-
Chương 1131: Không ổn rồi
Gã kỵ sĩ hoàng kim này rất cao lớn, Ân lão thái thái đứng trước mặt anh ta trông giống hệt một đứa trẻ.
Kỵ sĩ giơ thanh kiếm trong tay lên, thân kiếm phát ra ánh sáng màu vàng.
Một luồng kiếm khí màu vàng chém thẳng xuống.
Lần này Ân lão thái thái không dùng nạng chặn lại nữa, thay vào đó bà ấy lách cả người đi, tránh được nhát kiếm này.
Một tiếng "rắc" vang lên, luồng kiếm khí mang theo ánh sáng màu vàng chém nứt cả tòa nhà cao ốc.
Trên sân thượng xuất hiện một vết nứt rộng hơn nửa mét.
Vết nứt chạy dài về phía trước, mãi tới khi đụng phải mái vòm trong đại sảnh nhà thờ thì tạo thành một lỗ thủng lớn trên đó.
Ân lão thái nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Thằng ngu to xác! Sau này đừng dùng nhiều sức mạnh như thế nữa, cậu coi đó, mấy người các cậu vất vả lắm mới xây xong nhà thờ, vậy mà lại bị cậu phá hủy chỉ bằng một kiếm. Giáo hội của mấy cậu phải giàu đến mức nào để đủ cho cậu phung phí thế hả?”
Kỵ sĩ khẽ gầm lên một tiếng rồi xoay người vung kiếm, thế kiếm vẽ thành một luồng ánh sáng chém tới theo phương ngang.
Cây nạng trong tay lão thái thái chạm nhẹ vào thanh kiếm một cái, mượn lực phóng lên cao, sau đó xoay người giữa không trung rồi lộn người ra sau lưng kỵ sĩ.
Trên tay bà ấy chợt xuất hiện một con dao găm, nhắm thẳng vào lưng kỵ sĩ rồi đâm xuống.
Hồi nãy lúc ở trong đại sảnh nhà thờ, bà ấy cũng dùng cách này để đâm dao vào tim kỵ sĩ.
Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên.
Dao găm đâm vào lưng kỵ sĩ như đâm phải một tấm sắt, kim cương
Bộ quần áo trông giống như áo giáp ấy phát ra một vầng sáng màu vàng.
Ân lão thái xoay người rơi xuống đất, lẩm bẩm nói: “Shit! Còn cứng hơn cả nắp quan tài! Ê, you mặc đồ dày như thế có thấy hot không? Có muốn ăn hai cây icecream không, chị đây giúp cậu hạ nhiệt xí!”
Vừa dứt lời bà ấy đã lao người lên, cây nạng trong tay xoay thành một vòng tròn, đánh thẳng vào lưng kỵ sĩ.
Một tiếng ‘Rắc’ giòn dã vang lên.
Cây nạng đánh trúng lưng kỵ sĩ, tuy lực không mạnh cho lắm nhưng lại có một lớp băng nhanh chóng ngưng tụ lại trên tấm áo giáp màu vàng đó.
Kỵ sĩ quay người lại rồi lại vung thêm một nhát kiếm.
Lão thái thái lại lách sang một bên tránh lưỡi kiếm sắc bén.
Kiếm khí chém xéo xuống cắt bay một góc của tòa nhà, khiến nó đổ sập xuống đất, bụi bặm bay mù mịt.
Tranh thủ lúc đang bị bụi mù che khuất, lão thái thái lại vung cây nạng trong tay, bốp một tiếng, lại một lần nữa đánh thẳng vào lưng kỵ sĩ.
Tiếng kêu vang lên lần này nghe còn giòn dã hơn lần trước.
Chỉ thấy trên phần lưng áo giáp của kỵ sĩ đã xuất hiện một vết nứt.
Ba nhát kiếm liên tục không chém trúng, kỵ sĩ giận dữ gào lên một tiếng, giơ thanh kiếm dựng thẳng ra trước mặt, kiếm Thập Tự lập tức biến thành một thánh giá, thân kiếm phát ra ánh sáng chói lóa.
Dường như năng lượng từ bốn phương tám hướng đều bị đại kiếm Thập Tự hấp thu.
Anh ta vẫn chưa vung kiếm, nhưng chỉ riêng khí thế đó cũng đã đủ đáng sợ, người bình thường đứng trước sức ép này, linh hồn sẽ bị áp chế hoàn toàn không thể động đậy.
“Thập Tự, ánh sáng trừng phạt!” Cổ họng kỵ sĩ phát ra những âm thanh khàn đục như những bánh răng nghiến vào nhau, khiến người nghe khó chịu.
Kiếm quang Thập Tự chém thẳng xuống từ trên cao.
“Được lắm, tới đây!”
Bóng dáng của Ân lão thái chợt biến mất bên trong kiếm quang, chỉ còn lại mỗi giọng nói của bà ấy.
“Chị đây sắp được nhặt đồ rồi!”
Bỗng thấy bà ấy xuất hiện ở sau lưng kỵ sĩ, con dao găm đang cầm trong tay đâm thẳng vào lưng kỵ sĩ.
Vị trí đâm lần này giống hệt chỗ vừa đâm lần trước, chỉ khác là lần đâm này trên áo giáp đã có nhiều vết băng nứt hơn.
Mũi dao găm cắm thẳng vào điểm giao nhau của rất nhiều vết nứt nhỏ xíu.
Một loạt tiếng nứt lách tách vang lên, bộ giáp vỡ vụn, mảnh vỡ bay tán loạn.
Dao găm đâm thật sâu vào lưng kỵ sĩ.
Cùng lúc đó, nhát kiếm kinh thiên động địa của kỵ sĩ cũng hoàn toàn rơi xuống.
Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ phía trước của nhà thờ cũng hoàn toàn sụp đổ, luồng kiếm khí xông ra ngoài qua cửa chính của nhà thờ, quét dài trên mặt đất, rồi tạo thành một vết nứt dài hàng dặm trên con đường chính đối diện với cổng nhà thờ.
Kỵ sĩ cứng đờ đứng ở đó, mũi kiếm rũ xuống, ánh sáng vàng trên người anh ta nhạt dần đi.
Con ngươi anh ta thoáng hiện lên ánh sáng tỉnh táo, rồi lập tức trở nên ảm đạm.
Cả người anh ta lung lay rồi ngã gục.
...
Cùng lúc đó, từ ngọn tháp ở phía sau, trong ánh sáng chói lòa, một đôi cánh phe phẩy tạo thành cơn lốc xé toạc không gian.
Lý Dục Thần đứng bên trong cơn lốc, cầm Huyền Minh trong tay, vẫn không động đậy.
Năng lượng từ không gian bị xé rách liên tục tiêu tán xung quanh người anh.
Anh nhìn chăm chăm vào thiên sứ Viktor đang ở trong ánh sáng, thực lực của kẻ này mạnh hơn những gì anh đã nghĩ rất nhiều.
Anh nhớ lại lúc ở trên biển ở đảo Cửu Long, anh đã nhìn thấy thiên sứ với đôi cánh rực lửa giữa hư không.
Buộc sư huynh Lục Kính Sơn phải xuất quan, chém gục kẻ đó trong một kiếm.
Vào lúc đó, anh đã cho rằng thiên sứ của Thái Dương Thánh giáo cũng chỉ đến thế thôi, vì vậy sau đó, khi nghe Hướng Vãn Tình kể lại việc chém đầu một thiên sứ tuần tra ở Loset, anh cũng chẳng mấy để ý.
Nhưng khi nhìn thấy Viktor đang ở trước mặt này, anh nhận ra người này mạnh hơn người trên biển đó rất nhiều.
Điều khiến anh không hiểu là theo truyền thuyết phương Tây, thiên sứ có đôi cánh rực cháy này lẽ ra phải mạnh hơn các thiên thần cánh bạc này mới đúng.
Hơn nữa, lần gặp thiên sứ trên biển đó, lúc bay từ mặt biển lên cao, đôi cánh giang ra chiếm nửa bầu trời, trông khí khí rất hùng mạnh và đáng sợ.
Nhớ lại thật cẩn thận, thiên thần sư huynh Lục đã chém gục lần đó hình như không có thực thể.
Nếu nói như vậy, có lẽ thiên thần trên biển đó chỉ là một phân thân mà thôi.
Giống như việc anh đã chém chết Minh Phó rất nhiều lần vậy.
Minh Phó thật sự vẫn còn đang ở trong biển Trầm Quang. Mà sức mạnh thực sự của anh ta, ắt hẳn sẽ mạnh hơn phân thân rất nhiều lần.
Dựa theo cảnh giới tu hành, muốn phân thân phải trải qua ít nhất năm lần lôi kiếp, tới cảnh giới Du Hồn. Nhưng đó mới là ảo ảnh, không phải thân ngoài pháp thân.
Chắc hẳn Minh Phó đang ở trong cảnh giới đó.
Vậy nên phân thân của Minh Phó có thể chiếm cơ thể của người khác, từ đó có được sức mạnh thông qua cơ thể của người đó.
Mà nếu thiên sứ ở trên biển đó là phân thân, thì chắc hẳn phân thân đó sẽ mạnh hơn phân thân của Minh Phó.
Cũng không biết Thái Dương Thánh Giáo có bao nhiêu thiên sứ.
“Kẻ dị giáo chớ hòng kháng cự, ánh sáng thần thánh có thể xóa đi dấu ấn của Minh Vương trên người con, hãy vứt bỏ pháp khí bóng tối trong tay con đi, hãy để nó và tội ác của con cùng nhau sa vào Minh giới đi! Con sẽ được thăng hoa trong ánh sáng thần thánh! Linh hồn con sẽ đồng hành cùng mặt trời mọc, mãi mãi ở bên ánh sáng!”
Viktor vỗ cánh không ngừng, ánh sáng trên người hắn phát ra thành từng vòng, lan ra theo từng làn gió.
Lý Dục Thần cười khinh miệt, nói: “Một âm một dương gọi là đạo. Âm và dương, vĩnh viễn là hai mặt của thiên đạo. Không có bóng tối thì đừng hòng nhìn thấy ánh sáng. Cái cơ bản nhất của đạo các người cũng không biết, cớ sao lại dám nói tới cái gọi là thần thánh?”
“Nhân danh tiếng nói của ánh sáng, hát thánh ca ánh sáng nhưng lại làm ra những chuyện đen tối nhất. Ai không đồng ý với các người đều bị coi là kẻ ác; không tôn trọng các người đều lập tức bị chỉ trích, khinh miệt. Các người tạo ra một ánh sáng giả tạo khiến cho mọi người đứng trong đó không nhìn thấy được thiên đạo, cũng không nhìn thấy được bóng dáng của chính mình, từ đó mất đi bản thân, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn những vị thần tự cho mình cao quý là các người! Nếu đã vậy, thì ánh sáng hay bóng tối có gì khác nhau chứ?”
“Mấy người không phải mặt trời. Cho tới tận thời điểm này, mặt trời không chỉ mang lại ánh sáng cho thế giới, mà còn mang lại sự ấm áp và màu sắc cho thế giới này. Mặt trời sẽ không bao giờ giống mấy người, ỷ vào năng lượng mạnh mẽ của mình chiếm đoạt thế giới này!”
Theo những gì Lý Dục Thần nói, trên người anh cũng bùng phát một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Hết làn sóng này tới làn sóng khác tiến về phía trước, khôi phục lại không gian bị xé nát bởi gió ánh sáng.
“Ha... Kẻ lừa bịp tới từ địa ngục! Những lời lừa lọc của mày không thể làm lay chuyển tín ngưỡng của tao được!”
Cả người Viktor lơ lửng, rời khỏi đỉnh tháp, ánh sáng trên người hắn ngày càng chói mắt.
“Nếu mày còn hồ đồ ngang bướng, thì cứ bị hủy diệt trong ánh sáng thần thánh đi!”
Nói rồi, đôi cánh màu bạc đột ngột ngừng vỗ, đứng yên giữa không trung như một bức tượng.
Mà cùng lúc đó, một chùm ánh sáng trắng hết sức chói mắt rơi từ trên trời xuống, bao phủ lấy cả người Lý Dục Thần.
Ân lão thái vừa mới xử kỵ sĩ hoàng kim xong, đang cúi người xuống chuẩn bị nhặt đồ.
Đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng hủy diệt đất trời.
Bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy cột ánh sáng trắng ấy rơi xuống, bao trùm lấy Lý Dục Thần.
“Ái cha, không ổn rồi! Thằng nhóc họ Lý kia chạy mau lên!” Bà ấy hét lên.
Kỵ sĩ giơ thanh kiếm trong tay lên, thân kiếm phát ra ánh sáng màu vàng.
Một luồng kiếm khí màu vàng chém thẳng xuống.
Lần này Ân lão thái thái không dùng nạng chặn lại nữa, thay vào đó bà ấy lách cả người đi, tránh được nhát kiếm này.
Một tiếng "rắc" vang lên, luồng kiếm khí mang theo ánh sáng màu vàng chém nứt cả tòa nhà cao ốc.
Trên sân thượng xuất hiện một vết nứt rộng hơn nửa mét.
Vết nứt chạy dài về phía trước, mãi tới khi đụng phải mái vòm trong đại sảnh nhà thờ thì tạo thành một lỗ thủng lớn trên đó.
Ân lão thái nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Thằng ngu to xác! Sau này đừng dùng nhiều sức mạnh như thế nữa, cậu coi đó, mấy người các cậu vất vả lắm mới xây xong nhà thờ, vậy mà lại bị cậu phá hủy chỉ bằng một kiếm. Giáo hội của mấy cậu phải giàu đến mức nào để đủ cho cậu phung phí thế hả?”
Kỵ sĩ khẽ gầm lên một tiếng rồi xoay người vung kiếm, thế kiếm vẽ thành một luồng ánh sáng chém tới theo phương ngang.
Cây nạng trong tay lão thái thái chạm nhẹ vào thanh kiếm một cái, mượn lực phóng lên cao, sau đó xoay người giữa không trung rồi lộn người ra sau lưng kỵ sĩ.
Trên tay bà ấy chợt xuất hiện một con dao găm, nhắm thẳng vào lưng kỵ sĩ rồi đâm xuống.
Hồi nãy lúc ở trong đại sảnh nhà thờ, bà ấy cũng dùng cách này để đâm dao vào tim kỵ sĩ.
Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên.
Dao găm đâm vào lưng kỵ sĩ như đâm phải một tấm sắt, kim cương
Bộ quần áo trông giống như áo giáp ấy phát ra một vầng sáng màu vàng.
Ân lão thái xoay người rơi xuống đất, lẩm bẩm nói: “Shit! Còn cứng hơn cả nắp quan tài! Ê, you mặc đồ dày như thế có thấy hot không? Có muốn ăn hai cây icecream không, chị đây giúp cậu hạ nhiệt xí!”
Vừa dứt lời bà ấy đã lao người lên, cây nạng trong tay xoay thành một vòng tròn, đánh thẳng vào lưng kỵ sĩ.
Một tiếng ‘Rắc’ giòn dã vang lên.
Cây nạng đánh trúng lưng kỵ sĩ, tuy lực không mạnh cho lắm nhưng lại có một lớp băng nhanh chóng ngưng tụ lại trên tấm áo giáp màu vàng đó.
Kỵ sĩ quay người lại rồi lại vung thêm một nhát kiếm.
Lão thái thái lại lách sang một bên tránh lưỡi kiếm sắc bén.
Kiếm khí chém xéo xuống cắt bay một góc của tòa nhà, khiến nó đổ sập xuống đất, bụi bặm bay mù mịt.
Tranh thủ lúc đang bị bụi mù che khuất, lão thái thái lại vung cây nạng trong tay, bốp một tiếng, lại một lần nữa đánh thẳng vào lưng kỵ sĩ.
Tiếng kêu vang lên lần này nghe còn giòn dã hơn lần trước.
Chỉ thấy trên phần lưng áo giáp của kỵ sĩ đã xuất hiện một vết nứt.
Ba nhát kiếm liên tục không chém trúng, kỵ sĩ giận dữ gào lên một tiếng, giơ thanh kiếm dựng thẳng ra trước mặt, kiếm Thập Tự lập tức biến thành một thánh giá, thân kiếm phát ra ánh sáng chói lóa.
Dường như năng lượng từ bốn phương tám hướng đều bị đại kiếm Thập Tự hấp thu.
Anh ta vẫn chưa vung kiếm, nhưng chỉ riêng khí thế đó cũng đã đủ đáng sợ, người bình thường đứng trước sức ép này, linh hồn sẽ bị áp chế hoàn toàn không thể động đậy.
“Thập Tự, ánh sáng trừng phạt!” Cổ họng kỵ sĩ phát ra những âm thanh khàn đục như những bánh răng nghiến vào nhau, khiến người nghe khó chịu.
Kiếm quang Thập Tự chém thẳng xuống từ trên cao.
“Được lắm, tới đây!”
Bóng dáng của Ân lão thái chợt biến mất bên trong kiếm quang, chỉ còn lại mỗi giọng nói của bà ấy.
“Chị đây sắp được nhặt đồ rồi!”
Bỗng thấy bà ấy xuất hiện ở sau lưng kỵ sĩ, con dao găm đang cầm trong tay đâm thẳng vào lưng kỵ sĩ.
Vị trí đâm lần này giống hệt chỗ vừa đâm lần trước, chỉ khác là lần đâm này trên áo giáp đã có nhiều vết băng nứt hơn.
Mũi dao găm cắm thẳng vào điểm giao nhau của rất nhiều vết nứt nhỏ xíu.
Một loạt tiếng nứt lách tách vang lên, bộ giáp vỡ vụn, mảnh vỡ bay tán loạn.
Dao găm đâm thật sâu vào lưng kỵ sĩ.
Cùng lúc đó, nhát kiếm kinh thiên động địa của kỵ sĩ cũng hoàn toàn rơi xuống.
Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ phía trước của nhà thờ cũng hoàn toàn sụp đổ, luồng kiếm khí xông ra ngoài qua cửa chính của nhà thờ, quét dài trên mặt đất, rồi tạo thành một vết nứt dài hàng dặm trên con đường chính đối diện với cổng nhà thờ.
Kỵ sĩ cứng đờ đứng ở đó, mũi kiếm rũ xuống, ánh sáng vàng trên người anh ta nhạt dần đi.
Con ngươi anh ta thoáng hiện lên ánh sáng tỉnh táo, rồi lập tức trở nên ảm đạm.
Cả người anh ta lung lay rồi ngã gục.
...
Cùng lúc đó, từ ngọn tháp ở phía sau, trong ánh sáng chói lòa, một đôi cánh phe phẩy tạo thành cơn lốc xé toạc không gian.
Lý Dục Thần đứng bên trong cơn lốc, cầm Huyền Minh trong tay, vẫn không động đậy.
Năng lượng từ không gian bị xé rách liên tục tiêu tán xung quanh người anh.
Anh nhìn chăm chăm vào thiên sứ Viktor đang ở trong ánh sáng, thực lực của kẻ này mạnh hơn những gì anh đã nghĩ rất nhiều.
Anh nhớ lại lúc ở trên biển ở đảo Cửu Long, anh đã nhìn thấy thiên sứ với đôi cánh rực lửa giữa hư không.
Buộc sư huynh Lục Kính Sơn phải xuất quan, chém gục kẻ đó trong một kiếm.
Vào lúc đó, anh đã cho rằng thiên sứ của Thái Dương Thánh giáo cũng chỉ đến thế thôi, vì vậy sau đó, khi nghe Hướng Vãn Tình kể lại việc chém đầu một thiên sứ tuần tra ở Loset, anh cũng chẳng mấy để ý.
Nhưng khi nhìn thấy Viktor đang ở trước mặt này, anh nhận ra người này mạnh hơn người trên biển đó rất nhiều.
Điều khiến anh không hiểu là theo truyền thuyết phương Tây, thiên sứ có đôi cánh rực cháy này lẽ ra phải mạnh hơn các thiên thần cánh bạc này mới đúng.
Hơn nữa, lần gặp thiên sứ trên biển đó, lúc bay từ mặt biển lên cao, đôi cánh giang ra chiếm nửa bầu trời, trông khí khí rất hùng mạnh và đáng sợ.
Nhớ lại thật cẩn thận, thiên thần sư huynh Lục đã chém gục lần đó hình như không có thực thể.
Nếu nói như vậy, có lẽ thiên thần trên biển đó chỉ là một phân thân mà thôi.
Giống như việc anh đã chém chết Minh Phó rất nhiều lần vậy.
Minh Phó thật sự vẫn còn đang ở trong biển Trầm Quang. Mà sức mạnh thực sự của anh ta, ắt hẳn sẽ mạnh hơn phân thân rất nhiều lần.
Dựa theo cảnh giới tu hành, muốn phân thân phải trải qua ít nhất năm lần lôi kiếp, tới cảnh giới Du Hồn. Nhưng đó mới là ảo ảnh, không phải thân ngoài pháp thân.
Chắc hẳn Minh Phó đang ở trong cảnh giới đó.
Vậy nên phân thân của Minh Phó có thể chiếm cơ thể của người khác, từ đó có được sức mạnh thông qua cơ thể của người đó.
Mà nếu thiên sứ ở trên biển đó là phân thân, thì chắc hẳn phân thân đó sẽ mạnh hơn phân thân của Minh Phó.
Cũng không biết Thái Dương Thánh Giáo có bao nhiêu thiên sứ.
“Kẻ dị giáo chớ hòng kháng cự, ánh sáng thần thánh có thể xóa đi dấu ấn của Minh Vương trên người con, hãy vứt bỏ pháp khí bóng tối trong tay con đi, hãy để nó và tội ác của con cùng nhau sa vào Minh giới đi! Con sẽ được thăng hoa trong ánh sáng thần thánh! Linh hồn con sẽ đồng hành cùng mặt trời mọc, mãi mãi ở bên ánh sáng!”
Viktor vỗ cánh không ngừng, ánh sáng trên người hắn phát ra thành từng vòng, lan ra theo từng làn gió.
Lý Dục Thần cười khinh miệt, nói: “Một âm một dương gọi là đạo. Âm và dương, vĩnh viễn là hai mặt của thiên đạo. Không có bóng tối thì đừng hòng nhìn thấy ánh sáng. Cái cơ bản nhất của đạo các người cũng không biết, cớ sao lại dám nói tới cái gọi là thần thánh?”
“Nhân danh tiếng nói của ánh sáng, hát thánh ca ánh sáng nhưng lại làm ra những chuyện đen tối nhất. Ai không đồng ý với các người đều bị coi là kẻ ác; không tôn trọng các người đều lập tức bị chỉ trích, khinh miệt. Các người tạo ra một ánh sáng giả tạo khiến cho mọi người đứng trong đó không nhìn thấy được thiên đạo, cũng không nhìn thấy được bóng dáng của chính mình, từ đó mất đi bản thân, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn những vị thần tự cho mình cao quý là các người! Nếu đã vậy, thì ánh sáng hay bóng tối có gì khác nhau chứ?”
“Mấy người không phải mặt trời. Cho tới tận thời điểm này, mặt trời không chỉ mang lại ánh sáng cho thế giới, mà còn mang lại sự ấm áp và màu sắc cho thế giới này. Mặt trời sẽ không bao giờ giống mấy người, ỷ vào năng lượng mạnh mẽ của mình chiếm đoạt thế giới này!”
Theo những gì Lý Dục Thần nói, trên người anh cũng bùng phát một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Hết làn sóng này tới làn sóng khác tiến về phía trước, khôi phục lại không gian bị xé nát bởi gió ánh sáng.
“Ha... Kẻ lừa bịp tới từ địa ngục! Những lời lừa lọc của mày không thể làm lay chuyển tín ngưỡng của tao được!”
Cả người Viktor lơ lửng, rời khỏi đỉnh tháp, ánh sáng trên người hắn ngày càng chói mắt.
“Nếu mày còn hồ đồ ngang bướng, thì cứ bị hủy diệt trong ánh sáng thần thánh đi!”
Nói rồi, đôi cánh màu bạc đột ngột ngừng vỗ, đứng yên giữa không trung như một bức tượng.
Mà cùng lúc đó, một chùm ánh sáng trắng hết sức chói mắt rơi từ trên trời xuống, bao phủ lấy cả người Lý Dục Thần.
Ân lão thái vừa mới xử kỵ sĩ hoàng kim xong, đang cúi người xuống chuẩn bị nhặt đồ.
Đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng hủy diệt đất trời.
Bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy cột ánh sáng trắng ấy rơi xuống, bao trùm lấy Lý Dục Thần.
“Ái cha, không ổn rồi! Thằng nhóc họ Lý kia chạy mau lên!” Bà ấy hét lên.
Bình luận facebook