cô đâu có đem chồng trở thành món cơm ăn thường ngày bao giờ đâu? Cô đừng có đả kích hình tượng tốt đẹp của nước Mỹ trong lòng tôi được không?"

"Thế nhưng... tôi thấy quan niệm của Trung Quốc rất hay ..."

" Đối mặt với hiện thực một chút, trên đường lớn ở Trung Quốc chạy không phải là xe ngựa, chúng ta bây đang ở cũng không phải là nhà tranh!"

Gia Minh thở dài:

"Cô là một nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, nữ nhân là để thương yêu, ai cần tấm màng đó làm gì."

Trước đây hắn suy nghĩ lung tung nhưng ngại thân phận sát thủ nên cái gì cũng để trong lòng, không thể có cảm tình, không thể có hi vọng. Khi sống lại với thân phận của một đứa bé, khi hắn nói ra những lời này liền cảm thấy vô cùng thoải mái, dù sao nữ nhân trước mắt này cũng đã quen nghe thấy cách nói giống như người trưởng thành của hắn, hơn nữa trên cơ bản là cô ta không có khả năng và động cơ uy hiếp đến mình.

Marilyn đỏ mặt, hai người trầm mặc hồi lâu, Gia Minh nói:

"À, bên cha cô đã gọi điện thoại, đại khái trong một tuần lễ, sẽ có người đón cô về.

"Ừ."

Marilyn dường như đang suy nghĩ gì đó nên chỉ yên lặng gật đầu, một lát sau mắt cá từ từ bớt sưng, Gia Minh đang muốn buông ra thì nghe được Marilyn nói:

"Cố... Gia Minh..."

"Sao?"

"Tôi muốn..."

Nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười cười:

"Cậu cũng là một nam nhân? Tôi nói là tâm lý của..."

"Tình huống của tôi rất phức tạp, nhưng mà cô ví tôi với người lớn cũng không sai."

"Nhưng thoạt nhìn cậu giống như là một cậu bé..."

“Thứ người lớn nên hiểu tôi đều hiểu, thứ mà người lớn không nên hiểu tôi cũng hiểu, như vậy được chưa."

"Vậy, nếu như... nếu như tôi ở trước mặt cậu cởi hết đồ, cậu có khinh thường tôi không? Có nghĩ tôi rất dâm loạn không?"

"Ách?"

Gia Minh há to miệng định nói gì nhưng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom