• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Động Đầu Đời Tuổi 17 (3 Viewers)

  • 22

Sau ngày trồng hoa cùng Tú hôm đó, tôi và Tú vẫn đi cùng nhau, về cùng nhau như bình thường. Lúc này tình cảm của tôi và Tú đã gắn bó với nhau hơn nhiều, hai đứa tôi lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng. Mỗi buổi chiều lúc tôi rảnh, tôi đều đến nhà Tú để tưới nước cho vườn hoa cũng như vườn rau của chúng tôi. Hầu hết thời gian trong ngày, gia đình Tú đều đi vắng chỉ có Tú ở nhà một mình nên hai đứa thoả thích đùa nghịc với nhau mà ko sợ ảnh hưởng đến người khác. Mỗi buổi chiều tưới cây ở nhà Tú ra về tôi dường như trở thành một người khác, đầu tóc ướt nhẹp, quần áo ướt như chuột lột, vâng đó chính là hậu quả của việc hai đứa dùng nước khoát nhau. Một buổi chiều, tôi lại đi sang nhà Tú để tiếp tục tưới cây, Tú ngồi trước hiên nhà hóng gió, thấy tôi đến thì em chạy ùa ra boả tôi:

  • Anh, sao anh đến muộn thế, em chờ anh mãi.
  • Anh nhớ hôm qua em cũng nói câu này với anh thì phải.
  • Tại em nhớ anh quá mà.
  • Ukm thì nhớ…. Haha…..
Hai đứa cùng cười rồi đi ra vườn tiếp tục tưới cho hoa. Đám hoa và rau hôm nay đã nhú mầm lên rồi, những chiếc lá non xanh mơn mỡn khẽ rung rinh khi có những giọt nước bắn vào. ở góc vườn nhà Tú, bụi chuối cũng bắt đầu ra hoa, chiếc hoa chuối to tròn đỏ chói như một cây nến đang chớ thắp sáng. Em và tôi, hai đứa cứ vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. hôm đó, lúc làm xong hai đứa ko cò dùng vòi nước bắn vào nhau nữa. Tú và tôi cùng đi đến góc vườn, nơi thảm cỏ xanh chưa bị cày xới để trồng rau, chúng tôi khẽ ngồi xuống dưới gốc cây chuối nói chuyện. Tôi hít một hơi thật sâu, trong cái nắng buổi chiều mùa thu không khí thật trong lành. Kèm theo đám khí mà tôi hít vào còn có cả hơi nước lẫn vào trong tạo nên một cảm giác thật khó tả, nó vừa khoan khoái, dễ chịu lại vừa khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối khi thở ra. Bên cạnh tôi, Tú ngồi dựa đầu vào vai tôi rồi khẽ nói:

  • Anh, em đã bao giờ hát cho anh nghe chưa nhỉ??
  • Anh nhớ là hồi bé em sang nhà anh em thường hát mà.
  • Hồi bé khác, bây giờ anh còn muốn nghe em hát ko?
  • Có chứ, sao lại ko.
Em ngồi dựa vào vai tôi và bắt đầu khẽ hát, em hát bài Miss You của westlife cho tôi nghe, dọng hát của em ngọt lắm, ấm lắm, tôi dường như nín thở để nghe em hát. Từng câu, từng chữ em hát dường như đi vào tim tôi, mặc dù tôi học anh văn chưa được chuẩn cho lắm, mặc dù tôi ko nghe và hiểu cho hết bài hát nhưng tôi hiểu rằng tình cảm của em dành cho tôi là rất nhiều, em ko muốn tôi rời xa em, em là thế, em luôn quan tâm đến tôi, em ko bao giờ bộc lộ tình cảm thẳng thắn trước mặt tôi. Một lúc sau thì bài hát cũng kết thúc, Tú khẽ bảo:

  • Anh, em hát hay chứ??
  • Ukm, em hát hay lắm, bài nào em hát cũng hay hết.
  • Xí, khỏi nịnh đi.
  • Hơ, ko tin hả.
  • Ko, mà anh hát cho em nghe đi, trả công em hát cho anh nghe.
  • Ơ, anh có bao giờ hát đâu.
  • Anh còn chối, chả phải anh hát hay lắm sao??? mặc kệ, anh hát đi.
  • Ukm, thì hát
Tôi khẽ ôm lấy Tú rồi hát bài nhạc chế linh tinh, đại khái nó ntn:

Bé ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi, để những bóng ma già sẽ đi theo em, bé ơi ngủ ngoan trong tiếng oan hồn, hồn ma...đợi em...cùng đi vào nghĩa trang. À ơi à ơi à à ơi...THÁCH BÉ NGỦ NGON !! ^^

Tôi hát xong thì tú bụm miệng cười, đánh vào vai tôi phát rõ đau rồi nói:

  • Anh hát hò kiểu gì đấy, kinh chết đi được.
  • Có gì đâu mà kinh, anh thấy nó hay mà.
  • Hay gì, nghe rùng rợm chết đi được.
  • Haha.
  • Bla…..bla……
Tôi và Tú cùng nhau nói chuyện một lúc nữa rồi tôi ra về, buổi tối hôm đó mọi sinh hoạt của tôi vẫn như thường lệ, tôi học bài rồi đi ngủ như thường, chợt tin nhắn reo lên, tôi cầm điện thoại thì ra là Hằng, lâu rồi ko nói chuyện với cô bé, ko biết giờ ra sao nhỉ:

  • Anh, rảnh ko??
  • Có anh đang rảnh, có gì ko em.
  • Có chuyện đây anh ạ, anh bình tĩnh nhé.
Con bé này hôm nay lạ thật, chả hiểu sao lại làm vẻ thần bí nữa, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi , úp mở mệt kinh khủng. nghĩ thế, tôi rep lại:

  • Rồi anh bình tĩnh, có gì em nói luôn đi, đỡ mệt.
  • Em biết nguyên nhân vì sao bà T anh văn lại vùi dập lớp anh rồi.
  • Thật hả, sao kể xem nào?
  • Có đứa lớp 10a6 bảo bà cô ấy phản ánh chuyện áo lớp anh.
  • Cái gì????? Em hỏi xem đứa nào nhé.
  • Ok, đợi em tí.
Quả thật sau khi nghe Hằng nói thì tôi choáng cmnl, lớp 10 à, kinh thật. tôi nhớ rằng lớp tôi cưa bao giờ làm mất lòng lớp nào cả, nhất là lớp 10 mói lên. Từ đầu năm học đến nay, chúng tôi chưa bao giờ gây sự vs mấy đứa lớp 10, có chăng chỉ là giao lưu vs các lớp trong trường cho vui thôi. Tôi nhất định pgair làm sáng tỏ vụ này, nhất định thế. Ngồi đọc lại mấy công thức trong sgk được một lúc thì có tin nhắn của Hằng, tôi vội mở ra xem:

  • Anh, em biết là ai rồi, con ML ở 10a6 anh ạ.
  • Em quen con đó ko??
  • Em vs nó học chung lớp thời cấp 1 ạ.
  • Thế thôi. Cảm ơn em nhé.
  • Rồi rồi, mời em chầu nước là được thôi.
  • Ok. Ngủ ngon.
  • Dạ, anh cũng thế.
Tôi cũng chả rep lại nữa, vứt cái máy qua giường rồi tiếp tục học bài nhưng ngồi học bài mà chả vào trong đầu được chữ nào cả tôi đành gấp quyển sách lại rồi cắm tai nghe vào nghe nhạc. lượn lờ trên mạng thì cũng chỉ có mấy bài mà tôi thường nghe, nghe mãi thì cũng chán, tôi tắt máy rồi đi ngủ sớm. lên giường nằm trằn trọc mãi mà tôi vẫn nghĩ về chuyện cái áo, tại sao con bé ML lại phản ánh như thế??? Tôi thiếp đi lúc nào ko hay.

Sáng hôm sau tôi thức dậy lúc 3h sáng, vâng tối qua tôi ngủ sớm mà. Thức dậy rồi cũng chả ngủ lại được nữa, tôi đành dậy bật lap chơi game. Quả thật từ hôm vướng bận chuyện áo lớp đến h tôi ko có thời gian để chơi nữa. nhưng cay đắng thay, chả hiểu sao mạng nhà tôi lúc đó ko truy cập được. tôi đành tắt lap lấy điện thoại chơi army. Quả thật đã từ rất lâu rồi tôi ko cày cái này bây h bắn lại thì toàn thua. Chơi một lúc thì trời cũng sáng, tôi ăn sáng rồi đưa Tú đến trường. đến trường, tôi tập hợp cả lớp lại bảo:

  • Anh em, tao đã biết tại sao bà T anh văn lại cấm áo lớp chúng ta rồi.
  • Tại sao???
  • Có con nào lớp 10a6 tác động.
  • Con nào??
  • Tý qua hỏi con Hằng em tao là biết.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

P/s: hôm trước tôi có thông báo với bạn đọc là sẽ cho ra chap vào tối thứ 6,7, chủ nhật và thứ 2 hằng tuần. tuy nhiên bây giờ công việc học tập của tôi có chút thay đổi. Tôi đã được chọn vào đội tuyển HSG sử của trương. Các bạn biết đấy, để học được môn sử thì sẽ cần rất nhiều thời gian, vì vậy tôi xin thông bào thế này: truyện này sẽ tạm dừng ra chap, và mỗi tuần chỉ ra 1 chap và ko có thời gian ra chap rõ ràng. Khi nào rảnh tôi sẽ Type và up lên đây. Mong quý độc giả thông cảm. Thân ái, quyết thắng...............
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom