• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (6 Viewers)

  • Chương 138-146

Chương 138: Thử?

Sau khi đến Thiên Tinh Quan, tiếp đón họ là một đạo sĩ trẻ, anh ta dẫn họ đến đại sảnh.

"Sư phụ đang luyện công, mong mọi người chờ một chút", đạo sĩ bưng trà cho họ xong bèn rời đi.

Lý Dục Thần thấy trên cửa hông ở đại sảnh có dán bùa thì bước tới nhìn, quả nhiên là giấy và chu sa loại tốt.

Đợi một hồi, Trương Đạo Viễn mới khoan thai đến muộn rồi chắp tay với Phùng Thiên Minh: "Ông hai Phùng ghé thăm mà không có đón tiếp từ xa, mong ông thứ lỗi nhé".

Thần thức Lý Dục Thần quét qua, thấy tuy trên người Trương Đạo Viễn có chân khí xoay chuyển, nhưng lại hết sức bình thản, hiển nhiên ban nãy cũng không có tu luyện.

Xem ra đến muộn chỉ là vì làm giá và cho thấy sự thần bí thôi.

Phùng Thiên Minh cũng chắp tay nói: "Làm phiền đạo trưởng Trương tu luyện, người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Hôm nay, tôi dẫn theo một anh bạn đến định xin một ít chu sa và giấy vàng".

"Đến đạo quán tìm chu sa và giấy vàng, ngoài làm bùa ra thì tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể dùng làm gì", Trương Đạo Viễn nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Xem ra cũng là người trong giới, không biết cậu gọi là gì?"

"Lý Dục Thần", Lý Dục Thần đáp.

Trương Đạo Viễn sửng sốt, đánh giá Lý Dục Thần vài lần.

Đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh ông ta bỗng nhiên chỉ vào anh nói: "Hóa ra anh chính là Lý Dục Thần!"

"Đạo trưởng Trương biết cậu Lý à?", Phùng Thiên Minh kinh ngạc hỏi.

Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Đâu có đâu có, tôi vẫn sống ẩn dật như vậy thì sao có thể biết cậu Lý được. Chỉ là mấy hôm trước, nhà họ Lâm đã rêu rao tìm một đạo trưởng họ Lý, vậy chắc là cậu Lý này rồi".

Lý Dục Thần chỉ cười chứ không nói gì.

Trưởng Đạo Viễn bèn hỏi: "Không biết cậu Lý tu hành ở nơi nào?"

Lý Dục Thần đáp: "Côn Luân".

Trương Đạo Viễn cười ha ha bảo: "Cậu Lý thật thích nói đùa".

Lý Dục Thần cũng không giải thích.

Anh biết rất nhiều cao nhân của các môn phái bùa chú, có điều tu vi của Trương Đạo Viễn quá yếu nên giải thích với ông ta cũng chẳng có tác dụng gì.

Trương Đạo Viễn thấy Lý Dục Thần không nói gì thì trong lòng hơi bực, bèn nói với đệ tử bên cạnh: "Đi lấy chút chu sa và giấy vàng tới cho cậu ta đi".

Đệ tử kia đi ra ngoài.

Trong phòng chợt im lặng, bầu không khí có hơi xấu hổ.

Phùng Thiên Minh bỗng lên tiếng: "Đạo trưởng Trương, gần đây tôi cứ thấy bực bội khó ở nên muốn nhờ ông xem giúp tôi".

Trương Đạo Viễn cười nói: "Tôi thấy ông hai may mắn ập tới, gần đây sẽ gặp được quý nhân, mắc bệnh vặt thôi đừng lo. Tôi vẽ cho ông một lá bùa nhé".

Phùng Thiên Minh mừng rỡ, bình thường muốn Trương Đạo Viễn tặng cho một lá bùa cũng không dễ, ai ngờ hôm nay ông ta lại chủ động mở miệng.

"Vậy cảm ơn đạo trưởng Trương".

Tiểu đạo sĩ cầm túi chu sa và một bình mực chu sa đã được pha sắn cùng một xấp giấy vàng được cắt gọn đến.

Trương Đạo Viễn cầm lấy bút lông trên kệ bên cạnh, chấm mực chu sa rồi bắt đầu vẽ bùa.

Chỉ thấy ông ta vẽ thoăn thoắt, ngòi bút như rồng bay phượng múa.

Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải công nhận động tác vẽ bùa của ông ta rất đẹp.

Tiếc là tiên thuật thật sự cũng không phải để làm màu cho người ta xem.

Ở trong mắt người ngoài thì chiêu ấy của Trương Đạo Viễn quả thật có đôi chút khí thế của bậc cao nhân.

Chỉ là ở trong mắt Lý Dục Thần, ngoài động tác trông điêu luyện xinh đẹp ra thì hoàn toàn sai bét.

Trương Đạo Viễn vẽ xong bèn giao cho Phùng Thiên Minh.

Phùng Thiên Minh nhận lấy, rối rít cảm ơn.

Trương Đạo Viễn liếc Lý Dục Thần thấy anh chẳng phản ứng gì thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy.

Lá bùa ấy ông ta cố ý vẽ thiếu một nét.

Chỉ cần là đệ tử của môn phái bùa chú thì ngó cái là có thể nhận ra.

Qua đó, Trương Đạo Viễn có thể chắc chắn Lý Dục Thần chỉ là một tên thầy bói đến thành phố Hòa để lừa tiền mấy kẻ giàu có thôi.

Phùng Thiên Minh thanh toán tiền xong bèn chuẩn bị rời đi.

Lý Dục Thần lại bỗng nói: "Tôi muốn thử xem chu sa kia dùng được không".

Anh nói xong cũng không cần bút, dùng tay chấm chút mực chu sa vẽ loằng ngoằng trên giấy vàng.
Chương 139: Trải nghiệm khách sạn năm sao

Một lát sau đó, trên giấy đã phủ kín những nét vẽ nguệch ngoạc, không khác gì con nít đang vẽ bậy.

“Cậu Lý, cậu thấy chu sa này thế nào?”, Trương Đạo Viễn cười nói.

Lý Dục Thần nói: “Cũng tạm được, chỉ là cần điều chỉnh lại một số điểm”.

Trương Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Thế thì mời cậu Lý về tự chỉnh. Tiễn khách!”

Lý Dục Thần và Phùng Thiên Minh đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, đạo sĩ kia chạy đến gọi Phùng Thiên Minh lại, thì thầm gì đó.

Lý Dục Thần cách họ khá xa, nhưng thính lực của anh tốt nên vẫn nghe thấy.

Đạo sĩ nọ nói: “Ông hai Phùng này, sư phụ bảo tôi nhắc nhở ông một câu, tên họ Lý này chỉ là kẻ bịp bợm lừa tiền, ông hãy cẩn thận một chút”.

Phùng Thiên Minh nửa tin nửa ngờ liếc sang nhìn Lý Dục Thần.

Thấy bọn họ lái xe đi rồi thì đạo sĩ kia mới quay lại, nói với Trương Đạo Viễn.

Đạo sĩ kia hỏi: “Sư phụ, tên họ Lý đó là kẻ lừa đảo thật hả?”

Trương Đạo Viễn bưng chén trà hoa lên, khẽ thổi lớp bọt bên trong, cười khẽ nói: “Nó còn chẳng đọc được loại bùa chú đơn giản nhất, cậu nhìn lá bùa nó vẽ xem, đó mà là bùa á?”

Đạo sĩ nọ nhìn thoáng qua lá bùa “nét như gà bới” của Lý Dục Thần để lại, phì cười thành tiếng.

Giơ tay lên lấy, nhưng vừa chạm vào lá bùa đã thấy ngón tay tê rần.

Còn chưa biết lý do tại sao thì chợt nghe thấy tiếng sấm nổ ầm trời, vang vọng một tiếng khiến Trương Đạo Viễn hoảng sợ.

“Ra ngoài xem thử coi”.

Trương Đạo Viễn vội vàng đặt tách trà xuống, nước trà văng tung tóe, rơi lên lá bùa “gà bới” của Lý Dục Thần.

Hai người ra khỏi phòng, lại không chú ý tới đằng sau lưng, lá bùa kia chậm rãi hòa tan trong nước trà, nét bút lại hóa thành hào quang bắn lên cao.

Trương Đạo Viễn đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy những tia sáng lướt qua.

“Bình Kinh Lôi, Kiếm Khí Phi Thiên!”

“Mau! Mau! Mau lấy hương ra, có tiên nhân giáng trần đây mà, mau dâng hương cầu nguyện, cung nghênh tiên giá!"

Đạo sĩ nọ vội vàng lấy hương, để Trương Đạo Viễn thắp.

Trương Đạo Viễn quỳ trong sân, giơ hương lên đầu, miệng lẩm bẩm.



Lý Dục Thần mang chu sa giấy vàng về đến nhà mới bắt xe vội vàng đi tới khách sạn Hải Châu.

Đến trước cửa, Lý Dục Thần đã bị bảo vệ cản lại, hỏi anh đến làm gì.

Trương Nhất Bình và Chu Húc đang ngồi trong sảnh khách sạn tán dóc.

Chu Húc liếc mắt trông thấy bóng người quen mắt ngoài cổng.

Anh ta chọc chọc Trương Nhất Bình, bảo: “Anh Trương, anh nhìn ra ngoài xem, đó có phải là Lý Dục Thần không?”

Trương Nhất Bình nhìn ra ngoài, lại chả thế, đó là Lý Dục Thần. Hình như đang muốn vào, lại bị bảo vệ cản lại.

“Đi, ra ngoài xem sao”.

Hai người ra cổng.

“Chuyện gì thế này?”, Trương Nhất Bình hỏi.

Bảo vệ thấy Trương Nhất Bình thì lập tức nghiêm mặt, nói: “Cậu Trương, người này nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần bàn chuyện làm ăn, tôi thấy anh ta đi taxi đến nên giữ lại hỏi vài câu”.

“Đại diện nhà họ Lâm?”, Chu Húc cười thành tiếng: “Lý Dục Thần, cậu đang làm phục vụ ở quán cơm Thân Dân cơ mà, cậu đại diện cho nhà họ Lâm từ khi nào thế? Quán cơm các cậu thu mua nhà họ Lâm lại rồi hả?”

Nói tới đó thì anh ta đã cười đến chảy nước mắt.

Bảo vệ nghe đến thế bèn nói: “Cũng may có cậu Trần và bạn cậu ở đây, nếu không suýt chút nữa tôi đã bị lừa rồi”.

Sau đó ghét bỏ đuổi Lý Dục Thần đi.

Trương Nhất Bình cũng thấy buồn cười.

Nhưng anh ta vẫn phải giữ hình tượng và phong độ của một cậu chủ của xã hội thượng lưu, ngăn bảo vệ lại, nói với Lý Dục Thần:

“Lý do này của cậu nghe phi lý quá, không có ai tin được cả. Nếu cậu đến thuê phòng, thì chúng tôi hoan nghênh nhưng tôi nhắc cậu một câu, khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao, phòng rất đắt đỏ”.

“Cậu có ở khách sạn năm sao bao giờ chưa?”, Chu Húc mỉa mai nhìn Lý Dục Thần.

“Năm sao hả…”, Lý Dục Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa nhà sạch sẽ sáng bóng, còn lấp lánh ánh mặt trời: “Đúng là chưa được ở bao giờ”.

“À, tôi quên, cậu vừa từ trên núi xuống. Trên núi thì chắc không có tòa nhà nào cao như vậy đâu ha?”, Chu Húc tiếp tục mỉa mai nói.

Khóe miệng Trương Nhất Bình cong cong, nói: “Không sao cả, không phải ai cũng có cơ hội được ở khách sạn năm sao, cậu chưa được trải nghiệm cũng là chuyện bình thường. Thế này nhé, nếu cậu muốn ở, tôi có thể cho cậu thuê một giờ, trải nghiệm thử”.

“Anh Trương đúng là hào phóng", Chu Húc giơ ngón tay cái.
Chương 140: Không được vào

Lý Dục Thần lắc lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tôi không đến để thuê phòng”.

“Vậy thì cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đã nói rồi, tôi đại diện cho nhà họ Lâm đến để bàn chuyện làm ăn với anh Trần”.

“Lý Dục Thần, da mặt cậu dày như tường thành ấy nhỉ? Muốn nịnh hót anh Trần thì cũng phải tìm cái cớ nào đó hay hay chút. Anh Trần là người mà cậu muốn gặp là có thể gặp được chắc?”, Chu Húc cười lạnh nói.

Lý Dục Thần hơi mất kiên nhẫn, nói: “Bỏ đi, tôi chẳng có gì để nói với các người cả, cái khách sạn này mở cửa kinh doanh đón khách, thì tôi ra hay vào cũng là quyền tự do của tôi chứ nhỉ?”.

Trương Nhất Bình nói: “Ra hay vào là quyền tự do của cậu, nhưng anh Trần là khách quý của chúng tôi, cậu muốn quấy rầy người ta thì nhất quyết là không được, nên tôi không thể cho cậu vào trong”.

“Anh có cái quyền đó chắc?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Nhất Bình.

“Ngại quá, tập đoàn Vĩnh Thanh là cổ đông nắm giữ phần lớn cổ phần của khách sạn Hải Châu”, trên môi Trương Nhất Bình là nụ cười kiêu ngạo.

“Nói thế tức là không chịu cho tôi vào phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Nếu cậu vẫn tiếp tục nói mình đại diện nhà họ Lâm đến tìm anh Trần thì tôi không thể cho cậu vào trong được”, Trương Nhất Bình nói.

“Anh Trương, nói chuyện khác sáo như thế làm gì, gọi bảo vệ đuổi đi là xong ngay ấy mà!”, Chu Húc nói.

Lý Dục Thần cười khẽ: “Được, thế thì lát nữa các người đừng có mà cầu xin tôi vào”.

“Ha ha ha…”, Chu Húc cất tiếng cười to: “Anh Trương, anh có nghe thấy không, nó bảo tôi với anh phải xin nó vào kìa! Ha ha…”

Trương Nhất Bình cũng không nhịn được, lắc đầu nói: “Bỏ đi, chúng ta vào trong thôi, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa”.

Lại dặn bảo vệ: “Trông chừng người này cho tôi nhé, đừng để tên đó lẻn vào”.

“Cậu Trương cứ yên tâm ạ”.

Bảo vệ đồng ý, dùng ánh mắt sắc bén như nhìn trộm quan sát Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhìn trái ngó phải, phát hiện bồn hoa bên cạnh khách sạn cũng khá rộng rãi bèn ra đó ngồi xuống.

Bảo vệ nhìn chằm chằm anh, bên ngoài khách sạn không có quy định cấm người ngồi nên anh ta cũng chỉ biết nhìn vậy thôi.

Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, bấm số của Thái Vĩ Dân.

“Lão Thái à, tôi Lý Dục Thần đây”.

“Anh Lý! Anh có gì cần dặn dò ạ?”

Đầu dây bên kia, Thái Vĩ Dân vô cùng xúc động, giọng nói cũng run run.

Bây giờ ga ta không dám liên lạc với Lý Dục Thần, dù có gửi tiền cũng chỉ dám đưa đến chỗ Mã Sơn.

“Cậu có số của anh Trần bên Thân Châu không?”

“Có ạ”.

“Cậu gọi điện thoại cho anh ta…”

Lý Dục Thần cúp điện thoại, lẳng lặng ngồi bên cạnh bồn hoa.

Đúng lúc, cũng lâu rồi anh không luyện công, bèn nhắm mắt dưỡng thần, vận chuyển chân khí bao bọc khắp người.



Trương Nhất Bình tựa người vào sô pha ở khu nghỉ ngơi, bắt hai chân lên thả lỏng.

“Chắc là không có ai đến. Lát nữa tôi đi lên mời anh Trần, hôm nay tôi có sắp xếp cho anh ấy bữa tối, chắc chắn sẽ khiến anh ấy hài lòng”.

Anh ta tự nhủ.

“Anh Trương, anh với anh Trần ăn bữa cơm đó, có thể dẫn tôi theo với được không?”, Chu Húc lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười nói.

Trương Nhất Bình nói: “Lần này thì không được, anh Trần không thích người lạ, tôi đã tốn khá nhiều công sức chuẩn bị bữa tối hôm nay”.

Chu Húc cười hà hà: “Được rồi, lần sau, lần sau vậy nhé”.

Đúng lúc này, điện thoại Trương Nhất Bình chợt vang lên.

Quản lý trên lầu báo với anh ta, rằng anh Trần đã xuống dưới lầu.

Trương Nhất Bình bật dậy khỏi sô pha, vội vàng chỉnh lại quần áo, một đường chạy thẳng về phía thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Trần Văn Học từ trong thang máy vọt ra ngoài.

“Anh Trần!”, Trương Nhất Bình cúi người, đang định nói mình đã chuẩn bị xong bữa tiệc tối.

Trần Văn Học lại không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, lướt xoẹt qua, chạy ra cửa.

Cố Ngôn Châu gắt gao đi theo phía sau, chẳng rời một tấc.

Sau đó, thành viên đoàn đội kinh doanh của nhà họ Trần nối đuôi nhau đi ra.

“Anh Trần…”

Trương Nhất Bình la lên, không rõ tại sao Trần Văn Học vội vã như thế, bèn chạy theo sau.

Trần Văn Học lao ra khỏi cổng.

Các nhân viên an ninh đều biết đây là khách quý, nên mấy ngày nay mọi người trong khách sạn Hải Châu đều căng dây thần kinh lên để hầu hạ vị khách quý này.

Không ai dám hỏi, lại càng không có ai dám cản.

Trần Văn Học đứng trước cổng, nhìn đông rồi lại nhìn tây, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần đang ngồi bên cạnh bồn hoa.
Chương 141: Vả mặt

Anh ta vừa mừng vừa thở phào một hơi, đi đến bên cạnh bồn hoa cười nói: "Cuối cùng cũng chờ được anh! Anh Lý, muốn gặp anh cũng khó ghê".

Lý Dục Thần cười nói: "Nào có khoa trương như anh Trần, tôi muốn gặp anh mà người ta còn không cho vào, chỉ có thể ngồi đây chờ này".

Trần Văn Học sửng sốt, sau đó cả giận nói: "Sao họ dám như vậy cơ chứ! Chúng ta vào đi, để tôi xem ai dám cản".

Lý Dục Thần lại ngăn anh ta lại bảo: "Bỏ đi, tôi thấy nơi này cũng khá tốt, không khí trong lành, nếu anh không chê thì chúng ta cứ ngồi đây nói đi".

Trần Văn Học bỗng hiểu được gì đó, cười ha ha nói: "Được, vậy ngồi đây nói".

Sau đó, anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.

Cố Ngôn Châu cúi người với Lý Dục Thần, kính cẩn hô một tiếng: "Cậu Lý!"

Lý Dục Thần nhìn Cố Ngôn Châu, cau mày hỏi: "Ông Cố, mấy hôm trước thấy ông khỏe lắm mà, sao nay lại như là bị thương vậy?"

Cố Ngôn Châu bội phục đáp: "Quả thật chẳng có gì giấu được cậu Lý, tôi đúng là bị thương, nhưng cũng không sao".

Lý Dục Thần gật đầu bảo: "Không sao là được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ luyện mấy viên đan dược cho ông ăn".

Cố Ngôn Châu mừng rỡ.

Ông ta từng thấy Lý Dục Thần ra tay, kia chính là thủ đoạn của thần tiên nên đan dược anh đưa sao có thể là thứ tầm thường.

Ông ta bèn vội vàng nói: "Cảm ơn cậu Lý, cậu cứ chậm rãi nói chuyện, tôi sẽ trông chừng cho hai người".

Cố Ngôn Châu nói xong bèn đứng sang bên, ánh mắt sắc bén, tràn ngập khí thế liếc nhìn xung quanh.

Cảnh tượng ấy khiến Trương Nhất Bình vừa chạy tới cửa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Chu Húc đứng cạnh anh ta há to miệng, kinh ngạc không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới hỏi: "Anh Trương, chuyện này là sao?"

Trương Nhất Bình cũng buồn bực, sao anh Trần kia lại biết Lý Dục Thần, trông còn có vẻ rất thân thiết nữa.

Lúc này, những người khác trong nhà họ Trần cũng chạy tới khách sạn.

Trần Văn Học vẫy tay, bọn họ bèn bước tới.

Vì thế, trước cửa khách sạn Hải Châu đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng thú vị.

Hai thanh niên ngồi bên bồn hoa, một đám cả trai lẫn gái ăn mặc sang trọng vây quanh họ, người thì ngồi hai bên, người thì đứng, có người lại trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.

Còn có một ông lão trông cực kỳ uy nghiêm mặc đồ thời Đường chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như ưng.

Mà bảo vệ khách sạn và nhân viên công tác lại vây quanh họ, chẳng biết nên làm thế nào bây giờ.

"Mẹ, rốt cuộc thằng nhóc kia giẫm phải vận gì vậy!", Chu Húc tức giận hỏi: "Anh Trương, giờ làm sao?"

Trương Nhất Bình hít sâu một hơi, anh ta biết nhất định phải cúi đầu xin lỗi.

Dù không nuốt nổi cục tức này cũng phải nhịn.

Đắc tội Trần Văn Học cũng không phải chỉ đắc tội một mình nhà họ Trần, mà còn đắc tội những ông lớn đến bàn chuyện làm ăn với họ trong ngày hôm nay.

Trương Nhất Bình đi đến bên cạnh bồn hoa, cố gắng rặn ra một nụ cười, khom lưng nói: "Cậu Trần, các vị, khách sạn chúng tôi đã riêng chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt, lát nữa sẽ bắt đầu, mời mọi người lên phòng đãi khách quý ngồi".

Trần Văn Học ngó Lý Dục Thần, thấy anh còn chẳng thèm ngước mắt lên thì lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Nhất Bình.

Anh ta muốn xem thử rốt cuộc là ai ngu như vậy, thế mà lại ngăn một nhân vật như Lý Dục Thần ở ngoài cửa khách sạn.

Trương Nhất Bình nhìn nụ cười không mấy ý tốt trên mặt Trần Văn Học thì không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi.

"Cậu Trần, cậu...", Trương Nhất Bình cảm giác môi mình như bị keo 502 dính chặt đến nỗi không tài nào mở miệng nổi: "Cậu... cậu Lý, nơi này gió lớn, hai người vẫn nên lên lầu ngồi đi!"

Lý Dục Thần cuối cùng cũng ngẳng đầu lên nhìn thoáng qua mặt ngoài bóng loáng của khách sạn.

Ánh tà dương chiếu lên mặt kính thủy tinh bên ngoài khách sạn khiến nó lấp lánh một luồng ánh sáng xinh đẹp.

"Khách sạn năm sao cơ đấy, ban nãy hình như có người không cho tôi vào mà!"

Trương Nhất Bình đỏ mặt nói: "Thật sự xin lỗi cậu, cậu Lý, tôi không biết cậu quen cậu Trần, còn tưởng rằng..."

"Tôi cảm thấy nơi này rất tốt", Lý Dục Thần ngắt lời anh ta: "Anh Trần, anh thấy sao?"

Trần Văn Học hùa theo nói: "Cực tốt! Chỉ cần anh Lý nói tốt thì chắc chắn là tốt".

Trương Nhất Bình sửng sốt.
Chương 142: Có người đâu cho tôi vào

Anh Lý?

Cậu Trần của Thân Châu thế mà gọi anh là anh Lý!

Anh ta chính là người ngay cả gia chủ nhà họ Lâm còn không nể mặt, Thẩm Minh Xuân của nhà họ Thẩm đến cũng chẳng thèm gặp đó!

Lý Dục Thần chẳng phải chỉ là một nhân viên trong một quán ăn nhỏ thôi à? Khi nào thì thành "Anh Lý" thế?

Đã có người báo cho Trương Đông Hằng - chủ tịch của khách sạn Hải Châu.

"Sao lại trở nên như vậy chứ?"

Trương Đông Hằng nghe chuyện thì tức tới mức giậm chân.

Tiếp đón cậu ba của nhà họ Trần ở Thân Châu là chuyện quan trọng biết bao nhiêu!

Khách sạn 5 sao ở thành phố Hòa cũng không chỉ có một mình Hải Châu, xét về cấp bậc và địa vị thì Hải Châu cũng chẳng phải đứng đầu.

Cậu Trần có thể chọn nơi này, đó là niềm vinh hạnh của Hải Châu.

Huống chi, cậu Trần còn định gặp mặt các đại biểu của những gia tộc lớn ở thành phố Hòa, thậm chí là Tiền Đường.

Chuyện này mà làm tốt thì không riêng Hải Châu, mà tập đoàn Vĩnh Thanh cũng có thể nâng cao vị thế của mình.

Làm không tốt thì tất cả mọi người cũng sẽ xui xẻo.

Khách sạn Hải Châu đã vì chuyện này mà từ cấp trên tới cấp dưới đã bận rộn biết bao nhiêu ngày, sợ xảy ra sai sót.

Sau khi người nhà họ Lâm rời đi, Trương Đông Hằng nghĩ rằng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, chỉ cần sắp xếp tốt bữa tiệc tối này là có thể đặt dấu chấm tròn, kết thúc hoàn mỹ cho chuyện lần này.

Song dù vậy, ông ta còn để cho Trương Nhất Bình giám sát ở đại sảnh lầu một để đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ai mà ngờ, chuyện ngoài ý muốn ấy lại xảy ra ở ngay bản thân Trương Nhất Bình.

Trương Đông Hằng dẫn theo những thành viên cấp cao của khách sạn vội vàng chạy đến cửa.

Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, ông ta bèn trừng Trương Nhất Bình một cái.

Nếu không phải anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Trương Căn Mậu thì ông ta đã tát cho một cái rồi.

Ông ta tách đám đông ra, muốn đi đến bên cạnh Trần Văn Học.

Bỗng dưng trước mặt nhoáng lên, Cố Ngôn Châu đã đứng chắn trước mặt Trương Đông Hằng.

Trương Đông Hằng vội vàng nói: "Ông Cố, ngại quá, tôi sơ sót, sơ sót quá! Cậu Trần, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trong ngồi đi!"

Trần Văn Học duỗi lưng một cái nói: "Tôi quả thật có hơi đói bụng, anh Lý à, hay là chúng ta ăn chút gì nhé?"

Trương Đông Hằng nghe vậy, trái tim nhảy lên tận cổ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Chỉ cần đi vào thì dù có lỗi lầm gì cũng có thể bù đắp.

Trương Nhất Bình cũng thở phào một hơi.

Lý Dục Thần nói: "Ăn cũng được thôi, bảo họ đưa đến đây đi".

Trương Đông Hằng hoảng sợ, vội nói: "Cái này không thể được, đồ ăn đều được đầu bếp chế biến tại chỗ, hôm nay chúng tôi còn cố tình vận chuyển một ít nguyên liệu từ nước Pháp về qua đường hàng không và mới đầu bếp Michelin từ Thần Châu tới..."

"Tôi cảm thấy đó là một ý kiến hay!", Trần Văn Học vỗ bồn hoa bảo: "Ở đây đi, ngồi xổm trên mặt đất ăn món Pháp do Michelin chế biến, nghĩ thôi cũng thấy thú vị".

Trương Đông Hằng đau khổ nói: "Chuyện này sao mà được chứ!"

Trương Nhất Bình lại oán hận liếc nhìn Lý Dục Thần một cái.

Lý Dục Thần nói: "Nếu người ta không muốn, chúng ta có thể gọi ship".

Trần Văn Học cũng nói: "Cũng được, vậy gọi ship".

Trương Đông Hằng vội vàng xua tay: "Hai cậu, hai cậu à, đừng gọi ship, tôi lập tức gọi người sắp xếp đưa đồ ăn đến đây".

Ông ta thật sự sợ.

Cậu chủ nhà họ Trần đến khách sạn Hải Châu lại ngồi ngoài cửa gọi ship?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ngài mai họ cũng có thể đóng cửa được rồi.

Trương Đông Hằng đi ra khỏi đám đông bảo cấp dưới đi sắp xếp đồ ăn, sau đó gọi điện cho Trương Căn Mậu.

Chuyện này đã không phải của riêng khách sạn, mà tập đoàn Vĩnh Thanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Huống chi, họa còn do con trai Trương Căn Mậu ông gây ra, ông không đến xử lý thì ai đến.

Bên cạnh đó, ông ta cũng gọi cho nhà họ Lâm.

Họ Lý kia không phải nói đại diện cho nhà họ Lâm đến hả, dù có phải thật hay không thì báo cho nhà họ Lâm cũng sẽ chẳng khiến tình hình tệ hơn.

Tia nắng chiều cuối cùng cũng biến mất trên nền kính thủy tinh, bóng tối dần bao trùm.

Ve sầu trên cây vẫn kêu râm ran, côn trùng trong bụi cỏ cũng không cam lòng yếu thế ríu rít bắt đầu kêu to.

Khách sạn Hải Châu mở hết tất cả các bóng đèn, dưới ngọn đèn là từng cảnh huy hoàng lộng lẫy khiến ngoài cửa sáng như ban ngày.

Một chiếc bàn ăn dài được đẩy ra.

Dưới màn đêm ngoài cửa khách sạn rực rỡ bày một bàn ăn vừa được chuẩn bị dài cả 5m.

Xung quanh cắm đầy hoa tươi.

Trên bàn đốt nến.

Từng bộ đồ ăn bằng bạc đắt đỏ xếp ngay ngắn trên bàn.

Hết món này đến món khác được bưng lên.

Mùi hương ngập tràn trong màn đêm.

Trương Đông Hằng đi mời Trần Văn Học và Lý Dục Thần đến ăn cơm.
Chương 143: Ngồi ăn cạnh bồn hoa

Hai người cứ thế ở đó trò chuyện vui vẻ, không có ai quan tâm đến ông ta.

Trương Đông Hằng cũng dứt khoát không thèm quan tâm thêm nữa.

Ông ta đang chờ Trương Căn Mậu đến, ai gây họa thì người đó tự tới mà gánh vác, ông ta không muốn chịu tội thay.

Một chiếc Mercedes Benz từ xa chạy tới.

Nhân viên trong khách sạn đều nhận ra, đó chính là xe của ông chủ bọn họ.

Trương Căn Mậu gần như là nhảy ra khỏi xe.

Đến nơi, ông ta chẳng nói chẳng rằng đã tát cho Trương Nhất Bình một cái.

Sau đó mới đi tới xin lỗi Trần Văn Học và Lý Dục Thần.

“Thưa hai cậu, tất cả là do tôi không biết dạy con, mong hai cậu rộng lòng, đừng chấp nhất gì thằng ranh con đó”.

Mọi người xung quanh đều ngơ ngác tưởng như đang mơ.

Đó chính là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh!

Bọn họ chưa từng thấy ông chủ lớn oai phong lẫm liệt ngày thường trở nên khép nép và ăn nói nhỏ nhẹ như thế.

Trần Văn Học cười nói: “Chủ tịch Trương cần gì phải khách sáo thế, chúng tôi chỉ ngồi đây nói chuyện phiếm thôi mà. Cậu chủ nhà ông chiêu đãi khách rất tốt, chúng tôi cảm ơn còn không kịp nữa thì sao lại chấp nhặt cho được?”

Mặt Trương Căn Mậu tái mét, quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Nhất Bình, nói: “Quỳ xuống!”

“A?”, Trương Nhất Bình hoảng sợ, cứ tưởng mình đang nghe nhầm.

“Quỳ xuống! Xin lỗi hai cậu đây nhanh lên!”, Trương Căn Mậu khó chịu, lạnh lùng nói.

“Bố!”, Trương Nhất Bình không dám tin, người cha luôn yêu thương cưng chiều mình lại đối xử với mình như thế.

Trương Căn Mậu căn bản không quan tâm đến tình cảm của hai cha con, đây cũng không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó.

Đắc tội với nhà họ Trần cùng với ông lớn nắm giữ cả nửa thành phố Hòa thì sau này nhà họ Trương đừng hòng lăn lộn làm ăn ở đây nữa.

So với những tổn thất đó, thì thể diện là cái quái gì!

Nếu đứa con này không phải là máu mủ ruột thịt, ông ta thật sự rất muốn giơ chân đạp chết luôn cho xong.

Trong lòng Trương Nhất Bình vô cùng khó chịu, nhưng anh ta không dám cãi lời cha mình, đành phải rưng rưng nước mắt quỳ xuống, cúi đầu nói: “Tôi bị Chu Húc lừa gạt, anh ta nói cậu Lý đây chỉ là nhân viên quèn ở quán cơm thôi nên mới dẫn đến hiểu lầm như vậy. Anh Trần, cậu Lý, thật lòng xin lỗi, tôi chân thành xin lỗi hai người”.

“Chu Húc là ai?”, Trương Căn Mậu hét lớn.

Bảo vệ xách Chu Húc đã sợ đến mức choáng váng từ lâu ra: “Đây ạ”.

Trương Căn Mậu cầm điện thoại di động, nện bốp bốp lên đầu Chu Húc.

Di động đã nát, đầu Chu Húc cũng chảy máu ròng ròng.

Tất cả lửa giận của Trương Căn Mậu đều trút hết lên người Chu Húc, vẫn chưa bỏ tức, ông ta lại giật lấy gậy cao su trong tay bảo vệ, đánh Chu Húc thật mạnh.

Mãi đến khi Trương Đông Hằng ôm lại thì ông ta mới dừng tay.

Trương Căn Mậu hít sâu một hơi, như tắc kè hoa thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Hai cậu này, chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé!”

Trần Văn Học vẫn không nhúc nhích.

Anh ta căn bản không sợ đắc tội một tập đoàn Vĩnh Thanh.

Ngược lại, nếu hôm nay họ không thể khiến Lý Dục Thần hài lòng, thì anh ta cũng không ngại tiến hành việc làm ăn đầu tiên đó là nuốt luôn tập đoàn Vĩnh Thanh.

Tuy anh ta ở nhà họ Trần không có tiếng nói bằng hai người anh kia, nhưng chút khả năng và quyền lực đó thì vẫn có.

Anh ta nhìn sang Lý Dục Thần.

Trương Căn Mậu cũng nhận ra, cậu Lý này mới là nhân vật chính, bèn lên tiếng xin: “Cậu Lý, mời cậu dời bước dùng bữa”.

Lý Dục Thần duỗi lưng một cái, nói: “Nếu người ta đã nhiệt tình như thế, thì chúng ta cũng phải biết điều một chút, ăn bữa cơm vậy!”

Nói xong thì đứng lên, đi tới chỗ bàn ăn, nhìn một bữa tiệc lớn kiểu Pháp, cầm lấy một cái đĩa trống không lên hỏi: “Không có đũa hả?”

Sau đó lập tức có người cầm đũa tới.

Lý Dục Thần dùng đũa, gắp mỗi thứ một ít bỏ vào đĩa, lại thêm xúc thêm ít cơm, biến cái đĩa thành cơm trộn.

Sau đó múc chén canh bưng tới chỗ bồn hoa.

Đặt chén canh lên thành bồn hoa, mình thì bưng đĩa cơm ngồi xuống đó bắt đầu ăn.

Trần Văn Học cảm thấy thú vị nên cũng bắt chước anh, làm một phần, ngồi xổm xuống bên cạnh anh cùng ăn.

Là người đại diện quyền quý của Thân Châu, xem việc thưởng thức hết tất cả món ngon vật lạ, chơi hết tất cả người đẹp trên đời là nhiệm vụ của mình, đây cũng là lần đầu tiên cậu ba nhà họ Trần thưởng thức món “cơm Pháp trộn” thế này”.

Nhìn thấy cảnh đó, tâm lý Trương Căn Mậu gần như sụp đổ.

Ông ta hận không thể đánh cho con trai mình một trận tơi bời.

Nhưng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đầy nỗi nhục nhã của anh ta, thì Trương Căn Mậu chỉ thở dài một hơi.

Con không dạy là lỗi của người làm cha!

Lại một chiếc xe lao nhanh tới.

Lâm Thu Thanh từ trên xe bước xuống, thấy trước của khách sạn đông người như thế thì chẳng hiểu mô tê gì.

Đến gần thấy được thì suýt chút nữa giật thót tim.

Cứ tưởng Lý Dục Thần đến đây cố chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, căn bản cũng không ôm hy vọng gì.

Nhưng lúc này, Lý Dục Thần lại đang ngồi cùng với cậu ấm nhà họ Trần, mỗi người một cái đĩa to, ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm.

Trông có vẻ đang trò chuyện với nhau rất vui.

Cảnh tượng đó, Lâm Thu Thanh nhìn thế nào cũng thấy có hơi ảo.
Chương 144: Còn hơn cả đầu bếp nổi tiếng

Trước mắt bao người, ăn một đĩa cơm trộn kiểu Pháp bên vệ đường thế này, Trần Văn Học lại cảm thấy rất mỹ mãn.

Dù cha con nhà họ Trương có níu kéo đến mức nào đi nữa, thì Trần Văn Học cũng bảo quản gia trả phòng tổng thống ở khách sạn Hải Châu.

Sau đó lái chiếc Bugatti Veyron của mình chở Lý Dục Thần nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Mọi người trước cửa khách sạn vẫn chìm trong sự im lặng đầy ăn ý.

Như thể bão táp sắp sửa kéo tới, tất cả mọi người đều cảm nhận được thứ áp lực khó nói thành lời.

Chỉ có Lâm Thu Thanh là lòng đầy bất ngờ hào hứng, thậm chí còn có xúc động muốn hát vang một khúc thật to.

Về những nhục nhã đã phải chịu trước đó, ông ta không quên, nhưng so với những lợi ích sắp tới, những thứ đó cũng chẳng đáng là gì.

Là một người lái tàu đầy lý trí của cả tộc, ông ta biết rõ, làm ăn thất bại mới là nỗi sỉ nhục lớn nhất.

Một khi gia nghiệp suy tàn, nỗi nhục nhã sắp ập tới không chỉ với mình ông ta mà cả con cháu đời sau nữa.

Lâm Thu Thanh ngẩng đầu lên nhìn trời.

Đêm có trăng có sao, đúng là một ngày tươi đẹp!

Ông ta vẫn chưa đi, vì đang chờ đoàn đội của nhà họ Trần.

Cậu ấm họ Trần cùng Lý Dục Thần đã đi rồi, không biết họ đi đâu, nhưng đoàn đội nhà họ Trần vẫn còn ở trên lầu lấy hành lý.

Ông ta muốn dẫn đoàn đội nhà họ Trần đến nhà họ Lâm, thế thì không sợ gia tộc khác đến tranh giành việc làm ăn nữa.

Tuy rằng hôm nay Trương Căn Mậu khá là chật vật, nhưng dù sao ông ta cũng là chủ của tập đoàn Vĩnh Thanh, thân phận và địa vị vẫn còn đó, bèn tới nói chuyện với Lâm Thu Thanh.

Đã đắc tội với cậu Trần rồi, không thể đắc tội với cả nhà họ Lâm được.

“Ông Lâm, cậu Lý đó rốt cuộc là người thế nào vậy?”, trò chuyện một lát, rốt cuộc Trương Căn Mậu cũng không nhịn được hỏi.

Trương Nhất Bình bên cạnh vểnh tai lên nghe.

Lâm Thu Thanh cười ha hả nói: “Nó hả, nó là bạn trai của con bé Mộng Đình nhà tôi”.

Lời nói hết sức thoải mái và tự nhiên, cả bản thân Lâm Thu Thanh cũng hơi giật mình.

Cứ như vậy, là đã chấp nhận thằng nhóc đó rồi ấy hả!

Hình như cũng chỉ có thể như vậy thôi!

“Ồ!”, Trương Căn Mậu giật mình.

Con rể nhà họ Lâm, nhà họ Trương cũng không thể trêu vào.

Nhìn sang đứa con trai bên cạnh mình, đúng là không bằng ai còn gây họa!

Trương Căn Mậu càng nghĩ càng tức.

Trương Nhất Bình nghe xong thì trong lòng khó chịu như vừa nuốt phải hàng trăm con ruồi.

Cái gì mà cậu với cả Lý, thì ra chỉ là một thằng ăn bám phụ nữ!

Anh ta hận!

Hận bản thân mình tạo sao không chiếm lấy trái tim Lâm Mộng Đình sớm hơn.

Càng hận Lý Dục Thần chen ngang vào chuyện tình này!

Nỗi hận thù đó đã chiếm lấy lý trí anh ta, khiến anh ta quên mất rằng nếu như Lý Dục Thần chỉ là kẻ ăn bám phụ nữ, thì sao lại khiến cho cậu Trần chẳng xem nhà họ Lâm ra gì phải cùng anh ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm?



Lý Dục Thần nói với Trần Văn Học, nếu món cơm trộn kiểu Pháp đó vẫn chưa đã nghiền, thì anh sẽ dẫn anh ta đến một chỗ khác ngon hơn.

Trần Văn Học đầy mong chờ theo Lý Dục Thần đến quán cơm Thân Dân.

“Cái chỗ này đây á?”

Đó là cảm giác đầu tiên của Trần Văn Học khi nhìn thấy một quán cơm nhỏ và chật hẹp đếp mức này.

Nhưng khi anh ta vào trong, trong thấy bà chủ là chị Mai thì lại giật nảy mình.

Dùng lời của Trần Văn Học để diễn tả, thì chị Mai như tiên nữ đi lạc vào ngõ nhỏ vậy, trên người có cả tiên khí và chút phong trần.

Giữa hai thứ đó còn pha theo cảm giác giang hồ.

Trần Văn Học tự nhận bản thân đã gặp qua vô số người con gái, nhưng một cô gái như vậy thì cũng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi.

Những lời đó, anh ta nhìn mặt chị Mai nói ra.

Chị Mai được khen vui như nở hoa, bảo sẽ cho cậu Trần cùng mình đi làm tóc.

Ông chủ Vương ngồi sau quầy cười hì hì, nhưng nụ cười đó trông kiểu nào cũng thấy không được tự nhiên.

Sư phụ Vinh cầm cái muôi đứng trước cửa bếp, Tiểu Dương bên cạnh cầm con dao thái chơi vui ngất trời.

Lý Dục Thần vội vàng ngăn chị Mai lại, nói cậu Trần tới đây hôm nay chủ yếu là để nếm thử tay nghề của sư phụ Vinh.

Có lẽ là muốn cắt đứt ý tưởng dẫn cậu Trần đi làm tóc kia nên hôm nay sư phụ Vinh khá là cố gắng.

Một đĩa sườn xào đã chinh phục cái miệng khó chiều của cậu Trần, anh ta vừa ăn vừa khen ngon.

Mà món thứ hai chính là hải sâm nướng hành được bưng lên, cậu ấm họ Trần đã ngồi không yên, trực tiếp thốt lên: “Má ơi”.

“Cái vị này, cảm giác còn hơn cả thủ đô!”

“Sư phụ Vinh, tay nghề này không thua kém gì đầu bếp khách sạn lớn ở thủ đô đâu!”

Sư phụ Vinh cười nói: “Năm đó sư phụ tôi chính là bếp trưởng của Đệ Nhất Lâu ở thủ đô”.

Trần Văn Học hoảng hốt, liên tục nói: “Thất lễ, thất lễ!”

Sau quầy, ông chủ Vương cười hì hì nói: “Cũng chỉ là lầu một thôi mà, lầu thứ hai con chưa lên được nữa là”.
Chương 145: Nhân tài Lang Dụ Văn

Sư phụ Vinh đáp lại: “Cả lầu một ông còn không vào được!”

Hai người đang đấu võ mồm thì Đinh Hương đi mua đồ cho bà chủ đã quay trở lại.

Trần Văn Học vừa trông thấy Đinh Hương thì lại giật nảy mình.

Đinh Hương khác với chị Mai, trên người chị Mai có ba loại khí chất là tiên khí, phong trần và giang hồ, là một người tài giỏi và hiếm thấy.

Còn trên người Đinh Hương chỉ có tiên khí, không hề có chút khói bụi trần gian nào, nên có thể gọi là tiên nữ.

Lúc rời đi, Trần Văn Học cứ lưu luyến mãi không thôi, đứng bên ngoài quán nhìn mặt tiền ọp ẹp bé xíu, bảng hiệu đơn sơ thì chậc lưỡi than thở:

“Cái quán nhỏ như thế, lại có đủ cả mỹ thực và mỹ nữ!”

Đi trên đường, Trần Văn Học đã nhận được lời cảnh cáo đầy nghiêm túc từ Lý Dục Thần.

“Mỹ thực thì có thể thưởng thức, nhưng mỹ nữ thì không được đụng vào, nhất là Đinh Hương. Dám có suy nghĩ sai trái nào với cô ấy thì thôi đừng làm bạn nữa”.

Trần Văn Học nhớ tới biểu hiện đáng sợ của Lý Dục Thần ở trường đấu chó, nhất thời run rẩy.

“Hiểu, hiểu, người ta là tiên nữ, còn anh là thần!”

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn đổi lời, hỏi: “Này, anh chỉ bảo không được đụng vào Đinh Hương thôi, thế tức là đụng vào chị Mai thì được hả?”

Lý Dục Thần cười: “Nếu có gan thì cứ thử xem”.

Trần Văn Học nghĩ nghĩ nói: “Bỏ đi, tôi thấy sư phụ Vinh với ông chủ Vương kia cũng không phải người hiền lành gì, tôi vẫn nên giữ lại chút lộc ăn, để ăn món sư phụ Vinh nấu coi bộ lời hơn”.

Lý Dục Thần cười ha hả.

Đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đúng là con cháu nhà giàu có.

So sánh thử, thì mắt nhìn người của cậu ấm nhà họ Trương với Chu Húc kia vẫn còn thua kém nhiều lắm.

Lý Dục Thần hỏi Trần Văn Học: “Vì sao lại bảo tôi đại diện nhà họ Lâm đến để nói chuyện với anh? Anh làm như thế khiến cho gia chủ nhà họ Lâm rất mất mặt đó”.

Trần Văn Học cười nói: “Đầu tiên tất nhiên là muốn gặp anh, tôi chỉ biết được thông tin anh là con rể nhà họ Lâm, ngoài điều đó ra thì thật sự không biết phải liên lạc với anh như thế nào. Thứ hai ấy, tôi cũng muốn xem thử sự kiên nhẫn cũng như mắt nhìn người của nhà họ Lâm. Nếu bọn họ không có được sự kiên nhẫn đó, hoặc là không mời anh ra mặt thì tôi cũng không cần thiết phải hợp tác với bọn họ. Đã không hợp tác, thì tại sao tôi phải cho họ mặt mũi?”

Bỗng nhiên anh ta vỗ đùi: “Ai da, tôi quên mất, ông ấy là bố vợ tương lai của anh! À, chắc cô cả nhà họ Lâm sẽ không vì chuyện này mà khó chịu với anh chứ?”

Sau đó cười lên ha hả.

Lý Dục Thần nói: “Được rồi, đến nhà họ Lâm thôi”.

Trần Văn Học nói: “Đã trễ thế này rồi, để ngày mai đi được không?”

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh không đến thì chắc tối nay người nhà họ Lâm không ai ngủ được. Ông cụ Lâm có ân với tôi, tôi không thể phụ lòng ông ấy”.

“Được rồi, thì đi”, Trần Văn Học nói: “Nhưng mà anh Lý này, có câu này tôi phải nói trước, gần đây việc kinh doanh của nhà họ Lâm không ổn lắm, nếu gia tộc họ không thể vực dậy được thì có lẽ tôi sẽ thay đổi kế hoạch, cũng không loại trừ khả năng hợp tác với các gia tộc khác. Dù sao thì tôi cũng đại diện cho cả nhà họ Trần, chứ không phải chỉ là cá nhân tôi”.

“Tất nhiên rồi”.

Tất nhiên Lý Dục Thần biết nhà họ Lâm có những vấn đề gì.

Nay Ngô Hiền đã chết, mây đen che phủ đỉnh đầu cũng tự động tan, mấy ngày nữa là có thể trời quang mây tạnh.

“Chuyện làm ăn thì anh cứ bàn với nhà họ Lâm, làm thế nào được thì làm, không cần để ý đến tôi”, anh nói.

Trần Văn Học kinh ngạc nói: “Anh Lý không tham gia vào ư?”

Lý Dục Thần cười nói: “Tôi không biết làm ăn, tôi mà biết kinh doanh thì sao lại không tự đi mà làm?”

Hai mắt Trần Văn Học sáng lên, nói: “Kinh doanh đâu có cần phải biết gì, anh chỉ cần nắm giữ nguồn vốn lớn và biết dùng người là được”.

Lý Dục Thần nói: “Với anh thì là vậy, nhưng với tôi mà nói đâu có dễ như vậy, tài chính, nhân tài, biết phải đi đâu tìm?”

“Tài chính không phải là vấn đề, tôi có thể lấy ra một ít, chúng ta cứ làm từ nhỏ đi lên, chọn một mục tiêu nhỏ trước. Còn người ấy hả…”, Trần Văn Học nghĩ nghĩ: “Tôi có thể cử một người cho anh, người này tên là Lang Dụ Văn, có thể nói là một người nhàn rỗi bố tôi nuôi dưỡng, có thể gọi tới bất kỳ lúc nào”.

“Anh cho tôi một kẻ ăn không ngồi rồi ấy hả?”, Lý Dục Thần không vui nói: “Anh đúng là bạn tốt đấy nhỉ!”

Trần Văn Học cười nói: “Anh đừng xem thường Lang Dụ Văn này. Anh ta là một thiên tài kinh doanh, cũng từng là nhân vật dấy lên sóng to gió lớn trên thương trường Giang Đông, đáng tiếc là anh ta đã đụng vào người không nên đắc tội, bị những thế lực mạnh ở Giang Đông hợp tác gài bẫy, chẳng những phá sản mà còn suýt mất cả mạng. Sau đó anh ta đến Thân Châu, qua tay nhiều người rồi đến nhà họ Trần, bố tôi cũng chỉ nuôi không như vậy thôi, chẳng dám sử dụng”.

“Cũng sợ đắc tội với người khác hả?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

“Tất nhiên là sợ rồi", Trần Văn Học nói: “Chuyện kinh doanh chủ yếu là hòa khí sinh tài, vì một nhân tài mà đắc tội với cả thế lực ở Giang Đông, ai lại dám chơi như thế?”

Lý Dục Thần nói: “Thế mà anh lại bảo tôi làm?”

Trần Văn Học nở nụ cười, nói: “Tôi đã chứng kiến bản lãnh của anh Lý, nói đến chuyện đắc tội, người ta không đắc tội với anh là mồ mả ông bà đã bốc khói xanh rồi. Tôi nghĩ nếu có dùng, cũng chỉ có mình anh dám dùng Lang Dụ Văn này mà thôi”.
Chương 146: Con rể tương lai là nội gián

Ban đêm ở khu biệt thự sơn trang Bắc Khê đèn đuốc sáng ngời.

Lý Dục Thần và Trần Văn Học tới sơn trang Bắc Khê, ngoài ông cụ Lâm Thượng Nghĩa cùng phụ nữ trong nhà, thì Lâm Thu Thanh đã dẫn đầu tất cả mọi người ở nhà họ Lâm đứng ngoài cổng chờ.

Mặt Lâm Thu Thanh tươi roi rói.

Mấy tiếng trước, ông ta đã dẫn đoàn đội nhà họ Trần đến câu lạc bộ tư nhân, hơn nữa còn hoàn thành đàm phán bước đầu, chỉ chờ Trần Văn Học về chốt nữa là xong.

Lần này các gia tộc lớn của thành phố Hòa cùng nhau cạnh tranh, cuối cùng nhà họ Lâm được đánh giá là đang yếu thế lại ngược gió trở mình.

Đó không chỉ là đàm phán một vụ hợp tác làm ăn, mà còn thể hiện được cho người ta thấy thực lực của nhà họ Lâm.

Người nhà họ Lâm ở thành phố Hòa đều tụ tập về đây, người ở gần nghe tin cũng chạy tới, trong đó có cả Thẩm Minh Xuân và Viên Quốc Thành.

Thẩm Minh Xuân đi tới với vẻ mặt nặng nề, ông ta đi gặp Trần Văn Học nhưng cả mặt mũi còn chưa thấy, kết quả Lý Dục Thần vừa ra mặt đã dẫn người ta về tận nhà, điều này khiến ông ta không thể chấp nhận được.

“Minh Xuân, chuyện này rốt cuộc là sao?”, Lâm Thu Phượng gọi Thẩm Minh Xuân: “Sao anh bảo là nhà họ Trần đã ký kết với nhà họ Viên, không thể hợp tác với chúng ta cơ mà?”

“Làm sao mà anh biết được chứ!”, Thẩm Minh Xuân tức giận nói.

Lâm Thu Phượng trợn trắng mắt: “Có cái gì đâu mà tức giận, cậu Trần đến nhà chúng ta cùng chẳng sao cả. Còn hơn là bị chị cả cướp đi rồi sau này lại đến cười nhạo vợ chồng mình”.

Thẩm Minh Xuân ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải chấp nhận.

Còn Lý Dục Thần, ông ta cảm thấy tên đó chắc là chó táp phải ruồi.

Ông ta sẽ không nghĩ rằng bản thân mình thua kém một tên khố rách áo ôm chẳng có tí bối cảnh nào.

Viên Quốc Thành nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng cậu ấm nhà họ Trần đã có ý định hợp tác với nhà họ Viên, cuối cùng lại quay đầu chọn nhà họ Lâm?

“Thế Kiệt, tên nhóc đó là sao vậy?”, Lâm Lai Nghi nói: “Không phải đã bàn hết rồi sao?”

“Chắc chắn là xảy ra biến cố gì rồi, khả năng cao là tên khốn Lý Dục Thần kia ở sau lưng giở trò quỷ”, Viên Quốc Thành nói.

Nhắc tới Lý Dục Thần, Lâm Lai Nghi lại tức giận không sao tả nổi, tức đến ngứa cả răng.

“Nó là cái thá gì, nó mà cũng giở được trò gì sau lưng á?”

“Em đừng khinh thường nó, nghe nói Triệu Tứ Hải đã lên tiếng, sau này việc làm ăn của nhà họ Lâm, nhà họ Triệu đều sẽ nhường lại không tranh. Em nghĩ thử xem, Triệu Tứ Hải là loại người gì? Có vô duyên vô cớ mà nói vậy không?”

“Ý anh là chuyện đó có liên quan đến thằng họ Lý kia ấy hả?”, Lâm Lai Nghi không thể tin nổi.

Viên Quốc Thành nói: “Anh vừa mới gọi điện thoại cho Trương Đông Hằng bên khách sạn Hải Châu, ông ta nói hình như Lý Dục Thần đã quen biết với cậu Trần từ trước, hai người trông có vẻ thân thiết lắm. Anh nghi ngờ nhà họ Trần cố tình gài bẫy, nói cái gì mà đến thành phố Hòa đầu tư, mục tiêu chính là nuốt chửng nhà họ Lâm. Mà Lý Dục Thần, có lẽ đã bị nhà họ Trần mua chuộc, nếu không tại sao nó lại chẳng chịu ở rể nhà họ Lâm?”

“Nhưng nhà họ Trần có ghê gớm đến mức nào cũng nằm ở Thân Châu, cọp xuống đồng bằng bị chó trêu, bọn họ muốn nuốt chửng nhà họ Lâm đâu có dễ dàng như vậy?”, Lâm Lai Nghi nói.

“Cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu có nội gián, còn là con rể tương lai của nhà họ Lâm thì sao?”, Viên Quốc Thành cười lạnh nói.

“Ý anh là… Nó?”, Lâm Lai Nghi giật mình nhìn Trần Văn Học và Lý Dục Thần đang xuống xe cách đó không xa: "Thế thì chúng ta phải làm sao đây?"

“Tất nhiên là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi”, Viên Quốc Thành cười gian: “Em cũng có thể đi nói với thằng em không nên thân kia của em, nó có đứa con trai ghê gớm lắm mà, sắp từ Đông Doanh trở về kia mà!”



Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn đứng bên cạnh Lâm Thu Thanh cười như một đóa hoa.

Nhà họ Lâm bàn chuyện làm ăn thành công, nét mặt chồng bà sáng rỡ.

Tuy không phải do bản thân ông ta đàm phán, nhưng Lý Dục Thần là con rể nhà này, con rể cũng là nửa đứa con trai, con rể bàn được chuyện làm ăn thì cũng như bản thân mình bàn bạc được vậy thôi mà.

Trong mắt Nghiêm Tuệ Mẫn, Lý Dục Thần đã trở thành người một nhà từ lâu.

Chỉ là đứa nhỏ này quá cứng đầu, không chịu ở rể, cứ muốn đi bằng chính khả năng của mình, còn nói ba tháng sau sẽ cho nhà họ Lâm một buổi lễ đính hôn hoàn hảo.

Nghiêm Tuệ Mẫn biết rõ, đó có phải là chuyện của một buổi lễ đính hôn thôi đâu?

Muốn nhà họ Lâm hài lòng không phải là anh dùng bao nhiêu tiền, bày vẽ ra bao nhiêu thứ là có được.

Nhà họ Lâm xem trọng thực lực đằng sau lưng anh hơn.

Anh không có, thì dù có làm hoành tráng cách mấy thì người nhà họ Lâm cũng chẳng xem ra gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 210-215
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom