-
Chương 1095: Huyền Vũ trấn long, Xích Hỏa lưu quan
Bia đá khắc "Giữ rồng với Sở", điều này trùng khớp với truyền thuyết Sở Uy Vương chôn vàng.
Nhưng điều khiến Lý Dục Thần không hiểu là từ đường thần Minh Hiếu Lăng đi xuống, qua Âm Dương Môn, đi thẳng đến đây mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Điều này chứng tỏ Châu Nguyên Chương hoặc Châu Đệ biết nơi này, thậm chí đã đến nơi này.
Minh Hiếu Lăng là lăng mộ của Châu Nguyên Chương và Mã Hoàng hậu, lại có đường thần và mười vạn âm binh canh giữ. Nếu khi còn sống Châu Nguyên Chương đã biết và từng vào bí cảnh, điều này có nghĩa là sau khi chết, ông ta đã trở thành người bảo vệ bí cảnh.
Vậy thì thân phận của ông ta khi còn sống, ngoài việc là hoàng đế khai quốc của nhà Minh, hoặc trước khi làm hoàng đế...
Lý Dục Thần lờ mờ đoán được điều gì đó, mặc dù phỏng đoán này quá to gan.
Châu Khiếu Uyên nhìn bia đá khổng lồ, cảm thán: "Hóa ra chúng ta đều hiểu sai rồi, Sở Vương chôn vàng cắt đứt long mạch, không phải vì vương khí Kim Lăng quá thịnh, mà là sợ rồng nhập Đông Hải, đi mất không thấy tăm hơi, muốn giữ long mạch với Sở."
Mọi người cũng lần lượt cảm thán, đôi khi lịch sử cũng kỳ diệu như vậy, truyền thuyết và sự thật rất gần nhau, chỉ chênh lệch một chút nhưng chính một chút đó đã khiến chúng ta sai lầm một cách ngớ ngẩn.
Bia đá sừng sững, rùa khổng lồ phủ phục, vàng ròng tỏa sáng, tất cả đều là sự thật trước mắt.
Nhưng xung quanh vẫn luôn mịt mù hư ảo, như thể đang ở trong một bức tranh cuộn tối tăm u ám.
Trên đầu không có bầu trời đầy sao, những ngọn núi như rồng uốn lượn trên mặt đất.
Dung nham như biển, dòng lửa nóng chảy.
"Minh chủ Lý, ông Châu, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có nên mang những thỏi vàng này về không?" Lâu Trọng Thái hỏi.
Lý Dục Thần không nghĩ đến chuyện vàng bạc, anh không hứng thú với vàng bạc.
Châu Khiếu Uyên trầm ngâm: "Nhiều vàng như vậy, mang ra ngoài có thể giúp ích cho đất nước nhưng Sở Vương chôn vàng là để giữ rồng với Sở, giờ không còn nước Sở nhưng Hoa Hạ thì vẫn còn. Chôn vàng cắt mạch, mặc dù khiến vương khí u ám nhưng chỉ cần long mạch còn, Hoa Hạ sẽ không diệt vong. Nam Bắc song long, dù gì cũng có một nơi có vương khí. Thôi thì cứ để nguyên số vàng này vậy."
Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Châu Khiếu Uyên. Dù sao thì những người này cũng không phải đến vì tiền.
Lâm Mộng Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con bí hí, lúc này bước tới, đưa tay vuốt ve đầu bí hí.
"Con rùa này thật kỳ lạ, không giống với tượng con bí hí mà chúng ta thường thấy."
"Kỳ lạ thế nào?" Lý Dục Thần biết Lâm Mộng Đình sẽ không vô cớ chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
"Bí hí là một trong chín đứa con của rồng, còn được gọi là Bá Hạ, giỏi chịu sức nặng, dưới chân bia đá của các triều đại thường khắc con vật này. Nhưng còn một cách nói khác, Bí hí là biến thể của Huyền Vũ, Sở Từ có câu 'Triệu Huyền Vũ nhi bôn thuộc'*, anh nói xem thứ này không phải bí hí mà là Huyền Vũ không?"
*Tức là muốn triệu hồi Huyền Vũ thì chạy về gia thuộc.
Châu Khiếu Uyên gật đầu nói: "Rất có thể đấy! Về nguồn gốc tên gọi của hồ Huyền Vũ, vẫn luôn nói là vì nó ở phía âm của Chung Sơn, tức là gọi là Bắc Hồ, mà Huyền Vũ ở phía bắc. Quay về thời Tam Quốc, mẹ của Đan Dương Tuyên Khiên tắm ở hồ, hóa thân thành con rùa già, với lại có rồng đen xuất hiện ở hồ ở thời Lưu Tống... Cứ như vậy, cách nói nào cũng quá gượng ép. Nhưng nếu Sở Vương đúc bia đá Huyền Vũ ở đây thì tên gọi hồ Huyền Vũ lại rất hợp lý."
Lý Dục Thần đột nhiên nói: "Con Huyền Vũ này e rằng không phải do Sở Vương đúc."
"Hả?" Châu Khiếu Uyên không hiểu: "Bia do Sở Vương khắc, Huyền Vũ ở dưới bia, sao lại không phải do Sở Vương đúc?"
"Vì nó sống." Lý Dục Thần nói.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Sống?!"
"Không sai. Vừa rồi em đã cảm thấy trên con rùa đá có linh khí trôi nổi, chỉ là bị kim khí xung quanh ngăn cách." Lâm Mộng Đình đặt tay lên đầu con rùa, nhẹ nhàng vuốt ve: "Có vẻ như nó bị hóa đá, không biết là do vàng quá nhiều hay do bia quá nặng."
"Không phải vàng, cũng không phải bia đá, mà là long mạch!" Lý Dục Thần nhìn dãy núi nhấp nhô kia: "Chỉ khi rồng và rùa kết hợp mới gọi là Huyền Vũ. Bây giờ long mạch đã bị cắt đứt nên Huyền Vũ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng."
"Ý anh là thứ này vốn là một thể với long mạch dưới đất?"
"Trước đây có phải là một thể hay không thì anh không biết nhưng sau khi Sở Uy Vương lập bia thì chúng không thể ở bên nhau nữa."
Lâm Mộng Đình thở dài: "Sao em lại nghe giống như một câu chuyện tình yêu buồn vậy!"
Những người khác đều sửng sốt, quả nhiên não của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ được rồng và rùa kết hợp với câu chuyện tình yêu.
Ngay lúc này, biển dung nham ở đằng xa cuộn trào, sóng nhiệt ập đến.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Mọi người kinh ngạc.
Lý Dục Thần cũng rất ngạc nhiên, vì vừa rồi khi anh xoay la bàn, nơi này đã là tầng dưới cùng của bí cảnh, đi xuống nữa là long mạch đi xa, tản ra khắp đại địa Hoa Hạ, thần thức mượn la bàn cũng không thể truy tìm được nữa.
Nhưng biển dung nham này đột nhiên từ hư ảo thành hiện thực, dung nham nóng chảy cuồn cuộn như sóng biển.
Mà Lý Dục Thần cảm nhận rõ trong những con sóng nhiệt đó có pháp lực mạnh mẽ đang cuộn trào.
Lâm Mộng Đình vung Như Ý trong tay lên, cuộn lên một đám mây tím, chắn trước mặt mọi người, chặn lại sóng nhiệt dung nham.
Nhưng sóng dung nham nối tiếp nhau, chồng chất như núi. Mây tím cuộn lên cao bao nhiêu thì nó cũng chất lên cao bấy nhiêu, dường như đang cố sức, nhất định phải vượt qua tường mây để tiêu diệt họ.
Lại một lần nữa Lâm Mộng Đình cảm thấy Như Ý trong tay khó có thể phát huy hết thần lực, luôn cảm thấy pháp bảo này thiếu thứ gì đó.
Ngay khi cô sắp không chống đỡ nổi nữa thì Lý Dục Thần vung kiếm Huyền Minh lên, một luồng kiếm quang đen xẹt qua tường mây, chém tan sóng đỏ.
Mọi người như trong mơ vậy, đặc biệt là các Tông Sư võ đạo, lần đầu tiên nhìn thấy đấu pháp mạnh mẽ như vậy, sự chấn động trong não là vô song, thế giới quan gần như sụp đổ trong nháy mắt.
Ngay cả hai nhà sư và hai đạo sĩ cũng không khỏi líu lưỡi, không ngờ bí cảnh này lại nguy hiểm như vậy, mà cô Lâm trông có vẻ yếu đuối lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy.
Sóng đỏ ầm ầm rút lui.
Lâm Mộng Đình cũng thu hồi Tử Vân lại.
Mọi người nhìn thấy biển dung nham kia nhanh chóng thu nhỏ lại, trong dung nham nóng chảy lộ ra một cỗ quan tài.
Cảnh tượng này thật kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn cả tiểu thuyết huyền huyễn.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Châu Khiếu Uyên, trong lòng loáng thoáng nghĩ đến điều gì đó nhưng lại không dám tin đó là sự thật.
Ông ta lại cảm thấy căng thẳng thêm lần nữa, tâm cảnh tu hành trăm năm, hôm nay đã bị xáo trộn không biết bao nhiêu lần.
Mà lúc này, suy nghĩ của Lý Dục Thần và Châu Khiếu Uyên cũng gần giống nhau, chỉ là anh nghĩ nhiều hơn Châu Khiếu Uyên, không chỉ đoán được thân phận của quan tài mà còn cảm nhận được mùi vị trong biển lửa đỏ rực của vùng đất dung nham kia.
Dung nham vẫn tiếp tục rút lui, nơi rút lui chỉ còn lại một màu đen cháy xém như thể địa ngục.
Cuối cùng rút lui đến dưới quan tài, chỉ còn lại một vũng ao lửa.
Dòng lửa trong ao tiếp tục co lại, rồi chảy lên dọc theo thành quan tài, sau đó chảy ngược vào trong quan tài.
Quá trình này trông giống như tua ngược, khiến người ta liên tưởng đến biển dung nham vừa rồi chính là tràn ra từ quan tài như thể quan tài này thông với địa ngục vậy.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình chậm rãi bước tới.
Những người khác mới tỉnh lại sau cơn khiếp đảm, mang trái tim thấp thỏm đi theo.
Thành quan tài cao gần một người, nếu người thấp một chút thì phải kiễng chân mới nhìn thấy bên trong.
Quan tài không có nắp, bên trong quan tài có một cỗ quan tài, quan tài cũng không có nắp.
Trong quan tài có hai người nằm song song.
Trên người họ đắp một tấm chăn đỏ rực như lửa.
Người khác thấy đó là chăn nhưng Lý Dục Thần nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là một lá cờ đỏ đậm.
Nhưng điều khiến Lý Dục Thần không hiểu là từ đường thần Minh Hiếu Lăng đi xuống, qua Âm Dương Môn, đi thẳng đến đây mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Điều này chứng tỏ Châu Nguyên Chương hoặc Châu Đệ biết nơi này, thậm chí đã đến nơi này.
Minh Hiếu Lăng là lăng mộ của Châu Nguyên Chương và Mã Hoàng hậu, lại có đường thần và mười vạn âm binh canh giữ. Nếu khi còn sống Châu Nguyên Chương đã biết và từng vào bí cảnh, điều này có nghĩa là sau khi chết, ông ta đã trở thành người bảo vệ bí cảnh.
Vậy thì thân phận của ông ta khi còn sống, ngoài việc là hoàng đế khai quốc của nhà Minh, hoặc trước khi làm hoàng đế...
Lý Dục Thần lờ mờ đoán được điều gì đó, mặc dù phỏng đoán này quá to gan.
Châu Khiếu Uyên nhìn bia đá khổng lồ, cảm thán: "Hóa ra chúng ta đều hiểu sai rồi, Sở Vương chôn vàng cắt đứt long mạch, không phải vì vương khí Kim Lăng quá thịnh, mà là sợ rồng nhập Đông Hải, đi mất không thấy tăm hơi, muốn giữ long mạch với Sở."
Mọi người cũng lần lượt cảm thán, đôi khi lịch sử cũng kỳ diệu như vậy, truyền thuyết và sự thật rất gần nhau, chỉ chênh lệch một chút nhưng chính một chút đó đã khiến chúng ta sai lầm một cách ngớ ngẩn.
Bia đá sừng sững, rùa khổng lồ phủ phục, vàng ròng tỏa sáng, tất cả đều là sự thật trước mắt.
Nhưng xung quanh vẫn luôn mịt mù hư ảo, như thể đang ở trong một bức tranh cuộn tối tăm u ám.
Trên đầu không có bầu trời đầy sao, những ngọn núi như rồng uốn lượn trên mặt đất.
Dung nham như biển, dòng lửa nóng chảy.
"Minh chủ Lý, ông Châu, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có nên mang những thỏi vàng này về không?" Lâu Trọng Thái hỏi.
Lý Dục Thần không nghĩ đến chuyện vàng bạc, anh không hứng thú với vàng bạc.
Châu Khiếu Uyên trầm ngâm: "Nhiều vàng như vậy, mang ra ngoài có thể giúp ích cho đất nước nhưng Sở Vương chôn vàng là để giữ rồng với Sở, giờ không còn nước Sở nhưng Hoa Hạ thì vẫn còn. Chôn vàng cắt mạch, mặc dù khiến vương khí u ám nhưng chỉ cần long mạch còn, Hoa Hạ sẽ không diệt vong. Nam Bắc song long, dù gì cũng có một nơi có vương khí. Thôi thì cứ để nguyên số vàng này vậy."
Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Châu Khiếu Uyên. Dù sao thì những người này cũng không phải đến vì tiền.
Lâm Mộng Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con bí hí, lúc này bước tới, đưa tay vuốt ve đầu bí hí.
"Con rùa này thật kỳ lạ, không giống với tượng con bí hí mà chúng ta thường thấy."
"Kỳ lạ thế nào?" Lý Dục Thần biết Lâm Mộng Đình sẽ không vô cớ chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
"Bí hí là một trong chín đứa con của rồng, còn được gọi là Bá Hạ, giỏi chịu sức nặng, dưới chân bia đá của các triều đại thường khắc con vật này. Nhưng còn một cách nói khác, Bí hí là biến thể của Huyền Vũ, Sở Từ có câu 'Triệu Huyền Vũ nhi bôn thuộc'*, anh nói xem thứ này không phải bí hí mà là Huyền Vũ không?"
*Tức là muốn triệu hồi Huyền Vũ thì chạy về gia thuộc.
Châu Khiếu Uyên gật đầu nói: "Rất có thể đấy! Về nguồn gốc tên gọi của hồ Huyền Vũ, vẫn luôn nói là vì nó ở phía âm của Chung Sơn, tức là gọi là Bắc Hồ, mà Huyền Vũ ở phía bắc. Quay về thời Tam Quốc, mẹ của Đan Dương Tuyên Khiên tắm ở hồ, hóa thân thành con rùa già, với lại có rồng đen xuất hiện ở hồ ở thời Lưu Tống... Cứ như vậy, cách nói nào cũng quá gượng ép. Nhưng nếu Sở Vương đúc bia đá Huyền Vũ ở đây thì tên gọi hồ Huyền Vũ lại rất hợp lý."
Lý Dục Thần đột nhiên nói: "Con Huyền Vũ này e rằng không phải do Sở Vương đúc."
"Hả?" Châu Khiếu Uyên không hiểu: "Bia do Sở Vương khắc, Huyền Vũ ở dưới bia, sao lại không phải do Sở Vương đúc?"
"Vì nó sống." Lý Dục Thần nói.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Sống?!"
"Không sai. Vừa rồi em đã cảm thấy trên con rùa đá có linh khí trôi nổi, chỉ là bị kim khí xung quanh ngăn cách." Lâm Mộng Đình đặt tay lên đầu con rùa, nhẹ nhàng vuốt ve: "Có vẻ như nó bị hóa đá, không biết là do vàng quá nhiều hay do bia quá nặng."
"Không phải vàng, cũng không phải bia đá, mà là long mạch!" Lý Dục Thần nhìn dãy núi nhấp nhô kia: "Chỉ khi rồng và rùa kết hợp mới gọi là Huyền Vũ. Bây giờ long mạch đã bị cắt đứt nên Huyền Vũ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng."
"Ý anh là thứ này vốn là một thể với long mạch dưới đất?"
"Trước đây có phải là một thể hay không thì anh không biết nhưng sau khi Sở Uy Vương lập bia thì chúng không thể ở bên nhau nữa."
Lâm Mộng Đình thở dài: "Sao em lại nghe giống như một câu chuyện tình yêu buồn vậy!"
Những người khác đều sửng sốt, quả nhiên não của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ được rồng và rùa kết hợp với câu chuyện tình yêu.
Ngay lúc này, biển dung nham ở đằng xa cuộn trào, sóng nhiệt ập đến.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Mọi người kinh ngạc.
Lý Dục Thần cũng rất ngạc nhiên, vì vừa rồi khi anh xoay la bàn, nơi này đã là tầng dưới cùng của bí cảnh, đi xuống nữa là long mạch đi xa, tản ra khắp đại địa Hoa Hạ, thần thức mượn la bàn cũng không thể truy tìm được nữa.
Nhưng biển dung nham này đột nhiên từ hư ảo thành hiện thực, dung nham nóng chảy cuồn cuộn như sóng biển.
Mà Lý Dục Thần cảm nhận rõ trong những con sóng nhiệt đó có pháp lực mạnh mẽ đang cuộn trào.
Lâm Mộng Đình vung Như Ý trong tay lên, cuộn lên một đám mây tím, chắn trước mặt mọi người, chặn lại sóng nhiệt dung nham.
Nhưng sóng dung nham nối tiếp nhau, chồng chất như núi. Mây tím cuộn lên cao bao nhiêu thì nó cũng chất lên cao bấy nhiêu, dường như đang cố sức, nhất định phải vượt qua tường mây để tiêu diệt họ.
Lại một lần nữa Lâm Mộng Đình cảm thấy Như Ý trong tay khó có thể phát huy hết thần lực, luôn cảm thấy pháp bảo này thiếu thứ gì đó.
Ngay khi cô sắp không chống đỡ nổi nữa thì Lý Dục Thần vung kiếm Huyền Minh lên, một luồng kiếm quang đen xẹt qua tường mây, chém tan sóng đỏ.
Mọi người như trong mơ vậy, đặc biệt là các Tông Sư võ đạo, lần đầu tiên nhìn thấy đấu pháp mạnh mẽ như vậy, sự chấn động trong não là vô song, thế giới quan gần như sụp đổ trong nháy mắt.
Ngay cả hai nhà sư và hai đạo sĩ cũng không khỏi líu lưỡi, không ngờ bí cảnh này lại nguy hiểm như vậy, mà cô Lâm trông có vẻ yếu đuối lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy.
Sóng đỏ ầm ầm rút lui.
Lâm Mộng Đình cũng thu hồi Tử Vân lại.
Mọi người nhìn thấy biển dung nham kia nhanh chóng thu nhỏ lại, trong dung nham nóng chảy lộ ra một cỗ quan tài.
Cảnh tượng này thật kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn cả tiểu thuyết huyền huyễn.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Châu Khiếu Uyên, trong lòng loáng thoáng nghĩ đến điều gì đó nhưng lại không dám tin đó là sự thật.
Ông ta lại cảm thấy căng thẳng thêm lần nữa, tâm cảnh tu hành trăm năm, hôm nay đã bị xáo trộn không biết bao nhiêu lần.
Mà lúc này, suy nghĩ của Lý Dục Thần và Châu Khiếu Uyên cũng gần giống nhau, chỉ là anh nghĩ nhiều hơn Châu Khiếu Uyên, không chỉ đoán được thân phận của quan tài mà còn cảm nhận được mùi vị trong biển lửa đỏ rực của vùng đất dung nham kia.
Dung nham vẫn tiếp tục rút lui, nơi rút lui chỉ còn lại một màu đen cháy xém như thể địa ngục.
Cuối cùng rút lui đến dưới quan tài, chỉ còn lại một vũng ao lửa.
Dòng lửa trong ao tiếp tục co lại, rồi chảy lên dọc theo thành quan tài, sau đó chảy ngược vào trong quan tài.
Quá trình này trông giống như tua ngược, khiến người ta liên tưởng đến biển dung nham vừa rồi chính là tràn ra từ quan tài như thể quan tài này thông với địa ngục vậy.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình chậm rãi bước tới.
Những người khác mới tỉnh lại sau cơn khiếp đảm, mang trái tim thấp thỏm đi theo.
Thành quan tài cao gần một người, nếu người thấp một chút thì phải kiễng chân mới nhìn thấy bên trong.
Quan tài không có nắp, bên trong quan tài có một cỗ quan tài, quan tài cũng không có nắp.
Trong quan tài có hai người nằm song song.
Trên người họ đắp một tấm chăn đỏ rực như lửa.
Người khác thấy đó là chăn nhưng Lý Dục Thần nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là một lá cờ đỏ đậm.
Bình luận facebook